Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật
-
Chương 34
"Thiệu Phi Phàm?" Thượng Tâm kinh hãi kêu thành tiếng, sau lưng cô Thần Tri
Thư khẽ nheo mắt lại,... Hơi thở nguy hiểm hình như nặng hơn một chút.
Thiệu Phi Phàm cười cười, chậm rãi bước đến gần. Hôm nay tạm thời có một vụ án ở gần nhà họ Thượng, xong xuôi anh liền lên xe đi đến Nhà họ Thượng, đi vào mới biết Thượng Tâm đã trở lại trường rồi. Anh lái xe lượn quanh tới trường học, người gác cổng đã sớm biết xe cảnh sát của anh, để cho anh dừng ở trong trường sau đó vào phòng bảo vệ chờ Thượng Tâm.
Nhưng thật vừa đúng lúc anh liền đem tất cả nhìn vào mắt. Vung tay lên, anh liền đem Thượng Tâm ôm ào lòng, trên mặt đều là sự cưng chiều, "Thần thiếu gia, Tâm Tâm nhà chúng tôi đơn thuần, không có tâm địa gian sảo như vậy, cho nên đối với việc cô ấy kết giao bạn bè, tôi luôn không can thiệp . Lại nói tôi cũng biết Kỷ Thành, năng lực Tâm Tâm kém, ở trường học có người giúp đỡ cô ấy, tôi mới yên tâm."
Lời nói của Thiệu Phi Phàm không phải là giả, anh cùng Kỷ Thành xác thực có quen biết. Mỗi một lần đưa Thượng Tâm trở về trường học, luôn vô tình có thể nhìn thấy cậu ta. Mà Kỷ Thành ở trước mặt anh cũng không che giấu tâm tình chút nào. Chỉ là số tuổi này, dù sao Thiệu Phi Phàm cũng có nhiều kiến thức hơn so với nhưng người lứa tuổi này, anh không có nói cái gì khó nghe, ngược lại gặp được cậu ta anh liền nhờ cậu ta, chăm sóc Thượng Tâm.
Thượng Tâm có quan hệ cùng bạn học ở phòng ngủ không tốt lắm, cho nên bạn học nữ ở lớp học đối với cô cũng không quá thân thiện. Chuyện này người trong nhà không thể nhúng tay,
Một cái khác , cô nương nhà anh này, thật đúng là phát triển muộn. Cô còn không biết có người có ý tứ đối với cô. Tóm lại, Thiệu Phi Phàm tin tưởng Thượng Tâm cũng tùy ý Thượng Tâm .
Nhưng mà anh có thể không đề phòng bất luận kẻ nào, nhưng nhất định phải phòng một người, người này chính là Thần Tri Thư. Cho nên, khi Thần Tri Thư xuất hiện, Thiệu Phi Phàm liền từ phòng bảo vệ ra gọi Thượng Tâm.
Anh không có cảm tình tốt đối với Thần Tri Thư, trước phản bội Thượng lòng, giờ lại hối hận muốn cướp người, một cái khác nữa là thân phận của anh ta cùng bối cảnh nhà họ Thần. Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai Thượng Tâm "Muốn trở về trường trước thế nào không gọi điện thoại cho tôi."
Thượng Tâm không biết là do bị gió thổi hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng "Chú Lưu đưa tôi đi, nên tôi không gọi cho anh."
Ánh mắt Thần Tri Thư càng u ám, chỉ là khóe miệng lại thủy chung đều mang ý cười. Có thâm ý khác liếc nhìn Thiệu Phi Phàm "Tâm Tâm, sẽ được nghỉ, Thượng Phẩm cùng Tiểu Hồ Đồ muốn đi Newyork mừng năm mới, em có đi hay không?"
Thượng Tâm vừa nghe, mắt to chợt lóe, nhưng khi cô nhìn đến Thiệu Phi Phàm bên cạnh thì lại do dự. Bọn họ cách mỗi một năm sẽ mang Tiểu Hồ Đồ qua nơi đó một lần, bên kia có chú Nghiêm cùng mẹ nuôi, Thượng Trạm Bắc cùng Hạ Hâm Hữu cũng phải đi, cho nên hết sức náo nhiệt. Chỉ là, năm nay có Thiệu Phi Phàm, cô có nên đi hay không đây?
Thần Tri Thư thấy cô do dự, hừ lạnh cười khiêu khích Thiệu Phi Phàm, "Trước kia hàng năm đều là tôi cùng Tâm Tâm đi, có phải năm nay Thiệu cảnh quan cũng muốn đi cùng với Tâm Tâm hay không?"
Thiệu Phi Phàm dĩ nhiên là không đi được, anh cười nói: "Tôi sợ không có thời gian, chỉ là nếu Tâm Tâm muốn đi, đi theo người nhà tôi cũng yên tâm." Dứt lời, vỗ vỗ đầu cô nói, "Đông người, không tiện nói chuyện, nếu không tìm tiệm cơm, hay hôm nào lại nói sau." Nói gần nói xa, hình như căn bản không muốn Thần Tri Thư ở đây.
Thần Tri Thư tức giận, cũng là không có lý do phát tác. Vào giờ phút này, anh đều không có tư cách gì nói Thiệu Phi Phàm. cho đến khi Thần Tri Thư lên xe rời đi, Thượng Tâm cũng chỉ nói một tiếng gặp lại, hai người còn ít tình nghĩa, thật giống như bởi vì Thiệu Phi Phàm liền trở nên lạnh nhạt vả lại lúng túng. Thần Tri Thư vừa nghĩ, càng thêm không cam lòng, từ kính xe nhìn hai người đứng phía sau, âm thầm thề, hắn sẽ không để như vậy, là của hắn sớm muộn gì cũng có thể trở lại bên cạnh hắn.
Tâm Tâm, người thích hợp nhất với em, thủy chung là tôi.
. . . . . .
Thần Tri Thư đi, Thượng Tâm liền bị Thiệu Phi Phàm dẫn tới quán ăn gần trường học. Thượng Tâm cầm trà sữa trân châu, mắt to chuyển động, liếc Thiệu Phi Phàm."Sao anh lại tới đây?"
Thiệu Phi Phàm biết cô nương này bị anh tỏ tình, không có chuẩn bị, có thể tránh liền tránh anh, nhưng anh không có thời gian cùng cô tránh né, anh không phải tiểu tử chừng hai mươi, còn có thời gian cùng cô Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tuổi của anh cộng thêm công việc của anh, chính là mới quen phụ nữ nếu có hảo cảm liền kết hôn đi, huống chi anh cùng Thượng Tâm còn có hôn ước.
"Mỗi tuần cũng chờ Thứ hai tôi đưa cô đi, hôm nay làm gì lại trở về trường học?" Anh không trả lời mà hỏi lại, uống một hớp trà xanh Molly của mình cảm giác hình như trà sữa Thượng Tâm uống ngon hơn, anh liền lấy một cây ống hút cắm ở cốc của cô hút một hơi lớn.
Thượng Tâm thấy trà sữa mình bị anh uống một hớp là nửa ly, cũng không quản anh hỏi nói cái gì, cứng cổ bảo vệ cái ly "Anh uống của tôi làm gì?"
Thiệu Phi Phàm cười "Lại cho cô một ly là được rồi, hẹp hòi."
"Vậy sao anh không gọi một ly uống?"
Một câu nói ngược lại làm cho anh im lặng, trên mặt quẫn bách, bưng trà xanh có chút không được tự nhiên, "Tôi không phải nếm thử một chút sao. . . . . . Cô còn chưa nói vội vã trở về trường học làm gì? Thế nào, cũng bởi vì tôi nói thích cô, cô liền tránh tôi? Thượng Tâm, thời điểm tôi hôn cô, cô lại không có phản kháng, chứng minh cô cũng thích tôi."
"Anh không biết xấu hổ! Ai mà thèm thích anh?" Thượng Tâm quẫn bách khuôn mặt nhỏ nóng lên.
Thiệu Phi Phàm cười rất xấu xa nói"Cô không phải thích tôi, cô lại để cho tôi hôn cô? Còn để cho tôi cởi quần áo của cô. . . . . ."
"Anh cầm thú!" Thượng Tâm nóng lòng mắng chửi người, cô đứng lên muốn đi, lại bị Thiệu Phi Phàm kéo lại "Buông tay, tôi không nói chuyện với anh."
Thiệu Phi Phàm lôi kéo cô dính vào ngăn trúc trên bình phong, thân thể cao lớn càng dán càng gần "Không nói chuyện với tôi, cô nói chuyện với người nào? Tôi thích cô nên mới cầm thú đối với cô, nếu tôi không thích cô, thì để ý đến cô làm gì." Lời này mặc dù cứng rắn, tuy nhiên lại có chút dịu dàng.
Thượng Tâm đỏ mặt nhìn anh, trái tim thắt chặt, không biết là hồi hộp hay còn có vui mừng. sau khi anh nói câu kia"Thích cô mới cầm thú với cô" thì năng lực ngôn ngữ của cô liền biến mất, mặc cho Thiệu Phi Phàm hôn khuôn mặt của cô, dắt tay cô đưa cô vào kí túc xá.
Cho đến khi cô trở lại kí túc xá, rửa mặt xong, nằm vật xuống trên giường cô đều thấy thật mơ hồ .
Thiệu Phi Phàm đưa cô đi về kí túc xá, liền trở về nhà. Nhìn thấy áo sơ mi của Thượng Tâm bị anh kéo hư , liền căng thẳng."Điên rồi, mình lại có thể nói như vậy." Dứt lời, anh bỏ lại áo khoác rồi vào phòng tắm.
Tắm tắm nước lạnh anh không khỏi kinh ngạc, kể từ khi anh để ý đến Thượng Tâm, thế nào đều dễ dàng kích động như vậy đây?
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Tâm tình Thần Tri Thư thật tệ, chưa có về nhà mà trực tiếp đi vào quán ba pub. Gian phòng này màu vàng kim quầy rượu này là ông cụ nhà anh đưa lễ mừng anh trưởng thành, ngày thường anh đều ở đây, người phụ nữ ngày đó bị Thượng Tâm nhìn thấy, chính là cô gái ở quầy rượu này.
Thần Tri Thư ngồi xuống, tiểu thư trong quán bar liền nhích lại gần "Thần thiếu, tâm tình không tốt sao? Tôi uống một chén cùng anh." Tiểu thư cho người cho bán rượu ánh mắt, người bán rượu hiểu ý liền điều một ly đặc chế rượu mạnh.
Cô gái nâng cốc giao cho Thần Tri Thư, anh híp mắt, nâng chén ngửa cổ lên liền rót vào trong miệng, cái chén không treo trên hai ngón tay, chuyển mắt nhìn người phụ nữ lả lơi đưa tình bên cạnh, đem cái ly đưa cho cô, cười cười nói "Bà chị, gần đây tôi không cần phụ nữ, cách tôi xa một chút." Cuối cùng bốn chữ rất nặng nề, trong đôi mắt cũng hàm chứa nguy hiểm.
Vào cửa S ma ma liền nhìn thấy Thần Thiếu, nhìn lên sắc mặt tiểu thiếu gia biến đổi, sợ rằng cô gái kia không có nhãn lực, vội tiến lên nói "Đi một bên." Trợn mắt nhìn cô ta một cái, S ma ma bảo người bán rượu làm hai ly rượu "Thế nào? Tâm tình không tốt? Trong quán rượu có một nhóm người tố chất rất được, tôi cho mấy người tới cùng cậu."
Thần Tri Thư lại uống một ly, không nặng nề để xuống"Tôi chỉ nghĩ an tĩnh uống rượu." Dứt lời, đứng dậy muốn đi.
S tỷ lần đầu thấy anh âm trầm như vậy, cũng là lần đầu tiên bị anh trêu chọc mặt mũi, nghĩ thầm mặt mũi mình là nhỏ, nếu để thiếu gia này đi ra ngoài uống rượu gây chuyện nữa, chỉ sợ Thần lão gia không phải là chà xát mình. Vì vậy, vội sai người đi theo, "Thần thiếu, tôi không làm phiền cậu...cậu đi phòng uống rượu."
Thần Tri Thư nghe cô kêu, trong lòng càng thêm phiền, bước chân càng phát nhanh. Đi tới cửa, nhạc jazz quầy rượu đột nhiên ngừng, trong nháy mắt đổi một bài Phật lãng Minh ca phong cách vũ khúc.
Anh tùy ý liếc mắt nhìn trên sân khấu, chỉ là, quay đầu trừng mắt, lại nhanh chóng quay đầu lại nhìn chằm chằm trên sân khấu, gương mặt không dám tin."Tâm Tâm?"
S tỷ đuổi theo, lại thấy anh nhìn chăm chú trên sân khấu, khóe miệng nhếch lên nói "Thần thiếu, Tư Tư nhảy không tệ đi."
"Ngươi nói cô ấy tên là gì?"
Thiệu Phi Phàm cười cười, chậm rãi bước đến gần. Hôm nay tạm thời có một vụ án ở gần nhà họ Thượng, xong xuôi anh liền lên xe đi đến Nhà họ Thượng, đi vào mới biết Thượng Tâm đã trở lại trường rồi. Anh lái xe lượn quanh tới trường học, người gác cổng đã sớm biết xe cảnh sát của anh, để cho anh dừng ở trong trường sau đó vào phòng bảo vệ chờ Thượng Tâm.
Nhưng thật vừa đúng lúc anh liền đem tất cả nhìn vào mắt. Vung tay lên, anh liền đem Thượng Tâm ôm ào lòng, trên mặt đều là sự cưng chiều, "Thần thiếu gia, Tâm Tâm nhà chúng tôi đơn thuần, không có tâm địa gian sảo như vậy, cho nên đối với việc cô ấy kết giao bạn bè, tôi luôn không can thiệp . Lại nói tôi cũng biết Kỷ Thành, năng lực Tâm Tâm kém, ở trường học có người giúp đỡ cô ấy, tôi mới yên tâm."
Lời nói của Thiệu Phi Phàm không phải là giả, anh cùng Kỷ Thành xác thực có quen biết. Mỗi một lần đưa Thượng Tâm trở về trường học, luôn vô tình có thể nhìn thấy cậu ta. Mà Kỷ Thành ở trước mặt anh cũng không che giấu tâm tình chút nào. Chỉ là số tuổi này, dù sao Thiệu Phi Phàm cũng có nhiều kiến thức hơn so với nhưng người lứa tuổi này, anh không có nói cái gì khó nghe, ngược lại gặp được cậu ta anh liền nhờ cậu ta, chăm sóc Thượng Tâm.
Thượng Tâm có quan hệ cùng bạn học ở phòng ngủ không tốt lắm, cho nên bạn học nữ ở lớp học đối với cô cũng không quá thân thiện. Chuyện này người trong nhà không thể nhúng tay,
Một cái khác , cô nương nhà anh này, thật đúng là phát triển muộn. Cô còn không biết có người có ý tứ đối với cô. Tóm lại, Thiệu Phi Phàm tin tưởng Thượng Tâm cũng tùy ý Thượng Tâm .
Nhưng mà anh có thể không đề phòng bất luận kẻ nào, nhưng nhất định phải phòng một người, người này chính là Thần Tri Thư. Cho nên, khi Thần Tri Thư xuất hiện, Thiệu Phi Phàm liền từ phòng bảo vệ ra gọi Thượng Tâm.
Anh không có cảm tình tốt đối với Thần Tri Thư, trước phản bội Thượng lòng, giờ lại hối hận muốn cướp người, một cái khác nữa là thân phận của anh ta cùng bối cảnh nhà họ Thần. Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai Thượng Tâm "Muốn trở về trường trước thế nào không gọi điện thoại cho tôi."
Thượng Tâm không biết là do bị gió thổi hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng "Chú Lưu đưa tôi đi, nên tôi không gọi cho anh."
Ánh mắt Thần Tri Thư càng u ám, chỉ là khóe miệng lại thủy chung đều mang ý cười. Có thâm ý khác liếc nhìn Thiệu Phi Phàm "Tâm Tâm, sẽ được nghỉ, Thượng Phẩm cùng Tiểu Hồ Đồ muốn đi Newyork mừng năm mới, em có đi hay không?"
Thượng Tâm vừa nghe, mắt to chợt lóe, nhưng khi cô nhìn đến Thiệu Phi Phàm bên cạnh thì lại do dự. Bọn họ cách mỗi một năm sẽ mang Tiểu Hồ Đồ qua nơi đó một lần, bên kia có chú Nghiêm cùng mẹ nuôi, Thượng Trạm Bắc cùng Hạ Hâm Hữu cũng phải đi, cho nên hết sức náo nhiệt. Chỉ là, năm nay có Thiệu Phi Phàm, cô có nên đi hay không đây?
Thần Tri Thư thấy cô do dự, hừ lạnh cười khiêu khích Thiệu Phi Phàm, "Trước kia hàng năm đều là tôi cùng Tâm Tâm đi, có phải năm nay Thiệu cảnh quan cũng muốn đi cùng với Tâm Tâm hay không?"
Thiệu Phi Phàm dĩ nhiên là không đi được, anh cười nói: "Tôi sợ không có thời gian, chỉ là nếu Tâm Tâm muốn đi, đi theo người nhà tôi cũng yên tâm." Dứt lời, vỗ vỗ đầu cô nói, "Đông người, không tiện nói chuyện, nếu không tìm tiệm cơm, hay hôm nào lại nói sau." Nói gần nói xa, hình như căn bản không muốn Thần Tri Thư ở đây.
Thần Tri Thư tức giận, cũng là không có lý do phát tác. Vào giờ phút này, anh đều không có tư cách gì nói Thiệu Phi Phàm. cho đến khi Thần Tri Thư lên xe rời đi, Thượng Tâm cũng chỉ nói một tiếng gặp lại, hai người còn ít tình nghĩa, thật giống như bởi vì Thiệu Phi Phàm liền trở nên lạnh nhạt vả lại lúng túng. Thần Tri Thư vừa nghĩ, càng thêm không cam lòng, từ kính xe nhìn hai người đứng phía sau, âm thầm thề, hắn sẽ không để như vậy, là của hắn sớm muộn gì cũng có thể trở lại bên cạnh hắn.
Tâm Tâm, người thích hợp nhất với em, thủy chung là tôi.
. . . . . .
Thần Tri Thư đi, Thượng Tâm liền bị Thiệu Phi Phàm dẫn tới quán ăn gần trường học. Thượng Tâm cầm trà sữa trân châu, mắt to chuyển động, liếc Thiệu Phi Phàm."Sao anh lại tới đây?"
Thiệu Phi Phàm biết cô nương này bị anh tỏ tình, không có chuẩn bị, có thể tránh liền tránh anh, nhưng anh không có thời gian cùng cô tránh né, anh không phải tiểu tử chừng hai mươi, còn có thời gian cùng cô Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tuổi của anh cộng thêm công việc của anh, chính là mới quen phụ nữ nếu có hảo cảm liền kết hôn đi, huống chi anh cùng Thượng Tâm còn có hôn ước.
"Mỗi tuần cũng chờ Thứ hai tôi đưa cô đi, hôm nay làm gì lại trở về trường học?" Anh không trả lời mà hỏi lại, uống một hớp trà xanh Molly của mình cảm giác hình như trà sữa Thượng Tâm uống ngon hơn, anh liền lấy một cây ống hút cắm ở cốc của cô hút một hơi lớn.
Thượng Tâm thấy trà sữa mình bị anh uống một hớp là nửa ly, cũng không quản anh hỏi nói cái gì, cứng cổ bảo vệ cái ly "Anh uống của tôi làm gì?"
Thiệu Phi Phàm cười "Lại cho cô một ly là được rồi, hẹp hòi."
"Vậy sao anh không gọi một ly uống?"
Một câu nói ngược lại làm cho anh im lặng, trên mặt quẫn bách, bưng trà xanh có chút không được tự nhiên, "Tôi không phải nếm thử một chút sao. . . . . . Cô còn chưa nói vội vã trở về trường học làm gì? Thế nào, cũng bởi vì tôi nói thích cô, cô liền tránh tôi? Thượng Tâm, thời điểm tôi hôn cô, cô lại không có phản kháng, chứng minh cô cũng thích tôi."
"Anh không biết xấu hổ! Ai mà thèm thích anh?" Thượng Tâm quẫn bách khuôn mặt nhỏ nóng lên.
Thiệu Phi Phàm cười rất xấu xa nói"Cô không phải thích tôi, cô lại để cho tôi hôn cô? Còn để cho tôi cởi quần áo của cô. . . . . ."
"Anh cầm thú!" Thượng Tâm nóng lòng mắng chửi người, cô đứng lên muốn đi, lại bị Thiệu Phi Phàm kéo lại "Buông tay, tôi không nói chuyện với anh."
Thiệu Phi Phàm lôi kéo cô dính vào ngăn trúc trên bình phong, thân thể cao lớn càng dán càng gần "Không nói chuyện với tôi, cô nói chuyện với người nào? Tôi thích cô nên mới cầm thú đối với cô, nếu tôi không thích cô, thì để ý đến cô làm gì." Lời này mặc dù cứng rắn, tuy nhiên lại có chút dịu dàng.
Thượng Tâm đỏ mặt nhìn anh, trái tim thắt chặt, không biết là hồi hộp hay còn có vui mừng. sau khi anh nói câu kia"Thích cô mới cầm thú với cô" thì năng lực ngôn ngữ của cô liền biến mất, mặc cho Thiệu Phi Phàm hôn khuôn mặt của cô, dắt tay cô đưa cô vào kí túc xá.
Cho đến khi cô trở lại kí túc xá, rửa mặt xong, nằm vật xuống trên giường cô đều thấy thật mơ hồ .
Thiệu Phi Phàm đưa cô đi về kí túc xá, liền trở về nhà. Nhìn thấy áo sơ mi của Thượng Tâm bị anh kéo hư , liền căng thẳng."Điên rồi, mình lại có thể nói như vậy." Dứt lời, anh bỏ lại áo khoác rồi vào phòng tắm.
Tắm tắm nước lạnh anh không khỏi kinh ngạc, kể từ khi anh để ý đến Thượng Tâm, thế nào đều dễ dàng kích động như vậy đây?
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Tâm tình Thần Tri Thư thật tệ, chưa có về nhà mà trực tiếp đi vào quán ba pub. Gian phòng này màu vàng kim quầy rượu này là ông cụ nhà anh đưa lễ mừng anh trưởng thành, ngày thường anh đều ở đây, người phụ nữ ngày đó bị Thượng Tâm nhìn thấy, chính là cô gái ở quầy rượu này.
Thần Tri Thư ngồi xuống, tiểu thư trong quán bar liền nhích lại gần "Thần thiếu, tâm tình không tốt sao? Tôi uống một chén cùng anh." Tiểu thư cho người cho bán rượu ánh mắt, người bán rượu hiểu ý liền điều một ly đặc chế rượu mạnh.
Cô gái nâng cốc giao cho Thần Tri Thư, anh híp mắt, nâng chén ngửa cổ lên liền rót vào trong miệng, cái chén không treo trên hai ngón tay, chuyển mắt nhìn người phụ nữ lả lơi đưa tình bên cạnh, đem cái ly đưa cho cô, cười cười nói "Bà chị, gần đây tôi không cần phụ nữ, cách tôi xa một chút." Cuối cùng bốn chữ rất nặng nề, trong đôi mắt cũng hàm chứa nguy hiểm.
Vào cửa S ma ma liền nhìn thấy Thần Thiếu, nhìn lên sắc mặt tiểu thiếu gia biến đổi, sợ rằng cô gái kia không có nhãn lực, vội tiến lên nói "Đi một bên." Trợn mắt nhìn cô ta một cái, S ma ma bảo người bán rượu làm hai ly rượu "Thế nào? Tâm tình không tốt? Trong quán rượu có một nhóm người tố chất rất được, tôi cho mấy người tới cùng cậu."
Thần Tri Thư lại uống một ly, không nặng nề để xuống"Tôi chỉ nghĩ an tĩnh uống rượu." Dứt lời, đứng dậy muốn đi.
S tỷ lần đầu thấy anh âm trầm như vậy, cũng là lần đầu tiên bị anh trêu chọc mặt mũi, nghĩ thầm mặt mũi mình là nhỏ, nếu để thiếu gia này đi ra ngoài uống rượu gây chuyện nữa, chỉ sợ Thần lão gia không phải là chà xát mình. Vì vậy, vội sai người đi theo, "Thần thiếu, tôi không làm phiền cậu...cậu đi phòng uống rượu."
Thần Tri Thư nghe cô kêu, trong lòng càng thêm phiền, bước chân càng phát nhanh. Đi tới cửa, nhạc jazz quầy rượu đột nhiên ngừng, trong nháy mắt đổi một bài Phật lãng Minh ca phong cách vũ khúc.
Anh tùy ý liếc mắt nhìn trên sân khấu, chỉ là, quay đầu trừng mắt, lại nhanh chóng quay đầu lại nhìn chằm chằm trên sân khấu, gương mặt không dám tin."Tâm Tâm?"
S tỷ đuổi theo, lại thấy anh nhìn chăm chú trên sân khấu, khóe miệng nhếch lên nói "Thần thiếu, Tư Tư nhảy không tệ đi."
"Ngươi nói cô ấy tên là gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook