Nam Vu
-
Chương 2: Lần đầu gặp
Sự thật chứng minh, Hà Ninh có thể săn được một con linh dương sừng dài, vận may chiếm phần lớn.
Liên tục hai ngày không thu hoạch được gì, thể lực còn lại gần như tiêu sạch, tiếp tục như thế, trăm phần trăm sẽ ngã quỵ trong hoang mạc, thành bữa cơm của động vật ăn thịt.
Cổ họng gần như sắp bốc cháy, lồng ngực cũng đau đớn từng cơn.
Không thể tiếp tục đi nữa.
Dựa vào một chút sức lực cuối cùng, Hà Ninh tìm được một khúc gỗ khô nằm ngang dưới đất, không bận tâm gì nữa, bò xuống dưới khúc cây khô như con thằn lằn sa mạc. Khúc cây rất thô, đủ để chứa cả người y, như vậy có thể cung cấp cho y một chút bóng râm hiếm hoi.
Nhiệt độ càng lúc càng cao, rất nhanh, mặt đất đã nóng lên.
Hà Ninh nằm dưới khúc cây không chút động đậy, cho dù có trùng độc rắn độc y cũng chịu, dứt khoát bị cắn chết cho xong, kiểu sống này không phải cho người mà.
Chậm rãi cuộn người lại, đầu vùi vào giữa hai tay, đói và khát giày vò, khiến ý thức của y trở nên mơ hồ, y cần nước, cho dù một giọt cũng được…
Đội lạc đà khởi hành dưới nắng nóng, tuân theo mệnh lệnh của Vu, đi thẳng về hướng tây.
Vu được hộ vệ trong đội ngũ, nam nhân đi đầu huơ roi, lạc đà thể trạng cường tráng, bắt đầu chạy trong hoang mạc, tốc độ nhanh kinh người. Thời tiết ác liệt, dường như căn bản không ảnh hưởng tới chúng.
Hơn hai mươi con lạc đà khuấy cát cuồn cuộn, nô lệ đi theo sau đội lạc đà chỉ có thể dựa vào hai chân, cố gắng chạy theo. Không ai chạy trốn, trong hoang mạc thế này, rời khỏi đội lạc đà chỉ có con đường chết.
Gió nóng thổi trường bào của Vu, hai màu trắng đen, giống như đôi cánh mở ra.
Phía sau đội ngũ truyền tới xao động, nam nhân đi đầu kéo chặt dây cương, giơ tay phải lên, đội lạc đà giảm tốc độ.
Trong hoang mạc, cái gì cũng có thể xảy ra. Bão, cướp.
Đội lạc đà không vì thế mà kinh hoảng, vì có Vu ở đây.
Nữ nhân mặc trường bào quay đầu lại nhìn, đôi mắt màu đen bình tĩnh không gợn sóng, cho tới khi nhìn thấy rõ người tới, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
“Không phải cướp.” Nữ nhân mở miệng nói: “Là quân đội của thành chủ.”
Lạc đà trong đội ngũ hiển nhiên rất bất an, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, mấy con lạc đà cái hơi thấp bé đã xém khụy xuống.
Thằn lằn đen cao gần năm mét, chân sau thô to đứng thẳng, chân trước ngắn nhỏ dán sát bên người, hai con mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm lạc đà phía trước, trong cái miệng mọc đầy răng sắc, đầu lưỡi màu tím đỏ thỉnh thoảng thè ra, phần đỉnh phân nhánh, như một con rắn độc.
Thằn lằn đen là động vật ăn thịt hung mãnh nhất Aram đại lục, hai con thằn lằn đen có thể giết chết một con voi ma mút. Mãnh thú thế này, lại cũng là vật cưỡi tốt nhất. Dũng sĩ có thể thuần phục thằn lằn đen hiếm hoi vô cùng, rất nhiều nam nhân tràn đầy tự tin, đối đầu với thằn lằn đen chưa thành niên cũng bị mất mạng, kẻ may mắn sống sót, không phải thiếu tay thì là cụt chân, ngồi trên lưng thằn lằn đen? Quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Lúc này, một con thằn lằn đen giống đực thành niên, lại ngoan ngoãn phục tùng như một con cừu kêu be be, cho dù chảy nước miếng dòm mấy con lạc đà, cũng không tùy ý tấn công.
Ngồi trên lưng thằn lằn đen, là thành chủ của thành Burang, chủ nhân của hoang mạc phía đông đại lục Aram, Mudy.
Áo choàng màu đen, khăn trùm đầu màu đen, trên thắt lưng bó chặt còn đeo một thanh trường kiếm khảm ngọc thạch. Thân hình thon dài thẳng tắp, cường hãn, ưu nhã. Khí chất mâu thuẫn dung hợp trên người hắn, hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Bàn tay to mang bao tay màu đen vỗ lên đầu thằn lằn den, thằn lằn đen lập tức cúi người, hai chân trước chạm đất, cho dù như thế, vẫn cao hơn ba mét.
“Vu nữ của Taiya?” Giọng Mudy thấp trầm, giống như âm nhạc do cổ huyền cầm tấu ra, khiến người si mê. Đôi mắt mang màu bầu trời, chỉ cần bị hắn nhìn, bất cứ nữ nhân nào cũng đều si mê.
“Đúng, thành chủ đại nhân.” Vu nữ cưỡi trên lạc đà mở khăn trên mặt ra, đôi mắt màu đen, làn da màu mật, đôi môi mềm mại như cánh hoa, mái tóc vàng sáng rực. Cô là Vu của Taiya, kiêu ngạo của bộ lạc, “Vu nữ Danda, nguyện thần linh chúc phúc ngài.”
Dung mạo mỹ lệ, vẫn không tạo nên bất cứ làn sóng nào trong đôi mắt Mudy, hắn chỉ gật đầu, từ đầu tới cuối, Danda chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn.
“Tại sao đổi sang hướng tây?”
“Thần linh chỉ điểm.” Danda cười, trong thuần túy mang theo xinh tươi, “Phía trước có tế phẩm tốt nhất hiến cho thần linh.”
“Hử?” Mudy tựa hồ đã cảm thấy hứng thú, một tay chống lên đầu thằn lằn đen, “Nói thử xem.”
“Rất gần rồi.” Danda ngẩng đầu, khăn đầu trượt lên vai, một viên bảo thạch hình giọt nước điểm xuyết trên trán cô, đôi mắt màu đen, càng thêm sáng rực, “Hiến tế phẩm cho thần linh, lãnh thổ của thành chủ tất được mưa thuận gió hòa.”
Năng lực của Vu không cần nghi ngờ. Cũng không có bất cứ ai dám nói dối trước mặt thành chủ thành Burang.
“Phía trước sao?” Mudy kéo dây cương, thằn lằn đen đứng thẳng lại, “Vu nữ của Taiya, nếu lời ngươi là thật, miễn cho Taiya mười năm cung phụng.”
“Đa tạ thành chủ đại nhân.”
Nói xong, Danda lại cười, cười rất tự tin, mê người.
Hà Ninh không biết có một thế lực ‘hắc ám’ đang tiếp cận mình, y đang mở to mắt, không thể tin nổi nhìn giọt nước hiện lên trước mặt.
Ảo giác?
Giơ tay chọt, giọt nước vỡ ra, xúc cảm lạnh lẽo ở đầu ngón tay cho y biết, tuyệt đối không phải là ảo giác gì cả.
“Ông trời!”
Không rảnh nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì, Hà Ninh lập tức há miệng, thè lưỡi liếm giọt nước trước mặt, nhếch nhác gì đó, bất nhã gì đó, bị ném hết ra sau đầu.
Mát lạnh lan tràn từ đầu lưỡi, đôi môi khô nẻ cuối cùng được chút dễ chịu, vết thương nứt nẻ ở môi dưới thì lại đau đớn nóng rát.
Đau đớn khiến Hà Ninh vui mừng, tất cả những gì trước mắt không phải là ảo tưởng trước khi chết của y, y còn sống, thật sự còn sống! Liếm liếm moi, nếu có thêm nhiều chút thì tốt rồi.
Cảnh tượng kỳ dị lại xuất hiện, lần này giọt nước xuất hiện, đường kính gần hai cm, giống như một hạt lưu ly óng ánh.
Tràn đầy kinh ngạc, đầu óc Hà Ninh bắt đầu nhanh chóng chuyển động, lẽ nào, những thứ này là do y làm ra? Có lẽ là hậu di chứng, vật phụ kèm của sét đánh?
Đùa gì chứ?
Hà Ninh chậm rãi ngồi dậy, dựa vào thân cây, mặt trời không còn chói mắt như trước, theo như kinh nghiệm, thời gian khó chịu nhất trong một ngày đã qua rồi.
Trên người vẫn không có sức lực gì, bụng kêu vang, thần kinh thì lại trở nên đặc biệt hưng phấn.
“Nước… muốn mưa sao?”
Hà Ninh xoa xoa hai tay, nhìn chằm chằm bầu trời trước mắt, rất nhanh, một đống giọt nước xuất hiện, nhiều gấp hai ba lần trước đó, ước chừng có thể chứa đầy nửa ly trà. Chẳng qua, cách quy mô một cơn mưa còn rất xa.
Giọt nước đột nhiên xuất hiện không chỉ khiến Hà Ninh sống lại, còn dẫn tới một vị khách không mời.
Thằn lằn xanh gặm vỏ cây cách đó một km, thè lưỡi về hướng Hà Ninh, gầm lên một tiếng, hai chân sau đứng thẳng, bước lớn chạy qua.
Hà Ninh đang dùng vỏ cây mới lột xuống hứng nước, thân dưới lại chợt run lên.
Động đất?
Ngẩng đầu, một con thằn lằn xanh mà trước đó từng có duyên gặp mặt một lần, đang ‘mặt mày dữ tợn’ lao tới chỗ y.
Đổi lại lúc bình thường, phản ứng đầu tiên của Hà Ninh sẽ là co chân chạy, nhưng hiện tại, y đói tới mức động không nổi, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn bạn thằn lằn lao tới chỗ y như xe tăng Đài.
“Có gì… từ từ thương lượng …” Hà Ninh biết vị trước mặt ăn chay, nhưng khó đảm bảo nó sẽ không ăn mặn một lần, “Bình tĩnh, điềm tĩnh…”
Thằn lằn xanh lao tới trước, mở rộng miệng, nhe hai hàng răng nhọn.
Hà Ninh run rẩy, một con ăn vỏ cây, mọc răng nhọn làm gì?!
“Vèo!”
Đầu lưỡi phân nhánh thè ra khỏi miệng thằn lằn xanh, Hà Ninh nắm chặt dao hoa quả, vừa định động, lại phát hiện vỏ cây đựng nước trong tay bị cuốn đi, rơi vào trong miệng rộng của bạn thằn lằn.
Hà Ninh cúi đầu nhìn bàn tay trống không, ngẩng đầu nhìn bạn thằn lằn, bừng tỉnh đại ngộ.
Vị này cũng giống y, thiếu nước.
Sau khi cướp đi ‘vỏ cây’, thằn lằn xanh không lập tức đi, tiếp tục thè lưỡi tìm kiếm bốn phía, còn cong lưng ra nhìn ngó khúc cây sau lưng Hà Ninh, giống như đang tìm nước.
Hà Ninh biết mạng nhỏ tạm thời không lo, dựa lên khúc cây chậm rãi thở ra một hơi, rất muốn nói cho vị trước mắt, đừng tìm nữa, có tìm cũng không có.
Sờ sờ bụng, chỉ cảm thấy còn đói hơn vừa rồi, nhìn vị trước mặt, hai mắt cũng sắp bắn lục quang, thằn lằn, có thể ăn không? Nếu không phải biết khả năng mình bao nhiêu, nói không chừng y đã nhào lên rồi.
Thằn lằn xanh tiếp tục tìm nước, Hà Ninh tiếp tục đói bụng, ảo tưởng trên trời có thể rơi xuống cái bánh, chỉ đáng tiếc, nước có thể làm ra, bánh thì độ khó quá cao, y chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn bầu trời.
Lại qua một chốc, thằn lằn xanh phát hiện gần đó không còn một giọt nước, rất thất vọng.
Hà Ninh lờ mờ cảm thụ được cảm xúc của nó, lại nhìn một cái, lần này cảm thấy không chỉ có thất vọng, mà còn có nghi hoặc.
Cái con trước mặt nghiêng đầu dòm y, tướng mạo không mấy dễ coi, động tác ‘thần thái’ lại có chút đáng yêu.
Một con thằn lằn cỡ bự đáng yêu?
Lắc đầu, choáng rồi, chắc chắn là lại say nắng choáng rồi.
Một người một thằn lằn, nhìn nhau nửa ngày không nói, Hà Ninh muốn nhân lúc trời chưa tối tìm chút đồ ăn, tìm không được thỏ, có thể tìm chuột chũi cũng được. Nếu còn không được, y chỉ có thể lột vỏ cây tìm sâu.
Vì sinh tồn, thứ khó ăn cỡ nào cũng có thể nuốt được.
Không đợi Hà Ninh xác định nên đi hướng nào, thằn lằn xanh trước mặt đột nhiên đứng lên, mở to miệng, lộ ra hàm răng, dọa Hà Ninh nhảy dựng.
Anh bạn định khai trai sao? (Khai trai: Bắt đầu ăn mặn)
Không đợi Hà Ninh hiểu rõ, mặt đất lại rung động, thằn lằn xanh hú lên một tiếng, mở chân, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, tốc độ đó, thật sự chỉ thấy bụi không thấy bóng.
Bụi còn chưa tan, chấn động đã càng lúc càng kịch liệt, miệng Hà Ninh càng mở càng lớn.
“Gào!”
Một con thằn lằn màu đen so với khủng long bạo chúa còn bạo chúa hơn xuất hiện trước mặt y.
Tay chân đều cứng ngắc, lông tơ dựng đứng, ông trời, y lại xuyên lần nữa rồi sao?!
Chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, bản năng thôi thúc Hà Ninh nằm bẹp dí xuống đất. Nếu chạy mục tiêu sẽ lớn, nằm xuống, giấu dưới thân cây, nói không chừng còn có thể thoát được một mạng.
Khẩn trương, lo sợ, đè nén, tất cả từ vựng đều không thể hình dung tâm tình của Hà Ninh lúc này.
Nắm chặt món vũ khí duy nhất, y không dám nhắm mắt, thở cũng rất nhẹ, khó khăn lắm mới sống tới giờ, y không muốn lại chết như thế.
Rung động của mặt đất dần bình ổn, nói rõ đối phương đã ngừng lại, tim Hà Ninh vọt lên cổ họng.
Một cái đầu cực lớn, đột nhiên xuất hiện ở giữa khe hở của thân cây và mặt đất, mùi tanh khó ngửi ập tới.
Đối diện với đôi mắt màu máu đỏ đó, Hà Ninh chỉ có một suy nghĩ, có nên tự đâm chết mình trước? Ít nhất so với bị nuốt sống thì dễ chịu hơn…
Liên tục hai ngày không thu hoạch được gì, thể lực còn lại gần như tiêu sạch, tiếp tục như thế, trăm phần trăm sẽ ngã quỵ trong hoang mạc, thành bữa cơm của động vật ăn thịt.
Cổ họng gần như sắp bốc cháy, lồng ngực cũng đau đớn từng cơn.
Không thể tiếp tục đi nữa.
Dựa vào một chút sức lực cuối cùng, Hà Ninh tìm được một khúc gỗ khô nằm ngang dưới đất, không bận tâm gì nữa, bò xuống dưới khúc cây khô như con thằn lằn sa mạc. Khúc cây rất thô, đủ để chứa cả người y, như vậy có thể cung cấp cho y một chút bóng râm hiếm hoi.
Nhiệt độ càng lúc càng cao, rất nhanh, mặt đất đã nóng lên.
Hà Ninh nằm dưới khúc cây không chút động đậy, cho dù có trùng độc rắn độc y cũng chịu, dứt khoát bị cắn chết cho xong, kiểu sống này không phải cho người mà.
Chậm rãi cuộn người lại, đầu vùi vào giữa hai tay, đói và khát giày vò, khiến ý thức của y trở nên mơ hồ, y cần nước, cho dù một giọt cũng được…
Đội lạc đà khởi hành dưới nắng nóng, tuân theo mệnh lệnh của Vu, đi thẳng về hướng tây.
Vu được hộ vệ trong đội ngũ, nam nhân đi đầu huơ roi, lạc đà thể trạng cường tráng, bắt đầu chạy trong hoang mạc, tốc độ nhanh kinh người. Thời tiết ác liệt, dường như căn bản không ảnh hưởng tới chúng.
Hơn hai mươi con lạc đà khuấy cát cuồn cuộn, nô lệ đi theo sau đội lạc đà chỉ có thể dựa vào hai chân, cố gắng chạy theo. Không ai chạy trốn, trong hoang mạc thế này, rời khỏi đội lạc đà chỉ có con đường chết.
Gió nóng thổi trường bào của Vu, hai màu trắng đen, giống như đôi cánh mở ra.
Phía sau đội ngũ truyền tới xao động, nam nhân đi đầu kéo chặt dây cương, giơ tay phải lên, đội lạc đà giảm tốc độ.
Trong hoang mạc, cái gì cũng có thể xảy ra. Bão, cướp.
Đội lạc đà không vì thế mà kinh hoảng, vì có Vu ở đây.
Nữ nhân mặc trường bào quay đầu lại nhìn, đôi mắt màu đen bình tĩnh không gợn sóng, cho tới khi nhìn thấy rõ người tới, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
“Không phải cướp.” Nữ nhân mở miệng nói: “Là quân đội của thành chủ.”
Lạc đà trong đội ngũ hiển nhiên rất bất an, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, mấy con lạc đà cái hơi thấp bé đã xém khụy xuống.
Thằn lằn đen cao gần năm mét, chân sau thô to đứng thẳng, chân trước ngắn nhỏ dán sát bên người, hai con mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm lạc đà phía trước, trong cái miệng mọc đầy răng sắc, đầu lưỡi màu tím đỏ thỉnh thoảng thè ra, phần đỉnh phân nhánh, như một con rắn độc.
Thằn lằn đen là động vật ăn thịt hung mãnh nhất Aram đại lục, hai con thằn lằn đen có thể giết chết một con voi ma mút. Mãnh thú thế này, lại cũng là vật cưỡi tốt nhất. Dũng sĩ có thể thuần phục thằn lằn đen hiếm hoi vô cùng, rất nhiều nam nhân tràn đầy tự tin, đối đầu với thằn lằn đen chưa thành niên cũng bị mất mạng, kẻ may mắn sống sót, không phải thiếu tay thì là cụt chân, ngồi trên lưng thằn lằn đen? Quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Lúc này, một con thằn lằn đen giống đực thành niên, lại ngoan ngoãn phục tùng như một con cừu kêu be be, cho dù chảy nước miếng dòm mấy con lạc đà, cũng không tùy ý tấn công.
Ngồi trên lưng thằn lằn đen, là thành chủ của thành Burang, chủ nhân của hoang mạc phía đông đại lục Aram, Mudy.
Áo choàng màu đen, khăn trùm đầu màu đen, trên thắt lưng bó chặt còn đeo một thanh trường kiếm khảm ngọc thạch. Thân hình thon dài thẳng tắp, cường hãn, ưu nhã. Khí chất mâu thuẫn dung hợp trên người hắn, hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Bàn tay to mang bao tay màu đen vỗ lên đầu thằn lằn den, thằn lằn đen lập tức cúi người, hai chân trước chạm đất, cho dù như thế, vẫn cao hơn ba mét.
“Vu nữ của Taiya?” Giọng Mudy thấp trầm, giống như âm nhạc do cổ huyền cầm tấu ra, khiến người si mê. Đôi mắt mang màu bầu trời, chỉ cần bị hắn nhìn, bất cứ nữ nhân nào cũng đều si mê.
“Đúng, thành chủ đại nhân.” Vu nữ cưỡi trên lạc đà mở khăn trên mặt ra, đôi mắt màu đen, làn da màu mật, đôi môi mềm mại như cánh hoa, mái tóc vàng sáng rực. Cô là Vu của Taiya, kiêu ngạo của bộ lạc, “Vu nữ Danda, nguyện thần linh chúc phúc ngài.”
Dung mạo mỹ lệ, vẫn không tạo nên bất cứ làn sóng nào trong đôi mắt Mudy, hắn chỉ gật đầu, từ đầu tới cuối, Danda chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn.
“Tại sao đổi sang hướng tây?”
“Thần linh chỉ điểm.” Danda cười, trong thuần túy mang theo xinh tươi, “Phía trước có tế phẩm tốt nhất hiến cho thần linh.”
“Hử?” Mudy tựa hồ đã cảm thấy hứng thú, một tay chống lên đầu thằn lằn đen, “Nói thử xem.”
“Rất gần rồi.” Danda ngẩng đầu, khăn đầu trượt lên vai, một viên bảo thạch hình giọt nước điểm xuyết trên trán cô, đôi mắt màu đen, càng thêm sáng rực, “Hiến tế phẩm cho thần linh, lãnh thổ của thành chủ tất được mưa thuận gió hòa.”
Năng lực của Vu không cần nghi ngờ. Cũng không có bất cứ ai dám nói dối trước mặt thành chủ thành Burang.
“Phía trước sao?” Mudy kéo dây cương, thằn lằn đen đứng thẳng lại, “Vu nữ của Taiya, nếu lời ngươi là thật, miễn cho Taiya mười năm cung phụng.”
“Đa tạ thành chủ đại nhân.”
Nói xong, Danda lại cười, cười rất tự tin, mê người.
Hà Ninh không biết có một thế lực ‘hắc ám’ đang tiếp cận mình, y đang mở to mắt, không thể tin nổi nhìn giọt nước hiện lên trước mặt.
Ảo giác?
Giơ tay chọt, giọt nước vỡ ra, xúc cảm lạnh lẽo ở đầu ngón tay cho y biết, tuyệt đối không phải là ảo giác gì cả.
“Ông trời!”
Không rảnh nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì, Hà Ninh lập tức há miệng, thè lưỡi liếm giọt nước trước mặt, nhếch nhác gì đó, bất nhã gì đó, bị ném hết ra sau đầu.
Mát lạnh lan tràn từ đầu lưỡi, đôi môi khô nẻ cuối cùng được chút dễ chịu, vết thương nứt nẻ ở môi dưới thì lại đau đớn nóng rát.
Đau đớn khiến Hà Ninh vui mừng, tất cả những gì trước mắt không phải là ảo tưởng trước khi chết của y, y còn sống, thật sự còn sống! Liếm liếm moi, nếu có thêm nhiều chút thì tốt rồi.
Cảnh tượng kỳ dị lại xuất hiện, lần này giọt nước xuất hiện, đường kính gần hai cm, giống như một hạt lưu ly óng ánh.
Tràn đầy kinh ngạc, đầu óc Hà Ninh bắt đầu nhanh chóng chuyển động, lẽ nào, những thứ này là do y làm ra? Có lẽ là hậu di chứng, vật phụ kèm của sét đánh?
Đùa gì chứ?
Hà Ninh chậm rãi ngồi dậy, dựa vào thân cây, mặt trời không còn chói mắt như trước, theo như kinh nghiệm, thời gian khó chịu nhất trong một ngày đã qua rồi.
Trên người vẫn không có sức lực gì, bụng kêu vang, thần kinh thì lại trở nên đặc biệt hưng phấn.
“Nước… muốn mưa sao?”
Hà Ninh xoa xoa hai tay, nhìn chằm chằm bầu trời trước mắt, rất nhanh, một đống giọt nước xuất hiện, nhiều gấp hai ba lần trước đó, ước chừng có thể chứa đầy nửa ly trà. Chẳng qua, cách quy mô một cơn mưa còn rất xa.
Giọt nước đột nhiên xuất hiện không chỉ khiến Hà Ninh sống lại, còn dẫn tới một vị khách không mời.
Thằn lằn xanh gặm vỏ cây cách đó một km, thè lưỡi về hướng Hà Ninh, gầm lên một tiếng, hai chân sau đứng thẳng, bước lớn chạy qua.
Hà Ninh đang dùng vỏ cây mới lột xuống hứng nước, thân dưới lại chợt run lên.
Động đất?
Ngẩng đầu, một con thằn lằn xanh mà trước đó từng có duyên gặp mặt một lần, đang ‘mặt mày dữ tợn’ lao tới chỗ y.
Đổi lại lúc bình thường, phản ứng đầu tiên của Hà Ninh sẽ là co chân chạy, nhưng hiện tại, y đói tới mức động không nổi, chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn bạn thằn lằn lao tới chỗ y như xe tăng Đài.
“Có gì… từ từ thương lượng …” Hà Ninh biết vị trước mặt ăn chay, nhưng khó đảm bảo nó sẽ không ăn mặn một lần, “Bình tĩnh, điềm tĩnh…”
Thằn lằn xanh lao tới trước, mở rộng miệng, nhe hai hàng răng nhọn.
Hà Ninh run rẩy, một con ăn vỏ cây, mọc răng nhọn làm gì?!
“Vèo!”
Đầu lưỡi phân nhánh thè ra khỏi miệng thằn lằn xanh, Hà Ninh nắm chặt dao hoa quả, vừa định động, lại phát hiện vỏ cây đựng nước trong tay bị cuốn đi, rơi vào trong miệng rộng của bạn thằn lằn.
Hà Ninh cúi đầu nhìn bàn tay trống không, ngẩng đầu nhìn bạn thằn lằn, bừng tỉnh đại ngộ.
Vị này cũng giống y, thiếu nước.
Sau khi cướp đi ‘vỏ cây’, thằn lằn xanh không lập tức đi, tiếp tục thè lưỡi tìm kiếm bốn phía, còn cong lưng ra nhìn ngó khúc cây sau lưng Hà Ninh, giống như đang tìm nước.
Hà Ninh biết mạng nhỏ tạm thời không lo, dựa lên khúc cây chậm rãi thở ra một hơi, rất muốn nói cho vị trước mắt, đừng tìm nữa, có tìm cũng không có.
Sờ sờ bụng, chỉ cảm thấy còn đói hơn vừa rồi, nhìn vị trước mặt, hai mắt cũng sắp bắn lục quang, thằn lằn, có thể ăn không? Nếu không phải biết khả năng mình bao nhiêu, nói không chừng y đã nhào lên rồi.
Thằn lằn xanh tiếp tục tìm nước, Hà Ninh tiếp tục đói bụng, ảo tưởng trên trời có thể rơi xuống cái bánh, chỉ đáng tiếc, nước có thể làm ra, bánh thì độ khó quá cao, y chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn bầu trời.
Lại qua một chốc, thằn lằn xanh phát hiện gần đó không còn một giọt nước, rất thất vọng.
Hà Ninh lờ mờ cảm thụ được cảm xúc của nó, lại nhìn một cái, lần này cảm thấy không chỉ có thất vọng, mà còn có nghi hoặc.
Cái con trước mặt nghiêng đầu dòm y, tướng mạo không mấy dễ coi, động tác ‘thần thái’ lại có chút đáng yêu.
Một con thằn lằn cỡ bự đáng yêu?
Lắc đầu, choáng rồi, chắc chắn là lại say nắng choáng rồi.
Một người một thằn lằn, nhìn nhau nửa ngày không nói, Hà Ninh muốn nhân lúc trời chưa tối tìm chút đồ ăn, tìm không được thỏ, có thể tìm chuột chũi cũng được. Nếu còn không được, y chỉ có thể lột vỏ cây tìm sâu.
Vì sinh tồn, thứ khó ăn cỡ nào cũng có thể nuốt được.
Không đợi Hà Ninh xác định nên đi hướng nào, thằn lằn xanh trước mặt đột nhiên đứng lên, mở to miệng, lộ ra hàm răng, dọa Hà Ninh nhảy dựng.
Anh bạn định khai trai sao? (Khai trai: Bắt đầu ăn mặn)
Không đợi Hà Ninh hiểu rõ, mặt đất lại rung động, thằn lằn xanh hú lên một tiếng, mở chân, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, tốc độ đó, thật sự chỉ thấy bụi không thấy bóng.
Bụi còn chưa tan, chấn động đã càng lúc càng kịch liệt, miệng Hà Ninh càng mở càng lớn.
“Gào!”
Một con thằn lằn màu đen so với khủng long bạo chúa còn bạo chúa hơn xuất hiện trước mặt y.
Tay chân đều cứng ngắc, lông tơ dựng đứng, ông trời, y lại xuyên lần nữa rồi sao?!
Chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, bản năng thôi thúc Hà Ninh nằm bẹp dí xuống đất. Nếu chạy mục tiêu sẽ lớn, nằm xuống, giấu dưới thân cây, nói không chừng còn có thể thoát được một mạng.
Khẩn trương, lo sợ, đè nén, tất cả từ vựng đều không thể hình dung tâm tình của Hà Ninh lúc này.
Nắm chặt món vũ khí duy nhất, y không dám nhắm mắt, thở cũng rất nhẹ, khó khăn lắm mới sống tới giờ, y không muốn lại chết như thế.
Rung động của mặt đất dần bình ổn, nói rõ đối phương đã ngừng lại, tim Hà Ninh vọt lên cổ họng.
Một cái đầu cực lớn, đột nhiên xuất hiện ở giữa khe hở của thân cây và mặt đất, mùi tanh khó ngửi ập tới.
Đối diện với đôi mắt màu máu đỏ đó, Hà Ninh chỉ có một suy nghĩ, có nên tự đâm chết mình trước? Ít nhất so với bị nuốt sống thì dễ chịu hơn…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook