Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám
-
Chương 61: Vu Hảo, em đang làm gì đấy hả?
Tửu lượng của Lục Hoài Chinh thuộc dạng kém nhất trong đội, Tôn Khải khá hơn anh chút đỉnh, có điều hai người cộng lại cũng không bằng tửu lượng của Triệu Đại Lâm. Mà tửu lượng của Vu Hảo còn nhỉnh hơn Triệu Đại Lâm, dù hai người chưa thật sự đấu rượu với nhau lần nào, nhưng bình thường cũng hay uống với nhau, cho nên cũng hiểu rõ chút chút. Triệu Đại Lâm mơ hồ cảm thấy mình có uống cũng không thắng được Vu Hảo, liền biết điều thu mình lại tránh chuốc lấy cực khổ.
Vu Hảo gọi tài xế lái hộ.
Xe chạy đều đều rồi dừng dưới nhà trọ của Lục Hoài Chinh.
Hai người mò mẫm đi lên lầu, Lục Hoài Chinh dựa vào Vu Hảo, người đàn ông cao 1m8, cơ thể lại săn chắc, dồn hết sức nặng toàn thân lên người Vu Hảo. Cô bị anh kéo ngã trái ngã phải, mà người đã say này lại có chút…
Một lời khó mà nói hết được.
Vất vả lắm mới kéo anh tới cửa, Vu Hảo lại phát hiện mình để quên chìa khóa trong xe mất rồi.
Vậy là cô để Lục Hoài Chinh dựa vào tường, cho anh ngoan ngoãn ngồi đấy, không đi lung tung.
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang vụt sáng rồi chợt tắt, người đàn ông dựa vào tường vô tri vô giác, say rượu khiến anh có phần nghe lời hơn.
Kết quả cô vừa xoay người, đã bị người ta kéo tay lại.
Vu Hảo ngoái đầu.
Lục Hoài Chinh nắm tay cô kéo vào ngực mình, ôm chặt cô không chịu buông, mơ màng gác đầu lên cổ cô, nhắm mắt lại, khẽ cắn vành tai cô, nhìn như chú chó lông xù cỡ lớn, hô hấp dè dặt bên tai cô.
“Đi đâu đấy?”
Vu Hảo bị ép phải ngẩng đầu, thiếu chút nữa không có không khí để thở, “Chìa khóa cửa để quên trên xe, em quên lấy.”
Anh gật nhẹ đầu, lại nhất quyết không chịu buông tay, chợt nói: “Để anh đi, em ở đây chờ anh.”
Vu Hảo cảm thấy buồn cười: “Anh biết xe đậu ở đâu không?”
Đừng nói là xe, bây giờ Lục Hoài Chinh mà xuống lầu thì không biết đến bao giờ mới lên được đây.
Vu Hảo toan để anh dựa lại vào tường, thì bất chợt nghe thấy anh mơ màng mở miệng nói: “Anh sợ em đi rồi sẽ không trở lại nữa.”
Lòng Vu Hảo quặn đau, ôm lấy mái đầu cắt ngắn của anh, tựa như dỗ dành đứa trẻ: “Hai phút, em đi hai phút thôi.”
Lục Hoài Chinh thả lỏng tay, trong hành lang mờ tối, bóng người miễn cưỡng dựa vào tường, anh ngửa đầu ra sau, không chút hoang mang do dự bắt đầu đếm:
“1, 2, 3, 4…”
Cái anh chàng này!
Vu Hảo thầm mắng, xoay mình chạy về phía thang máy.
Đợi đến khi cô quay lại.
Lục Hoài Chinh vẫn không nhúc nhích dựa vào tường, “Quá thời gian rồi.”
“Quá bao nhiêu phút?” Vu Hảo vừa mở cửa vừa hỏi.
Lúc ngà ngà say là lúc anh quyến rũ nhất, ánh mắt đó lấp ló nụ cười như có như không, từ cọng tóc chó đến ngón chân đều toát lên vẻ không đứng đắn. Mỗi khi anh dùng ánh mắt này nhìn cô, tim Vu Hảo lại đập nhanh như trống, như thể có vô số chú nai con chạy loạn, thình thịch thình thịch thình thịch! Tê dại khắp mình mẩy.
Tay run run ko cách nào tra chìa khóa vào ổ được.
Nhưng kẻ đầu sỏ vẫn hồn nhiên không biết gì, vẫn dựa vào tường, anh nghiêng người sang Vu Hảo, hơi gập người, mang theo men say cúi đầu nhìn cô: “Đếm không hết.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, như thể có chùm hoa khẽ khàng lướt qua tim cô.
Trong không khí có lẫn mùi rượu mát lạnh, liên tục kích thích qua da cô, bên tai là âm thanh trầm ấm đầy dụ hoặc, say khướt hỏi: “Tối nay, có thể lên giường được không?”
Cánh tay mở cửa của Vu Hảo run lên.
Chìa khóa suýt nữa đã rơi xuống đất, vì Lục Hoài Chinh đã hôn tai cô như chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng vân vê.
Biết cô nhạy cảm, trong chớp mắt môi anh dán vào, Vu Hảo lập tức run bắn lên, đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh để trần làm người khác chảy cả máu mũi của ai kia ——
Hỏa tiễn đã lên nòng.
Lục Hoài Chinh cúi đầu hôn cô.
Thấy cô hoảng sợ run rẩy, anh vừa cười hôn cổ cô vừa nói: “Mở cửa đi.”
Vu hảo tức giận, không thể yên ổn nói chuyện được hả! Thế nào cũng phải táy máy tay chân, cô bèn nhét chìa khóa vào lòng bàn tay ấm áp của anh, giận dỗi nói: “Tự anh đi mà mở!”
Lục Hoài Chinh vẫn hôn cô, không thèm nhìn mà tra chìa vào ổ, mở cái *cạch*.
Giây kế tiếp anh hôn lên môi cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, kéo tay cô giơ cao quá đầu rồi đè người lên cửa. Cả hai cứ thế dây dưa ở cửa đầy nhiệt tình nóng bỏng, Lục Hoài Chinh cúi đầu cắn mạnh lên cổ cô, trong nháy mắt chỗ đó liền tím đi.
“Đừng mạnh tay chứ.” Vu Hảo bị đau, đạp chân giãy giụa.
Lục Hoài Chinh đè cô, ngay cả đèn cũng không bật, nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ tỉ mẩn nhìn, phát hiện trên cổ cô đã đỏ lên vì bị anh hôn mạnh.
Anh cười: “Nhạy cảm đến thế ư?” Thấy cô xấu hổ, anh lại cười nói bên tai cô: “Vậy anh sẽ nhẹ nhàng nhé.”
Anh ôm cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, hôn từng chút một, mơ hồ nói, “Hôm qua nói với anh thế nào? Lập lại lần nữa xem?”
Vu Hảo bị anh hôn đến ý loạn tình mê, toàn thân và trên mặt cùng một màu đỏ, không rõ là thoải mái hay khó chịu.
Giọng run rẩy xin anh tha cho, “Em sai rồi.”
Lục Hoài Chinh không cho Vu Hảo cơ hội, tay chạm vào thắt lưng xoạch xoạch cởi ra, một tay giữ chặt eo cô rồi đè lên người cô lần nữa, bình tĩnh dọa: “Không kịp rồi, anh uống say, không khống chế được nữa rồi.”
Vu Hảo hoảng sợ run rẩy, “Anh đừng… thế mà.”
Anh hôn cô liên tục, trong giọng đầy chứa đầy ẩn nhẫn: “Sao?”
Vu Hảo run bắn lên, không nói lời nào.
Thấy cô thật sự sợ, Lục Hoài Chinh phì cười, rồi nhấc người lên nhích sang bên cạnh nằm vạt xuống, nghiêng đầu sang nhìn Vh Hảo, tiếp đó vuốt ve vành tai ướt đẫm của cô, lau mồ hôi cho cô, cuối cùng nghiêng người ôm cô vào lòng, khẽ khàng hôn an ủi.
Giờ phút này đầu óc anh quay cuồng, tầm mắt nhòe đi, không có tâm tư cũng không có sức lực, chỉ muốn ôm cô thật chặt, ở mãi bên cô.
Còn không nhịn được dụi vào lòng cô như chú chó lông vàng, ấy là cảm giác tìm lại được điều đã đánh mất, ấy là cảm giác tương lai bừng sáng, đã rất lâu rất lâu rồi anh không phấn khích như vậy. Anh ôm siết Vu Hảo, sợ rằng trong một khắc không để ý, người trong ngực sẽ chạy trốn.
Bởi vì say nên người đàn ông này có vẻ đáng yêu hơn so với ngày thường, và cũng khó hầu hạ hơn.
Vu Hảo lau mặt cho anh, anh nắm lấy tay cô hôn rồi lại hôn, sống chết không chịu buông.
Vu Hảo giúp anh thay quần áo, anh dựa vào giường hai tay đệm sau gáy, ánh mắt dịu dàng khó cưỡng, nở nụ cười không lời diễn tả. Vu Hảo trừng mắt, cuối cùng không biết vì sao mà lại bị anh đè lên giường hôn một hồi, quấn chặt lấy cô.
Cuối cùng là phải phục vụ vị đại gia này trên giường.
Vu Hảo chuẩn bị đi tắm, vừa bước vào phòng tắm đã cảm thấy có gì đó là lạ, song lại chỗ nào thì không nói được.
Lục Hoài Chinh nhếch mmôi cười, làm cô dựng cả tóc gáy.
Trong nháy mắt Vu Hảo sắp đóng cửa, chợt không biết linh cảm từ đâu ra, vậy là chạy vọt đến trước mặt anh, chìa tay ra, “Đưa chìa khóa cho em.”
Anh sửng sốt.
“Chìa khóa gì?”
Vu Hảo quay đầu chỉ, “Chìa khóa nhà tắm.”
Trong tình huống bình thường, Lục Hoài Chinh sẽ không làm loại chuyện hạ đẳng như nhìn lén này, nhưng tối nay anh uống say, thực sự rất lưu manh, không thể không đề phòng được.
Anh rất rất không vui, lè nhè đùa cô: “Anh thừa nhận có lúc anh có nghĩ đến những chuyện không nên này, nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện đó cả! Em như vậy, là khinh thường nhân cách của anh, anh không đưa.”
Đùa giỡn xong lại bày trò vô liêm sỉ, anh nhỏ giọng lầm bầm mấy câu: “Hơn nữa, cho dù anh có thấy cũng đâu có quan trọng, nào có bạn gái nào không cho bạn trai mình nhìn chứ.”
Vu Hảo là người rất kiên định, ngay từ nhỏ đã có ý thức bảo vệ mãnh mẽ, Lục Hoài Chinh uống say khiến cô cảm thấy không có cảm giác an toàn.
“Không được, bây giờ đầu óc anh không tỉnh táo, em sợ anh làm bậy.”
“…”
Đợi anh đưa chìa khóa, Vu Hảo mới vào tắm. Nhưng chưa được năm phút thì đã nghe thấy người ngoài cửa hô to: “Sao lại tắm lâu như vậy chứ!… Hơn nửa tiếng rồi!”
Vu Hảo tức giận, vỗ mạnh vào cửa kính phòng tắm rầm rầm, hét lên: “Lục Hoài Chinh!”
Trong nháy mắt thế giới yên tĩnh lại.
Năm phút sau.
“Cháy rồi! Vu Hảo!”
Vu Hảo vốn không muốn để ý tới anh, cho tới khi thấy từ dưới khe cửa có khói bóc lên, đầu cô vang lên ầm ầm, không kịp mặc quần áo mà chỉ quấn đại khăn tắm chạy ra bên ngoài. Kết quả vừa mới mở cửa, thì trông thấy Lục Hoài Chinh xếp bằng ngồi trước cửa nhà tắm hút thuốc.
Còn để tàn thuốc gần khe cửa.
Lúc ấy cô vừa tức vừa buồn cười.
Vu Hảo ngồi xổm xuống, che kín khăn tắm, cố nén tức giận, vỗ vào khuôn mặt anh tuấn, “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả, đội trưởng Lục?”
Núi đồi trước ngực bị ép vào để lộ khe rãnh, nửa hở nửa kín, Lục Hoài Chinh thấy nó giống như bánh bao hồi bé được ăn, mềm mịn, muốn đưa tay chọt một phát.
Vu Hảo theo phản xạ lùi về phía sau, song lại quên mất mình đang ngồi.
Vậy là ngã xuống đất.
Khăn tắm rớt xuống sàn.
Thứ xốp xốp bị giam cầm kia trong nháy mắt bật nảy ra, vừa trắng vừa mềm, đốt lửa trong mắt anh.
Trong nháy mắt không khí đọng lại, cả hai ngây ra không nhúc nhích.
Vu Hảo phản ứng rất nhanh, lập tức ném khăn tắm về phía Lục Hoài Chinh, trùm lên đầu anh che lại.
Lục Hoài Chinh ngồi yên, nhìn như chụp đèn màu trắng.
Mặt anh đỏ gay, đuôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, thấy bắp chân tinh xảo đi tới đi lui trong phòng.
Anh buồn bực đề nghị: “Em đi dép vào đi.”
Vu Hảo nghe lời xỏ dép, ngoái đầu nhìn anh, “Anh uống say có phải cũng hay mượn rượu làm càn như vậy không?”
Lục Hoài Chinh lắc đầu.
“Anh say ư? Không hề.”
Rõ ràng là say thật rồi.
Lại nghe thấy anh nói: “Vốn không có nhiều thì giờ, anh muốn ở bên em thêm một lúc.”
Vu Hảo nghe lời này, trong nháy mắt cơn giận bay biến, dỗ anh lên giường như dỗ đứa bé ba tuổi.
Mà cậu bé ba tuổi này cũng không nghoan chút nào, đang ngủ nữa chừng thì ôm lấy người ta, rồi lại đưa tay kéo cổ áo Vu Hảo xuống, cô vốn đã mặc ít, hai cơ thể nóng như lửa dính lấy nhau, củi khô lửa cháy, thiên địa đảo điên, lại một hồi miệng lưỡi dây dưa.
Trong chăn nóng nực, ướt át, tình triều cuồn cuộn cứ dính dáp…
Cuối cùng Lục Hoài Chinh cúi đầu, kéo cổ áo cô xuống, vô lại đùa bỡn: “Anh nhìn chút thôi.”
“… Chỉ được liếc nhìn thôi đấy.” Vu Hảo kéo cổ áo, nghĩ đến những năm qua cũng muốn nó căng ra, trước mắt lại vì mình… có chút thương anh.
“Ừ.” Giọng đầy xúc động, không kiềm chế được.
Sau khi được cho phép, Lục Hoài Chinh xốc chăn lên, nắm lấy vai cô từ từ kéo dây áo xuống hai bên, da cô vừa trắng lại trơn nhẵn, sạch sẽ như cô gái bé nhỏ không nhiễm thế sự.
*Tạch*, đèn đầu giường sáng bừng.
“Anh bật đèn làm gì vậy?” Vu Hảo sợ hãi.
“Để nhìn cho rõ.” Lục Hoài Chinh nghiêm túc nói.
Ánh mắt đầy chuyên chú, làm Vu Hảo cảm thấy anh thật sự ôm trái tim trong trắng nghiên cứu nghệ thuật cơ thể con người.
***
Đến hôm sau, khi đã tỉnh rượu.
Lục Hoài Chinh gượng cơ thể cứng ngắc dựa vào đầu giường. Vu Hảo cũng đã dậy, nằm nghiêng người, gối đầu trên cánh tay, lẳng lặng nhìn anh.
Lục Hoài Chinh thấy cô đã tỉnh, đưa tay vuốt tóc cô, khàn giọng hỏi: “Sao đấy?”
“Đồng ý với em một chuyện nhé.” Vu Hảo tủm tỉm nhìn anh.
Lục Hoài Chinh rất nhức đầu, anh day huyệt thái dương, cúi đầu liếc cô, “Chuyện gì?”
“Sau này đừng uống rượu nữa nhé, được không?”
Lục Hoài Chinh nheo mắt, cho rằng tối qua mình đã làm gì đó khiến cô mất hứng, nhưng vẻ mặt cô lại rất thoải mái tự tại, không có vẻ gì là không vui. Anh ôm lấy cô ấn vào lòng, “Được, sau này không uống nữa.”
“Sao tửu lượng của anh lại kém vậy. Chị Triệu mới rót cho anh có hai chai.” Vu Hảo ngẩng đầu nhìn.
“Không biết uống.” Lục Hoài Chinh cúi đầu, sâu xa hỏi cô, “Còn em đấy, tửu lượng không tệ nhỉ, hay uống rượu lắm hả?”
Vu Hảo tựa vào lòng anh, “Hồi học đại học hễ rãnh là lại ra ngoài uống rượu với chị Triệu, chưa từng say bao giờ.”
Lục Hoài Chinh cười nhạt, cúi đầu nắm chóp mũi cô.
“Lợi hại, biết uống rượu hả?” Anh héo một cái, đau tới mức Vu Hảo hít hà, “Lần sau nếu để anh biết em giấu anh đi uống với chị Triệu thì liệu hồn đấy.”
Vu Hảo giãy giụa một phen, anh không buông tay, quắc mắt nhìn anh.
Cô xin tha: “Không đi không đi, không đi mà.”
…
Kết quả là một tuần sau khi Lục Hoài Chinh quay về đội.
Hôm đó Vu Hảo vừa bước ra khỏi văn phòng của giáo sư Hàn, đợt đấy công việc rất rối ren, bận rộn gì đâu, vì chuyện của Địch Yến Ni mà cả viện ngiên cứu bận tối mắt rối mũi. Triệu Đại Lâm hẹn cô đi uống rượu, Vu Hảo nhớ trước khi đi Lục Hoài Chinh đã luôn miệng dặn dò, bèn từ chối.
Triệu Đại Lâm chẳng nói chẳng rằng, không chút do dự quay đầu đi thẳng. Rất dứt khoát, cũng không khuyên cô phải đi cùng mình.
Vu Hảo áy náy muốn giải thích, vậy là đuổi theo chặn người lại, mới ngớ người Triệu Đại Lâm đang khóc, nước mắt lã chã.
Quen biết nhau nhiều năm như thế, đối với cô mà nói Triệu Đại Lâm không khác gì người sắt, đừng nói là khóc, chị ấy chưa từng thất thố bao giờ, lần nào cũng duy trì một thái độ với cô, được rồi, không sao đâu, có thể lắm, ừ nghe em.
Nên khi trông thấy chị ấy khóc, trong nháy mắt cô sững sờ.
“Vì chuyện tình cảm ạ?” Cô nhớ đến buổi tối hôm đó, lại nghĩ đến Lục Hoài Chinh từng nhắc đến chuyện của Tôn Khải.
Triệu Đại Lâm khóc ròng, nghiêng đầu đi, không chịu trả lời.
Vu Hảo rất áy náy, nghĩ rồi lại nghĩ, gần đây mình yêu đương hạnh phúc, lại còn lải nhải chuyện tình cảm với chị Triệu cả ngày, không hề cân nhắc đến cảm nhận của chị ấy, đúng là hồ đồ quá rồi. Hơn nữa chị Triệu còn tốt với cô như thế, cô giấu anh uống rượu giải sầu với chị ấy chắc cũng không sao đâu.
Thế là hai người đi đến quán ăn lần trước, gọi hai két bia.
Triệu Đại Lâm rất bực bội, tiện tay rút hai chai, dùng răng mở nắp, tu ừng ực hết một chai.
Vu Hảo làm công tác tâm lý cho mình.
Rất rất lâu.
Trước kia lúc cô đau buồn, xưa nay đều là chị Triệu ở bên cô, cô uống bao nhiêu, chị ấy cũng uống bấy nhiêu, không bao giờ uống dư hay thiếu.
Nhưng cô đã hứa với Lục Hoài Chinh rồi.
Đương lúc giãy giụa trong mâu thuẫn, Vu Hảo đã làm công tác tư tưởng cho mình rất lâu.
Cô đang trong thế khó xử, lo lắng bồn chồn, cứ có cảm giác bây giờ mình đang ở bên rìa phạm tội.
Cô ngồi không yên, sau lưng như có gai, lại như ngồi trên bàn chông.
Người trên phố không nhiều, tụ năm tụ ba một góc, có mấy anh chàng vẫn cao giọng hò hét nhau uống rượu bia, dưới đèn đường thấp thoáng bóng người, gió đêm bầu cùng hơi khói hun nóng gáy cô. Vu Hảo có tật giật mình, lén lút nhìn xung quanh, rồi từ từ giơ tay đến két bia.
Hai chai, chỉ hai chai thôi, nhất định sẽ không bị Lục Hoài Chinh phát hiện đâu.
Vu Hảo đưa chai bia lên miệng, *rắc* một tiếng, trong nháy mắt dùng răng khui bia, sau lưng lập tức vang lên âm thanh quen thuộc như ma quỷ:
“Vu Hảo, em đang làm gì đấy hả?”
“…”
Ngay lập tức cô ngồi thẳng lưng, sợ đến ngây người.
Nắp chai ngậm trong miệng còn chưa kịp nhổ ra đã rơi *keng* xuống đất theo miệng cô há mở, *leng keng* lăn đến dưới chân người nào đó.
Người kia đi giày lính, mặc quân phục, hình như mới từ trong quân ra. Vu Hảo không dám tin ngoái đầu lại, nhìn Lục Hoài Chinh mặc quân phục đứng thẳng dưới ánh đèn đường, cực kỳ tuấn tú.
Vu Hảo gọi tài xế lái hộ.
Xe chạy đều đều rồi dừng dưới nhà trọ của Lục Hoài Chinh.
Hai người mò mẫm đi lên lầu, Lục Hoài Chinh dựa vào Vu Hảo, người đàn ông cao 1m8, cơ thể lại săn chắc, dồn hết sức nặng toàn thân lên người Vu Hảo. Cô bị anh kéo ngã trái ngã phải, mà người đã say này lại có chút…
Một lời khó mà nói hết được.
Vất vả lắm mới kéo anh tới cửa, Vu Hảo lại phát hiện mình để quên chìa khóa trong xe mất rồi.
Vậy là cô để Lục Hoài Chinh dựa vào tường, cho anh ngoan ngoãn ngồi đấy, không đi lung tung.
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang vụt sáng rồi chợt tắt, người đàn ông dựa vào tường vô tri vô giác, say rượu khiến anh có phần nghe lời hơn.
Kết quả cô vừa xoay người, đã bị người ta kéo tay lại.
Vu Hảo ngoái đầu.
Lục Hoài Chinh nắm tay cô kéo vào ngực mình, ôm chặt cô không chịu buông, mơ màng gác đầu lên cổ cô, nhắm mắt lại, khẽ cắn vành tai cô, nhìn như chú chó lông xù cỡ lớn, hô hấp dè dặt bên tai cô.
“Đi đâu đấy?”
Vu Hảo bị ép phải ngẩng đầu, thiếu chút nữa không có không khí để thở, “Chìa khóa cửa để quên trên xe, em quên lấy.”
Anh gật nhẹ đầu, lại nhất quyết không chịu buông tay, chợt nói: “Để anh đi, em ở đây chờ anh.”
Vu Hảo cảm thấy buồn cười: “Anh biết xe đậu ở đâu không?”
Đừng nói là xe, bây giờ Lục Hoài Chinh mà xuống lầu thì không biết đến bao giờ mới lên được đây.
Vu Hảo toan để anh dựa lại vào tường, thì bất chợt nghe thấy anh mơ màng mở miệng nói: “Anh sợ em đi rồi sẽ không trở lại nữa.”
Lòng Vu Hảo quặn đau, ôm lấy mái đầu cắt ngắn của anh, tựa như dỗ dành đứa trẻ: “Hai phút, em đi hai phút thôi.”
Lục Hoài Chinh thả lỏng tay, trong hành lang mờ tối, bóng người miễn cưỡng dựa vào tường, anh ngửa đầu ra sau, không chút hoang mang do dự bắt đầu đếm:
“1, 2, 3, 4…”
Cái anh chàng này!
Vu Hảo thầm mắng, xoay mình chạy về phía thang máy.
Đợi đến khi cô quay lại.
Lục Hoài Chinh vẫn không nhúc nhích dựa vào tường, “Quá thời gian rồi.”
“Quá bao nhiêu phút?” Vu Hảo vừa mở cửa vừa hỏi.
Lúc ngà ngà say là lúc anh quyến rũ nhất, ánh mắt đó lấp ló nụ cười như có như không, từ cọng tóc chó đến ngón chân đều toát lên vẻ không đứng đắn. Mỗi khi anh dùng ánh mắt này nhìn cô, tim Vu Hảo lại đập nhanh như trống, như thể có vô số chú nai con chạy loạn, thình thịch thình thịch thình thịch! Tê dại khắp mình mẩy.
Tay run run ko cách nào tra chìa khóa vào ổ được.
Nhưng kẻ đầu sỏ vẫn hồn nhiên không biết gì, vẫn dựa vào tường, anh nghiêng người sang Vu Hảo, hơi gập người, mang theo men say cúi đầu nhìn cô: “Đếm không hết.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, như thể có chùm hoa khẽ khàng lướt qua tim cô.
Trong không khí có lẫn mùi rượu mát lạnh, liên tục kích thích qua da cô, bên tai là âm thanh trầm ấm đầy dụ hoặc, say khướt hỏi: “Tối nay, có thể lên giường được không?”
Cánh tay mở cửa của Vu Hảo run lên.
Chìa khóa suýt nữa đã rơi xuống đất, vì Lục Hoài Chinh đã hôn tai cô như chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng vân vê.
Biết cô nhạy cảm, trong chớp mắt môi anh dán vào, Vu Hảo lập tức run bắn lên, đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh để trần làm người khác chảy cả máu mũi của ai kia ——
Hỏa tiễn đã lên nòng.
Lục Hoài Chinh cúi đầu hôn cô.
Thấy cô hoảng sợ run rẩy, anh vừa cười hôn cổ cô vừa nói: “Mở cửa đi.”
Vu hảo tức giận, không thể yên ổn nói chuyện được hả! Thế nào cũng phải táy máy tay chân, cô bèn nhét chìa khóa vào lòng bàn tay ấm áp của anh, giận dỗi nói: “Tự anh đi mà mở!”
Lục Hoài Chinh vẫn hôn cô, không thèm nhìn mà tra chìa vào ổ, mở cái *cạch*.
Giây kế tiếp anh hôn lên môi cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, kéo tay cô giơ cao quá đầu rồi đè người lên cửa. Cả hai cứ thế dây dưa ở cửa đầy nhiệt tình nóng bỏng, Lục Hoài Chinh cúi đầu cắn mạnh lên cổ cô, trong nháy mắt chỗ đó liền tím đi.
“Đừng mạnh tay chứ.” Vu Hảo bị đau, đạp chân giãy giụa.
Lục Hoài Chinh đè cô, ngay cả đèn cũng không bật, nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ tỉ mẩn nhìn, phát hiện trên cổ cô đã đỏ lên vì bị anh hôn mạnh.
Anh cười: “Nhạy cảm đến thế ư?” Thấy cô xấu hổ, anh lại cười nói bên tai cô: “Vậy anh sẽ nhẹ nhàng nhé.”
Anh ôm cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, hôn từng chút một, mơ hồ nói, “Hôm qua nói với anh thế nào? Lập lại lần nữa xem?”
Vu Hảo bị anh hôn đến ý loạn tình mê, toàn thân và trên mặt cùng một màu đỏ, không rõ là thoải mái hay khó chịu.
Giọng run rẩy xin anh tha cho, “Em sai rồi.”
Lục Hoài Chinh không cho Vu Hảo cơ hội, tay chạm vào thắt lưng xoạch xoạch cởi ra, một tay giữ chặt eo cô rồi đè lên người cô lần nữa, bình tĩnh dọa: “Không kịp rồi, anh uống say, không khống chế được nữa rồi.”
Vu Hảo hoảng sợ run rẩy, “Anh đừng… thế mà.”
Anh hôn cô liên tục, trong giọng đầy chứa đầy ẩn nhẫn: “Sao?”
Vu Hảo run bắn lên, không nói lời nào.
Thấy cô thật sự sợ, Lục Hoài Chinh phì cười, rồi nhấc người lên nhích sang bên cạnh nằm vạt xuống, nghiêng đầu sang nhìn Vh Hảo, tiếp đó vuốt ve vành tai ướt đẫm của cô, lau mồ hôi cho cô, cuối cùng nghiêng người ôm cô vào lòng, khẽ khàng hôn an ủi.
Giờ phút này đầu óc anh quay cuồng, tầm mắt nhòe đi, không có tâm tư cũng không có sức lực, chỉ muốn ôm cô thật chặt, ở mãi bên cô.
Còn không nhịn được dụi vào lòng cô như chú chó lông vàng, ấy là cảm giác tìm lại được điều đã đánh mất, ấy là cảm giác tương lai bừng sáng, đã rất lâu rất lâu rồi anh không phấn khích như vậy. Anh ôm siết Vu Hảo, sợ rằng trong một khắc không để ý, người trong ngực sẽ chạy trốn.
Bởi vì say nên người đàn ông này có vẻ đáng yêu hơn so với ngày thường, và cũng khó hầu hạ hơn.
Vu Hảo lau mặt cho anh, anh nắm lấy tay cô hôn rồi lại hôn, sống chết không chịu buông.
Vu Hảo giúp anh thay quần áo, anh dựa vào giường hai tay đệm sau gáy, ánh mắt dịu dàng khó cưỡng, nở nụ cười không lời diễn tả. Vu Hảo trừng mắt, cuối cùng không biết vì sao mà lại bị anh đè lên giường hôn một hồi, quấn chặt lấy cô.
Cuối cùng là phải phục vụ vị đại gia này trên giường.
Vu Hảo chuẩn bị đi tắm, vừa bước vào phòng tắm đã cảm thấy có gì đó là lạ, song lại chỗ nào thì không nói được.
Lục Hoài Chinh nhếch mmôi cười, làm cô dựng cả tóc gáy.
Trong nháy mắt Vu Hảo sắp đóng cửa, chợt không biết linh cảm từ đâu ra, vậy là chạy vọt đến trước mặt anh, chìa tay ra, “Đưa chìa khóa cho em.”
Anh sửng sốt.
“Chìa khóa gì?”
Vu Hảo quay đầu chỉ, “Chìa khóa nhà tắm.”
Trong tình huống bình thường, Lục Hoài Chinh sẽ không làm loại chuyện hạ đẳng như nhìn lén này, nhưng tối nay anh uống say, thực sự rất lưu manh, không thể không đề phòng được.
Anh rất rất không vui, lè nhè đùa cô: “Anh thừa nhận có lúc anh có nghĩ đến những chuyện không nên này, nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện đó cả! Em như vậy, là khinh thường nhân cách của anh, anh không đưa.”
Đùa giỡn xong lại bày trò vô liêm sỉ, anh nhỏ giọng lầm bầm mấy câu: “Hơn nữa, cho dù anh có thấy cũng đâu có quan trọng, nào có bạn gái nào không cho bạn trai mình nhìn chứ.”
Vu Hảo là người rất kiên định, ngay từ nhỏ đã có ý thức bảo vệ mãnh mẽ, Lục Hoài Chinh uống say khiến cô cảm thấy không có cảm giác an toàn.
“Không được, bây giờ đầu óc anh không tỉnh táo, em sợ anh làm bậy.”
“…”
Đợi anh đưa chìa khóa, Vu Hảo mới vào tắm. Nhưng chưa được năm phút thì đã nghe thấy người ngoài cửa hô to: “Sao lại tắm lâu như vậy chứ!… Hơn nửa tiếng rồi!”
Vu Hảo tức giận, vỗ mạnh vào cửa kính phòng tắm rầm rầm, hét lên: “Lục Hoài Chinh!”
Trong nháy mắt thế giới yên tĩnh lại.
Năm phút sau.
“Cháy rồi! Vu Hảo!”
Vu Hảo vốn không muốn để ý tới anh, cho tới khi thấy từ dưới khe cửa có khói bóc lên, đầu cô vang lên ầm ầm, không kịp mặc quần áo mà chỉ quấn đại khăn tắm chạy ra bên ngoài. Kết quả vừa mới mở cửa, thì trông thấy Lục Hoài Chinh xếp bằng ngồi trước cửa nhà tắm hút thuốc.
Còn để tàn thuốc gần khe cửa.
Lúc ấy cô vừa tức vừa buồn cười.
Vu Hảo ngồi xổm xuống, che kín khăn tắm, cố nén tức giận, vỗ vào khuôn mặt anh tuấn, “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả, đội trưởng Lục?”
Núi đồi trước ngực bị ép vào để lộ khe rãnh, nửa hở nửa kín, Lục Hoài Chinh thấy nó giống như bánh bao hồi bé được ăn, mềm mịn, muốn đưa tay chọt một phát.
Vu Hảo theo phản xạ lùi về phía sau, song lại quên mất mình đang ngồi.
Vậy là ngã xuống đất.
Khăn tắm rớt xuống sàn.
Thứ xốp xốp bị giam cầm kia trong nháy mắt bật nảy ra, vừa trắng vừa mềm, đốt lửa trong mắt anh.
Trong nháy mắt không khí đọng lại, cả hai ngây ra không nhúc nhích.
Vu Hảo phản ứng rất nhanh, lập tức ném khăn tắm về phía Lục Hoài Chinh, trùm lên đầu anh che lại.
Lục Hoài Chinh ngồi yên, nhìn như chụp đèn màu trắng.
Mặt anh đỏ gay, đuôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, thấy bắp chân tinh xảo đi tới đi lui trong phòng.
Anh buồn bực đề nghị: “Em đi dép vào đi.”
Vu Hảo nghe lời xỏ dép, ngoái đầu nhìn anh, “Anh uống say có phải cũng hay mượn rượu làm càn như vậy không?”
Lục Hoài Chinh lắc đầu.
“Anh say ư? Không hề.”
Rõ ràng là say thật rồi.
Lại nghe thấy anh nói: “Vốn không có nhiều thì giờ, anh muốn ở bên em thêm một lúc.”
Vu Hảo nghe lời này, trong nháy mắt cơn giận bay biến, dỗ anh lên giường như dỗ đứa bé ba tuổi.
Mà cậu bé ba tuổi này cũng không nghoan chút nào, đang ngủ nữa chừng thì ôm lấy người ta, rồi lại đưa tay kéo cổ áo Vu Hảo xuống, cô vốn đã mặc ít, hai cơ thể nóng như lửa dính lấy nhau, củi khô lửa cháy, thiên địa đảo điên, lại một hồi miệng lưỡi dây dưa.
Trong chăn nóng nực, ướt át, tình triều cuồn cuộn cứ dính dáp…
Cuối cùng Lục Hoài Chinh cúi đầu, kéo cổ áo cô xuống, vô lại đùa bỡn: “Anh nhìn chút thôi.”
“… Chỉ được liếc nhìn thôi đấy.” Vu Hảo kéo cổ áo, nghĩ đến những năm qua cũng muốn nó căng ra, trước mắt lại vì mình… có chút thương anh.
“Ừ.” Giọng đầy xúc động, không kiềm chế được.
Sau khi được cho phép, Lục Hoài Chinh xốc chăn lên, nắm lấy vai cô từ từ kéo dây áo xuống hai bên, da cô vừa trắng lại trơn nhẵn, sạch sẽ như cô gái bé nhỏ không nhiễm thế sự.
*Tạch*, đèn đầu giường sáng bừng.
“Anh bật đèn làm gì vậy?” Vu Hảo sợ hãi.
“Để nhìn cho rõ.” Lục Hoài Chinh nghiêm túc nói.
Ánh mắt đầy chuyên chú, làm Vu Hảo cảm thấy anh thật sự ôm trái tim trong trắng nghiên cứu nghệ thuật cơ thể con người.
***
Đến hôm sau, khi đã tỉnh rượu.
Lục Hoài Chinh gượng cơ thể cứng ngắc dựa vào đầu giường. Vu Hảo cũng đã dậy, nằm nghiêng người, gối đầu trên cánh tay, lẳng lặng nhìn anh.
Lục Hoài Chinh thấy cô đã tỉnh, đưa tay vuốt tóc cô, khàn giọng hỏi: “Sao đấy?”
“Đồng ý với em một chuyện nhé.” Vu Hảo tủm tỉm nhìn anh.
Lục Hoài Chinh rất nhức đầu, anh day huyệt thái dương, cúi đầu liếc cô, “Chuyện gì?”
“Sau này đừng uống rượu nữa nhé, được không?”
Lục Hoài Chinh nheo mắt, cho rằng tối qua mình đã làm gì đó khiến cô mất hứng, nhưng vẻ mặt cô lại rất thoải mái tự tại, không có vẻ gì là không vui. Anh ôm lấy cô ấn vào lòng, “Được, sau này không uống nữa.”
“Sao tửu lượng của anh lại kém vậy. Chị Triệu mới rót cho anh có hai chai.” Vu Hảo ngẩng đầu nhìn.
“Không biết uống.” Lục Hoài Chinh cúi đầu, sâu xa hỏi cô, “Còn em đấy, tửu lượng không tệ nhỉ, hay uống rượu lắm hả?”
Vu Hảo tựa vào lòng anh, “Hồi học đại học hễ rãnh là lại ra ngoài uống rượu với chị Triệu, chưa từng say bao giờ.”
Lục Hoài Chinh cười nhạt, cúi đầu nắm chóp mũi cô.
“Lợi hại, biết uống rượu hả?” Anh héo một cái, đau tới mức Vu Hảo hít hà, “Lần sau nếu để anh biết em giấu anh đi uống với chị Triệu thì liệu hồn đấy.”
Vu Hảo giãy giụa một phen, anh không buông tay, quắc mắt nhìn anh.
Cô xin tha: “Không đi không đi, không đi mà.”
…
Kết quả là một tuần sau khi Lục Hoài Chinh quay về đội.
Hôm đó Vu Hảo vừa bước ra khỏi văn phòng của giáo sư Hàn, đợt đấy công việc rất rối ren, bận rộn gì đâu, vì chuyện của Địch Yến Ni mà cả viện ngiên cứu bận tối mắt rối mũi. Triệu Đại Lâm hẹn cô đi uống rượu, Vu Hảo nhớ trước khi đi Lục Hoài Chinh đã luôn miệng dặn dò, bèn từ chối.
Triệu Đại Lâm chẳng nói chẳng rằng, không chút do dự quay đầu đi thẳng. Rất dứt khoát, cũng không khuyên cô phải đi cùng mình.
Vu Hảo áy náy muốn giải thích, vậy là đuổi theo chặn người lại, mới ngớ người Triệu Đại Lâm đang khóc, nước mắt lã chã.
Quen biết nhau nhiều năm như thế, đối với cô mà nói Triệu Đại Lâm không khác gì người sắt, đừng nói là khóc, chị ấy chưa từng thất thố bao giờ, lần nào cũng duy trì một thái độ với cô, được rồi, không sao đâu, có thể lắm, ừ nghe em.
Nên khi trông thấy chị ấy khóc, trong nháy mắt cô sững sờ.
“Vì chuyện tình cảm ạ?” Cô nhớ đến buổi tối hôm đó, lại nghĩ đến Lục Hoài Chinh từng nhắc đến chuyện của Tôn Khải.
Triệu Đại Lâm khóc ròng, nghiêng đầu đi, không chịu trả lời.
Vu Hảo rất áy náy, nghĩ rồi lại nghĩ, gần đây mình yêu đương hạnh phúc, lại còn lải nhải chuyện tình cảm với chị Triệu cả ngày, không hề cân nhắc đến cảm nhận của chị ấy, đúng là hồ đồ quá rồi. Hơn nữa chị Triệu còn tốt với cô như thế, cô giấu anh uống rượu giải sầu với chị ấy chắc cũng không sao đâu.
Thế là hai người đi đến quán ăn lần trước, gọi hai két bia.
Triệu Đại Lâm rất bực bội, tiện tay rút hai chai, dùng răng mở nắp, tu ừng ực hết một chai.
Vu Hảo làm công tác tâm lý cho mình.
Rất rất lâu.
Trước kia lúc cô đau buồn, xưa nay đều là chị Triệu ở bên cô, cô uống bao nhiêu, chị ấy cũng uống bấy nhiêu, không bao giờ uống dư hay thiếu.
Nhưng cô đã hứa với Lục Hoài Chinh rồi.
Đương lúc giãy giụa trong mâu thuẫn, Vu Hảo đã làm công tác tư tưởng cho mình rất lâu.
Cô đang trong thế khó xử, lo lắng bồn chồn, cứ có cảm giác bây giờ mình đang ở bên rìa phạm tội.
Cô ngồi không yên, sau lưng như có gai, lại như ngồi trên bàn chông.
Người trên phố không nhiều, tụ năm tụ ba một góc, có mấy anh chàng vẫn cao giọng hò hét nhau uống rượu bia, dưới đèn đường thấp thoáng bóng người, gió đêm bầu cùng hơi khói hun nóng gáy cô. Vu Hảo có tật giật mình, lén lút nhìn xung quanh, rồi từ từ giơ tay đến két bia.
Hai chai, chỉ hai chai thôi, nhất định sẽ không bị Lục Hoài Chinh phát hiện đâu.
Vu Hảo đưa chai bia lên miệng, *rắc* một tiếng, trong nháy mắt dùng răng khui bia, sau lưng lập tức vang lên âm thanh quen thuộc như ma quỷ:
“Vu Hảo, em đang làm gì đấy hả?”
“…”
Ngay lập tức cô ngồi thẳng lưng, sợ đến ngây người.
Nắp chai ngậm trong miệng còn chưa kịp nhổ ra đã rơi *keng* xuống đất theo miệng cô há mở, *leng keng* lăn đến dưới chân người nào đó.
Người kia đi giày lính, mặc quân phục, hình như mới từ trong quân ra. Vu Hảo không dám tin ngoái đầu lại, nhìn Lục Hoài Chinh mặc quân phục đứng thẳng dưới ánh đèn đường, cực kỳ tuấn tú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook