Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân
-
Chương 9
Diệp Dao nằm trên giường, mắt nhìn vào khoảng không, tâm tư vì
lời nói của An Thực mà hỗn loạn. Dù có hay không cô cũng đã rung động.
Diệp Dao úp mặt xuống gối, giờ thì cô đã hiểu: Càng hận sẽ càng yêu, thì càng không thể quên.
Là cô tự dối gạt mình. Diệp Dao khẽ thở dài, bên ngoài có tiếng chuông cửa, cô lười biếng không chải lại tóc cứ thế ra mở cửa. Người đứng trước mặt là Dương Cảnh Kiệt, Tâm Liên và Du Phong. Tâm Liên cười tươi "Chị Diệp, chị đã đỡ hơn chưa? Vừa tan ca là em đã đến đây."
"Cảm ơn mọi người." Diệp Dao mỉm cười.
Du Phong đặt trái cây cùng thức ăn lên bàn "Toàn bộ là do anh Kiệt mua đấy, hơn nữa còn đặc biệt chọn những loại trái cây tốt nhất cho chị."
"Tôi không mướn cậu quảng cáo." Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. Anh quay sang nhìn Diệp Dao, hai bên gò má hơi phiếm hồng "Em ăn đi cho nóng."
"Cảm ơn anh."
"Phải rồi, thứ hai tuần sau chị nhất định phải đi với tụi em đó. Chú Từ đã đặt chỗ sẵn rồi." Tâm Liên nói, bọn họ dự định sẽ đãi một bữa tiệc nhỏ cho Diệp Dao vì hôm đó là sinh nhật của cô.
Diệp Dao hơi bất ngờ, thứ hai? An Thực cũng hẹn cô hôm ấy. Trầm tư một chút, dù sao cô cũng không muốn dính dáng đến hắn nên gật đầu đồng ý "Được."
Diệp Dao dường như đã quên mất, thứ hai, là sinh nhật của mình.
An Thực ngồi ngoài ban công uống rượu, bầu trời tối đen, hắn say sưa ngắm nhìn sợi dây chuyền trên tay, hắn đã cho người sửa lại và cất giữ bên mình suốt năm năm qua. Bởi vì đây là món quà sinh nhật của Diệp Dao, tự tay cô đã làm đứt.
An Thực sâu kín thở dài, cô gái nhỏ của hắn bây giờ luôn muốn né tránh hắn. Ngay cả ngày sinh nhật cũng không muốn cùng hắn tổ chức. An Thực từng cho rằng, chỉ cần cô còn hận nhất định sẽ không thể quên hắn. Chỉ là... nỗi hận trong cô quá lớn, không thể dùng chân thành mà hóa giải được.
An Thực khép mí mắt, siết chặt sợi dây trong tay, giọng nói trầm thấp đầy u phiền "Dao nhi, nếu tôi vì em mà từ bỏ thế giới của mình thì em, có chấp nhận tình cảm của tôi?"
.....
Mấy ngày sau, vết thương Diệp Dao tốt hơn rất nhiều, cô bắt đầu đi làm lại. Thu xếp quần áo xong, Diệp Dao xuống dưới, hôm nay Dương Cảnh Kiệt đến đón cô.
Chú Từ cùng mọi người trong tổ hôm nay có chút kỳ lạ, cứ nhìn cô đầy mờ ám. Diệp Dao có hỏi cũng không nói. Sở trưởng từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, mọi người trong phòng cũng quay về tư thế nghiêm túc. Giọng ông ồn ồn ra lệnh "Đội phòng chống tội phạm nghe đây, tôi vừa nhận được tin, hai ngày nữa bang Bắc Đoàn cùng Đông Triều sẽ giao dịch tại khu rừng phía Tây Hồ Nam. Mọi người hãy nhanh chóng cùng anh em tập kích, mục tiêu phải bắt sống bọn chúng. Tôi đã cho người chuẩn bị máy bay cùng trực thăng. Bắc Đoàn lần này giao dịch lên đến 400 kg ma túy. Mọi người hãy cẩn thận."
"Rõ." Cả đội nhận lệnh.
Dứt lời, sở trưởng gật đầu quay đi. Tâm Liên nằm dài trên bàn "Không phải chứ, tận Hồ Nam sao."
"Đành chịu thôi, được rồi, mọi người lên kế hoạch đi."
Chú Từ lấy bản đồ toàn khu rừng dán lên bảng, xem xét một lượt, sở trưởng nói bọn chúng dựng một căn cứ nhỏ ở đó làm nơi điều chế thuốc và giao dịch. Địa hình trắc trở, nguy hiểm không kém. Thật không ngờ, bọn chúng dám chọn một nơi như vậy để làm việc.
"Mọi người nghe đây, khu rừng này có bờ vực sâu, địa hình hiểm trở. Khi di chuyện cẩn thận sập bẫy. Bắc Đoàn và Đông Triều không dễ đối phó vì vậy chúng ta cần lên kế hoạch đường đi nước bước thâht kỹ." Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. Anh từng điều tra về khu rừng này, nắm được một chút. Nhưng tại sao Đoàn Khiệm Luân lại chọn Hồ Nam, hắn việc gì phải đến tận nơi xa xôi đó để giao dịch??
Diệp Dao nhìn tấm bảng, trầm mặc suy nghĩ, những vụ gần đây đều do Bắc Đoàn gây ra, mục tiêu của cô là "Nguyệt" nhưng An Thực xem ra làm việc rất cẩn trọng, một chút tin tức cũng không lộ ra ngoài. Chỉ khi giao dịch hoàn thành, cảnh sát mới được biết. "Chuyện này không đơn giản, mọi bang phái làm việc luôn cẩn trọng chỉ có bang Bắc Đoàn là luôn để lộ tin ra ngoài. Có khi nào giống như lần trước, là cái bẫy?"
Du Phong gật đầu đồng ý "Đúng vậy, chúng ta nên tính toán thật kỹ."
Lão Từ đồng ý với Du Phong, việc này không đơn giản, hơn nữa còn là một vụ rất lớn, Đoàn Khiệm Luân đến tận Hồ Nam, lại chọn địa điểm trong rừng, chắc chắn đã am hiểu địa hình khu rừng."Được, chúng ta sẽ đến đó trước hai ngày để điều tra thật kỹ. Nắm tình hình trước rồi ra quân."
"Vâng." Mọi người đều đồng ý, Dương Cảnh Kiệt dự đính, hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ tổ chức sinh nhật cho Diệp Dao, dù sao, bọn họ còn ba ngày nữa để chuẩn bị.
Diệp Dao về nhà tu xếp quần áo, cô mở laptop lên điều tra một chút. Trong lòng vẫn nghi hoặc về phi vụ làm ăn của Đoàn Khiệm Luân. Diệp Dao lắc đầu không nghỉ thêm....
......
"Cô ấy đi Hồ Nam?" An Thực hướng mắt về tấm bia, cất giọng hỏi.
"Vâng, cảnh sát Diệp đến khu rừng phía Tây Hồ Nam để phục kích Bắc Đoàn và Đông Triều." Trác Sâm cẩn trọng trả lời.
Lăng Nghị đứng bên cạnh, nhếch môi cười "Dạo này Bắc Đòan nhiều phi vụ nhỉ."
"Em nghe người bên đó nói, Đoàn Khiệm Luân đang muốn bắt cảnh sát Diệp." Trác Sâm thu thập tin tức rất chính xác, hắn muốn bắt cô cũng vì muốn đối phó với An Thực, điều quan trọng chính là lật mặt An Thực trước tổ chức, tố cáo hắn cấu kết với cảnh sát nhiều lần đưa tin. Tất nhiên, đều do Đoàn Khiệm Luân bịa đặt.
An Thực không hứng thú với tin tức này, dù sao cô cũng là cảnh sát, từng do hắn dạy võ "Tôi muốn xem hắn định giở trò gì."
"Còn chuyến hàng của chúng ta?" Phong Duật Nam lướt ipad, anh không hứng thú với trò bắn súng, rãnh rỗi thì cầm ipad đọc tạp chí.
"Như thường. Đến hẹn thì giao."
"Anh không đến Hồ Nam sao?" Phong Duật Nam thắc mắc, mỗi khi Diệp Dao làm nhiệm vụ, hắn đều cho người âm thầm theo dõi, hoặc đích thân đi.
"Không phải bây giờ." Diệp Dao không thích gò bó, đến lúc cần thiết hắn mới ra mặt, đối với Diệp Dao vẫn nên "lạt mềm buộc chặt", nhớ đến khuôn mặt vì hắn mà tức giận nhưng lại không thể làm được gì, An Thực khẽ cười, tay bóp cò, hai viên đạn nhanh chóng xuyên qua tâm bia, Đoàn Khiệm Luân, xem ra hắn nên giải quyết chuyện này thật nhanh.
Lăng Nghị nạp đạn vào súng, cất giọng "Tôi tự hỏi, cậu sẽ làm gì nếu thật sự Diệp Dao bị bắt."
"Giết hắn."
"An lão đại, tôi nói cậu đấy. Ngoài mặt không quan tâm nhưng chắc chắn rất muốn đến Hồ Nam đúng không?" Lăng Nghị cười khinh bỉ, ngoài anh ra còn ai hiểu rõ An Thực hơn, ngoài mặt ra vẻ không quan tâm lúc nào cũng lạnh lùng thật ra trong lòng rất lo lắng, muốn lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Dao "Nhìn cậu giống như một ông bố đang ra sức bảo vệ con gái vậy... haha..."
"Cậu thích ăn "kẹo đồng" không?" An Thực đưa mắt nhìn Lăng Nghị, cây súng đưa trước mặt anh.
"Tôi không thích đồ ngọt." Anh tặc lưỡi lắc đầu. Trong lòng thầm mắng : Đồ nóng tính!
......
Dương Cảnh Kiệt cùng mọi người đến nhà Diệp Dao, sau đó ra sân bay. Hiện tại chỉ có đội cô đến Hồ Nam thám thính tình hình, sở trưởng cùng các anh em tập trung sau. Bọn họ thuê một khách sạn nhỏ ở tạm trong hai ngày, mỗi phòng hai người, chia nhau quan sát và tìm hiểu.
Diệp Dao đi một vòng gần gần khách sạn, Đoàn Khiệm Luân cần gì phải giao dịch trong rừng, trước nay các bang phái nếu muốn thì giao dịch tại cảng Thượng Hải, hoặc nhưng nơi hẻo lánh chứ không đến tận nơi xa như Hồ Nam. Dương Cảnh Kiệt đi bên cạnh, thấy cô trầm tư, cất tiếng hỏi "Em vẫn còn nghi ngờ sao?"
Diệp Dao gật đầu "Phải. Nhưng, sở trưởng đã điều tra rồi, có lẽ là do em nghĩ nhiều."
"Vết thương của em chỉ mới lành, lần này, hãy nên cẩn trọng."
"Ừm, em biết rồi."
Dương Cảnh Kiệt không nói thêm, cùng cô đi xung quanh, Hồ Nam tuy không lớn như Thượng Hải nhưng cũng là nơi xầm uất, tìm người không dễ.
.....
Diệp Dao mơ màng nằm trên giường, trán thấm đầy mồ hôi, trong giấc mơ, nhiều thứ xuất hiện, lặp đi lặp lại rất mơ hồ. Ba mẹ, An Thực, hiện thực với quá khứ đan xen.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy An Thực vì cứu mình mà trúng đạn, vũng máu đỏ tươi khiến cô khiếp sợ. Hắn nhìn cô, vẫn ánh mắt thâm trầm ôn nhu, trên khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng là gục xuống. Diệp Dao bật dậy, thở dốc, ánh đèn vàng lập lòe không đủ thắp sáng căn phòng, Diệp Dao lau mồ hôi trên trán.
Nhìn sang giường bên cạnh, thấy Tâm Liên vẫn đang say giấc. Diệp Dao điều hòa lại hơi thở. Tại sao cô lại mơ thấy An Thực, là do mỗi khi cô gặp nguy hiểm, hắn đều xuất hiện???
Diệp Dao không nghĩ gì thêm, nằm xuống giường, chỉ có điều cô không thể ngủ được nữa. Cơn ác mộng đã khiến cô ám ảnh. Từ sâu trong tâm dâng lên một nỗi bất an..
......
Thời gian điều tra tình hình kết thúc, sáng sớm ngày giao dịch, sau khi sở trưởng cùng anh em có mặt đầy đủ, Lão Từ nhìn sơ lược bản đồ, trầm tư một lúc, ông gật gù nói "Mọi người nghe đây, đây là khu vực giao hàng, khu trữ hàng. Chúng ta sẽ chia ra bốn hướng, chặn mọi hướng đi của chúng. "
Sở trưởng nói thêm "Chuyến hàng lần này số lượng vận chuyển lớn nên chúng sẽ không thể di chuyển nhanh được, chúng ta phải lợi dụng điểm này để tấn công. Tôi cũng đã nhờ sự trợ giúp của cảnh sát Hồ Nam, nên yêu tâm. Được rồi, mọi người hiểu rồi chứ?"
"Vâng!" Cả đội lớn giọng đáp. Diệp Dao cầm lấy vũ khí, trang bị cẩn thận rồi tập trung ra xe.
......
An Thực bỏ vài cây súng và hộp đạn vào túi, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài. Lăng Nghị cùng Phong Duật Nam với vài người đứng ở chân cầu thang. Lăng Nghị bỏ hai tay vào túi quần, cất tiếng "Tôi đoán không sai."
Phong Duật Nam khẽ nhíu mày "Anh định đến đó một mình? Như vậy chẳng khác nào đi nộp mạng!" Dù An Thực có mạnh đến đâu. Nhưng một mình chống lại người của Bắc Đoàn và Đông Triều thực rất khó.
An Thực trầm tĩnh nói "Tôi không muốn liên lụy đến các cậu. Tránh ra."
Đoàn Khiệm Luân làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn lật đổ hắn và bang "Nguyệt". Nếu việc hắn và Diệp Dao có liên quan bị bại lộ, Đoàn Khiệm Luân sẽ lấy đó làm cớ để hạ An Thực, như vậy sẽ liên lụy đến hàng trăm anh em trong "Nguyệt". An Thực thà một mình đối mặt với hắn chứ không muốn kéo bọn họ vào cuộc.
"Lão đại, chúng em theo anh đến Hồ Nam." Trác Sâm cất tiếng. Mọi người ai cũng đều biết lí do vì sao An Thực lại đi một mình.
"Nếu đã xem chúng tôi là anh em, thì để chúng tôi đi cùng cậu." Lăng Nghị chắc chắn nói, bọn họ là anh em từng giàu sinh ra tử, việc gì cũng đã trải qua. Chẳng lẽ, anh lại đứng yên để hắn xông vào hang cọp một mình. Tên điên này, dù bên ngoài lạnh lùng như khối băng hàn, nhưng lại luôn nghĩ cho người khác.
"Phải đó lão đại, chúng ta cùng đi giúp cảnh sát Diệp."
An Thực cuối cùng cũng đành chấp nhận, nhưng hắn vẫn không thể để bị lộ, trầm tư một chút rồi lên tiếng phân phó "Lăng Nghị, A Đông, hai cậu cùng tôi dẫn vài anh em đến Hồ Nam, còn Duật Nam và Trác Sâm ở lại sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa. Phòng khi có người tới quấy rối."
Phong Duật Nam bất mãn từ chối. "Nhưng...."
"Cậu còn có Tố Nghi, đừng để cô ấy lo lắng."
"Nhưng...."
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Nên nhớ, lần này, hắn cố ý để tên đó biết số lượng hàng vận chuyển, tức là muốn dụ Diệp Dao ra mặt. Nên, nếu tôi có việc gì, còn có cậu xoay chuyển tình thế..." Dứt lời, An Thực rời đi.
Lăng Nghị vỗ vai Phong Duật Nam, nói nhỏ "Cậu giúp tôi làm việc này....."
"Được. Em biết rồi. Cẩn thận!"
"Ừ."
Phong Duật Nam thở ra một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén, xem ra lần này, nếu An Thực có thể cứu được Diệp Dao, hắn chắc chắn sẽ một công hai việc giết chết Đoàn Khiệm Luân.
Là cô tự dối gạt mình. Diệp Dao khẽ thở dài, bên ngoài có tiếng chuông cửa, cô lười biếng không chải lại tóc cứ thế ra mở cửa. Người đứng trước mặt là Dương Cảnh Kiệt, Tâm Liên và Du Phong. Tâm Liên cười tươi "Chị Diệp, chị đã đỡ hơn chưa? Vừa tan ca là em đã đến đây."
"Cảm ơn mọi người." Diệp Dao mỉm cười.
Du Phong đặt trái cây cùng thức ăn lên bàn "Toàn bộ là do anh Kiệt mua đấy, hơn nữa còn đặc biệt chọn những loại trái cây tốt nhất cho chị."
"Tôi không mướn cậu quảng cáo." Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. Anh quay sang nhìn Diệp Dao, hai bên gò má hơi phiếm hồng "Em ăn đi cho nóng."
"Cảm ơn anh."
"Phải rồi, thứ hai tuần sau chị nhất định phải đi với tụi em đó. Chú Từ đã đặt chỗ sẵn rồi." Tâm Liên nói, bọn họ dự định sẽ đãi một bữa tiệc nhỏ cho Diệp Dao vì hôm đó là sinh nhật của cô.
Diệp Dao hơi bất ngờ, thứ hai? An Thực cũng hẹn cô hôm ấy. Trầm tư một chút, dù sao cô cũng không muốn dính dáng đến hắn nên gật đầu đồng ý "Được."
Diệp Dao dường như đã quên mất, thứ hai, là sinh nhật của mình.
An Thực ngồi ngoài ban công uống rượu, bầu trời tối đen, hắn say sưa ngắm nhìn sợi dây chuyền trên tay, hắn đã cho người sửa lại và cất giữ bên mình suốt năm năm qua. Bởi vì đây là món quà sinh nhật của Diệp Dao, tự tay cô đã làm đứt.
An Thực sâu kín thở dài, cô gái nhỏ của hắn bây giờ luôn muốn né tránh hắn. Ngay cả ngày sinh nhật cũng không muốn cùng hắn tổ chức. An Thực từng cho rằng, chỉ cần cô còn hận nhất định sẽ không thể quên hắn. Chỉ là... nỗi hận trong cô quá lớn, không thể dùng chân thành mà hóa giải được.
An Thực khép mí mắt, siết chặt sợi dây trong tay, giọng nói trầm thấp đầy u phiền "Dao nhi, nếu tôi vì em mà từ bỏ thế giới của mình thì em, có chấp nhận tình cảm của tôi?"
.....
Mấy ngày sau, vết thương Diệp Dao tốt hơn rất nhiều, cô bắt đầu đi làm lại. Thu xếp quần áo xong, Diệp Dao xuống dưới, hôm nay Dương Cảnh Kiệt đến đón cô.
Chú Từ cùng mọi người trong tổ hôm nay có chút kỳ lạ, cứ nhìn cô đầy mờ ám. Diệp Dao có hỏi cũng không nói. Sở trưởng từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, mọi người trong phòng cũng quay về tư thế nghiêm túc. Giọng ông ồn ồn ra lệnh "Đội phòng chống tội phạm nghe đây, tôi vừa nhận được tin, hai ngày nữa bang Bắc Đoàn cùng Đông Triều sẽ giao dịch tại khu rừng phía Tây Hồ Nam. Mọi người hãy nhanh chóng cùng anh em tập kích, mục tiêu phải bắt sống bọn chúng. Tôi đã cho người chuẩn bị máy bay cùng trực thăng. Bắc Đoàn lần này giao dịch lên đến 400 kg ma túy. Mọi người hãy cẩn thận."
"Rõ." Cả đội nhận lệnh.
Dứt lời, sở trưởng gật đầu quay đi. Tâm Liên nằm dài trên bàn "Không phải chứ, tận Hồ Nam sao."
"Đành chịu thôi, được rồi, mọi người lên kế hoạch đi."
Chú Từ lấy bản đồ toàn khu rừng dán lên bảng, xem xét một lượt, sở trưởng nói bọn chúng dựng một căn cứ nhỏ ở đó làm nơi điều chế thuốc và giao dịch. Địa hình trắc trở, nguy hiểm không kém. Thật không ngờ, bọn chúng dám chọn một nơi như vậy để làm việc.
"Mọi người nghe đây, khu rừng này có bờ vực sâu, địa hình hiểm trở. Khi di chuyện cẩn thận sập bẫy. Bắc Đoàn và Đông Triều không dễ đối phó vì vậy chúng ta cần lên kế hoạch đường đi nước bước thâht kỹ." Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. Anh từng điều tra về khu rừng này, nắm được một chút. Nhưng tại sao Đoàn Khiệm Luân lại chọn Hồ Nam, hắn việc gì phải đến tận nơi xa xôi đó để giao dịch??
Diệp Dao nhìn tấm bảng, trầm mặc suy nghĩ, những vụ gần đây đều do Bắc Đoàn gây ra, mục tiêu của cô là "Nguyệt" nhưng An Thực xem ra làm việc rất cẩn trọng, một chút tin tức cũng không lộ ra ngoài. Chỉ khi giao dịch hoàn thành, cảnh sát mới được biết. "Chuyện này không đơn giản, mọi bang phái làm việc luôn cẩn trọng chỉ có bang Bắc Đoàn là luôn để lộ tin ra ngoài. Có khi nào giống như lần trước, là cái bẫy?"
Du Phong gật đầu đồng ý "Đúng vậy, chúng ta nên tính toán thật kỹ."
Lão Từ đồng ý với Du Phong, việc này không đơn giản, hơn nữa còn là một vụ rất lớn, Đoàn Khiệm Luân đến tận Hồ Nam, lại chọn địa điểm trong rừng, chắc chắn đã am hiểu địa hình khu rừng."Được, chúng ta sẽ đến đó trước hai ngày để điều tra thật kỹ. Nắm tình hình trước rồi ra quân."
"Vâng." Mọi người đều đồng ý, Dương Cảnh Kiệt dự đính, hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ tổ chức sinh nhật cho Diệp Dao, dù sao, bọn họ còn ba ngày nữa để chuẩn bị.
Diệp Dao về nhà tu xếp quần áo, cô mở laptop lên điều tra một chút. Trong lòng vẫn nghi hoặc về phi vụ làm ăn của Đoàn Khiệm Luân. Diệp Dao lắc đầu không nghỉ thêm....
......
"Cô ấy đi Hồ Nam?" An Thực hướng mắt về tấm bia, cất giọng hỏi.
"Vâng, cảnh sát Diệp đến khu rừng phía Tây Hồ Nam để phục kích Bắc Đoàn và Đông Triều." Trác Sâm cẩn trọng trả lời.
Lăng Nghị đứng bên cạnh, nhếch môi cười "Dạo này Bắc Đòan nhiều phi vụ nhỉ."
"Em nghe người bên đó nói, Đoàn Khiệm Luân đang muốn bắt cảnh sát Diệp." Trác Sâm thu thập tin tức rất chính xác, hắn muốn bắt cô cũng vì muốn đối phó với An Thực, điều quan trọng chính là lật mặt An Thực trước tổ chức, tố cáo hắn cấu kết với cảnh sát nhiều lần đưa tin. Tất nhiên, đều do Đoàn Khiệm Luân bịa đặt.
An Thực không hứng thú với tin tức này, dù sao cô cũng là cảnh sát, từng do hắn dạy võ "Tôi muốn xem hắn định giở trò gì."
"Còn chuyến hàng của chúng ta?" Phong Duật Nam lướt ipad, anh không hứng thú với trò bắn súng, rãnh rỗi thì cầm ipad đọc tạp chí.
"Như thường. Đến hẹn thì giao."
"Anh không đến Hồ Nam sao?" Phong Duật Nam thắc mắc, mỗi khi Diệp Dao làm nhiệm vụ, hắn đều cho người âm thầm theo dõi, hoặc đích thân đi.
"Không phải bây giờ." Diệp Dao không thích gò bó, đến lúc cần thiết hắn mới ra mặt, đối với Diệp Dao vẫn nên "lạt mềm buộc chặt", nhớ đến khuôn mặt vì hắn mà tức giận nhưng lại không thể làm được gì, An Thực khẽ cười, tay bóp cò, hai viên đạn nhanh chóng xuyên qua tâm bia, Đoàn Khiệm Luân, xem ra hắn nên giải quyết chuyện này thật nhanh.
Lăng Nghị nạp đạn vào súng, cất giọng "Tôi tự hỏi, cậu sẽ làm gì nếu thật sự Diệp Dao bị bắt."
"Giết hắn."
"An lão đại, tôi nói cậu đấy. Ngoài mặt không quan tâm nhưng chắc chắn rất muốn đến Hồ Nam đúng không?" Lăng Nghị cười khinh bỉ, ngoài anh ra còn ai hiểu rõ An Thực hơn, ngoài mặt ra vẻ không quan tâm lúc nào cũng lạnh lùng thật ra trong lòng rất lo lắng, muốn lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Dao "Nhìn cậu giống như một ông bố đang ra sức bảo vệ con gái vậy... haha..."
"Cậu thích ăn "kẹo đồng" không?" An Thực đưa mắt nhìn Lăng Nghị, cây súng đưa trước mặt anh.
"Tôi không thích đồ ngọt." Anh tặc lưỡi lắc đầu. Trong lòng thầm mắng : Đồ nóng tính!
......
Dương Cảnh Kiệt cùng mọi người đến nhà Diệp Dao, sau đó ra sân bay. Hiện tại chỉ có đội cô đến Hồ Nam thám thính tình hình, sở trưởng cùng các anh em tập trung sau. Bọn họ thuê một khách sạn nhỏ ở tạm trong hai ngày, mỗi phòng hai người, chia nhau quan sát và tìm hiểu.
Diệp Dao đi một vòng gần gần khách sạn, Đoàn Khiệm Luân cần gì phải giao dịch trong rừng, trước nay các bang phái nếu muốn thì giao dịch tại cảng Thượng Hải, hoặc nhưng nơi hẻo lánh chứ không đến tận nơi xa như Hồ Nam. Dương Cảnh Kiệt đi bên cạnh, thấy cô trầm tư, cất tiếng hỏi "Em vẫn còn nghi ngờ sao?"
Diệp Dao gật đầu "Phải. Nhưng, sở trưởng đã điều tra rồi, có lẽ là do em nghĩ nhiều."
"Vết thương của em chỉ mới lành, lần này, hãy nên cẩn trọng."
"Ừm, em biết rồi."
Dương Cảnh Kiệt không nói thêm, cùng cô đi xung quanh, Hồ Nam tuy không lớn như Thượng Hải nhưng cũng là nơi xầm uất, tìm người không dễ.
.....
Diệp Dao mơ màng nằm trên giường, trán thấm đầy mồ hôi, trong giấc mơ, nhiều thứ xuất hiện, lặp đi lặp lại rất mơ hồ. Ba mẹ, An Thực, hiện thực với quá khứ đan xen.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy An Thực vì cứu mình mà trúng đạn, vũng máu đỏ tươi khiến cô khiếp sợ. Hắn nhìn cô, vẫn ánh mắt thâm trầm ôn nhu, trên khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng là gục xuống. Diệp Dao bật dậy, thở dốc, ánh đèn vàng lập lòe không đủ thắp sáng căn phòng, Diệp Dao lau mồ hôi trên trán.
Nhìn sang giường bên cạnh, thấy Tâm Liên vẫn đang say giấc. Diệp Dao điều hòa lại hơi thở. Tại sao cô lại mơ thấy An Thực, là do mỗi khi cô gặp nguy hiểm, hắn đều xuất hiện???
Diệp Dao không nghĩ gì thêm, nằm xuống giường, chỉ có điều cô không thể ngủ được nữa. Cơn ác mộng đã khiến cô ám ảnh. Từ sâu trong tâm dâng lên một nỗi bất an..
......
Thời gian điều tra tình hình kết thúc, sáng sớm ngày giao dịch, sau khi sở trưởng cùng anh em có mặt đầy đủ, Lão Từ nhìn sơ lược bản đồ, trầm tư một lúc, ông gật gù nói "Mọi người nghe đây, đây là khu vực giao hàng, khu trữ hàng. Chúng ta sẽ chia ra bốn hướng, chặn mọi hướng đi của chúng. "
Sở trưởng nói thêm "Chuyến hàng lần này số lượng vận chuyển lớn nên chúng sẽ không thể di chuyển nhanh được, chúng ta phải lợi dụng điểm này để tấn công. Tôi cũng đã nhờ sự trợ giúp của cảnh sát Hồ Nam, nên yêu tâm. Được rồi, mọi người hiểu rồi chứ?"
"Vâng!" Cả đội lớn giọng đáp. Diệp Dao cầm lấy vũ khí, trang bị cẩn thận rồi tập trung ra xe.
......
An Thực bỏ vài cây súng và hộp đạn vào túi, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài. Lăng Nghị cùng Phong Duật Nam với vài người đứng ở chân cầu thang. Lăng Nghị bỏ hai tay vào túi quần, cất tiếng "Tôi đoán không sai."
Phong Duật Nam khẽ nhíu mày "Anh định đến đó một mình? Như vậy chẳng khác nào đi nộp mạng!" Dù An Thực có mạnh đến đâu. Nhưng một mình chống lại người của Bắc Đoàn và Đông Triều thực rất khó.
An Thực trầm tĩnh nói "Tôi không muốn liên lụy đến các cậu. Tránh ra."
Đoàn Khiệm Luân làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn lật đổ hắn và bang "Nguyệt". Nếu việc hắn và Diệp Dao có liên quan bị bại lộ, Đoàn Khiệm Luân sẽ lấy đó làm cớ để hạ An Thực, như vậy sẽ liên lụy đến hàng trăm anh em trong "Nguyệt". An Thực thà một mình đối mặt với hắn chứ không muốn kéo bọn họ vào cuộc.
"Lão đại, chúng em theo anh đến Hồ Nam." Trác Sâm cất tiếng. Mọi người ai cũng đều biết lí do vì sao An Thực lại đi một mình.
"Nếu đã xem chúng tôi là anh em, thì để chúng tôi đi cùng cậu." Lăng Nghị chắc chắn nói, bọn họ là anh em từng giàu sinh ra tử, việc gì cũng đã trải qua. Chẳng lẽ, anh lại đứng yên để hắn xông vào hang cọp một mình. Tên điên này, dù bên ngoài lạnh lùng như khối băng hàn, nhưng lại luôn nghĩ cho người khác.
"Phải đó lão đại, chúng ta cùng đi giúp cảnh sát Diệp."
An Thực cuối cùng cũng đành chấp nhận, nhưng hắn vẫn không thể để bị lộ, trầm tư một chút rồi lên tiếng phân phó "Lăng Nghị, A Đông, hai cậu cùng tôi dẫn vài anh em đến Hồ Nam, còn Duật Nam và Trác Sâm ở lại sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa. Phòng khi có người tới quấy rối."
Phong Duật Nam bất mãn từ chối. "Nhưng...."
"Cậu còn có Tố Nghi, đừng để cô ấy lo lắng."
"Nhưng...."
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Nên nhớ, lần này, hắn cố ý để tên đó biết số lượng hàng vận chuyển, tức là muốn dụ Diệp Dao ra mặt. Nên, nếu tôi có việc gì, còn có cậu xoay chuyển tình thế..." Dứt lời, An Thực rời đi.
Lăng Nghị vỗ vai Phong Duật Nam, nói nhỏ "Cậu giúp tôi làm việc này....."
"Được. Em biết rồi. Cẩn thận!"
"Ừ."
Phong Duật Nam thở ra một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén, xem ra lần này, nếu An Thực có thể cứu được Diệp Dao, hắn chắc chắn sẽ một công hai việc giết chết Đoàn Khiệm Luân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook