Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân
-
Chương 19
Chuyện lớn cứ như vậy mà xảy ra, lời nói có khí phách của Kỷ Uyển Diễm vẫn còn quanh quẩn bên tai, tất cả mọi người đều cảm thấy chưa hiểu rõ một hồi tuồng ngày hôm nay, cảm thấy như lọt vào sương mù, hoài nghi bản thân có phải đang nghe lầm, nhìn lầm hay không.
Hành động của Tứ cô nương Kỷ gia quả thực khiến người khó có thể lý giải, cho dù là mẫu thân thân sinh, nhưng mẫu thân của nàng đức hạnh đã mất, gánh vác tội danh không trong sạch, nàng có thể lén đối tốt với bà một chút, thế nhưng thật sự làm điều cao thượng như vậy là không lý trí. Bất kỳ kẻ nào cũng nhìn ra, Kỷ gia lão thái quân vẫn ký thác kỳ vọng vào người cháu gái này, mà bản thân Kỷ Uyển Diễm cũng xác thực là người đáng giá bồi dưỡng, trong tưởng tượng của mọi người, chỉ cần Kỷ Uyển Diễm ôm chặt cây to là Kỷ gia lão thái quân này, sau này dù thế nào đều có thể có một tiền đồ tốt, nhưng nàng cứ đơn giản như vậy mà buông tha.
Cho đến khi lão thái quân để hai mẹ con Kỷ Uyển Diễm rời khỏi noãn các, mọi người mới như vừa tỉnh mộng, hiểu sự tình thật sự đã xảy ra.
Một tiểu cô nương mới mười tuổi, vì mẫu thân đã mất đức hạnh mà đắc tội với tất cả mọi người trong gia tộc, một mảnh hiếu tâm xác thực khiến người cảm động, cũng lại khiến người thổn thức không thôi, mà mấu chốt là mẫu thân nàng cố sức cứu ra đã điên khùng được sáu năm, việc này càng khiến cho mọi người không thể không thay nàng lo lắng về cuộc sống sau này. Dù sao mọi người đều hiểu, Kỷ lão thái quân đã nói "viện nào biết việc của viện ấy", lời này tương đương sẽ lưu đày Đại phòng, sau này sẽ không quản sống chết của Đại phòng.
Kỷ Uyển Diễm vẻ mặt trầm tĩnh, mỗi một bước đi đều vô cùng đoan trang, ngẩng cao đầu, tay đỡ mẫu thân của mình, từng bước một rời khỏi sân nhỏ.
Nàng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy như thế nào, kiếp trước nàng quá mức hư vinh, đã nếm hết trái đắng, kiếp này cho dù cuộc sống gian khổ như thế nào, nàng cũng không nguyện vì những thứ phú quý hư vô kia mà xem nhẹ người quan trọng nhất ở bên cạnh mình.
Mà Kỷ Uyển Diễm không biết rằng, chính dáng vẻ quyết tuyệt lại cao ngạo như vậy của nàng, thật sự hấp dẫn ánh mắt mọi người, mà ngay cả những người lúc trước từng khinh miệt nàng, đều không thể không thừa nhận, nếu như mình và Kỷ Uyển Diễm đổi chỗ cho nhau, có thể vì một chữ "Hiếu", mà làm ra quyết định kinh thế hãi tục như vậy, hành động của nàng lay động tâm can đã lạnh lùng từ lâu của mọi người.
Lão thái quân kế tiếp sẽ xử trí Tam phu nhân như thế nào, Kỷ Uyển Diễm không thể tận mắt nhìn thấy, có lẽ lão thái quân căn bản sẽ không xử trí, thế nhưng những điều đó đều không còn quan hệ gì với nàng, nàng đã đạt được mục đích, sau này sẽ không cần xem sắc mặt của các nàng mà sống.
Nàng để Từ ma ma với vẻ mặt đau khổ đỡ Lâm thị trở về Nguyệt Dao Uyển, còn mình và Lục Hoàn quay trở về Linh Lung các, dưới sự giám thị của La ma ma thu thập đồ đạc của mình, mà ngay cả một cái màn che giường, nàng cũng không thể tùy ý mang đi, có thể thấy được lần này lão thái quân thật sự tức giận.
Lục Hoàn quả thật là người trung tâm, thời điểm Kỷ Uyển Diễm rời khỏi Linh Lung các, La ma ma cố ý ngăn cản đường của nàng, hỏi Lục Hoàn chọn đi con đường nào, Kỷ Uyển Diễm vốn tưởng rằng Lục Hoàn sẽ chọn lưu lại, dù sao ai cũng biết, đi Nguyệt Dao Uyển cùng nàng thì cuộc sống trôi qua sẽ không thoải mái, thế nhưng câu trả lời của Lục Hoàn vượt xa dự liệu của nàng, nàng nói mình vẫn luôn là nô tài của Tứ cô nương, mặc kệ Tứ cô nương đi nơi nào, nàng đều sẽ đi theo.
Lúc trước khi Lục Hoàn được đưa đến bên người Kỷ Uyển Diễm, hồi sự phòng cũng đã đưa khế thân của nàng tới, nô tài trong phủ một khi theo ai, trừ phi bị chủ tử vứt bỏ, nếu không, nha hoàn đó không có quyền được quyết định mình đi hay ở, cho nên sau khi La ma ma nghe Lục Hoàn nói xong, liền nhìn về phía Kỷ Uyển Diễm, Kỷ Uyển Diễm rũ mắt suy nghĩ một lát, rồi mới nhẹ nhàng nói ra:
"Cũng được. Dù sao Nguyệt Dao Uyển sau này cũng cần thêm người, nếu nàng nguyện ý đi theo, liền tùy nàng. Phiền La ma ma nói với quản sự của hồi sự phòng đến chỗ ta, bảo ta muốn trả tiền chuộc thân nha đầu này, lúc nàng vào phủ mua hết bao nhiêu tiền thì ta sẽ trả gấp đôi để mua lại."
Một khi nha hoàn nhận chủ, sau này bất kể là ai cũng sẽ không muốn dùng nàng, nếu chủ cũ chịu trả tiền mua nàng, đó là cách làm đúng đắn nhất, cũng là cách làm thuận tiện nhất, La ma ma ngược lại không gây khó dễ, để cho Lục Hoàn theo Kỷ Uyển Diễm rời khỏi.
Lục Hoàn đỡ Kỷ Uyển Diễm đi trên đường, gió lạnh thổi trúng hai người rét run, không khỏi dựa vào gần nhau, Lục Hoàn do dự thật lâu, mới hỏi Kỷ Uyển Diễm:
"Cô nương, Mai Mặc làm sao bây giờ? Nàng ấy chỉ sợ sau này sẽ không có cách nào ở lại trong phủ?"
Lục Hoàn nói khiến cho Kỷ Uyển Diễm quay đầu nhìn nàng một cái, nắm cổ áo thật chặt, rồi nói: "Lần này nàng ấy chắc sẽ phải chịu chút ít khổ sở."
Sau đó liền không nói gì thêm nữa, Lục Hoàn khổ sở trong lòng, nhưng cũng biết chuyện của Mai Mặc liên lụy quá lớn, nô tài tố cáo chủ nhân vốn chính là tội, tuy nói không phải ở trên công đường, nhưng Kỷ gia cũng có quy củ riêng, Mai Mặc lần này nhất định phải chịu không ít hành hạ về thể xác, thế nhưng cô nương cũng không có năng lực cứu nàng, vẫn là bớt nói một ít, chớ để cho cô nương khó xử mà đau lòng.
Hai người hứng gió lạnh về tới Nguyệt Dao Uyển, trong sân rõ ràng không như dự liệu, quạnh quẽ, tiêu điều, mà lại có năm người đứng đấy, vừa trông thấy Kỷ Uyển Diễm liền đồng loạt hành lễ với nàng, hô to: "Thỉnh an Tứ cô nương."
Kỷ Uyển Diễm như nằm mộng, không biết nói cái gì cho phải, Từ ma ma vừa vặn từ gian phòng đi ra, trông thấy Kỷ Uyển Diễm đã quay trở lại, liền nói:
"Cô nương đã trở lại, bọn họ đều là lão nhân hầu hạ ở Đại phòng lúc trước, là hầu hạ bên người Đại phu nhân, biết được Đại phu nhân đã ra khỏi Tây Thiên viện, liền chủ động trở lại, còn muốn lưu lại tiếp tục hầu hạ, người xem..."
Những người này đều là người cũ đã từng hầu hạ mẫu thân, Kỷ Uyển Diễm không biết vì cái gì, mũi đột nhiên có chút chua xót.., nguyên lai mẫu thân cũng không phải hai bàn tay trắng, bà cho dù bị điên, nhưng vẫn có được những người này.... đi theo, thời gian sáu năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, thế nhưng vào thời khắc này bọn họ lại có thể nguyện ý trở lại Đại phòng tiền đồ đã xa vời, tiếp tục hầu hạ chủ cũ, chỉ cần phần trung thành này cũng đủ để làm cho người cảm động.
Mà Từ ma ma tự nhiên cũng rất cảm động, nếu là lúc trước, chuyện như vậy chính bà có thể làm chủ, nhưng hôm nay sở dĩ xin chỉ thị của Kỷ Uyển Diễm, hoàn toàn là bởi vì... lưu lại những người này sẽ phải đối mặt với một vấn đề rất thực tế, đó là Đại phòng đã bị lão thái quân loại bỏ, sau này tất cả chi tiêu đều do bản thân gánh vác, những người này cho dù tràn đầy lòng trung thành, nhưng rốt cuộc cũng phải ăn phải mặc, đối với viện nhỏ của Đại phòng ngày hôm nay thì đây chính là một phần chi tiêu không nhỏ.
Kỷ Uyển Diễm nhìn năm người này, dẫn đầu là một vú già trung niên, vầng thái dương có điểm hoa râm, trên người mặc áo gai bằng vải thô, thế nhưng, đầu tóc chải chuốt cẩn thận cùng ánh mắt sắc bén, biểu thị lúc trước bà cũng là một người lợi hại. Kỷ Uyển Diễm dường như có chút nhớ rõ bà, bà là nhũ mẫu của mẫu thân, hình như là họ Cam, sau khi mẫu thân bị nhốt, bà ở phòng tạp dịch ngày lại qua ngày làm việc nặng, phía sau bà là hai nữ nhân tầm ba mươi tuổi, vẫn còn chải kiểu tóc thiếu nữ, Kỷ Uyển Diễm đoán, các nàng hẳn là nô tì của mẫu thân năm đó, bởi vì chuyện của mẫu thân mà bỏ lỡ hôn kỳ của nha hoàn trong phủ là hai mươi lăm tuổi, thế cho nên bây giờ hai nàng là gái đã lỡ thì; sau lưng hai nha hoàn là hai nam nhân đang khom lưng cúi đầu, một người ăn mặc giống nô bộc gác cổng hạ đẳng, cũng không sai biệt nhiều lắm chừng ba mươi tuổi, diện mạo xấu xí, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự kiên nghị mà bình thường khó có được, một người khác thì mặc xiêm y tiên sinh phòng thu chi, là lão nhân khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu quấn miếng vải cũ kỹ có miếng vá, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, có chòm râu dê, thoạt nhìn thập phần vô cùng mộc mạc không bắt mắt, thế nhưng Kỷ Uyển Diễm nhìn đầu ngón tay của ông có vết chai, liền biết người này chính là cao thủ gảy bàn tính.
Đối với những người chưa bao giờ từng quên chủ cũ này, Kỷ Uyển Diễm không muốn giội một chậu nước lạnh vào một mảnh nhiệt tình lại trung thành của bọn họ, sau khi hít sâu một hơi, liền trịnh trọng gật đầu nói một câu:
"Tất cả đều lưu lại đi."
Sau khi nàng nói ra, trên mặt năm người thể hiện rõ sự buông lỏng, quả quyết quỳ xuống dập đầu lạy ba cái với Kỷ Uyển Diễm, coi như hoàn thành toàn bộ chủ tớ chi lễ, Kỷ Uyển Diễm đối với bọn họ, cũng như đối với Lục Hoàn, đến từng nơi tương ứng chuộc lại khế thân của bọn họ, đương nhiên cũng là làm theo quy củ, giao ra một số tiền chuộc thân, sau đó những người tài giỏi này có thể chính thức trở lại làm việc cho Đại phòng.
Cũng may nhìn trang phục của bọn họ cũng hiểu được những năm này có lẽ họ cố ý ẩn đi sự sắc bén, cố ý thu lại hào quang, tóm lại, nhìn cách bọn họ ăn mặc cũng biết sẽ không phải là người giữ vị trí trọng yếu, nên việc chuộc thân sẽ dễ dàng hơn một chút.
Từ ma ma mặc dù chủ động hỏi Kỷ Uyển Diễm, thế nhưng tâm treo lơ lửng, tuy hiểu rõ tình huống bây giờ của Đại phòng là hoàn toàn không tốt, thế nhưng những người này, tất cả đều là theo Đại phu nhân xuất giá tiến vào Kỷ gia, trên đường đã có người lùi bước, nhưng duy chỉ có mấy người bọn họ vẫn luôn trông giữ, Từ ma ma tự nhiên không hi vọng Kỷ Uyển Diễm cự tuyệt bọn họ, cho nên khi nghe thấy Kỷ Uyển Diễm nói "Lưu lại", Từ ma ma quả thực là hít một hơi thật mạnh, liên tục gật đầu, liền bắt tay vào làm những chuyện này.
Cam ma ma dẫn đầu đi đến trước người Kỷ Uyển Diễm kính cẩn hành lễ, nói: "Nô tài họ Cam, là nhũ mẫu của Đại phu nhân, cô nương có thể gọi ta là ma ma; hai người này là nha hoàn họ Khiếu, bên trái là Khiếu Triêu Nhan, bên phải là Khiếu Mai Tường, hai nàng lúc trước đều là nha hoàn hầu hạ bên người Đại phu nhân; còn có người này, hắn gọi là Lâm Phàn, là sinh ra ở Lâm gia, cũng là hạ nhân bên người Đại phu nhân; cuối cùng đây là Phúc Bá, là ngoại tử của nô tì, cũng giống như Lâm Phàn, cũng là hạ nhân lúc trước bên người phu nhân."
Cam ma ma mồm năm miệng mười, nói rõ ràng lai lịch của tất cả những người này với Kỷ Uyển Diễm, lại khiến cho Kỷ Uyển Diễm thoáng nghe đã hiểu rõ ý tứ, Cam ma ma chính là muốn xác nhận với nàng, bọn họ đều là nô tài bên cạnh Đại phu nhân Lâm thị, là người có thể tín nhiệm.
Kỷ Uyển Diễm trong lòng ngũ vị tạp trần, kiếp trước nàng chỉ cảm thấy mình không chỗ nương tựa, liền muốn cố gắng dựa vào lão thái quân cùng Tam phu nhân, cho dù làm quân cờ của các nàng cũng không đáng tiếc, mọi chuyện là thuận theo cùng dựa dẫm, trong thâm tâm tuy có lo lắng cho mẹ ruột Lâm thị, nhưng lại chưa bao giờ chính thức làm điều gì cho bà, thế nên mới khiến bà hai năm sau yên lặng chết đi ở Tây Thiên viện, mà việc duy nhất nàng có thể làm đó là đến nhìn thi thể đã sớm cứng ngắc của bà, chỉ có chính nàng biết rõ, về sau có bao nhiêu lần tỉnh mộng đêm khuya, đều vì nước mắt hối hận mà bừng tỉnh, nhưng khi đó hết thảy đều đã quá quá muộn, mẫu thân đã mất, mình cũng biến thành con rối bị giật dây trong tay lão thái quân, bị bẻ gãy cánh chim, đánh mất năng lực bay lượn trên trời cao, chỉ có thể ngày lại qua ngày bị dày vò ở trong lồng giam tơ vàng, bị nghiền ép đến giá trị cuối cùng, rồi bị ném đi như một đôi giày cũ.
May mắn mà trời cao thương xót, cho nàng thêm một cơ hội làm lại, lần này, nàng không có ý định lại tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng.
Hành động của Tứ cô nương Kỷ gia quả thực khiến người khó có thể lý giải, cho dù là mẫu thân thân sinh, nhưng mẫu thân của nàng đức hạnh đã mất, gánh vác tội danh không trong sạch, nàng có thể lén đối tốt với bà một chút, thế nhưng thật sự làm điều cao thượng như vậy là không lý trí. Bất kỳ kẻ nào cũng nhìn ra, Kỷ gia lão thái quân vẫn ký thác kỳ vọng vào người cháu gái này, mà bản thân Kỷ Uyển Diễm cũng xác thực là người đáng giá bồi dưỡng, trong tưởng tượng của mọi người, chỉ cần Kỷ Uyển Diễm ôm chặt cây to là Kỷ gia lão thái quân này, sau này dù thế nào đều có thể có một tiền đồ tốt, nhưng nàng cứ đơn giản như vậy mà buông tha.
Cho đến khi lão thái quân để hai mẹ con Kỷ Uyển Diễm rời khỏi noãn các, mọi người mới như vừa tỉnh mộng, hiểu sự tình thật sự đã xảy ra.
Một tiểu cô nương mới mười tuổi, vì mẫu thân đã mất đức hạnh mà đắc tội với tất cả mọi người trong gia tộc, một mảnh hiếu tâm xác thực khiến người cảm động, cũng lại khiến người thổn thức không thôi, mà mấu chốt là mẫu thân nàng cố sức cứu ra đã điên khùng được sáu năm, việc này càng khiến cho mọi người không thể không thay nàng lo lắng về cuộc sống sau này. Dù sao mọi người đều hiểu, Kỷ lão thái quân đã nói "viện nào biết việc của viện ấy", lời này tương đương sẽ lưu đày Đại phòng, sau này sẽ không quản sống chết của Đại phòng.
Kỷ Uyển Diễm vẻ mặt trầm tĩnh, mỗi một bước đi đều vô cùng đoan trang, ngẩng cao đầu, tay đỡ mẫu thân của mình, từng bước một rời khỏi sân nhỏ.
Nàng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy như thế nào, kiếp trước nàng quá mức hư vinh, đã nếm hết trái đắng, kiếp này cho dù cuộc sống gian khổ như thế nào, nàng cũng không nguyện vì những thứ phú quý hư vô kia mà xem nhẹ người quan trọng nhất ở bên cạnh mình.
Mà Kỷ Uyển Diễm không biết rằng, chính dáng vẻ quyết tuyệt lại cao ngạo như vậy của nàng, thật sự hấp dẫn ánh mắt mọi người, mà ngay cả những người lúc trước từng khinh miệt nàng, đều không thể không thừa nhận, nếu như mình và Kỷ Uyển Diễm đổi chỗ cho nhau, có thể vì một chữ "Hiếu", mà làm ra quyết định kinh thế hãi tục như vậy, hành động của nàng lay động tâm can đã lạnh lùng từ lâu của mọi người.
Lão thái quân kế tiếp sẽ xử trí Tam phu nhân như thế nào, Kỷ Uyển Diễm không thể tận mắt nhìn thấy, có lẽ lão thái quân căn bản sẽ không xử trí, thế nhưng những điều đó đều không còn quan hệ gì với nàng, nàng đã đạt được mục đích, sau này sẽ không cần xem sắc mặt của các nàng mà sống.
Nàng để Từ ma ma với vẻ mặt đau khổ đỡ Lâm thị trở về Nguyệt Dao Uyển, còn mình và Lục Hoàn quay trở về Linh Lung các, dưới sự giám thị của La ma ma thu thập đồ đạc của mình, mà ngay cả một cái màn che giường, nàng cũng không thể tùy ý mang đi, có thể thấy được lần này lão thái quân thật sự tức giận.
Lục Hoàn quả thật là người trung tâm, thời điểm Kỷ Uyển Diễm rời khỏi Linh Lung các, La ma ma cố ý ngăn cản đường của nàng, hỏi Lục Hoàn chọn đi con đường nào, Kỷ Uyển Diễm vốn tưởng rằng Lục Hoàn sẽ chọn lưu lại, dù sao ai cũng biết, đi Nguyệt Dao Uyển cùng nàng thì cuộc sống trôi qua sẽ không thoải mái, thế nhưng câu trả lời của Lục Hoàn vượt xa dự liệu của nàng, nàng nói mình vẫn luôn là nô tài của Tứ cô nương, mặc kệ Tứ cô nương đi nơi nào, nàng đều sẽ đi theo.
Lúc trước khi Lục Hoàn được đưa đến bên người Kỷ Uyển Diễm, hồi sự phòng cũng đã đưa khế thân của nàng tới, nô tài trong phủ một khi theo ai, trừ phi bị chủ tử vứt bỏ, nếu không, nha hoàn đó không có quyền được quyết định mình đi hay ở, cho nên sau khi La ma ma nghe Lục Hoàn nói xong, liền nhìn về phía Kỷ Uyển Diễm, Kỷ Uyển Diễm rũ mắt suy nghĩ một lát, rồi mới nhẹ nhàng nói ra:
"Cũng được. Dù sao Nguyệt Dao Uyển sau này cũng cần thêm người, nếu nàng nguyện ý đi theo, liền tùy nàng. Phiền La ma ma nói với quản sự của hồi sự phòng đến chỗ ta, bảo ta muốn trả tiền chuộc thân nha đầu này, lúc nàng vào phủ mua hết bao nhiêu tiền thì ta sẽ trả gấp đôi để mua lại."
Một khi nha hoàn nhận chủ, sau này bất kể là ai cũng sẽ không muốn dùng nàng, nếu chủ cũ chịu trả tiền mua nàng, đó là cách làm đúng đắn nhất, cũng là cách làm thuận tiện nhất, La ma ma ngược lại không gây khó dễ, để cho Lục Hoàn theo Kỷ Uyển Diễm rời khỏi.
Lục Hoàn đỡ Kỷ Uyển Diễm đi trên đường, gió lạnh thổi trúng hai người rét run, không khỏi dựa vào gần nhau, Lục Hoàn do dự thật lâu, mới hỏi Kỷ Uyển Diễm:
"Cô nương, Mai Mặc làm sao bây giờ? Nàng ấy chỉ sợ sau này sẽ không có cách nào ở lại trong phủ?"
Lục Hoàn nói khiến cho Kỷ Uyển Diễm quay đầu nhìn nàng một cái, nắm cổ áo thật chặt, rồi nói: "Lần này nàng ấy chắc sẽ phải chịu chút ít khổ sở."
Sau đó liền không nói gì thêm nữa, Lục Hoàn khổ sở trong lòng, nhưng cũng biết chuyện của Mai Mặc liên lụy quá lớn, nô tài tố cáo chủ nhân vốn chính là tội, tuy nói không phải ở trên công đường, nhưng Kỷ gia cũng có quy củ riêng, Mai Mặc lần này nhất định phải chịu không ít hành hạ về thể xác, thế nhưng cô nương cũng không có năng lực cứu nàng, vẫn là bớt nói một ít, chớ để cho cô nương khó xử mà đau lòng.
Hai người hứng gió lạnh về tới Nguyệt Dao Uyển, trong sân rõ ràng không như dự liệu, quạnh quẽ, tiêu điều, mà lại có năm người đứng đấy, vừa trông thấy Kỷ Uyển Diễm liền đồng loạt hành lễ với nàng, hô to: "Thỉnh an Tứ cô nương."
Kỷ Uyển Diễm như nằm mộng, không biết nói cái gì cho phải, Từ ma ma vừa vặn từ gian phòng đi ra, trông thấy Kỷ Uyển Diễm đã quay trở lại, liền nói:
"Cô nương đã trở lại, bọn họ đều là lão nhân hầu hạ ở Đại phòng lúc trước, là hầu hạ bên người Đại phu nhân, biết được Đại phu nhân đã ra khỏi Tây Thiên viện, liền chủ động trở lại, còn muốn lưu lại tiếp tục hầu hạ, người xem..."
Những người này đều là người cũ đã từng hầu hạ mẫu thân, Kỷ Uyển Diễm không biết vì cái gì, mũi đột nhiên có chút chua xót.., nguyên lai mẫu thân cũng không phải hai bàn tay trắng, bà cho dù bị điên, nhưng vẫn có được những người này.... đi theo, thời gian sáu năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, thế nhưng vào thời khắc này bọn họ lại có thể nguyện ý trở lại Đại phòng tiền đồ đã xa vời, tiếp tục hầu hạ chủ cũ, chỉ cần phần trung thành này cũng đủ để làm cho người cảm động.
Mà Từ ma ma tự nhiên cũng rất cảm động, nếu là lúc trước, chuyện như vậy chính bà có thể làm chủ, nhưng hôm nay sở dĩ xin chỉ thị của Kỷ Uyển Diễm, hoàn toàn là bởi vì... lưu lại những người này sẽ phải đối mặt với một vấn đề rất thực tế, đó là Đại phòng đã bị lão thái quân loại bỏ, sau này tất cả chi tiêu đều do bản thân gánh vác, những người này cho dù tràn đầy lòng trung thành, nhưng rốt cuộc cũng phải ăn phải mặc, đối với viện nhỏ của Đại phòng ngày hôm nay thì đây chính là một phần chi tiêu không nhỏ.
Kỷ Uyển Diễm nhìn năm người này, dẫn đầu là một vú già trung niên, vầng thái dương có điểm hoa râm, trên người mặc áo gai bằng vải thô, thế nhưng, đầu tóc chải chuốt cẩn thận cùng ánh mắt sắc bén, biểu thị lúc trước bà cũng là một người lợi hại. Kỷ Uyển Diễm dường như có chút nhớ rõ bà, bà là nhũ mẫu của mẫu thân, hình như là họ Cam, sau khi mẫu thân bị nhốt, bà ở phòng tạp dịch ngày lại qua ngày làm việc nặng, phía sau bà là hai nữ nhân tầm ba mươi tuổi, vẫn còn chải kiểu tóc thiếu nữ, Kỷ Uyển Diễm đoán, các nàng hẳn là nô tì của mẫu thân năm đó, bởi vì chuyện của mẫu thân mà bỏ lỡ hôn kỳ của nha hoàn trong phủ là hai mươi lăm tuổi, thế cho nên bây giờ hai nàng là gái đã lỡ thì; sau lưng hai nha hoàn là hai nam nhân đang khom lưng cúi đầu, một người ăn mặc giống nô bộc gác cổng hạ đẳng, cũng không sai biệt nhiều lắm chừng ba mươi tuổi, diện mạo xấu xí, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự kiên nghị mà bình thường khó có được, một người khác thì mặc xiêm y tiên sinh phòng thu chi, là lão nhân khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu quấn miếng vải cũ kỹ có miếng vá, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, có chòm râu dê, thoạt nhìn thập phần vô cùng mộc mạc không bắt mắt, thế nhưng Kỷ Uyển Diễm nhìn đầu ngón tay của ông có vết chai, liền biết người này chính là cao thủ gảy bàn tính.
Đối với những người chưa bao giờ từng quên chủ cũ này, Kỷ Uyển Diễm không muốn giội một chậu nước lạnh vào một mảnh nhiệt tình lại trung thành của bọn họ, sau khi hít sâu một hơi, liền trịnh trọng gật đầu nói một câu:
"Tất cả đều lưu lại đi."
Sau khi nàng nói ra, trên mặt năm người thể hiện rõ sự buông lỏng, quả quyết quỳ xuống dập đầu lạy ba cái với Kỷ Uyển Diễm, coi như hoàn thành toàn bộ chủ tớ chi lễ, Kỷ Uyển Diễm đối với bọn họ, cũng như đối với Lục Hoàn, đến từng nơi tương ứng chuộc lại khế thân của bọn họ, đương nhiên cũng là làm theo quy củ, giao ra một số tiền chuộc thân, sau đó những người tài giỏi này có thể chính thức trở lại làm việc cho Đại phòng.
Cũng may nhìn trang phục của bọn họ cũng hiểu được những năm này có lẽ họ cố ý ẩn đi sự sắc bén, cố ý thu lại hào quang, tóm lại, nhìn cách bọn họ ăn mặc cũng biết sẽ không phải là người giữ vị trí trọng yếu, nên việc chuộc thân sẽ dễ dàng hơn một chút.
Từ ma ma mặc dù chủ động hỏi Kỷ Uyển Diễm, thế nhưng tâm treo lơ lửng, tuy hiểu rõ tình huống bây giờ của Đại phòng là hoàn toàn không tốt, thế nhưng những người này, tất cả đều là theo Đại phu nhân xuất giá tiến vào Kỷ gia, trên đường đã có người lùi bước, nhưng duy chỉ có mấy người bọn họ vẫn luôn trông giữ, Từ ma ma tự nhiên không hi vọng Kỷ Uyển Diễm cự tuyệt bọn họ, cho nên khi nghe thấy Kỷ Uyển Diễm nói "Lưu lại", Từ ma ma quả thực là hít một hơi thật mạnh, liên tục gật đầu, liền bắt tay vào làm những chuyện này.
Cam ma ma dẫn đầu đi đến trước người Kỷ Uyển Diễm kính cẩn hành lễ, nói: "Nô tài họ Cam, là nhũ mẫu của Đại phu nhân, cô nương có thể gọi ta là ma ma; hai người này là nha hoàn họ Khiếu, bên trái là Khiếu Triêu Nhan, bên phải là Khiếu Mai Tường, hai nàng lúc trước đều là nha hoàn hầu hạ bên người Đại phu nhân; còn có người này, hắn gọi là Lâm Phàn, là sinh ra ở Lâm gia, cũng là hạ nhân bên người Đại phu nhân; cuối cùng đây là Phúc Bá, là ngoại tử của nô tì, cũng giống như Lâm Phàn, cũng là hạ nhân lúc trước bên người phu nhân."
Cam ma ma mồm năm miệng mười, nói rõ ràng lai lịch của tất cả những người này với Kỷ Uyển Diễm, lại khiến cho Kỷ Uyển Diễm thoáng nghe đã hiểu rõ ý tứ, Cam ma ma chính là muốn xác nhận với nàng, bọn họ đều là nô tài bên cạnh Đại phu nhân Lâm thị, là người có thể tín nhiệm.
Kỷ Uyển Diễm trong lòng ngũ vị tạp trần, kiếp trước nàng chỉ cảm thấy mình không chỗ nương tựa, liền muốn cố gắng dựa vào lão thái quân cùng Tam phu nhân, cho dù làm quân cờ của các nàng cũng không đáng tiếc, mọi chuyện là thuận theo cùng dựa dẫm, trong thâm tâm tuy có lo lắng cho mẹ ruột Lâm thị, nhưng lại chưa bao giờ chính thức làm điều gì cho bà, thế nên mới khiến bà hai năm sau yên lặng chết đi ở Tây Thiên viện, mà việc duy nhất nàng có thể làm đó là đến nhìn thi thể đã sớm cứng ngắc của bà, chỉ có chính nàng biết rõ, về sau có bao nhiêu lần tỉnh mộng đêm khuya, đều vì nước mắt hối hận mà bừng tỉnh, nhưng khi đó hết thảy đều đã quá quá muộn, mẫu thân đã mất, mình cũng biến thành con rối bị giật dây trong tay lão thái quân, bị bẻ gãy cánh chim, đánh mất năng lực bay lượn trên trời cao, chỉ có thể ngày lại qua ngày bị dày vò ở trong lồng giam tơ vàng, bị nghiền ép đến giá trị cuối cùng, rồi bị ném đi như một đôi giày cũ.
May mắn mà trời cao thương xót, cho nàng thêm một cơ hội làm lại, lần này, nàng không có ý định lại tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook