Năm Tháng Vội Vã
-
Quyển 3 - Chương 2
Hôm sau đi học, Phương
Hồi đã chủ động gọi Lâm Gia Mạt vào ăn cơm cùng. Lâm Gia Mạt rất phấn khởi và
thế là nghiễm nhiên trở thành bạn thân của cô, dù sao cũng vừa mới chuyển
trường, hòa nhập được với bạn bè mới là điều đáng mừng. Hơn nữa Lâm Gia Mạt
cũng thấy Phương Hồi khá ổn, bạn đầu tiên gặp ở trường mới là cô, chứng tỏ hai
đứa có duyên với nhau. Lâm Gia Mạt không tuếch toác như Tiểu Thảo, cũng hoạt
bát nhưng lại cẩn thận, sống nội tâm, hai đứa chơi với nhau rất tâm đầu ý hợp.
Chính vì vậy, cuối cùng Phương Hồi đã chấm dứt được cảnh lủi thủi một mình
trong sân trường.
Được tiếp xúc nhiều với Lâm Gia Mạt, dần dần Phương Hồi đã phát hiện ra sự giản dị của mình. Cho dù thế nào, thời trang cũng là thứ quá xa vời với cô, còn hồi đó Lâm Gia Mạt được coi là người rất am hiểu thời thượng. Bút Lâm Gia Mạt viết đều là những chiếc bút có màu sắc rực rỡ và hình ảnh ngộ nghĩnh, trên bút xóa có dán tranh hoạt hình, ba lô đeo búp bê, trong ví có ảnh ngôi sao điện ảnh, gần như cô đã đọc hết tất cả các truyện tranh Nhật Bản, hàng tháng đều mua tạp chí Âm nhạc đương đại, ai ra album mới nào, ai có vụ scandal nào cô đều biết hết. Thế nên trong số con gái lớp [1], Lâm Gia Mạt được coi là người đi trước thời đại. Một thời trường F đã từng rộ lên phong trào tết vòng đeo tay, chính Lâm Gia Mạt là người khởi xướng.
Hôm đó ăn trưa xong, Lâm Gia Mạt vừa ngồi nghe nhạc với Phương Hồi vừa rút từ trong túi sách ra mấy sợi pha lê trong suốt và tết. Phương Hồi liền nhìn với vẻ tò mò rồi hỏi:
“Sợi pha lê”. Lâm Gia Mạt giơ lên trước mặt Phương Hồi, hỏi: “Tớ tết thành vòng đeo tay, có đẹp không?”.
“Đẹp quá”.
“Thật hả! Trong này tớ vẫn còn, cho cậu mấy sợi để tết nhé!”. Lâm Gia Mạt lại rút ra mấy sợi nữa và đưa cho Phương Hồi.
“Hả? Không cần đâu, tớ có biết tết đâu”.
“Cái này tết thế nào?”.
“Cậu thích tết mấy sợi? Ba sợi là dễ nhất, nhưng năm sợi thì đẹp hơn! Trong này tớ không đủ, tan học về bọn mình có thể đi mua thêm!”.
“Mua ở đâu?”.
“Ngay ngoài cổng trường thôi! 3 hào một sợi, 1 tệ được bốn sợi!”.
Phương Hồi thấy đúng là rất đẹp, liền bắt chước theo. Đúng là tết không khó, một buổi trưa mà cô tết gần xong một chiếc.
Trần Tầm, Triệu Diệp và Kiều Nhiên đi chơi bóng về, đúng lúc nhìn thấy bọn họ đang ngồi thắt chiếc vòng lên cổ tay, Triệu Diệp liền ghé sát vào hỏi:
“Các cậu làm gì vậy? Sao không ra xem bọn tớ chơi bóng! Hôm nay tớ chơi lên tay lắm, vào được bốn quả ba điểm!”.
“Tớ bảo xuống xem nhưng Phương Hồi không chịu đi! Cậu ấy chỉ ngồi trước cửa sổ thôi!”. Lâm Gia Mạt cười nói.
Phương Hồi liền lắc đầu: “Bên dưới đông lắm, không có chỗ!”.
Thực ra cô cũng muốn ngồi ngoài sân xem Trần Tầm chơi bóng, nhưng sân bóng rổ luôn có rất đông con gái vây quanh, không ít bạn nữ đến xem Trần Tầm chơi, nghe Triệu Diệp nói còn có mấy cô bé còn mang nước cho cậu, chính vì thế cô không muốn ngồi cùng bọn họ.
“Thế cậu có nhìn thấy tớ không?”. Trần Tầm tựa vào bàn Phương Hồi hỏi.
“Có lúc nhìn thấy các cậu nhưng không rõ”.
Phương Hồi liếc cậu một cái, cố tình c chữ “các”, so với Trần Tầm, cô thận trọng hơn nhiều.
“Ừ”. Trần Tầm nói với giọng tiu nghỉu.
“Cái này là cái gì vậy?”. Kiều Nhiên phát hiện ra chiếc vòng đeo tay bằng sợi pha lê trong tay họ, bèn cầm lấy hỏi.
“Vòng tay, bọn tớ tự tết đấy! Đẹp không?”. Lâm Gia Mạt nói với giọng rất đắc ý.
“Đưa tớ xem nào!”. Triệu Diệp liền cầm lấy: “Đẹp lắm, tớ lấy nhé, thank you!’
“Thôi đi! Phương Hồi tết cả buổi trưa đấy!” Lâm Gia Mạt giật lại.
“Thế cậu cho tớ cái cậu tết đi!”. Triệu Diệp cười cợt nhả nói.
“Còn lâu...! Hê... Trả cho tớ đi!”.
Lâm Gia Mạt chưa nói xong thì chiếc vòng tay đặt trên bàn đã bị Triệu Diệp cướp mất, cô vội đứng dậy đuổi theo Triệu Diệp.
“Cậu cũng tết cho tớ một cái nhé!”. Tranh thủ lúc Kiều Nhiên quay đầu ra ngó, Trần Tầm liền ghé sát vào tai Phương Hồi nói nhỏ.
“Hả?”. Phương Hồi sững người nhìn cậu.
“Tớ cũng muốn có cái để đeo!”. Trần Tầm nói: “Thôi cứ thế nhé! Cậu tết đi!”.
Phương Hồi cười rồi gật đầu.
Sau khi tan học, Phương Hồi và Lâm Gia Mạt ra cổng trường mua sợi pha lê. Lâm Gia Mạt chọn giúp Phương Hồi rất nhiều màu, hai đứa nghiên cứu cách phối màu một hồi lâu, cười nói vui vẻ.
Về đến nhà, vừa làm xong bài tập, Phương Hồi liền bắt tay vào tết, cô tết năm sợi, chọn kiểu phức tạp nhất. Tối đến Trần Tầm lấy cớ đối chiếu kết quả bài tập và gọi điện thoại cho cô, rồi còn dặn đi dặn lại cô nhớ tết vòng tay cho cậu. Mặc dù bề ngoài Phương Hồi chê cậu nhiều chuyện, nhưng trong lòng lại cũng thấy vui vui.
Hôm sau nữa đi học, Phương Hồi lén dúi chiếc vòng vào tay Trần Tầm, Trần Tầm rất phấn khởi, đeo ngay vào tay.
Phương Hồi vội kéo ống tay áo cậu xuống nói: “Bỏ tay áo xuống đi! Đừng để mọi người nhìn thấy!”.
“Ừ!”. Trần Tầm miễn cưỡng nhét vào trong, nói: “Thực ra cũng chẳng có gì, hay là bọn minh cứ công khai với đám Kiều Nhiên đi”.
“Không được!”. Phương Hồi hốt hoảng nói: “Lỡ mà đến tai cô chủ nhiệm thì sao! Cậu cũng biết Triệu Diệp ăn nói bộp chộp nhất mà!”.
“Ừ...”. Trần Tầm cúi đầu nhìn xuống cổ tay, nói: “Thế buổi trưa xuống sân xem tớ chơi bóng nhé”.
“Tớ không xuống đâu. Bên dưới đông người lắm, hơn nữa, có đông con gái cổ vũ cho cậu rồi tớ đi làm gì nữa!”.
“Coi cậu kìa! Hẹp hòi thế”. Trần Tầm bật cười, cậu rất thích nhìn vẻ ấm ức đó của Phương Hồi, cậu luôn nghĩ rằng như thế mới chứng tỏ được rằng cô quan tâm đến cậu: “Tớ đâu có uống nước của bọn họ đâu, ai thèm quan tâm đến bọn họ! Nếu cậu xuống, lúc giải lao tớ sẽ ngồi cạnh cậu, uống nước cậu đưa!”.
“Thôi đi!” Phương Hồi biết Trần Tầm đang đắc ý, bèn lườm cậu một cái.
“Nói thật đấy! Nếu trưa nay cậu không xuống xem thì cũng phải đứng trên tầng xem nhé!”. Giọng Trần Tầm rất nghiêm túc: “Chỉ được xem tớ chơi, không được xem Kiều Nhiên chơi đâu đấy!”.
Lần này đến lượt Phương Hồi bật cười, mắt cô cong cong như hình trăng lưỡi liềm, nhìn Trần Tầm nói: “Tầng năm cao như vậy, các cậu cao sàn sàn nhau, làm sao tớ phân biệt được ai vào ai!”.
“Không được! Hôm nay phải để cậu nhìn cho thật rõ!”. Trần Tầm trề môi nói.
Buổi trưa Trần Tầm không ăn cơm, cứ đòi xuống sân gần khu lớp học nhất. Phương Hồi không chấp được tính trẻ con của cậu, đành cất hộp cơm đã gói cẩn thận vào chỗ Trần Tầm. Ăn cơm xong, Lâm Gia Mạt gọi cô đi mua nước cùng, Phương Hồi liền giả vờ trêu bạn, nhất quyết không chịu đi. Thực ra cô không muốn nuốt lời, đã hứa với Trần Tầm rồi thì phải đứng bên cửa sổ xem cậu chơi bóng.
“Ghét thật!”. Lâm Gia Mạt bò sấp trước cửa sổ, vừa cười vừa nói: “Biết thế này thì hôm qua không dạy cậu tết vòng tay nữa!”.
“Hê hê, tan học tớ sẽ mời cậu kem!”. Phương Hồi mỉm cười ngại ngùng.
“Về nhà cậu đã tết chưa? Đưa tớ xem nào!”. Lâm Gia Mạt nói.
“Chưa”. Phương Hồi cũng hơi chột dạ: “Tết được một lúc thì chán”.
“Cậu thật là!”. Lâm Gia Mạt nhún vai: “Làm người khác cụt hứng quá..
“Tớ định tết xong sẽ cho cậu xem sau!”. Phương Hồi vội giải thích.
“Í! Cậu coi kìa, coi kìa!”. Lâm Gia Mạt không để ý đến lời cô mà đột ngột reo lớn.
Phương Hồi liền quay đầu nhìn xuống sân, bóng dáng khỏe mạnh của Trần Tầm lọt ngay vào mắt cô.
Bất giác cô liền cười, trong lòng cảm thấy rất vui.
“Từ khu giảng đường đến sân bóng, ít ra cũng phải cách mấy trăm mét! Nhưng em đã nhận ngay ra anh ấy, anh có biết vì sao không?”.
Kể đến đây, Phương Hồi vẫn mỉm cười rất dịu dàng. Từ trước đến nay cô rất lạnh lùng, trong mắt tôi, nụ cười này vô cùng kì lạ.
Tôi lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.
Đôi mắt Phương Hồi ngân ngấn nước, nhìn cô như đứa trẻ đang giấu kín điều bí mật của mình, nét mặt rạng ngời, nói:
“Vì trên sân, chỉ có mỗi anh ấy là mặc áo đồng phục ngược!”.
Buổi trưa chơi bóng xong, Trần Tầm ngồi cạnh Phương Hồi và lấy cuốn vở để quạt tay.
Lâm Gia Mạt bò sấp xuống bàn hỏi: “Sao hôm nay cậu lại mặc áo ngược!”.
“Tớ thích thế!”. Trần Tầm cười cười nhìn sang Phương Hồi, Phương Hồi mím môi rồi cúi đầu xuống.
“Nhiễu thật! Cậu ta chỉ thích khác người thôi!”. Triệu Diệp bước đến cướp lấy cuốn vở trong tay Trần Tầm: “Tôi chẳng thích chơi bóng với cậu ta tí nào, dưới sân lúc nào cũng có đám con gái hò la tên cậu ta!”
“Biến! Chắc là do hôm nay bị tôi chụp chứ gì? Nghe cái giọng ghen ăn tức ở của ông kìa!”. Tiện thể Trần Tầm liền vớ ngay chai nước mà Phương Hồi mang đi từ nhà, mở nắp uống hai ngụm.
“Phương Hồi cho ông uống chưa!”. Kiều Nhiên giật lại chai nước trả cho Phương Hồi. Phương Hồi ngại ngùng cảm ơn, Trần Tầm liền liếc trộm cô một cái.
“Đúng vậy!”. Triệu Diệp cốc đầu Trần Tầm một cái rồi nói: “Hôm nay tôi còn cướp được bóng của ông hai lần! Đúng không Gia Mạt? Cậu có nhìn thấy không?”.
“Làm gì có nhỉ”. Lâm Gia Mạt giả vờ nhớ lại, lắc đầu trả lời.
“Hứ! Chán cậu thật!”. Triệu Diệp chọc bút vào cô một cái.
“Đừng đùa nữa!”. Lâm Gia Mạt vỗ vào tay Triệu Diệp, cười nói: “Tớ nhìn thấy rồi! Đó cũng là do cái cậu để tóc dài đó chặn cậu ấy trước nên cậu mới cướp được. Cậu tóc dài ấy là ai vậy? Tớ thấy cậu ấy chơi hay lắm!”.
“Dĩ nhiên là phải hay rồi! Anh ấy là đội trưởng của đội bóng trường mình! Học lớp 11, tên Tô Khải”. Triệu Diệp trả lời với giọng rất đắc ý.
“Thảo nào!”. Lâm Gia Mạt gật đầu: “Tớ để ý mấy ngày rồi, Tô Khải chơi ổn định nhất, cắt bóng rất nhanh, chuyền cũng đẹp”.
“Cậu cũng am hiểu đó nhỉ!”. Triệu Diệp nói với vẻ rất hào hứng: “Hay là tối nay xuống xem bọn tớ tập nhé! Tớ sẽ cho cậu biết thế nào là cú úp bóng đích thực!”.
“OK thôi”. Lâm Gia Mạt mở mắt tròn xoe, nói: “Nhưng cậu có úp bóng được thật không?”.
“Dĩ nhiên rồi!”. Triệu Diệp hào hứng hẳn lên, cậu chạy đến trước bục giảng, nhảy nhẹ lên là đã với được mép trên của quốc kì treo cao hơn bảng.
“Cậu xem! Cũng có vẻ được đó nhỉ!”. Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi nói: “Tan học cậu đi cùng tớ nhé!”
“Tớ không đi được, tớ còn phải về xem bản vẽ, ngày mai lại ra báo tường rồi”.
Phương Hồi thu dọn đống sách vở bị Trần Tầm và mọi người vứt lung tung trên bàn, đẩy Trần Tầm ra rồi nói nhỏ: “Mau đi ăn cơm đi, tớ để ở chỗ cậu đó!”.
“Vừa nãy cậu nhìn thấy tớ rồi chứ?”. Trần Tầm đứng dậy, cũng hỏi nhỏ.
“Ừ!”. Phương Hồi khẽ gật đầu và mỉm cười.
Sau khi tan học, Phương Hồi về nhà trước, Lâm Gia Mạt ở lại xem Triệu Diệp tập bóng, ngày hôm đó cậu ch rất phong độ, luyện năm cú úp bóng thì vào được ba. Cả đội phối hợp với nhau cũng rất ăn ý, tấn công, phòng thủ, chuyền bóng, cướp bóng đều đâu vào đấy, huấn luyện viên rất phấn khởi nên đã cho bọn họ nghỉ sớm. Lúc đầu mọi chuyện đều rất ổn, nhưng sau khi buổi tập kết thúc lại có chuyện xảy ra.
Thấy mọi người đều rôm rả, đội trưởng Tô Khải liền đề nghị đi ăn cùng nhau, Triệu Diệp kéo Lâm Gia Mạt đi bằng được, Lâm Gia Mạt thấy chưa muộn lắm nên đã đồng ý. Mọi người thống nhất rằng, Tô Khải, Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt đến nhà hàng Vũ Hoa mà họ thường hay đi ăn để gọi đồ ăn trước, các cầu thủ còn lại thì thu dọn dụng cụ rồi ra sau.
Ba người đến nhà hàng Vũ Hoa, bên trong khá đông khách, họ bảo nhân viên phục vụ ghép bàn, kê ghế, gọi hai chai Sinkist uống trước.
Triệu Diệp rót nước ngọt cho Lâm Gia Mạt rồi cười nói: “Thế nào? Đội bọn tớ mạnh đúng không?”.
“Ừ!”. Lâm Gia Mạt đón lấy cốc nước, chuyển cho Tô Khải nói: “Vừa nãy anh nói học kì tới có cúp Nike đúng không? Chắc các anh sẽ giành được chức vô địch chứ?”.
“Cũng khó nói lắm, có mấy trường khá mạnh”. Tô Khải vừa uống nước vừa nói: “Nhưng nếu cứ phát huy như hôm nay thì rất có hi vọng đấy! Em là Lâm Gia Mạt đúng không? Từ nay trở đi bọn anh thi đấu, em nhớ đến xem nhé! Anh phát hiện ra rằng có em làm cổ động viên, xác suất vào bóng của Triệu Diệp cực cao!”.
“Thôi đi sếp! Có lúc nào là xác suất vào bóng của em thấp đâu?”. Triệu Diệp vội cự lại, mặt hơi đỏ lên.
“Thế cậu đỏ mặt làm gì?”. Tô Khải cười nói.
“Tinh thần sảng khoái thôi! Anh uống nước đi!”. Triệu Diệp liếc Tô Khải một cái rồi cầm chai nước lên rót vào cốc Tô Khải.
Đúng lúc này có một người đi ngang qua, không may chạm vào cánh tay Triệu Diệp, chai nước liền đổ hết vào Lâm Gia Mạt.
“Ông đi đứng kiểu gì vậy!”. Triệu Diệp đứng phắt dậy, đặt mạnh chai nước xuống bàn, trợn mắt nhìn cậu kia nói.
Nhưng Triệu Diệp không thể ngờ rằng, mấy bàn bên cạnh cũng đều đặt mạnh chai xuống và đứng hết dậy.
Cậu kia liền cười, đẩy Triệu Diệp nói: “Định giở trò gì vậy? Thích gây sự hả?”.
Nhìn đám người đó quần áo giống nhau, chắc chắn là học sinh của trường dạy nghề bên cạnh. Hầu hết bọn họ đều rất gấu, Lâm Gia Mạt bắt đầu thấy sợ.
“Thôi...”. Lâm Gia Mạt kéo Triệu Diệp, run rẫy nói.
“Đừng nói thế! Bên đó thôi nhưng bên đây đã thôi đâu!”. Bên đó lại có một gã bước đến túm áo Triệu Diệp nói.
“Bỏ ngay ra cho tôi!”. Tô Khải gạt ngay tay gã kia ra.
“Thôi thôi!”. Lâm Gia Mạt lại kéo Tô Khải nói.
“Có việc gì thì nói với tôi, cho hai đứa này đi đi!”. Tô Khải đẩy Lâm Gia Mạt ra, đưa mắt ra hiệu cho Triệu Diệp lên.
“Đừng nhiều lời nữa!”. Tô Khải quay đầu quát Triệu Diệp: “Về đi!”.
Triệu Diệp sững lại một lúc rồi kéo Lâm Gia Mạt chạy đi.
“Cậu đi giúp anh ấy đi chứ!”. Lâm Gia Mạt sốt một giục.
“Một mình tớ giúp được cái đếch gì! Cậu không hiểu ý Tô Khải là bảo tớ mau chạy về gọi mọi người à!”. Triệu Diệp vừa chạy vừa nói.
Hai đứa chạy đến nửa đường thì gặp đồng đội, mọi người vội vàng kéo đến nhà hàng Vũ Hoa, nhưng đám người đó đã bỏ đi. Tô Khải ngồi trên ghế, mặt bị đánh sưng vù một b
“Đội trưởng, bọn nó biến rồi à?”. Triệu Diệp nhìn bốn xung quanh, hỏi: “Anh không sao chứ?”.
“Ừ! Bọn nó thụi tôi hai phát rồi biến, không sao”.
“M.kiếp! Để em đuổi theo!”. Triệu Diệp xắn ống tay áo lên.
“Đứng lại! Bảo cậu đi là vì không muốn các cậu dính vào chuyện này! Có biết quy định nếu gây gổ ở ngoài sẽ bị đuổi khỏi đội hay không!”. Tô Khải gằn giọng: “Nhớ cho rõ đây! Không ai được ra ngoài gây gổ! Và chuyện buổi hôm nay không ai được nói ra ngoài, ngày mai huấn luyện viên hỏi thì cứ nói tôi bị đứa khác đá bóng vào mặt!”
“Thế phải cho qua ư?” Triệu Diệp nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Ừ! Lần sau cậu phải chú ý đó, động một tí là sừng sộ với người ta, mấy ngày tới nhớ đi học về sớm, đi đường thẳng, bọn nó là học sinh trường dạy nghề, nghe giọng có vẻ như vẫn sẽ tìm cậu để giải quyết đấy!”.
“Vâng!”. Triệu Diệp chán nán nỏi: “Xin lỗi sếp!”.
“Thôi dẹp đi! Hôm nay tôi gọi hai đĩa thịt gà xào hạt điều, Triệu Diệp trả tiền!”. Tô Khải vừa cười vừa nói, mọi người cũng cười theo.
Ngày hôm sau đi học, Phương Hồi vào lớp thì thấy Triệu Diệp đang nói chuyện với Trần Tầm về chuyện ngày hôm qua, Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi xuống bàn cuối ngồi nghe cùng. Triệu Diệp lại kể lại một lần nữa, Phương Hồi mới nắm được đầu đuôi câu chuyện.
“Trời ạ, may mà không có gì nghiêm trọng!”. Phương Hồi sợ quá, mặt tái nhợt, nắm chặt tay Lâm Gia Mạt nói.
“Chứ sao nữa! Lúc đó tớ sợ chết đi được!”. Lâm Gia Mạt lấy tay đỡ ngực, nói.
“Hôm qua có mặt tớ đấy thì tốt, cùng các cậu chặn bọn nó! Tớ ghét nhất là bọn trường dạy nghề, bọn đấy suốt ngày trấn lột tiền của học sinh cấp hai trường mình!”.
“Cậu đừng có gây sự với bọn họ!”. Phương Hồi phản ứng khác bình thường, sốt sắng dặn Trần Tầm.
Nhìn vẻ lo lắng của Phương Hồi, Trần Tầm khoái chí lắm, cậu khua tay, nói: “Yên tâm đi, không có việc gì thì gây sự với bọn chúng làm chi!”.
“Lần sau mà gặp bọn nó, chắc chắn tớ phải tẩn cho một trận đã đời!”. Triệu Diệp bẻ ngón tay rắc rắc, nói.
“Thôi đi!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt lườm Triệu Diệp: “Cậu quên anh Tô Khải nói gì rồi à? Nếu cậu không hung hăng thì hôm qua đã chẳng có chuyện gì xảy ra”.
“Không phải nó làm đổ nước vào cậu đó sao?”. Hơn nữa tớ đâu có nghĩ là bọn nó lại đông như vậy, tớ vừa đặt mạnh chai nước xuống bàn thì bọn nó đã đứng phắt dậy!”. Triệu Diệp đang ngồi trên bàn liền nhảy ngay xuống đất, nhưng sau đó quay về bọn tớ cũng đâu kém cạnh, tiền đạo Lưu Bác đã cầm một viên ngói, miệng hô: “Đ.m mày, đ.m mày, đ.m mày, rồi xông đến!”.
“Nói mà không biết ngượng! Phương Hồi cậu không biết chứ, hôm qua lúc chạy đi gọi đồng bọn, cậu ta chậm dã man! Còn không chạy nhanh bằng tớ”.
“Tớ làm sao bì được với cậu được!”. Triệu Diệp lấy tay chỉ vào eo mình: “Hàng rào cao đến đây, tớ còn đang trèo thì Gia Mạt co chân bước qua rất nhẹ nhàng, tớ đuổi theo hỏi sao cậu vượt rào nhanh vậy, cậu ấy bảo hồi cấp hai cậu ấy tập môn vượt rào trăm mét!”.
Mọi người đều cười ha ha.
Chuông báo bảy rưỡi kiểm tra bài vở đã đổ, tất cả mọi người đều trở về chỗ ngồi. Phương Hồi bảo mọi người chuyển hết vở bài tập lịch sử lên trên, Lâm Gia Mạt ôm chồng vở mang lên văn phòng giáo viên cùng cô.
Ngoài hành lang, Lâm Gia Mạt nói với Phương Hồi bằng giọng rất bí “Cậu chẳng xứng đáng là bạn bè gì cả! Dám giấu tớ chuyện quan trọng như vậy!”.
Phương Hồi liền thắc mắc: “Giấu cậu chuyện gì?”.
“Nhắc nhở cậu nhé, keyword vòng đeo tay!”. Lâm Gia Mạt cười rất ranh mãnh và bước lên trước hai bước: “Sáng nay tớ đã nhìn thấy dưới tay kẻ nọ rồi, cậu đừng nói là trùng hợp nhé, tớ nhớ là hôm đó màu mười giờ chỉ còn lại sợi cuối cùng”.
Chồng vở trên tay Phương Hồi liền rơi roạt xuống đất, cô đứng chôn chân tại chỗ, sợ sệt nhìn Lâm Gia Mạt.
“Cũng không phải…” Phương Hồi thở phào, nói: “Thực ra tớ và cậu ấy cũng…”
“Thôi, tớ hiểu rồi”. Lâm Gia Mạt khoác tay lên vai cô, nói: “Bọn mình trao đổi nhé, tớ cũng nói cho cậu biết một điều bí mật?”.
“Bí mật gì vậy?”. Phương Hồi vừa vỗ cho đám vở bay hết bụi vừa hỏi.
“Tớ cũng thích một người rồi”.
“Ai vậy? Trong lớp mình ư?” Bất giác Phương Hồi lại thấy hồi hộp.
“Không!”. Lâm Gia Mạt ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Tô Khải, đội trưởng đội bóng trường mình!”.
Chơi thân với Lâm Gia Mạt, Phương Hồi mới hiểu được thế nào là thích, thế nào là theo đuổi. So với cô bạn gái của mình, mấy trò vụng trộm của Phương Hồi và Trần Tầm chỉ là muỗi.
Hôm đó trong giờ ngữ văn, Lâm Gia Mạt chuyển cho cô một mẩu giấy, giọng rất khẩn thiết, năn nỉ trưa nay nhất định Phương Hồi phải xuống xem con trai chơi bóng dưới sân, nói việc này có liên quan đến cuộc sống thời cấp ba, hạnh phúc cả cuộc đời Lâm Gia Mạt và con trai cô sau này - tức cậu con nuôi của Phương Hồi có cơ hội được mang một cái họ khá dễ thương - họ Tô hay không. Phương Hồi đành phải trả lời “Ừ” rồi lấm lét nhìn ra cửa sổ, xác định cô chủ nhiệm không đứng đó nhìn trộm mới gửi lại cho Lâm Gia Mạt.
Vừa ăn trưa xong, Lâm Gia Mạt liền kéo Phương Hồi lao như bay xuống sân.
“Từ từ thôi!”. Phương Hồi xoa cánh tay nói: “Sao vội thế? Chắc gì anh ấy đã ở đó?”.
“Hứ! Tớ là ai hả? Tớ có bao giờ đánh trận nào không chuẩn bị trước không?”. Lâm Gia Mạt trợn tròn mắt nói: “Sáng nay tớ đã hỏi dò Triệu Diệp rồi, hàng ngày khoảng hơn mười hai giờ là Tô Khải xuống sân, anh ấy không giữ sân, cũng không chơi bóng với người lạ, chỉ chơi với lớp 11 [2] hoặc đám Triệu Diệp thôi.
“Cậu gớm thật đấy!”. Phương Hồi nói với vẻ thán phục: “Thế hôm nay cậu định nói gì với anh ấy?”.
“Hê hê, hôm nay xúc tiến phương án A!”. Lâm Gia Mạt cười rất ranh mãnh.
Hai đứa không đến sân bóng ngay mà ra căng tin mua nước trước, Lâm Gia Mạt băn khoăn không biết nên mua Pepsi, Coca Cola hay nước dưa hấu, cô thấy buồn vì không hỏi rõ xem Tô Khải thích uống vị nào. Trong lúc cô đang do dự, thì Phương Hồi đã mua một chai trà đen lạnh, Trần Tầm thích uống loại này, đã xuống đây rồi thì tiện thể mua luôn cho cậu một chai.
Bọn họ quay về sân thì mới phát hiện ra rằng không còn vị trí nào trống nữa. Đúng là Tô Khải đang chơi bóng cùng Triệu Diệp, Trần Tầm và Kiều Nhiên, vì thế người ngồi ngoài sân xem bóng rất đông, dưới khung bóng rổ, mọi người đã ngồi kín từ lâu, có các cô bé học sinh cấp hai, cũng có cả con gái cấp ba, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại liếc vào sân.
“Tớ còn thắc mắc tại sao cậu không chịu xuống sân!”. Lâm Gia Mạt đứng ngược sáng, kéo Phương Hồi lại gần mình, nheo mắt nói với vẻ ngao ngán: “Đông quá!”.
Phương Hồi nhìn Trần Tầm cười. Trần Tầm không nhìn thấy cô, cậu đang chơi rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gọi đồng đội mấy câu, mồ hôi nhễ nhại, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Một lát sau, Tô Khải v mấy anh lớp 11 ra sân để một tốp khác vào thay, Lâm Gia Mạt không để lỡ thời cơ mà gọi ngay tên anh và ra sức vẫy tay.
Tô Khải bước đến, cười chỉ vào sân: “Xem Triệu Diệp chơi bóng hả?”.
“Không! Em có việc muốn tìm anh”. Lâm Gia Mạt cau mày nói.
“Tìm anh? Có chuyện gì vậy?”. Tô Khải thổi phù một hơi, tựa người vào cái cây bên cạnh.
“Anh cứ uống nước đi đã!”. Lâm Gia Mạt đưa lon Pepsi cho cậu.
“Thôi thôi! Em cứ để cho Triệu Diệp đi!”. Tô Khải đẩy lại.
“Lon nước này là do người khác nhờ em đưa cho anh!”. Lâm Gia Mạt kéo Tô Khải lại, nhét lon nước vào tay anh.
“Hả?”. Tô Khải và Phương Hồi cùng nhìn cô bằng ánh mắt sửng sốt.
Lâm Gia Mạt liền cười, nói: “Em có một người bạn rất có cảm tình với anh, đây là nước bạn ấy mua!”.
“Làm gì có chuyện đó! Ai vậy?”. Tô Khải cũng có phần bẽn lẽn vì hơi bất ngờ, bất giác lại nhìn Phương Hồi đứng bên cạnh nhưng nãy giờ vẫn chưa nói gì.
“Không... Không phải em!”. Phương Hồi vội lắc đầu.
“Không phải Phương Hồi đâu! Đó là ai thì tạm thời em phải giữ bí mật đã, để bạn ấy nói trực tiếp với anh sau! À, anh mau ghi lại ngày sinh nhật, chòm sao, nhóm máu, số điện thoại nhà anh cho em để em báo cáo cho người ta”. Lâm Gia Mạt chớp mắt rất tinh nghịch.
“Nhiều yêu cầu thế? Có vẻ như chi tiết quá…”
“Nói đi, em là cô bạn duy nhất trong lớp quen anh, bạn ấy chỉ trông chờ vào
Tô Khải liền cười đáp: “Sinh nhật 24-6, nhóm máu A, chòm sao Cự Giải, số điện thoại nhà..., thôi, để anh cho em số máy nhắn tin!”.
“Thế thì tốt quá!”. Lâm Gia Mạt hết sức hào hứng, vội ghi lại dãy số mà Tô Khải đọc.
Trong sân lại thay người, lần này đến lượt đám Trần Tầm ra sân, Tô Khải đưa chai nước cho Lâm Gia Mạt, vẫy tay với họ rồi vào sân.
Lâm Gia Mạt mừng như mở cờ trong bụng, cười rất rạng rỡ, rồi cô lén quay về phía Phương Hồi giơ hai ngón tay biểu thị chiến thắng.
“Sao cậu lại nói người khác thích anh ấy?”. Không nén nổi tò mò, Phương Hồi liền hỏi.
“Như thế tiếp xúc mới dễ mà, cậu xem tớ chẳng mất công gì mà đã biết được số máy nhắn tin của anh ấy!”.
“Cậu ghê thật đấy!”. Phương Hồi than: “Nhưng sau này phải làm thế này!”.
“Sau này... đợi bọn tớ có cảm tình với nhau rồi thì ai còn quan tâm đến chuyện hồi đầu thế nào nữa!”. Lâm Gia Mạt nói.
“Cậu khôn thật đấy! Khôn không lớn lên được”. Phương Hồi véo bạn một cái.
“Đừng nói linh tinh! Đây gọi là đi đường vòng, dần dần bọn tớ sẽ thân nhau thôi”. Lâm Gia Mạt tránh tay Phương Hồi, nói với giọng rất đắc ý.
Phương Hồi cười, không nói thêm gì nữa, cô ngước mắt lên tìm Trần Tầm, chai nước trà đen vẫn nằm trong tay cô, không còn mát nhiều nữa, cô muốn đưa ngay cho cậu.
Nhưng Trần Tầm lại không nhìn thấy Phương Hồi, dưới khung bóng rổ có cô bạn gọi cậu, sau khi ra sân, cậu liền đi thẳng đến đó. Phương Hồi nhìn thấy cậu ngồi xuống cạnh cô bạn đó, đón chai nước Fanta mà cô bạn đưa cho, mở nắp uống ừng ực, cô bạn cầm chiếc áo đồng phục mà cậu vừa cởi ra rồi cười, cậu nói thêm gì đó rồi hai người cùng cười ngặt nghẽo.
Mùa này mặc áo cộc tay không lạnh hay sao?
Áo đưa cho người khác rồi, nếu đứng trên tầng thì làm sao cô nhận được ra cậu?
Rõ ràng nói là thích uống trà đen lạnh nhất, tại sao uống Fanta cũng hào hứng như vậy?
Đều là thích, nhưng có người nói thích một cách vòng vo, có người lại sau khi thích mới vòng vo, rốt cuộc cái nào là đúng?
Không biết Phương Hồi đang hỏi thầm ai, không có ai trả lời giúp cô, chỉ còn lại cảm giác chua xót, đau đớn, khiến cô nắm chặt chai nước trong tay, móng tay bấm chặt, một nửa đỏ, một nửa trắng bệch.
“Ê, không biết cô nàng kia là ai nhỉ? Sao vai chính như cậu lại phải đứng lép vế một bên, còn cậu ta lại nghiễm nhiên ngồi cạnh Trần Tầm thế hả?”.
Lâm Gia Mạt cũng đã nhìn thấy Trần Tầm, cô thấy sắc mặt Phương Hồi mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, bèn nói với giọng bất bình.
“Tớ không quen”. Phương Hồi cúi đầu xuống, kéo Lâm Gia Mạt nói: “Bọn mình về thôi”.
“Cậu...”
“Đi thôi!”. Phương Hồi nói với giọng quả quyết.
Lâm Gia Mạt lại thở dài, bọn họ vừa chuẩn bị quay đi, thì hai cô bé cấp hai đứng sau lại đột nhiên gọi lớn “Trần Tầm!”. Rõ ràng là hai cô bé đó không quen Phương Hồi và Lâm Gia Mạt, gọi xong, liền vội trốn vào sau lưng họ, một cô bé nói nhỏ: “Anh ấy nhìn về phía này chưa?”. Cô bé còn lại ngó đầu ra, nói với giọng vui mừng: “Nhìn rồi! Nhìn rồi!”.
Đúng là Trần Tầm đã nghe thấy, cậu cũng đã nhìn về phía này, nhưng cậu không nhìn thấy cô bé vừa lên tiếng gọi, mà là nhìn thấy Phương Hồi.
Kiều Nhiên và Triệu Diệp cũng đã phát hiện ra bọn họ, ba đứa liền bước về phía này.
“Cậu có nhìn thấy không, cú ghi ba điểm vừa nãy của tớ, tuyệt không?”. Triệu Diệp hào hứng đón lấy chai nước trong tay Lâm Gia Mạt, nói.
“Trả tớ!”. Lâm Gia Mạt vội giật ngay chai nước lại: “Có phải của cậu đâu mà cậu đòi uống!”.
Trần Tầm liền giơ ngón giữa lên chỉ về phía Triệu Diệp, giả vờ vô tình chạm vào bàn tay Phương Hồi, nói: “Tớ lấy nhé”.
Phương Hồi lạnh lùng nhìn cậu, Trần Tầm không phát hiện ra điều gì, liền chỉ vào chai nước trà đen trong tay cô rồi nói nhỏ: “Cái này, cảm ơn nhé!”
“Nóng không?”. Phương Hồi đột ngột quay đầu đi, đưa chai nước cho Kiều Nhiên đang đứng ở đầu bên kia: “Cậu uống đi”.
“Hả... cảm ơn cậu!”. Kiều Nhiên sững người ra một lát, sau đó đón lấy chai nước cười rạng rỡ.
Bàn tay Trần Tầm chưa kịp rút về, tựa như dấu chấm ngại ngùng trong cuộc đối thoại của bọn họ, lơ lửng trong không khí.
Cậu nhìn thấy Kiều Nhiên ngửa cổ lên uống mấy ngụm, chắc là thứ chất lỏng màu đỏ sẫm lắc lư trong chai đó rất ngon, nhưng Trần Tầm lại cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt, đắng đến nỗi không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Trần Tầm chống tay vào cái cây sau lưng và đứng bật dậy, lúc đi ngang qua Phương Hồi, hai người không ai nhìn ai.
“Ê! Đi đâu vậy!”. Triệu Diệp đứng sau gọi.
“Lên lớp!”. Trần Tầm không thèm
“Đợi lát rồi lên cả thể!”.
“Đây đếch chơi nữa!”. Trần Tầm đi về phía khung bóng rổ, lấy lại chiếc áo đồng phục từ tay cô bạn đó rồi hậm hực về lớp.
“Thần kinh à? Sao tự dưng lại như ăn phải thuốc súng vậy?”. Triệu Diệp nói với Kiều Nhiên bằng giọng sửng sốt.
“Không biết, thôi kệ cậu ta!”. Kiều Nhiên cẩn thận vặn lại nắp chai nước.
“Tớ hỏi các cậu, con bé ngồi dưới khung bóng rổ kia là ai vậy? Có thân với Trần Tầm không?”. Lâm Gia Mạt tranh thủ cơ hội dò hỏi.
“Ai cơ?”. Kiều Nhiên hỏi.
“Cái cậu mà cầm áo cho Trần Tầm ấy, đó, đứng dậy rồi đó, chính là cậu ta đấy”. Lâm Gia Mạt chu môi nói.
“À! Vương Mạn Mạn hả! Lớp [5], bạn cùng cấp hai với Trần Tầm”. Triệu Diệp nhìn rồi quay sang nói với vẻ thần bí: “Theo nguồn tin vỉa hè thì đã từng là girlfriend gây nhiều tai tiếng của hắn ta!”.
Lâm Gia Mạt nhìn về phía Phương Hồi với vẻ lo lắng, còn Phương Hồi thì lặng lẽ cúi đầu.
Được tiếp xúc nhiều với Lâm Gia Mạt, dần dần Phương Hồi đã phát hiện ra sự giản dị của mình. Cho dù thế nào, thời trang cũng là thứ quá xa vời với cô, còn hồi đó Lâm Gia Mạt được coi là người rất am hiểu thời thượng. Bút Lâm Gia Mạt viết đều là những chiếc bút có màu sắc rực rỡ và hình ảnh ngộ nghĩnh, trên bút xóa có dán tranh hoạt hình, ba lô đeo búp bê, trong ví có ảnh ngôi sao điện ảnh, gần như cô đã đọc hết tất cả các truyện tranh Nhật Bản, hàng tháng đều mua tạp chí Âm nhạc đương đại, ai ra album mới nào, ai có vụ scandal nào cô đều biết hết. Thế nên trong số con gái lớp [1], Lâm Gia Mạt được coi là người đi trước thời đại. Một thời trường F đã từng rộ lên phong trào tết vòng đeo tay, chính Lâm Gia Mạt là người khởi xướng.
Hôm đó ăn trưa xong, Lâm Gia Mạt vừa ngồi nghe nhạc với Phương Hồi vừa rút từ trong túi sách ra mấy sợi pha lê trong suốt và tết. Phương Hồi liền nhìn với vẻ tò mò rồi hỏi:
“Sợi pha lê”. Lâm Gia Mạt giơ lên trước mặt Phương Hồi, hỏi: “Tớ tết thành vòng đeo tay, có đẹp không?”.
“Đẹp quá”.
“Thật hả! Trong này tớ vẫn còn, cho cậu mấy sợi để tết nhé!”. Lâm Gia Mạt lại rút ra mấy sợi nữa và đưa cho Phương Hồi.
“Hả? Không cần đâu, tớ có biết tết đâu”.
“Cái này tết thế nào?”.
“Cậu thích tết mấy sợi? Ba sợi là dễ nhất, nhưng năm sợi thì đẹp hơn! Trong này tớ không đủ, tan học về bọn mình có thể đi mua thêm!”.
“Mua ở đâu?”.
“Ngay ngoài cổng trường thôi! 3 hào một sợi, 1 tệ được bốn sợi!”.
Phương Hồi thấy đúng là rất đẹp, liền bắt chước theo. Đúng là tết không khó, một buổi trưa mà cô tết gần xong một chiếc.
Trần Tầm, Triệu Diệp và Kiều Nhiên đi chơi bóng về, đúng lúc nhìn thấy bọn họ đang ngồi thắt chiếc vòng lên cổ tay, Triệu Diệp liền ghé sát vào hỏi:
“Các cậu làm gì vậy? Sao không ra xem bọn tớ chơi bóng! Hôm nay tớ chơi lên tay lắm, vào được bốn quả ba điểm!”.
“Tớ bảo xuống xem nhưng Phương Hồi không chịu đi! Cậu ấy chỉ ngồi trước cửa sổ thôi!”. Lâm Gia Mạt cười nói.
Phương Hồi liền lắc đầu: “Bên dưới đông lắm, không có chỗ!”.
Thực ra cô cũng muốn ngồi ngoài sân xem Trần Tầm chơi bóng, nhưng sân bóng rổ luôn có rất đông con gái vây quanh, không ít bạn nữ đến xem Trần Tầm chơi, nghe Triệu Diệp nói còn có mấy cô bé còn mang nước cho cậu, chính vì thế cô không muốn ngồi cùng bọn họ.
“Thế cậu có nhìn thấy tớ không?”. Trần Tầm tựa vào bàn Phương Hồi hỏi.
“Có lúc nhìn thấy các cậu nhưng không rõ”.
Phương Hồi liếc cậu một cái, cố tình c chữ “các”, so với Trần Tầm, cô thận trọng hơn nhiều.
“Ừ”. Trần Tầm nói với giọng tiu nghỉu.
“Cái này là cái gì vậy?”. Kiều Nhiên phát hiện ra chiếc vòng đeo tay bằng sợi pha lê trong tay họ, bèn cầm lấy hỏi.
“Vòng tay, bọn tớ tự tết đấy! Đẹp không?”. Lâm Gia Mạt nói với giọng rất đắc ý.
“Đưa tớ xem nào!”. Triệu Diệp liền cầm lấy: “Đẹp lắm, tớ lấy nhé, thank you!’
“Thôi đi! Phương Hồi tết cả buổi trưa đấy!” Lâm Gia Mạt giật lại.
“Thế cậu cho tớ cái cậu tết đi!”. Triệu Diệp cười cợt nhả nói.
“Còn lâu...! Hê... Trả cho tớ đi!”.
Lâm Gia Mạt chưa nói xong thì chiếc vòng tay đặt trên bàn đã bị Triệu Diệp cướp mất, cô vội đứng dậy đuổi theo Triệu Diệp.
“Cậu cũng tết cho tớ một cái nhé!”. Tranh thủ lúc Kiều Nhiên quay đầu ra ngó, Trần Tầm liền ghé sát vào tai Phương Hồi nói nhỏ.
“Hả?”. Phương Hồi sững người nhìn cậu.
“Tớ cũng muốn có cái để đeo!”. Trần Tầm nói: “Thôi cứ thế nhé! Cậu tết đi!”.
Phương Hồi cười rồi gật đầu.
Sau khi tan học, Phương Hồi và Lâm Gia Mạt ra cổng trường mua sợi pha lê. Lâm Gia Mạt chọn giúp Phương Hồi rất nhiều màu, hai đứa nghiên cứu cách phối màu một hồi lâu, cười nói vui vẻ.
Về đến nhà, vừa làm xong bài tập, Phương Hồi liền bắt tay vào tết, cô tết năm sợi, chọn kiểu phức tạp nhất. Tối đến Trần Tầm lấy cớ đối chiếu kết quả bài tập và gọi điện thoại cho cô, rồi còn dặn đi dặn lại cô nhớ tết vòng tay cho cậu. Mặc dù bề ngoài Phương Hồi chê cậu nhiều chuyện, nhưng trong lòng lại cũng thấy vui vui.
Hôm sau nữa đi học, Phương Hồi lén dúi chiếc vòng vào tay Trần Tầm, Trần Tầm rất phấn khởi, đeo ngay vào tay.
Phương Hồi vội kéo ống tay áo cậu xuống nói: “Bỏ tay áo xuống đi! Đừng để mọi người nhìn thấy!”.
“Ừ!”. Trần Tầm miễn cưỡng nhét vào trong, nói: “Thực ra cũng chẳng có gì, hay là bọn minh cứ công khai với đám Kiều Nhiên đi”.
“Không được!”. Phương Hồi hốt hoảng nói: “Lỡ mà đến tai cô chủ nhiệm thì sao! Cậu cũng biết Triệu Diệp ăn nói bộp chộp nhất mà!”.
“Ừ...”. Trần Tầm cúi đầu nhìn xuống cổ tay, nói: “Thế buổi trưa xuống sân xem tớ chơi bóng nhé”.
“Tớ không xuống đâu. Bên dưới đông người lắm, hơn nữa, có đông con gái cổ vũ cho cậu rồi tớ đi làm gì nữa!”.
“Coi cậu kìa! Hẹp hòi thế”. Trần Tầm bật cười, cậu rất thích nhìn vẻ ấm ức đó của Phương Hồi, cậu luôn nghĩ rằng như thế mới chứng tỏ được rằng cô quan tâm đến cậu: “Tớ đâu có uống nước của bọn họ đâu, ai thèm quan tâm đến bọn họ! Nếu cậu xuống, lúc giải lao tớ sẽ ngồi cạnh cậu, uống nước cậu đưa!”.
“Thôi đi!” Phương Hồi biết Trần Tầm đang đắc ý, bèn lườm cậu một cái.
“Nói thật đấy! Nếu trưa nay cậu không xuống xem thì cũng phải đứng trên tầng xem nhé!”. Giọng Trần Tầm rất nghiêm túc: “Chỉ được xem tớ chơi, không được xem Kiều Nhiên chơi đâu đấy!”.
Lần này đến lượt Phương Hồi bật cười, mắt cô cong cong như hình trăng lưỡi liềm, nhìn Trần Tầm nói: “Tầng năm cao như vậy, các cậu cao sàn sàn nhau, làm sao tớ phân biệt được ai vào ai!”.
“Không được! Hôm nay phải để cậu nhìn cho thật rõ!”. Trần Tầm trề môi nói.
Buổi trưa Trần Tầm không ăn cơm, cứ đòi xuống sân gần khu lớp học nhất. Phương Hồi không chấp được tính trẻ con của cậu, đành cất hộp cơm đã gói cẩn thận vào chỗ Trần Tầm. Ăn cơm xong, Lâm Gia Mạt gọi cô đi mua nước cùng, Phương Hồi liền giả vờ trêu bạn, nhất quyết không chịu đi. Thực ra cô không muốn nuốt lời, đã hứa với Trần Tầm rồi thì phải đứng bên cửa sổ xem cậu chơi bóng.
“Ghét thật!”. Lâm Gia Mạt bò sấp trước cửa sổ, vừa cười vừa nói: “Biết thế này thì hôm qua không dạy cậu tết vòng tay nữa!”.
“Hê hê, tan học tớ sẽ mời cậu kem!”. Phương Hồi mỉm cười ngại ngùng.
“Về nhà cậu đã tết chưa? Đưa tớ xem nào!”. Lâm Gia Mạt nói.
“Chưa”. Phương Hồi cũng hơi chột dạ: “Tết được một lúc thì chán”.
“Cậu thật là!”. Lâm Gia Mạt nhún vai: “Làm người khác cụt hứng quá..
“Tớ định tết xong sẽ cho cậu xem sau!”. Phương Hồi vội giải thích.
“Í! Cậu coi kìa, coi kìa!”. Lâm Gia Mạt không để ý đến lời cô mà đột ngột reo lớn.
Phương Hồi liền quay đầu nhìn xuống sân, bóng dáng khỏe mạnh của Trần Tầm lọt ngay vào mắt cô.
Bất giác cô liền cười, trong lòng cảm thấy rất vui.
“Từ khu giảng đường đến sân bóng, ít ra cũng phải cách mấy trăm mét! Nhưng em đã nhận ngay ra anh ấy, anh có biết vì sao không?”.
Kể đến đây, Phương Hồi vẫn mỉm cười rất dịu dàng. Từ trước đến nay cô rất lạnh lùng, trong mắt tôi, nụ cười này vô cùng kì lạ.
Tôi lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.
Đôi mắt Phương Hồi ngân ngấn nước, nhìn cô như đứa trẻ đang giấu kín điều bí mật của mình, nét mặt rạng ngời, nói:
“Vì trên sân, chỉ có mỗi anh ấy là mặc áo đồng phục ngược!”.
Buổi trưa chơi bóng xong, Trần Tầm ngồi cạnh Phương Hồi và lấy cuốn vở để quạt tay.
Lâm Gia Mạt bò sấp xuống bàn hỏi: “Sao hôm nay cậu lại mặc áo ngược!”.
“Tớ thích thế!”. Trần Tầm cười cười nhìn sang Phương Hồi, Phương Hồi mím môi rồi cúi đầu xuống.
“Nhiễu thật! Cậu ta chỉ thích khác người thôi!”. Triệu Diệp bước đến cướp lấy cuốn vở trong tay Trần Tầm: “Tôi chẳng thích chơi bóng với cậu ta tí nào, dưới sân lúc nào cũng có đám con gái hò la tên cậu ta!”
“Biến! Chắc là do hôm nay bị tôi chụp chứ gì? Nghe cái giọng ghen ăn tức ở của ông kìa!”. Tiện thể Trần Tầm liền vớ ngay chai nước mà Phương Hồi mang đi từ nhà, mở nắp uống hai ngụm.
“Phương Hồi cho ông uống chưa!”. Kiều Nhiên giật lại chai nước trả cho Phương Hồi. Phương Hồi ngại ngùng cảm ơn, Trần Tầm liền liếc trộm cô một cái.
“Đúng vậy!”. Triệu Diệp cốc đầu Trần Tầm một cái rồi nói: “Hôm nay tôi còn cướp được bóng của ông hai lần! Đúng không Gia Mạt? Cậu có nhìn thấy không?”.
“Làm gì có nhỉ”. Lâm Gia Mạt giả vờ nhớ lại, lắc đầu trả lời.
“Hứ! Chán cậu thật!”. Triệu Diệp chọc bút vào cô một cái.
“Đừng đùa nữa!”. Lâm Gia Mạt vỗ vào tay Triệu Diệp, cười nói: “Tớ nhìn thấy rồi! Đó cũng là do cái cậu để tóc dài đó chặn cậu ấy trước nên cậu mới cướp được. Cậu tóc dài ấy là ai vậy? Tớ thấy cậu ấy chơi hay lắm!”.
“Dĩ nhiên là phải hay rồi! Anh ấy là đội trưởng của đội bóng trường mình! Học lớp 11, tên Tô Khải”. Triệu Diệp trả lời với giọng rất đắc ý.
“Thảo nào!”. Lâm Gia Mạt gật đầu: “Tớ để ý mấy ngày rồi, Tô Khải chơi ổn định nhất, cắt bóng rất nhanh, chuyền cũng đẹp”.
“Cậu cũng am hiểu đó nhỉ!”. Triệu Diệp nói với vẻ rất hào hứng: “Hay là tối nay xuống xem bọn tớ tập nhé! Tớ sẽ cho cậu biết thế nào là cú úp bóng đích thực!”.
“OK thôi”. Lâm Gia Mạt mở mắt tròn xoe, nói: “Nhưng cậu có úp bóng được thật không?”.
“Dĩ nhiên rồi!”. Triệu Diệp hào hứng hẳn lên, cậu chạy đến trước bục giảng, nhảy nhẹ lên là đã với được mép trên của quốc kì treo cao hơn bảng.
“Cậu xem! Cũng có vẻ được đó nhỉ!”. Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi nói: “Tan học cậu đi cùng tớ nhé!”
“Tớ không đi được, tớ còn phải về xem bản vẽ, ngày mai lại ra báo tường rồi”.
Phương Hồi thu dọn đống sách vở bị Trần Tầm và mọi người vứt lung tung trên bàn, đẩy Trần Tầm ra rồi nói nhỏ: “Mau đi ăn cơm đi, tớ để ở chỗ cậu đó!”.
“Vừa nãy cậu nhìn thấy tớ rồi chứ?”. Trần Tầm đứng dậy, cũng hỏi nhỏ.
“Ừ!”. Phương Hồi khẽ gật đầu và mỉm cười.
Sau khi tan học, Phương Hồi về nhà trước, Lâm Gia Mạt ở lại xem Triệu Diệp tập bóng, ngày hôm đó cậu ch rất phong độ, luyện năm cú úp bóng thì vào được ba. Cả đội phối hợp với nhau cũng rất ăn ý, tấn công, phòng thủ, chuyền bóng, cướp bóng đều đâu vào đấy, huấn luyện viên rất phấn khởi nên đã cho bọn họ nghỉ sớm. Lúc đầu mọi chuyện đều rất ổn, nhưng sau khi buổi tập kết thúc lại có chuyện xảy ra.
Thấy mọi người đều rôm rả, đội trưởng Tô Khải liền đề nghị đi ăn cùng nhau, Triệu Diệp kéo Lâm Gia Mạt đi bằng được, Lâm Gia Mạt thấy chưa muộn lắm nên đã đồng ý. Mọi người thống nhất rằng, Tô Khải, Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt đến nhà hàng Vũ Hoa mà họ thường hay đi ăn để gọi đồ ăn trước, các cầu thủ còn lại thì thu dọn dụng cụ rồi ra sau.
Ba người đến nhà hàng Vũ Hoa, bên trong khá đông khách, họ bảo nhân viên phục vụ ghép bàn, kê ghế, gọi hai chai Sinkist uống trước.
Triệu Diệp rót nước ngọt cho Lâm Gia Mạt rồi cười nói: “Thế nào? Đội bọn tớ mạnh đúng không?”.
“Ừ!”. Lâm Gia Mạt đón lấy cốc nước, chuyển cho Tô Khải nói: “Vừa nãy anh nói học kì tới có cúp Nike đúng không? Chắc các anh sẽ giành được chức vô địch chứ?”.
“Cũng khó nói lắm, có mấy trường khá mạnh”. Tô Khải vừa uống nước vừa nói: “Nhưng nếu cứ phát huy như hôm nay thì rất có hi vọng đấy! Em là Lâm Gia Mạt đúng không? Từ nay trở đi bọn anh thi đấu, em nhớ đến xem nhé! Anh phát hiện ra rằng có em làm cổ động viên, xác suất vào bóng của Triệu Diệp cực cao!”.
“Thôi đi sếp! Có lúc nào là xác suất vào bóng của em thấp đâu?”. Triệu Diệp vội cự lại, mặt hơi đỏ lên.
“Thế cậu đỏ mặt làm gì?”. Tô Khải cười nói.
“Tinh thần sảng khoái thôi! Anh uống nước đi!”. Triệu Diệp liếc Tô Khải một cái rồi cầm chai nước lên rót vào cốc Tô Khải.
Đúng lúc này có một người đi ngang qua, không may chạm vào cánh tay Triệu Diệp, chai nước liền đổ hết vào Lâm Gia Mạt.
“Ông đi đứng kiểu gì vậy!”. Triệu Diệp đứng phắt dậy, đặt mạnh chai nước xuống bàn, trợn mắt nhìn cậu kia nói.
Nhưng Triệu Diệp không thể ngờ rằng, mấy bàn bên cạnh cũng đều đặt mạnh chai xuống và đứng hết dậy.
Cậu kia liền cười, đẩy Triệu Diệp nói: “Định giở trò gì vậy? Thích gây sự hả?”.
Nhìn đám người đó quần áo giống nhau, chắc chắn là học sinh của trường dạy nghề bên cạnh. Hầu hết bọn họ đều rất gấu, Lâm Gia Mạt bắt đầu thấy sợ.
“Thôi...”. Lâm Gia Mạt kéo Triệu Diệp, run rẫy nói.
“Đừng nói thế! Bên đó thôi nhưng bên đây đã thôi đâu!”. Bên đó lại có một gã bước đến túm áo Triệu Diệp nói.
“Bỏ ngay ra cho tôi!”. Tô Khải gạt ngay tay gã kia ra.
“Thôi thôi!”. Lâm Gia Mạt lại kéo Tô Khải nói.
“Có việc gì thì nói với tôi, cho hai đứa này đi đi!”. Tô Khải đẩy Lâm Gia Mạt ra, đưa mắt ra hiệu cho Triệu Diệp lên.
“Đừng nhiều lời nữa!”. Tô Khải quay đầu quát Triệu Diệp: “Về đi!”.
Triệu Diệp sững lại một lúc rồi kéo Lâm Gia Mạt chạy đi.
“Cậu đi giúp anh ấy đi chứ!”. Lâm Gia Mạt sốt một giục.
“Một mình tớ giúp được cái đếch gì! Cậu không hiểu ý Tô Khải là bảo tớ mau chạy về gọi mọi người à!”. Triệu Diệp vừa chạy vừa nói.
Hai đứa chạy đến nửa đường thì gặp đồng đội, mọi người vội vàng kéo đến nhà hàng Vũ Hoa, nhưng đám người đó đã bỏ đi. Tô Khải ngồi trên ghế, mặt bị đánh sưng vù một b
“Đội trưởng, bọn nó biến rồi à?”. Triệu Diệp nhìn bốn xung quanh, hỏi: “Anh không sao chứ?”.
“Ừ! Bọn nó thụi tôi hai phát rồi biến, không sao”.
“M.kiếp! Để em đuổi theo!”. Triệu Diệp xắn ống tay áo lên.
“Đứng lại! Bảo cậu đi là vì không muốn các cậu dính vào chuyện này! Có biết quy định nếu gây gổ ở ngoài sẽ bị đuổi khỏi đội hay không!”. Tô Khải gằn giọng: “Nhớ cho rõ đây! Không ai được ra ngoài gây gổ! Và chuyện buổi hôm nay không ai được nói ra ngoài, ngày mai huấn luyện viên hỏi thì cứ nói tôi bị đứa khác đá bóng vào mặt!”
“Thế phải cho qua ư?” Triệu Diệp nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Ừ! Lần sau cậu phải chú ý đó, động một tí là sừng sộ với người ta, mấy ngày tới nhớ đi học về sớm, đi đường thẳng, bọn nó là học sinh trường dạy nghề, nghe giọng có vẻ như vẫn sẽ tìm cậu để giải quyết đấy!”.
“Vâng!”. Triệu Diệp chán nán nỏi: “Xin lỗi sếp!”.
“Thôi dẹp đi! Hôm nay tôi gọi hai đĩa thịt gà xào hạt điều, Triệu Diệp trả tiền!”. Tô Khải vừa cười vừa nói, mọi người cũng cười theo.
Ngày hôm sau đi học, Phương Hồi vào lớp thì thấy Triệu Diệp đang nói chuyện với Trần Tầm về chuyện ngày hôm qua, Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi xuống bàn cuối ngồi nghe cùng. Triệu Diệp lại kể lại một lần nữa, Phương Hồi mới nắm được đầu đuôi câu chuyện.
“Trời ạ, may mà không có gì nghiêm trọng!”. Phương Hồi sợ quá, mặt tái nhợt, nắm chặt tay Lâm Gia Mạt nói.
“Chứ sao nữa! Lúc đó tớ sợ chết đi được!”. Lâm Gia Mạt lấy tay đỡ ngực, nói.
“Hôm qua có mặt tớ đấy thì tốt, cùng các cậu chặn bọn nó! Tớ ghét nhất là bọn trường dạy nghề, bọn đấy suốt ngày trấn lột tiền của học sinh cấp hai trường mình!”.
“Cậu đừng có gây sự với bọn họ!”. Phương Hồi phản ứng khác bình thường, sốt sắng dặn Trần Tầm.
Nhìn vẻ lo lắng của Phương Hồi, Trần Tầm khoái chí lắm, cậu khua tay, nói: “Yên tâm đi, không có việc gì thì gây sự với bọn chúng làm chi!”.
“Lần sau mà gặp bọn nó, chắc chắn tớ phải tẩn cho một trận đã đời!”. Triệu Diệp bẻ ngón tay rắc rắc, nói.
“Thôi đi!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt lườm Triệu Diệp: “Cậu quên anh Tô Khải nói gì rồi à? Nếu cậu không hung hăng thì hôm qua đã chẳng có chuyện gì xảy ra”.
“Không phải nó làm đổ nước vào cậu đó sao?”. Hơn nữa tớ đâu có nghĩ là bọn nó lại đông như vậy, tớ vừa đặt mạnh chai nước xuống bàn thì bọn nó đã đứng phắt dậy!”. Triệu Diệp đang ngồi trên bàn liền nhảy ngay xuống đất, nhưng sau đó quay về bọn tớ cũng đâu kém cạnh, tiền đạo Lưu Bác đã cầm một viên ngói, miệng hô: “Đ.m mày, đ.m mày, đ.m mày, rồi xông đến!”.
“Nói mà không biết ngượng! Phương Hồi cậu không biết chứ, hôm qua lúc chạy đi gọi đồng bọn, cậu ta chậm dã man! Còn không chạy nhanh bằng tớ”.
“Tớ làm sao bì được với cậu được!”. Triệu Diệp lấy tay chỉ vào eo mình: “Hàng rào cao đến đây, tớ còn đang trèo thì Gia Mạt co chân bước qua rất nhẹ nhàng, tớ đuổi theo hỏi sao cậu vượt rào nhanh vậy, cậu ấy bảo hồi cấp hai cậu ấy tập môn vượt rào trăm mét!”.
Mọi người đều cười ha ha.
Chuông báo bảy rưỡi kiểm tra bài vở đã đổ, tất cả mọi người đều trở về chỗ ngồi. Phương Hồi bảo mọi người chuyển hết vở bài tập lịch sử lên trên, Lâm Gia Mạt ôm chồng vở mang lên văn phòng giáo viên cùng cô.
Ngoài hành lang, Lâm Gia Mạt nói với Phương Hồi bằng giọng rất bí “Cậu chẳng xứng đáng là bạn bè gì cả! Dám giấu tớ chuyện quan trọng như vậy!”.
Phương Hồi liền thắc mắc: “Giấu cậu chuyện gì?”.
“Nhắc nhở cậu nhé, keyword vòng đeo tay!”. Lâm Gia Mạt cười rất ranh mãnh và bước lên trước hai bước: “Sáng nay tớ đã nhìn thấy dưới tay kẻ nọ rồi, cậu đừng nói là trùng hợp nhé, tớ nhớ là hôm đó màu mười giờ chỉ còn lại sợi cuối cùng”.
Chồng vở trên tay Phương Hồi liền rơi roạt xuống đất, cô đứng chôn chân tại chỗ, sợ sệt nhìn Lâm Gia Mạt.
“Cũng không phải…” Phương Hồi thở phào, nói: “Thực ra tớ và cậu ấy cũng…”
“Thôi, tớ hiểu rồi”. Lâm Gia Mạt khoác tay lên vai cô, nói: “Bọn mình trao đổi nhé, tớ cũng nói cho cậu biết một điều bí mật?”.
“Bí mật gì vậy?”. Phương Hồi vừa vỗ cho đám vở bay hết bụi vừa hỏi.
“Tớ cũng thích một người rồi”.
“Ai vậy? Trong lớp mình ư?” Bất giác Phương Hồi lại thấy hồi hộp.
“Không!”. Lâm Gia Mạt ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Tô Khải, đội trưởng đội bóng trường mình!”.
Chơi thân với Lâm Gia Mạt, Phương Hồi mới hiểu được thế nào là thích, thế nào là theo đuổi. So với cô bạn gái của mình, mấy trò vụng trộm của Phương Hồi và Trần Tầm chỉ là muỗi.
Hôm đó trong giờ ngữ văn, Lâm Gia Mạt chuyển cho cô một mẩu giấy, giọng rất khẩn thiết, năn nỉ trưa nay nhất định Phương Hồi phải xuống xem con trai chơi bóng dưới sân, nói việc này có liên quan đến cuộc sống thời cấp ba, hạnh phúc cả cuộc đời Lâm Gia Mạt và con trai cô sau này - tức cậu con nuôi của Phương Hồi có cơ hội được mang một cái họ khá dễ thương - họ Tô hay không. Phương Hồi đành phải trả lời “Ừ” rồi lấm lét nhìn ra cửa sổ, xác định cô chủ nhiệm không đứng đó nhìn trộm mới gửi lại cho Lâm Gia Mạt.
Vừa ăn trưa xong, Lâm Gia Mạt liền kéo Phương Hồi lao như bay xuống sân.
“Từ từ thôi!”. Phương Hồi xoa cánh tay nói: “Sao vội thế? Chắc gì anh ấy đã ở đó?”.
“Hứ! Tớ là ai hả? Tớ có bao giờ đánh trận nào không chuẩn bị trước không?”. Lâm Gia Mạt trợn tròn mắt nói: “Sáng nay tớ đã hỏi dò Triệu Diệp rồi, hàng ngày khoảng hơn mười hai giờ là Tô Khải xuống sân, anh ấy không giữ sân, cũng không chơi bóng với người lạ, chỉ chơi với lớp 11 [2] hoặc đám Triệu Diệp thôi.
“Cậu gớm thật đấy!”. Phương Hồi nói với vẻ thán phục: “Thế hôm nay cậu định nói gì với anh ấy?”.
“Hê hê, hôm nay xúc tiến phương án A!”. Lâm Gia Mạt cười rất ranh mãnh.
Hai đứa không đến sân bóng ngay mà ra căng tin mua nước trước, Lâm Gia Mạt băn khoăn không biết nên mua Pepsi, Coca Cola hay nước dưa hấu, cô thấy buồn vì không hỏi rõ xem Tô Khải thích uống vị nào. Trong lúc cô đang do dự, thì Phương Hồi đã mua một chai trà đen lạnh, Trần Tầm thích uống loại này, đã xuống đây rồi thì tiện thể mua luôn cho cậu một chai.
Bọn họ quay về sân thì mới phát hiện ra rằng không còn vị trí nào trống nữa. Đúng là Tô Khải đang chơi bóng cùng Triệu Diệp, Trần Tầm và Kiều Nhiên, vì thế người ngồi ngoài sân xem bóng rất đông, dưới khung bóng rổ, mọi người đã ngồi kín từ lâu, có các cô bé học sinh cấp hai, cũng có cả con gái cấp ba, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại liếc vào sân.
“Tớ còn thắc mắc tại sao cậu không chịu xuống sân!”. Lâm Gia Mạt đứng ngược sáng, kéo Phương Hồi lại gần mình, nheo mắt nói với vẻ ngao ngán: “Đông quá!”.
Phương Hồi nhìn Trần Tầm cười. Trần Tầm không nhìn thấy cô, cậu đang chơi rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gọi đồng đội mấy câu, mồ hôi nhễ nhại, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Một lát sau, Tô Khải v mấy anh lớp 11 ra sân để một tốp khác vào thay, Lâm Gia Mạt không để lỡ thời cơ mà gọi ngay tên anh và ra sức vẫy tay.
Tô Khải bước đến, cười chỉ vào sân: “Xem Triệu Diệp chơi bóng hả?”.
“Không! Em có việc muốn tìm anh”. Lâm Gia Mạt cau mày nói.
“Tìm anh? Có chuyện gì vậy?”. Tô Khải thổi phù một hơi, tựa người vào cái cây bên cạnh.
“Anh cứ uống nước đi đã!”. Lâm Gia Mạt đưa lon Pepsi cho cậu.
“Thôi thôi! Em cứ để cho Triệu Diệp đi!”. Tô Khải đẩy lại.
“Lon nước này là do người khác nhờ em đưa cho anh!”. Lâm Gia Mạt kéo Tô Khải lại, nhét lon nước vào tay anh.
“Hả?”. Tô Khải và Phương Hồi cùng nhìn cô bằng ánh mắt sửng sốt.
Lâm Gia Mạt liền cười, nói: “Em có một người bạn rất có cảm tình với anh, đây là nước bạn ấy mua!”.
“Làm gì có chuyện đó! Ai vậy?”. Tô Khải cũng có phần bẽn lẽn vì hơi bất ngờ, bất giác lại nhìn Phương Hồi đứng bên cạnh nhưng nãy giờ vẫn chưa nói gì.
“Không... Không phải em!”. Phương Hồi vội lắc đầu.
“Không phải Phương Hồi đâu! Đó là ai thì tạm thời em phải giữ bí mật đã, để bạn ấy nói trực tiếp với anh sau! À, anh mau ghi lại ngày sinh nhật, chòm sao, nhóm máu, số điện thoại nhà anh cho em để em báo cáo cho người ta”. Lâm Gia Mạt chớp mắt rất tinh nghịch.
“Nhiều yêu cầu thế? Có vẻ như chi tiết quá…”
“Nói đi, em là cô bạn duy nhất trong lớp quen anh, bạn ấy chỉ trông chờ vào
Tô Khải liền cười đáp: “Sinh nhật 24-6, nhóm máu A, chòm sao Cự Giải, số điện thoại nhà..., thôi, để anh cho em số máy nhắn tin!”.
“Thế thì tốt quá!”. Lâm Gia Mạt hết sức hào hứng, vội ghi lại dãy số mà Tô Khải đọc.
Trong sân lại thay người, lần này đến lượt đám Trần Tầm ra sân, Tô Khải đưa chai nước cho Lâm Gia Mạt, vẫy tay với họ rồi vào sân.
Lâm Gia Mạt mừng như mở cờ trong bụng, cười rất rạng rỡ, rồi cô lén quay về phía Phương Hồi giơ hai ngón tay biểu thị chiến thắng.
“Sao cậu lại nói người khác thích anh ấy?”. Không nén nổi tò mò, Phương Hồi liền hỏi.
“Như thế tiếp xúc mới dễ mà, cậu xem tớ chẳng mất công gì mà đã biết được số máy nhắn tin của anh ấy!”.
“Cậu ghê thật đấy!”. Phương Hồi than: “Nhưng sau này phải làm thế này!”.
“Sau này... đợi bọn tớ có cảm tình với nhau rồi thì ai còn quan tâm đến chuyện hồi đầu thế nào nữa!”. Lâm Gia Mạt nói.
“Cậu khôn thật đấy! Khôn không lớn lên được”. Phương Hồi véo bạn một cái.
“Đừng nói linh tinh! Đây gọi là đi đường vòng, dần dần bọn tớ sẽ thân nhau thôi”. Lâm Gia Mạt tránh tay Phương Hồi, nói với giọng rất đắc ý.
Phương Hồi cười, không nói thêm gì nữa, cô ngước mắt lên tìm Trần Tầm, chai nước trà đen vẫn nằm trong tay cô, không còn mát nhiều nữa, cô muốn đưa ngay cho cậu.
Nhưng Trần Tầm lại không nhìn thấy Phương Hồi, dưới khung bóng rổ có cô bạn gọi cậu, sau khi ra sân, cậu liền đi thẳng đến đó. Phương Hồi nhìn thấy cậu ngồi xuống cạnh cô bạn đó, đón chai nước Fanta mà cô bạn đưa cho, mở nắp uống ừng ực, cô bạn cầm chiếc áo đồng phục mà cậu vừa cởi ra rồi cười, cậu nói thêm gì đó rồi hai người cùng cười ngặt nghẽo.
Mùa này mặc áo cộc tay không lạnh hay sao?
Áo đưa cho người khác rồi, nếu đứng trên tầng thì làm sao cô nhận được ra cậu?
Rõ ràng nói là thích uống trà đen lạnh nhất, tại sao uống Fanta cũng hào hứng như vậy?
Đều là thích, nhưng có người nói thích một cách vòng vo, có người lại sau khi thích mới vòng vo, rốt cuộc cái nào là đúng?
Không biết Phương Hồi đang hỏi thầm ai, không có ai trả lời giúp cô, chỉ còn lại cảm giác chua xót, đau đớn, khiến cô nắm chặt chai nước trong tay, móng tay bấm chặt, một nửa đỏ, một nửa trắng bệch.
“Ê, không biết cô nàng kia là ai nhỉ? Sao vai chính như cậu lại phải đứng lép vế một bên, còn cậu ta lại nghiễm nhiên ngồi cạnh Trần Tầm thế hả?”.
Lâm Gia Mạt cũng đã nhìn thấy Trần Tầm, cô thấy sắc mặt Phương Hồi mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, bèn nói với giọng bất bình.
“Tớ không quen”. Phương Hồi cúi đầu xuống, kéo Lâm Gia Mạt nói: “Bọn mình về thôi”.
“Cậu...”
“Đi thôi!”. Phương Hồi nói với giọng quả quyết.
Lâm Gia Mạt lại thở dài, bọn họ vừa chuẩn bị quay đi, thì hai cô bé cấp hai đứng sau lại đột nhiên gọi lớn “Trần Tầm!”. Rõ ràng là hai cô bé đó không quen Phương Hồi và Lâm Gia Mạt, gọi xong, liền vội trốn vào sau lưng họ, một cô bé nói nhỏ: “Anh ấy nhìn về phía này chưa?”. Cô bé còn lại ngó đầu ra, nói với giọng vui mừng: “Nhìn rồi! Nhìn rồi!”.
Đúng là Trần Tầm đã nghe thấy, cậu cũng đã nhìn về phía này, nhưng cậu không nhìn thấy cô bé vừa lên tiếng gọi, mà là nhìn thấy Phương Hồi.
Kiều Nhiên và Triệu Diệp cũng đã phát hiện ra bọn họ, ba đứa liền bước về phía này.
“Cậu có nhìn thấy không, cú ghi ba điểm vừa nãy của tớ, tuyệt không?”. Triệu Diệp hào hứng đón lấy chai nước trong tay Lâm Gia Mạt, nói.
“Trả tớ!”. Lâm Gia Mạt vội giật ngay chai nước lại: “Có phải của cậu đâu mà cậu đòi uống!”.
Trần Tầm liền giơ ngón giữa lên chỉ về phía Triệu Diệp, giả vờ vô tình chạm vào bàn tay Phương Hồi, nói: “Tớ lấy nhé”.
Phương Hồi lạnh lùng nhìn cậu, Trần Tầm không phát hiện ra điều gì, liền chỉ vào chai nước trà đen trong tay cô rồi nói nhỏ: “Cái này, cảm ơn nhé!”
“Nóng không?”. Phương Hồi đột ngột quay đầu đi, đưa chai nước cho Kiều Nhiên đang đứng ở đầu bên kia: “Cậu uống đi”.
“Hả... cảm ơn cậu!”. Kiều Nhiên sững người ra một lát, sau đó đón lấy chai nước cười rạng rỡ.
Bàn tay Trần Tầm chưa kịp rút về, tựa như dấu chấm ngại ngùng trong cuộc đối thoại của bọn họ, lơ lửng trong không khí.
Cậu nhìn thấy Kiều Nhiên ngửa cổ lên uống mấy ngụm, chắc là thứ chất lỏng màu đỏ sẫm lắc lư trong chai đó rất ngon, nhưng Trần Tầm lại cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt, đắng đến nỗi không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Trần Tầm chống tay vào cái cây sau lưng và đứng bật dậy, lúc đi ngang qua Phương Hồi, hai người không ai nhìn ai.
“Ê! Đi đâu vậy!”. Triệu Diệp đứng sau gọi.
“Lên lớp!”. Trần Tầm không thèm
“Đợi lát rồi lên cả thể!”.
“Đây đếch chơi nữa!”. Trần Tầm đi về phía khung bóng rổ, lấy lại chiếc áo đồng phục từ tay cô bạn đó rồi hậm hực về lớp.
“Thần kinh à? Sao tự dưng lại như ăn phải thuốc súng vậy?”. Triệu Diệp nói với Kiều Nhiên bằng giọng sửng sốt.
“Không biết, thôi kệ cậu ta!”. Kiều Nhiên cẩn thận vặn lại nắp chai nước.
“Tớ hỏi các cậu, con bé ngồi dưới khung bóng rổ kia là ai vậy? Có thân với Trần Tầm không?”. Lâm Gia Mạt tranh thủ cơ hội dò hỏi.
“Ai cơ?”. Kiều Nhiên hỏi.
“Cái cậu mà cầm áo cho Trần Tầm ấy, đó, đứng dậy rồi đó, chính là cậu ta đấy”. Lâm Gia Mạt chu môi nói.
“À! Vương Mạn Mạn hả! Lớp [5], bạn cùng cấp hai với Trần Tầm”. Triệu Diệp nhìn rồi quay sang nói với vẻ thần bí: “Theo nguồn tin vỉa hè thì đã từng là girlfriend gây nhiều tai tiếng của hắn ta!”.
Lâm Gia Mạt nhìn về phía Phương Hồi với vẻ lo lắng, còn Phương Hồi thì lặng lẽ cúi đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook