Nam Xấu Khó Gả
Chương 67: Gian kế bại lộ

Editor: demcodon

Gã sai vặt bỏ thuốc xong không khỏi âm thầm đắc ý, hai thỏi vàng này kiếm thật nhẹ nhàng. Chỉ cần Phương Vân Tuyên nhận món điểm tâm cuối cùng thì gã lập tức xoay người chạy ra Hồi Vân sơn trang. Đến lúc đó thần không biết - quỷ không hay, vụ kiện tụng này không liên quan gì đến gã.

Gã cười ha ha đưa khay tới, chỉ còn chờ Phương Vân Tuyên xoay người đến nhận.

Phương Vân Tuyên trả lời xong câu hỏi của Tri phủ đại nhân định xoay người nhận khay.

Còn chưa chờ hắn vươn tay thì Vi Trọng Ngạn đã vọt lên đài cao chạy nhanh đến trước mặt gã sai vặt, trong miệng hét lớn một tiếng duỗi tay cướp khay kia qua, nhấc chân đá gã sai vặt lăn lộn trên mặt đất.

“Mọi người đang quan sát mà cũng dám phá rối, thật to gan! Người đâu, trói lại cho ta!”

Vi Trọng Ngạn giống như cuồng phong tia chớp chạy như bay lên, không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần đã khống chế gã sai vặt.

Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả gã sai vặt cũng mơ màng, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì trên bắp chân đã ăn một chân. Gã đứng không vững, vừa mới ngã quỵ tiếp theo đã có người mang dây thừng trói chặt hắn lại, còn trói rất chắc chắn.

Gã sai vặt không ngừng giãy dụa, trong lòng kêu lên “không xong”, bỏ thuốc không thành còn bị người bắt hiện hình. Bây giờ có trăm cái miệng cũng khó biện minh, nói hay không nói đều chỉ một con đường chết, cũng chỉ có thể cắn răng nói không biết, chỉ mong kéo thêm chút thời gian cũng được.

Mã Thành An cũng ngây ngẩn cả người. Vi Trọng Ngạn đột nhiên nhảy lên đài cao không nói hai lời đã trới gã sai vặt bưng thức ăn lại, vô duyên vô cớ làm như vậy cũng quá không xem vương pháp ra gì.

Vi Trọng Ngạn từng nhậm chức Phó tướng tam phẩm, luận ra cao hơn chức Tri phủ tứ phẩm này của Mã Thành An một bậc. Gã lại là thuộc hạ hầu cận của Đỗ Ích Sơn. Mã Thành An cũng không dám lập tức trở mặt, sắc mặt chỉ trầm xuống hỏi Vi Trọng Ngạn: “Vi đại nhân, ngài đây là ý gì? Không biết gã sai vặt này phạm phải sai lầm gì lại chọc cho Vi đại nhân nổi giận như thế? Ngay cả chờ yến tiệc tan cũng không chờ được?”

Chờ? Lại chờ thêm một lát mấy đại nhân nếm thức ăn như các người cũng không biết phải biến thành dáng vẻ nào.

Vi Trọng Ngạn đặt khay lên trên bàn, một tay xách gã sai vặt đứng lên đưa đến trước mặt Đỗ Ích Sơn và Mã Thành An: “Hầu gia, đại nhân, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy tên này lén lút, thừa dịp vừa rồi mấy vị nói chuyện cố ý cúi thấp người, dùng ống tay áo che lấp, cổ tay run lên, cũng không biết bỏ cái gì vào trong điểm tâm.”

Có vết xe đổ sao Đỗ Ích Sơn có thể không cho người âm thầm đề phòng chứ. Sáng sớm đã sai mấy huynh đệ âm thầm nhìn chằm chằm từ khi cuộc tỷ thí bắt đầu đến bây giờ, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm người bên cạnh Phương Vân Tuyên. Từ gã sai vặt nhóm lửa thêm củi cho đến trợ thủ phụ bếp cho Phương Vân Tuyên, có một người tính một người. Chỉ cần có thể tiếp xúc đến Phương Vân Tuyên và món ăn hắn làm Đỗ Ích Sơn đều kêu người nhìn chằm chằm, sợ giống như lần trước sẽ có người ngầm bỏ độc.

Người khi làm chuyện trái với lương tâm sẽ chột dạ, ánh mắt cũng sẽ láo liên khắp nơi. Trừ phi tố chất tâm lý của gã đã mạnh đến mức thái sơn sập trước mặt mà không đổi sắc. Nếu không ở dưới sức nặng gã rất khó giữ vững một lòng bình thường.

Gã sai vặt bưng thức ăn kia vừa rồi bắt đầu thì động tác lén lút, hai mắt láo liên không ngừng, còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Trần Hưng dưới đài cao, có thể không làm cho người ta nghi ngờ ư.

Vi Trọng Ngạn lập tức nổi lên lòng nghi ngờ, gã sai vặt này nhìn lạ mắt, cũng không phải người hầu trong Đỗ gia. Gã suy nghĩ một hồi, Hồi Vân sơn trang trong ấn tượng cũng không có một hạ nhân như vậy. Khi gã kêu quản gia đến hỏi mới biết được là bởi vì hạ nhân không đủ mới mướn tạm từ bên ngoài đến.

Nếu là người lạ, lại cử chỉ khả nghi, Vi Trọng Ngạn càng thêm cẩn thận lưu ý. Gã lập tức bất động, vẫn luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm mỗi một cử động của gã sai vặt kia. Trước đó còn chưa có gì, tất cả như thường, cũng không nhìn ra có gì không thích hợp. Nhưng đến cuối cùng nội dung chính là món điểm tâm cuối cùng kia, chỉ thấy gã sai vặt kia đột nhiên cúi người chặn tầm mắt người ngoài, còn cố ý dùng ống tay áo che tay phải lung lay hai ba cái ở trên điểm tâm.

Vi Trọng Ngạn lập tức bắt đầu cảnh giác không dám khinh thường. Lúc này mới một bước xông lên đài cao cướp khay điểm tâm kia và trói gã sai vặt lại.

Chỉ bắt lấy phạm nhân còn thiếu chút vật chứng. Vi Trọng Ngạn kêu người ấn gã sai vặt kia xuống cẩn thận tìm kiếm ở trên người, quả nhiên tìm được hai thỏi vàng và một bao giấy nhỏ.

Mở bao giấy ra nhìn bên trong còn một ít bột phấn màu trắng, ngửi ngửi, không màu không vị, cũng không nói rõ rốt cuộc là cái gì.

Một gã sai vặt làm công việc vặt, cả đời cũng không nhất định có thể kiếm được hai thỏi vàng, chỉ điểm này đã khả nghi. Bây giờ lục soát trên người gã còn tìm được một bao thuốc bột không rõ lai lịch, lại đối chiếu với hành động lúc trước nói gã không có phá rối cũng không ai tin.

Vi Trọng Ngạn ném thỏi vàng và bao giấy ở trước mặt gã sai vặt hỏi gã còn có gì để nói.

Gã sai vặt dùng khóe mắt liếc một cái, trong lòng sợ hãi nhưng miệng lại không chịu nhận, liên tiếp kêu oan, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, giống như chịu oan ức lớn.

Vi Trọng Ngạn kéo đầu gã sai vặt lên cho một cái tát: “Ngươi còn dám kêu oan? Bắt cả người lẫn tang vật, oan hay không oan ngươi một lát sẽ biết!”

Mã Thành An nghe xong đầu đổ mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng thấy sợ. Nếu như Vi Trọng Ngạn không có phát hiện người này có mưu đồ gây rối, thì điểm tâm này vạn nhất ăn vào bụng còn không biết có hậu quả gì.

Trong lòng hắn tức giận không thôi, không khỏi vỗ bàn tức giận nói: “Gan chó thật lớn, dám bỏ độc ám hại mệnh quan triều đình! Nói, ngươi bỏ cái gì vào trong điểm tâm? Tại sao lại bỏ độc ám hại? Có đồng mưu không? Còn không nói sự thật?”

Lửa giận của Đỗ Ích Sơn cũng bốc lên. Quả thực là khinh người quá đáng, một lần không thành còn muốn đến lần thứ hai? Phương Vân Tuyên đối với mọi người vẫn luôn ôn hòa lễ phép, thật không hiểu tên Trần Hưng này rốt cuộc có thù hận gì lớn tới mức nào lại ám hại hắn hết lần này đến lần khác như vậy.

Quả thực so với mình bị người hại còn muốn tức giận hơn, khí thế cả người Đỗ Ích Sơn đều thay đổi, hòa khí vừa rồi trở thành hư không. Mắt y lộ ra hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã sai vặt bưng thức ăn kia, một mặt làm thủ thế với binh lính thân cận phía sau, muốn gã đi gọi Hạ Song Khôi đến đây.

Gã sai vặt bị Đỗ Ích Sơn nhìn chằm chằm đến phát run, cả người run rẩy, người cũng lùn một khúc, cũng không dám kêu loạn gọi bậy nữa. Cả người cuộn lại, đầu cúi thấp rõ ràng giả chết, cũng không nói lời nào nữa.

Trong hội trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người bị biến cố xảy ra bất thình lình sợ ngây người. Dân chúng quay mặt nhìn nhau, đám người Lý Đại Sơn cũng hồ đồ. Tiệc nghênh xuân đang tốt tại sao lại xảy ra chuyện có người bỏ độc chứ.

Mã Thành An hỏi mấy lần gã sai vặt đều giả chết không để ý tới. Nếu không chỉ khóc lóc om sòm lăn lộn nói không biết, cắn răng nói mọi người oan uổng gã.

Mã Thành An tức giận đến tay run rẩy, duỗi tay cầm lệnh bài, tay cầm khoảng không lúc này mới nhớ tới bây giờ không phải ở trên công đường, không có biện pháp đánh cho tên điêu dân này một trận.

Vi Trọng Ngạn lại nổi điên lên nhặt bao giấy mở từ trên đất lên quát: “Còn hỏi cái gì? Nhét thứ này vào trong miệng gã, để gã chính miệng thử xem. Chẳng phải sẽ biết đây là thuốc độc gì sao?”

Vi Trọng Ngạn vừa nói chuyện vừa đưa bao giấy lên bên miệng gã sai vặt, bàn tay to duỗi ra kiềm chặt hàm gã sai vặt. Cổ tay dùng sức mở khớp hàm đang cắn chặt của gã sai vặt mở ra muốn nhét bao giấy vào trong miệng gã.

Gã sai vặt sợ tới mức linh hồn nhỏ bé đều chạy. Gã mặc dù nghe Trần Hưng nói đây là thuốc xổ, ăn vào chỉ đau bụng xổ mấy ngày, không mất mạng. Nhưng rốt cuộc có phải hay không trong lòng gã cũng không biết, vạn nhất Trần Hưng nói dối đây không phải là thuốc xổ mà thật sự là thuốc độc thì sao? Cho dù thuốc trong bao giấy chỉ còn lại hơn một nửa, nếu ăn vào trong bụng cũng không chịu nổi.

Gã sai vặt tay quào chân đạp, miệng kêu to ô ô, cổ họng thốt ra một câu cầu xin đứt quãng: “Ta khai, ta khai!”

Vi Trọng Ngạn cũng chỉ dọa gã, làm sao có thể cho gã ăn thật chứ. Vạn nhất thật sự là thuốc độc, độc chết gã sai vặt thì bên bọn họ có lý cũng biến thành vô lý. Vi Trọng Ngạn buông gã sai vặt ra xách gã đứng dậy, mặt hướng về phía đài cao kêu gã nói chuyện lớn tiếng.

Gã sai vặt thấy chống chế không được, cũng không có đạo lý để một mình gã chịu trách nhiệm. Có lẽ gã nói ra Trần Hưng còn có thể tranh thủ đoái công chuộc tội lập, được xử nhẹ.

Hai hàng nước mắt của gã sai vặt chảy ròng, khóc đến thở hổn hển, lại thuận miệng nói: “Cầu xin đại nhân tha mạng! Trong nhà tiểu nhân còn mẹ già tám mươi tuổi, vì muốn phụng dưỡng mẹ già tiểu nhân mới nhất thời sinh lòng tham, bị hai thỏi vàng này mê hoặc đôi mắt làm chuyện sai như thế. Cầu xin đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân xin khai hết.”

Gã khóc đến đáng thương, lại nhắc tới mẹ già trong nhà, mười phần là một người con có hiếu. Nhưng nhìn kỹ tuổi của gã cũng khoảng hai mươi, mẹ già tám mươi này thật không hiểu từ đâu mà đến. Chẳng lẽ khi sáu mươi tuổi mới sinh ra một đứa con trai thủ đoạn gian dối và ăn ngon lười làm như vậy?

Mã Thành An bị gã khóc đến không kiên nhẫn quát một tiếng: “Câm miệng! Còn không mau mau khai ra!”

Gã sai vặt lại run rẩy, lúc này mới thu liễm không dám lại chống chế. Gã hít một hơi ngón tay chỉ về phía Trần Hưng dưới đài nói thật việc vừa rồi: “Tiểu nhân vừa mới đi ra từ nhà xí thì chưởng quầy Tụ Tiên Cư là Trần Hưng đưa cho tiểu nhân bao đồ vật này và hai thỏi vàng, kêu tiểu nhân bỏ bao đồ vật này vào trong điểm tâm Phương lão bản làm.”

Lời gã còn chưa dứt thì Trần Hưng đã quát: “Người nói bậy! Đại nhân, chớ nghe lời tiểu nhân nói. Ta căn bản không biết gã, càng chưa từng đưa vàng gì cho gã. Việc hạ độc không quan hệ gì với ta!”

Gã sai vặt nghe vậy cũng nóng nảy: “Phi! Ngươi đừng trợn mắt nói dối, ở sau nhà xí rõ ràng là ngươi cứng rắn đưa bao thuốc bột này cho ta; còn có vàng kia, nếu không phải ngươi cho ta thì cả đời ta cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!”

“Ngươi nói là ta đưa cho ngươi, có bằng chứng gì không?”

Gã sai vặt bị Trần Hưng làm cho nghẹn nói không nên lời. Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, đi đâu tìm bằng chứng chứ? Vàng và thuốc bột lại không biết nói, càng không thể chứng minh là Trần Hưng đưa cho mình.

Gã sai vặt sốt ruột đến mức giọng nghẹn ngào, muốn nói cũng không rõ ràng, bỏ độc ám hại đen tối này chẳng phải là muốn một mình gã cõng tội này sao? Gã nhảy chân lên, ở trên đài cao mắng to Trần Hưng, gã sai vặt chỉ lên trời chửi nói thật là hai món đồ vật này là Trần Hưng đưa cho gã.

Trần Hưng đương nhiên không nhận, y thong dong hơn gã sai vặt rất nhiều. Chuyện vừa rồi không có ai nhìn thấy, không có bằng chứng. Gã sai vặt cho dù hét hư cổ họng cũng không chỉ chứng y được.

Y với dáng vẻ bình tĩnh giằng co với gã sai vặt, lại nói với Mã Thành An: “Mời Mã đại nhân quyết định, ta thấy gã sai vặt này chắc là điên rồi mới có thể vô cớ cắn loạn, lại cứ như vậy không biết kế tiếp gã sẽ cắn đến vị nào.”

Mã Thành An cũng bắt đầu khó xử, gã sai vặt nói từ ngữ chuẩn xác, không giống lời nói dối. Nhưng chỉ dựa vào lời nói một phía của gã xác thật khó có thể định tội Trần Hưng.

Không khí đang giằng co, đúng lúc này lại nghe bên ngoài có người quát: “Ta có bằng chứng!”

Theo một tiếng hét lớn Hạ Song Khôi dẫn một đám người đi lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương