Nam Thành Có Mưa
-
Chương 10
Mốc dịch
Hoa dành dành được cắm trong một chiếc lọ đầy nước sạch, vài ngày sau dần dần héo úa ngả vàng.
Mấy ngày nay Tống Uyển đều sống trong nhà Diệp Gia Thụ, cô không còn chỗ nào để đi, cũng không có hứng liên lạc với bên ngoài, ban ngày đi tán gẫu với dì bán kem trong ngõ, ngồi lì cả buổi. Dưới chiếc ô che nắng hơi nóng oi ả, chiếc tủ lạnh kiểu cũ phát ra tiếng ro ro, có lúc cô mua một cây kem, có lúc thì cũng không mua gì. Dì bán hàng cũng không đuổi cô đi, vừa khâu đế giày vừa nói chuyện với cô, có lẽ cũng vì cô đơn.
Nói hết chuyện trong nhà mình thì bắt đầu nói đến mấy chuyện đồn đãi bên ngoài. Dì bán hàng nhắc lại một tin đồn trước đây trong phố Thanh Thủy, giơ tay chỉ về phía ngôi nhà kiểu Tây trong ánh chiều nhập nhoạng, “Trước đây một ông chủ lớn sống ở đó, ổng nhiều tiền lắm, sau này nghe nói phạm pháp, bị xử bắn, con gái rượu vì cứu ổng mà đi theo một ông chủ khác nhiều tiền hơn nữa... tuổi còn nhỏ lắm, nghe nói lúc đó còn chưa đủ mười tám tuổi.”
Động tác của Tống Uyển khựng lại, cây kem vị sữa bị khuyết một góc do cô cắn một miếng lớn, cô nuốt miếng kem, hơi lạnh từ cổ họng lan xuống tận tim. Cô nở nụ cười không hàm chứa bất cứ cảm xúc nào, “Thế ư, sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó họ chuyển đi, ai biết được chứ. Ông chủ kia có rất nhiều tiền, đi theo ông ta chắc chắn được ăn ngon mặc đẹp rồi, đâu giống chúng ta, cả năm đầu tắt mặt tối kiếm mấy đồng tiền, còn chẳng đủ tiền mua quần áo ra hồn cho các cháu.”
Những câu phía sau Tống Uyển không nghe thêm, cô cắn từng miếng ăn hết cây kem, rồi ném que gỗ vào ki hốt rác trước mặt, nhìn những cô bé mặc đồng phục trường học chạy vào ngõ trong cảnh chiều chạng vạng, từng ngọn đèn trong những ngôi nhà ven đường lần lượt sáng ngời.
Tống Uyển đứng dậy, từ đó không quay lại lần nào.
Ban ngày hay ban đêm đều không thấy bóng dáng Diệp Gia Thụ, hai người không quen không biết, Tống Uyển cũng không bao giờ hỏi anh đi đâu, thỉnh thoảng anh về nhà lấy mấy bộ quần áo của mình, lục ngăn kéo lấy mấy món đồ rồi đi mất; thỉnh thoảng sẽ qua nhà mua thêm chai dầu gội đầu, tiện thể mang về một ít hoa quả tươi.
Tống Uyển cũng rất ngại khi ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên gọi thêm cuộc điện thoại nữa cho Phó Tiểu Oánh, cô ấy bảo đã chuẩn bị xong căn hộ và xe rồi, hẹn ngày để cô đến lấy chìa khóa.
Tống Uyển gọi điện thoại cho Diệp Gia Thụ, muốn mời anh ăn cơm.
Cô cảm thấy tuổi tác của Diệp Gia Thụ vẫn luôn là điều mơ hồ. Anh kém cô vài tuổi, có gương mặt điển trai dù vứt vào giới giải trí vẫn có thể nổi tiếng được, khí chất già cỗi chín chắn khác hẳn với vẻ ngoài trẻ tuổi ưa nhìn. Bởi vậy Tống Uyển không thể tưởng tượng nổi anh đã từng chơi rock. Rock là thứ âm nhạc dữ dội, còn anh như tấm gỗ trôi lênh đênh, sóng đánh đến đâu thì trôi đến đó, chấp nhận số mệnh, không bao giờ vùng vẫy.
Địa điểm ăn cơm là Tống Uyển chọn, cô nhớ cách phố Thanh Thủy không xa có một quán cơm lâu đời, bèn tìm đến, cửa hàng vẫn mở, hơn nữa mặt tiền xung quanh được mở rộng gấp đôi, khách khứa vẫn đông đúc như trước đây, phục vụ ăn mặc theo kiểu nhân viên thời Dân Quốc còn không đủ chỗ đứng, mãi một lúc lâu sau mới bưng ấm trà nóng lên.
Diệp Gia Thụ đi từ nhà họ Trần đến, đứng trước quán ăn hút xong điếu thuốc mới phủi hết bụi bặm trên quần áo, quay người lên tầng. Tống Uyển ngồi gần cửa sổ tầng hai, khẽ uống tách trà cầm trong tay. Động tác của cô lười nhác như không còn chút sức lực nào, gương mặt đang quay về phía cửa sổ mang theo nét cười, hình như trông thấy chuyện gì đó rất thú vị.
Anh nhớ đến Tống Uyển trong lần gặp đầu tiên ở căn nhà đường Phù Dung, cô vô hình có khả năng thu hút ánh mắt của mọi người, dù là dáng vẻ kiểu cách trong căn nhà hôm đó, hay là lúc lơ đãng như bây giờ.
Khi Tống Uyển quay đầu lại liền nở nụ cười nhẹ với anh: “Đến rồi à.”
Hai người ngồi xuống trò chuyện đôi câu, cũng không đào sâu câu chuyện. Gọi món xong, rất lâu sau từng món mới được bưng lên.
Tống Uyển ăn không nhiều, rõ ràng không có khẩu vị, cô gác đũa xuống uống trà, nhìn người đối diện.
Diệp Gia Thụ cũng không ngẩng đầu, “Cô muốn nói gì sao?”
Cô cười cười, “Bữa cơm tạm biệt, còn có thể nói gì đây.”
Anh không lên tiếng.
“Tôi tìm được chỗ ở rồi, không thể cứ làm phiền anh mãi được. Ngày mai đưa tôi đến chỗ này nhé, sau này...” Tống Uyển ngừng lại.
“Quay về bên Đường Kiển Khiêm ư?”
“Không phải vậy.” Tống Uyển cười, như đeo một chiếc mặt nạ lên gương mặt.
Cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy dòng người vội vã trên đường, trong màn đêm là những bóng hình nhỏ bé lờ mờ, “... Nếu anh vẫn còn muốn tiếp tục chơi rock, tôi có thể giúp anh giới thiệu. Đừng làm lái xe nữa, nhất là đừng làm lái xe cho Đường Kiển Khiêm,” Cô cười một tiếng, như đang cười cho chính mình nghe, “Người dây dưa với Đường Kiển Khiêm đều không có kết cục tốt đẹp.”
Diệp Gia Thụ không hé nửa lời.
Tống Uyển chống cằm lên cánh tay mình, ánh đèn trên đầu gãy đôi, cái bóng màu xám tro hắt lên gương mặt cô, rơi xuống mí mắt, hàng mi. “... Có lẽ tôi bắt đầu già rồi, mấy ngày qua luôn nhìn thấy bóng dáng chuyện cũ vật cũ.”
Khách tới khách lui, tiếng ăn uống mời rượu vui vẻ, nhân viên phục vụ lớn tiếng gào to... không khác gì thủy triều chốn nhân gian, họ vừa bị cuốn vào trong đó, vừa cách biệt với thế giới bên ngoài.
Cơm nước xong họ đi về, tiếng bước chân một trước một sau. Diệp Gia Thụ châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, như thở ra hết những lời muốn nói và không nên nói tích tụ nơi sâu nhất trong lòng.
Đi đến cầu thang, Tống Uyển dừng chân, xoay người nhìn Diệp Gia Thụ, “Ăn nhờ ở đậu nhà anh bao nhiêu ngày qua, tôi cũng rất ngại, anh cần giúp đỡ gì có thể nói với tôi.”
“Không cần.”
“Con người tôi không quen nợ tình nghĩa người khác.”
“Đó là thói quen của cô, tự cô khắc phục.”
Tống Uyển buồn cười, “... Phải có việc gì anh không làm được chứ?”
“Tôi không làm được, cô làm được sao?” Ánh mắt Diệp Gia Thụ sắc lẹm.
Tống Uyển trầm mặc, nở nụ cười tự giễu, không nói thêm câu nào, xoay người mở cánh cửa sắt ra. Diệp Gia Thụ bước về phía trước một nước, kẹp chặt mép cửa sắt, trong vòng tròn nhỏ hẹp được tạo thành bởi cánh tay, Tống Uyển bị nhốt ở giữa.
Hơi thở của Tống Uyển khựng lại, lúc này mới nhận ra hóa ra anh cao đến vậy, chiều cao đủ để tạo cho cô áp lực nguy hiểm. Lông măng sau gáy dựng đứng như bị lạnh vì hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua.
Cô gắng gượng mỉm cười: “... Sao thế?”
“Tôi không cần cô giúp bất cứ chuyện gì, cô cứ sống cho tốt đi.”
Tống Uyển chớp mắt, dường như màn đêm biến thành một thứ có trọng lượng rơi lên hàng mi cô, ngưng tụ thành làn sương nặng trĩu.
Quãng thời gian dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Gia Thụ lùi về phía sau một bước: “Tám giờ sáng mai tôi chờ cô dưới tầng.”
Anh hơi gật đầu rồi ngoảnh mặt bước đi. Anh đi trên con đường cô đã từng đi, đi qua tất cả tâm sự sắp không còn tăm tích. Nếu lấy đêm nay làm vạch, trước đây là những suy nghĩ thất thường khi manh mối chưa tìm ra được đã biến mất, từ đêm nay trở đi sẽ chẳng còn nhìn thấy nhau trên con đường khác biệt... Nam Thành rộng đến vậy, dùng các phương các chiều để phân chia thành những thế giới rõ ràng, anh tin rằng nếu không cố ý, hai người họ chắc chắn không có ngày gặp lại.
Anh không cứu nổi số mệnh người khác. Ngay cả số mệnh của mình anh cũng không chi phối nổi.
Sáng sớm hôm sau, Tống Uyển thu dọn xong đồ đạc của mình thì chờ ở dưới tầng. Diệp Gia Thụ lái một chiếc Toyota không cũ không mới mượn của bạn đến.
Sáu giờ anh đã tỉnh dậy, xe dừng ở bên đường đầu con phố, anh cầm miếng giẻ ẩm cẩn thận lau chùi thân xe.
Tống Uyển trang điểm, vẫn là kiểu trang điểm đậm Diệp Gia Thụ thường thấy.
Cả quãng đường không ai nói câu nào, xe chạy đến một khu căn hộ cao cấp. Diệp Gia Thụ dừng xe, nhìn Tống Uyển xuống xe đi vào khu nhà. Nhưng mười phút sau, bóng hình của cô lại xuất hiện, nhoẻn miệng cười với anh, ngoắc chùm chìa khóa trong tay.
“Đi thôi.” Cô lại lên xe, nói với Diệp Gia Thụ tên một địa điểm.
Ô tô hòa vào làn xe ngày một đông đúc, ánh nắng dần trở nên nóng hơn chói hơn, một màu trắng rơi lên cánh tay. Diệp Gia Thụ biết rất rõ rằng đây là quãng đường cuối cùng mà hai người đi chung, nhưng anh vẫn trầm mặc, vẫn cảm thấy nói gì bây giờ cũng đều thừa thãi, đều rất lãng phí.
Nửa tiếng sau thì đến nơi.
Tống Uyển nói: “Đưa xe vào bãi đỗ ngầm đi, chiếc xe bạn tôi cho mượn đang ở đó.”
Xe quẹo xuống dưới, ánh nắng trên đầu từ từ biến mất.
Diệp Gia Thụ tìm một vị trí trống rồi đỗ xe lại, Tống Uyển xuống xe, thuận tiện men về phía sau tìm tấm biển treo ở phía trên.
“Số bao nhiêu, tôi tìm giúp cô.”
“C63.”
Diệp Gia Thị ngước nhìn, đi đến lối đi gần đó, tìm lần lượt từng tấm, 60, 61...
Bước chân anh dừng lại, “Ở đây.”
Cô vội vàng xoay người đi về phía anh.
Diệp Gia Thụ đánh giá chiếc xe phủ đầy bụi, “Chiếc xe này được đấy.”
Tống Uyển cười cười, Phó Tiểu Oánh làm việc đến nơi đến chốn đấy chứ.
Cô lấy chìa khóa xe ra ấn một cái, sau một tiếng “tít” cửa xe mở khóa, đúng là không nhận lầm, cô lại nhét chìa khóa về túi quần.
“Không thử à?”
“Lần sau ra ngoài sẽ thử, tôi lên tầng xem căn hộ thế nào đã.”
Diệp Gia Thụ gật đầu, “Vậy tôi đi trước nhé, cần gì giúp đỡ có thể gọi tôi.”
Nụ cười của Tống Uyển rất nhạt, Diệp Gia Thụ hiểu cô tự coi những lời anh nói thành lời khách sáo. Cũng đúng, chào tạm biệt cũng đã nói rồi.
“Đi thôi.”
Tống Uyển đang xoay người thì chiếc xe Ford đỗ ở C64 bên cạnh “bíp” một tiếng, cô chợt nhận ra mình đang đứng chắn cửa xe người ta, bèn vội vàng tránh ra ngoài mấy bước.
Đúng lúc này cửa xe mở ra.
“Cẩn thận!”
Diệp Gia Thụ bỗng nhiên xông tới kéo cô ra ngoài, quay người đưa lưng về phía cửa xe Ford.
Tống Uyển ngấn người, chân lảo đảo mấy bước rồi mới đứng vững, nghe thấy Diệp Gia Thụ hừ một tiếng liền vội vàng ngẩng đầu lên, giật mình thảng thốt... một người phụ nữ xõa tóc trợn trừng mắt giận dữ, hai tay nắm chặt con dao găm, đầu dao găm đang...
Diệp Gia Thụ trở tay túm lấy cổ tay người phụ nữ đó, dùng sức siết chặt, cô ta đau đớn thả lỏng tay, con dao găm rơi loảng xoảng xuống đất, anh tiện tay bẻ ngoặt cổ tay, ép cả người cô ta vào thân xe, quát Tống Uyển: “Báo cảnh sát!”
Lúc này Tống Uyển mới hoàn hồn, màu máu đỏ tươi như lửa trên áo phông nhạt màu của anh chói đến gai mắt, cô hoảng hốt chạy tới, “Diệp Gia Thụ, anh...”
“Tôi không sao, cô mau báo cảnh sát đi.”
Tống Uyển gật đầu, bàn tay run rẩy tìm chìa khóa trong túi.
Gương mặt người phụ nữ đó méo mó biến dạng do bị đè lên cửa kính ô tô, cô ta lườm Tống Uyển, con ngươi long sòng sọc, “Tống Uyển! Mày đừng hòng chết tử tế!”
Cô khựng lại, nhìn khuôn mặt cô ta, người này cô biết dù mới chỉ gặp một lần, chính là... Lý Nghiên, người mà lần trước Phó Tiểu Oánh nhắc tới, nữ diễn viên bị cô loại không kí hợp đồng trong cuộc phỏng vấn năm đó.
Tống Uyển buông tay xuống, điện thoại rơi trở lại túi, “... Người này tôi biết.”
Diệp Gia Thụ chau mày nhìn cô.
“Tôi biết... thả cô ta ra đi.”
“Cô ta định hại cô, lần sau...”
“Tôi biết, thả ra đi.”
Diệp Gia Thụ ngần ngừ trong giây lát, vẫn thả tay ra.
Lý Nghiên lập tức lùi về phía sau một bước, nhìn Tống Uyển không khác gì nhìn một thứ gì đó bấn thỉu, “Mày mà là người tốt cái quái gì! Tao thành ra thế này đều là do mày! Con đ* thối tha, như cái giày rách, Đường Kiển Khiêm chơi chán rồi thì ném!”
Diệp Gia Thụ khom người nhặt con dao găm dưới đất lên, chĩa vào Lý Nghiên: “Cút nhanh!”
Lý Nghiên nhìn anh: “Mày là cái thá gì...”
“Cút!” Cơn đau làm nét mặt Diệp Gia Thụ dữ tợn, anh bước gần thêm một bước, chĩa thẳng mũi dao găm vào mắt Lý Nghiên.
Lý Nghiên run lẩy bẩy, bất giác lùi về phía sau một bước, nhìn lăm lăm Diệp Gia Thụ, cuối cùng vẫn vòng qua đuôi xe chạy mất.
Tống Uyển nhanh chóng cởi áo khoác sơ mi ngoài trên người, luống cuống gập lại ấn vào lưng anh, cô nói không chừng vết thương rất sâu, máu cứ chảy ra mãi không cầm lại được như thế này.
Lòng dạ cô rối bời, “... Anh tự cầm máu đi, tôi gọi xe cấp cứu.”
“Không cần đâu.” Diệp Gia Thụ đè tay cô lại, đưa chìa khóa xe cho cô: “Lái xe đến bệnh viện đi.”
Tống Uyển hoảng hốt gật đầu, định dìu anh đứng dậy, nhưng anh xua tay, “Không sao đâu.”
Lên xe, cô cắm chìa khóa và, xoay mấy lần mà không khởi động được.
Diệp Gia Thụ bị thương sau lưng, anh nghiêng người, khó khăn đưa tay phải ra giúp cô nổ máy.
Cô định ấn ga nhưng lại nhớ ra mình vẫn chưa thắt dây an toàn, tay chân đều luống cuống... Bỗng nhiên ngón tay lại anh nắm lấy, cảm giác lành lạnh.
Cô cúi đầu nhìn, Diệp Gia Thụ đang nắm tay cô, nhẹ nhàng lau chùi... bấy giờ cô mới biết tay mình dính máu của anh.
“... Đừng hoảng, tôi không chết được đâu. Cô lau sạch tay trước đi đã.”
Màu đỏ nhớp nháp dính trên ngón tay trắng ngần như sứ của cô, gai mắt y như màu sơn móng tay anh đã từng thấy.
Hoa dành dành được cắm trong một chiếc lọ đầy nước sạch, vài ngày sau dần dần héo úa ngả vàng.
Mấy ngày nay Tống Uyển đều sống trong nhà Diệp Gia Thụ, cô không còn chỗ nào để đi, cũng không có hứng liên lạc với bên ngoài, ban ngày đi tán gẫu với dì bán kem trong ngõ, ngồi lì cả buổi. Dưới chiếc ô che nắng hơi nóng oi ả, chiếc tủ lạnh kiểu cũ phát ra tiếng ro ro, có lúc cô mua một cây kem, có lúc thì cũng không mua gì. Dì bán hàng cũng không đuổi cô đi, vừa khâu đế giày vừa nói chuyện với cô, có lẽ cũng vì cô đơn.
Nói hết chuyện trong nhà mình thì bắt đầu nói đến mấy chuyện đồn đãi bên ngoài. Dì bán hàng nhắc lại một tin đồn trước đây trong phố Thanh Thủy, giơ tay chỉ về phía ngôi nhà kiểu Tây trong ánh chiều nhập nhoạng, “Trước đây một ông chủ lớn sống ở đó, ổng nhiều tiền lắm, sau này nghe nói phạm pháp, bị xử bắn, con gái rượu vì cứu ổng mà đi theo một ông chủ khác nhiều tiền hơn nữa... tuổi còn nhỏ lắm, nghe nói lúc đó còn chưa đủ mười tám tuổi.”
Động tác của Tống Uyển khựng lại, cây kem vị sữa bị khuyết một góc do cô cắn một miếng lớn, cô nuốt miếng kem, hơi lạnh từ cổ họng lan xuống tận tim. Cô nở nụ cười không hàm chứa bất cứ cảm xúc nào, “Thế ư, sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó họ chuyển đi, ai biết được chứ. Ông chủ kia có rất nhiều tiền, đi theo ông ta chắc chắn được ăn ngon mặc đẹp rồi, đâu giống chúng ta, cả năm đầu tắt mặt tối kiếm mấy đồng tiền, còn chẳng đủ tiền mua quần áo ra hồn cho các cháu.”
Những câu phía sau Tống Uyển không nghe thêm, cô cắn từng miếng ăn hết cây kem, rồi ném que gỗ vào ki hốt rác trước mặt, nhìn những cô bé mặc đồng phục trường học chạy vào ngõ trong cảnh chiều chạng vạng, từng ngọn đèn trong những ngôi nhà ven đường lần lượt sáng ngời.
Tống Uyển đứng dậy, từ đó không quay lại lần nào.
Ban ngày hay ban đêm đều không thấy bóng dáng Diệp Gia Thụ, hai người không quen không biết, Tống Uyển cũng không bao giờ hỏi anh đi đâu, thỉnh thoảng anh về nhà lấy mấy bộ quần áo của mình, lục ngăn kéo lấy mấy món đồ rồi đi mất; thỉnh thoảng sẽ qua nhà mua thêm chai dầu gội đầu, tiện thể mang về một ít hoa quả tươi.
Tống Uyển cũng rất ngại khi ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên gọi thêm cuộc điện thoại nữa cho Phó Tiểu Oánh, cô ấy bảo đã chuẩn bị xong căn hộ và xe rồi, hẹn ngày để cô đến lấy chìa khóa.
Tống Uyển gọi điện thoại cho Diệp Gia Thụ, muốn mời anh ăn cơm.
Cô cảm thấy tuổi tác của Diệp Gia Thụ vẫn luôn là điều mơ hồ. Anh kém cô vài tuổi, có gương mặt điển trai dù vứt vào giới giải trí vẫn có thể nổi tiếng được, khí chất già cỗi chín chắn khác hẳn với vẻ ngoài trẻ tuổi ưa nhìn. Bởi vậy Tống Uyển không thể tưởng tượng nổi anh đã từng chơi rock. Rock là thứ âm nhạc dữ dội, còn anh như tấm gỗ trôi lênh đênh, sóng đánh đến đâu thì trôi đến đó, chấp nhận số mệnh, không bao giờ vùng vẫy.
Địa điểm ăn cơm là Tống Uyển chọn, cô nhớ cách phố Thanh Thủy không xa có một quán cơm lâu đời, bèn tìm đến, cửa hàng vẫn mở, hơn nữa mặt tiền xung quanh được mở rộng gấp đôi, khách khứa vẫn đông đúc như trước đây, phục vụ ăn mặc theo kiểu nhân viên thời Dân Quốc còn không đủ chỗ đứng, mãi một lúc lâu sau mới bưng ấm trà nóng lên.
Diệp Gia Thụ đi từ nhà họ Trần đến, đứng trước quán ăn hút xong điếu thuốc mới phủi hết bụi bặm trên quần áo, quay người lên tầng. Tống Uyển ngồi gần cửa sổ tầng hai, khẽ uống tách trà cầm trong tay. Động tác của cô lười nhác như không còn chút sức lực nào, gương mặt đang quay về phía cửa sổ mang theo nét cười, hình như trông thấy chuyện gì đó rất thú vị.
Anh nhớ đến Tống Uyển trong lần gặp đầu tiên ở căn nhà đường Phù Dung, cô vô hình có khả năng thu hút ánh mắt của mọi người, dù là dáng vẻ kiểu cách trong căn nhà hôm đó, hay là lúc lơ đãng như bây giờ.
Khi Tống Uyển quay đầu lại liền nở nụ cười nhẹ với anh: “Đến rồi à.”
Hai người ngồi xuống trò chuyện đôi câu, cũng không đào sâu câu chuyện. Gọi món xong, rất lâu sau từng món mới được bưng lên.
Tống Uyển ăn không nhiều, rõ ràng không có khẩu vị, cô gác đũa xuống uống trà, nhìn người đối diện.
Diệp Gia Thụ cũng không ngẩng đầu, “Cô muốn nói gì sao?”
Cô cười cười, “Bữa cơm tạm biệt, còn có thể nói gì đây.”
Anh không lên tiếng.
“Tôi tìm được chỗ ở rồi, không thể cứ làm phiền anh mãi được. Ngày mai đưa tôi đến chỗ này nhé, sau này...” Tống Uyển ngừng lại.
“Quay về bên Đường Kiển Khiêm ư?”
“Không phải vậy.” Tống Uyển cười, như đeo một chiếc mặt nạ lên gương mặt.
Cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy dòng người vội vã trên đường, trong màn đêm là những bóng hình nhỏ bé lờ mờ, “... Nếu anh vẫn còn muốn tiếp tục chơi rock, tôi có thể giúp anh giới thiệu. Đừng làm lái xe nữa, nhất là đừng làm lái xe cho Đường Kiển Khiêm,” Cô cười một tiếng, như đang cười cho chính mình nghe, “Người dây dưa với Đường Kiển Khiêm đều không có kết cục tốt đẹp.”
Diệp Gia Thụ không hé nửa lời.
Tống Uyển chống cằm lên cánh tay mình, ánh đèn trên đầu gãy đôi, cái bóng màu xám tro hắt lên gương mặt cô, rơi xuống mí mắt, hàng mi. “... Có lẽ tôi bắt đầu già rồi, mấy ngày qua luôn nhìn thấy bóng dáng chuyện cũ vật cũ.”
Khách tới khách lui, tiếng ăn uống mời rượu vui vẻ, nhân viên phục vụ lớn tiếng gào to... không khác gì thủy triều chốn nhân gian, họ vừa bị cuốn vào trong đó, vừa cách biệt với thế giới bên ngoài.
Cơm nước xong họ đi về, tiếng bước chân một trước một sau. Diệp Gia Thụ châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, như thở ra hết những lời muốn nói và không nên nói tích tụ nơi sâu nhất trong lòng.
Đi đến cầu thang, Tống Uyển dừng chân, xoay người nhìn Diệp Gia Thụ, “Ăn nhờ ở đậu nhà anh bao nhiêu ngày qua, tôi cũng rất ngại, anh cần giúp đỡ gì có thể nói với tôi.”
“Không cần.”
“Con người tôi không quen nợ tình nghĩa người khác.”
“Đó là thói quen của cô, tự cô khắc phục.”
Tống Uyển buồn cười, “... Phải có việc gì anh không làm được chứ?”
“Tôi không làm được, cô làm được sao?” Ánh mắt Diệp Gia Thụ sắc lẹm.
Tống Uyển trầm mặc, nở nụ cười tự giễu, không nói thêm câu nào, xoay người mở cánh cửa sắt ra. Diệp Gia Thụ bước về phía trước một nước, kẹp chặt mép cửa sắt, trong vòng tròn nhỏ hẹp được tạo thành bởi cánh tay, Tống Uyển bị nhốt ở giữa.
Hơi thở của Tống Uyển khựng lại, lúc này mới nhận ra hóa ra anh cao đến vậy, chiều cao đủ để tạo cho cô áp lực nguy hiểm. Lông măng sau gáy dựng đứng như bị lạnh vì hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua.
Cô gắng gượng mỉm cười: “... Sao thế?”
“Tôi không cần cô giúp bất cứ chuyện gì, cô cứ sống cho tốt đi.”
Tống Uyển chớp mắt, dường như màn đêm biến thành một thứ có trọng lượng rơi lên hàng mi cô, ngưng tụ thành làn sương nặng trĩu.
Quãng thời gian dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Gia Thụ lùi về phía sau một bước: “Tám giờ sáng mai tôi chờ cô dưới tầng.”
Anh hơi gật đầu rồi ngoảnh mặt bước đi. Anh đi trên con đường cô đã từng đi, đi qua tất cả tâm sự sắp không còn tăm tích. Nếu lấy đêm nay làm vạch, trước đây là những suy nghĩ thất thường khi manh mối chưa tìm ra được đã biến mất, từ đêm nay trở đi sẽ chẳng còn nhìn thấy nhau trên con đường khác biệt... Nam Thành rộng đến vậy, dùng các phương các chiều để phân chia thành những thế giới rõ ràng, anh tin rằng nếu không cố ý, hai người họ chắc chắn không có ngày gặp lại.
Anh không cứu nổi số mệnh người khác. Ngay cả số mệnh của mình anh cũng không chi phối nổi.
Sáng sớm hôm sau, Tống Uyển thu dọn xong đồ đạc của mình thì chờ ở dưới tầng. Diệp Gia Thụ lái một chiếc Toyota không cũ không mới mượn của bạn đến.
Sáu giờ anh đã tỉnh dậy, xe dừng ở bên đường đầu con phố, anh cầm miếng giẻ ẩm cẩn thận lau chùi thân xe.
Tống Uyển trang điểm, vẫn là kiểu trang điểm đậm Diệp Gia Thụ thường thấy.
Cả quãng đường không ai nói câu nào, xe chạy đến một khu căn hộ cao cấp. Diệp Gia Thụ dừng xe, nhìn Tống Uyển xuống xe đi vào khu nhà. Nhưng mười phút sau, bóng hình của cô lại xuất hiện, nhoẻn miệng cười với anh, ngoắc chùm chìa khóa trong tay.
“Đi thôi.” Cô lại lên xe, nói với Diệp Gia Thụ tên một địa điểm.
Ô tô hòa vào làn xe ngày một đông đúc, ánh nắng dần trở nên nóng hơn chói hơn, một màu trắng rơi lên cánh tay. Diệp Gia Thụ biết rất rõ rằng đây là quãng đường cuối cùng mà hai người đi chung, nhưng anh vẫn trầm mặc, vẫn cảm thấy nói gì bây giờ cũng đều thừa thãi, đều rất lãng phí.
Nửa tiếng sau thì đến nơi.
Tống Uyển nói: “Đưa xe vào bãi đỗ ngầm đi, chiếc xe bạn tôi cho mượn đang ở đó.”
Xe quẹo xuống dưới, ánh nắng trên đầu từ từ biến mất.
Diệp Gia Thụ tìm một vị trí trống rồi đỗ xe lại, Tống Uyển xuống xe, thuận tiện men về phía sau tìm tấm biển treo ở phía trên.
“Số bao nhiêu, tôi tìm giúp cô.”
“C63.”
Diệp Gia Thị ngước nhìn, đi đến lối đi gần đó, tìm lần lượt từng tấm, 60, 61...
Bước chân anh dừng lại, “Ở đây.”
Cô vội vàng xoay người đi về phía anh.
Diệp Gia Thụ đánh giá chiếc xe phủ đầy bụi, “Chiếc xe này được đấy.”
Tống Uyển cười cười, Phó Tiểu Oánh làm việc đến nơi đến chốn đấy chứ.
Cô lấy chìa khóa xe ra ấn một cái, sau một tiếng “tít” cửa xe mở khóa, đúng là không nhận lầm, cô lại nhét chìa khóa về túi quần.
“Không thử à?”
“Lần sau ra ngoài sẽ thử, tôi lên tầng xem căn hộ thế nào đã.”
Diệp Gia Thụ gật đầu, “Vậy tôi đi trước nhé, cần gì giúp đỡ có thể gọi tôi.”
Nụ cười của Tống Uyển rất nhạt, Diệp Gia Thụ hiểu cô tự coi những lời anh nói thành lời khách sáo. Cũng đúng, chào tạm biệt cũng đã nói rồi.
“Đi thôi.”
Tống Uyển đang xoay người thì chiếc xe Ford đỗ ở C64 bên cạnh “bíp” một tiếng, cô chợt nhận ra mình đang đứng chắn cửa xe người ta, bèn vội vàng tránh ra ngoài mấy bước.
Đúng lúc này cửa xe mở ra.
“Cẩn thận!”
Diệp Gia Thụ bỗng nhiên xông tới kéo cô ra ngoài, quay người đưa lưng về phía cửa xe Ford.
Tống Uyển ngấn người, chân lảo đảo mấy bước rồi mới đứng vững, nghe thấy Diệp Gia Thụ hừ một tiếng liền vội vàng ngẩng đầu lên, giật mình thảng thốt... một người phụ nữ xõa tóc trợn trừng mắt giận dữ, hai tay nắm chặt con dao găm, đầu dao găm đang...
Diệp Gia Thụ trở tay túm lấy cổ tay người phụ nữ đó, dùng sức siết chặt, cô ta đau đớn thả lỏng tay, con dao găm rơi loảng xoảng xuống đất, anh tiện tay bẻ ngoặt cổ tay, ép cả người cô ta vào thân xe, quát Tống Uyển: “Báo cảnh sát!”
Lúc này Tống Uyển mới hoàn hồn, màu máu đỏ tươi như lửa trên áo phông nhạt màu của anh chói đến gai mắt, cô hoảng hốt chạy tới, “Diệp Gia Thụ, anh...”
“Tôi không sao, cô mau báo cảnh sát đi.”
Tống Uyển gật đầu, bàn tay run rẩy tìm chìa khóa trong túi.
Gương mặt người phụ nữ đó méo mó biến dạng do bị đè lên cửa kính ô tô, cô ta lườm Tống Uyển, con ngươi long sòng sọc, “Tống Uyển! Mày đừng hòng chết tử tế!”
Cô khựng lại, nhìn khuôn mặt cô ta, người này cô biết dù mới chỉ gặp một lần, chính là... Lý Nghiên, người mà lần trước Phó Tiểu Oánh nhắc tới, nữ diễn viên bị cô loại không kí hợp đồng trong cuộc phỏng vấn năm đó.
Tống Uyển buông tay xuống, điện thoại rơi trở lại túi, “... Người này tôi biết.”
Diệp Gia Thụ chau mày nhìn cô.
“Tôi biết... thả cô ta ra đi.”
“Cô ta định hại cô, lần sau...”
“Tôi biết, thả ra đi.”
Diệp Gia Thụ ngần ngừ trong giây lát, vẫn thả tay ra.
Lý Nghiên lập tức lùi về phía sau một bước, nhìn Tống Uyển không khác gì nhìn một thứ gì đó bấn thỉu, “Mày mà là người tốt cái quái gì! Tao thành ra thế này đều là do mày! Con đ* thối tha, như cái giày rách, Đường Kiển Khiêm chơi chán rồi thì ném!”
Diệp Gia Thụ khom người nhặt con dao găm dưới đất lên, chĩa vào Lý Nghiên: “Cút nhanh!”
Lý Nghiên nhìn anh: “Mày là cái thá gì...”
“Cút!” Cơn đau làm nét mặt Diệp Gia Thụ dữ tợn, anh bước gần thêm một bước, chĩa thẳng mũi dao găm vào mắt Lý Nghiên.
Lý Nghiên run lẩy bẩy, bất giác lùi về phía sau một bước, nhìn lăm lăm Diệp Gia Thụ, cuối cùng vẫn vòng qua đuôi xe chạy mất.
Tống Uyển nhanh chóng cởi áo khoác sơ mi ngoài trên người, luống cuống gập lại ấn vào lưng anh, cô nói không chừng vết thương rất sâu, máu cứ chảy ra mãi không cầm lại được như thế này.
Lòng dạ cô rối bời, “... Anh tự cầm máu đi, tôi gọi xe cấp cứu.”
“Không cần đâu.” Diệp Gia Thụ đè tay cô lại, đưa chìa khóa xe cho cô: “Lái xe đến bệnh viện đi.”
Tống Uyển hoảng hốt gật đầu, định dìu anh đứng dậy, nhưng anh xua tay, “Không sao đâu.”
Lên xe, cô cắm chìa khóa và, xoay mấy lần mà không khởi động được.
Diệp Gia Thụ bị thương sau lưng, anh nghiêng người, khó khăn đưa tay phải ra giúp cô nổ máy.
Cô định ấn ga nhưng lại nhớ ra mình vẫn chưa thắt dây an toàn, tay chân đều luống cuống... Bỗng nhiên ngón tay lại anh nắm lấy, cảm giác lành lạnh.
Cô cúi đầu nhìn, Diệp Gia Thụ đang nắm tay cô, nhẹ nhàng lau chùi... bấy giờ cô mới biết tay mình dính máu của anh.
“... Đừng hoảng, tôi không chết được đâu. Cô lau sạch tay trước đi đã.”
Màu đỏ nhớp nháp dính trên ngón tay trắng ngần như sứ của cô, gai mắt y như màu sơn móng tay anh đã từng thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook