Năm Thứ Chín
-
1: Chú Heo Con
Đêm qua mưa một trận, bầu không khí trong lành không chút tạp chất.
Hiện tại đang là tháng sáu, ánh nắng cứ thế chiếu xuống, mới sáng sớm mà nhiệt độ đã lên cao.
Ngoài hiên ầm ĩ tiếng cười đùa, các thanh niên sắp tốt nghiệp chạy qua chạy lại rung cả sàn nhà.
Ấy vậy Đường Mẫn vẫn còn đang che đầu quật cường ngủ tiếp, có điều cũng khó lòng ngủ nổi.
Đầu cậu cứ ầm ầm ì ì, đang ở trạng thái sắp tỉnh mà lại chưa thể tỉnh.
Bạn cùng phòng biết cậu không ngủ đủ sẽ đau đầu, ai cũng cố gắng thu dọn đồ thật nhẹ nhàng.
"Lễ tốt nghiệp bắt đầu lúc 9 giờ đúng không? Sao mấy tên này mới 6 giờ đã loạn hết cả lên." Tiết Sầm vừa đội thử mũ cử nhân vừa nhỏ giọng mắng.
"Chịu, chắc là vui quá không nhịn được." Trình Tri Viễn nhìn đồng hồ, hiện tại mới sắp 7 rưỡi sáng.
Tính theo khoảng cách từ ký túc xá đến sân vận động thì Đường Mẫn còn có thể ngủ thêm mười phút nữa.
*
Đường Mẫn đang mơ màng ngủ thì bị người nào đó nhẹ nhàng lay tỉnh.
"Chú heo con, dậy thôi nào."
Giọng người này trầm thấp, hơi khàn lại xen lẫn ý cười dịu dàng, là giọng nói mà Đường Mẫn đã rất quen thuộc.
Cuối cùng cậu cũng ngồi dậy một cách không tình nguyện, mắt còn chưa mở đã lên tiếng hỏi: "Mấy giờ rồi Nghiêm Tầm?"
"7 giờ 35." Hẵng còn sớm.
Nghiêm Tầm lấy bình giữ nhiệt màu trắng trên bàn, rót nước độ ấm vừa đủ đưa cho Đường Mẫn vẫn còn đang ngẩn người, sau đó bắt đầu thong thả chuẩn bị mấy món đồ lát nữa Đường Mẫn ra ngoài sẽ cần dùng đến.
Thẻ sinh viên, giấy chứng nhận, khăn giấy linh tinh.
Đường Mẫn nhìn một hồi rồi chậm chạp bò xuống giường đi rửa mặt: "Hai người kia đâu rồi?"
"Họ chuẩn bị xong xuôi hết rồi, tớ bảo họ tới hội trường luôn, đỡ phải ngồi chờ chú heo lười là cậu."
Nghiêm Tầm và Đường Mẫn đã làm bạn mười mấy năm, dù vào đại học chuyên ngành khác nhau nhưng vẫn thường xuyên tới ký túc xá của nhau chơi.
Hai bạn cùng phòng của Đường Mẫn rất yên tâm với Nghiêm Tầm, thấy hắn đến đón cậu, chào hỏi xong thì lập tức rời đi.
Thu xếp đồ đạc xong, Nghiêm Tầm dựa vào bàn nhìn người đang rửa mặt ngoài ban công.
Người nào đó mặc áo T-shirt màu trắng và quần dài màu xám đang cong eo rửa mặt, bóng lưng mảnh khảnh, hai chân thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt Nghiêm Tầm lại liếc qua một lần, sau đó im lặng nhìn đi nơi khác trước khi Đường Mẫn quay người lại.
Đường Mẫn rửa mặt thật nhanh, sau đó bắt đầu thay quần áo.
Lúc mở tủ quần áo cậu hơi ngập ngừng, quay đầu nhìn Nghiêm Tầm, vẻ hơi do dự.
Nghiêm Tầm cười rất nhẹ: "Tớ không nhìn đâu, cứ thay đi." Nói xong lập tức lấy điện thoại ra đọc tin, còn đặc biệt quay lưng về phía ai đó đang thẹn thùng.
"Tớ đâu có cấm cậu nhìn!" Đường Mẫn hơi đỏ mặt, cố ý nâng tone giọng phản bác.
Nói thế chứ thực ra cậu vẫn khẽ thở phào, nhanh nhanh chóng chóng thay quần áo.
Từ bé Đường Mẫn đã vậy, không quen làm những hành động thiếu nhã nhặn trước mặt người khác.
Hồi mới lên cấp 3, đám nhóc chơi bóng rổ xong cứ thể cởi áo, hoặc là lật áo lên quạt gió phành phạch, tất cả những chuyện này đều cách biệt một trời một vực với Đường Mẫn.
Dù là trong hoàn cảnh nào, cậu vẫn sẽ cố hết sức để bản thân trông thật gọn gàng sạch sẽ, cúc áo tuyệt đối không cởi, vẻ ngoài nhẹ nhàng thoải mái lại rắn rỏi.
Người không quen sẽ cảm thấy cậu hơi xa cách, không muốn "hòa mình với quần chúng".
Trong suốt 4 năm đại học, lần nào cậu cũng được dân tình lén bình chọn là bông hoa lạnh lùng nhất khoa.
Có điều Nghiêm Tầm biết cậu chỉ là thiếu cảm giác an toàn, không thích bị người khác nhìn quá chăm chú, lo sợ để lộ cảm xúc thật của bản thân.
Trái lại, Nghiêm Tầm cảm thấy Đường Mẫn chân thật cũng rất đáng yêu, thậm chí chính nhờ một vài cảm xúc nho nhỏ như vậy nên mới càng chân thực lấp lánh.
Trong mắt hắn, Đường Mẫn không có giây phút nào là không đẹp hết.
*
Bữa sáng Nghiêm Tầm mang đến hôm nay là cơm nắm nhân cá ngừ nóng hổi và một cốc sữa đậu nành.
Đường Mẫn ăn từng miếng nhỏ, nghe Nghiêm Tầm kể tình hình công ty.
Kể từ năm thứ hai đại học hắn đã bắt đầu xây dựng sự nghiệp, cùng vài anh chị khóa trên mở một công ty nhỏ, hoạt động khá suôn sẻ, hiện tại đang tuyển thêm người trùng với thời gian tốt nghiệp.
Chưa nói được vài câu thì đã bị tiếng ồn ào nhốn nháo của vài nữ sinh cắt ngang.
Có vẻ họ đang quay vlog, vừa đi vừa giơ camera thuyết minh trông rất quen thuộc, số lượng không ít.
Trên đường đến sân vận động, ai nấy đều rộn ràng ầm ĩ.
Nghiêm Tầm nhìn Đường Mẫn còn đang thong thả uống sữa đậu nành, bất đắc dĩ cầm cổ tay trái của cậu kéo người lại gần, để cậu đi sát bên cạnh hắn.
Tóc Đường Mẫn hơi dài, mềm mại thả trên vai, để lộ nửa sườn mặt tinh tế.
Nghiêm Tầm không nhịn được đưa tay vén vài sợi tóc của cậu ra phía sau, động tác nhẹ nhàng như khẽ chạm một cành hoa.
Đường Mẫn đang cắn ống hút nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Nghiêm Tầm bị sự đáng yêu của cậu đánh trúng tim, lại thấy ánh mắt hỏi chấm của Đường Mẫn nên đành tìm cách giải thích: "Tóc có che mắt không? Có muốn đi cắt ngắn không?"
Đường Mẫn suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi khẽ gật đầu.
Hè đến rồi, tóc dài quả thật sẽ rất nóng.
*
Hai người đến địa điểm báo danh thì tách ra, hẹn nhau sau khi kết thúc sẽ gặp mặt dưới cây cùng đi ăn trưa.
Khoa Luật và Khoa Máy Tính cách xa nhau, Đường Mẫn còn chưa đến nơi đã thấy Trình Tri Viễn nhảy cẫng lên gọi cậu: "Đường Mẫn! Ở phía này!"
Cậu vội vàng chạy chậm qua: "Sao đứng bên ngoài hết vậy? Không vào trong à?"
Vẻ mặt Tiết Sầm kiểu "tui-biết-mà", không biết lôi đâu ra một tấm giấy bìa cứng đưa cho cho cậu: "Cậu không đọc kỹ thông báo thầy hướng dẫn gửi đúng không? Xếp hàng vào theo thứ tự từng khoa, khoa mình còn ở tít phía sau.
Cậu cầm cái này quạt trước đi đỡ nóng."
Trình Tri Viễn lập tức tiếp lời: "Thời tiết khỉ gì không biết! Mấy hôm trước thì mưa, giờ thì nóng như điên!"
Đường Mẫn cầm tờ giấy rồi lấy từ trong balo một chiếc quạt điện nhỏ cầm tay đưa cho Tiết Sầm: "Nghiêm Tầm chuẩn bị cho tớ cái này."
"Má ơi! Nghiêm Tầm có phải cô Tấm tái thế không, cái gì cũng chuẩn bị tận răng cho cậu!" Trình Tri Viễn hơi cảm thán rồi lập tức cướp chiếc quạt điện thổi gió: "Chậc ~ Mát quá!"
Tiết Sầm cười mắng đấm hắn một cái rồi cũng thò đầu sang hưởng gió.
Đường Mẫn cũng cười, không phát biểu ý kiến về chuyện "cô Tấm".
Trên thực tế, vì Nghiêm Tầm chăm chút cẩn thận quá mức, cứ vài ba ngày Trình Tri Viễn lại phải cảm thán như vậy một lần.
Xung quanh vẫn rất ầm ĩ, Đường Mẫn cũng không buồn nhìn ngó.
Cậu cúi đầu đọc tờ giấy Tiết Sầm đưa, chính là lịch trình lễ tốt nghiệp của thầy hướng dẫn, liếc mắt một cái là thấy một danh sách dằng dặc những bài phát biểu của các nhân sĩ thành công ưu tú, nhìn qua là thấy đau đầu.
Nhưng Đường Mẫn lại không cảm thấy ngồi ì một hai giờ buồn chán như thường ngày, trái lại là cảm giác buồn man mác.
Tựa như hai chữ "tốt nghiệp" khiến những bài diễn văn lê thế bỗng trở nên dễ tiếp nhận, thậm chí còn có chút luyến tiếc.
*
Đúng 11 giờ, lễ tốt nghiệp mới chính thức bế mạc, ai nấy đều đã bị hun nóng đến đỉnh điểm.
Sân vận động đại học A không có điều hòa, Đường Mẫn không muốn ở lại thêm một giây phút nào.
Cậu hẹn bạn học lịch chụp ảnh tốt nghiệp ngày mai rồi lập tức hòa vào dòng người chen lấn ra ngoài.
Vừa ra khỏi sân vận động là bị sóng nhiệt bên ngoài ập vào mặt, Đường Mẫn đứng ở cửa tiến thoái lưỡng nan.
Thời tiết này, nếu không có điều hòa thì đứng ở đâu cũng sẽ nóng chết.
Cậu cầm chiếc quạt điện cầm tay, gió thổi ra cũng toàn là hơi nóng.
May mắn Nghiêm Tầm ra sớm, vừa nhìn thấy cậu là lập tức chạy tới kéo cậu ra ngoài.
"Tớ đỗ xe ở cửa phía đông, lên xe là có điều hòa rồi, cố nhịn một chút nhé." Nghiêm Tầm biết Đường Mẫn sợ nóng nên đi rất nhanh.
Lên xe, Nghiêm Tầm bật điều hòa, lại mở bình nước đưa cho Đường Mẫn rồi mới bắt đầu sắp xếp lịch trình: "Mình đi nhà hàng bữa trước ăn cá nướng nhé?"
Đường Mẫn uống ngụm nước giải khát, bình nước lúc trước đã bị cậu uống sạch bách kể từ khi bắt đầu buổi lễ: "Có có! Ăn chứ!" Giọng rất vui vẻ.
Nghiêm Tầm ngẩng đầu cười, quả nhiên thấy đôi mắt sáng lấp lánh của đối phương, Đường Mẫn cười để lộ cả má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Đường Mẫn rất thích ăn cá, đặc biệt là cá nướng, có điều không thích gỡ xương cá, ngại phiền phức.
Ăn với Nghiêm Tầm thì rất thoải mái, hắn luôn có thể gỡ toàn bộ thịt cá ra một đĩa nhỏ, Đường Mẫn chỉ chịu trách nhiệm ăn là được.
Trải qua nhiều năm như vậy, cả hai người đều đã thành thói quen.
Thế nhưng thực ra Nghiêm Tầm không thích ăn cá.
Chỉ là nhìn thấy Đường Mẫn vui vẻ, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.
"Được." Có thể dễ dàng nhận ra giọng nói trầm thấp của hắn chứa đầy sự những dung túng và dịu dàng thường thấy.
Đường Mẫn đang uống nước hơi ngẩn người.
Khoảnh khắc vừa rồi cậu bỗng có ảo giác, như thể dù cậu có nói gì đi nữa, Nghiêm Tầm cũng sẽ đồng ý.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ chối Đường Mẫn.
- -------------------
Nghiêm Tầm: Ai, kẻ nào có thể từ chối Đường Đường!
Hết chương 1..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook