Năm xưa
-
Chương 21
Quán cà phê quen thuộc, từng giọt nắng chiều hắt lên những hàng ghế hiu hắt vắng bóng người ngồi.
Hai người không hẹn mà cùng đi tới vị trí lúc trước gặp gỡ, ngồi xuống, nhìn nhau cười.
“Y Khả, cô muốn uống gì?” Kỷ Thuận Mỹ hỏi.
“Có người mời khách, khách theo ý chủ nhân mà, vậy phiền người mời khách làm chủ đi.” Kiều Y Khả làm một bộ như bà chủ, có người hầu hạ có người tính tiền dùm cho.
Kỷ Thuận Mỹ cười, cũng không từ chối, gọi mấy ly nước trái cây cùng vài món điểm tâm mới.
Tiramisu thơm nồng đậm đà, bánh quy trà xanh mát lành, bánh caramel trơn mềm, Kỷ Thuận Mỹ đều gọi ra, toàn là những món trước kia chưa từng thử.
Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ, nhìn Kỷ Thuận Mỹ từng chút một trút bỏ lớp áo khoác suy sụp tiêu điều bên ngoài, dần dần toả ánh sáng rực rỡ động lòng người như mặt trời mới mọc.
Nước hoa quả và món tráng miệng được mang lên. Kiều Y Khả nhìn phần bánh Tiramisu, hỏi: “Thuận Mỹ, cô cũng thích Tiramisu à?”
“Có thể thường xuyên thấy món này ở một số bữa cơm Tây, nhưng cảm thấy hương vị có phần hơi phức tạp.” Kỷ Thuận Mỹ thành thật trả lời.
Kiều Y Khả dùng dĩa xắn một miếng, đưa đến trước mặt Kỷ Thuận Mỹ: “Nào, nếm thử xem, có phải có vị khác không?”
Hành động không thèm để ý ai cả của Kiều Y Khả khiến Kỷ Thuận Mỹ có chút bất an, nhìn quanh bốn phía, tin tưởng không ai chú ý tới các nàng rồi mới vội vàng hé miệng ăn.
Kiều Y Khả cười: “Thuận Mỹ, từ từ thôi. Ăn xong rồi nói cho tôi biết hương vị thế nào.”
Kỷ Thuận Mỹ nhấm nháp một lúc, đật đầu: “Hương vị không quá nồng, ăn ngon lắm.”
Kiều Y Khả vẫn nhìn Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, Tiramisu có một câu chuyện xưa, cô có biết không? Thời chiến loạn ở châu Âu, có một người lính Italia phởi rời xa người vợ mà anh ta yêu để ra chiến trường. Vợ của anh ta rất đau khổ nhưng lại không có cách nào để biểu đạt tâm tình của mình, vì thế mọi đồ ăn trong nhà, từ bánh mỳ, bánh quy, mỡ, bơ đều đánh nát trộn chung với nhau, làm thành một món điểm tâm đặc biệt, để chồng mình mang theo đi trên đường ăn. Cho nên, ẩn ý của món Tiramisu này chính là ‘Dẫn em theo cùng’.”
Nói xong, cô liền nắm tay Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, em muốn tôi dẫn em đi đâu?”
Kỷ Thuận Mỹ như thể bị điện giật, giãy dụa né khỏi bàn tay Kiều Y Khả.
Bàn tay chạy trốn được xuống dưới bàn rồi, cảm xúc trong lòng ổn định lại mới cảm giác động tác vừa rồi có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Kiều Y Khả. Làm tổn thương cô cũng không phải điều Kỷ Thuận Mỹ muốn. Kỷ Thuận Mỹ vội vàng ngẩng đầu, nhìn phản ứng của Kiều Y Khả, hoảng loạn nói: “Y Khả, tôi…”
Kiều Y Khả chỉ cười cười như không có việc gì, rút lại bàn tay vươn tới trước mặt Kỷ Thuận Mỹ.
“Tiramisu, trời sinh còn có hương vị thần bí, như một truyền thuyết vĩnh hằng về tình yêu. Vì thế tôi cần phải ăn nhiều một chút mới được.” Nói xong liền bắt đầu ăn, không để ý tới phản ứng của Kỷ Thuận Mỹ nữa.
Kỷ Thuận Mỹ uống một ngụm nước trái cây, cảm giác trong lòng còn phức tạp hơn Tiramisu.
Cũng không phải Kiều Y Khả chưa từng nắm tay nàng, thậm chí, ngay cả ôm thân mật cũng có. Lúc lòng vân đạm phong khinh, những cử chỉ thân mật giữa con gái thế này Kỷ Thuận Mỹ vốn không ngại. Ngược lại, lúc cảm giác như gió nổi mây phun, mỗi lần va chạm như có như không ấy, Kỷ Thuận Mỹ lại mẫn cảm đến từng lọn tóc. Càng tham lam luyến tiếc khoảnh khắc lãng mạn ấm áp nho nhỏ này, lại càng có phần không dám. Không biết có nên hay không, cũng không biết là đối phương cố ý hay vô tình. Vừa rồi thoáng chốc lơ đãng nắm tay ấy, hơi ấm trong lòng bàn tay, những lời dịu dàng triền miên, ánh mắt thâm tình chăm chú, tất cả đã phá huỷ hoàn toàn lý trí của Kỷ Thuận Mỹ. Nàng thích vẫn được nắm như vậy, suốt đời không rời. Mà phản ứng bản năng của việc thích này đó là trước tiên né tránh. Trái tim và lý trần lần đầu tiên đối lập tuyệt vọng như vậy, như hổ rình mồi, không cái nào nhường cái nào.
[Y Khả, tôi không thể để cô đưa đi, nhưng mà tôi thật lòng hy vọng, thật sự hy vọng vẫn cứ đi bên cạnh cô như vậy.] Kỷ Thuận Mỹ thầm nói trong lòng với Kiều Y Khả.
Không khí có phần xấu hổ, Kiều Y Khả cũng không nói gì, Kỷ Thuận Mỹ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Kiều Y Khả biết Kỷ Thuận Mỹ có cảm giác với mình, bằng không cũng sẽ không vội vàng muốn chạy trốn như thế, sợ để lộ ra bí mật trong đáy lòng, một bí mật mà ngay cả Kỷ Thuận Mỹ cũng ngây thơ không muốn tin. Cho nên cô không nói gì, cô để cho Kỷ Thuận Mỹ có thời gian để tiêu hoá bí mật này. Có đôi khi yên lặng đúng lúc là sự giúp đỡ tốt nhất. Theo đuổi quá chặt thì đối phương cũng sẽ mệt. Cô phải để nàng nghỉ ngơi một chút, nàng mới có thể lập tức hoài niệm cảm giác được theo đuổi, được che chở kia.
Quả nhiên Kỷ Thuận Mỹ có chút ngồi không yên, nàng vẫn không nhịn được hỏi: “Y Khả, cô, cô giận à?”
“Không.” Kiều Y Khả trả lời rất nhanh, nhưng giọng nói lại hơi gượng gạo. Kỷ Thuận Mỹ lập tức cảm giác được biến hoá rất nhỏ này, lại càng thêm bất an.
“Y Khả, vừa rôi tôi không cố ý đâu.” Kỷ Thuận Mỹ giải thích.
“Thật sự không sao mà, Thuận Mỹ, kỳ thật tôi thô lỗ quen rồi, không nghĩ cô không giống tôi, nói đến thì vẫn là tôi suy nghĩ không chu toàn.” Kiều Y Khả nói năng lịch sự có phần xa cách.
Kỷ Thuận Mỹ vội vàng đến mức đôi mắt dần đong đầy nước: “Y Khả, đừng nói vậy mà, tôi không hề nghĩ thế.”
Đợi đến khi nước mắt Kỷ Thuận Mỹ ngày càng nhiều, từ từ lăn dài trên đôi gó mà, Kiều Y Khả mới như thể nhìn thấy, kêu lên: “Thuận Mỹ, sao vậy! Tôi đã nói không sao mà, nhìn cô này, sao lại khóc thế.” Nói xong liền vội vàng cầm giấy ăn, vươn tay ra định lau nước mắt cho Kỷ Thuận Mỹ. Bàn tay lại trong phút chốc dừng cách khuôn mặt Kỷ Thuận Mỹ trong gang tấc. Giống như đang do dự xem có phải mình lại lỗ mãng hay không. Hình ảnh chợt dừng lại trong một cái chớp mắt, Kỷ Thuận Mỹ giơ tay mình lên, nắm lấy tay Kiều Y khả, sau đó áp mặt mình vào tay Kiều Y Khả. Lau nước mắt rồi, vẫn còn vệt nước mắt. Tiểu thư nhà giàu có lại ngây thơ như Kỷ Thuận Mỹ sao có thể là đối thủ của một Kiều Y Khả lăn lộn mãi trong cô nhi viện được, cứ như vậy bị bắt giữ.
Kiều Y Khả cũng không thừa thắng xông lên, vẫn tỏ vẻ như không có việc gì buông tay ra, cười nói: “Thế này mới ngoan, để ai nhìn thấy lại tưởng tôi lấy trộm tiền của cô.”
Kỷ Thuận Mỹ nước mắt trên mặt chưa khô lại đã nở nụ cười: “Nào có ăn trộm xinh đẹp như vậy chứ.”
Kiều Y Khả cũng không nói hùa theo lời khen của Kỷ Thuận Mỹ, nhân lúc Kỷ Thuận Mỹ đang tình cảm rối bời, người theo người đuổi chấm dứt cho xong. Nếu là đàn ông, có thể lập tức quỳ xuống thổ lộ, đương nhiên mười phần ổn. Nhưng cố tình cô là nữ, mà đối phương cũng là nữ, cho nên cô phải ngăn chặt cảm xúc của Kỷ Thuận Mỹ tràn ra, chờ dòng suối nhỏ này đầy tràn thành dòng sông biển lớn, cuồn cuộn nước. Cô phải đợi Kỷ Thuận Mỹ tự mình bùng nổ. Tính cách của Kỷ Thuận Mỹ chính là như vậy, cô càng ép, nàng sẽ càng trốn, chạy đi thật xa không quay đầu trở lại. Chỉ có thể cho nàng thời gian, để nàng quyến luyến đến mất đi sức lực cùng dũng khí chạy trốn. Khi đó, Kỷ Thuận Mỹ mới có thể thuộc về Kiều Y Khả.
“Nói đến tiền, Thuận Mỹ, về sau nhắc tới chuyện gì cô cũng đừng cứ nói trả tiền cho tôi được không?” Kiều Y Khả bỗng nhiên nghiêm túc đứng lên.
Kỷ Thuận Mỹ sửng sốt: “Khi nào cơ?”
“Chỉ là một bộ đồng phục thôi mà, lại không đáng bao nhiêu tiền, cần gì cứ phải vội vội vàng vàng hết lần này tới lần khác nói sẽ trả lại tiền cho tôi.” Kiều Y Khả không vui nói.
“Chỉ là không muốn làm phiền cô thôi.” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng nói.
“Cho dù cô trả tôi tôi thì cũng đã làm phiền rồi đó thôi, không phải sao?” Kiều Y Khả nói.
“Thuận Mỹ, tôi thích cô, cho nên làm điều gì cho cô tôi cũng nguyện ý, xin cô đừng vạch ra rõ ràng với tôi như vậy.” Kiều Y Khả nói rất thẳng thắn, từng chữ rõ ràng.
Kỷ Thuận Mỹ ngược lại như thể làm sai, nói không ra lời.
“Thuận Mỹ, tuy tôi chỉ là một cô gái không có bối cảnh gì, chưa từng có ý nghĩa trèo cao tới người có tiền với cô, ở bên cô chỉ là bởi cô là Kỷ Thuận Mỹ chứ không phải cô tiểu thư nhà họ Kỷ, không phải là con dâu nhà họ Cảnh. Cô yên tâm, tôi sẽ không nhờ cô làm gì cả.” Kiều Y Khả tựa hồ càng nói càng tức giận.
Kỷ Thuận Mỹ đau lòng. Kiều Y Khả kiêu ngạo như vậy, nếu bị người khác hiểu lầm như thế thì cô còn khó chịu hơn đánh cô.
“Y Khả, cô sao vậy, tôi đã bao giờ nghĩ thế đâu. Nếu tôi nghĩ thế thì căn bản tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ với cô.” Kỷ Thuận Mỹ run run giọng giải thích.
Ngừng một hồi lâu, Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ: “Thực xin lỗi, Thuận Mỹ, tôi biết cô sẽ không nghĩ như vậy, chỉ là, chỉ là tôi rất để ý tới cô, người khác nghĩ thế nào cũng không quan hệ với tôi, nhưng nếu cô hiểu lầm tôi thì tôi sẽ khổ sở chết mất.”
Kỷ Thuận Mỹ cũng nhìn Kiều Y Khả, không nói gì. Dần dần sắc mặt hai người giãn ra, ngượng ngùng cười nhìn nhau. Như mấy đứa con nít trong nhà, chơi mãi chơi mãi rồi thuận tiện chọc ghẹo nhau.
“Được rồi, ăn cái gì đi, nhiều đồ ngon như vậy mà.” Kiều Y Khả nói trước.
Kỷ Thuận Mỹ cũng cúi đầu.
Hương vị của Tiramisu, đúng là có hơi phức tạp, nhưng lại đọng lại dư vị rất lâu. Hương thơm lưu luyến trong lòng, thật lâu không tan.
Ăn đến lúc chén dĩa sạch trơn, di động của Kỷ Thuận Mỹ liền vang lên. Nghe máy, là thanh âm của Thuận Duyệt, kèm theo tiếng nức nở vội vàng: “Chị, chị mau tới cứu chúng em, Lâm Vĩnh Giang sắp chết rồi!”
Trái tim Kỷ Thuận Mỹ như muốn ngừng đập. Hỏi vị trí của Thuật Duyệt, Thuận Mỹ liền đứng dậy: “Y Khả, tôi phải đi rồi, chỗ em gái tôi xảy ra chuyện.” Nói xong liền đặt tiền lên bàn, sau đó chạy ra ngoài.
Kiều Y Khả đuổi theo, giữ chặt Kỷ Thuận Mỹ: “Đừng vội, tôi đi cùng cô.”
Kỷ Thuận Mỹ hoang mang lo sợ, theo Kiều Y Khả lên taxi.
Trên xe, Kiều Y Khả hỏi việc gì xảy ra, Kỷ Thuận Mỹ nói: “Tôi cũng không biết, trong điện thoại Thuận Duyệt chỉ khóc nói với tôi là giờ con bé đang ở bệnh viện, bạn trai con bé là Lâm Vĩnh Giang sắp chết.”
Kiều Y Khả cũng không nói gì, nhẹ nhàng nắm tay Kỷ Thuận Mỹ. Lúc này Kỷ Thuận Mỹ cũng không giãy tay ra, mà ngược lại dịch sát, tựa vào Kiều Y Khả: “Y Khả, tôi hơi sợ, em gái tôi nói nếu Lâm Vĩnh Giang chết thì con bé cũng không sống nữa.”
“Trẻ con nhất thời xúc động thôi, đừng lo.” Kiều Y Khả an ủi Kỷ Thuận Mỹ.”
“Không phải, cô không biết đâu, Thuận Duyệt không giống tôi, con bé vốn bất chấp không quan tâm tới cái gì.” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng nói.
Kiều Y Khả siết vai nàng, cánh tay dồn thêm sức, không nói thêm gì nữa.
Xe lăn bánh về phía bệnh viện.
Hết chương 21
Hai người không hẹn mà cùng đi tới vị trí lúc trước gặp gỡ, ngồi xuống, nhìn nhau cười.
“Y Khả, cô muốn uống gì?” Kỷ Thuận Mỹ hỏi.
“Có người mời khách, khách theo ý chủ nhân mà, vậy phiền người mời khách làm chủ đi.” Kiều Y Khả làm một bộ như bà chủ, có người hầu hạ có người tính tiền dùm cho.
Kỷ Thuận Mỹ cười, cũng không từ chối, gọi mấy ly nước trái cây cùng vài món điểm tâm mới.
Tiramisu thơm nồng đậm đà, bánh quy trà xanh mát lành, bánh caramel trơn mềm, Kỷ Thuận Mỹ đều gọi ra, toàn là những món trước kia chưa từng thử.
Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ, nhìn Kỷ Thuận Mỹ từng chút một trút bỏ lớp áo khoác suy sụp tiêu điều bên ngoài, dần dần toả ánh sáng rực rỡ động lòng người như mặt trời mới mọc.
Nước hoa quả và món tráng miệng được mang lên. Kiều Y Khả nhìn phần bánh Tiramisu, hỏi: “Thuận Mỹ, cô cũng thích Tiramisu à?”
“Có thể thường xuyên thấy món này ở một số bữa cơm Tây, nhưng cảm thấy hương vị có phần hơi phức tạp.” Kỷ Thuận Mỹ thành thật trả lời.
Kiều Y Khả dùng dĩa xắn một miếng, đưa đến trước mặt Kỷ Thuận Mỹ: “Nào, nếm thử xem, có phải có vị khác không?”
Hành động không thèm để ý ai cả của Kiều Y Khả khiến Kỷ Thuận Mỹ có chút bất an, nhìn quanh bốn phía, tin tưởng không ai chú ý tới các nàng rồi mới vội vàng hé miệng ăn.
Kiều Y Khả cười: “Thuận Mỹ, từ từ thôi. Ăn xong rồi nói cho tôi biết hương vị thế nào.”
Kỷ Thuận Mỹ nhấm nháp một lúc, đật đầu: “Hương vị không quá nồng, ăn ngon lắm.”
Kiều Y Khả vẫn nhìn Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, Tiramisu có một câu chuyện xưa, cô có biết không? Thời chiến loạn ở châu Âu, có một người lính Italia phởi rời xa người vợ mà anh ta yêu để ra chiến trường. Vợ của anh ta rất đau khổ nhưng lại không có cách nào để biểu đạt tâm tình của mình, vì thế mọi đồ ăn trong nhà, từ bánh mỳ, bánh quy, mỡ, bơ đều đánh nát trộn chung với nhau, làm thành một món điểm tâm đặc biệt, để chồng mình mang theo đi trên đường ăn. Cho nên, ẩn ý của món Tiramisu này chính là ‘Dẫn em theo cùng’.”
Nói xong, cô liền nắm tay Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, em muốn tôi dẫn em đi đâu?”
Kỷ Thuận Mỹ như thể bị điện giật, giãy dụa né khỏi bàn tay Kiều Y Khả.
Bàn tay chạy trốn được xuống dưới bàn rồi, cảm xúc trong lòng ổn định lại mới cảm giác động tác vừa rồi có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Kiều Y Khả. Làm tổn thương cô cũng không phải điều Kỷ Thuận Mỹ muốn. Kỷ Thuận Mỹ vội vàng ngẩng đầu, nhìn phản ứng của Kiều Y Khả, hoảng loạn nói: “Y Khả, tôi…”
Kiều Y Khả chỉ cười cười như không có việc gì, rút lại bàn tay vươn tới trước mặt Kỷ Thuận Mỹ.
“Tiramisu, trời sinh còn có hương vị thần bí, như một truyền thuyết vĩnh hằng về tình yêu. Vì thế tôi cần phải ăn nhiều một chút mới được.” Nói xong liền bắt đầu ăn, không để ý tới phản ứng của Kỷ Thuận Mỹ nữa.
Kỷ Thuận Mỹ uống một ngụm nước trái cây, cảm giác trong lòng còn phức tạp hơn Tiramisu.
Cũng không phải Kiều Y Khả chưa từng nắm tay nàng, thậm chí, ngay cả ôm thân mật cũng có. Lúc lòng vân đạm phong khinh, những cử chỉ thân mật giữa con gái thế này Kỷ Thuận Mỹ vốn không ngại. Ngược lại, lúc cảm giác như gió nổi mây phun, mỗi lần va chạm như có như không ấy, Kỷ Thuận Mỹ lại mẫn cảm đến từng lọn tóc. Càng tham lam luyến tiếc khoảnh khắc lãng mạn ấm áp nho nhỏ này, lại càng có phần không dám. Không biết có nên hay không, cũng không biết là đối phương cố ý hay vô tình. Vừa rồi thoáng chốc lơ đãng nắm tay ấy, hơi ấm trong lòng bàn tay, những lời dịu dàng triền miên, ánh mắt thâm tình chăm chú, tất cả đã phá huỷ hoàn toàn lý trí của Kỷ Thuận Mỹ. Nàng thích vẫn được nắm như vậy, suốt đời không rời. Mà phản ứng bản năng của việc thích này đó là trước tiên né tránh. Trái tim và lý trần lần đầu tiên đối lập tuyệt vọng như vậy, như hổ rình mồi, không cái nào nhường cái nào.
[Y Khả, tôi không thể để cô đưa đi, nhưng mà tôi thật lòng hy vọng, thật sự hy vọng vẫn cứ đi bên cạnh cô như vậy.] Kỷ Thuận Mỹ thầm nói trong lòng với Kiều Y Khả.
Không khí có phần xấu hổ, Kiều Y Khả cũng không nói gì, Kỷ Thuận Mỹ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Kiều Y Khả biết Kỷ Thuận Mỹ có cảm giác với mình, bằng không cũng sẽ không vội vàng muốn chạy trốn như thế, sợ để lộ ra bí mật trong đáy lòng, một bí mật mà ngay cả Kỷ Thuận Mỹ cũng ngây thơ không muốn tin. Cho nên cô không nói gì, cô để cho Kỷ Thuận Mỹ có thời gian để tiêu hoá bí mật này. Có đôi khi yên lặng đúng lúc là sự giúp đỡ tốt nhất. Theo đuổi quá chặt thì đối phương cũng sẽ mệt. Cô phải để nàng nghỉ ngơi một chút, nàng mới có thể lập tức hoài niệm cảm giác được theo đuổi, được che chở kia.
Quả nhiên Kỷ Thuận Mỹ có chút ngồi không yên, nàng vẫn không nhịn được hỏi: “Y Khả, cô, cô giận à?”
“Không.” Kiều Y Khả trả lời rất nhanh, nhưng giọng nói lại hơi gượng gạo. Kỷ Thuận Mỹ lập tức cảm giác được biến hoá rất nhỏ này, lại càng thêm bất an.
“Y Khả, vừa rôi tôi không cố ý đâu.” Kỷ Thuận Mỹ giải thích.
“Thật sự không sao mà, Thuận Mỹ, kỳ thật tôi thô lỗ quen rồi, không nghĩ cô không giống tôi, nói đến thì vẫn là tôi suy nghĩ không chu toàn.” Kiều Y Khả nói năng lịch sự có phần xa cách.
Kỷ Thuận Mỹ vội vàng đến mức đôi mắt dần đong đầy nước: “Y Khả, đừng nói vậy mà, tôi không hề nghĩ thế.”
Đợi đến khi nước mắt Kỷ Thuận Mỹ ngày càng nhiều, từ từ lăn dài trên đôi gó mà, Kiều Y Khả mới như thể nhìn thấy, kêu lên: “Thuận Mỹ, sao vậy! Tôi đã nói không sao mà, nhìn cô này, sao lại khóc thế.” Nói xong liền vội vàng cầm giấy ăn, vươn tay ra định lau nước mắt cho Kỷ Thuận Mỹ. Bàn tay lại trong phút chốc dừng cách khuôn mặt Kỷ Thuận Mỹ trong gang tấc. Giống như đang do dự xem có phải mình lại lỗ mãng hay không. Hình ảnh chợt dừng lại trong một cái chớp mắt, Kỷ Thuận Mỹ giơ tay mình lên, nắm lấy tay Kiều Y khả, sau đó áp mặt mình vào tay Kiều Y Khả. Lau nước mắt rồi, vẫn còn vệt nước mắt. Tiểu thư nhà giàu có lại ngây thơ như Kỷ Thuận Mỹ sao có thể là đối thủ của một Kiều Y Khả lăn lộn mãi trong cô nhi viện được, cứ như vậy bị bắt giữ.
Kiều Y Khả cũng không thừa thắng xông lên, vẫn tỏ vẻ như không có việc gì buông tay ra, cười nói: “Thế này mới ngoan, để ai nhìn thấy lại tưởng tôi lấy trộm tiền của cô.”
Kỷ Thuận Mỹ nước mắt trên mặt chưa khô lại đã nở nụ cười: “Nào có ăn trộm xinh đẹp như vậy chứ.”
Kiều Y Khả cũng không nói hùa theo lời khen của Kỷ Thuận Mỹ, nhân lúc Kỷ Thuận Mỹ đang tình cảm rối bời, người theo người đuổi chấm dứt cho xong. Nếu là đàn ông, có thể lập tức quỳ xuống thổ lộ, đương nhiên mười phần ổn. Nhưng cố tình cô là nữ, mà đối phương cũng là nữ, cho nên cô phải ngăn chặt cảm xúc của Kỷ Thuận Mỹ tràn ra, chờ dòng suối nhỏ này đầy tràn thành dòng sông biển lớn, cuồn cuộn nước. Cô phải đợi Kỷ Thuận Mỹ tự mình bùng nổ. Tính cách của Kỷ Thuận Mỹ chính là như vậy, cô càng ép, nàng sẽ càng trốn, chạy đi thật xa không quay đầu trở lại. Chỉ có thể cho nàng thời gian, để nàng quyến luyến đến mất đi sức lực cùng dũng khí chạy trốn. Khi đó, Kỷ Thuận Mỹ mới có thể thuộc về Kiều Y Khả.
“Nói đến tiền, Thuận Mỹ, về sau nhắc tới chuyện gì cô cũng đừng cứ nói trả tiền cho tôi được không?” Kiều Y Khả bỗng nhiên nghiêm túc đứng lên.
Kỷ Thuận Mỹ sửng sốt: “Khi nào cơ?”
“Chỉ là một bộ đồng phục thôi mà, lại không đáng bao nhiêu tiền, cần gì cứ phải vội vội vàng vàng hết lần này tới lần khác nói sẽ trả lại tiền cho tôi.” Kiều Y Khả không vui nói.
“Chỉ là không muốn làm phiền cô thôi.” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng nói.
“Cho dù cô trả tôi tôi thì cũng đã làm phiền rồi đó thôi, không phải sao?” Kiều Y Khả nói.
“Thuận Mỹ, tôi thích cô, cho nên làm điều gì cho cô tôi cũng nguyện ý, xin cô đừng vạch ra rõ ràng với tôi như vậy.” Kiều Y Khả nói rất thẳng thắn, từng chữ rõ ràng.
Kỷ Thuận Mỹ ngược lại như thể làm sai, nói không ra lời.
“Thuận Mỹ, tuy tôi chỉ là một cô gái không có bối cảnh gì, chưa từng có ý nghĩa trèo cao tới người có tiền với cô, ở bên cô chỉ là bởi cô là Kỷ Thuận Mỹ chứ không phải cô tiểu thư nhà họ Kỷ, không phải là con dâu nhà họ Cảnh. Cô yên tâm, tôi sẽ không nhờ cô làm gì cả.” Kiều Y Khả tựa hồ càng nói càng tức giận.
Kỷ Thuận Mỹ đau lòng. Kiều Y Khả kiêu ngạo như vậy, nếu bị người khác hiểu lầm như thế thì cô còn khó chịu hơn đánh cô.
“Y Khả, cô sao vậy, tôi đã bao giờ nghĩ thế đâu. Nếu tôi nghĩ thế thì căn bản tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ với cô.” Kỷ Thuận Mỹ run run giọng giải thích.
Ngừng một hồi lâu, Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ: “Thực xin lỗi, Thuận Mỹ, tôi biết cô sẽ không nghĩ như vậy, chỉ là, chỉ là tôi rất để ý tới cô, người khác nghĩ thế nào cũng không quan hệ với tôi, nhưng nếu cô hiểu lầm tôi thì tôi sẽ khổ sở chết mất.”
Kỷ Thuận Mỹ cũng nhìn Kiều Y Khả, không nói gì. Dần dần sắc mặt hai người giãn ra, ngượng ngùng cười nhìn nhau. Như mấy đứa con nít trong nhà, chơi mãi chơi mãi rồi thuận tiện chọc ghẹo nhau.
“Được rồi, ăn cái gì đi, nhiều đồ ngon như vậy mà.” Kiều Y Khả nói trước.
Kỷ Thuận Mỹ cũng cúi đầu.
Hương vị của Tiramisu, đúng là có hơi phức tạp, nhưng lại đọng lại dư vị rất lâu. Hương thơm lưu luyến trong lòng, thật lâu không tan.
Ăn đến lúc chén dĩa sạch trơn, di động của Kỷ Thuận Mỹ liền vang lên. Nghe máy, là thanh âm của Thuận Duyệt, kèm theo tiếng nức nở vội vàng: “Chị, chị mau tới cứu chúng em, Lâm Vĩnh Giang sắp chết rồi!”
Trái tim Kỷ Thuận Mỹ như muốn ngừng đập. Hỏi vị trí của Thuật Duyệt, Thuận Mỹ liền đứng dậy: “Y Khả, tôi phải đi rồi, chỗ em gái tôi xảy ra chuyện.” Nói xong liền đặt tiền lên bàn, sau đó chạy ra ngoài.
Kiều Y Khả đuổi theo, giữ chặt Kỷ Thuận Mỹ: “Đừng vội, tôi đi cùng cô.”
Kỷ Thuận Mỹ hoang mang lo sợ, theo Kiều Y Khả lên taxi.
Trên xe, Kiều Y Khả hỏi việc gì xảy ra, Kỷ Thuận Mỹ nói: “Tôi cũng không biết, trong điện thoại Thuận Duyệt chỉ khóc nói với tôi là giờ con bé đang ở bệnh viện, bạn trai con bé là Lâm Vĩnh Giang sắp chết.”
Kiều Y Khả cũng không nói gì, nhẹ nhàng nắm tay Kỷ Thuận Mỹ. Lúc này Kỷ Thuận Mỹ cũng không giãy tay ra, mà ngược lại dịch sát, tựa vào Kiều Y Khả: “Y Khả, tôi hơi sợ, em gái tôi nói nếu Lâm Vĩnh Giang chết thì con bé cũng không sống nữa.”
“Trẻ con nhất thời xúc động thôi, đừng lo.” Kiều Y Khả an ủi Kỷ Thuận Mỹ.”
“Không phải, cô không biết đâu, Thuận Duyệt không giống tôi, con bé vốn bất chấp không quan tâm tới cái gì.” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng nói.
Kiều Y Khả siết vai nàng, cánh tay dồn thêm sức, không nói thêm gì nữa.
Xe lăn bánh về phía bệnh viện.
Hết chương 21
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook