Nằm Vùng Nơi Tim Em
43: Mờ Mờ Ám Ám


Để tránh cho mọi người nhìn thấy vết bầm trên cánh tay, Hạ Tử Hiên đã mặt một cái ó tay dài che đi.

Dĩ nhiên cũng không thể xung phong rửa chén.

Mà có người cũng không cho cô cơ hội đó.

Anh Bình đã dành rửa một mình rồi, còn nói bàn tay phụ nữ mà dính nước nhiều không tốt.

Nghe xong câu nói đó Hạ Tử Hiên liền nhìn sang cậu nhỏ, quá mất mặt.

Tất cả mọi người đều ngồi trên ghế sofa xem ti vi ăn trái cây, cái con bé Thúy cứ đeo sát Ôn Nhược Hi, đeo dính như da trâu vậy.

Ôn Nhược Hi không thân thiết cũng không lạnh nhạt.

Vẫn yên lặng ăn trái cây.

Bị Hạ Tử Hiên nhìn nhìn, Dương Quá cội lấy hai tay làm hình dấu chéo trước ngực, bộ dáng sợ hãi "Làm gì nhìn cậu kiểu đó, cậu là con trai nhà lành nha!".

Cô thiệt là hết cách, buông xuôi bỉu môi "Thân thể đen thùi lùi của cậu cho con cũng hong thèm".

"Nè Hạ Tử Hiên, nể mặt chút đi".

"Cậu coi, cậu ấu ăn thì hại cháu gái c ủamình xém chút mất mạng, bây giờ đi ăn ké lại còn ngồi đây thảnh thơi xem phim.

Hèn chi cậu ế nhệ tới giờ ".

Cậu nhỏ ngồi đưa một chân lên ghế quay người về phía cô "Nói cậu, xem lại con xem.

Con biết nấu ăn hả ? Rồi giờ đứa nào đang ngồi coi phim với cậu ?".

"Thiệc là mất mặt mà.

Hai cậu cháu có để mặt mũi cho dì được không ?".

Dì ba liền la hai cậu cháu.

Nhóc Thương từ trên lầu đi xuống, đã tới giờ nhóc được sài điện thoại chơi game rồi.

Nên nhanh chóng chạy xuống tìm đồng đội nặng ký như cô.

"Chị Hiên nhanh vô trận.

Nay em phải lấy lại danh dự mới được".

Nói xong nó nhìn qua cậu nhỏ "Mà hong cho cậu Quá chơi nhen.

Cậu chơi dỡ chết mồ, em cứu mấy lần rồi".

Một giọng điệu u oán.


Hạ Tử Hiên được một trận cười đau bụng.

Đúng là cậu nhỏ của cô chơi dỡ thiệt.

Nhưng do nể mặt nên cô chưa từng nói, huống chi là nói trước mặt nhiều người như vậy.

Những lúc đó cô toàn cắn răng gánh team.

Mặt cậu nhỏ lại xám xịt "Nhóc con nói gì đó.

Vô chơi solo hong ?"
Nhóc Thương chóng nạnh nói "Chơi thì chơi, ai sợ cậu.

Mà con chung đội với chị Hiên".

Thế là team đối chiến được thiết lập.

Hạ Tử Hiên lại rơi vào thế khó xử, nếu cô giúp nhóc Thương thắng , tức là không cho cậu nhỏ mặt mũi.

Còn nếu cô để thua thì thiếu tinh thần chiến đấu quá.

Chọn bên nào cũng không được.

"Để chị mời thêm bạn.

Cô nhớ tới Tiêu Mộc Miên chơi trò này rất giỏi.

Đôi tay kia thật sự là một ân sủng của tạo hóa.

Vừa kết nổi vào game Tiêu Mộc Miên đã vội kêu lên "Cục cưng chị nhớ em quá".

Do là bật loa ngoài nên ai nấy đều nghe được.

Hạ Tử Hiên thiệt muốn độn thổ mà, cái con nhỏ này.

Tay Ôn Nhược Hi đang cầm miếng trái cây run lên một cái, cô nắm chặt miếng dưa hấu hơn, làm nước chãy ra rơi xuống đôi chân trắng noãn đang mặc chiếc quần ngắn của cô.

"Vô game đi em, rồi chị sẽ cho em biết nhớ nhung ra sao".

Hạ Tử Hiên liền đáp trả.

Hạ Tử Hiên đang đối đầu Tiêu Mộc Miên, liếc mắt thấy những giọt nước kia thật chướng mắt.

Ôn Nhược Hi đang định lấy khăn giấy trên bàn lau đi, nhưng Bé Thúy bên cạnh đã nhanh chóng lấy rồi còn tự tay lau cho cô.

Ôn Nhược Hi hơi cứng người, cô không thích tiếp xúc da thịt với ai.

Cô cười cười, ngăn lấy miếng khăn giấy trên tay em ấy.


Bọn họ chỉ mới quen biết vài ngày cũng không thân đến mức vậy.

Thúy nó không chịu, vẫn cố chấp muốn lau thay cô, Ôn Nhược Hi chỉ đành ngồi yên, chỉ lau vài giọt nước sẽ rất nhanh.

Tiếng của nhóc Thương phá vỡ không khí ngại ngùng này "Trời ơi chị Hiên.

Làm gì đang bắn mà đứng yên chết chân vậy.

Chết ngắt, thua rồi kìa chị".

Hạ Tử Hiên đang phân tâm để ý hai người bên kia, mới không chú ý trong game.

Thế là đứng tại chỗ cho người ta bắn, lúc cô nhìn xuống chỉ kịp thấy nhân vật của mình ngã quỵ xuống đất.

Ngủm củ tỏi.

Giọng Tiêu Mộc Miên lại vang lên từ loa điện thoại của Dương Quá, vì hai người đó đang cùng một đội.

"Haha, Hiên à.

Chị đã nói em nằm dưới chị rồi mà".

Hạ Tử Hiên xụ mặt, để cho Tiêu Mộc Miên một lần lên mặt đi.

Trước giờ nó luôn muốn đè cô xuống giường, đọ xem lực cánh tay cầm súng của cảnh sát như cô và tay cầm dao của bác sĩ như nó ai mạnh hơn.

Nhưng mà cô không hề sợ nha.

Thắng bại tại kỹ năng, tây cô cần dùng lực và sự chuẩn xác khi nhắm sung, còn nó lại cần tỉ mỉ nhẹ nhàng khi cầm dao.

Hơn nữa cô quen chế phục tội phạm rồi.

Thử hỏi giữa cô và nó ai sẽ chiếm ưu thế hơn.

Tiêu Mộc Miên cam tâm làm THỤ đi.

"Biến đi".

Hạ Tử Hiên cười cười kề mỏ vào nói vào điện thoại cậu nhỏ, nói với Tiêu Mộc Miên.

Một trận cười vang lên "Tới giờ chị bận rồi.

À mà không được để vết thương chạm nước".

Cô còn không quên dặn dò.

Một trận lạnh lẽo dọc theo sống lưng, Hạ Tử Hiên ngồi thẳng lưng "Bớt nhảm, thoát game".


Ánh mắt mọi người đều dồn hết về cô.

Dì ba nhìn như muốn phun ra lửa, tay cô lòn dưới ghế khều khều cậu nhỏ, dì ba mà biết chỉ trong vòng một tuần mà cô phải nhập viện hai lần.

Mà cả hai lần đều xém đi đời, bảo đảm gia pháp chờ lệnh.

Nhưng dì ba cũng biết không thể hỏi cô tại đây, tránh người khác nghi ngờ cô.

Dương Quá bị đau do cô cháu gái nhéo vào đùi, vội vàng giải cứu "9 giờ rồi về ngủ thôi.

Nhỏ này mai còn đi học kìa".

Hạ Tử Hiên vội kéo cậu nhỏ đứng lên, cười cười ôm lấy cánh tay cậu "Ngày mai con được nghỉ.

Tối nay cậu cháu mình chơi game tới khuay nha".

"Hai đứa ngồi xuống coi".

Dì ba nhăn mặt "Con nhỏ này ngày mai thứ 7 ai cho con nghỉ ?".

Hạ Tử Hiên và cậu nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Con tự cho á, dù sao nghỉ cũng 6 ngày rồi, nghỉ thêm 1 ngày cho chẳng tuần".

Thực chất ngày mai cô phải cùng Trình Tiểu Bân đi tìm một số trinh sát trao đổi thông tin.

Dì ba không nói tiếp, trái lại ánh mắt Ôn Nhược Hi lại bắt đầu dò xét Hạ Tử Hiên từ trên xuống.

Khi để ý kỉ mới thấy vết bầm xanh nơi cổ tay, và trên trán còn vết sưng rất nhỏ.

Đột nhiên cô rất muốn biết mấy ngày vừa rồi Hạ Tử Hiên đã đi đâu gặp ai và làm gì.

Nhưng nếu cô hỏi liệu cô ấy có trả lời.

Nhìn thái độ lãng tránh vừa rồi cũng rất dễ nhận ra.

Anh Bình rửa chén xong đang lau tay đi ra.

Anh ta là một người trầm tính, có thể nhìn ra là rất có hương vị đàn ông.

Anh ta ngồi xuống cạnh nhóc Thương, nhìn sang Ôn NHược Hi cười dịu dàng.

Nụ cười này đầy ái muội, làm Ôn Nhược Hi cảm giác không tự nhiên còn làm Hạ Tử Hiên cảm thấy chướng mắt.

"Anh Bình đang làm công việc gì vậy ?".

Cô bắt đầu công cuộc điều tra.

Anh Bình cười cười "Anh đang mở một cửa hàng tiện lợi với một quán cà phê ở chợ nè".

Hạ Tử Hiên cười như không cười nhìn sang cậu nhỏ.

Hai cậu cháu liền giao lưu bằng ánh mắt trong 3 giây.

Hạ Tử Hiên : [ Ủa, chợ cách nhà 4km rồi mắc gì phải ngủ lại ? ]
Dương Quá : [ Ủa, rồi mắc gì khoe của ? ]
Kết thúc 3 giây hai người liền tươi cười.


Ở đây chỉ có dì ba là hiểu trong đầu họ đang suy nghĩ gì, hai cậu cháu này không bao giờ nghĩ tốt cho người ta.

"Thiệt là giỏi nha, anh Bình có bạn gái chưa ? "
Anh Bình vẫn mỉm cười, hơi liếc nhìn Ôn Nhược Hi.

Từ lần đầu nhìn thấy cô anh đã yêu mến.

"Anh chưa có người yêu, đang tìm một cô gái thích hợp ".

Vừa nói anh vừa nhìn Ôn Nhược Hi, còn cô ấy lại cố tỏ ra không hiểu cũng không để ý ý nghĩa của câu nói đó.

Hai cậu cháu nhà họ lại tiếp tục giao đãi ánh mắt, cùng một suy nghĩ [ Rồi mắc gì nói câu đó còn nhìn Ôn Nhược Hi ? ].

Dương Quá chỉ đơn giản là không thích cái thằng hay ra vẻ này, chứ anh không có tình cảm gì đặt biệt với Ôn Nhược Hi.

Hiện tại anh đang có bạn gái, chỉ vừa quen vào tháng, nhưng tình cảm rất tốt.

Còn Hạ Tử Hiên là cố tình không thích, theo đuổi con gái mà khoe của là xưa rồi.

Hơn nữa nhìn Ôn Nhược Hi như vậy làm gì giống người yêu thích vật chất.

Thằng này thiệt tầm thường.

"Chị Nhược Hi, tối nay em ngủ chung phong với chị nha !".

Con bé Thúy giọng nói nhèo nhẹo vang lên.

Hạ Tử Hiên nổi hết da gà, cô làm động tác xoa xoa cánh tay.

Ôn Nhược Hi không biết mên trả lời như thế nào, cùng là con gái với lại em ấy còn nhỏ ngủ chung với cô cũng không sao.

Vấn đề là cô không quen ngủ chung với ai, từ nhỏ đến lớn cô luôn ngủ một mình.

"Được không chị ?!".

"Thôi con ngủ với dì đi, để chị Hi yên tĩnh.

Sáng chị còn đi dạy".

Dì Điệp biết tính tình con bé không thích tiếp xúc thân mật.

Là một cô gái rất trầm tĩnh.

"Hôi, con muốn ngỉ chung với chị Nhược Hi hà".

Vừa nói bé vừa ôm lấy cánh tay Ôn Nhược Hi làm nũng.

Ôn Nhược Hi cố gắng gượng cười "Vậy tối này em ngủ chung phòng với chị đi".

Bé Thúy vui mừng la lên ôm hẳn lấy người cô.

Cả người Ôn Nhược Hi cứng ngắc, cô vô thức nhìn đến Hạ Tử Hiên bên này.

Cánh tay đang cầm điện thoại của Hạ Tử Hiên run lên, nhỏ này đúng là như anh nó không tốt chút nào.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương