Nam Thiền
-
22: Đông Lâm Hạ
Đông Lâm vốn không định lộ diện, nhưng lại không lường trước được chính mình thật sự phải đi một chuyến.
Hắn tìm được sổ sách bên trong hộp trang điểm của Hoa Đễ, bên trên là giá tiền chuộc thân được đặt cẩn thận.
Hắn quyết ý muốn đi một chuyến cuối cùng.
Thời điểm bên bờ Đông Hải xuất hiện Giao long, nghe nói là điềm báo trong núi có chôn bảo vật.
Trân bảo trên thế gian này, không có vật nào mà Đông Lâm không dám trộm, mà một lần cuối cùng này, hắn không nghĩ muốn trộm.
Vì vậy hắn bèn thu xếp hành lý, chạy tới Đông Hải.
Trước lúc đi, hắn lại chặn Trần Nhân thêm một lần.
"Tiền không tới được tay ta, ta sẽ không đi." Đông Lâm vừa đè gã vừa nói: "Ta vẫn đang nhìn chằm chằm ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy."
Trần Nhân hoảng loạn gật đầu không ngừng, Đông Lâm lại đạp hắn một cước.
"Bảo vợ mày cũng để ý một chút." Đông Lâm nói: "Ả nếu có hành vi cử chỉ nào khiến ta không vui, ta lúc nào cũng có thể lột da ả."
Trần Nhân đến nay vẫn không biết hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ là chính gã cùng Chu thị nói chuyện riêng ban đêm cũng bị hắn biết, thường ngày gã chỉ cần đánh chửi người khác, thì sẽ bị hắn lôi vào trong hẻm đánh đập một trận.
Sau nhiều lần, Trần Nhân cũng không dám tái phạm, bây giờ về đến nhà cũng là nói năng nhỏ nhẹ với người trong nhà.
Đông Lâm trèo tường độn ảnh, biến mất không còn tăm hơi.
Trần Nhân từ dưới đất bò dậy, xoa xoa thắt lưng nhỏ tiếng chửi mấy câu.
Gã lảo đảo đi vào nhà, Chu thị vừa thấy thương thế của hắn, liền kinh ngạc nói: "Hắn lại tới nữa rồi?"
"Câm miệng!" Trần Nhân đẩy ả một cái: "Mau mang thuốc đến cho lão tử.
Con rùa chết tiệt...Con mẹ nó đừng để cho lão tử biết hắn là ai."
Chu thị lấy thuốc hết nhìn đông lại nhìn tây, nhỏ giọng nói: "Phải làm sao bây giờ, cũng không thể, không thể để cho hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy đi! Ngươi mau nghĩ biện pháp gì đi!"
"Hắn xuất quỷ nhập thần..." Trần Nhân ấn lại vết thương, lại không dám nói tiếp, nghi thần nghi quỷ mà liếc khắp nơi: "Tiền tiền tiền, ngươi mau đưa tiền cho ta! Lấy được tiền rồi thì mau mau đuổi hắn đi"
"Tiền đóng quan tài của cha chồng cũng bị ngươi lấy đi rồi, đâu ra còn tiền nữa! Ngươi nếu không phải đi đánh bạc, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này! Bây giờ khiến cả một nhà già trẻ theo ngươi chịu tội, ta gả cho ngươi đã phải chịu biết bao khổ cực, chẳng lẽ còn muốn mang mệnh ra bồi theo ngươi sao!" Chu thị ném bình thuốc: "Không có tiền! Muốn có? Trừ phi bán Thảo Vũ đi!"
Ả còn chưa dứt lời, Trần Nhân liền đạp ả một cước đập vào cạnh bàn, quát lên: "Ngươi kêu gào cái gì? Sợ không ai biết sao!"
Chu thị đụng phải bàn, che mặt gào khóc, không chịu bỏ qua mà giậm chân, hô: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ngay cả nói cũng không cho người ta nói à! Chúng ta đánh con mình, đánh như thế nào cũng là chuyện nhà mình, cần gì một người khác đến quản! Ngươi không bán nó, ngươi muốn bán ta sao? Trần nhị, ngươi nếu dám có ý đồ với ta, ta liền liều mạng với ngươi! Cứ thế này ngày sau làm sao mà sống!"
Trần Nhân bị lửa giận thiêu đốt, bị ả đàn bà chanh chua giậm chân đến tâm phiền ý loạn, muốn túm người lại cho một cái bạt tai.
Chu thị khóc đến kêu trời gọi đất: "Ngươi đánh? Ngươi còn dám đánh!"
Trần Nhân làm bộ làm tịch, lôi kéo quần áo nói: "Đi, gọi cha trở về." Hắn đi mấy bước, nghiêng tai yên lặng nghe, không thấy động tĩnh gì, lại vòng về, tát Chu thị một cái khiến ả ngã dúi vào bàn, lại bình yên vô sự.
Con ngươi Trần Nhân liếc dáo dác, nhỏ giọng cảnh cáo: "Ngươi còn dám kêu gào, còn ồn ào ta đánh chết ngươi!"
Nóc nhà yên tĩnh, không giống mấy hôm trước bay xuống mấy cục đá.
Trần Nhân đột nhiên vỗ đùi một cái mắng to: "Tên khốn này quả nhiên là dọa ta!"
Chu thị bụm mặt, nói: "Người...người không ở đây."
Trần Nhân bước nhanh ra mở cửa, xô đẩy Chu thị, thúc giục: "Mau, mau nhanh! Cơ hội tốt hiếm có! Mau gọi cha trở về, nếu để ngày sau hắn trở lại, thì không còn kịp nữa!"
Mấy ngày sau Thảo Vũ trở mình một cái bò dậy, từ khe hở trong phòng chứa củi trộm nhìn ra ngoài, thấy bốn người nhà Trần gia đang tụ tập trong nhà, bàn bạc cái gì đó.
Nó bị giam trong phòng chứa củi một đêm, hiện tại vừa lạnh lại vừa đói, cảm thấy có chút bất an.
Không lâu lắm, Trần lão đầu liền vén rèm đi ra.
Lão đạt một bát canh tại cửa phòng chứa củi, Thảo Vũ lê đầu gối đến cửa phòng, trộm nhìn vẻ mặt lão ta.
"Ăn đi." Trần lão đầu phủi vụn tuyết, nói: "Bữa sau mày chưa chắc còn được ăn."
Thảo Vũ nhòm qua khe hở, nhìn lão.
Trần lão đầu gõ gõ tấm gỗ, ngồi xổm xuống ghé sát lại.
"Mày có phải nói cái gì đó với người bên ngoài rồi không"
Thảo Vũ lắc đầu.
Trần lão đầu miễn cưỡng cười cười, nói: "Muốn ăn đòn sao? Mày không mở miệng, Tiền phu tử kia làm sao có thể nghi ngờ được chứ? Thuốc trị thương của mày, không phải là do hắn thoa cho sao? Cháu ngoan.
Ở nhà ăn uống vô tích sự, chúng ta không thừa dịp mẹ mày bỏ lại mày mà đánh chết cho chó ăn, mày cũng phải có chút lòng biết ơn chứ." Lão mò tới cánh tay Thảo Vũ, ước lượng thịt, nói: "Không biết cảm ơn đúng là đồ ngu xuẩn."
Thảo Vũ giãy giụa cánh tay, lão đầu đột nhiên siết chặt ngón tay, lôi cánh tay nhỏ gầy của nó qua khe hở mắng: "Mẹ mày cũng là đồ vô ơn! Uổng công tao bao năm cho nó ăn ngon mặc đẹp! Thời điểm phải trả nợ cũng không biết xấu hổ làm loạn! Mày bây giờ cũng học theo răm rắp, mày dám! Tiền phu tử kia là cái thá gì, hắn dám báo quan, tao liền tố cáo hắn dùng tiền làm nhục mày! Hắn có phải do sợ, nên mới tìm một người lai lịch không rõ, cho là có thể làm cho gia gia ta sợ? Tao nói cho mày biết, không có cửa!"
Thảo Vũ hoảng sợ khóc thành tiếng, chỉ cảm thấy từ trong khe hở này nhìn ra phía bên ngoài, thế gian này đều là quỷ quái.
Lớp da thô ráp của lão rũ xuống bên mép, nước bọt phun tung tóe, lộ ra cỗ mục nát hôi thối.
"...!Đông Thúc..." Thảo Vũ nấc nghẹn gọi: "...Đông thúc..."
Trần lão đầu hơi nặng tai, nghe không rõ lắm.
Thu tay lại, quay người phủi phủi vài cái rồi vén mành đi vào, Thảo Vũ còn chưa phục hồi, lại thấy Trần Nhân đi ra.
Lúc này trời đã tối mịt, Trần Nhân lén lén lút lút đi đến phòng chứa củi.
Hắn mở cửa, chui vào.
Thảo Vũ nhỏ giọng hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy.
Trần Nhân một phen đã túm được chân nó, đem tiểu nha đầu ngã trên đất lôi về, áp người lên.
Hắn một bên cởi thắt lưng, một bên tát Thảo Vũ một cái.
"Kêu ai? Kêu ai đó! Đều là do mày gọi! Khiến cho lão tử chịu bao nhiêu khổ! Không trả đủ nợ, đừng hòng thoát."
Thảo Vũ bị đánh đến môi bật ra máu, nó giãy giụa kịch liệt, ô thanh cắn xé cánh tay Trần Nhân.
Trần Nhân lại tát nó một cái mạnh đến nỗi hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
Nó thều thào gọi: "Đông thúc! Đông thúc..."
"Làm cái gì vậy hả?" Lão quả phụ đi khập khiễng từ đầu tường kia đến xem, chống lại ánh mắt Trần Nhân nhỏ giọng nói thầm: "Ầm ĩ chết được..."
Thảo Vũ ngửa đầu nức nở gọi: "Bà bà...!Cứu mạng..."
Trần Nhân che miệng Thảo Vũ, khí định thần nhàn mà ngửa đầu nhìn lão quả phụ: "Còn nhìn nữa ta bóp chết tên nhóc chết tiệt nhà bà! Lần trước mượn gạo còn chưa có trả đi? Quản chuyện không liên quan đến mình."
Lão quả phụ do dự mà điểm điểm gậy, há miệng run rẩy hướng vào trong phòng, đọc trong miệng: "Không quản...ta mắt mờ chân chậm...Hồng nhi! Đừng đến gần bờ tường...Quá ghê tởm."
A Hồng đạp lên cục đá nhìn, Trần Nhân cười quái dị mấy tiếng với nó.
A Hồng thấy Thảo Vũ nhìn nó, liền phun hạt dưa trong miệng ra, đối với Thảo Vũ nói: "Phi!"
Trần Nhân tiếp tục động tác, nói: "Qua mấy ngày nữa bán, liền không chiếm được lợi rồi! Trước khi đưa mày đến chỗ cha mới, trước để tao hưởng qua một phen, mới không uổng công tao nuôi mày nhiều năm như vậy."
Thảo Vũ thất thanh gào khóc: "Đông Thúc..."
Trần Nhân bắt lấy gò má nó, đang muốn cúi người, liền nghe thấy sau lưng quát to một tiếng.
"Ngươi đang làm cái gì!" Tiền phu tử dùng cả tay cả chân mà trèo qua đầu tường, hắn nhặt một thanh củi, khua tay nói với Trần Nhân: "Ngươi muốn làm cái gì! Ngươi là súc sinh sao? Cút ngay! Ta lập tức đi báo quan!"
A Hồng nhìn thấy Tiền phu tử, lập tức rụt đầu về.
Nó sờ trong túi chỉ còn chút đường vụn, nghĩ sau đó muốn hỏi Phu tử cho đường ăn.
Trần Nhân bực dọc mà "sách" một tiếng, hứng thú tẻ nhạt.
Hắn lại nhấc quần lên, ra khỏi phòng chứa củi, một bên thắt nút một bên cười với Tiền phu tử: "Làm cái gì? Phu tử không có mắt à.
Ngươi tới nhà ta làm cái gì? Lén xông vào nhà dân, ta còn đang muốn tố cáo ngươi đấy!"
Tiền phu tử thở hổn hển dồn dập, hắn cắn răng xông lên, giơ gậy muốn đánh Trần Nhân, nói: "Ngươi là loại người gì? Ngươi căn bản không phải là người!"
Trần Nhân dễ dàng đẩy ngã hắn, chặn cây gậy lại, ngược lại đánh vào người Tiền phu tử, nói: "Ta là cha ngươi, ngươi còn dảm quản đến trên đầu lão tử?"
Trần Nhân hạ thủ tàn nhẫn, đánh cho Tiền phu tử cuộn tròn thân mình không bò dậy nổi.
Hắn đạp lăn Tiền phu tử, đi quanh một vòng, ước lượng gậy, một gậy đánh vào bên eo Tiền phu tử.
"Ngươi thì tốt lành gì? Ta cũng phải báo quan! Ta cáo ngươi dùng đường lừa gạt cháu gái ta, lừa nó giở thủ đoạn không sạch sẽ! Ra vẻ ngụy quân tử đạo mạo! Lão tử phải cáo ngươi đến thân bại danh liệt! Cho nên ngươi đi a, đi a!"
Trần Nhân kéo Tiền phu tử sải bước về phía bên cửa viện, đẩy nắp ang nước ra, đem đầu Tiền phu tử dúi vào trong nước.
Gã vừa đập vào lưng Tiền phu tử vừa nói: "Cáo đi!"
Tiền phu tử bị sặc nước đầu vùng vẫy, Trần Nhân lại nhấc hắn lên, nói: "Đã cho sắc mặt còn không biết xấu hổ."
Vừa dứt lời lại dìm Tiền phu tử vào trong nước, Tiền phu tử bị vùi mặt vào nước, sặc đến không thể thở nổi.
Đi chết đi.
Tiền phu tử nắm chặt miệng ang nước, không ngừng nguyền rủa.
Chết đi!
Cách đó ngàn dặm thi khí cổ động, lộ ra đôi mắt La Sát điểu.
Tiền phu tử bị ném xuống đất, hắn ho ra nước, hai mắt vô thần.
Trời đã triệt để tối mịt, tuyết phong đột nhiên nổi lên, nhào đến đánh lên mặt, hắn niệm: "Chết a..."
Trần Nhân đạp mấy đạp, Chu thị khom người nhìn xuống, lo lắng nói: "Người đã sống dở chết dở, ngày sau hắn báo quan nên làm gì bây giờ!"
"Hắn dám!" Trần lão đầu ngồi trong nhà tìm tẩu hút thuốc phiện, ở bên cửa sổ nói: "Hắn dám báo quan, liền cáo hắn vấy bẩn Thảo Vũ.
Hắn ngày thường không phải hay cùng hài tử ở cùng một chỗ sao? Nhiều người như vậy nhìn vào, một miệng cắn chết, xem hắn làm thế nào trở mình."
"Đúng!" Trần lão thái ở trên giường vỗ tay: "Còn có thể bắt hắn bồi thường tiền, quan phủ ở đó nhìn vào, hắn dám không đưa!"
"Thư sinh nghèo túng thì có bao nhiêu tiền." Trần Nhân khinh bỉ nhổ bãi nước bọt, nói với Chu thị: "Nhanh lên, đưa Thảo Vũ vào trong phòng đi."
Chu thị không tình nguyện xoay người, ả lôi Thảo Vũ ra khỏi phòng chứa củi, trên lớp tuyết mới để lại dấu chân.
Chu thị xốc mành lên, đẩy Thảo Vũ lên giường.
"Nhiều thêm một người lại phải đốt thêm một khối than, ở bên ngoài làm xong rồi vào không được sao! Không ngờ cuối cùng lại bắt ta phải chịu đựng." Ả vừa nói vừa lôi tóc Thảo Vũ, mắng: "Tiện nhân! Xem bộ dạng thần hồn điên đảo của cậu mày đi!"
Thảo Vũ ngã lên trên giường, cái giỏ để kim chỉ may vá bên gối Trần lão thái bị lật đổ.
Bà ta "Ai u" một tiếng bò dậy, đánh vào lưng Thảo Vũ, nói: "Mau nhặt! Nhanh lên! Kim rơi vào trong đệm chăn bây giờ!"
Thảo vũ vội giấu cái kéo nhỏ, vội vàng đi tìm kim nhặt về.
Nó ôm giỏ, đi thẳng vào góc tường.
Bên ngoài Trần Nhân còn đang nhục mạ Tiền phu tử, tuyết mỗi lúc rơi một dày, tay gã run cầm cập, lôi Tiền phu tử đi mở cửa.
"Mau cút, sáng mai đừng có làm phiền ta..."
Cửa viện "kẹt kẹt" vừa mở, Trần Nhân tựa như vừa gặp phải quỷ, té lộn nhào trên bậc thang lập tức nhảy dựng lên, mồm miệng không rõ nói: "Sao, tại sao..."
Đông Lâm bước vào, chuông đồng như có như không động tĩnh, bước chân hắn rất nhẹ, khẽ đến mức còn không bằng tiếng động vang dội của vết đao ma sát qua da thịt.
"Anh hùng, anh hùng..." Trần Nhân trượt ngã trên đất, hoảng loạn vội vàng lui về phía sau, giơ tay muốn ngăn lại Đông Lâm đang đến gần: "Có chuyện gì từ từ nói!"
Đông Lâm bước nhanh tiến đến, không nói lời nào kéo Trần Nhân, nhấc theo gã ném vào trong cửa, Trần Nhân té ngửa, lăn người gào lên đau đớn.
Trong phòng vang lên tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân, Trần lão đầu cầm tẩu thuốc phiện trách mắng: "Ngươi muốn làm gì!"
Nhưng lão còn chưa dứt lời, đã nghe được tiếng Trần Nhân kêu thảm thiết.
Máu bắn tung tóe, Trần Nhân ôm bụng bỏ trốn.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Gã thất thanh kêu lên, Đông Lâm từ phía sau bước đến cản gã lại, chỉ nghe tiếng xương cốt răng rắc, Trần Nhân đã bị đập nát hai đầu gối.
Tiếng kêu rên của hắn bị biến điệu, ở trong đêm tuyết biến thành tiếng khóc nức nở kỳ quái.
Chu thị che miệng hoảng sợ kêu to, đẩy Trần lão thái chính mình thì trốn về sau.
Trần lão thái mắt mờ chân chậm, không phân biệt được đông tây, bị tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng mà hoang mang lo sợ, quờ quạng xung quanh.
Đông Lâm đã đứng lên, hắn đá văng Trần Nhân ra, bước vào trong phòng.
"Muốn tiền, muốn tiền! Có thể thương lượng!" Trần lão đầu trong lúc cấp bách xé rách túi tiền bằng vải bố, rơi ra mấy viên đồng châu.
Lão hoảng hốt ngã quỵ trên mặt đất, nhặt lấy mấy viên châu, giơ đến trước mặt Đông Lâm: "Có gì từ từ bàn bạc! Chỗ này hiếu kính ngài, tất cả đều hiếu kính ngài!"
Đông Lâm tháo mũ xuống, bị mồ hôi thấm đến ẩm ướt.
Hắn đổi tay cầm đao, mu bàn tay lau mồ hôi.
"Ta không cần tiền." Đông Lâm đối với sự kinh hoảng của Trần lão đầu làm như không thấy: "Ta muốn mệnh.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook