Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật
Chương 32: Hôn thì thế nào

Trực giác của anh nói cho anh biết "Xong rồi" .

Tình cảnh lúng túng khiến anh sưng mặt lên, đanh giọng hỏi"Xuống hay không?"

Thượng Tâm lập tức lắc đầu, Thiệu Phi Phàm dẽ nước đem Thượng Tâm bơi tới bên bờ, ném cô lên bờ, lập tức lật người chìm vào trong nước, bơi qua bơi lại hai cái, khiến cho chính mình tỉnh táo thì liền lên bờ.

"Đi thôi, hôm nay học cũng không thể học được gì, tối mai trở lại học."

Thượng Tâm gật đầu một cái, đi thay xong quần áo liền ra ngoài phát hiện Thiệu Phi Phàm đang ngồi ở khu nghỉ ngơi uống nước. Cô vừa đến gần vừa nhìn, tất cả đồ uống đều đóng đá, cô nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù tháng mười hai thành phố G tiếp giáp phía nam, không giống Phương Bắc lạnh như vậy, nhưng vào đông cũng rất lạnh rồi, không đến nỗi nóng phải uống nước đá nha."Anh không có bệnh chứ? Giữa mùa đông uống nước đá?" Nói xong, cô giơ tay lên sờ trán của anh .

Bởi vì mới vừa tắm xong, tay Thượng Tâm có nhiệt độ, dán lên trán của anh , nhu nhu âm ấm, Thiệu Phi Phàm giật mình, vươn tay ra gạt tay của cô, cau mày hỏi: "Làm xong rồi sao?? Có thể đi chưa?"

"Đi thôi." Thượng Tâm cầm lên dụng cụ lặn, vẩy tóc đi ra ngoài. Căn bản không chú ý đến sắc mặt Thiệu Phi Phàm khác thường hơi ửng hồng.

Mà Thiệu Phi Phàm ở trong lòng đã mắng mình một trận, điên rồi, hôm nay anh bị lam sao vậy, bị Thượng Tâm chạm thử cũng nóng lên.

Lên xe cảnh sát của Thiệu Phi Phàm, Thượng Tâm nghĩ mình không có thổi khô tóc, lúc nhìn xe sắp qẹo qua, lập tức ngăn lại nói"Tôi không trở về nhà, đi đến nhà của anh đợi một lát rồi trở về."

"Đi đến nhà tôi làm gì?" Thiệu Phi Phàm cau mày hỏi.

"Coi trọng nhà của anh còn gì?" Tiểu cô nương có chút không vui nói.

Thiệu Phi Phàm không nói, mà anh hình như thật muốn làm chút gì.

Tuy nói Thượng Tâm trước sau có hai vị hôn phu, nhưng người lại đơn thuần! Nếu không Thần Tri Thư cũng sẽ không bởi vì cô không hiểu chuyện nam nữ mà đi tìm nữ nhân khác. Ở trong lòng Thượng Tâm không có nghĩ đến chuyện nam nữ, không nói từ trước đến giờ hai người bao nhiêu lần cùng giường chung gối, ai nhìn cũng không nhìn ra hai người là vợ chồng giả, đều nghĩ là tình yêu cuồng nhiệt.

Thiệu Phi Phàm vào phòng liền ngồi lên ghế sa lon, Thượng Tâm để dụng cụ lặn xuống cũng chen đến bên cạnh anh ngồi xuống, thân thể nhỏ bé lười nhác tựa vào bên người anh, mềm mại thân mật khác thường.

Anh không thể chịu nổi cái loại tra tấn này, liền đứng lên, anh tránh làm Thượng Tâm trực tiếp té ở trên ghế sa lon, đầu còn bị đập xuống."Thiệu Phi Phàm, anh làm gì thế?"

"Tôi. . . . . .Tôi muốn đi vệ sinh." Thiệu Phi Phàm dứt lời, liền xông vào phòng vệ sinh.

Trước khi đóng cửa anh còn nghe Thượng Tâm xoa đầu oán giận nói "Đi vệ sinh anh nói một tiếng là được không phải sao."

Một tiếng này, làm cho người ta cảm thấy uất ức. Thiệu Phi Phàm nắm tay cầm của cái cửa, kéo mạnh ra, lại đi về tới chỗ ghế salon. Thượng Tâm vừa ngồi dậy, đã thấy anh trở lại, nhìn chằm chằm anh hỏi: " Không phải anh muốn đi vệ sinh sao? Tại sao lại trở lại?"

". . . . . ."

"Anh muốn làm gì? Sao không nói gì vậy?" Thượng Tâm thấy anh âm trầm không nói lời nào, cô có chút không hiểu nổi, ngước đầu lên nhìn anh, "Anh. . . . . . Ô ô."

Thiệu Phi Phàm cảm giác mình thật điên rồi, từ lúc ở trong hồ bơi anh liền bị điên rồi. Mà cô làm cho anh trở nên không tự chủ được, nhìn cái miệng nhỏ Thượng Tâm lúc đóng lúc mở, anh chỉ có một ý niệm đó chính là chặn miệng của cô lại.

Thân thể cùng suy nghĩ của anh giống nhau, tiếp tục giữ hai vai của cô, dễ dàng đem cô kéo lên, tiếp theo một cái tay đè lại sau ót cô, một tay ôm hông cô, mà môi anh chính xác chặn lại cái miệng nhỏ đang lảm nhảm của cô.

Xúc cảm này thật mới lạ, mềm mại ngọt ngào, đầu lưỡi anh dò vào trong miệng của cô, dễ dàng cạy ra hàm răng cô, nâng cô mềm mại lên, nhẹ nhàng quét qua miệng của cô, đồng thời níu lấy đầu lưỡi của cô.

Cái hôn này giống như kẹo làm say lòng người, anh mút thỏa thích, khẽ liếm, muốn ngừng mà không ngừng được. Ở một nháy mắt Thiệu Phi Phàm hôn cô, cũng biết cái hôn này, không thể thỏa mãn toàn bộ dục vọng của anh.

. . . . . .

Thượng Tâm ở trên ghế sofa, hai mắt đong đưa, một cái tay cô sờ khóe miệng, một cái tay nắm áo sơ mi, nút áo sơ mi cũng bị tháo ra rồi, xương quai xanh trước ngực mơ hồ có vài vệt màu đỏ.

Mà phòng vệ sinh sau lưng cô có âm thanh anh đang tắm.

Mới vừa xảy ra chuyện gì?

Thiệu Phi Phàm hôn cô, cái nụ hôn đó giống như chiếm đoạt, chiếm đoạt môi của cô, chiếm đoạt suy nghĩ cùng đại não của cô, khiến cô cũng không kịp nghĩ cái gì, cô còn chưa kịp phản kháng liền bị anh hôn.

Anh không chỉ có hôn môi của cô, còn hôn cổ của cô cùng. . . . . . Thượng Tâm che mặt nức nở nghẹn ngào, trời ơi, cô không dám nghĩ tiếp, thật là mắc cỡ.

Mắc cỡ nhất chính là, trong quá trình Thiệu Phi Phàm hôn cô, cô hoàn toàn không có phản kháng một chút nào, nếu không phải một khắc kia cô bị anh hôn ưm ra tiếng, Thiệu Phi Phàm khẩn cấp phanh lại, có phải là bọn hay không liền. . . . . ."Ô ô, rốt cuộc tôi đang làm gì?" Thượng Tâm ảo não gõ gõ đầu của mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa lúng túng.

Trong phòng tắm Thiệu Phi Phàm cũng không khá hơn chút nào, muốn làm chuyện tốt cơ hồ dục hỏa đốt thân, tuy nhiên chỉ có thể dùng nước lạnh tắm. Vừa nghĩ tới thân thể Thượng Tâm mềm mại, người anh em vừa mới mềm xuống lại ngẩng đầu lên lần nữa, Thiệu Phi Phàm cau mày, mở ra vòi nước lạnh lần nữa.

Tắm nước lạnh nửa giờ, Thiệu Phi Phàm mở cửa phòng vệ sinh ra, chỉ thấy Thượng Tâm đang bò trên mặt đất tìm nút áo, anh sải bước đi vào phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy ra bộ quần áo vừa mới mua.

Từ phòng ngủ anh trực tiếp ném vào phòng khách, nói: "Trước mặc bộ này, tôi còn chưa mặc qua."

Thượng Tâm nhặt quần áo lên, đỏ mặt nói "Vâng" một tiếng, liền chạy vào phòng vệ sinh thay quần áo.

Quần áo rất lớn, Thượng Tâm mặc vào ngực lộ ra một mảng lớn, nhìn trong gương, vết hôn còn in rõ ràng ở xương quai xanh, thật giống như nói cho cô biết mới vừa rồi tất cả đều là thật.

Thượng Tâm nhắm mắt, thật muốn ở trong phòng vệ sinh không ra luôn.

Mè nheo gần nửa ngày cô mới đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Thiệu Phi Phàm đã mặc cảnh phục vào ngồi ngay ngắn ở đó, trên mặt cũng mang theo vẻ lúng túng, chỉ là anh che giấu cực tốt. Anh cầm chìa khóa xe, đứng lên nói "Đi, tôi đưa cô về nhà."

". . . . . ." Thượng Tâm đi theo anh xuống lầu, ngồi vào trong xe, cho đến khi xe lái đến cửa đại viện, hai người cũng không nói chuyện với nhau. Thượng Tâm nhìn thấy nhà mình, liền đưa tay muốn mở cửa, nhưng cửa xe đã khóa. Cô nhìn về phía anh, ý bảo Thiệu Phi Phàm mở khóa, Thiệu Phi Phàm lại tắt máy, nghiêng đầu nhìn cô hỏi: "Cô không muốn nói gì sao?"

"Nói, nói gì?" Cô lúng túng hai tay bắt vào nhau không biết nói gì chỉ cúi đầu.

Thiệu Phi Phàm day day huyệt thái dương, nói cô không hiểu vậy anh sẽ làm, anh đưa tay kéo đầu Thượng Tâm đến gần, rồi hôn một cái lên miệng của cô, nói"Tôi hôn cô rồi, cô cũng không nói gì hay sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương