Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân
-
Chương 64
Kỷ Uyển Thanh rớt xuống nước, Tần Sương vội vàng chỉ huy ma ma đứng cạnh bờ xuống nước cứu người. Sau một phen đạp nước, Kỷ Uyển Thanh mới được vớt đi lên, may mắn thời tiết không lạnh, nước cũng không sâu, thế nhưng đây là hồ sen, phía dưới có nhiều bùn, nên trên mặt trên người nàng ta bám đầy bùn đen bẩn thỉu, lại cũng do sợ hãi, nên người không nhịn được run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Tần Sương sai người đưa nàng ta lui xuống rửa mặt thay y phục, rồi quay đầu nói với Kỷ Uyển Ninh:
"Tam muội muội nhà ngươi là dạng người gì vậy. Lại muốn đánh người ngay trong phủ của ta."
Kỷ Uyển Ninh cười nói: "Muội ấy ở trong phủ vốn cũng không phải người như vậy, hôm nay cũng không biết là làm sao."
Nói xong lời này, Kỷ Uyển Ninh đưa mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, mặc dù lúc nãy nàng ta không nhìn thấy Tống Ngọc Tịch đẩy người xuống nước, tuy nhiên lại cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho nàng, sau nghĩ rũ mắt suy nghĩ một chút, mới nói với Tần Sương:
"Lúc trước, ta nhìn thấy Thất muội muội bổ nhào về phía Tam muội muội, chẳng lẽ là do Thất muội muội cố tình đẩy muội ấy xuống nước."
Lời này vừa nói ra, ngay cả Tống Ngọc Hàn cũng nhịn không được nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy, rõ ràng chính nàng ta tự mình rơi xuống nước. Thất muội muội nhà ta đi cứu nàng ấy, ngươi không nghe thấy Thất muội muội hô nàng ta phải cẩn thận sao? Bản thân nàng ta tồn tâm tư xấu xa, thì trách được ai chứ?"
Kỷ Uyển Ninh lạnh mặt xuống, nói: "Rõ ràng chính là nàng ta đẩy người xuống chứ."
"Ninh tỷ nhi đừng nói nữa, ngươi có tận mắt nhìn thấy Thất muội muội đẩy người? Nếu chỉ là suy đoán, mà ngươi đã định tội này ở trên người muội ấy, chẳng phải là oan uổng muội ấy sao? Xưa nay định tội đều không phải dựa vào vu khống hay đoán mò mà cần nhân chứng vật chứng." Tống Ngọc Thiền sau đó cũng nói một câu.
Kỷ Uyển Ninh rốt cuộc cũng không có dũng khí khiêu chiến với Tống Ngọc Thiền. Tần Sương thấy các nàng tranh cãi, không khỏi đứng ra hòa giải nói:
"Được rồi, được rồi. Các ngươi mỗi người nói ít đi một câu. Khách nhân rớt xuống nước là chuyện lớn, lát nữa chắc chắn mẫu thân của ta sẽ hỏi tới, đến lúc đó để cho các nàng đến trước mặt mẫu thân ta, để bà phân xử là được rồi, chúng ta cũng đừng quan tâm, cũng đừng liên quan đến những chuyện của thứ nữ các nàng."
"Ngươi..." Tống Ngọc Thiền nhìn nhìn nàng ta, đang muốn tiếp tục lý lẽ, thì bị Tống Ngọc Hàn kéo lại, hai người liếc nhìn nhau. Tống Ngọc Thiền cuối cùng cũng không nói gì, Tống Ngọc Hàn cúi đầu ở một bên nghe xong trong lòng có chút phức tạp, còn Tống Ngọc Tịch cũng lạnh lùng cười thầm, đích tiểu thư Tần gia hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chưa đầy một lát, Kỷ Uyển Thanh đã thay xong xiêm y, cùng với Tống Ngọc Tịch được thỉnh đến nơi chủ mẫu trong nội viện. Hai người đều là khách nhân của quý phủ, vào lúc phát sinh tranh chấp, đã có người đi bẩm báo với thế tử phu nhân Vương thị. Sau khi xử lý tốt mấy chuyện trên tay, Vương thị đi tây thứ gian xử lý chuyện này.
"Làm sao đang êm đẹp lại rơi xuống nước? Cô nương gia có tranh luận là chuyện rất bình thường, nhưng động tay động chân là không đúng. Bây giờ lại còn rớt xuống nước, nếu như xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể bàn giao với người lớn trong nhà các ngươi."
Kỷ Uyển Thanh nhìn nhìn Kỷ Uyển Ninh, lúc này mới quỳ xuống, nói: "Kính xin thế tử phu nhân thay ta làm chủ, chính là nàng ta đẩy ta xuống nước."
Một tay chỉ hướng Tống Ngọc Tịch, nhưng Tống Ngọc Tịch lại không hề nhúc nhích. Vương thị bưng chén trà vừa định uống, nghe thấy Kỷ Uyển Thanh tố giác, thì không khỏi ngẩn người, nhìn về phía Tống Ngọc Tịch đứng ở dưới, tiểu cô nương mặt mày tinh xảo như ngọc, mặt không hề biến sắc. Vương thị buông chén trà, nói:
"Ồ? Ngươi nói sao?"
Tống Ngọc Tịch không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ra nói: "Ta thực xin lỗi Tam tỷ tỷ, nhưng kính xin phu nhân minh giám. Nàng xông ra đánh ta, đáng ra ta không nên né tránh, để nàng vô tình lao xuống hồ, lỗi của ta ở đây là đáng ra ta không nên né tránh."
Lời nói này nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì ở trong, nhưng lại khiến Kỷ Uyển Thanh nóng nảy, nàng ta chỉ vào Tống Ngọc Tịch nói:
"Ngươi, chính ngươi đẩy ta. Lúc đấy chỉ có ngươi đứng bên cạnh ta, không ngươi thì là ai?"
Tống Ngọc Tịch bình tĩnh tự nhiên, sắc mặt lạnh lùng đáp: "Ta đẩy hay không đẩy, chỉ có ngươi biết, nhưng lúc ta bị ngươi đuổi đánh thì tất cả mọi người đều trông thấy. Ta bị ngươi đuổi đánh nên mới chạy ra khỏi đình, ta ở đằng trước ngươi, thì làm thế nào để có thể đẩy ngươi đang đuổi ở đằng sau ngã xuống nước chứ? Tam tỷ tỷ chính là muốn vu oan người khác, ngươi cũng nghĩ tốt lắm nhưng mà ngươi thực sự coi người khác đều là kẻ ngốc sao? Hôm nay ngươi vu khống nói ta đẩy ngươi, có thể ngày mai lại vu khống người khác hãm hại ngươi hay không? Dù sao cách ngươi vu hãm người khác cũng quá vụng về."
Kỷ Uyển Thanh cũng bị những lời này của Tống Ngọc Tịch làm cho bối rối, vừa tức vừa vội. Vương thị nghe xong cũng thấy Tống Ngọc Tịch nói rất đúng, lại hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Nàng ta tại sao lại đuổi đánh ngươi?"
Lời của Vương Thị làm cho Kỷ Uyển Ninh biến sắc, vừa muốn ngăn cản, đã nghe Tống Ngọc Tịch cao giọng nói:
"Bởi vì ta không nên tiết lộ sự thật! Kỷ gia Tam tỷ tỷ trào phúng ta và di nương ta, nói chúng ta là ăn cây táo, rào cây sung, vong ân phụ nghĩa. Ta liền tranh cãi cùng Tam tỷ tỷ, ta nói ở Kỷ gia, lão thái quân và Tam phu nhân đối với ta không tốt, cơm không cho ăn, áo không cho mặc, ngay cả chăn bông cũng đều là chăn cũ hơn mười năm trước, không những thế còn để bọn hạ nhân chà đạp ta, mùa đông khắc nghiệt bắt ta dùng nước đá giặt quần áo, giặt không tốt liền giội nước lên người ta, sinh bệnh còn không cho thỉnh đại phu, những chuyện này ta nói đều là thật. Nếu phu nhân không tin, thì có thể phái người đi nghe ngóng chuyện năm đó, thì sẽ biết lời ta nói là thật hay giả. Thế nhưng, Kỷ gia Tam tỷ tỷ sợ ta nói ra sự thật, làm hỏng mất thanh danh của lão thái quân và Tam phu nhân, sợ người khác nói các nàng ác độc, cay nghiệt. Nên nàng ta thẹn quá hóa giận, muốn đuổi đánh ta, ta nhát gan, trông thấy nàng lao lên đánh, thì dĩ nhiên là muốn chạy, ra khỏi đình cũng chỉ có một con đường, ta chỉ có thể chạy lên hành lang cửu khúc trên hồ. Vì tránh Tam tỷ tỷ đánh, ta liền né người sang một bên, Tam tỷ tỷ cứ như vậy theo đà từ bên cạnh ta mà rơi xuống nước. Nếu nói chuyện này ta có sai, thì chính là không tránh né, cứ đứng nơi đó để cho Tam tỷ tỷ đánh mắng mới tốt, có phải như vậy hay không, thưa phu nhân?"
Vương thị cũng bị lời nói này của Tống Ngọc Tịch làm cho kinh sợ. Vốn bà tưởng rằng đây chỉ là đùa giỡn giữa tiểu hài tử, không nghĩ tới lại hỏi ra những chuyện khó nói như vậy. Nếu như đứa nhỏ này nói thật, thì Kỷ gia kia thật cũng là làm quá mức, đối với một đứa nhỏ, có cần phải làm đến như vậy không?
Kỷ Uyên Thanh lại muốn đứng lên bịt miệng của Tống Ngọc Tịch, may mắn bị Kỷ Uyển Ninh kéo lại. Kỷ Uyển Ninh tiến lên, nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch, lạnh lùng nói:
"Thất muội muội, ngươi cũng biết ngươi nói những lời này sẽ lãnh hậu quả gì không?"
Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu đối mặt, ánh mắt như mang theo băng giá đâm tới, khiến Kỷ Uyển Ninh không khỏi lui về sau một bước, chỉ nghe Tống Ngọc Tịch nói:
"Hậu quả gì? Ta nói đều là sự thật, cũng giống như các ngươi nói cũng đều là sự thật, việc ta cùng với di nương ta đúng là đến từ Kỷ gia? Nhưng như vậy thì sao? Hết thảy đều dựa theo trình tự quy củ mà rời khỏi, nương ta có hưu thư của Kỷ lão gia. Cho nên, bà muốn làm phu nhân hay làm thiếp của người khác thì đều là quyền tự do của bà, chẳng lẽ chúng ta ở Kỷ gia sống không tốt cũng không được nói, ở Tống gia sống tốt cũng không được nói sao? Đây là đạo lý gì vậy? Lão thái quân và Tam phu nhân đối với ta rõ ràng là không tốt, chẳng lẽ ta còn phải dối lòng nói rằng các nàng đối với ta rất tốt hay sao?"
Kỷ Uyển Ninh không ngờ rằng tính tình Tống Ngọc Tịch lại vô lại như vậy. Loại chuyện này nếu là người khác, nào dám quang minh chính đại nói ra? Tự bản thân đã cảm thấy xấu hổ rồi, nhưng Tống Ngọc Tịch lại hết lần này đến lần khác không ngại xấu mặt, nói ra những lời này, còn tranh thủ tố Kỷ gia không tốt. Nhưng ngặt một nỗi nàng nói đều là sự thật, lúc còn nhỏ nàng đích thực trải qua cuộc sống không hề tốt, bản thân nàng ta cũng biết việc này. Thế nhưng, đây đều do nương của nàng ta làm sai chuyện, trách ai được đây? Thế nhưng, những lời này, Tống Ngọc Tịch có thể nói ra miệng nhưng Kỷ Uyển Ninh thì không thể. Cũng không được phép nói, nói ra chỉ là càng thêm chứng thực cho những gì Tống Ngọc Tịch đã nói mà thôi.
Trong chống lát bị tiểu cô nương chèn ép không nói nên lời, khuôn mặt đỏ lên, nhưng trái lại Tống Ngọc Tịch vẫn thần sắc vẫn như thường.
Tần Sương cùng Tống Ngọc Thiền châu đầu ghé tai, chỉ vào Tống Ngọc Tịch và Kỷ Uyển Ninh, đây rõ ràng là chuyện bát quái của Kỷ gia và Tống gia. Sắc mặt Kỷ Uyển Ninh thật sự là rất tệ, vốn nàng ta muốn để Kỷ Uyển Thanh xuất đầu, làm mất mặt mũi của Tống Ngọc Tịch, nhưng thật không ngờ sự tình lại phát triển thành như vậy, thật sự là ném hết mặt mũi của cả nhà rồi.
Vương thị nhìn Kỷ Uyển Ninh đã khôi phục lý trí, sẽ không tiếp tục dây dưa vấn đề này với Tống Ngọc Tịch. Bà ho một tiếng, nói:
"Được rồi được rồi, có chút chuyện như vậy, không đáng để tổn thương hòa khí. Ta thấy chuyện hôm nay, cũng không có ai đúng ai sai cả, các ngươi mỗi người nhường một bước, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, có được không?"
Tống Ngọc Tịch phúc thân với Vương thị, sảng khoái nói: "Vâng, đã để thế tử phu nhân phiền toái."
Vương thị gật đầu, nhìn tiểu cô nương không biết sợ là gì, từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo, can đảm, thông minh, biết dùng điểm mạnh của mình tấn công điểm yếu của người khác, vô cùng xuất sắc. Chỉ tiếc mẫu thân đã hỏng mất thanh danh, bản thân lại là thứ nữ nửa đường nhận về, vì vậy cho dù có thông minh, xinh đẹp, mai sau cũng khó thành châu báu. Thế nhưng, so với người Kỷ gia thì tốt hơn nhiều lắm.
Kỷ Uyển Ninh và Kỷ Uyển Thanh ăn thiệt thòi, dĩ nhiên không dám tiếp tục dây dưa, chỉ cắn răng lui xuống.
Tần Sương cũng mất hứng, chỉ muốn mở tiệc chiêu đãi mấy cô nương có tiếng ở hội hoa xuân ngày đó, kết giao một chút, nhưng thật không ngờ lại phát sinh chuyện này. Kỷ Uyển Ninh tức giận đến mức sau khi ra khỏi chủ viện thì liền cáo từ. Tống Ngọc Thiền hẹn với Tần Sương, lần tới nàng làm ông chủ, mời Tần Sương đến làm khách ở Trấn Quốc công phủ. Lúc này hai người mới bịn rịn chia tay.
Ở trong xe ngựa Tống Ngọc Tịch không nói lời nào, cúi đầu đếm hạt đậu ở trong tay. Tống Ngọc Hàn cho rằng tâm tình nàng không tốt, liền nhẹ nhàng đụng nàng, hỏi:
"Nè, mấy việc muội vừa nói có thật hay không? Kỷ gia thật sự đối với muội như vậy sao?"
Tống Ngọc Tịch đếm xong hạt đậu, gật đầu đáp: "Chỉ có hơn chứ không có kém. Thế nhưng rất nhiều chuyện là do bọn hạ nhân của Kỷ gia làm ra, không hoàn toàn là do lão thái quân và Tam phu nhân sai bảo."
Tống Ngọc Thiền lại hừ lạnh một tiếng: "Hừ, các nàng đương nhiên không cần tự mình sai bảo, chỉ cần thể hiện chút thái độ, tự nhiên có người phía dưới giúp các nàng chia sẻ. Trước đây ta cũng chỉ biết muội và Lâm di nương ở Kỷ gia sống không tốt, lại không nghĩ tới lại đến mức này. Chỉ trách phụ thân năm đó vô tình hại các ngươi. Nếu Lâm di nương sớm nghĩ thông suốt một chút, sớm phái người báo tin cho phụ thân một chút thì muội đã không phải chịu khổ nhiều như vậy rồi."
Nội tâm Tống Ngọc Tịch theo thời gian dần bình ổn, nàng câu môi nói: "Nương muội cũng không có biện pháp. Bà phải giả điên mất sáu bảy năm, đừng nói là báo tin, không bị hành hạ đến chết đã là may mắn lắm rồi."
Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn ngược lại chưa từng nghe nói về việc này. Tống Ngọc Tịch liền kể lại sơ lược chuyện năm đó, sau đó nói ra chuyện nàng đã cứu Lâm thị từ sân viện bỏ hoang như thế nào. Hai cô nương nuôi tại khuê phòng, đã bao giờ phải chứng kiến chuyện hung hiểm như vậy.
"Nếu chúng ta cứ như vậy lưu lại Kỷ gia, thì nhất định sẽ có ngày mất mạng. Nương ta không có biện pháp, mới đưa thư cho phụ thân, vốn chỉ muốn cầu phụ thân cứu chúng ta ra khỏi động ma quỷ quái kia, nhưng phụ thân trọng tình nghĩa, cố ý đón chúng ta về phủ."
Tống Ngọc Thiền gật đầu: "Ài, giờ ta coi như mới minh bạch mọi chuyện, lúc ấy ta còn hỏi lão phu nhân, nhưng lão phu nhân chỉ kể lại sự tình vô liêm sỉ năm đó của phụ thân, bảo ta đối đãi với mấy người các muội cho tốt. Không nghĩ tới còn có nội tình như vậy, thật không nhìn ra, ngoại tổ mẫu lại để cho Tam phu nhân càn quấy như vậy."
Tần Sương sai người đưa nàng ta lui xuống rửa mặt thay y phục, rồi quay đầu nói với Kỷ Uyển Ninh:
"Tam muội muội nhà ngươi là dạng người gì vậy. Lại muốn đánh người ngay trong phủ của ta."
Kỷ Uyển Ninh cười nói: "Muội ấy ở trong phủ vốn cũng không phải người như vậy, hôm nay cũng không biết là làm sao."
Nói xong lời này, Kỷ Uyển Ninh đưa mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, mặc dù lúc nãy nàng ta không nhìn thấy Tống Ngọc Tịch đẩy người xuống nước, tuy nhiên lại cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho nàng, sau nghĩ rũ mắt suy nghĩ một chút, mới nói với Tần Sương:
"Lúc trước, ta nhìn thấy Thất muội muội bổ nhào về phía Tam muội muội, chẳng lẽ là do Thất muội muội cố tình đẩy muội ấy xuống nước."
Lời này vừa nói ra, ngay cả Tống Ngọc Hàn cũng nhịn không được nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy, rõ ràng chính nàng ta tự mình rơi xuống nước. Thất muội muội nhà ta đi cứu nàng ấy, ngươi không nghe thấy Thất muội muội hô nàng ta phải cẩn thận sao? Bản thân nàng ta tồn tâm tư xấu xa, thì trách được ai chứ?"
Kỷ Uyển Ninh lạnh mặt xuống, nói: "Rõ ràng chính là nàng ta đẩy người xuống chứ."
"Ninh tỷ nhi đừng nói nữa, ngươi có tận mắt nhìn thấy Thất muội muội đẩy người? Nếu chỉ là suy đoán, mà ngươi đã định tội này ở trên người muội ấy, chẳng phải là oan uổng muội ấy sao? Xưa nay định tội đều không phải dựa vào vu khống hay đoán mò mà cần nhân chứng vật chứng." Tống Ngọc Thiền sau đó cũng nói một câu.
Kỷ Uyển Ninh rốt cuộc cũng không có dũng khí khiêu chiến với Tống Ngọc Thiền. Tần Sương thấy các nàng tranh cãi, không khỏi đứng ra hòa giải nói:
"Được rồi, được rồi. Các ngươi mỗi người nói ít đi một câu. Khách nhân rớt xuống nước là chuyện lớn, lát nữa chắc chắn mẫu thân của ta sẽ hỏi tới, đến lúc đó để cho các nàng đến trước mặt mẫu thân ta, để bà phân xử là được rồi, chúng ta cũng đừng quan tâm, cũng đừng liên quan đến những chuyện của thứ nữ các nàng."
"Ngươi..." Tống Ngọc Thiền nhìn nhìn nàng ta, đang muốn tiếp tục lý lẽ, thì bị Tống Ngọc Hàn kéo lại, hai người liếc nhìn nhau. Tống Ngọc Thiền cuối cùng cũng không nói gì, Tống Ngọc Hàn cúi đầu ở một bên nghe xong trong lòng có chút phức tạp, còn Tống Ngọc Tịch cũng lạnh lùng cười thầm, đích tiểu thư Tần gia hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chưa đầy một lát, Kỷ Uyển Thanh đã thay xong xiêm y, cùng với Tống Ngọc Tịch được thỉnh đến nơi chủ mẫu trong nội viện. Hai người đều là khách nhân của quý phủ, vào lúc phát sinh tranh chấp, đã có người đi bẩm báo với thế tử phu nhân Vương thị. Sau khi xử lý tốt mấy chuyện trên tay, Vương thị đi tây thứ gian xử lý chuyện này.
"Làm sao đang êm đẹp lại rơi xuống nước? Cô nương gia có tranh luận là chuyện rất bình thường, nhưng động tay động chân là không đúng. Bây giờ lại còn rớt xuống nước, nếu như xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể bàn giao với người lớn trong nhà các ngươi."
Kỷ Uyển Thanh nhìn nhìn Kỷ Uyển Ninh, lúc này mới quỳ xuống, nói: "Kính xin thế tử phu nhân thay ta làm chủ, chính là nàng ta đẩy ta xuống nước."
Một tay chỉ hướng Tống Ngọc Tịch, nhưng Tống Ngọc Tịch lại không hề nhúc nhích. Vương thị bưng chén trà vừa định uống, nghe thấy Kỷ Uyển Thanh tố giác, thì không khỏi ngẩn người, nhìn về phía Tống Ngọc Tịch đứng ở dưới, tiểu cô nương mặt mày tinh xảo như ngọc, mặt không hề biến sắc. Vương thị buông chén trà, nói:
"Ồ? Ngươi nói sao?"
Tống Ngọc Tịch không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ra nói: "Ta thực xin lỗi Tam tỷ tỷ, nhưng kính xin phu nhân minh giám. Nàng xông ra đánh ta, đáng ra ta không nên né tránh, để nàng vô tình lao xuống hồ, lỗi của ta ở đây là đáng ra ta không nên né tránh."
Lời nói này nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì ở trong, nhưng lại khiến Kỷ Uyển Thanh nóng nảy, nàng ta chỉ vào Tống Ngọc Tịch nói:
"Ngươi, chính ngươi đẩy ta. Lúc đấy chỉ có ngươi đứng bên cạnh ta, không ngươi thì là ai?"
Tống Ngọc Tịch bình tĩnh tự nhiên, sắc mặt lạnh lùng đáp: "Ta đẩy hay không đẩy, chỉ có ngươi biết, nhưng lúc ta bị ngươi đuổi đánh thì tất cả mọi người đều trông thấy. Ta bị ngươi đuổi đánh nên mới chạy ra khỏi đình, ta ở đằng trước ngươi, thì làm thế nào để có thể đẩy ngươi đang đuổi ở đằng sau ngã xuống nước chứ? Tam tỷ tỷ chính là muốn vu oan người khác, ngươi cũng nghĩ tốt lắm nhưng mà ngươi thực sự coi người khác đều là kẻ ngốc sao? Hôm nay ngươi vu khống nói ta đẩy ngươi, có thể ngày mai lại vu khống người khác hãm hại ngươi hay không? Dù sao cách ngươi vu hãm người khác cũng quá vụng về."
Kỷ Uyển Thanh cũng bị những lời này của Tống Ngọc Tịch làm cho bối rối, vừa tức vừa vội. Vương thị nghe xong cũng thấy Tống Ngọc Tịch nói rất đúng, lại hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Nàng ta tại sao lại đuổi đánh ngươi?"
Lời của Vương Thị làm cho Kỷ Uyển Ninh biến sắc, vừa muốn ngăn cản, đã nghe Tống Ngọc Tịch cao giọng nói:
"Bởi vì ta không nên tiết lộ sự thật! Kỷ gia Tam tỷ tỷ trào phúng ta và di nương ta, nói chúng ta là ăn cây táo, rào cây sung, vong ân phụ nghĩa. Ta liền tranh cãi cùng Tam tỷ tỷ, ta nói ở Kỷ gia, lão thái quân và Tam phu nhân đối với ta không tốt, cơm không cho ăn, áo không cho mặc, ngay cả chăn bông cũng đều là chăn cũ hơn mười năm trước, không những thế còn để bọn hạ nhân chà đạp ta, mùa đông khắc nghiệt bắt ta dùng nước đá giặt quần áo, giặt không tốt liền giội nước lên người ta, sinh bệnh còn không cho thỉnh đại phu, những chuyện này ta nói đều là thật. Nếu phu nhân không tin, thì có thể phái người đi nghe ngóng chuyện năm đó, thì sẽ biết lời ta nói là thật hay giả. Thế nhưng, Kỷ gia Tam tỷ tỷ sợ ta nói ra sự thật, làm hỏng mất thanh danh của lão thái quân và Tam phu nhân, sợ người khác nói các nàng ác độc, cay nghiệt. Nên nàng ta thẹn quá hóa giận, muốn đuổi đánh ta, ta nhát gan, trông thấy nàng lao lên đánh, thì dĩ nhiên là muốn chạy, ra khỏi đình cũng chỉ có một con đường, ta chỉ có thể chạy lên hành lang cửu khúc trên hồ. Vì tránh Tam tỷ tỷ đánh, ta liền né người sang một bên, Tam tỷ tỷ cứ như vậy theo đà từ bên cạnh ta mà rơi xuống nước. Nếu nói chuyện này ta có sai, thì chính là không tránh né, cứ đứng nơi đó để cho Tam tỷ tỷ đánh mắng mới tốt, có phải như vậy hay không, thưa phu nhân?"
Vương thị cũng bị lời nói này của Tống Ngọc Tịch làm cho kinh sợ. Vốn bà tưởng rằng đây chỉ là đùa giỡn giữa tiểu hài tử, không nghĩ tới lại hỏi ra những chuyện khó nói như vậy. Nếu như đứa nhỏ này nói thật, thì Kỷ gia kia thật cũng là làm quá mức, đối với một đứa nhỏ, có cần phải làm đến như vậy không?
Kỷ Uyên Thanh lại muốn đứng lên bịt miệng của Tống Ngọc Tịch, may mắn bị Kỷ Uyển Ninh kéo lại. Kỷ Uyển Ninh tiến lên, nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch, lạnh lùng nói:
"Thất muội muội, ngươi cũng biết ngươi nói những lời này sẽ lãnh hậu quả gì không?"
Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu đối mặt, ánh mắt như mang theo băng giá đâm tới, khiến Kỷ Uyển Ninh không khỏi lui về sau một bước, chỉ nghe Tống Ngọc Tịch nói:
"Hậu quả gì? Ta nói đều là sự thật, cũng giống như các ngươi nói cũng đều là sự thật, việc ta cùng với di nương ta đúng là đến từ Kỷ gia? Nhưng như vậy thì sao? Hết thảy đều dựa theo trình tự quy củ mà rời khỏi, nương ta có hưu thư của Kỷ lão gia. Cho nên, bà muốn làm phu nhân hay làm thiếp của người khác thì đều là quyền tự do của bà, chẳng lẽ chúng ta ở Kỷ gia sống không tốt cũng không được nói, ở Tống gia sống tốt cũng không được nói sao? Đây là đạo lý gì vậy? Lão thái quân và Tam phu nhân đối với ta rõ ràng là không tốt, chẳng lẽ ta còn phải dối lòng nói rằng các nàng đối với ta rất tốt hay sao?"
Kỷ Uyển Ninh không ngờ rằng tính tình Tống Ngọc Tịch lại vô lại như vậy. Loại chuyện này nếu là người khác, nào dám quang minh chính đại nói ra? Tự bản thân đã cảm thấy xấu hổ rồi, nhưng Tống Ngọc Tịch lại hết lần này đến lần khác không ngại xấu mặt, nói ra những lời này, còn tranh thủ tố Kỷ gia không tốt. Nhưng ngặt một nỗi nàng nói đều là sự thật, lúc còn nhỏ nàng đích thực trải qua cuộc sống không hề tốt, bản thân nàng ta cũng biết việc này. Thế nhưng, đây đều do nương của nàng ta làm sai chuyện, trách ai được đây? Thế nhưng, những lời này, Tống Ngọc Tịch có thể nói ra miệng nhưng Kỷ Uyển Ninh thì không thể. Cũng không được phép nói, nói ra chỉ là càng thêm chứng thực cho những gì Tống Ngọc Tịch đã nói mà thôi.
Trong chống lát bị tiểu cô nương chèn ép không nói nên lời, khuôn mặt đỏ lên, nhưng trái lại Tống Ngọc Tịch vẫn thần sắc vẫn như thường.
Tần Sương cùng Tống Ngọc Thiền châu đầu ghé tai, chỉ vào Tống Ngọc Tịch và Kỷ Uyển Ninh, đây rõ ràng là chuyện bát quái của Kỷ gia và Tống gia. Sắc mặt Kỷ Uyển Ninh thật sự là rất tệ, vốn nàng ta muốn để Kỷ Uyển Thanh xuất đầu, làm mất mặt mũi của Tống Ngọc Tịch, nhưng thật không ngờ sự tình lại phát triển thành như vậy, thật sự là ném hết mặt mũi của cả nhà rồi.
Vương thị nhìn Kỷ Uyển Ninh đã khôi phục lý trí, sẽ không tiếp tục dây dưa vấn đề này với Tống Ngọc Tịch. Bà ho một tiếng, nói:
"Được rồi được rồi, có chút chuyện như vậy, không đáng để tổn thương hòa khí. Ta thấy chuyện hôm nay, cũng không có ai đúng ai sai cả, các ngươi mỗi người nhường một bước, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, có được không?"
Tống Ngọc Tịch phúc thân với Vương thị, sảng khoái nói: "Vâng, đã để thế tử phu nhân phiền toái."
Vương thị gật đầu, nhìn tiểu cô nương không biết sợ là gì, từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo, can đảm, thông minh, biết dùng điểm mạnh của mình tấn công điểm yếu của người khác, vô cùng xuất sắc. Chỉ tiếc mẫu thân đã hỏng mất thanh danh, bản thân lại là thứ nữ nửa đường nhận về, vì vậy cho dù có thông minh, xinh đẹp, mai sau cũng khó thành châu báu. Thế nhưng, so với người Kỷ gia thì tốt hơn nhiều lắm.
Kỷ Uyển Ninh và Kỷ Uyển Thanh ăn thiệt thòi, dĩ nhiên không dám tiếp tục dây dưa, chỉ cắn răng lui xuống.
Tần Sương cũng mất hứng, chỉ muốn mở tiệc chiêu đãi mấy cô nương có tiếng ở hội hoa xuân ngày đó, kết giao một chút, nhưng thật không ngờ lại phát sinh chuyện này. Kỷ Uyển Ninh tức giận đến mức sau khi ra khỏi chủ viện thì liền cáo từ. Tống Ngọc Thiền hẹn với Tần Sương, lần tới nàng làm ông chủ, mời Tần Sương đến làm khách ở Trấn Quốc công phủ. Lúc này hai người mới bịn rịn chia tay.
Ở trong xe ngựa Tống Ngọc Tịch không nói lời nào, cúi đầu đếm hạt đậu ở trong tay. Tống Ngọc Hàn cho rằng tâm tình nàng không tốt, liền nhẹ nhàng đụng nàng, hỏi:
"Nè, mấy việc muội vừa nói có thật hay không? Kỷ gia thật sự đối với muội như vậy sao?"
Tống Ngọc Tịch đếm xong hạt đậu, gật đầu đáp: "Chỉ có hơn chứ không có kém. Thế nhưng rất nhiều chuyện là do bọn hạ nhân của Kỷ gia làm ra, không hoàn toàn là do lão thái quân và Tam phu nhân sai bảo."
Tống Ngọc Thiền lại hừ lạnh một tiếng: "Hừ, các nàng đương nhiên không cần tự mình sai bảo, chỉ cần thể hiện chút thái độ, tự nhiên có người phía dưới giúp các nàng chia sẻ. Trước đây ta cũng chỉ biết muội và Lâm di nương ở Kỷ gia sống không tốt, lại không nghĩ tới lại đến mức này. Chỉ trách phụ thân năm đó vô tình hại các ngươi. Nếu Lâm di nương sớm nghĩ thông suốt một chút, sớm phái người báo tin cho phụ thân một chút thì muội đã không phải chịu khổ nhiều như vậy rồi."
Nội tâm Tống Ngọc Tịch theo thời gian dần bình ổn, nàng câu môi nói: "Nương muội cũng không có biện pháp. Bà phải giả điên mất sáu bảy năm, đừng nói là báo tin, không bị hành hạ đến chết đã là may mắn lắm rồi."
Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn ngược lại chưa từng nghe nói về việc này. Tống Ngọc Tịch liền kể lại sơ lược chuyện năm đó, sau đó nói ra chuyện nàng đã cứu Lâm thị từ sân viện bỏ hoang như thế nào. Hai cô nương nuôi tại khuê phòng, đã bao giờ phải chứng kiến chuyện hung hiểm như vậy.
"Nếu chúng ta cứ như vậy lưu lại Kỷ gia, thì nhất định sẽ có ngày mất mạng. Nương ta không có biện pháp, mới đưa thư cho phụ thân, vốn chỉ muốn cầu phụ thân cứu chúng ta ra khỏi động ma quỷ quái kia, nhưng phụ thân trọng tình nghĩa, cố ý đón chúng ta về phủ."
Tống Ngọc Thiền gật đầu: "Ài, giờ ta coi như mới minh bạch mọi chuyện, lúc ấy ta còn hỏi lão phu nhân, nhưng lão phu nhân chỉ kể lại sự tình vô liêm sỉ năm đó của phụ thân, bảo ta đối đãi với mấy người các muội cho tốt. Không nghĩ tới còn có nội tình như vậy, thật không nhìn ra, ngoại tổ mẫu lại để cho Tam phu nhân càn quấy như vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook