Ngày hôm sau trời vừa sáng, tuyết rơi ngoài cửa sổ dường như nhỏ hơn rất nhiều.
Nhà trọ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng ở tầng dưới, gồm bánh bao, cháo và các món ăn kèm, khách trọ ăn vào không chỉ no bụng mà còn làm ấm cơ thể.
Mục Tuyết Y và Chu Chẩm Nguyệt ngồi ở bàn gỗ nhỏ bên trong góc, trên bàn có hai bát cháo và một đĩa bánh nhân thịt.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, trong nhà lại có lò sưởi sưởi ấm.

Một luồng sương trắng nồng đậm bay ra từ khung cửa sổ nhà bếp phía sau, tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt, các khách trọ vừa ngửi đã biết, lại một lồng bánh bao hấp vừa được ra lò.
Mục Tuyết Y chọt chọt cánh tay cô: "Em muốn ăn bánh bao."
Chu Chẩm Nguyệt lập tức gọi nhân viên cho một cái bánh bao.
Mục Tuyết Y cầm cái bánh bao nóng hổi, há to miệng cắn xuống, hương vị đậm đà lan tỏa khắp mũi miệng, vừa thơm vừa mềm, càng nhai càng dẻo dai.

Dù cho không có nguyên liệu kèm thì nó vẫn ngon tuyệt vời.
Nàng cầm bánh bao bằng tay phải, bốn ngón giữ lấy cái bánh, ngón út quấn băng vải thẳng tắp dựng lên.
Nhìn qua có chút xinh đẹp.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm ngón út của nàng.
Cô bắt chước dùng bốn ngón tay cầm lấy bánh bao thịt đưa đến bên mép, ngón út còn dựng thẳng.
Mục Tuyết Y nhìn thấy, trong miệng đang nhét bánh bao, vành tai chợt đỏ.
Nàng dùng mắt cá chân đá nhẹ vào bắp chân cô ở dưới bàn, cảnh cáo: "Không cho bắt chước em."
Chu Chẩm Nguyệt mím môi, nhàn nhạt nở nụ cười, ngón út chậm rãi nằm sấp xuống.
Một lát sau, cô ăn xong bánh bao, đưa tay bưng lên bát cháo sứ.
Lúc bưng nó, ngón út lại dựng thẳng.
Mục Tuyết Y như muốn ăn thịt người: "Chị lại bắt chước!"
Chu Chẩm Nguyệt mặt không biến sắc nhìn chằm chằm bát cháo: "Tôi không bắt chước em."
Mục Tuyết Y: "Vậy chị dựng ngón út làm gì?"
Chu Chẩm Nguyệt giơ ngón út, cầm cái thìa trong bát cháo, cong mắt nhìn Mục Tuyết Y: "Tôi chỉ đơn thuần muốn làm Lan Hoa Chỉ*, không được ư?"
*Lan Hoa Chỉ: Tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan.
"Chị..."
Mục Tuyết Y đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy Cát Vi Nùng từ trên lầu đi xuống.

Cát Vi Nùng cài nút áo cao đến không thể cao hơn, còn mặc thêm áo khoác, quấn thêm khăn quàng cổ.

Nhưng dù có như vậy, vẫn có thể nhìn thấy một vài dấu hôn như ẩn như hiện ở dưới hàm của nàng.
Có người bảo rằng tình yêu có thể làm cho con người ta tươi cười rạng rỡ.
Mục Tuyết Y rất tán thành.
Nếu không, tại sao hôm nay trông da dẻ khắp toàn thân của Cát Vi Nùng lại hồng hào mềm mại như vậy?
"Yo, A Nùng."
Mục Tuyết Y cố tình gọi nàng bằng giọng phương Bắc giống Lâm Khả Ny.
"Ngày đầu năm mới tốt lành, sao giờ này mới xuống?"
Cát Vi Nùng nhíu mày, không để ý đến Mục Tuyết Y, đi thẳng đến bệ cửa sổ lấy đồ ăn.
Mục Tuyết Y sững sờ.
Sau một lúc, nàng phẫn uất lắc đầu.
"Còn có phép tắc không? Cô ấy là trợ lý nhận tiền lương của em mà lại dám phớt lờ em.

Thật sự người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi..."
Chu Chẩm Nguyệt không lên tiếng, chỉ cười híp mắt dựng ngón út uống sữa đậu nành trong ly.
Khi Cát Vi Nùng bưng đồ ăn xoay người lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Chu Chẩm Nguyệt.
Cát Vi Nùng: "..."
Ý cười của Chu Chẩm Nguyệt càng sâu.
Cát Vi Nùng: "...!Cô cười cái gì?"
"Không cười gì cả."
Chu Chẩm Nguyệt nhấp một ngụm sữa đậu nành ngọt ngào, nhẹ nhàng đặt cái ly lại trên bàn.
Tư thế ưu nhã như vừa mới thưởng thức xong một tách trà Long Tỉnh Tây Hồ.
Cát Vi Nùng đổi đường, xoay người đi về phía Chu Chẩm Nguyệt.
Mục Tuyết Y thấy thái độ của Cát Vi Nùng khó chịu, lập tức lạnh mặt, ngồi thẳng lên, hơi nghiêng người sang phía Chu Chẩm Nguyệt, như thể muốn chặn nàng lại.
"Cô muốn làm gì?" Mục Tuyết Y nghiêm giọng hỏi.
Cát Vi Nùng nhìn Mục Tuyết Y, lại quay sang nhìn Chu Chẩm Nguyệt.
Lát sau, nàng lên tiếng: "Lần trước tôi thấy thân thủ của Chủ tịch Chu không tệ, hôm nào có cơ hội so hai chiêu được chứ?"
"A Nùng, lòng dạ hẹp hòi." Chu Chẩm Nguyệt mỉm cười lắc đầu: "Tôi chỉ nhìn cô cười một cái, cô đã muốn đánh tôi."
Cát Vi Nùng cau mày: "Không phải tôi muốn đánh cô, chỉ so chiêu mà thôi."
Chu Chẩm Nguyệt nhún vai: "Vậy có khác gì muốn đánh tôi đâu.

Thân thủ của tôi không xuất sắc như cô nghĩ, chỉ giỏi leo tường.

Ngoài ra còn biết đánh võ quân sự, xuất ngũ nhiều năm sớm đã quên sạch."
Cát Vi Nùng như đang đánh trên bông, không nói không rằng, tự chuốc nhục nhã.
Nàng không cam lòng, bèn nói: "Nhị tiểu thư đang ở bên cạnh, lẽ nào Chủ tịch Chu dễ dàng nhận thua như vậy?"
"Không thừa nhận không được."
Chu Chẩm Nguyệt ưu sầu thở dài.
"Đúng là tôi không bằng A Nùng...!Tôi nào có mạnh mẽ, cường tráng như A Nùng."
Mục Tuyết Y ngầm hiểu Chu Chẩm Nguyệt đang chọc ghẹo nàng chuyện đêm qua, cũng cười theo cô.
Sắc mặt Cát Vi Nùng lúc trắng lúc đỏ, nhìn hai người trước mặt, nhịn nửa ngày mới căm tức ném lại một câu: "Hai người đều một bụng ý nghĩ xấu!"
Thấy Cát Vi Nùng quay lưng bước đi, Mục Tuyết Y bật cười thành tiếng.
Chu Chẩm Nguyệt cầm đôi đũa gõ gõ vào đĩa Mục Tuyết Y: "Còn cười nữa, mau ăn, sắp nguội hết rồi."
"Ừm, ăn ăn ăn."
Mục Tuyết Y vội cúi đầu cắn một miếng bánh bao nóng hổi.
* * *
Ăn sáng xong, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, khá bất tiện cho việc đi lại, mọi người chỉ có thể trở về phòng của mình tiếp tục nghỉ ngơi.
Chu Chẩm Nguyệt hỏi mua chủ trọ một bộ bài poker, ngồi trên giường chơi bài giết thời gian cùng Mục Tuyết Y.
"Xem ra, Cát Vi Nùng đã tính là người của mình." Chu Chẩm Nguyệt thành thạo xáo bài và đảo bài: "Bước kế tiếp, em tính thế nào?"
Mục Tuyết Y tựa ở đầu giường, nheo mắt nhìn cảnh tuyết mờ ảo ngoài cửa sổ.
"Không gạt chị, em suy nghĩ rất nhiều kế hoạch đoạt quyền.

Cuối cùng không ngoài ý muốn biến cánh tay phải đắc lực của Mục Quốc Thừa thành của mình.

Nhưng dù sao...!Mục Quốc Thừa cũng là một thương nhân già đời, tuổi em lại trẻ, kế hoạch mà em nghĩ ra luôn cảm thấy quá nông cạn."

Nói tới đây, nàng khẽ thở dài.
"Kỳ thực...!em có một ý tưởng từ trước, cũng đã bày sẵn đường đi.

Chỉ là nó quá mạo hiểm, sau vụ việc lần trước, em biết mình không nên khiến chị lo lắng nữa, vì vậy em đã gác lại.

Em sẽ thử đi con đường bình thường, nếu như không được..."
Chu Chẩm Nguyệt đang xáo bài chợt dừng tay.
Mục Tuyết Y thu lại ánh mắt, nhìn bộ bài poker trên giường: "...!Đến lúc đó rồi nói."
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc chốc lát, hỏi: "Kế hoạch kia rất điên sao?"
Mục Tuyết Y: "Ừm, rất điên.

Là một con đường chết âm u mà người bình thường không tài nào nghĩ ra được, nhưng không thể không nói, đó là con đường tắt nhanh nhất và tốt nhất."
Chu Chẩm Nguyệt im lặng.
Mục Tuyết Y biết cô lo lắng, bèn nói: "A Nguyệt, chị yên tâm, nếu em không đến mức cùng đường, em sẽ không bao giờ đi con đường đó."
Chu Chẩm Nguyệt đặt bộ bài poker ở chính giữa hai người, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng hy vọng, dù em có cùng đường, em cũng không lựa chọn đi nó."
Mục Tuyết Y mỉm cười: "Em hiểu ý chị.

Em sẽ cố gắng tìm một kế hoạch khác khiến chị bớt lo, nhưng em phải giữ lại mưu tính gốc.

Đây không phải cực đoan, đây là đường lui nhất định phải có."
Chu Chẩm Nguyệt cũng cười theo nàng.
"Tôi biết.

Em có suy nghĩ của em, khi gặp trở ngại, em cũng có cách riêng của mình.

Em cứ làm theo ý mình, tôi sẽ dốc vốn cho em."
Mục Tuyết Y nghe được hai chữ "dốc vốn", trong lòng dâng lên một trận ấm áp.
Nàng cúi đầu cười, chạm vào lá bài trên cùng.
Chu Chẩm Nguyệt sực nhớ: "Hôm qua tín hiệu trở lại bình thường, tôi và Tiểu Ngải bàn một chút việc.

Em còn nhớ lần trước bị Mục Như Tình bắt cóc không?"
Mục Tuyết Y: "Ừm, sao vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Lúc đó không chỉ có tôi tìm kiếm em mà còn có bọn lưu manh.

Tôi sợ sau này gặp họa nên luôn điều tra lai lịch những kẻ đó, nhưng thật kỳ lạ, điều tra lâu như vậy, cái gì cũng không tra được.

Em trêu vào ai à?"
Mục Tuyết Y cũng ngờ vực: "Em có thể chọc ai cơ chứ?"
"..." Chu Chẩm Nguyệt cầm lá bài, đầu ngón tay siết chặt: "Có dính líu tới loại thế lực này, đa phần đều không phải người tử tế.

Dù lúc đó bọn họ muốn cứu em, vậy cũng..."
Mục Tuyết Y: "Cái gì?"
Chu Chẩm Nguyệt dừng một chút, hỏi: "Em đã nghe qua một câu nói, gọi là Tái Ông thất mã, yên tri phi phúc* chưa?"
Mục Tuyết Y: "Ừm, từng nghe qua."
Chu Chẩm Nguyệt: "Trước nó còn có một câu Tái Ông đắc mã, yên tri phi họa, em biết chứ?"
Mục Tuyết Y dừng tay, ngước mắt: "Ý của chị là...?"
"Thứ không rõ nguồn gốc, tốt nhất đừng dây dưa." Chu Chẩm Nguyệt cầm lá bài để vào tay nàng, bản thân cũng lật lá bài cuối cùng lên: "Em vĩnh viễn không biết, thứ đó đến cùng là phúc hay là họa."
Nghe cô nói điều này, Mục Tuyết Y không khỏi nhớ đến tiểu Trang tổng tương lai của tập đoàn Tấn Vân mà nàng từng gặp trước đây.
Trang Vũ Nhu...
...!Chuyện này có quan hệ với Trang Vũ Nhu?
"Lá bốn." Giọng nói của Chu Chẩm Nguyệt làm đứt đoạn suy nghĩ của nàng.
Mục Tuyết Y nhìn đống bài lộn xộn còn chưa sắp xếp trong tay, thở dài, tiện tay bỏ xuống: "Không muốn chơi."
Mười ngón tay thon dài của Chu Chẩm Nguyệt khép lại, tạo thành hình quạt, cười khẽ: "Sao thế, bàn chuyện chính sự làm Nhị tiểu thư phiền muộn?"
Mục Tuyết Y hừ lạnh: "Ai kêu chị nhắc tới trước?"
"Được, là lỗi của tôi." Chu Chẩm Nguyệt gom đống bài trên giường lại cùng một chỗ: "Lỗi của tôi, em phạt tôi đi."
Mục Tuyết Y: "Chị muốn em phạt chị cái gì?"

Chu Chẩm Nguyệt: "Phạt gì cũng được, đều do em định đoạt."
Mục Tuyết Y trầm ngâm chốc lát.
"Ừm...!Vậy thì phạt chị..."
Nàng ngẫm nghĩ: "Vậy thì phạt chị, lập tức nối lại tình xưa."
Chu Chẩm Nguyệt cười lắc đầu: "Cái gì cũng được, riêng cái này không được."
Mục Tuyết Y nhăn nhó: "Tại sao chứ? Rõ ràng hai bên đều tình nguyện, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, lời đường mật muốn lấp đầy một cái sọt, chị còn cố chấp không buông.

Đến cùng là tại sao?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Em cảm thấy dằn vặt lắm à?"
Mục Tuyết Y gật đầu: "Tất nhiên."
Chu Chẩm Nguyệt: "Vậy thì tốt."
Mục Tuyết Y: "?"
Sắc mặt Mục Tuyết Y phức tạp: "A Nguyệt, có phải chị...!có sở thích đặc biệt gì đó..."
Chu Chẩm Nguyệt thả bài poker lại trên bàn, bên môi ngậm lấy nụ cười nhạt nhòa.
"Khi em mới trở về tìm tôi, Tiểu Ngải có gửi cho tôi một bảng xếp hạng 100 tiểu thuyết đứng đầu.

Thể loại của nó hình như là..."
"Truy thê hoả táng tràng?"
"Tôi thấy người ta theo đuổi vợ, cũng phải theo đuổi đến tận trăm chương.

Em nghĩ xem, nếu tiến độ của em viết thành tiểu thuyết, liệu có đủ một trăm chương chưa?"
Mục Tuyết Y: "..."
Tiểu Ngải chết tiệt.
* * *
(*)Câu chuyện về Tái Ông:
Xưa có ông lão tên là Tái Ông sinh sống ở vùng biên giới phía Bắc Trung Hoa.

Ông rất giỏi việc nuôi ngựa.

Ngày kia ngựa của Tái Ông xổng chuồng chạy sang nước Hồ lân cận.

Hàng xóm láng giềng hay tin đã đến an ủi nhưng Tái Ông lại cười mà rằng: "Tôi tuy mất ngựa, nhưng đó có thể lại là điều tốt."
Vài tháng sau, con ngựa mất tích đột nhiên trở về cùng một con tuấn mã.

Thấy thế, hàng xóm đến chúc mừng, tuy nhiên Tái Ông cau mày nói: "Tôi được ngựa quý, sợ rằng đó chẳng phải là điềm lành."
Con trai ông thích cưỡi con ngựa quý, một hôm anh ta ngã ngựa gãy chân và trở thành tàn tật.

Hàng xóm đến khuyên nhủ ông đừng quá nghĩ ngợi, Tái Ông điềm nhiên: "Con trai tôi tuy gãy chân, nhưng đó chưa hẳn đã là điều không may." Khi đó hàng xóm nghĩ rằng ông lão quá đau buồn nên bị quẫn trí.
Một năm sau, nước Hồ láng giềng đưa quân sang xâm lược.

Tất cả thanh niên trai tráng đều phải tòng quân và hầu hết đều bị tử trận.

Con trai ông vì tàn tật nên được ở nhà và thoát chết.

Lúc này hàng xóm láng giềng mới thấy rằng những lời của Tái Ông quả thật rất thâm thúy..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương