Nam Thành Gió Nổi
-
Quyển 2 - Chương 7
Edit: Winterwind0207
Đối với người anh họ này, Lâm Hành luôn luôn cảm thấy có chút khinh thường.
Vợ của chú hai qua đời quá sớm, hơn nữa chú hai công tác bận rộn, vì vậy Lâm Phong Kì từ nhỏ được ông chú nội nuôi lớn. Điểm này so với hoàn cảnh sinh hoạt khi còn bé của Lâm Hành ngược lại giống nhau mấy phần.
Nhưng mà, Lâm Phong Kỳ cũng không phải là một người thành thật nghe lời. Lâm Phong Kỳ từ nhỏ tính cách nham hiểm, thường thường cậy lớn tuổi hơn bắt nạt Lâm Hành, khi còn bé Lâm Hành là sợi mì vắt mềm oặt, ai cũng có thể bắt nạt, xưa nay không biết phản kháng, bởi vậy bị bắt nạt rất nhiều, dần dần Lâm Hành không chơi cùng Lâm Phong Kỳ, loại xu hướng theo bản năng tránh để tổn hại bản thân vẫn luôn duy trì đến khi Lâm Hành lớn lên.
Sau đó bởi vì ở bên ngoài đi học, có mấy năm đều không về quê nhà, tiếp xúc với Lâm Phong Kỳ cũng tự nhiên ít hơn, thế nhưng thường xuyên nghe được chuyện về cậu ta.
Một hồi nghe nói anh ta đánh con nhà ai bị thương phải vào bệnh viện, người nhà yêu cầu bồi thường xin lỗi, anh ta chết cũng không nhận, một hồi còn nghe anh ta ở bên ngoài trộm tiền đi chơi game, bị thầy giáo bắt được đánh cho một trận.... Mấy chuyện đó, không phải trường hợp cá biệt, anh ta coi đó là trò chơi tiêu khiển, anh ta không hề bớt lo hơn nữa còn phi thường vô liêm sỉ.
Mấy năm qua Lâm Phong Kỳ lớn hơn, cơ bản đều ở bên ngoài du đãng, cũng không làm việc, cả ngày du thủ du thực*. Hàng năm cúng tổ tiên không thấy anh ta lộ diện, lúc ông chú nội hỏi tới, chú hai dùng đủ loại lý do qua loa lấy lệ, nhưng mà thời gian lâu, trong lòng mọi người cũng dần dần rõ ràng.
(*Du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác.)
Vốn cho là lần này trở về sẽ không nhìn thấy anh ta, không nghĩ tới anh ta dĩ nhiên đến, đồng thời vừa thấy mặt đã nhìn thấy chú hai đang giáo huấn anh ta, phỏng chừng lần này phạm phải lỗi lầm lớn bị chú hai bắt ép đến đây.
Mấy người ngồi ở trong sân hàn huyên một hồi, Lâm Hành giới thiệu Nam Úc Thành cho bọn họ. Chú hai ngược lại cười ha hả khen Nam Úc Thành tuổi nhỏ tài cao, cố tình Lâm Phong Kỳ ở bên cạnh âm dương quái khí hừ một tiếng, tựa hồ khá là không ưa. Nam Úc Thành cũng không nói gì, chỉ quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta. Lâm Phong Kỳ bị anh nhìn trong lòng giật mình, không được tự nhiên quay sang chỗ khác.
Nói chuyện một hồi, Tào Tư Vân cùng Lâm Trạch Nghi cũng từ trên lầu đi xuống. Nhìn thời gian đã đến bữa trưa, liền dặn dò người giúp việc bưng đồ ăn lên, người một nhà hiếm thấy tụ tập cùng một chỗ ăn bữa cơm.
Bởi vì thân thể Lâm lão gia không khoẻ cho nên không có xuống lầu, Lý Tuệ Tuệ xuống lấy cho lão gia một ít thức ăn bưng lên lầu, Lâm Hành nghĩ trạng thái thân thể của ông chú nội, liền không tự chủ thở dài.
Cơm nước xong, chú hai liền đem việc cúng tổ tiên lần này đơn giản nói cho Lâm Hành nghe một chút, lần này cúng tổ tiên được tổ chức vào thứ tư cũng chính là hai ngày sau. Đèn hương tiền vàng những thứ đồ này chú hai bọn họ đã chuẩn bị, vì vậy Lâm Hành không cần bận tâm, đến ngày đó đi cùng bọn họ là được.
Lâm Hành biết những chuyện này từ trước đến giờ bọn họ không cho mình hỏi đến, đại khái là cảm giác mặc dù mình đã hai mươi ba tuổi, thế nhưng ở nhà vẫn còn là một đứa nhỏ, không cần thiết để cậu bận tâm đến những thứ này. Nghĩ tới đây, Lâm Hành vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, cười híp mắt biểu thị bản thân nghe theo sự sắp xếp của mọi người.
Mọi người đang nói chuyện cúng tổ tiên, chợt nghe ở ngoài có âm thanh của một người,, Lâm Trạch Nghi đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, "Ai nha" một tiếng.
"Quên mất nói với mấy người, sáng nay tôi cố ý đi trấn trên, mời sư phụ có khả năng đến, giúp chúng ta nhìn xem, trong nhà có phải có tà khí gì hay không." Lâm Trạch Nghi tính khí táo bạo, nói chuyện cũng đặc biệt nhanh, liên tục nói một hơi, tất cả mọi người có chút không phản ứng lại.
Cô mới vừa nói xong, người ngoài cửa liền đi
vào. Lâm Hành vừa nhìn, ngay lập tức liền hiểu được, nguyên lai trong miệng cô nói "sư phụ có khả năng", là một thần côn giả thần giả quỷ.
Lâm Hành là người theo thuyết vô thần. Lúc trước khi gặp Nam Úc Thành chưa bao giờ tin vào chuyện thần quỷ, sau khi gặp phải Nam Úc Thành, tuy rằng tam quan đều bị lật đổ, cũng tin coi đời này quả thật có quỷ quái tồn tại, thế nhưng đối với loại thầy bói mê tín dị đoạn hoặc là người giả danh bắt quỷ, cậu vẫn cứ duy trì thái độ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Lâm Trạch Nghi chạy đến cửa viện, rất cung kính mời đạo sĩ kia vào nhà.
Đạo sĩ kia chừng ba mươi tuổi, ông ta có một gương mặt giống con chuột, một đôi lông mày xếch lên nhìn rất giống phường trộm cướp, đôi mắt óng ánh, cùng một bộ ria mép nhìn không ra ngô ra khoai, liếc mắt một cái liền cảm thấy không phải người tốt.
Lâm Hành hơi kinh ngạc, tại sao cô lại mời người như vậy về đây?
Lâm Trạch Nghi mời đạo sĩ kia đến phòng khách ngồi xuống nói: "Nhà chúng tôi gần đây gặp phải xui xẻo, tối hôm qua nửa đêm còn nghe được ma nữ đang khóc, cho nên mới mài ngài đến đây giúp đỡ nhìn xem. Nếu như có tiểu quỷ không thức thời quấy rối, thì phiền phức ngài nhanh chóng bắt nó đi."
Cô nói tới chỗ này, Lâm Hành mới hiểu được. Nguyên lai là bởi vì chuyện đêm qua, mới mời đạo sĩ đến bắt quỷ.
Nghĩ đến đây, Lâm Hành không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Đừng nói nơi này căn bản là không có quỷ, coi như thật sự có quỷ, chỉ bằng đạo sĩ tặc mi thử nhãn* giống tên lừa đảo kia, ông ta có thể bắt được cái gì?
(*Tặc mi thử nhãn: lông mày giống tên trộm, mắt giống con chuột")
Cậu ở trong lòng trào phúng, không nhịn được liền quay đầu lại nhìn Nam Úc Thành liếc mắt một cái.
Nam Úc Thành đang ôm cánh tay dựa vào ghế sô pha, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, một bộ biểu tình chờ xem kịch vui.
Đạo sĩ kia nghe xong cô nói xong, làm bộ vuốt vuốt râu mép ngắn nhỏ của mình, hắng giọng một cái nói: "Bần đạo vừa nãy sau khi vào cửa, liền cảm thấy được nơi này mây đen rợp trời, giống như là có ác quỷ quấy phá. Nếu như cô không nói ra, tôi cũng phải đem nó diệt trừ!"
"Ai, vậy thì phiền phức sư phụ." Lâm Trạch Nghi cung kính nói: "Đại sư ngài xem có nhu cầu gì ngài cứ nói ra, chúng tôi tận lực phối hợp. Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, tiền không thành vấn đề."
Nghe đến đó, đạo sĩ kia tựa hồ khá là thoả mãn, nhếch miệng lên một vệt cười, càng có vẻ cả người cực kỳ hèn mọn. Ông ta gật đầu liên tục: "Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên."
Lúc Lâm Trạch Nghi và đạo sĩ kia nói chuyện, chú hai muốn xen mồm vào mấy lần, đều bị ánh mắt của Lâm Trạch Nghi lườm cho không dám lên tiếng. Trước mắt nhìn thấy đạo sĩ kia đang chuẩn bị bắt đầu thi pháp, càng là lo âu, có chút đứng ngồi không yên, ông không nhịn được nói khẽ với Lâm Trạch Nghi: "Ai, người này nhìn không tin tưởng được a."
Lúc này đạo sĩ đang ở bên trong sân, cầm một đống đồ vật không biết tên kêu lên thiên linh linh địa linh linh, tự nhiên không chú ý tới người trong nhà. Lâm Trạch Nghi nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía đạo sĩ, cũng thấp giọng trả lời: "Em đã tự mình lên trấn trên hỏi, đạo sĩ kia ở nơi này là người rất có tiếng, có người nói chỉ cần mời ông ta đứng ra, cho dù là quỷ có ba trăm năm đạo hạnh, cũng có thể dễ dàng bắt vào tay. Anh yên tâm đi!" Nói xong lời cuối cùng, cô hơi có chút đắc ý giơ cằm lên.
Nghe đến cô nói như vậy, chú hai tựa hồ cũng yên tâm một chút, đưa mắt chuyển qua thân ảnh đạo sĩ trong sân, trong mắt có chút mong đợi.
Một bên Nam Úc Thành thính lực vô cùng tốt, đối thoại này của bọn họ tự nhiên không sót một chữ rơi vào lỗ tai của anh. Anh cười lạnh một tiếng, cũng không nói cái gì, ngược lại là Lâm Hành thấy anh đột nhiên cười lạnh, không rõ liếc mắt nhìn anh.
Trong sân đạo sĩ đầu tiên là cầm một cây phất trần đi một vòng xung quanh, một mặt đi một mặt lẩm bẩm trong miệng, bỗng nhiên ông ta ngừng lại ở một nơi nào đó trong sân, phất trần vung lên, chỉ vào trên trời, nhắm mắt lại hét lớn một tiếng: "Phá!"
Sau khi ông ta quát to một tiếng, giữa bầu trời không có động tĩnh gì, mây trắng trên đỉnh đầu nhàn nhạt thổi qua, như là đang trào phùng ông ta không biết tự lượng sức mình.
Ông ta đứng ở trong viện, hai mắt nhắm chặt, đôi môi nhẹ nhàng ngọ nguậy, tựa hồ đang phun ra thần chú gì đó. Nửa ngày, ông ta bỗng nhiên xoay thân thể nhúc nhích một chút, không đứng thẳng lên được, dĩ nhiên ngã xuống đất, ngay cả phất trần trong tay cũng lăn ra ngoài!
Mọi người đang nghiêm túc xem trò vui, lập tức ngây ngẩn cả người, Lâm Trạch Nghi là người thứ nhất đứng lên, vội vã đi ra ngoài nâng đạo sĩ dậy, lo lắng nói: "Chuyện gì thế này? Lẽ nào ngay cả đại sư ngài cũng không bắt được cô ta?!
Đạo sĩ kia gian nan lắc đầu một cái, sắc mặt có chút tái nhợt. Ông ta thở hổn hển mấy hơi thở mới đứt quãng nói: "Quỷ kia oán khí quá nặng, ta... Tôi không bắt được..." Nói đến lúc sau, âm thanh yếu dần, Lâm Trạch Nghi nhìn kỹ, ông ta dĩ nhiên cứ như vậy hôn mê bất tỉnh!
Lần này thần sắc Lâm Trạch Nghi càng kinh hãi hơn, vội vã gọi mọi người lại đây.
Mấy người đàn ông luống cuống tay chân đem đạo sĩ nhấc lên bê vào trong phòng, chú hai bấm huyệt cho ông ta một lúc, lúc này mới thấy đạo sĩ kia chậm rãi tỉnh lại.
Ông ta trước tiên có chút mê man mở mắt ra, ánh mắt ở trong căn phòng nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn về một góc nào đó, nhìn một hồi, bỗng nhiên mở to hai mắt!
Ông ta lập tức nhảy ra, một mặt lui về phía sau một mặt sợ hãi nói: "Tôi có mắt không tròng, không biết cô có tu vi cao thâm như vậy, nếu có đắc tội, xin hãy tha lỗi, thứ lỗi..."
Mọi người thấy dáng dấp của ông ta, theo phương hướng ánh mắt của ông ta nhìn vào trong góc không có một bóng người, đều cảm thấy được có chút sởn cả tóc gáy.
Sắc mặt tái xanh, ánh mắt gắt gao tập trung vào đạo sĩ kia, ngực kịch liệt chập trùng, nửa ngày nói không ra lời.
Lâm Trạch Nghi cũng sợ đến không rõ, rút lại ở một bên không dám mở miệng, đạo sĩ kia không nói xin lỗi nữa, đến lúc sau không biết "Cô ta" nói cái gì, đạo sĩ giống như là được lệnh đặc xá, vội vã lấy đồ vật của mình, suýt nữa tè ra quần chạy ra ngoài.
Trong phòng nhất thời không hề có một tiếng động, mọi người hai mặt nhìn nhau, tâm lý đều có chút sợ hãi.
Lâm Phong Kỳ nguyên bản đang đứng ở chỗ gần nhất với phương hướng đạo sĩ kia vừa nhìn, nghĩ đến đạo sĩ mới nói "ma nữ đạo hạnh cao thâm", không nhịn được lặng lẽ hơi di chuyển sang chỗ khác.
Cậu ta vừa hơi động, như là chạm đến dây thần kinh của Nhị thúc, ông đột nhiên nhảy lên, giận dữ hét: "Mày động cái gì mà động?!"
Lâm Phong Kỳ bị mắng có chút mộng, "Con... Con chỉ là có chút sợ sệt."
"Sợ cái rắm!"
Chú hai giống như là mèo bị dẫm đuôi, lửa giận càng lớn, mặt của ông đỏ bừng lên, tâm tình kích động dị thường, hai tay thậm chí đang hơi run lên: "Mẹ nó đây chính là một tên lừa gạt! Tôi không tin trên đời này có ma nữ!"
Nói xong, ông liền nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng khách, chạy thẳng về phòng.
Trong phòng mọi người lại là yên lặng một hồi. Lâm Hành cũng bị sự kiện liên tiếp này làm cho có chút không tìm được manh mối, cậu theo bản năng nhìn Nam Úc Thành, liền thấy đối phương từ đầu tới đuôi đều là một bộ dạng không liên quan đến mình, phi thường thanh thản đứng ở một bên, như là đối với tất cả phát sinh vừa nãy một chút hứng thú cũng không có.
Nhìn anh ta, Lâm Hành trong lòng liền an định rất nhiều.
Cậu hắng giọng một cái, nói: "Híc, lúc trước chú hai gọi mọi người lên ăn cơm, con đi xem sao đã."
Lâm Trạch Nghi lúc này vẫn cứ đắm chìm trong một mảnh khủng hoảng, tự nhiên không để ý tới Lâm Hành, ngược lại là Tào Tư Vân tĩnh táo gật gật đầu: "Đi thôi."
Lâm Hành tìm được lý do, lập tức kéo Nam Úc Thành tránh đi.
Trở lại trong phòng, Lâm Hành thở ra một hơi: "Chuyện hôm nay tôi nhìn không hiểu."
"Giả thần giả quỷ." Nam Úc Thành cười lạnh một tiếng, đi tới bên cửa sổ, từ trong túi tiền móc ra một điếu thuốc.
Từ khi đi tới nơi này, hoặc là kiêng kỵ đến người nhà Lâm Hành, Nam Úc Thành rất ít khi hút thuốc lá. Lúc này thấy Lâm Hành thấy anh lại bắt đầu hút, lại có chút bận tâm hỏi anh: "Anh có phải là nhìn ra gì đó?"
Nam Úc Thành phun ra một cái vòng khói, nhàn nhạt nói: "Tên đạo sĩ kia, hẳn là được người ta thuê biểu diễn vở kịch này?"
Đối với người anh họ này, Lâm Hành luôn luôn cảm thấy có chút khinh thường.
Vợ của chú hai qua đời quá sớm, hơn nữa chú hai công tác bận rộn, vì vậy Lâm Phong Kì từ nhỏ được ông chú nội nuôi lớn. Điểm này so với hoàn cảnh sinh hoạt khi còn bé của Lâm Hành ngược lại giống nhau mấy phần.
Nhưng mà, Lâm Phong Kỳ cũng không phải là một người thành thật nghe lời. Lâm Phong Kỳ từ nhỏ tính cách nham hiểm, thường thường cậy lớn tuổi hơn bắt nạt Lâm Hành, khi còn bé Lâm Hành là sợi mì vắt mềm oặt, ai cũng có thể bắt nạt, xưa nay không biết phản kháng, bởi vậy bị bắt nạt rất nhiều, dần dần Lâm Hành không chơi cùng Lâm Phong Kỳ, loại xu hướng theo bản năng tránh để tổn hại bản thân vẫn luôn duy trì đến khi Lâm Hành lớn lên.
Sau đó bởi vì ở bên ngoài đi học, có mấy năm đều không về quê nhà, tiếp xúc với Lâm Phong Kỳ cũng tự nhiên ít hơn, thế nhưng thường xuyên nghe được chuyện về cậu ta.
Một hồi nghe nói anh ta đánh con nhà ai bị thương phải vào bệnh viện, người nhà yêu cầu bồi thường xin lỗi, anh ta chết cũng không nhận, một hồi còn nghe anh ta ở bên ngoài trộm tiền đi chơi game, bị thầy giáo bắt được đánh cho một trận.... Mấy chuyện đó, không phải trường hợp cá biệt, anh ta coi đó là trò chơi tiêu khiển, anh ta không hề bớt lo hơn nữa còn phi thường vô liêm sỉ.
Mấy năm qua Lâm Phong Kỳ lớn hơn, cơ bản đều ở bên ngoài du đãng, cũng không làm việc, cả ngày du thủ du thực*. Hàng năm cúng tổ tiên không thấy anh ta lộ diện, lúc ông chú nội hỏi tới, chú hai dùng đủ loại lý do qua loa lấy lệ, nhưng mà thời gian lâu, trong lòng mọi người cũng dần dần rõ ràng.
(*Du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác.)
Vốn cho là lần này trở về sẽ không nhìn thấy anh ta, không nghĩ tới anh ta dĩ nhiên đến, đồng thời vừa thấy mặt đã nhìn thấy chú hai đang giáo huấn anh ta, phỏng chừng lần này phạm phải lỗi lầm lớn bị chú hai bắt ép đến đây.
Mấy người ngồi ở trong sân hàn huyên một hồi, Lâm Hành giới thiệu Nam Úc Thành cho bọn họ. Chú hai ngược lại cười ha hả khen Nam Úc Thành tuổi nhỏ tài cao, cố tình Lâm Phong Kỳ ở bên cạnh âm dương quái khí hừ một tiếng, tựa hồ khá là không ưa. Nam Úc Thành cũng không nói gì, chỉ quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta. Lâm Phong Kỳ bị anh nhìn trong lòng giật mình, không được tự nhiên quay sang chỗ khác.
Nói chuyện một hồi, Tào Tư Vân cùng Lâm Trạch Nghi cũng từ trên lầu đi xuống. Nhìn thời gian đã đến bữa trưa, liền dặn dò người giúp việc bưng đồ ăn lên, người một nhà hiếm thấy tụ tập cùng một chỗ ăn bữa cơm.
Bởi vì thân thể Lâm lão gia không khoẻ cho nên không có xuống lầu, Lý Tuệ Tuệ xuống lấy cho lão gia một ít thức ăn bưng lên lầu, Lâm Hành nghĩ trạng thái thân thể của ông chú nội, liền không tự chủ thở dài.
Cơm nước xong, chú hai liền đem việc cúng tổ tiên lần này đơn giản nói cho Lâm Hành nghe một chút, lần này cúng tổ tiên được tổ chức vào thứ tư cũng chính là hai ngày sau. Đèn hương tiền vàng những thứ đồ này chú hai bọn họ đã chuẩn bị, vì vậy Lâm Hành không cần bận tâm, đến ngày đó đi cùng bọn họ là được.
Lâm Hành biết những chuyện này từ trước đến giờ bọn họ không cho mình hỏi đến, đại khái là cảm giác mặc dù mình đã hai mươi ba tuổi, thế nhưng ở nhà vẫn còn là một đứa nhỏ, không cần thiết để cậu bận tâm đến những thứ này. Nghĩ tới đây, Lâm Hành vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, cười híp mắt biểu thị bản thân nghe theo sự sắp xếp của mọi người.
Mọi người đang nói chuyện cúng tổ tiên, chợt nghe ở ngoài có âm thanh của một người,, Lâm Trạch Nghi đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, "Ai nha" một tiếng.
"Quên mất nói với mấy người, sáng nay tôi cố ý đi trấn trên, mời sư phụ có khả năng đến, giúp chúng ta nhìn xem, trong nhà có phải có tà khí gì hay không." Lâm Trạch Nghi tính khí táo bạo, nói chuyện cũng đặc biệt nhanh, liên tục nói một hơi, tất cả mọi người có chút không phản ứng lại.
Cô mới vừa nói xong, người ngoài cửa liền đi
vào. Lâm Hành vừa nhìn, ngay lập tức liền hiểu được, nguyên lai trong miệng cô nói "sư phụ có khả năng", là một thần côn giả thần giả quỷ.
Lâm Hành là người theo thuyết vô thần. Lúc trước khi gặp Nam Úc Thành chưa bao giờ tin vào chuyện thần quỷ, sau khi gặp phải Nam Úc Thành, tuy rằng tam quan đều bị lật đổ, cũng tin coi đời này quả thật có quỷ quái tồn tại, thế nhưng đối với loại thầy bói mê tín dị đoạn hoặc là người giả danh bắt quỷ, cậu vẫn cứ duy trì thái độ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Lâm Trạch Nghi chạy đến cửa viện, rất cung kính mời đạo sĩ kia vào nhà.
Đạo sĩ kia chừng ba mươi tuổi, ông ta có một gương mặt giống con chuột, một đôi lông mày xếch lên nhìn rất giống phường trộm cướp, đôi mắt óng ánh, cùng một bộ ria mép nhìn không ra ngô ra khoai, liếc mắt một cái liền cảm thấy không phải người tốt.
Lâm Hành hơi kinh ngạc, tại sao cô lại mời người như vậy về đây?
Lâm Trạch Nghi mời đạo sĩ kia đến phòng khách ngồi xuống nói: "Nhà chúng tôi gần đây gặp phải xui xẻo, tối hôm qua nửa đêm còn nghe được ma nữ đang khóc, cho nên mới mài ngài đến đây giúp đỡ nhìn xem. Nếu như có tiểu quỷ không thức thời quấy rối, thì phiền phức ngài nhanh chóng bắt nó đi."
Cô nói tới chỗ này, Lâm Hành mới hiểu được. Nguyên lai là bởi vì chuyện đêm qua, mới mời đạo sĩ đến bắt quỷ.
Nghĩ đến đây, Lâm Hành không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Đừng nói nơi này căn bản là không có quỷ, coi như thật sự có quỷ, chỉ bằng đạo sĩ tặc mi thử nhãn* giống tên lừa đảo kia, ông ta có thể bắt được cái gì?
(*Tặc mi thử nhãn: lông mày giống tên trộm, mắt giống con chuột")
Cậu ở trong lòng trào phúng, không nhịn được liền quay đầu lại nhìn Nam Úc Thành liếc mắt một cái.
Nam Úc Thành đang ôm cánh tay dựa vào ghế sô pha, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, một bộ biểu tình chờ xem kịch vui.
Đạo sĩ kia nghe xong cô nói xong, làm bộ vuốt vuốt râu mép ngắn nhỏ của mình, hắng giọng một cái nói: "Bần đạo vừa nãy sau khi vào cửa, liền cảm thấy được nơi này mây đen rợp trời, giống như là có ác quỷ quấy phá. Nếu như cô không nói ra, tôi cũng phải đem nó diệt trừ!"
"Ai, vậy thì phiền phức sư phụ." Lâm Trạch Nghi cung kính nói: "Đại sư ngài xem có nhu cầu gì ngài cứ nói ra, chúng tôi tận lực phối hợp. Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, tiền không thành vấn đề."
Nghe đến đó, đạo sĩ kia tựa hồ khá là thoả mãn, nhếch miệng lên một vệt cười, càng có vẻ cả người cực kỳ hèn mọn. Ông ta gật đầu liên tục: "Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên."
Lúc Lâm Trạch Nghi và đạo sĩ kia nói chuyện, chú hai muốn xen mồm vào mấy lần, đều bị ánh mắt của Lâm Trạch Nghi lườm cho không dám lên tiếng. Trước mắt nhìn thấy đạo sĩ kia đang chuẩn bị bắt đầu thi pháp, càng là lo âu, có chút đứng ngồi không yên, ông không nhịn được nói khẽ với Lâm Trạch Nghi: "Ai, người này nhìn không tin tưởng được a."
Lúc này đạo sĩ đang ở bên trong sân, cầm một đống đồ vật không biết tên kêu lên thiên linh linh địa linh linh, tự nhiên không chú ý tới người trong nhà. Lâm Trạch Nghi nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía đạo sĩ, cũng thấp giọng trả lời: "Em đã tự mình lên trấn trên hỏi, đạo sĩ kia ở nơi này là người rất có tiếng, có người nói chỉ cần mời ông ta đứng ra, cho dù là quỷ có ba trăm năm đạo hạnh, cũng có thể dễ dàng bắt vào tay. Anh yên tâm đi!" Nói xong lời cuối cùng, cô hơi có chút đắc ý giơ cằm lên.
Nghe đến cô nói như vậy, chú hai tựa hồ cũng yên tâm một chút, đưa mắt chuyển qua thân ảnh đạo sĩ trong sân, trong mắt có chút mong đợi.
Một bên Nam Úc Thành thính lực vô cùng tốt, đối thoại này của bọn họ tự nhiên không sót một chữ rơi vào lỗ tai của anh. Anh cười lạnh một tiếng, cũng không nói cái gì, ngược lại là Lâm Hành thấy anh đột nhiên cười lạnh, không rõ liếc mắt nhìn anh.
Trong sân đạo sĩ đầu tiên là cầm một cây phất trần đi một vòng xung quanh, một mặt đi một mặt lẩm bẩm trong miệng, bỗng nhiên ông ta ngừng lại ở một nơi nào đó trong sân, phất trần vung lên, chỉ vào trên trời, nhắm mắt lại hét lớn một tiếng: "Phá!"
Sau khi ông ta quát to một tiếng, giữa bầu trời không có động tĩnh gì, mây trắng trên đỉnh đầu nhàn nhạt thổi qua, như là đang trào phùng ông ta không biết tự lượng sức mình.
Ông ta đứng ở trong viện, hai mắt nhắm chặt, đôi môi nhẹ nhàng ngọ nguậy, tựa hồ đang phun ra thần chú gì đó. Nửa ngày, ông ta bỗng nhiên xoay thân thể nhúc nhích một chút, không đứng thẳng lên được, dĩ nhiên ngã xuống đất, ngay cả phất trần trong tay cũng lăn ra ngoài!
Mọi người đang nghiêm túc xem trò vui, lập tức ngây ngẩn cả người, Lâm Trạch Nghi là người thứ nhất đứng lên, vội vã đi ra ngoài nâng đạo sĩ dậy, lo lắng nói: "Chuyện gì thế này? Lẽ nào ngay cả đại sư ngài cũng không bắt được cô ta?!
Đạo sĩ kia gian nan lắc đầu một cái, sắc mặt có chút tái nhợt. Ông ta thở hổn hển mấy hơi thở mới đứt quãng nói: "Quỷ kia oán khí quá nặng, ta... Tôi không bắt được..." Nói đến lúc sau, âm thanh yếu dần, Lâm Trạch Nghi nhìn kỹ, ông ta dĩ nhiên cứ như vậy hôn mê bất tỉnh!
Lần này thần sắc Lâm Trạch Nghi càng kinh hãi hơn, vội vã gọi mọi người lại đây.
Mấy người đàn ông luống cuống tay chân đem đạo sĩ nhấc lên bê vào trong phòng, chú hai bấm huyệt cho ông ta một lúc, lúc này mới thấy đạo sĩ kia chậm rãi tỉnh lại.
Ông ta trước tiên có chút mê man mở mắt ra, ánh mắt ở trong căn phòng nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn về một góc nào đó, nhìn một hồi, bỗng nhiên mở to hai mắt!
Ông ta lập tức nhảy ra, một mặt lui về phía sau một mặt sợ hãi nói: "Tôi có mắt không tròng, không biết cô có tu vi cao thâm như vậy, nếu có đắc tội, xin hãy tha lỗi, thứ lỗi..."
Mọi người thấy dáng dấp của ông ta, theo phương hướng ánh mắt của ông ta nhìn vào trong góc không có một bóng người, đều cảm thấy được có chút sởn cả tóc gáy.
Sắc mặt tái xanh, ánh mắt gắt gao tập trung vào đạo sĩ kia, ngực kịch liệt chập trùng, nửa ngày nói không ra lời.
Lâm Trạch Nghi cũng sợ đến không rõ, rút lại ở một bên không dám mở miệng, đạo sĩ kia không nói xin lỗi nữa, đến lúc sau không biết "Cô ta" nói cái gì, đạo sĩ giống như là được lệnh đặc xá, vội vã lấy đồ vật của mình, suýt nữa tè ra quần chạy ra ngoài.
Trong phòng nhất thời không hề có một tiếng động, mọi người hai mặt nhìn nhau, tâm lý đều có chút sợ hãi.
Lâm Phong Kỳ nguyên bản đang đứng ở chỗ gần nhất với phương hướng đạo sĩ kia vừa nhìn, nghĩ đến đạo sĩ mới nói "ma nữ đạo hạnh cao thâm", không nhịn được lặng lẽ hơi di chuyển sang chỗ khác.
Cậu ta vừa hơi động, như là chạm đến dây thần kinh của Nhị thúc, ông đột nhiên nhảy lên, giận dữ hét: "Mày động cái gì mà động?!"
Lâm Phong Kỳ bị mắng có chút mộng, "Con... Con chỉ là có chút sợ sệt."
"Sợ cái rắm!"
Chú hai giống như là mèo bị dẫm đuôi, lửa giận càng lớn, mặt của ông đỏ bừng lên, tâm tình kích động dị thường, hai tay thậm chí đang hơi run lên: "Mẹ nó đây chính là một tên lừa gạt! Tôi không tin trên đời này có ma nữ!"
Nói xong, ông liền nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng khách, chạy thẳng về phòng.
Trong phòng mọi người lại là yên lặng một hồi. Lâm Hành cũng bị sự kiện liên tiếp này làm cho có chút không tìm được manh mối, cậu theo bản năng nhìn Nam Úc Thành, liền thấy đối phương từ đầu tới đuôi đều là một bộ dạng không liên quan đến mình, phi thường thanh thản đứng ở một bên, như là đối với tất cả phát sinh vừa nãy một chút hứng thú cũng không có.
Nhìn anh ta, Lâm Hành trong lòng liền an định rất nhiều.
Cậu hắng giọng một cái, nói: "Híc, lúc trước chú hai gọi mọi người lên ăn cơm, con đi xem sao đã."
Lâm Trạch Nghi lúc này vẫn cứ đắm chìm trong một mảnh khủng hoảng, tự nhiên không để ý tới Lâm Hành, ngược lại là Tào Tư Vân tĩnh táo gật gật đầu: "Đi thôi."
Lâm Hành tìm được lý do, lập tức kéo Nam Úc Thành tránh đi.
Trở lại trong phòng, Lâm Hành thở ra một hơi: "Chuyện hôm nay tôi nhìn không hiểu."
"Giả thần giả quỷ." Nam Úc Thành cười lạnh một tiếng, đi tới bên cửa sổ, từ trong túi tiền móc ra một điếu thuốc.
Từ khi đi tới nơi này, hoặc là kiêng kỵ đến người nhà Lâm Hành, Nam Úc Thành rất ít khi hút thuốc lá. Lúc này thấy Lâm Hành thấy anh lại bắt đầu hút, lại có chút bận tâm hỏi anh: "Anh có phải là nhìn ra gì đó?"
Nam Úc Thành phun ra một cái vòng khói, nhàn nhạt nói: "Tên đạo sĩ kia, hẳn là được người ta thuê biểu diễn vở kịch này?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook