Nam Thành Gió Nổi
-
Quyển 1 - Chương 9
Edit:Winterwind0207
"Chúng ta cần phải đến nhà của Bạch Cầm một lần nữa." Lâm Hành mới vừa đi tới, liền nghe Nam Úc Thành dặn dò người bên cạnh: "Tôi trước tiên dẫn người đi, thi thể nơi này giao cho Tào Nguy, trong vòng hai tiếng tôi cần có báo cáo thi thể của cậu ta." Nói xong quay đầu lại, ra hiệu cho Lâm Hành đuổi tới: "Cậu theo tôi đi, tôi luôn cảm thấy lúc trước ở nhà Bạch Cầm tựa hồ bỏ sót thứ gì đó then chốt."
Lâm Hành gật đầu trầm mặc cùng Nam Úc Thành lên xe. Sau hai mươi phút hai người đã tới dưới tầng nhà Bạch Cầm.
Nơi ở của Bạch Cầm là một khu nhà cũ vùng ngoại ô. Kiến trúc như vậy ở thành phố lớn cũng ít thấy, tia sáng chen chúc dưới hàng hiên khiến Lâm Hành sinh ra một loại cảm giác khó chịu mãnh liệt. Vừa nghĩ tới Bạch Cầm hai mươi năm qua đều sinh hoạt ở nơi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thông cho cô gái này.
Nhà của Bạch Cầm nằm ở lầu ba, bên cạnh là năm hộ gia đình nằm song song nhau. Mà đại đa số hộ gia đình đã rời đi, cửa sổ phòng ốc đóng chặt, trong phòng trống rỗng. Ngoại trừ Bạch Cầm và cha của cô, toà nhà này chỉ còn lại căn phòng cũ kỹ của lão già bảo vệ đã hơn
bảy mươi tuổi rồi cho nên không muốn rời đi.
Nhà Bạch Cầm không lớn, tổng cộng chỉ không tới sáu mét không. Không có phòng vệ sinh, trong nhà chỉ có vài món đồ đã cũ. Lâm Hành nhìn lướt qua không khỏi kinh ngạc phát hiện: Bên trong nhà này, dĩ nhiên chỉ có một cái giường.
Lâm Hành nhìn kỹ xung quanh, căn nhà tuy chật hẹp, thế nhưng nếu muốn để một cái giường nhỏ khác cũng miễng cưỡng có đủ không gian. Nhưng cậu nhìn một vòng, cũng không phát hiện có cái giường khác tựa như giường gấp gì đó. Lẽ nào Bạch Cầm và cha cô ngủ chung với nhau?
Mặc dù Bạch Cầm và cha ở cùng một chỗ, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái đã hơn hai mươi tuổi, không phải con nít hai ba tuổi, nếu như lớn như vậy lại cùng cha ngủ chung một giường, khó tránh khỏi có chút không hợp tình hợp lý. Nghĩ tới đây, Lâm Hành tâm lý nổi lên một loại cảm giác quái dị.
Đứa nhỏ trong gia đình độc thân thường thường ỷ lại vào cha mẹ, nếu như Bạch Cầm và cha cô có quan hệ hoà hợp, cùng ngủ chung một cái giường mặc dù có chút lúng túng, miễn cưỡng có thể lý giải. Thế nhưng... Lâm Hành nhớ tới Tiêu Tình từng nói, cha của Bạch Cầm nổi tiếng là sâu rượu, ham mê bài bạc, thường xuyên đánh đập Bạch Cầm, Bạch Cầm cũng thường thường bởi vì không có cách nào nhịn được bạo lực của cha mà lén lút chạy ra ngoài mấy ngày không trở về nhà.
Quan hệ cha con như vậy, làm sao có khả năng ngủ chung một chiếc giường?
"Đừng suy nghĩ." Nam Úc Thành thấy cậu đứng tại chỗ trầm tư, liền mở miệng đánh gãy: "Bạch Cầm và Bạch Doãn Tài không phải quan hệ cha con bình thường." Anh dừng lại một chút, như là đang suy nghĩ tìm từ chính xác: "Nói chuẩn xác, Bạch Cầm từ lúc mười ba tuổi đã bị Bạch Doãn Tài cường bạo."
Lâm Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn Nam Úc Thành: "Làm sao có khả năng?!"
"Ầy." Nam Úc Thành đưa tới một quyển nhật ký cũ nát, mở ra một trang giấy trong đó: "Chính cô ta viết."
Lâm Hành đoạt lấy quyển nhật ký, vội vã nhìn xem, trong lòng giật mình.
Bên trong nhật ký của Bạch Cầm viết rất mờ mịt, đối với chuyện như vậy phải cảm thấy xấu hổ cực độ cùng thống khổ, thế nhưng bởi vì nội tâm thực sự thiếu hụt một con đường giải thoát, tuy rằng sẽ bị người ta nhìn thấy, nhưng cô vẫn lựa chọn ghi chép lại việc đó.
Lâm Hành không biết Bạch Cầm từ lúc tuổi còn nhỏ ôm tâm tư như thế nào mà có thể viết những nội dung này, cũng không biết cô gái nhỏ gầy này làm sao có thể yên lặng chịu đựng nhiều năm như vậy.
"Đừng vội đáng thương cô ta." Nam Úc Thành cười lạnh liếc nhìn quyển nhật ký trong tay cậu, nhàn nhạt nói một câu, lại vòng tới một bên khác của căn nhà đi thăm dòn một chút.
Lâm Hành không có lĩnh hội ý tứ của anh ta, có chút đờ đẫn cầm quyển nhật ký lùi hai bước, ngồi bệt xuống giường.
Mặc dù đã chừng hai mươi tuổi, đại học cũng sắp tốt nghiệp, miễn cưỡng tính là nhân sĩ của xã hội, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của Lâm Hành cho tới nay đều phi thường đơn thuần. Cho dù mẹ mất sớm mang đến cho cậu nỗi thống khổ rất lớn, thế nhưng sinh hoạt từ trước tới nay của cậu đều thuận buồm xuôi gió, rất nhiều u ám xấu xa cậu chưa bao giờ tiếp xúc qua, bởi vậy đột nhiện phát hiện người bên cạnh dĩ nhiên ở vào tình thế sinh tồn giẫy giụa như vậy, nội tâm của cậu cũng vì thế mà bị đả kích rất lớn.
Ánh mắt của cậu vô ý thức ở trong phòng du tẩu, trong đầu có chút hỗn độn.
Bỗng nhiên, cậu phát hiện dưới chân của chính mình tựa hồ đạp phải thứ gì.
Cậu khom lưng nhặt lên, là một phong thư thật mỏng.
Ngoài phong thư không viết cái gì, Lâm Hành chần chờ một chút, mới mở nó ra:
"Bất kể là ai, lúc mở ra phong thư này, khả năng tôi đã không ở trên thế giới này.
Cuộc đời của tôi là một chuỗi dằn vặt nhìn không ra lối thoát, nếu như không phải bởi vì cậu ấy, khả năng nhiều năm trước tôi đã lựa chọn tự tay kết liễu tính mạng của mình.
Cậu ấy là sự kiên trì duy trì động lực sống của tôi, là ánh sáng trong suốt chiếu vào sinh mệnh mục nát của tôi.
Nhưng mà, trời cao đối với tôi tàn nhẫn như vậy, ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi của tôi cũng đều bị cướp đoạt.
Tôi mắc ung thư.
Như người ta cần phải đi trị liệu, nhưng tôi không có tiền đi trị liệu. Đối với cái chết, tôi chưa từng có sợ hãi, còn cái gì có thể so sánh với cuộc sống bết bát của tôi đâu? Chết hay không cũng thế mà thôi.
Duy nhất không bỏ được, là từ nay về sau không bao giờ có thể tiếp tục nhìn thấy cậu ấy.
...
Tôi nhất định phải đem cảm nhận của tôi nói cho cậu ấy biết, nhất định phải cho cậu ấy biết tôi đã từng sâu sắc thích cậu ấy, không, là yêu mới đúng.
Cho dù là chết, tôi cũng nhất định sẽ mang theo tình cảm ấy xuống địa ngục.
Nếu như có thể, tôi nhất định muốn sống lại. Đổi một khuôn mặt khác, đổi một cuộc sống khác."
Thư của Bạch Cầm viết rất hỗn loạn. Mở đầu thư phần lớn là bộc lộ tình cảm, miêu tả rất nhiều chi tiết nhỏ liên quan tới Lâm Hành, chữ viết xinh đẹp trầm ổn. Nhưng mà đến đoạn giữa, nội dung trong thư chợt tách ra, ở giữa có hai hàng trống không. Lại đi xuống, kiểu chữ giống như viết ngoáy, từ ngữ cũng so với lúc trước kịch liệt rất nhiều, quả thực như là thay đổi một người khác.
Lâm Hành nhìn một chút, liền cảm thấy được có chút không đúng. Cậu cầm thư đi tới bên người Nam Úc Thành: "Anh xem một chút, có cảm thấy rất kỳ quái hay không?"
Nam Úc Thành nhanh chóng xem một lần, lập tức nhíu lông mày "Hừ" một tiếng: "Quả nhiên là cô ta."
"Có ý gì?" Lâm Hành hỏi.
"Cậu trước tiên đừng động. Nói cho tôi biết, bên trong trường học các cậu có nơi tương tự như là thánh địa biểu lộ hay không?" Nam Úc Thành một bên lấy ra điện thoại di động một bên hỏi. Lâm Hành gật gật đầu: "Có, chính là dưới tàng cây cổ thụ nằm bên ngoài thư viện. Trong trường học có nghe đồn, biểu lộ ở nơi đó, đối phương sẽ có khả năng chấp nhận lời tỏ tình cao hơn."
Nam Úc Thành xì cười một tiếng, không nói đánh giá. Chỉ là lập tức gọi một cuộc điện thoại, nhanh chóng đối với người ở đầu bên kia điện thoại dặn dò nói: "Để Dương Dương mang mấy người đến bảo vệ dưới cây cổ thụ gần thư viện của trường đại học A." Một khi phát hiện có nam nữ đơn độc đối thoại dưới tàng cây, lập tức phong toả xung quanh thư viện."
Nói xong, anh đem thư của Bạch Cầm trả lại cho Lâm Hành, nói: "Chúng ta lập tức qua. Cũng đã đến lúc thu lưới rồi."
Lâm Hành ngẩn ra: "Thu lưới gì?"
Nam Úc Thành không trả lời, khóe miệng chứa một nụ cười gằn, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.
Về tới trường học đã là chạng vạng. Ánh sáng đã chuyển dần sang màu tối, mới vừa bước vào vườn trường Nam Úc Thành bên kia liền nhận được điện thoại, là Dương Dương, nói là đã phát hiện một đôi nam nữ xuất hiện ở dưới cây cổ thụ. Dương Dương không kinh động hai người kia, nhanh chóng phong toả xung quanh thư viện, chờ đợi Nam Úc Thành chạy tới.
Báo cáo xong tình huống, Dương Dương không nhịn được lắm mồm một câu: "Bên trong đại học A mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt* cũng thật nhiều a, lúc tôi còn đi học làm sao lại không có con gái chủ động tỏ tình với tôi nhỉ?"
(*Phong hoa tuyết nguyệt: Nói chuyện yêu đương)
Điện thoại di động Nam Úc Thành âm thanh mở hơi lớn, Lâm Hành đi ở bên cạnh anh không cẩn thận nghe thấy được câu này, đang
cảm thấy có chút buồn cười, lại nghe Dương Dương nói bổ sung: "Thế nhưng cũng là do diện mạo của bạn cùng phòng với Lâm
Hành rất dễ khiến người ta phạm tội, chỉ có mấy ngày, đã có cô gái thứ hai biểu lộ với cậu ta."
"Câm miệng. Chuyên tâm quan sát đi." Nam Úc Thành rốt cục không thể nhịn được nữa, cúp điện thoại.
Ngược lại Lâm Hành ở bên cạnh nghe bước chân dừng lại, chần chờ nói: "Kỳ Viễn ở nơi đó... Không có nguy hiểm đi?" Cậu có chút bận tâm.
Tuy rằng không hiểu Nam Úc Thành sắp xếp
như vậy có dụng ý gì, mà nhiều hay ít cũng đoán đại khái có thể lợi dụng đôi nam nữ này dụ dỗ được hung thủ. Bởi vậy, Cố Kỳ Viễn làm mồi chẳng phải là rất nguy hiểm?
"Không cần lo lắng cậu ta." Nam Úc Thành liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu ta so với tưởng tượng của cậu lơi hại hơn rất nhiều"
Lúc hai người tới thư viện, liền thấy Cố Kỳ Viễn cùng một sinh viên nữ mặt đối mặt đứng dưới tàng cây cổ thụ. Sinh viên kia Lâm Hành đã từng gặp mấy lần, là Nhiếp Phinh Đình khoa Trung Văn, ở đại học A xem như là cô gái có danh tiếng, tính cách mạnh mẽ, bình thường yêu thích tham gia hoạt động văn nghệ của trường, am hiểu đối nhân xử thế, tướng mạo cũng vô cùng xuất chúng. Lâm Hành quen biết mấy người bạn, có mấy người đều đối với cô ấy ôm ấp ý nghĩ.
Không nghĩ tới cô gái này nghĩ không ra lại đi coi trọng Cố Kỳ Viễn tên mặt than kia.
Mắt thấy cô gái kia vẫn luôn đang không ngừng nói gì đó, còn Cố Kỳ Viễn từ đầu tới đuôi đều không có bất kỳ biểu lộ gì, ngay cả ánh mắt nhìn Nhiếp Phinh Đình cũng không có bất kỳ
rung động nào. Mặc dù biết bây giờ muốn này đó có chút không đúng lúc, nhưng Lâm Hành vẫn là không nhịn được ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ Cố Kỳ Viễn một lần.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Cố Kỳ Viễn bỗng nhiên mở miệng nói một câu gì đó.
Cậu ta nói rất ngắn gọn, vì khoảng cách nhất định Lâm Hành không có cách nào phán đoán nội dung cậu ta nói, thế nhưng khi cậu ta nói xong, Nhiếp Phinh Đình còn đang xấu hổ lập tức trở nên khiếp sợ, ngây ngẩn cả người.
Cố Kỳ Viễn tựa hồ còn ngại không đủ triệt để, lại chậm rì rì bổ sung một câu.
Lần này, Nhiếp Phinh Đình sắc mặt hoàn toàn trắng.
"Thằng nhóc này, cũng rất biết cách từ chối người ta." Nam Úc Thành một mực yên lặng bàng quan nở nụ cười một tiếng, từ trong túi tiền lấy ra một gói thuốc lá, suy nghĩ một chút liền "Xì" một tiếng đem thuốc lá cất đi: "Nhìn dáng dấp bọn họ chắc sắp kết thúc rồi."
Mới vừa nói xong, liền thấy Nhiếp Phinh Đình tựa hồ có hơi thẹn quá hóa giận, cũng không thèm nhìn tới Cố Kỳ Viễn, trực tiếp quay người liền đi.
Nhìn thấy Nhiếp Phinh Đình quay người, Lâm Hành cùng Nam Úc Thành đều theo bản năng tránh về phía sau một chút. Vị trí của bọn họ là một lùm cây đối diện cây cổ thụ. Cây cối tương đối thưa thớt, hơi bất cẩn một chút sẽ dễ dàng bị hai người đối diện phát hiện.
Lúc Lâm Hành né tránh dưới chân có chút bất ổn, không cẩn thận đạp phải một cành cây, thân thể không bị khống chế ngã về phía trước, Nam Úc Thành nhanh chóng dùng tay đỡ lấy cậu, đem cậu ôm sát vào trong lồng ngực anh.
Trên người Nam Úc Thành mùi thuốc lá nhàn nhạt trong nháy mắt tràn đầy toàn bộ xoang mũi của Lâm Hành, tay anh dùng sức ôm eo
Lâm Hành, đem Lâm Hành gắt gao kiềm chế ở trong ngực. Lâm Hành đầu tiên là ngẩn ra, tuỳ cơ giãy dụa thoát ra ngoài, đang muốn mở miệng nói Nam Úc Thành thả cậu ra. Nhưng mà tay Nam Úc Thành lại càng ngày càng ôm chặt, anh cúi đầu, dán vào lỗ tai Lâm Hành hung tợn nói một câu: "Đừng nhúc nhích."
Lúc anh ta nói câu nói, Nhiếp Phinh Đình vừa vặn đi qua bụi cây che chắn bọn họ, cho nên anh ta nói cực thấp, mà ngữ khí lại có chút hung ác, tựa hồ là bị Lâm Hành nhích tới nhích lui có chút tức giận. Hô hấp của anh nhẹ nhàng phun vào chóp mũi Lâm Hành, cơ hồ là trong nháy mắt liền khiến mặt Lâm Hành đỏ lên.
Lâm Hành bị anh ôm vào trong ngực, trong đầu một mảnh mơ hồ. Âm thanh xung quanh tựa hồ tất cả đều không nghe thấy, chỉ có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ của Nam Úc Thành. Hơi thở của anh giống như thuốc độc đầu độc Lâm Hành, trong nháy mắt cơ hồ cậu đã quên mình đang ở nơi nào.
"Này." Người trong ngực không biết thất thần đi đi đâu vậy, Nam Úc Thành thấy nhìn Nhiếp Phích Đình đã đi xa, liền vỗ vỗ mặt Lâm Hành, "Hồi hồn."
Lâm Hành lập tức phản ứng lại, đột nhiên đẩy Nam Úc Thành ra, lắp bắp nói "Anh, anh..."
"Tôi làm sao? Mau đi thôi!" Nam Úc Thành lôi kéo cậu, "Chúng ta phải đi theo cô ta."
"Chúng ta cần phải đến nhà của Bạch Cầm một lần nữa." Lâm Hành mới vừa đi tới, liền nghe Nam Úc Thành dặn dò người bên cạnh: "Tôi trước tiên dẫn người đi, thi thể nơi này giao cho Tào Nguy, trong vòng hai tiếng tôi cần có báo cáo thi thể của cậu ta." Nói xong quay đầu lại, ra hiệu cho Lâm Hành đuổi tới: "Cậu theo tôi đi, tôi luôn cảm thấy lúc trước ở nhà Bạch Cầm tựa hồ bỏ sót thứ gì đó then chốt."
Lâm Hành gật đầu trầm mặc cùng Nam Úc Thành lên xe. Sau hai mươi phút hai người đã tới dưới tầng nhà Bạch Cầm.
Nơi ở của Bạch Cầm là một khu nhà cũ vùng ngoại ô. Kiến trúc như vậy ở thành phố lớn cũng ít thấy, tia sáng chen chúc dưới hàng hiên khiến Lâm Hành sinh ra một loại cảm giác khó chịu mãnh liệt. Vừa nghĩ tới Bạch Cầm hai mươi năm qua đều sinh hoạt ở nơi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thông cho cô gái này.
Nhà của Bạch Cầm nằm ở lầu ba, bên cạnh là năm hộ gia đình nằm song song nhau. Mà đại đa số hộ gia đình đã rời đi, cửa sổ phòng ốc đóng chặt, trong phòng trống rỗng. Ngoại trừ Bạch Cầm và cha của cô, toà nhà này chỉ còn lại căn phòng cũ kỹ của lão già bảo vệ đã hơn
bảy mươi tuổi rồi cho nên không muốn rời đi.
Nhà Bạch Cầm không lớn, tổng cộng chỉ không tới sáu mét không. Không có phòng vệ sinh, trong nhà chỉ có vài món đồ đã cũ. Lâm Hành nhìn lướt qua không khỏi kinh ngạc phát hiện: Bên trong nhà này, dĩ nhiên chỉ có một cái giường.
Lâm Hành nhìn kỹ xung quanh, căn nhà tuy chật hẹp, thế nhưng nếu muốn để một cái giường nhỏ khác cũng miễng cưỡng có đủ không gian. Nhưng cậu nhìn một vòng, cũng không phát hiện có cái giường khác tựa như giường gấp gì đó. Lẽ nào Bạch Cầm và cha cô ngủ chung với nhau?
Mặc dù Bạch Cầm và cha ở cùng một chỗ, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái đã hơn hai mươi tuổi, không phải con nít hai ba tuổi, nếu như lớn như vậy lại cùng cha ngủ chung một giường, khó tránh khỏi có chút không hợp tình hợp lý. Nghĩ tới đây, Lâm Hành tâm lý nổi lên một loại cảm giác quái dị.
Đứa nhỏ trong gia đình độc thân thường thường ỷ lại vào cha mẹ, nếu như Bạch Cầm và cha cô có quan hệ hoà hợp, cùng ngủ chung một cái giường mặc dù có chút lúng túng, miễn cưỡng có thể lý giải. Thế nhưng... Lâm Hành nhớ tới Tiêu Tình từng nói, cha của Bạch Cầm nổi tiếng là sâu rượu, ham mê bài bạc, thường xuyên đánh đập Bạch Cầm, Bạch Cầm cũng thường thường bởi vì không có cách nào nhịn được bạo lực của cha mà lén lút chạy ra ngoài mấy ngày không trở về nhà.
Quan hệ cha con như vậy, làm sao có khả năng ngủ chung một chiếc giường?
"Đừng suy nghĩ." Nam Úc Thành thấy cậu đứng tại chỗ trầm tư, liền mở miệng đánh gãy: "Bạch Cầm và Bạch Doãn Tài không phải quan hệ cha con bình thường." Anh dừng lại một chút, như là đang suy nghĩ tìm từ chính xác: "Nói chuẩn xác, Bạch Cầm từ lúc mười ba tuổi đã bị Bạch Doãn Tài cường bạo."
Lâm Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn Nam Úc Thành: "Làm sao có khả năng?!"
"Ầy." Nam Úc Thành đưa tới một quyển nhật ký cũ nát, mở ra một trang giấy trong đó: "Chính cô ta viết."
Lâm Hành đoạt lấy quyển nhật ký, vội vã nhìn xem, trong lòng giật mình.
Bên trong nhật ký của Bạch Cầm viết rất mờ mịt, đối với chuyện như vậy phải cảm thấy xấu hổ cực độ cùng thống khổ, thế nhưng bởi vì nội tâm thực sự thiếu hụt một con đường giải thoát, tuy rằng sẽ bị người ta nhìn thấy, nhưng cô vẫn lựa chọn ghi chép lại việc đó.
Lâm Hành không biết Bạch Cầm từ lúc tuổi còn nhỏ ôm tâm tư như thế nào mà có thể viết những nội dung này, cũng không biết cô gái nhỏ gầy này làm sao có thể yên lặng chịu đựng nhiều năm như vậy.
"Đừng vội đáng thương cô ta." Nam Úc Thành cười lạnh liếc nhìn quyển nhật ký trong tay cậu, nhàn nhạt nói một câu, lại vòng tới một bên khác của căn nhà đi thăm dòn một chút.
Lâm Hành không có lĩnh hội ý tứ của anh ta, có chút đờ đẫn cầm quyển nhật ký lùi hai bước, ngồi bệt xuống giường.
Mặc dù đã chừng hai mươi tuổi, đại học cũng sắp tốt nghiệp, miễn cưỡng tính là nhân sĩ của xã hội, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của Lâm Hành cho tới nay đều phi thường đơn thuần. Cho dù mẹ mất sớm mang đến cho cậu nỗi thống khổ rất lớn, thế nhưng sinh hoạt từ trước tới nay của cậu đều thuận buồm xuôi gió, rất nhiều u ám xấu xa cậu chưa bao giờ tiếp xúc qua, bởi vậy đột nhiện phát hiện người bên cạnh dĩ nhiên ở vào tình thế sinh tồn giẫy giụa như vậy, nội tâm của cậu cũng vì thế mà bị đả kích rất lớn.
Ánh mắt của cậu vô ý thức ở trong phòng du tẩu, trong đầu có chút hỗn độn.
Bỗng nhiên, cậu phát hiện dưới chân của chính mình tựa hồ đạp phải thứ gì.
Cậu khom lưng nhặt lên, là một phong thư thật mỏng.
Ngoài phong thư không viết cái gì, Lâm Hành chần chờ một chút, mới mở nó ra:
"Bất kể là ai, lúc mở ra phong thư này, khả năng tôi đã không ở trên thế giới này.
Cuộc đời của tôi là một chuỗi dằn vặt nhìn không ra lối thoát, nếu như không phải bởi vì cậu ấy, khả năng nhiều năm trước tôi đã lựa chọn tự tay kết liễu tính mạng của mình.
Cậu ấy là sự kiên trì duy trì động lực sống của tôi, là ánh sáng trong suốt chiếu vào sinh mệnh mục nát của tôi.
Nhưng mà, trời cao đối với tôi tàn nhẫn như vậy, ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi của tôi cũng đều bị cướp đoạt.
Tôi mắc ung thư.
Như người ta cần phải đi trị liệu, nhưng tôi không có tiền đi trị liệu. Đối với cái chết, tôi chưa từng có sợ hãi, còn cái gì có thể so sánh với cuộc sống bết bát của tôi đâu? Chết hay không cũng thế mà thôi.
Duy nhất không bỏ được, là từ nay về sau không bao giờ có thể tiếp tục nhìn thấy cậu ấy.
...
Tôi nhất định phải đem cảm nhận của tôi nói cho cậu ấy biết, nhất định phải cho cậu ấy biết tôi đã từng sâu sắc thích cậu ấy, không, là yêu mới đúng.
Cho dù là chết, tôi cũng nhất định sẽ mang theo tình cảm ấy xuống địa ngục.
Nếu như có thể, tôi nhất định muốn sống lại. Đổi một khuôn mặt khác, đổi một cuộc sống khác."
Thư của Bạch Cầm viết rất hỗn loạn. Mở đầu thư phần lớn là bộc lộ tình cảm, miêu tả rất nhiều chi tiết nhỏ liên quan tới Lâm Hành, chữ viết xinh đẹp trầm ổn. Nhưng mà đến đoạn giữa, nội dung trong thư chợt tách ra, ở giữa có hai hàng trống không. Lại đi xuống, kiểu chữ giống như viết ngoáy, từ ngữ cũng so với lúc trước kịch liệt rất nhiều, quả thực như là thay đổi một người khác.
Lâm Hành nhìn một chút, liền cảm thấy được có chút không đúng. Cậu cầm thư đi tới bên người Nam Úc Thành: "Anh xem một chút, có cảm thấy rất kỳ quái hay không?"
Nam Úc Thành nhanh chóng xem một lần, lập tức nhíu lông mày "Hừ" một tiếng: "Quả nhiên là cô ta."
"Có ý gì?" Lâm Hành hỏi.
"Cậu trước tiên đừng động. Nói cho tôi biết, bên trong trường học các cậu có nơi tương tự như là thánh địa biểu lộ hay không?" Nam Úc Thành một bên lấy ra điện thoại di động một bên hỏi. Lâm Hành gật gật đầu: "Có, chính là dưới tàng cây cổ thụ nằm bên ngoài thư viện. Trong trường học có nghe đồn, biểu lộ ở nơi đó, đối phương sẽ có khả năng chấp nhận lời tỏ tình cao hơn."
Nam Úc Thành xì cười một tiếng, không nói đánh giá. Chỉ là lập tức gọi một cuộc điện thoại, nhanh chóng đối với người ở đầu bên kia điện thoại dặn dò nói: "Để Dương Dương mang mấy người đến bảo vệ dưới cây cổ thụ gần thư viện của trường đại học A." Một khi phát hiện có nam nữ đơn độc đối thoại dưới tàng cây, lập tức phong toả xung quanh thư viện."
Nói xong, anh đem thư của Bạch Cầm trả lại cho Lâm Hành, nói: "Chúng ta lập tức qua. Cũng đã đến lúc thu lưới rồi."
Lâm Hành ngẩn ra: "Thu lưới gì?"
Nam Úc Thành không trả lời, khóe miệng chứa một nụ cười gằn, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.
Về tới trường học đã là chạng vạng. Ánh sáng đã chuyển dần sang màu tối, mới vừa bước vào vườn trường Nam Úc Thành bên kia liền nhận được điện thoại, là Dương Dương, nói là đã phát hiện một đôi nam nữ xuất hiện ở dưới cây cổ thụ. Dương Dương không kinh động hai người kia, nhanh chóng phong toả xung quanh thư viện, chờ đợi Nam Úc Thành chạy tới.
Báo cáo xong tình huống, Dương Dương không nhịn được lắm mồm một câu: "Bên trong đại học A mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt* cũng thật nhiều a, lúc tôi còn đi học làm sao lại không có con gái chủ động tỏ tình với tôi nhỉ?"
(*Phong hoa tuyết nguyệt: Nói chuyện yêu đương)
Điện thoại di động Nam Úc Thành âm thanh mở hơi lớn, Lâm Hành đi ở bên cạnh anh không cẩn thận nghe thấy được câu này, đang
cảm thấy có chút buồn cười, lại nghe Dương Dương nói bổ sung: "Thế nhưng cũng là do diện mạo của bạn cùng phòng với Lâm
Hành rất dễ khiến người ta phạm tội, chỉ có mấy ngày, đã có cô gái thứ hai biểu lộ với cậu ta."
"Câm miệng. Chuyên tâm quan sát đi." Nam Úc Thành rốt cục không thể nhịn được nữa, cúp điện thoại.
Ngược lại Lâm Hành ở bên cạnh nghe bước chân dừng lại, chần chờ nói: "Kỳ Viễn ở nơi đó... Không có nguy hiểm đi?" Cậu có chút bận tâm.
Tuy rằng không hiểu Nam Úc Thành sắp xếp
như vậy có dụng ý gì, mà nhiều hay ít cũng đoán đại khái có thể lợi dụng đôi nam nữ này dụ dỗ được hung thủ. Bởi vậy, Cố Kỳ Viễn làm mồi chẳng phải là rất nguy hiểm?
"Không cần lo lắng cậu ta." Nam Úc Thành liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu ta so với tưởng tượng của cậu lơi hại hơn rất nhiều"
Lúc hai người tới thư viện, liền thấy Cố Kỳ Viễn cùng một sinh viên nữ mặt đối mặt đứng dưới tàng cây cổ thụ. Sinh viên kia Lâm Hành đã từng gặp mấy lần, là Nhiếp Phinh Đình khoa Trung Văn, ở đại học A xem như là cô gái có danh tiếng, tính cách mạnh mẽ, bình thường yêu thích tham gia hoạt động văn nghệ của trường, am hiểu đối nhân xử thế, tướng mạo cũng vô cùng xuất chúng. Lâm Hành quen biết mấy người bạn, có mấy người đều đối với cô ấy ôm ấp ý nghĩ.
Không nghĩ tới cô gái này nghĩ không ra lại đi coi trọng Cố Kỳ Viễn tên mặt than kia.
Mắt thấy cô gái kia vẫn luôn đang không ngừng nói gì đó, còn Cố Kỳ Viễn từ đầu tới đuôi đều không có bất kỳ biểu lộ gì, ngay cả ánh mắt nhìn Nhiếp Phinh Đình cũng không có bất kỳ
rung động nào. Mặc dù biết bây giờ muốn này đó có chút không đúng lúc, nhưng Lâm Hành vẫn là không nhịn được ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ Cố Kỳ Viễn một lần.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Cố Kỳ Viễn bỗng nhiên mở miệng nói một câu gì đó.
Cậu ta nói rất ngắn gọn, vì khoảng cách nhất định Lâm Hành không có cách nào phán đoán nội dung cậu ta nói, thế nhưng khi cậu ta nói xong, Nhiếp Phinh Đình còn đang xấu hổ lập tức trở nên khiếp sợ, ngây ngẩn cả người.
Cố Kỳ Viễn tựa hồ còn ngại không đủ triệt để, lại chậm rì rì bổ sung một câu.
Lần này, Nhiếp Phinh Đình sắc mặt hoàn toàn trắng.
"Thằng nhóc này, cũng rất biết cách từ chối người ta." Nam Úc Thành một mực yên lặng bàng quan nở nụ cười một tiếng, từ trong túi tiền lấy ra một gói thuốc lá, suy nghĩ một chút liền "Xì" một tiếng đem thuốc lá cất đi: "Nhìn dáng dấp bọn họ chắc sắp kết thúc rồi."
Mới vừa nói xong, liền thấy Nhiếp Phinh Đình tựa hồ có hơi thẹn quá hóa giận, cũng không thèm nhìn tới Cố Kỳ Viễn, trực tiếp quay người liền đi.
Nhìn thấy Nhiếp Phinh Đình quay người, Lâm Hành cùng Nam Úc Thành đều theo bản năng tránh về phía sau một chút. Vị trí của bọn họ là một lùm cây đối diện cây cổ thụ. Cây cối tương đối thưa thớt, hơi bất cẩn một chút sẽ dễ dàng bị hai người đối diện phát hiện.
Lúc Lâm Hành né tránh dưới chân có chút bất ổn, không cẩn thận đạp phải một cành cây, thân thể không bị khống chế ngã về phía trước, Nam Úc Thành nhanh chóng dùng tay đỡ lấy cậu, đem cậu ôm sát vào trong lồng ngực anh.
Trên người Nam Úc Thành mùi thuốc lá nhàn nhạt trong nháy mắt tràn đầy toàn bộ xoang mũi của Lâm Hành, tay anh dùng sức ôm eo
Lâm Hành, đem Lâm Hành gắt gao kiềm chế ở trong ngực. Lâm Hành đầu tiên là ngẩn ra, tuỳ cơ giãy dụa thoát ra ngoài, đang muốn mở miệng nói Nam Úc Thành thả cậu ra. Nhưng mà tay Nam Úc Thành lại càng ngày càng ôm chặt, anh cúi đầu, dán vào lỗ tai Lâm Hành hung tợn nói một câu: "Đừng nhúc nhích."
Lúc anh ta nói câu nói, Nhiếp Phinh Đình vừa vặn đi qua bụi cây che chắn bọn họ, cho nên anh ta nói cực thấp, mà ngữ khí lại có chút hung ác, tựa hồ là bị Lâm Hành nhích tới nhích lui có chút tức giận. Hô hấp của anh nhẹ nhàng phun vào chóp mũi Lâm Hành, cơ hồ là trong nháy mắt liền khiến mặt Lâm Hành đỏ lên.
Lâm Hành bị anh ôm vào trong ngực, trong đầu một mảnh mơ hồ. Âm thanh xung quanh tựa hồ tất cả đều không nghe thấy, chỉ có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ của Nam Úc Thành. Hơi thở của anh giống như thuốc độc đầu độc Lâm Hành, trong nháy mắt cơ hồ cậu đã quên mình đang ở nơi nào.
"Này." Người trong ngực không biết thất thần đi đi đâu vậy, Nam Úc Thành thấy nhìn Nhiếp Phích Đình đã đi xa, liền vỗ vỗ mặt Lâm Hành, "Hồi hồn."
Lâm Hành lập tức phản ứng lại, đột nhiên đẩy Nam Úc Thành ra, lắp bắp nói "Anh, anh..."
"Tôi làm sao? Mau đi thôi!" Nam Úc Thành lôi kéo cậu, "Chúng ta phải đi theo cô ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook