Năm Tháng Như Cũ
-
Chương 18: Hạnh phúc
Ôn Hinh và Mạc Nhiên lại vui vẻ như lúc trước, ông Mạc cũng không liên lạc lại với cô, tất cả đều trở về đúng quỹ đạo, giống như chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra.
Có lẽ là vì áy náy chuyện hôm đó, Ôn Hinh mấy ngày nay “phu xướng phụ tùy” chưa từng thấy, thậm chí còn học nấu canh.
“Ừ, món này thêm gia vị vào.” Ôn Hinh vừa nhìn vào nồi vừa nhìn qua quyển sách dạy nấu ăn một bên, “Sau đó, cho thêm chút gừng để khử mùi tanh…”
“Khoai từ.”
“Gia vị.”
“Còn cần gì nữa?”
Lật trang sách, “Xương sườn, khoai từ, nước…Ừ, đều thả vào cả…Cuối cùng là châm lửa.”
“Phựt.” Tay vặn một cái, lửa được bật lên.
“Lúc đầu cho lửa lớn sau đó vặn nhỏ để hầm.”
Được rồi, đã ổn, bây giờ chỉ chờ thôi.
Ôn Hinh chớp chớp mắt, cảm thấy mình có thiên phú về nấu ăn a.
Chờ đến lúc canh xương hầm khoai từ chín rất lâu, Ôn Hinh suy nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại cho ai đó.
Điện thoại được kết nối.
“Đang bận à?” Ôn Hinh nghe trong máy thấy có âm thanh ồn ào của những người khác, hỏi.
“Vừa họp xong.” Mạc Nhiên không để ý tới ánh mắt đùa giỡn của Lâm Sanh bên cạnh, đi ra khỏi phòng, “Có việc gì ư?”
“À, không có.” Nhìn chằm chằm vào vật gì đó, Ôn Hinh nói: “Anh vẫn còn đang ở công ty à?”
“Ừ, sao vậy?”
“Không có gì, chờ chút em tới đó.”
Không đợi Mạc Nhiên nói tiếng “Được”, cô đã nhanh chóng ngắt máy.
Mạc Nhiên nhìn điện thoại trong tay, có chút khó hiểu.
Để di động xuống, Ôn Hinh chú ý tới nồi canh trên bếp, mùi thơm của canh xương lọt qua kẽ hở của vung nồi tràn ra ngoài, tràn ngập trong phòng bếp, làm cô không nhịn được muốn nếm thử một ngụm.
Mở vung nồi, mùi thơm của nồi canh trong nháy mắt trở nên ngào ngạt, cầm cái môi quấy một cái, Ôn Hinh hài lòng gật đầu, không tệ, mới nấu nhưng rất lợi hại…
Mười phút sau, nồi canh sôi…
Ôn Hinh vặn nhỏ lửa lại, “Hầm với lửa nhỏ. Phỏng chừng vài phút sau là được rồi.”
Ba mươi phút sau, cô xuất hiện ở trước cửa công ty SG.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chót vót, phía trên kia đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, cô biết đó là phòng làm việc của anh.
Mang theo bình thủy, Ôn Hinh đi vào đại sảnh trong những cái nhìn chăm chú của nhân viên.
Nhân viên ở đại sảnh đã được Lâm Sanh dặn dò, sớm nhớ kỹ vị này là vợ tương lai của tổng giám đốc, ai nấy đã tươi cười lại càng thêm tươi cười, nói chuyện càng thêm nhẹ nhàng, thái độ càng thêm nghiêm chỉnh, nói tóm lại, ai cũng cố trưng ra mọi mặt tốt nhất.
Bởi trợ lý Lâm nói, nếu làm cho vợ tổng tài cao hứng nhất định tổng tài cũng cao hứng, nếu tổng tài cao hứng nhất định tương lai sau này của các cô sẽ tốt hơn.
Theo quan sát mấy ngày nay, các cô thấy lời nói của trợ lý Lâm rất có lý.
“Ôn tiểu thư, tổng giám đốc bây giờ đang ở trong phòng làm việc, cô cứ trực tiếp vào phòng là được.”
Không đợi Ôn Hinh hỏi, mấy cô nhân viên đã nhiệt tình nói với cô.
“Ừ, cảm ơn.” Ôn Hinh cầm theo bình giữ nhiệt bước vào thang máy chuyên dụng.
Thật lòng mà nói, Ôn Hinh đã quá quen với loại thái độ này của mấy cô nhân viên, cô thà rằng mấy người đó đừng quá nhiệt tình với cô, cô không muốn từ dưới lầu lên trên lầu đều là một đám người dùng ánh mắt hừng hực như vậy mà nhìn cô.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất.
Ôn Hinh trên đường đi đón nhận ánh mắt của mọi người, đi tới phòng làm việc của Mạc Nhiên.
Gõ cửa, “Cốc cốc cốc.”
“Vào đi.”
Mạc Nhiên giương mắt lên nhìn thấy cô, ánh mắt dời xuống bình giữ nhiệt trong tay cô, nhíu mày, đặt chiếc bút trong tay xuống, “Vừa rồi tại sao lại cúp điện thoại nhanh như vậy?”
Ôn Hinh cười đắc ý, “Ừ, là em tự tay nấu—” cố ý kéo dài âm cuối “— là canh.”
Mạc Nhiên nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc, cười nói: “Canh sao? Có thể uống được không?”
Ôn Hinh ấm ức, “Uống thử một chút sẽ biết. Này, em nói cho anh biết là em có có tài nấu ăn trời cho đó nha.”
Nhanh tay mở bình, mùi thơm nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Ôn Hinh múc một chén cho Mạc Nhiên, ánh mắt mong chờ, “Nếm thử xem.”
Mạc Nhiên cầm lấy, uống vài hớp, nếm nếm khoai từ, gật đầu nói: “Cũng không tệ.”
Ôn Hinh nghe vậy, rất tự đắc, “Em nói em là có tài nấu ăn trời cho mà.”
*Editor: thiệt hết sức mệt:3 chị ấy là đang tự luyến đó mấy bạn
Vừa mới nói xong, cô lại nghe thấy câu nói tiếp theo của anh, “Khoai từ hầm quá kĩ nên bị nhão, còn nữa, xương sườn đều đã bị em gặm qua hết sao? Không có tí thịt.”
*Editor: ta nói tự luyến là không tốt mà:v
Ôn Hinh: “…”
Đây là cố ý sao…
Mặt cô đen lại. Làm như muốn cướp lại bát canh trong tay Mạc Nhiên, “Không ăn nữa thì bỏ đi, đưa em!”
“Ơ kìa.” Mạc Nhiên nghiêng người tránh tầm với của cô, “Anh chưa nói là không uống. Ngoan, đừng làm loạn.”
Khóe miệng cô giật giật, có cần phải dùng giọng điệu của một đứa trẻ để nói chuyện với cô không hả…
Mạc Nhiên nhìn vẻ mặt ấm ức của cô cười khẽ, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi cô: “Em ăn chưa?”
Ôn Hinh bĩu môi, ngồi xuống ghế salon, “Chưa. Không muốn ăn.”
Mạc Nhiên nghe vậy nhíu mày. “Làm sao lại không muốn ăn? Dạ dày khó chịu à?”
“Ừ.” Ôn Hinh xem lướt qua điện thoại, lơ đãng trả lời, “Buổi trưa ăn nhiều nên có chút khó chịu, bây giờ không muốn ăn thứ gì.”
Mạc Nhiên nhìn sắc mặt có chút kém sắc của cô, thả bát canh trong tay xuống, đi tới bên cạnh cô, cầm lấy di động trong tay cô, nhìn cô chằm chằm, “Đồ ăn lại không chú ý?”
Ôn Hinh có hơi phản ứng không kịp, “A? Hay ăn nhiều, không sao đâu.”
Gõ nhẹ trán cô, Mạc Nhiên dặn dò: “Ăn vừa đủ no thôi. Đừng ăn no quá. Biết chưa?”
Ôn Hinh sờ cái trán bị gõ, lấy lại chiếc di động của mình, nói: “Biết rồi, biết rồi.”
Nói xong liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng thì thầm: “…Còn trẻ mà đã dài dòng như vậy.”
Mạc Nhiên đang chuẩn bị quay lại bàn làm việc, thình lình nghe được câu nói này của cô, đau đầu mã đỡ trán, “Anh làm vậy là vì ai hả? Còn chê anh dài dòng.”
“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Lâm Sanh bước vào thì thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của ông chủ, lại nhìn sang bên cạnh, không cần suy nghĩ cũng biết sếp vừa bị vị nhân sĩ này chọc tức.
Lâm Sanh hơi không rõ, không nghĩ tới người cao cao tại thượng như anh cũng có ngày bị người ta kéo xuống…Hắn âm thầm vui vẻ, rốt cục cũng có người có thể khống chế được Mạc Nhiên…Ừ, sau đó hắn cũng có thể áp dụng con đường này để mưu cầu quyền lợi cho bản thân mình.
*Editor: mơ à sếp? Tỉnh lại đi, trước khi quá muộn:v
Ôn Hinh nhìn người đang đứng bất động, suy nghĩ không biết đang trôi về phương nào, cảm thấy thật kỳ quái.
Hiểu rõ tính cách của hắn, Mạc Nhiên sắc mặt đen lại, người này ngay cả đến vẻ mặt phản bội của mình cũng không biết thu lại, thật là, làm người khác không biết nên nói gì…
Mạc Nhiên bất đắc dĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của trợ lý Lâm, “Lâm Sanh.”
“Vâng?” Lâm Sanh mơ màng nhìn Mạc Nhiên.
“Công việc.”
“À à.” Lâm Sanh thấy được ánh mắt không vui của ông chủ liền khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, “Tổng giám đốc, đây là mấy bản hợp đồng cần ký tên.”
“Ừ.” Mạc Nhiên quay đầu nói với Ôn Hinh: “Đói bụng thì uống chút canh.”
Bị người khác chứng kiến làm cô thấy xấu hổ, nhỏ giọng nói: “ Biết rồi.”
Có lẽ là vì áy náy chuyện hôm đó, Ôn Hinh mấy ngày nay “phu xướng phụ tùy” chưa từng thấy, thậm chí còn học nấu canh.
“Ừ, món này thêm gia vị vào.” Ôn Hinh vừa nhìn vào nồi vừa nhìn qua quyển sách dạy nấu ăn một bên, “Sau đó, cho thêm chút gừng để khử mùi tanh…”
“Khoai từ.”
“Gia vị.”
“Còn cần gì nữa?”
Lật trang sách, “Xương sườn, khoai từ, nước…Ừ, đều thả vào cả…Cuối cùng là châm lửa.”
“Phựt.” Tay vặn một cái, lửa được bật lên.
“Lúc đầu cho lửa lớn sau đó vặn nhỏ để hầm.”
Được rồi, đã ổn, bây giờ chỉ chờ thôi.
Ôn Hinh chớp chớp mắt, cảm thấy mình có thiên phú về nấu ăn a.
Chờ đến lúc canh xương hầm khoai từ chín rất lâu, Ôn Hinh suy nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại cho ai đó.
Điện thoại được kết nối.
“Đang bận à?” Ôn Hinh nghe trong máy thấy có âm thanh ồn ào của những người khác, hỏi.
“Vừa họp xong.” Mạc Nhiên không để ý tới ánh mắt đùa giỡn của Lâm Sanh bên cạnh, đi ra khỏi phòng, “Có việc gì ư?”
“À, không có.” Nhìn chằm chằm vào vật gì đó, Ôn Hinh nói: “Anh vẫn còn đang ở công ty à?”
“Ừ, sao vậy?”
“Không có gì, chờ chút em tới đó.”
Không đợi Mạc Nhiên nói tiếng “Được”, cô đã nhanh chóng ngắt máy.
Mạc Nhiên nhìn điện thoại trong tay, có chút khó hiểu.
Để di động xuống, Ôn Hinh chú ý tới nồi canh trên bếp, mùi thơm của canh xương lọt qua kẽ hở của vung nồi tràn ra ngoài, tràn ngập trong phòng bếp, làm cô không nhịn được muốn nếm thử một ngụm.
Mở vung nồi, mùi thơm của nồi canh trong nháy mắt trở nên ngào ngạt, cầm cái môi quấy một cái, Ôn Hinh hài lòng gật đầu, không tệ, mới nấu nhưng rất lợi hại…
Mười phút sau, nồi canh sôi…
Ôn Hinh vặn nhỏ lửa lại, “Hầm với lửa nhỏ. Phỏng chừng vài phút sau là được rồi.”
Ba mươi phút sau, cô xuất hiện ở trước cửa công ty SG.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chót vót, phía trên kia đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, cô biết đó là phòng làm việc của anh.
Mang theo bình thủy, Ôn Hinh đi vào đại sảnh trong những cái nhìn chăm chú của nhân viên.
Nhân viên ở đại sảnh đã được Lâm Sanh dặn dò, sớm nhớ kỹ vị này là vợ tương lai của tổng giám đốc, ai nấy đã tươi cười lại càng thêm tươi cười, nói chuyện càng thêm nhẹ nhàng, thái độ càng thêm nghiêm chỉnh, nói tóm lại, ai cũng cố trưng ra mọi mặt tốt nhất.
Bởi trợ lý Lâm nói, nếu làm cho vợ tổng tài cao hứng nhất định tổng tài cũng cao hứng, nếu tổng tài cao hứng nhất định tương lai sau này của các cô sẽ tốt hơn.
Theo quan sát mấy ngày nay, các cô thấy lời nói của trợ lý Lâm rất có lý.
“Ôn tiểu thư, tổng giám đốc bây giờ đang ở trong phòng làm việc, cô cứ trực tiếp vào phòng là được.”
Không đợi Ôn Hinh hỏi, mấy cô nhân viên đã nhiệt tình nói với cô.
“Ừ, cảm ơn.” Ôn Hinh cầm theo bình giữ nhiệt bước vào thang máy chuyên dụng.
Thật lòng mà nói, Ôn Hinh đã quá quen với loại thái độ này của mấy cô nhân viên, cô thà rằng mấy người đó đừng quá nhiệt tình với cô, cô không muốn từ dưới lầu lên trên lầu đều là một đám người dùng ánh mắt hừng hực như vậy mà nhìn cô.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất.
Ôn Hinh trên đường đi đón nhận ánh mắt của mọi người, đi tới phòng làm việc của Mạc Nhiên.
Gõ cửa, “Cốc cốc cốc.”
“Vào đi.”
Mạc Nhiên giương mắt lên nhìn thấy cô, ánh mắt dời xuống bình giữ nhiệt trong tay cô, nhíu mày, đặt chiếc bút trong tay xuống, “Vừa rồi tại sao lại cúp điện thoại nhanh như vậy?”
Ôn Hinh cười đắc ý, “Ừ, là em tự tay nấu—” cố ý kéo dài âm cuối “— là canh.”
Mạc Nhiên nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc, cười nói: “Canh sao? Có thể uống được không?”
Ôn Hinh ấm ức, “Uống thử một chút sẽ biết. Này, em nói cho anh biết là em có có tài nấu ăn trời cho đó nha.”
Nhanh tay mở bình, mùi thơm nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Ôn Hinh múc một chén cho Mạc Nhiên, ánh mắt mong chờ, “Nếm thử xem.”
Mạc Nhiên cầm lấy, uống vài hớp, nếm nếm khoai từ, gật đầu nói: “Cũng không tệ.”
Ôn Hinh nghe vậy, rất tự đắc, “Em nói em là có tài nấu ăn trời cho mà.”
*Editor: thiệt hết sức mệt:3 chị ấy là đang tự luyến đó mấy bạn
Vừa mới nói xong, cô lại nghe thấy câu nói tiếp theo của anh, “Khoai từ hầm quá kĩ nên bị nhão, còn nữa, xương sườn đều đã bị em gặm qua hết sao? Không có tí thịt.”
*Editor: ta nói tự luyến là không tốt mà:v
Ôn Hinh: “…”
Đây là cố ý sao…
Mặt cô đen lại. Làm như muốn cướp lại bát canh trong tay Mạc Nhiên, “Không ăn nữa thì bỏ đi, đưa em!”
“Ơ kìa.” Mạc Nhiên nghiêng người tránh tầm với của cô, “Anh chưa nói là không uống. Ngoan, đừng làm loạn.”
Khóe miệng cô giật giật, có cần phải dùng giọng điệu của một đứa trẻ để nói chuyện với cô không hả…
Mạc Nhiên nhìn vẻ mặt ấm ức của cô cười khẽ, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi cô: “Em ăn chưa?”
Ôn Hinh bĩu môi, ngồi xuống ghế salon, “Chưa. Không muốn ăn.”
Mạc Nhiên nghe vậy nhíu mày. “Làm sao lại không muốn ăn? Dạ dày khó chịu à?”
“Ừ.” Ôn Hinh xem lướt qua điện thoại, lơ đãng trả lời, “Buổi trưa ăn nhiều nên có chút khó chịu, bây giờ không muốn ăn thứ gì.”
Mạc Nhiên nhìn sắc mặt có chút kém sắc của cô, thả bát canh trong tay xuống, đi tới bên cạnh cô, cầm lấy di động trong tay cô, nhìn cô chằm chằm, “Đồ ăn lại không chú ý?”
Ôn Hinh có hơi phản ứng không kịp, “A? Hay ăn nhiều, không sao đâu.”
Gõ nhẹ trán cô, Mạc Nhiên dặn dò: “Ăn vừa đủ no thôi. Đừng ăn no quá. Biết chưa?”
Ôn Hinh sờ cái trán bị gõ, lấy lại chiếc di động của mình, nói: “Biết rồi, biết rồi.”
Nói xong liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng thì thầm: “…Còn trẻ mà đã dài dòng như vậy.”
Mạc Nhiên đang chuẩn bị quay lại bàn làm việc, thình lình nghe được câu nói này của cô, đau đầu mã đỡ trán, “Anh làm vậy là vì ai hả? Còn chê anh dài dòng.”
“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Lâm Sanh bước vào thì thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của ông chủ, lại nhìn sang bên cạnh, không cần suy nghĩ cũng biết sếp vừa bị vị nhân sĩ này chọc tức.
Lâm Sanh hơi không rõ, không nghĩ tới người cao cao tại thượng như anh cũng có ngày bị người ta kéo xuống…Hắn âm thầm vui vẻ, rốt cục cũng có người có thể khống chế được Mạc Nhiên…Ừ, sau đó hắn cũng có thể áp dụng con đường này để mưu cầu quyền lợi cho bản thân mình.
*Editor: mơ à sếp? Tỉnh lại đi, trước khi quá muộn:v
Ôn Hinh nhìn người đang đứng bất động, suy nghĩ không biết đang trôi về phương nào, cảm thấy thật kỳ quái.
Hiểu rõ tính cách của hắn, Mạc Nhiên sắc mặt đen lại, người này ngay cả đến vẻ mặt phản bội của mình cũng không biết thu lại, thật là, làm người khác không biết nên nói gì…
Mạc Nhiên bất đắc dĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của trợ lý Lâm, “Lâm Sanh.”
“Vâng?” Lâm Sanh mơ màng nhìn Mạc Nhiên.
“Công việc.”
“À à.” Lâm Sanh thấy được ánh mắt không vui của ông chủ liền khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, “Tổng giám đốc, đây là mấy bản hợp đồng cần ký tên.”
“Ừ.” Mạc Nhiên quay đầu nói với Ôn Hinh: “Đói bụng thì uống chút canh.”
Bị người khác chứng kiến làm cô thấy xấu hổ, nhỏ giọng nói: “ Biết rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook