Nam Thành Có Mưa
-
Chương 3
Mốc dịch
Chờ đến khi trời chuyển ấm, cuối tuần Tống Uyển được Đường Kiển Khiêm đưa ra ngoại ô thành phố chơi. Đó là khu bất động sản Đường Kiển Khiêm đầu tư, dựa núi gần sông, giới quyền quý đã đặt mua từ lâu, người có tiền chưa chắc đã mua được.
Xuống xe, Tống Uyển nhìn phong cách sân vườn kiểu Anh bên trong qua hàng rào gỗ màu trắng, nhỏ nhắn nhưng gọn gàng, hoa tường vi đỏ phai vàng nhạt đã nở khắp sân, mùi hương trong ánh chiều tà nồng nàn nhưng không gay mũi, khác hẳn hương thơm khó phai như hương hoa hồng tươi mới, cảm giác trong trẻo hơn, mang theo hơi thở mùa xuân.
Bữa tối được sắp xếp ở sân vườn ngoài trời giữa những khóm hoa tường vi. Tống Uyển ăn uống luôn từ tốn, chỉ ăn mấy miếng nem phỉ thúy và nửa bát mì Dương Xuân rồi buông đũa.
Trong góc sân vườn có một hồ phun nước nhỏ, thiết kế độc đáo, tia nước phun ra bên ngoài khép lại thành hình quả cầu tròn trịa. Cô kéo lại khăn choàng trên người, đưa tay ra hứng nước, trong chớp mắt quả cầu ấy thiếu một miếng.
Đường Kiển Khiêm ngắm từ phía xa trong giây lát rồi cầm cây ba toong chầm chậm đi tới. Ông ta dựng cây ba toong lên phiến đá, hai tay đan vào nhau đặt lên tay cầm của cây gậy, cúi đầu xuống nhìn cô, hỏi bằng giọng trầm trầm: “Nơi này thế nào?”
Tống Uyển quay người lại, “Ừm?”
“Em thích nơi yên tĩnh trong lành mà.”
Tống Uyển cười cười: “Nhưng không có bể bơi ông thích.”
“Muốn bơi thì đi đâu chẳng được.”
Sống chung với Đường Kiển Khiêm tám năm, mỗi câu ông ta nói cô đều hiểu ý ở ngoài lời. Đường Kiển Khiêm đưa cô tới đây không phải là suy nghĩ bất chợt, ông ta chọn một cách làm hòa, hi vọng từ nay về sau hai người lâu dài... hoặc có thể nói là tương đối lâu dài sống bên nhau.
Tống Uyển không nói không rằng quay lưng đi, khom lưng cầm viên đá cuội nhẵn nhụi trắng tinh dưới đáy bồn phun nước lên: “... Tính cách tôi khá tệ, ở cạnh ông có thể làm ông nổi giận.”
“Em đã biết vậy sao còn cố ý làm thế?”
Tống Uyển nở nụ cười nhạt nhẽo ngắn ngủi.
Đến buổi tối, Tống Uyển đã tắm rửa xong, nằm sấp trên giường nói chuyện với Phó Tiểu Oánh.
Mép giường lún xuống, Đường Kiển Khiêm đưa tay cầm lấy điện thoại của cô ấn khóa màn hình, thuận tay vặn nhỏ đèn để bàn.
Trong ánh sáng lờ mờ tối, mọi đường nét đều không rõ ràng, nhưng xúc cảm rất chân thật.
Cô co rúm người lại, từ đầu đến cuối không thể nào thả lỏng, chỉ có thể kiềm chế để mình không run lên, trong bóng tối cô ngoảnh mặt đi dùng đôi mắt vẽ lại từng giá sách, tủ quầy áo... tất cả những thứ có thể làm cô phân tâm.
Đường Kiển Khiêm rút tay ra, nhéo eo cô một cái, cứ vậy mà đè người xuống.
... Ông ta không dùng biện pháp phòng tránh nào.
Tống Uyển bỗng nhiên giật mình, vội vàng đưa tay đẩy ngực ông ta ra: “Ông...”
Đường Kiển Khiêm cúi đầu hôn cô: “A Uyển... lần này, em đừng làm rộn.”
Hai mắt Tống Uyển mở to, cảm giác nặng nề như tảng đá to đè nén vào tim làm cô không thở nổi. Một tay cô đẩy Đường Kiển Khiêm ra, cơ thể cũng lùi về phía sau: “Không.”
Đường Kiển Khiêm chau mày, tay siết chặt cánh tay cô, “Tôi đối xử tệ với em ư? Em muốn gì đều có thể nói với tôi.”
“Tôi không cần gì hết, như bây giờ rất ổn...”
“Nghe lời nào,” Đường Kiển Khiêm kéo cô đến trước thắt lưng mình, năm ngón tay càng dùng sức hơn, cưỡng ép không cho phép từ chối: “Hôm nay tâm trạng của tôi đang tốt, em đừng làm tôi giận.”
Tống Uyển cố gắng kiềm chế để cơ thể mình không run lên, hồi bé cô là đứa rất sợ đau, bị cảm phải truyền thuốc là khóc cả ngày trời, nhưng sau này có đau hơn nữa cũng không khóc. Nếu khóc có thể giải quyết được vấn đề, có lẽ cô cũng bằng lòng khóc cho đến khi cả một tòa thành sụp đổ.
Cô tiếp tục giãy dụa, năm ngón tay của Đường Kiển Khiêm siết chặt cổ tay cô, dường như thể nghe thấy tiếng xương trật khớp bên trong, đau đến nỗi mắt cô hoa lên, nhưng vẫn không chịu tỏ ra mình yếu thế, như con cá trượt khỏi tay tên đồ tể, trốn sâu trong lòng đất chỉ mong mình được toàn thây.
Đường Kiển Khiêm cụt hứng chửi một câu, buông tay ra đá cô xuống giường.
Tống Uyển lăn thẳng xuống đất, tấm chăn mỏng cũng lăn xuống cùng.
Đường Kiển Khiêm vớ lấy áo choàng tắm, giẫm lên tấm chăn mỏng cà nhắc đi về phía cửa.
Đèn trong hàng lang sáng ngời, ánh sáng mạnh mẽ chui vào trong cửa, nhưng không chiếu sáng nổi góc ở đây. Tiếng bước chân rối loạn gấp gáp ở cầu thang càng ngày càng xa, không bao lâu thì hoàn toàn biến mất.
Một lát sau tiếng động cơ ô tô bên ngoài vang lên, phía sau rèm cửa sổ màu trắng, đèn xe nháy lên trong màn đêm, sau đó tất cả mọi thứ đều chìm trong yên tĩnh.
Tống Uyển chậm rãi đứng dậy, mặc từng cái quần cái áo vào.
Cái chân đó của Đường Kiển Khiêm đã đạp trúng ngực cô, đau đến nỗi gương mặt đổ mồ hôi, một lúc lâu sau mới cảm thấy đỡ hơn.
Đèn dưới tầng đều sáng trưng, bà vú trong nhà đi lên, vồn vã nói: “Cô Tống...”
Tống Uyển ôm tay lắc đầu, dưới ánh đèn trên đầu gương mặt cô rịn lớp mồ hôi mỏng, mang theo sắc trắng tàn úa lặng yên, “... Không sao đâu, giúp cháu gọi xe.”
Lúc Diệp Gia Thụ lái xe tới, Tống Uyển đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà, cánh tay vòng qua đầu gác lên đầu gối. Diệp Gia Thụ chần chừ gọi một tiếng “Cô Tống”, cô bèn vuốt tóc cất tiếng trả lời lại rồi đứng lên, chân hơi lảo đảo mới đứng vững được.
Cả người cô đều nhếch nhác thảm thương, khi lên xe đóng cửa lại không chú ý làm vạt áo phía dưới mắc lại trong khe cửa, cô bèn mở cửa kéo nó ra, sau đó lại đóng cửa vào.
Diệp Gia Thụ nhìn cô qua gương chiếu hậu: “... Đến đường Phù Dung ạ?”
Bàn tay đang đặt trên chốt cửa của Tống Uyển run lên, cô không còn cảm thấy quá đau, nhưng vẫn có cảm giác như móc tim khoét phổi, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó bóp nén ép chặt đến nghẹt thở, cô lắc đầu, gương mặt tái trắng lại rịn thêm một lớp mồ hôi, “... Không đi.”
“Cô Tống muốn đi đâu?”
“Không biết...” Cô nhắm mắt lại, “... Đến đại một nơi nào đó rồi thả tôi xuống đi.”
Diệp Gia Thụ khó xử, nhưng bà chủ là thượng đế, không nói nhiều thêm, anh lái xe đi vào thành phố.
Ghế sau vang lên tiếng khàn khàn của Tống Uyển: “... Thuốc, cho tôi mượn một điếu.”
Diệp Gia Thụ đưa bao thuốc chưa bóc và bật lửa cho cô, nghe cô sột soạt bóc bao nilon, sau đó một tiếng “cạch” cất lên, khoang xe chợt sáng chợt tối. Cô hít mũi một cái, rồi rít mạnh một hơi thuốc.
Một lát sau, bao thuốc và bật lửa từ phía sau đưa lên, Diệp Gia Thụ nói: “Cô cứ cầm đi.”
Tống Uyển không nói gì, nhưng vẫn đưa tay về.
Khói thuốc lượn lờ trong khoang xe, bỗng Tống Uyển hạ cửa kính ô tô xuống, ra lệnh bằng giọng khàn đặc: “... Bật radio lên đi.”
Diệp Gia Thụ làm theo, đến khi radio trong xe vang tiếng, anh toan hỏi cô muốn nghe gì thì nghe thấy tiếng khóc nặng nề trong bóng tối.
Anh khựng lại không hỏi thêm gì, đưa tay xoay nút âm lượng về hướng “+”
Hai người trong radio thay nhau nói, một người tung một người hứng, che lấp tất cả thanh âm khác.
Ba mươi phút sau, xe vào trong thành phố. Diệp Gia Thụ liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Tống Uyển không hút thuốc cũng không lên tiếng, cánh tay gác lên cửa sổ xe, gió lùa vào làm mái tóc cô mơn man khuôn mặt. Cô ngắm cảnh đêm, cả người không nhúc nhích.
Định bụng hỏi cô muốn đi đâu mà không thốt nổi thành lời.
Diệp Gia Thụ dứt khoát không câu nệ nữa, nhìn thấy con đường nào thì lái xe vào con đường đó. Chạy đến trung tâm thành phố thì đường thắng tắp, rất nhiều con đường nhỏ cứ đến buổi tối là không nhìn thấy xe.
Không xa bên đường là công trình đang thi công, cẩu trục khổng lồ cao sừng sững, máy móc chạy ầm ầm trong màn đêm, đèn đóm sáng trưng như ban ngày.
Xe chạy qua công trường, xuyên qua dàn giáo cao, càng đi đèn đuốc càng sáng, càng đi nhà cửa càng đông.
Chợt Tống Uyển nói: “Dừng xe.”
Diệp Gia Thụ đạp chân phanh theo phản xạ, xe vừa dừng thì đưa mắt nhìn, bên đường có một quán nhỏ tỏa khói nghi ngút, trên tấm biển led chữ trắng nền đỏ viết mấy chữ “bánh trôi nước, sủi cảo vằn thắn”.
Tống Uyển sờ soạn khắp người ngoài điện thoại của mình và bao thuốc bật lửa Diệp Gia Thụ đưa cho thì không mang theo thứ gì, “... Anh mang tiền không?”
Diệp Gia Thụ đáp: “Mang.”
Diện tích quán đó không lớn, bên trong chỉ có bốn cái bàn, đôi tình nhân trẻ tuổi đã ngồi cái bàn trong cùng, hai cái đầu đang chụm vào nhau.
Tống Uyển ngồi xuống, nhìn thực đơn dán trên tường, nhận ra Diệp Gia Thụ đang cúi đầu gửi tin nhắn thì lập tức chau mày, lướt mắt qua, “Ngồi xuống đi.”
Diệp Gia Thụ cất điện thoại đi, ngồi chếch đối diện với cô.
Tống Uyển gọi một bát bánh trôi nhân đậu, hỏi anh muốn ăn không.
Anh lắc đầu.
Cô nhìn anh lom lom: “Cứ câu nệ nghiêm túc thế làm gì? Dù anh báo tin cho Đường Kiển Khiêm thì tôi cũng không làm gì anh đâu.”
“Tôi không...”
“Không à?” Tống Uyển mỉa mai, “Ông ta không bắt anh hàng ngày hàng giờ phải báo cáo lại lịch trình của tôi sao?”
Diệp Gia Thụ không phản bác, chỉ lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Tống Uyển.
Cô liếc qua, nhận ra mình đã hiểu oan cho anh thì hơi khựng lại, ngay cả giọng nói cũng dịu đi chút ít, hỏi anh “Lão Lưu giới thiệu anh làm việc cho Đường Kiển Khiêm à?”
“Ừ.”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Tay Tống Uyển nghịch bao thuốc mà anh đưa.
“Hai mươi hai.”
“Có học đại học không?”
“Không?”
“Không còn trẻ nữa, sao không học?”
Giọng điệu Diệp Gia Thụ nhẹ bẫng như không, “Học hành không ra gì, hết cấp ba thì thôi.”
Tống Uyển quét mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thun màu đen, vóc dáng khuôn mặt sáng sủa, nếu không phải vì kiểu tóc và quần áo tuềnh toàng, chăm chút gọn gàng lại thì không đến nỗi nào. Khí chất trên người anh chín chắn hơn so với tuổi thật, là khí chất “mang mác buồn” đang thịnh hành hiện giờ. Tuổi tác Tống Giới cũng xấp xỉ bằng anh nhưng mồm mép tép nhảy không thua một ai.
Một lúc sau chủ quán bưng bát bánh trôi lên, Tống Uyển đặt hộp thuốc xuống cầm lấy cái thìa trong bát sứ, múc một miếng đưa vào trong miệng. Cắn nát vỏ, nhân đậu trong trong chảy ra, kèm với lạc giã nhỏ, một vị ngọt vừa đậm vừa khé.
Diệp Gia Thụ nhìn Tống Uyển, cảm thấy cô là người rất kì quái, theo lý mà nói người như cô có sơn hào hải vị nào chưa được nếm qua, vậy mà bát bánh trôi tám đồng lại làm cô ăn ngon lành đến vậy.
Anh ngồi một lát, thấy cô sắp ăn xong bèn đứng dậy đi thanh toán, gọi cô một tiếng rồi chờ ở cửa. Anh định hút điếu thuốc, sờ túi áo mới chợt nhớ ra cả thuốc và bật lửa đều đã đưa cho Tống Uyển.
Đứng một lúc thì Tống Uyển ra khỏi cửa hàng, rút một điếu thuốc ra châm.
Cô cảm thấy ánh mắt của Diệp Gia Thụ lướt qua liền hỏi: “Muốn?”, rồi dốc một nửa số điếu trong hộp ra đưa về phía anh.
Diệp Gia Thụ rút điếu thuốc, nói “cảm ơn”.
Hai người đứng cách nhau một đoạn, một người đứng ở cửa, người kia đứng trên bậc thềm, một ngọn đèn ảm đạm, phù hoa dần dần xa.
Hai lãng khách chân trời, duyên bèo nước gặp nhau.
Ai cũng có chuyện xưa, ai cũng giữ yên lặng.
Chờ đến khi trời chuyển ấm, cuối tuần Tống Uyển được Đường Kiển Khiêm đưa ra ngoại ô thành phố chơi. Đó là khu bất động sản Đường Kiển Khiêm đầu tư, dựa núi gần sông, giới quyền quý đã đặt mua từ lâu, người có tiền chưa chắc đã mua được.
Xuống xe, Tống Uyển nhìn phong cách sân vườn kiểu Anh bên trong qua hàng rào gỗ màu trắng, nhỏ nhắn nhưng gọn gàng, hoa tường vi đỏ phai vàng nhạt đã nở khắp sân, mùi hương trong ánh chiều tà nồng nàn nhưng không gay mũi, khác hẳn hương thơm khó phai như hương hoa hồng tươi mới, cảm giác trong trẻo hơn, mang theo hơi thở mùa xuân.
Bữa tối được sắp xếp ở sân vườn ngoài trời giữa những khóm hoa tường vi. Tống Uyển ăn uống luôn từ tốn, chỉ ăn mấy miếng nem phỉ thúy và nửa bát mì Dương Xuân rồi buông đũa.
Trong góc sân vườn có một hồ phun nước nhỏ, thiết kế độc đáo, tia nước phun ra bên ngoài khép lại thành hình quả cầu tròn trịa. Cô kéo lại khăn choàng trên người, đưa tay ra hứng nước, trong chớp mắt quả cầu ấy thiếu một miếng.
Đường Kiển Khiêm ngắm từ phía xa trong giây lát rồi cầm cây ba toong chầm chậm đi tới. Ông ta dựng cây ba toong lên phiến đá, hai tay đan vào nhau đặt lên tay cầm của cây gậy, cúi đầu xuống nhìn cô, hỏi bằng giọng trầm trầm: “Nơi này thế nào?”
Tống Uyển quay người lại, “Ừm?”
“Em thích nơi yên tĩnh trong lành mà.”
Tống Uyển cười cười: “Nhưng không có bể bơi ông thích.”
“Muốn bơi thì đi đâu chẳng được.”
Sống chung với Đường Kiển Khiêm tám năm, mỗi câu ông ta nói cô đều hiểu ý ở ngoài lời. Đường Kiển Khiêm đưa cô tới đây không phải là suy nghĩ bất chợt, ông ta chọn một cách làm hòa, hi vọng từ nay về sau hai người lâu dài... hoặc có thể nói là tương đối lâu dài sống bên nhau.
Tống Uyển không nói không rằng quay lưng đi, khom lưng cầm viên đá cuội nhẵn nhụi trắng tinh dưới đáy bồn phun nước lên: “... Tính cách tôi khá tệ, ở cạnh ông có thể làm ông nổi giận.”
“Em đã biết vậy sao còn cố ý làm thế?”
Tống Uyển nở nụ cười nhạt nhẽo ngắn ngủi.
Đến buổi tối, Tống Uyển đã tắm rửa xong, nằm sấp trên giường nói chuyện với Phó Tiểu Oánh.
Mép giường lún xuống, Đường Kiển Khiêm đưa tay cầm lấy điện thoại của cô ấn khóa màn hình, thuận tay vặn nhỏ đèn để bàn.
Trong ánh sáng lờ mờ tối, mọi đường nét đều không rõ ràng, nhưng xúc cảm rất chân thật.
Cô co rúm người lại, từ đầu đến cuối không thể nào thả lỏng, chỉ có thể kiềm chế để mình không run lên, trong bóng tối cô ngoảnh mặt đi dùng đôi mắt vẽ lại từng giá sách, tủ quầy áo... tất cả những thứ có thể làm cô phân tâm.
Đường Kiển Khiêm rút tay ra, nhéo eo cô một cái, cứ vậy mà đè người xuống.
... Ông ta không dùng biện pháp phòng tránh nào.
Tống Uyển bỗng nhiên giật mình, vội vàng đưa tay đẩy ngực ông ta ra: “Ông...”
Đường Kiển Khiêm cúi đầu hôn cô: “A Uyển... lần này, em đừng làm rộn.”
Hai mắt Tống Uyển mở to, cảm giác nặng nề như tảng đá to đè nén vào tim làm cô không thở nổi. Một tay cô đẩy Đường Kiển Khiêm ra, cơ thể cũng lùi về phía sau: “Không.”
Đường Kiển Khiêm chau mày, tay siết chặt cánh tay cô, “Tôi đối xử tệ với em ư? Em muốn gì đều có thể nói với tôi.”
“Tôi không cần gì hết, như bây giờ rất ổn...”
“Nghe lời nào,” Đường Kiển Khiêm kéo cô đến trước thắt lưng mình, năm ngón tay càng dùng sức hơn, cưỡng ép không cho phép từ chối: “Hôm nay tâm trạng của tôi đang tốt, em đừng làm tôi giận.”
Tống Uyển cố gắng kiềm chế để cơ thể mình không run lên, hồi bé cô là đứa rất sợ đau, bị cảm phải truyền thuốc là khóc cả ngày trời, nhưng sau này có đau hơn nữa cũng không khóc. Nếu khóc có thể giải quyết được vấn đề, có lẽ cô cũng bằng lòng khóc cho đến khi cả một tòa thành sụp đổ.
Cô tiếp tục giãy dụa, năm ngón tay của Đường Kiển Khiêm siết chặt cổ tay cô, dường như thể nghe thấy tiếng xương trật khớp bên trong, đau đến nỗi mắt cô hoa lên, nhưng vẫn không chịu tỏ ra mình yếu thế, như con cá trượt khỏi tay tên đồ tể, trốn sâu trong lòng đất chỉ mong mình được toàn thây.
Đường Kiển Khiêm cụt hứng chửi một câu, buông tay ra đá cô xuống giường.
Tống Uyển lăn thẳng xuống đất, tấm chăn mỏng cũng lăn xuống cùng.
Đường Kiển Khiêm vớ lấy áo choàng tắm, giẫm lên tấm chăn mỏng cà nhắc đi về phía cửa.
Đèn trong hàng lang sáng ngời, ánh sáng mạnh mẽ chui vào trong cửa, nhưng không chiếu sáng nổi góc ở đây. Tiếng bước chân rối loạn gấp gáp ở cầu thang càng ngày càng xa, không bao lâu thì hoàn toàn biến mất.
Một lát sau tiếng động cơ ô tô bên ngoài vang lên, phía sau rèm cửa sổ màu trắng, đèn xe nháy lên trong màn đêm, sau đó tất cả mọi thứ đều chìm trong yên tĩnh.
Tống Uyển chậm rãi đứng dậy, mặc từng cái quần cái áo vào.
Cái chân đó của Đường Kiển Khiêm đã đạp trúng ngực cô, đau đến nỗi gương mặt đổ mồ hôi, một lúc lâu sau mới cảm thấy đỡ hơn.
Đèn dưới tầng đều sáng trưng, bà vú trong nhà đi lên, vồn vã nói: “Cô Tống...”
Tống Uyển ôm tay lắc đầu, dưới ánh đèn trên đầu gương mặt cô rịn lớp mồ hôi mỏng, mang theo sắc trắng tàn úa lặng yên, “... Không sao đâu, giúp cháu gọi xe.”
Lúc Diệp Gia Thụ lái xe tới, Tống Uyển đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà, cánh tay vòng qua đầu gác lên đầu gối. Diệp Gia Thụ chần chừ gọi một tiếng “Cô Tống”, cô bèn vuốt tóc cất tiếng trả lời lại rồi đứng lên, chân hơi lảo đảo mới đứng vững được.
Cả người cô đều nhếch nhác thảm thương, khi lên xe đóng cửa lại không chú ý làm vạt áo phía dưới mắc lại trong khe cửa, cô bèn mở cửa kéo nó ra, sau đó lại đóng cửa vào.
Diệp Gia Thụ nhìn cô qua gương chiếu hậu: “... Đến đường Phù Dung ạ?”
Bàn tay đang đặt trên chốt cửa của Tống Uyển run lên, cô không còn cảm thấy quá đau, nhưng vẫn có cảm giác như móc tim khoét phổi, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó bóp nén ép chặt đến nghẹt thở, cô lắc đầu, gương mặt tái trắng lại rịn thêm một lớp mồ hôi, “... Không đi.”
“Cô Tống muốn đi đâu?”
“Không biết...” Cô nhắm mắt lại, “... Đến đại một nơi nào đó rồi thả tôi xuống đi.”
Diệp Gia Thụ khó xử, nhưng bà chủ là thượng đế, không nói nhiều thêm, anh lái xe đi vào thành phố.
Ghế sau vang lên tiếng khàn khàn của Tống Uyển: “... Thuốc, cho tôi mượn một điếu.”
Diệp Gia Thụ đưa bao thuốc chưa bóc và bật lửa cho cô, nghe cô sột soạt bóc bao nilon, sau đó một tiếng “cạch” cất lên, khoang xe chợt sáng chợt tối. Cô hít mũi một cái, rồi rít mạnh một hơi thuốc.
Một lát sau, bao thuốc và bật lửa từ phía sau đưa lên, Diệp Gia Thụ nói: “Cô cứ cầm đi.”
Tống Uyển không nói gì, nhưng vẫn đưa tay về.
Khói thuốc lượn lờ trong khoang xe, bỗng Tống Uyển hạ cửa kính ô tô xuống, ra lệnh bằng giọng khàn đặc: “... Bật radio lên đi.”
Diệp Gia Thụ làm theo, đến khi radio trong xe vang tiếng, anh toan hỏi cô muốn nghe gì thì nghe thấy tiếng khóc nặng nề trong bóng tối.
Anh khựng lại không hỏi thêm gì, đưa tay xoay nút âm lượng về hướng “+”
Hai người trong radio thay nhau nói, một người tung một người hứng, che lấp tất cả thanh âm khác.
Ba mươi phút sau, xe vào trong thành phố. Diệp Gia Thụ liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Tống Uyển không hút thuốc cũng không lên tiếng, cánh tay gác lên cửa sổ xe, gió lùa vào làm mái tóc cô mơn man khuôn mặt. Cô ngắm cảnh đêm, cả người không nhúc nhích.
Định bụng hỏi cô muốn đi đâu mà không thốt nổi thành lời.
Diệp Gia Thụ dứt khoát không câu nệ nữa, nhìn thấy con đường nào thì lái xe vào con đường đó. Chạy đến trung tâm thành phố thì đường thắng tắp, rất nhiều con đường nhỏ cứ đến buổi tối là không nhìn thấy xe.
Không xa bên đường là công trình đang thi công, cẩu trục khổng lồ cao sừng sững, máy móc chạy ầm ầm trong màn đêm, đèn đóm sáng trưng như ban ngày.
Xe chạy qua công trường, xuyên qua dàn giáo cao, càng đi đèn đuốc càng sáng, càng đi nhà cửa càng đông.
Chợt Tống Uyển nói: “Dừng xe.”
Diệp Gia Thụ đạp chân phanh theo phản xạ, xe vừa dừng thì đưa mắt nhìn, bên đường có một quán nhỏ tỏa khói nghi ngút, trên tấm biển led chữ trắng nền đỏ viết mấy chữ “bánh trôi nước, sủi cảo vằn thắn”.
Tống Uyển sờ soạn khắp người ngoài điện thoại của mình và bao thuốc bật lửa Diệp Gia Thụ đưa cho thì không mang theo thứ gì, “... Anh mang tiền không?”
Diệp Gia Thụ đáp: “Mang.”
Diện tích quán đó không lớn, bên trong chỉ có bốn cái bàn, đôi tình nhân trẻ tuổi đã ngồi cái bàn trong cùng, hai cái đầu đang chụm vào nhau.
Tống Uyển ngồi xuống, nhìn thực đơn dán trên tường, nhận ra Diệp Gia Thụ đang cúi đầu gửi tin nhắn thì lập tức chau mày, lướt mắt qua, “Ngồi xuống đi.”
Diệp Gia Thụ cất điện thoại đi, ngồi chếch đối diện với cô.
Tống Uyển gọi một bát bánh trôi nhân đậu, hỏi anh muốn ăn không.
Anh lắc đầu.
Cô nhìn anh lom lom: “Cứ câu nệ nghiêm túc thế làm gì? Dù anh báo tin cho Đường Kiển Khiêm thì tôi cũng không làm gì anh đâu.”
“Tôi không...”
“Không à?” Tống Uyển mỉa mai, “Ông ta không bắt anh hàng ngày hàng giờ phải báo cáo lại lịch trình của tôi sao?”
Diệp Gia Thụ không phản bác, chỉ lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Tống Uyển.
Cô liếc qua, nhận ra mình đã hiểu oan cho anh thì hơi khựng lại, ngay cả giọng nói cũng dịu đi chút ít, hỏi anh “Lão Lưu giới thiệu anh làm việc cho Đường Kiển Khiêm à?”
“Ừ.”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Tay Tống Uyển nghịch bao thuốc mà anh đưa.
“Hai mươi hai.”
“Có học đại học không?”
“Không?”
“Không còn trẻ nữa, sao không học?”
Giọng điệu Diệp Gia Thụ nhẹ bẫng như không, “Học hành không ra gì, hết cấp ba thì thôi.”
Tống Uyển quét mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thun màu đen, vóc dáng khuôn mặt sáng sủa, nếu không phải vì kiểu tóc và quần áo tuềnh toàng, chăm chút gọn gàng lại thì không đến nỗi nào. Khí chất trên người anh chín chắn hơn so với tuổi thật, là khí chất “mang mác buồn” đang thịnh hành hiện giờ. Tuổi tác Tống Giới cũng xấp xỉ bằng anh nhưng mồm mép tép nhảy không thua một ai.
Một lúc sau chủ quán bưng bát bánh trôi lên, Tống Uyển đặt hộp thuốc xuống cầm lấy cái thìa trong bát sứ, múc một miếng đưa vào trong miệng. Cắn nát vỏ, nhân đậu trong trong chảy ra, kèm với lạc giã nhỏ, một vị ngọt vừa đậm vừa khé.
Diệp Gia Thụ nhìn Tống Uyển, cảm thấy cô là người rất kì quái, theo lý mà nói người như cô có sơn hào hải vị nào chưa được nếm qua, vậy mà bát bánh trôi tám đồng lại làm cô ăn ngon lành đến vậy.
Anh ngồi một lát, thấy cô sắp ăn xong bèn đứng dậy đi thanh toán, gọi cô một tiếng rồi chờ ở cửa. Anh định hút điếu thuốc, sờ túi áo mới chợt nhớ ra cả thuốc và bật lửa đều đã đưa cho Tống Uyển.
Đứng một lúc thì Tống Uyển ra khỏi cửa hàng, rút một điếu thuốc ra châm.
Cô cảm thấy ánh mắt của Diệp Gia Thụ lướt qua liền hỏi: “Muốn?”, rồi dốc một nửa số điếu trong hộp ra đưa về phía anh.
Diệp Gia Thụ rút điếu thuốc, nói “cảm ơn”.
Hai người đứng cách nhau một đoạn, một người đứng ở cửa, người kia đứng trên bậc thềm, một ngọn đèn ảm đạm, phù hoa dần dần xa.
Hai lãng khách chân trời, duyên bèo nước gặp nhau.
Ai cũng có chuyện xưa, ai cũng giữ yên lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook