Năm Tháng Trong Tiếng Đạn
-
Chương 30: Lính gác Ninh Thành
Doãn Thiên và Ninh Thành về ký túc xá đúng giờ cơm.Bữa tối hôm đó Doãn Thiên xới thêm bốn lần cơm, ăn ba cái chân giò, cuối cùng các đồng đội ăn xong bỏ đi hết, cậu vẫn miệng mỡ xé gà nướng.
Quách Chiến lại hỏi Ninh Thành, “Hôm nay thiện xạ không ổn hả?”
Ninh Thành chống cằm cười, “Bị sao chổi đánh mà, đầu óc hơi không bình thường.”
Doãn Thiên ăn xong thì đi hết nổi, dựa vào tường làm con thạch sùng, Ninh Thành đợi mãi không thấy động tĩnh bèn lại gần nhỏ giọng nói, “Không đi là tôi hôn cậu đấy.”
Doãn Thiên tức khắc nhảy ra cửa, mặt viết ba chữ to: Chớ làm bừa!
Ở nơi công cộng, gay là phải chú ý miệng lưỡi người ta.
Doãn Thiên nghĩ, có thể Ninh Thành không biết xấu hổ, mình không thể mặc cậu ta làm bừa!
Mình là một chàng gay có tố chất.
Ninh Thành bá cổ cậu, cười tươi tới nỗi người khác chỉ nhìn cũng thấy Xuân sang, lại dịu dàng nói, “Đi, về đi tắm.”
Nhà tắm rất đông đúc, toàn là đực rựa tám múi cơ bụng.
Doãn Thiên lặng lẽ nhìn bụng mình, phát hiện sau mấy tháng luyện tập, sáu múi cơ bụng đã thăng cấp thành tám rồi.
Lẽ ra đây là chuyện rất đáng mừng, nhưng ngẫm lại, cậu vẫn âm thầm thương tâm.
Có tám múi cơ bụng mà lại đi làm thụ, chắc chỉ có mình ông đây thôi.
Cậu bĩu môi, thầm chửi: Ông đúng là nỗi ô nhục của tám múi cơ bụng!
Ký túc xá buổi tối rất sôi nổi, Tần Nhạc tắt đèn đúng giờ, dặn mọi người chú ý nghỉ ngơi, đừng mải chơi quá.
Tắt đèn xong, Doãn Thiên lại mất ngủ.
Cậu thật sự không ngờ Ninh Thành lại thẳng thắn như thế, càng không thể ngờ Ninh Thành đã suy nghĩ đến chuyện tương lai mấy chục năm sau.
Yêu đương rất hay, yêu đương với mỹ nhân thì càng hay quá là hay, nhưng trước khi Ninh Thành thổ lộ, Doãn Thiên chưa bao giờ nghĩ tới sau này sẽ thế nào.
Hồi chiều bị trúng độc cái mặt Ninh Thành, đầu óc không minh mẫn, nay tỉnh táo ngẫm lại, tương lai của hai tên gay vừa ngỏ lời yêu vài tiếng đồng hồ đâu thể thuận buồm xuôi gió như kế hoạch của Ninh Thành.
“Tôi nuôi cậu” nghe sao mà tốt đẹp, nhưng có khả thi hay không?
Chưa nói đến người nhà Ninh Thành sẽ không chấp nhận con trai mình là đồng tính luyến ái, mấy ông chú ông bác bảo thủ khó thay đổi nhà cậu cũng là người đeo súng cả.
Doãn Thiên càng nghĩ càng buồn bực, đầu óc cũng dần khai thông.
Người tí hon A nói, “Đừng nghĩ đến mấy chuyện cụt hứng như thế!”
Người tí hon B nói, “Cứ nghĩ Ninh Thành bao nuôi anh thế nào đi.”
Cậu méo miệng nói, “Tao tay làm hàm nhai được mà!”
Người tí hon A nói, “Thế này nhé, đằng nào anh cũng ngốc như thế, sang năm cứ xuất ngũ luôn cùng Ninh Thành đi!”
Người tí hon B nói, “Anh ấy về thừa kế gia sản, anh thì vào showbiz mà lăn lộn.”
Cậu nghĩ, ô, nghe cũng được đấy!
Người tí hon A nói tiếp, “Ninh Thành thừa kế gia sản rồi thì sẽ thành bá đạo tổng tài, có thể bao nuôi anh, nâng đỡ anh, lấy tiền tài đập vào mặt anh, tối ngủ với anh, ngủ quay mặt vào nhau ngủ chồng lên nhau ngủ gác lên nhau!”
Cậu lấy chăn bịt mặt, đuổi người tí hon đi, nghĩ thầm, ông đọc thể loại kim chủ quá nhiều rồi.
Giường trên truyền ra tiếng trở mình, cậu lập tức nín thở tập trung, im lặng như con gà.
Mấy giây sau, Ninh Thành thò đầu ra, khẽ gọi, “Doãn Thiên, Doãn Thiên.”
Cậu nhắm nghiền mắt, giả vờ đã ngủ.
Ninh Thành thấy cậu không động tĩnh thì sột soạt trèo xuống, khẽ khàng ngồi xổm bên giường cậu.
Tim cậu đập dồn dập, sợ giây tiếp theo Ninh Thành sẽ xốc chăn lên, lột quần cậu, túm lấy tr*m cậu, nhấc đôi chân lông lá của cậu lên.
Dù sao thì Ninh Thành cũng là cầm thú.
Cậu căng thẳng nghĩ, tuy tôi đã làm fan-service, nhưng tôi còn zin mà!
Nhưng Ninh Thành không làm gì cả, ngồi một lát rồi trèo lên giường trên.
Cậu thở phào một hơi, lại đắc ý nghĩ thầm, chắc chắn là Ninh Thành nhớ mình không ngủ được, phải xuống ngắm mình một tẹo thì ngủ mới ngon.
Nhưng ngày hôm sau Ninh Thành lại nói, “Sao tối qua cậu ngủ như lợn thế, gọi kiểu gì cũng không dậy.”
Cậu ra vẻ không biết, hỏi, “Sao thế?”
Ninh Thành thẳng thắn đáp, “Định rủ cậu vào WC tuốt súng ấy mà.”
Tao… Đẹt!
Doãn Thiên tức khắc á khẩu.
Ninh Thành nghiêng đầu, “Sao thế?”
Đừng có nghiêng đầu đồ sát tôi!
Doãn Thiên tức giận nghĩ, có thằng nào vừa yêu đương đã rủ người ta vào WC tuốt súng không? Rốt cuộc cậu đã yêu đương bao giờ chưa thế?!
Ninh Thành thấy cậu không vui thì hỏi, “Cậu không tuốt súng à?”
“Không phải…” Doãn Thiên gãi đầu, tự hỏi làm cách nào để biểu đạt nỗi bất mãn của mình, lại nghe Ninh Thành nói, “Thế tối nay đi cùng đi, không thì thời gian tới không có dịp đâu.”
Doãn Thiên nghĩ, cái gì mà thời gian tới không có dịp đâu?
Ninh Thành giải thích, sáng sớm ngày mốt là phải bay tới cao nguyên Thanh Tạng rồi, trong lúc huấn luyện dã ngoại chắc chắn không có điều kiện và tâm trạng tuốt súng, từ cao nguyên trở về ít nhất cũng phải một tháng rưỡi sau, có khi còn không quay về trụ sở mà đi thẳng đến Tân Cương, nên lúc về đã là tháng 11 rồi. (Cao nguyên Thanh Tạng là gọi tắt của cao nguyên Thanh Hải – thuộc Tây Tạng)
Doãn Thiên thấy hình như cũng có lý.
Ninh Thành lại hỏi, “Đêm nay tuốt không?”
Doãn Thiên trố mắt nhìn khuôn mặt đẹp tới ngạt thở của cậu, che ngực đáp, “Tuốt!”
Ninh Thành hài lòng nhướn mày, nhích lại gần bảo, “Cậu đừng nhìn tôi si mê như thế, chú ý tai tiếng.”
Doãn Thiên đấm ngực dậm chân nghĩ, mẹ kiếp ai mới không biết chú ý tai tiếng?
Cả ngày hôm đó, Doãn Thiên dùng để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chu Tiểu Cát rủ cậu đi bơi, cậu nói buồn ngủ.
Vương Ý Văn và Cẩu Kiệt rủ cậu đánh bài, cậu nói buồn ngủ.
Quách Chiến bảo mau đến nghe Ninh Thành kể chuyện bậy bạ, cậu vẫn nói buồn ngủ.
Chăn phủ kín đầu mà không cản được giọng Ninh Thành và tiếng cười suồng sã của các đồng đội.
Cậu phiền muộn nghĩ, Ninh Thành đúng là cái thằng tiết tháo rơi rụng!
Hồi trước Ninh Thành kể chuyện bậy bạ, cậu cũng chạy ra nghe, nhưng bây giờ lại thấy không vui, cứ có cảm giác “Vợ ông làm ông xấu hổ với hàng xóm láng giềng”.
Thật sự không ngủ được, đành phải đứng dậy tìm việc để làm. Vừa hay trên bàn có chồng sách Lương Chính mang tới, cậu tiện tay lật lật, cầm một quyển lên khốn khổ đọc qua loa.
Ninh Thành kể chuyện xong thì chẳng hề khách sáo leo lên giường cậu nằm, cậu rụt vào đầu giường, còn dùng chân đẩy Ninh Thành ra.
Vừa đẩy, mắt cá chân đã bị tóm gọn.
Mỗi lần mắt cá chân bị tóm, cậu đều nghĩ tới động tác “Tách mở hai chân” hoặc là “Nhấc đôi chân lông lá” trong truyện XXX, cứ nghĩ tới là nóng bừng cả mặt.
Vừa xấu hổ vừa bối rối, mẹ kiếp lại còn hơi ngóng trông.
Hơi ngóng trông là đáng xấu hổ nhất.
Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, thực ra chính cậu cũng rất muốn được Ninh Thành nhấc hai cái chân lông lá lên.
Tiếc rằng đây là nơi công cộng, ngoài nhéo nhéo xương mắt cá tròn tròn của cậu thì Ninh Thành cũng không làm gì khác.
Cậu thầm nói, haizz tiếc thật đấy.
Chỉ vén mà không cởi, đúng là vô nhân tính!
Nói xong thì chửi mình một tiếng cầm thú!
Ninh Thành gối lên đùi cậu, ngước lên nhìn cuốn sách cậu cầm, cười hỏi, “Hồng Quân trường chinh?”
Cậu nghiêm trang đáp, “Học tập tinh thần lớn lao của các tiền bối cách mạng.”
Ninh Thành cướp lấy quyển sách, vỗ vỗ, “Đừng đọc nữa.”
Why?
Cậu trợn mắt, thầm nhủ cậu dùng cả ngày nghỉ kể chuyện bậy bạ mà không cho phép tôi dùng cả ngày nghỉ bổ sung kiến thức vũ trang?
Ninh Thành cầm sách gõ nhẹ một cái lên đầu cậu, nói, “Cậu thích nghe đoạn nào? Tôi kể lại cho mà nghe.”
“Kể cái gì? Chuyện bậy ấy hả?”
“Tất nhiên là Hồng Quân trường chinh rồi! Cậu đã nghe vượt thảo nguyên chưa?”
Doãn Thiên vừa chà mặt vừa đáp, “Cậu kể vượt thảo nguyên bảy tám trăm lần rồi!”
“Thế hả?” Ninh Thành ngẫm nghĩ, kiên trì nói, “Thế tôi kể thêm lần nữa, hồi trước có chi tiết chưa kể.”
Doãn Thiên cực kỳ ngờ vực rằng Ninh Thành chỉ biết mỗi câu chuyện vượt thảo nguyên.
Ninh Thành kể rất nghiêm túc, Doãn Thiên trông cũng có vẻ nghiêm túc lắng nghe, thực ra chẳng vào đầu chữ nào.
Chỉ si mê cái mặt Ninh Thành thôi.
Chu Tiểu Cát hỏi Quách Chiến, “Sao anh Ninh một phút trước còn kể chuyện bậy như MC chương trình giải trí đêm khuya, một phút sau lại kể chuyện Hồng Quân trường chinh như MC chương trình phát thanh thời sự?”
Quách Chiến nghe ngóng, nhún vai đáp, “Phân liệt ấy mà.”
Vất vả chịu đựng đến tối, Doãn Thiên ngẩn ngơ ở phòng tắm tận nửa giờ.
Gội đầu ba lần, kỳ cọ thật sạch từng cọng lông nách, còn ngửi vài lần, xác định chỉ có mùi xà bông thơm tho chứ không có mùi mồ hôi thúi hoắc.
Chu Tiểu Cát quan tâm bảo, “Anh Thiên đừng ngửi nữa, anh không hôi nách mà.”
Cậu đuổi Chu Tiểu Cát đi, lại bắt đầu tỉ mỉ rửa rốn.
Tiếp theo là háng, cuối cùng là tr*m và bi.
Không thể nghi ngờ, đó là nơi quan trọng nhất cần phải chú ý.
Ninh Thành nói muốn tuốt súng cùng nhau, thế là tuốt kiểu gì?
Mặt đối mặt của ai người nấy tuốt?
Hay là cậu cầm bảo bối của cả hai ta?
Hay là tôi dựa vào ngực cậu, cậu tuốt cho tôi?
Hay là cậu ngồi xuống, … cho tôi?
Trời đất!
Doãn Thiên ôm đầu lắc điên cuồng, vừa nghĩ tới trường hợp đó là mặt mũi đỏ ké lên, cả người cũng đỏ lên khác thường.
Trong lòng có một âm thanh nói, rửa tr*m kỹ vào, phải sạch sẽ không dính một hạt bụi!
Doãn Thiên nâng của quý rửa mười phút, đồng đội cùng tắm bình luận góp vui, “Đừng có tuốt trong nhà tắm đấy, tắc lỗ thoát nước thì làm sao?”
Hôm đó, lúc lau khô người, Doãn Thiên cảm thấy 19 năm sống của mình chưa có lúc nào sạch như lúc này.
Về ký túc xá, cậu kéo chăn định ngủ, liếc thấy Ninh Thành chỉ tắm 5 phút rồi cởi trần đi ra, trong lòng không khỏi buồn bực.
Cậu rửa sạch tr*m chưa đấy?
Lần đầu tiên của hai ta mà cậu qua loa như thế à?
Ninh Thành ngồi bên giường lau tóc, quay sang nói, “Đừng ngủ say quá đấy.”
Cậu lập tức lùi vào trong chăn.
Sau khi tắt đèn, cậu lại nghĩ đến rất nhiều tư thế tuốt súng, càng nghĩ càng hưng phấn, bụng cũng nóng râm ran.
Cậu kinh hoàng, thầm nhủ không ổn.
Nếu bây giờ có cảm giác, nhịn đến nửa đêm thì héo mất còn gì?
Nhưng nếu không nhịn, giờ mà bắn ra thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức bền lúc đó, bị Ninh Thành ghét thì sao?
Gay go nhất là, nhỡ bắn không ra thì biết làm thế nào?
Cương cứng tới khó chịu, cậu nhìn ván giường trên, tội nghiệp nghĩ, Ninh Thành xuống đây nhanh đi!
Ninh Thành xuống thật, nhéo mũi cậu hỏi, “Ngủ chưa?”
Tất nhiên chưa!
Hai người đi tới WC như không có chuyện gì, quần đùi của Doãn Thiên đã dựng thành túp lều, Ninh Thành liếc mắt trông thấy, miệng khẽ nhoẻn cười.
Doãn Thiên vừa thẹn vừa cuống, muốn được sờ soạng ngay, nhưng chẳng biết mở miệng thế nào.
Cậu sờ tôi?
Cậu tuốt giúp tôi một lát?
Cậu… liếm tôi?
Ối!
Đang xoắn xuýt, đã thấy Ninh Thành chỉ vào góc trong cùng, thẳng thắn thật thà nói, “Tôi định tuốt trước, nhưng cậu thế này mà không tuốt luôn thì rò rỉ mất. Thôi thì cậu tuốt trước đi, đừng có rên la gì đấy.”
Doãn Thiên trố mắt nghẹn họng.
Không tuốt luôn thì rò rỉ mất là sao?
Có phải đến ngày của tháng đâu!
Mà tại sao lại là tôi tuốt trước?
Cậu không tuốt cùng tôi à?
À không phải! Cậu không tuốt cho tôi à?
Ninh Thành lùi đến trước cửa WC, nói thêm, “Tuốt nhanh đi, tôi canh gác cho.”
Canh gác…
Doãn Thiên suýt thì đập đầu xuống đất.
Ninh Thành vòng về, đẩy cậu vào góc tường, kiên nhẫn bảo, “Nhanh nhanh chút, cậu tuốt xong tôi còn phải tuốt nữa!”
Doãn Thiên quay lưng lại, tuyệt vọng cầm thằng em của mình, vừa chậm rãi tuốt lên tuốt xuống vừa nghĩ, té ra “Cùng nhau tuốt súng” của cậu chính là tôi tuốt thì cậu canh gác, cậu tuốt thì tôi canh gác?
Mả cha cậu!
Doãn Thiên đau đớn trong lòng, tự hỏi nếu đã thế thì tôi tắm táp nách rốn tr*m không dính một hạt bụi làm cái quái gì?
Càng nghĩ càng suy sụp, tr*m cũng mềm nhũn, đành phải kéo quần lên, tự an ủi mình: Không tuốt cũng chả sao.
Ninh Thành thấy cậu kéo quần lên thì lập tức lùi về từ vị trí tuần tra, hỏi, “Xong rồi à?”
“Ừ.” Cậu cúi đầu, rầu rĩ đáp.
Ninh Thành nhìn quanh một lượt, nhíu mày hỏi, “Cậu bắn vào đâu rồi?”
Dưới đất sạch sẽ, xung quanh cũng không có giấy vệ sinh, trông không giống vừa bắn xong.
Doãn Thiên lảo đảo đi ra cửa, khẽ nói, “Cậu tuốt đi, tôi canh gác.”
Vừa nói xong đã bị kéo lấy cổ.
Ninh Thành bảo, “Cậu quay lại cho tôi.”
Cậu ủ rũ quay lại, “Gì thế?”
“Nếu không thỏa mãn nhu cầu sinh lý kịp thời thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe về sau.” Ninh Thành nói.
Về sau? Cậu nghĩ, dẹp đi, hai ta đã chịch nhau bao giờ?
“Vào đây.” Ninh Thành lại gọi.
Cậu hơi sốt ruột, nói, “Cậu tuốt nhanh lên, tôi mệt rồi, cậu xong thì tôi đi ngủ.”
Tay phải Ninh Thành dùng sức, đẩy cậu vào tường “phịch” một cái.
Tới khi cậu phản ứng thì dưới háng đã mát rượi.
Cúi xuống nhìn mới biết tay trái của Ninh Thành đang đặt trên thằng em của cậu.
Hết chương 30
Quách Chiến lại hỏi Ninh Thành, “Hôm nay thiện xạ không ổn hả?”
Ninh Thành chống cằm cười, “Bị sao chổi đánh mà, đầu óc hơi không bình thường.”
Doãn Thiên ăn xong thì đi hết nổi, dựa vào tường làm con thạch sùng, Ninh Thành đợi mãi không thấy động tĩnh bèn lại gần nhỏ giọng nói, “Không đi là tôi hôn cậu đấy.”
Doãn Thiên tức khắc nhảy ra cửa, mặt viết ba chữ to: Chớ làm bừa!
Ở nơi công cộng, gay là phải chú ý miệng lưỡi người ta.
Doãn Thiên nghĩ, có thể Ninh Thành không biết xấu hổ, mình không thể mặc cậu ta làm bừa!
Mình là một chàng gay có tố chất.
Ninh Thành bá cổ cậu, cười tươi tới nỗi người khác chỉ nhìn cũng thấy Xuân sang, lại dịu dàng nói, “Đi, về đi tắm.”
Nhà tắm rất đông đúc, toàn là đực rựa tám múi cơ bụng.
Doãn Thiên lặng lẽ nhìn bụng mình, phát hiện sau mấy tháng luyện tập, sáu múi cơ bụng đã thăng cấp thành tám rồi.
Lẽ ra đây là chuyện rất đáng mừng, nhưng ngẫm lại, cậu vẫn âm thầm thương tâm.
Có tám múi cơ bụng mà lại đi làm thụ, chắc chỉ có mình ông đây thôi.
Cậu bĩu môi, thầm chửi: Ông đúng là nỗi ô nhục của tám múi cơ bụng!
Ký túc xá buổi tối rất sôi nổi, Tần Nhạc tắt đèn đúng giờ, dặn mọi người chú ý nghỉ ngơi, đừng mải chơi quá.
Tắt đèn xong, Doãn Thiên lại mất ngủ.
Cậu thật sự không ngờ Ninh Thành lại thẳng thắn như thế, càng không thể ngờ Ninh Thành đã suy nghĩ đến chuyện tương lai mấy chục năm sau.
Yêu đương rất hay, yêu đương với mỹ nhân thì càng hay quá là hay, nhưng trước khi Ninh Thành thổ lộ, Doãn Thiên chưa bao giờ nghĩ tới sau này sẽ thế nào.
Hồi chiều bị trúng độc cái mặt Ninh Thành, đầu óc không minh mẫn, nay tỉnh táo ngẫm lại, tương lai của hai tên gay vừa ngỏ lời yêu vài tiếng đồng hồ đâu thể thuận buồm xuôi gió như kế hoạch của Ninh Thành.
“Tôi nuôi cậu” nghe sao mà tốt đẹp, nhưng có khả thi hay không?
Chưa nói đến người nhà Ninh Thành sẽ không chấp nhận con trai mình là đồng tính luyến ái, mấy ông chú ông bác bảo thủ khó thay đổi nhà cậu cũng là người đeo súng cả.
Doãn Thiên càng nghĩ càng buồn bực, đầu óc cũng dần khai thông.
Người tí hon A nói, “Đừng nghĩ đến mấy chuyện cụt hứng như thế!”
Người tí hon B nói, “Cứ nghĩ Ninh Thành bao nuôi anh thế nào đi.”
Cậu méo miệng nói, “Tao tay làm hàm nhai được mà!”
Người tí hon A nói, “Thế này nhé, đằng nào anh cũng ngốc như thế, sang năm cứ xuất ngũ luôn cùng Ninh Thành đi!”
Người tí hon B nói, “Anh ấy về thừa kế gia sản, anh thì vào showbiz mà lăn lộn.”
Cậu nghĩ, ô, nghe cũng được đấy!
Người tí hon A nói tiếp, “Ninh Thành thừa kế gia sản rồi thì sẽ thành bá đạo tổng tài, có thể bao nuôi anh, nâng đỡ anh, lấy tiền tài đập vào mặt anh, tối ngủ với anh, ngủ quay mặt vào nhau ngủ chồng lên nhau ngủ gác lên nhau!”
Cậu lấy chăn bịt mặt, đuổi người tí hon đi, nghĩ thầm, ông đọc thể loại kim chủ quá nhiều rồi.
Giường trên truyền ra tiếng trở mình, cậu lập tức nín thở tập trung, im lặng như con gà.
Mấy giây sau, Ninh Thành thò đầu ra, khẽ gọi, “Doãn Thiên, Doãn Thiên.”
Cậu nhắm nghiền mắt, giả vờ đã ngủ.
Ninh Thành thấy cậu không động tĩnh thì sột soạt trèo xuống, khẽ khàng ngồi xổm bên giường cậu.
Tim cậu đập dồn dập, sợ giây tiếp theo Ninh Thành sẽ xốc chăn lên, lột quần cậu, túm lấy tr*m cậu, nhấc đôi chân lông lá của cậu lên.
Dù sao thì Ninh Thành cũng là cầm thú.
Cậu căng thẳng nghĩ, tuy tôi đã làm fan-service, nhưng tôi còn zin mà!
Nhưng Ninh Thành không làm gì cả, ngồi một lát rồi trèo lên giường trên.
Cậu thở phào một hơi, lại đắc ý nghĩ thầm, chắc chắn là Ninh Thành nhớ mình không ngủ được, phải xuống ngắm mình một tẹo thì ngủ mới ngon.
Nhưng ngày hôm sau Ninh Thành lại nói, “Sao tối qua cậu ngủ như lợn thế, gọi kiểu gì cũng không dậy.”
Cậu ra vẻ không biết, hỏi, “Sao thế?”
Ninh Thành thẳng thắn đáp, “Định rủ cậu vào WC tuốt súng ấy mà.”
Tao… Đẹt!
Doãn Thiên tức khắc á khẩu.
Ninh Thành nghiêng đầu, “Sao thế?”
Đừng có nghiêng đầu đồ sát tôi!
Doãn Thiên tức giận nghĩ, có thằng nào vừa yêu đương đã rủ người ta vào WC tuốt súng không? Rốt cuộc cậu đã yêu đương bao giờ chưa thế?!
Ninh Thành thấy cậu không vui thì hỏi, “Cậu không tuốt súng à?”
“Không phải…” Doãn Thiên gãi đầu, tự hỏi làm cách nào để biểu đạt nỗi bất mãn của mình, lại nghe Ninh Thành nói, “Thế tối nay đi cùng đi, không thì thời gian tới không có dịp đâu.”
Doãn Thiên nghĩ, cái gì mà thời gian tới không có dịp đâu?
Ninh Thành giải thích, sáng sớm ngày mốt là phải bay tới cao nguyên Thanh Tạng rồi, trong lúc huấn luyện dã ngoại chắc chắn không có điều kiện và tâm trạng tuốt súng, từ cao nguyên trở về ít nhất cũng phải một tháng rưỡi sau, có khi còn không quay về trụ sở mà đi thẳng đến Tân Cương, nên lúc về đã là tháng 11 rồi. (Cao nguyên Thanh Tạng là gọi tắt của cao nguyên Thanh Hải – thuộc Tây Tạng)
Doãn Thiên thấy hình như cũng có lý.
Ninh Thành lại hỏi, “Đêm nay tuốt không?”
Doãn Thiên trố mắt nhìn khuôn mặt đẹp tới ngạt thở của cậu, che ngực đáp, “Tuốt!”
Ninh Thành hài lòng nhướn mày, nhích lại gần bảo, “Cậu đừng nhìn tôi si mê như thế, chú ý tai tiếng.”
Doãn Thiên đấm ngực dậm chân nghĩ, mẹ kiếp ai mới không biết chú ý tai tiếng?
Cả ngày hôm đó, Doãn Thiên dùng để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chu Tiểu Cát rủ cậu đi bơi, cậu nói buồn ngủ.
Vương Ý Văn và Cẩu Kiệt rủ cậu đánh bài, cậu nói buồn ngủ.
Quách Chiến bảo mau đến nghe Ninh Thành kể chuyện bậy bạ, cậu vẫn nói buồn ngủ.
Chăn phủ kín đầu mà không cản được giọng Ninh Thành và tiếng cười suồng sã của các đồng đội.
Cậu phiền muộn nghĩ, Ninh Thành đúng là cái thằng tiết tháo rơi rụng!
Hồi trước Ninh Thành kể chuyện bậy bạ, cậu cũng chạy ra nghe, nhưng bây giờ lại thấy không vui, cứ có cảm giác “Vợ ông làm ông xấu hổ với hàng xóm láng giềng”.
Thật sự không ngủ được, đành phải đứng dậy tìm việc để làm. Vừa hay trên bàn có chồng sách Lương Chính mang tới, cậu tiện tay lật lật, cầm một quyển lên khốn khổ đọc qua loa.
Ninh Thành kể chuyện xong thì chẳng hề khách sáo leo lên giường cậu nằm, cậu rụt vào đầu giường, còn dùng chân đẩy Ninh Thành ra.
Vừa đẩy, mắt cá chân đã bị tóm gọn.
Mỗi lần mắt cá chân bị tóm, cậu đều nghĩ tới động tác “Tách mở hai chân” hoặc là “Nhấc đôi chân lông lá” trong truyện XXX, cứ nghĩ tới là nóng bừng cả mặt.
Vừa xấu hổ vừa bối rối, mẹ kiếp lại còn hơi ngóng trông.
Hơi ngóng trông là đáng xấu hổ nhất.
Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, thực ra chính cậu cũng rất muốn được Ninh Thành nhấc hai cái chân lông lá lên.
Tiếc rằng đây là nơi công cộng, ngoài nhéo nhéo xương mắt cá tròn tròn của cậu thì Ninh Thành cũng không làm gì khác.
Cậu thầm nói, haizz tiếc thật đấy.
Chỉ vén mà không cởi, đúng là vô nhân tính!
Nói xong thì chửi mình một tiếng cầm thú!
Ninh Thành gối lên đùi cậu, ngước lên nhìn cuốn sách cậu cầm, cười hỏi, “Hồng Quân trường chinh?”
Cậu nghiêm trang đáp, “Học tập tinh thần lớn lao của các tiền bối cách mạng.”
Ninh Thành cướp lấy quyển sách, vỗ vỗ, “Đừng đọc nữa.”
Why?
Cậu trợn mắt, thầm nhủ cậu dùng cả ngày nghỉ kể chuyện bậy bạ mà không cho phép tôi dùng cả ngày nghỉ bổ sung kiến thức vũ trang?
Ninh Thành cầm sách gõ nhẹ một cái lên đầu cậu, nói, “Cậu thích nghe đoạn nào? Tôi kể lại cho mà nghe.”
“Kể cái gì? Chuyện bậy ấy hả?”
“Tất nhiên là Hồng Quân trường chinh rồi! Cậu đã nghe vượt thảo nguyên chưa?”
Doãn Thiên vừa chà mặt vừa đáp, “Cậu kể vượt thảo nguyên bảy tám trăm lần rồi!”
“Thế hả?” Ninh Thành ngẫm nghĩ, kiên trì nói, “Thế tôi kể thêm lần nữa, hồi trước có chi tiết chưa kể.”
Doãn Thiên cực kỳ ngờ vực rằng Ninh Thành chỉ biết mỗi câu chuyện vượt thảo nguyên.
Ninh Thành kể rất nghiêm túc, Doãn Thiên trông cũng có vẻ nghiêm túc lắng nghe, thực ra chẳng vào đầu chữ nào.
Chỉ si mê cái mặt Ninh Thành thôi.
Chu Tiểu Cát hỏi Quách Chiến, “Sao anh Ninh một phút trước còn kể chuyện bậy như MC chương trình giải trí đêm khuya, một phút sau lại kể chuyện Hồng Quân trường chinh như MC chương trình phát thanh thời sự?”
Quách Chiến nghe ngóng, nhún vai đáp, “Phân liệt ấy mà.”
Vất vả chịu đựng đến tối, Doãn Thiên ngẩn ngơ ở phòng tắm tận nửa giờ.
Gội đầu ba lần, kỳ cọ thật sạch từng cọng lông nách, còn ngửi vài lần, xác định chỉ có mùi xà bông thơm tho chứ không có mùi mồ hôi thúi hoắc.
Chu Tiểu Cát quan tâm bảo, “Anh Thiên đừng ngửi nữa, anh không hôi nách mà.”
Cậu đuổi Chu Tiểu Cát đi, lại bắt đầu tỉ mỉ rửa rốn.
Tiếp theo là háng, cuối cùng là tr*m và bi.
Không thể nghi ngờ, đó là nơi quan trọng nhất cần phải chú ý.
Ninh Thành nói muốn tuốt súng cùng nhau, thế là tuốt kiểu gì?
Mặt đối mặt của ai người nấy tuốt?
Hay là cậu cầm bảo bối của cả hai ta?
Hay là tôi dựa vào ngực cậu, cậu tuốt cho tôi?
Hay là cậu ngồi xuống, … cho tôi?
Trời đất!
Doãn Thiên ôm đầu lắc điên cuồng, vừa nghĩ tới trường hợp đó là mặt mũi đỏ ké lên, cả người cũng đỏ lên khác thường.
Trong lòng có một âm thanh nói, rửa tr*m kỹ vào, phải sạch sẽ không dính một hạt bụi!
Doãn Thiên nâng của quý rửa mười phút, đồng đội cùng tắm bình luận góp vui, “Đừng có tuốt trong nhà tắm đấy, tắc lỗ thoát nước thì làm sao?”
Hôm đó, lúc lau khô người, Doãn Thiên cảm thấy 19 năm sống của mình chưa có lúc nào sạch như lúc này.
Về ký túc xá, cậu kéo chăn định ngủ, liếc thấy Ninh Thành chỉ tắm 5 phút rồi cởi trần đi ra, trong lòng không khỏi buồn bực.
Cậu rửa sạch tr*m chưa đấy?
Lần đầu tiên của hai ta mà cậu qua loa như thế à?
Ninh Thành ngồi bên giường lau tóc, quay sang nói, “Đừng ngủ say quá đấy.”
Cậu lập tức lùi vào trong chăn.
Sau khi tắt đèn, cậu lại nghĩ đến rất nhiều tư thế tuốt súng, càng nghĩ càng hưng phấn, bụng cũng nóng râm ran.
Cậu kinh hoàng, thầm nhủ không ổn.
Nếu bây giờ có cảm giác, nhịn đến nửa đêm thì héo mất còn gì?
Nhưng nếu không nhịn, giờ mà bắn ra thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức bền lúc đó, bị Ninh Thành ghét thì sao?
Gay go nhất là, nhỡ bắn không ra thì biết làm thế nào?
Cương cứng tới khó chịu, cậu nhìn ván giường trên, tội nghiệp nghĩ, Ninh Thành xuống đây nhanh đi!
Ninh Thành xuống thật, nhéo mũi cậu hỏi, “Ngủ chưa?”
Tất nhiên chưa!
Hai người đi tới WC như không có chuyện gì, quần đùi của Doãn Thiên đã dựng thành túp lều, Ninh Thành liếc mắt trông thấy, miệng khẽ nhoẻn cười.
Doãn Thiên vừa thẹn vừa cuống, muốn được sờ soạng ngay, nhưng chẳng biết mở miệng thế nào.
Cậu sờ tôi?
Cậu tuốt giúp tôi một lát?
Cậu… liếm tôi?
Ối!
Đang xoắn xuýt, đã thấy Ninh Thành chỉ vào góc trong cùng, thẳng thắn thật thà nói, “Tôi định tuốt trước, nhưng cậu thế này mà không tuốt luôn thì rò rỉ mất. Thôi thì cậu tuốt trước đi, đừng có rên la gì đấy.”
Doãn Thiên trố mắt nghẹn họng.
Không tuốt luôn thì rò rỉ mất là sao?
Có phải đến ngày của tháng đâu!
Mà tại sao lại là tôi tuốt trước?
Cậu không tuốt cùng tôi à?
À không phải! Cậu không tuốt cho tôi à?
Ninh Thành lùi đến trước cửa WC, nói thêm, “Tuốt nhanh đi, tôi canh gác cho.”
Canh gác…
Doãn Thiên suýt thì đập đầu xuống đất.
Ninh Thành vòng về, đẩy cậu vào góc tường, kiên nhẫn bảo, “Nhanh nhanh chút, cậu tuốt xong tôi còn phải tuốt nữa!”
Doãn Thiên quay lưng lại, tuyệt vọng cầm thằng em của mình, vừa chậm rãi tuốt lên tuốt xuống vừa nghĩ, té ra “Cùng nhau tuốt súng” của cậu chính là tôi tuốt thì cậu canh gác, cậu tuốt thì tôi canh gác?
Mả cha cậu!
Doãn Thiên đau đớn trong lòng, tự hỏi nếu đã thế thì tôi tắm táp nách rốn tr*m không dính một hạt bụi làm cái quái gì?
Càng nghĩ càng suy sụp, tr*m cũng mềm nhũn, đành phải kéo quần lên, tự an ủi mình: Không tuốt cũng chả sao.
Ninh Thành thấy cậu kéo quần lên thì lập tức lùi về từ vị trí tuần tra, hỏi, “Xong rồi à?”
“Ừ.” Cậu cúi đầu, rầu rĩ đáp.
Ninh Thành nhìn quanh một lượt, nhíu mày hỏi, “Cậu bắn vào đâu rồi?”
Dưới đất sạch sẽ, xung quanh cũng không có giấy vệ sinh, trông không giống vừa bắn xong.
Doãn Thiên lảo đảo đi ra cửa, khẽ nói, “Cậu tuốt đi, tôi canh gác.”
Vừa nói xong đã bị kéo lấy cổ.
Ninh Thành bảo, “Cậu quay lại cho tôi.”
Cậu ủ rũ quay lại, “Gì thế?”
“Nếu không thỏa mãn nhu cầu sinh lý kịp thời thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe về sau.” Ninh Thành nói.
Về sau? Cậu nghĩ, dẹp đi, hai ta đã chịch nhau bao giờ?
“Vào đây.” Ninh Thành lại gọi.
Cậu hơi sốt ruột, nói, “Cậu tuốt nhanh lên, tôi mệt rồi, cậu xong thì tôi đi ngủ.”
Tay phải Ninh Thành dùng sức, đẩy cậu vào tường “phịch” một cái.
Tới khi cậu phản ứng thì dưới háng đã mát rượi.
Cúi xuống nhìn mới biết tay trái của Ninh Thành đang đặt trên thằng em của cậu.
Hết chương 30
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook