Năm Tháng Có Em
-
C1: Chương 1
1.
Không đúng.
Bầu không khí rất không đúng.
Tần Từ đi từ sân thể dục ra, mơ hồ cảm nhận được ở trên đường có rất nhiều ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình.
Hắn liếc mắt nhanh qua người mình một lượt.
Không có gì lạ hết.
Bạn tốt đi từ phía sau đuổi kịp tới, cầm điện thoại cười lớn vỗ vỗ bả vai Tần Từ: "Người anh em, cậu bị người ta đo đạc luôn rồi này."
Tần Từ nghi hoặc, cầm lấy điện thoại.
30 giây sau, mặt hắn hết đỏ lại tím.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thanh âm vang vọng khắp đại học A.
"Giang Sanh!"
2.
Đột nhiên tôi rùng mình một cái.
Lấy cặp sách lên che trước mặt, cảnh giác hỏi: "Cậu có nghe thấy có người gọi tên tớ không?"
Bạn cùng phòng cười tới mức đau cả bụng: "Cậu đây là có tật giật mình đúng không?"
Tôi thừa nhận, đúng là có tật thật.
Hồi sáng đi tới phòng phát thanh để trực ban, sau khi phát thanh xong, tôi ngồi ở đó đọc sách.
Thế mà lại đọc tới một công thức tính toán đen tối nào đó.
Là một người nhiệt tình ham học hỏi, tôi nhanh chóng chia sẻ cho Khương Khương cùng trực ban với tôi.
Nhớ tới cô ấy là hội trưởng fan club của Tần Từ.
Thế là chúng tôi cứ thế bàn luận công thức toán học này... khi áp lên người hắn.
Ai ngờ được, micro trong phòng lại chưa đóng.
Tiếng cười đen tối "hí hí hí" của chúng tôi truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Có bạn học còn nhiệt tình ghi lại toàn bộ quá trình, sau đó đăng lên diễn đàn trường.
Tức khắc, đoạn ghi âm đó nhanh chóng nổi như cồn trên diễn đàn.
Vì thế, Tần Từ lại nổi rồi.
Cùng nhau nổi còn có cả tôi nữa.
Vốn dĩ tưởng là có thể trốn về KTX giả chết, thế nhưng không may là hôm nay còn có tiết.
Tôi đi từ trong KTX ra, mắt đeo kính râm, một đường đi tới lớp còn dùng cặp sách che trước mặt, chỉ sợ bị Tần Từ...
"Giang Sanh!"
Cả người tôi cứng đờ như tượng, "Tớ không gặp ảo giác đâu nhỉ?"
Bạn tốt trìu mến nhìn tôi: "Không có đâu."
Giây tiếp theo, tôi hạ cặp sách xuống.
Thấy Tần Từ đang nổi giận đùng đùng, lấy tốc độc 200 m/s đi nhanh tới trước mặt tôi.
Ai không chạy là đồ ngu!
Tôi co cẳng chạy biến.
Tần Từ cũng nhấc chân đuổi theo.
Tôi vừa chạy vừa không thể hiểu được, "Sao cậu lại nhận ra tớ!"
Tần Từ rất tốt tính đáp lại: "Cậu quá lùn! Tưởng che mặt là người ta không nhận ra à!"
"Hu hu!" Tôi hối hận quá.
Tôi đương nhiên chạy không lại Tần Từ.
Hắn xách cổ áo tôi lên giống hệt như xách gà con, lôi tới trước mặt mình.
"Cậu không tính giải thích chút sao?"
"Giải thích cái gì... tính... không chuẩn à?"
Sắc mặt Tần Từ cứng đờ, mặt đỏ bừng lên, tức giận: "Giang Sanh..."
"Tớ xin lỗi!" Tôi lập tức cúi đầu nhận sai, "Một bữa lẩu, một bữa thịt nướng!"
Sau khi nói xong, Tần Từ đột nhiên lại bình tĩnh đến lạ.
Bàn tay đang nắm lấy cổ áo tôi buông ra, hắn đưa tay ra hiệu: "Hai bữa lẩu, một bữa thịt nướng."
Tôi nhanh chóng chỉnh lại cổ áo cua mình, cảm thấy thịt đau dữ dội.
Nhưng vì mình làm sai trước, cho nên tôi vẫn đồng ý.
Tôi biết, Tần Từ rất thích điều kiện này.
Rốt cuộc thì, hắn đã không ăn thịt cá gần hai tháng nay rồi.
3.
Tần Từ và tôi là thanh mai trúc mã, sống cách nhau chỉ một con phố.
Từ khi còn nhỏ, Tần Từ đã mơ ước được trở thành một ngôi sao lớn.
Khi chúng tôi 5 tuổi, trong một bữa cơm của hai gia đình.
Bố tôi hỏi: "Sau này Giang Sanh muốn làm gì nào?"
Tôi ngây ngô nói: "Con muốn trở thành nhà khoa học."
Bố của Tần Từ hỏi hắn: "Vậy Tần Từ thì sao?"
Tần Từ cũng non nớt trả lời: "Con muốn trở thành ngôi sao lớn."
Tối hôm đó, tiếng bố Tần đánh hắn kéo dài tới tận nửa đêm.
Không có lý do nào khác, bởi vì mẹ Tần Từ cũng là diễn viên.
Khi kết hôn với bố Tần, bà ấy cũng đã nghĩ tới việc từ bỏ ước mơ của mình.
Nhưng cuộc sống hằng ngày trôi qua quá nhạt nhẽo không chút thú vị, thế là chỉ với lời mời của một nam diễn viên quần chúng hiện giờ đã có chút danh tiếng, bà đã dễ dàng bỏ cả gia đình để đi theo hắn ta.
Tần Từ ba tuổi đã không có mẹ, bố Tần 30 tuổi đã không còn vợ.
Trong trí nhớ của hắn, lần cãi nhau lớn nhất của hắn và bố chính là khi hắn lên lớp 10.
Nghỉ hè, có một đoàn làm phim tới thành phố B quay cảnh thực.
Vừa lúc là một bộ thanh xuân vườn trường, Tần Từ dựa vào vẻ ngoài đẹp trai đã dễ dàng thông qua vai diễn viên quần chúng có đất diễn nhiều nhất.
Vốn dĩ Tần Từ là trộm đi quay, không có bị bố hắn phát hiện.
Cho tới một ngày, đoàn làm phim muốn quay cảnh đêm.
Tần Từ vì có ngoại hình đẹp cho nên đạo diễn đã ưu ái cho hắn thêm vài cảnh quay.
Bố Tần lo lắng hắn xảy ra chuyện, nửa đêm đi ra ngoài tìm người, không nghĩ tới lại tìm được hắn ở đoàn làm phim.
Hai người không ai lên tiếng về tới nhà.
Bố Tần lúc đó đã túm lấy dây lưng đánh hắn, nửa đêm rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cãi nhau của họ:
"Con là con của bố chứ không phải vợ bố, pháp luật quy định con vẫn có nghĩa vụ phải phụng dưỡng bố, bố sợ cái gì chứ!"
"Mày im miệng cho ông!"
Một lúc sau đó, tiếng mắng chửi dần biến thành tiếng khóc nghẹn của bố Tần.
Tần Từ trầm mặc, nhìn người bố đang rơi nước mắt ở trước mặt mình, hắn rốt cuộc cũng không đi quay nữa, cũng không có nói ra nguyện vọng muốn thi vào trường nghệ thuật cho ông nghe.
Hắn thành thật ngoan ngoãn thi được vào đại học.
Là đại học A với tôi, cùng là ngành tài chính.
Tôi cho rằng, Tần Từ đã từ bỏ chuyện đi đóng phim rồi, ai biết được hắn vừa mới vào đại học đã bắt đầu vào đoàn làm phim.
Cho tới trước đó không lâu.
Có người quay lén được sườn mặt Tần Từ đang đứng ở phim trường đọc kịch bản.
Dòng cap là: A a a vừa mới hỏi qua, đây chỉ là vai quần chúng đi làm thêm thôi đó, cậu ta vừa mới vào đại học, quả nhiên là sinh viên bây giờ tuổi trẻ tài cao ghê gớm.
Diện mạo của hắn vốn đã xuất sắc, đường cong sườn mặt lại tuấn tú ưu việt, vóc dáng còn cao.
Rất nhanh, video này nổi tiếng rồi.
Tần Từ cũng theo đó mà nổi.
Nổi tới mức lửa cũng lan tới chỗ của bố hắn.
Thế là phí sinh hoạt hàng tháng của Tần Từ bị cắt đứt.
Hắn thường phải đi làm thêm bán thời gian để kiếm tiền sinh hoạt, nhưng sang tới năm hai, hắn có nhiều lớp cần phải học hơn nên cũng có rất ít thời gian để đi làm thêm.
Cách đâu không lâu, hắn vô tình làm hỏng mất điện thoại trong lúc đang đóng phim, điều này làm cuộc sống vốn không giàu sang gì của hắn ngày càng trở nên nghèo túng.
Thế cho nên, mặc dù nghe thấy tôi vũ nhục hắn như vậy, nhưng sau khi nghe thấy tôi mời hắn ăn thịt, hắn vẫn nhịn.
Hậu quả là bị đuổi giết tận hai con phố.
Lúc tới lớp, tôi và Tần Từ cùng tới trễ.
Trong phòng học, thời điểm chúng tôi xuất hiện cùng một lúc, trong lớp đột nhiên tuôn ra một tràng tiếng cười vang.
Ngay cả giáo viên cũng đẩy đẩy mắt kính, nói: "Ồ... em chính là người có thành tích toán học rất tốt, Giang Sanh đúng không?"
4.
Một ngày mất mặt rốt cuộc cũng trôi qua.
Buổi tối, tôi đi dạy thêm.
Lúc trên đường về đi qua hẻm nhỏ, tôi bị người ta chặn lại.
Người tới không nói hai lời đã tát tôi một cái: "Tiện nhân!"
Tôi còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh nghiêng cả mặt, cả người cũng đần ra.
Trên mặt nóng rát đau đớn.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, là Hạ Thanh Thanh.
Hoa khôi tiểu thư nhà có tiền, trong nhà mở một công ty giải trí, thích Tần Từ.
Từ sau khi biết tôi là thanh mai của Tần Từ, cô ta liền bắt đầu nhìn tôi không vừa mắt, có điều bình thường gặp được cũng chỉ nói hai câu ám chỉ khinh thường tôi mà thôi, trước nay chưa từng động thủ.
Tôi lạnh giọng: "Thần kinh à?'
Hạ Thanh Thanh tràn đầy lửa giận: "Cô mới thần kinh, cô không biết xấu hổ sao! Sao cô có thể... có thể công khai..."
"Công khai thảo luận 16 cm?" Tôi híp mắt, "Làm sao? Con số này làm nhục hắn à?"
"Cô... cô."
Hạ Thanh Thanh không nghĩ tới tôi lại có thể bình tĩnh tới như thế, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn tới mức đỏ bừng.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Cô biết rõ nhà tôi làm gì đúng không? Bố tôi vốn muốn nhận anh ấy, chuyện này tai tiếng lớn như vậy sẽ có ảnh hưởng tới anh ấy thế nào, cô có biết không?"
Vốn là muốn vả cô ta một cái trả thù.
Nhưng khi nghe thấy câu "Bố tôi vốn muốn nhận anh ấy", tôi lại đè tay lại.
Cuối cùng vẫn không đánh ra.
Hít sâu một hơi:
"Tôi đã xin lỗi hắn rồi, tôi cũng không biết micro trong phòng phát thanh không có đóng."
"Huống hồ, cô có tư cách gì tới dạy dỗ tôi? Cô là cái gì của Tần Từ?"
"Tôi, tôi là... Tần Từ?"
Hạ Thanh Thanh kinh ngạc nhìn ra phía sau tôi.
Tôi theo tầm mắt cô ta quay đầu nhìn lại.
Tần Từ đang đứng cách đó không xa.
Hắn mặc áo hoodie đen đơn giản phối với quần thể thao, trên tay cầm kịch bản dán đầy giấy note đủ màu sắc.
Biểu tình của hắn ở trong bóng đêm trầm tới mức có thể tích ra nước.
Giây tiếp theo, chân dài bước qua chỗ chúng tôi, đứng bên cạnh tôi, nắm cổ tay tôi lên.
Thanh âm từ tính không có bất cứ cảm xúc gì:
"Đánh trả đi."
5.
Tần Từ mặt không đổi sắc lấy Coca ướp lạnh dí lên má tôi.
"Lạnh, cậu làm cái gì thế!"
"Tại sao bị đánh mà không né?"
"Tớ là chưa phản ứng kịp thôi!"
Tôi cầm Coca, nhỏ giọng suýt xoa vài tiếng, thầm nghĩ người thì gầy gầy nhỏ con mà đánh đau thế không biết.
"Đúng là họa thủy... vừa tan làm hả?"
"Ừ."
Tôi nhìn kịch bản đủ mọi màu sắc của hắn, "Nhiều lời kịch như vậy sao?"
"Ừ." Tần Từ cười một tiếng, "Là nam chính mà."
Tôi sửng sốt.
Hắn không nói lời nào, chân dài duỗi lên trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn trời.
Góc nghiêng đúng 45 độ.
Cằm tuyết ưu việt gần trong gang tấc, tên chó Tần Từ này đúng thật là có chút tư sắc làm người ta say mê.
Nói không chừng, sau này thật sự có thê nổi tiếng thì sao.
Tôi đang chuẩn bị nói ra mấy câu an ủi hắn, lại nghe thấy Tần Từ hỏi: "Lời lịch của tôi sẽ ngày càng nhiều, đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
Đột nhiên Tần Từ lại hỏi: "Ban nãy vì sao cậu không đánh trả?"
Thời gian lại kéo về nửa tiếng trước.
Hẻm nhỏ, đèn đường mờ nhạt.
Hạ Thanh Thanh không dám tin nhìn Tần Từ: "Anh bảo cô ta đánh em? Tần Từ, anh có biết anh đang nói cái gì không?"
Tần Từ căn bản là không nhìn Hạ Thanh Thanh lấy một cái.
Tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên mặt tôi, muốn lặp lại: "Giang Sanh, đánh..."
"Được rồi."
Giọng nói tôi lấn át hắn.
Tôi kéo hắn đi ra khỏi con hẻm.
Tần Từ bị tôi kéo đi, không mấy tình nguyện lắm.
"Không nghe cô ta nói gì sao? Bố cô ta là ông chủ công ty giải trí đó, cậu phải để lại một đường lui để sau này sống tốt hơn chứ."
"Cậu nghĩ cho tôi như vậy..." Tần Từ nghiêng đầu nhìn tôi, "Thích tôi à? A...!"
Tôi hung hăng dán Coca ướp lạnh vào sau cổ hắn.
"Đừng có tưởng bở!"
Chúng tôi đuổi kịp thời gian giới nghiêm của KTX, bị dì quản lý nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng thuận lợi về phòng.
Bạn cùng phòng đều ai bận việc nấy, không một ai phát giác ra sự khác biệt của tôi.
Tôi vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương...
Má trái đỏ là vì bị đánh.
Mà má phải đỏ là vì...
Đúng thế, tôi thích Tần Từ.
Hơn nữa... thích đã rất lâu rồi.
Không đúng.
Bầu không khí rất không đúng.
Tần Từ đi từ sân thể dục ra, mơ hồ cảm nhận được ở trên đường có rất nhiều ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình.
Hắn liếc mắt nhanh qua người mình một lượt.
Không có gì lạ hết.
Bạn tốt đi từ phía sau đuổi kịp tới, cầm điện thoại cười lớn vỗ vỗ bả vai Tần Từ: "Người anh em, cậu bị người ta đo đạc luôn rồi này."
Tần Từ nghi hoặc, cầm lấy điện thoại.
30 giây sau, mặt hắn hết đỏ lại tím.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thanh âm vang vọng khắp đại học A.
"Giang Sanh!"
2.
Đột nhiên tôi rùng mình một cái.
Lấy cặp sách lên che trước mặt, cảnh giác hỏi: "Cậu có nghe thấy có người gọi tên tớ không?"
Bạn cùng phòng cười tới mức đau cả bụng: "Cậu đây là có tật giật mình đúng không?"
Tôi thừa nhận, đúng là có tật thật.
Hồi sáng đi tới phòng phát thanh để trực ban, sau khi phát thanh xong, tôi ngồi ở đó đọc sách.
Thế mà lại đọc tới một công thức tính toán đen tối nào đó.
Là một người nhiệt tình ham học hỏi, tôi nhanh chóng chia sẻ cho Khương Khương cùng trực ban với tôi.
Nhớ tới cô ấy là hội trưởng fan club của Tần Từ.
Thế là chúng tôi cứ thế bàn luận công thức toán học này... khi áp lên người hắn.
Ai ngờ được, micro trong phòng lại chưa đóng.
Tiếng cười đen tối "hí hí hí" của chúng tôi truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Có bạn học còn nhiệt tình ghi lại toàn bộ quá trình, sau đó đăng lên diễn đàn trường.
Tức khắc, đoạn ghi âm đó nhanh chóng nổi như cồn trên diễn đàn.
Vì thế, Tần Từ lại nổi rồi.
Cùng nhau nổi còn có cả tôi nữa.
Vốn dĩ tưởng là có thể trốn về KTX giả chết, thế nhưng không may là hôm nay còn có tiết.
Tôi đi từ trong KTX ra, mắt đeo kính râm, một đường đi tới lớp còn dùng cặp sách che trước mặt, chỉ sợ bị Tần Từ...
"Giang Sanh!"
Cả người tôi cứng đờ như tượng, "Tớ không gặp ảo giác đâu nhỉ?"
Bạn tốt trìu mến nhìn tôi: "Không có đâu."
Giây tiếp theo, tôi hạ cặp sách xuống.
Thấy Tần Từ đang nổi giận đùng đùng, lấy tốc độc 200 m/s đi nhanh tới trước mặt tôi.
Ai không chạy là đồ ngu!
Tôi co cẳng chạy biến.
Tần Từ cũng nhấc chân đuổi theo.
Tôi vừa chạy vừa không thể hiểu được, "Sao cậu lại nhận ra tớ!"
Tần Từ rất tốt tính đáp lại: "Cậu quá lùn! Tưởng che mặt là người ta không nhận ra à!"
"Hu hu!" Tôi hối hận quá.
Tôi đương nhiên chạy không lại Tần Từ.
Hắn xách cổ áo tôi lên giống hệt như xách gà con, lôi tới trước mặt mình.
"Cậu không tính giải thích chút sao?"
"Giải thích cái gì... tính... không chuẩn à?"
Sắc mặt Tần Từ cứng đờ, mặt đỏ bừng lên, tức giận: "Giang Sanh..."
"Tớ xin lỗi!" Tôi lập tức cúi đầu nhận sai, "Một bữa lẩu, một bữa thịt nướng!"
Sau khi nói xong, Tần Từ đột nhiên lại bình tĩnh đến lạ.
Bàn tay đang nắm lấy cổ áo tôi buông ra, hắn đưa tay ra hiệu: "Hai bữa lẩu, một bữa thịt nướng."
Tôi nhanh chóng chỉnh lại cổ áo cua mình, cảm thấy thịt đau dữ dội.
Nhưng vì mình làm sai trước, cho nên tôi vẫn đồng ý.
Tôi biết, Tần Từ rất thích điều kiện này.
Rốt cuộc thì, hắn đã không ăn thịt cá gần hai tháng nay rồi.
3.
Tần Từ và tôi là thanh mai trúc mã, sống cách nhau chỉ một con phố.
Từ khi còn nhỏ, Tần Từ đã mơ ước được trở thành một ngôi sao lớn.
Khi chúng tôi 5 tuổi, trong một bữa cơm của hai gia đình.
Bố tôi hỏi: "Sau này Giang Sanh muốn làm gì nào?"
Tôi ngây ngô nói: "Con muốn trở thành nhà khoa học."
Bố của Tần Từ hỏi hắn: "Vậy Tần Từ thì sao?"
Tần Từ cũng non nớt trả lời: "Con muốn trở thành ngôi sao lớn."
Tối hôm đó, tiếng bố Tần đánh hắn kéo dài tới tận nửa đêm.
Không có lý do nào khác, bởi vì mẹ Tần Từ cũng là diễn viên.
Khi kết hôn với bố Tần, bà ấy cũng đã nghĩ tới việc từ bỏ ước mơ của mình.
Nhưng cuộc sống hằng ngày trôi qua quá nhạt nhẽo không chút thú vị, thế là chỉ với lời mời của một nam diễn viên quần chúng hiện giờ đã có chút danh tiếng, bà đã dễ dàng bỏ cả gia đình để đi theo hắn ta.
Tần Từ ba tuổi đã không có mẹ, bố Tần 30 tuổi đã không còn vợ.
Trong trí nhớ của hắn, lần cãi nhau lớn nhất của hắn và bố chính là khi hắn lên lớp 10.
Nghỉ hè, có một đoàn làm phim tới thành phố B quay cảnh thực.
Vừa lúc là một bộ thanh xuân vườn trường, Tần Từ dựa vào vẻ ngoài đẹp trai đã dễ dàng thông qua vai diễn viên quần chúng có đất diễn nhiều nhất.
Vốn dĩ Tần Từ là trộm đi quay, không có bị bố hắn phát hiện.
Cho tới một ngày, đoàn làm phim muốn quay cảnh đêm.
Tần Từ vì có ngoại hình đẹp cho nên đạo diễn đã ưu ái cho hắn thêm vài cảnh quay.
Bố Tần lo lắng hắn xảy ra chuyện, nửa đêm đi ra ngoài tìm người, không nghĩ tới lại tìm được hắn ở đoàn làm phim.
Hai người không ai lên tiếng về tới nhà.
Bố Tần lúc đó đã túm lấy dây lưng đánh hắn, nửa đêm rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cãi nhau của họ:
"Con là con của bố chứ không phải vợ bố, pháp luật quy định con vẫn có nghĩa vụ phải phụng dưỡng bố, bố sợ cái gì chứ!"
"Mày im miệng cho ông!"
Một lúc sau đó, tiếng mắng chửi dần biến thành tiếng khóc nghẹn của bố Tần.
Tần Từ trầm mặc, nhìn người bố đang rơi nước mắt ở trước mặt mình, hắn rốt cuộc cũng không đi quay nữa, cũng không có nói ra nguyện vọng muốn thi vào trường nghệ thuật cho ông nghe.
Hắn thành thật ngoan ngoãn thi được vào đại học.
Là đại học A với tôi, cùng là ngành tài chính.
Tôi cho rằng, Tần Từ đã từ bỏ chuyện đi đóng phim rồi, ai biết được hắn vừa mới vào đại học đã bắt đầu vào đoàn làm phim.
Cho tới trước đó không lâu.
Có người quay lén được sườn mặt Tần Từ đang đứng ở phim trường đọc kịch bản.
Dòng cap là: A a a vừa mới hỏi qua, đây chỉ là vai quần chúng đi làm thêm thôi đó, cậu ta vừa mới vào đại học, quả nhiên là sinh viên bây giờ tuổi trẻ tài cao ghê gớm.
Diện mạo của hắn vốn đã xuất sắc, đường cong sườn mặt lại tuấn tú ưu việt, vóc dáng còn cao.
Rất nhanh, video này nổi tiếng rồi.
Tần Từ cũng theo đó mà nổi.
Nổi tới mức lửa cũng lan tới chỗ của bố hắn.
Thế là phí sinh hoạt hàng tháng của Tần Từ bị cắt đứt.
Hắn thường phải đi làm thêm bán thời gian để kiếm tiền sinh hoạt, nhưng sang tới năm hai, hắn có nhiều lớp cần phải học hơn nên cũng có rất ít thời gian để đi làm thêm.
Cách đâu không lâu, hắn vô tình làm hỏng mất điện thoại trong lúc đang đóng phim, điều này làm cuộc sống vốn không giàu sang gì của hắn ngày càng trở nên nghèo túng.
Thế cho nên, mặc dù nghe thấy tôi vũ nhục hắn như vậy, nhưng sau khi nghe thấy tôi mời hắn ăn thịt, hắn vẫn nhịn.
Hậu quả là bị đuổi giết tận hai con phố.
Lúc tới lớp, tôi và Tần Từ cùng tới trễ.
Trong phòng học, thời điểm chúng tôi xuất hiện cùng một lúc, trong lớp đột nhiên tuôn ra một tràng tiếng cười vang.
Ngay cả giáo viên cũng đẩy đẩy mắt kính, nói: "Ồ... em chính là người có thành tích toán học rất tốt, Giang Sanh đúng không?"
4.
Một ngày mất mặt rốt cuộc cũng trôi qua.
Buổi tối, tôi đi dạy thêm.
Lúc trên đường về đi qua hẻm nhỏ, tôi bị người ta chặn lại.
Người tới không nói hai lời đã tát tôi một cái: "Tiện nhân!"
Tôi còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh nghiêng cả mặt, cả người cũng đần ra.
Trên mặt nóng rát đau đớn.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, là Hạ Thanh Thanh.
Hoa khôi tiểu thư nhà có tiền, trong nhà mở một công ty giải trí, thích Tần Từ.
Từ sau khi biết tôi là thanh mai của Tần Từ, cô ta liền bắt đầu nhìn tôi không vừa mắt, có điều bình thường gặp được cũng chỉ nói hai câu ám chỉ khinh thường tôi mà thôi, trước nay chưa từng động thủ.
Tôi lạnh giọng: "Thần kinh à?'
Hạ Thanh Thanh tràn đầy lửa giận: "Cô mới thần kinh, cô không biết xấu hổ sao! Sao cô có thể... có thể công khai..."
"Công khai thảo luận 16 cm?" Tôi híp mắt, "Làm sao? Con số này làm nhục hắn à?"
"Cô... cô."
Hạ Thanh Thanh không nghĩ tới tôi lại có thể bình tĩnh tới như thế, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn tới mức đỏ bừng.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Cô biết rõ nhà tôi làm gì đúng không? Bố tôi vốn muốn nhận anh ấy, chuyện này tai tiếng lớn như vậy sẽ có ảnh hưởng tới anh ấy thế nào, cô có biết không?"
Vốn là muốn vả cô ta một cái trả thù.
Nhưng khi nghe thấy câu "Bố tôi vốn muốn nhận anh ấy", tôi lại đè tay lại.
Cuối cùng vẫn không đánh ra.
Hít sâu một hơi:
"Tôi đã xin lỗi hắn rồi, tôi cũng không biết micro trong phòng phát thanh không có đóng."
"Huống hồ, cô có tư cách gì tới dạy dỗ tôi? Cô là cái gì của Tần Từ?"
"Tôi, tôi là... Tần Từ?"
Hạ Thanh Thanh kinh ngạc nhìn ra phía sau tôi.
Tôi theo tầm mắt cô ta quay đầu nhìn lại.
Tần Từ đang đứng cách đó không xa.
Hắn mặc áo hoodie đen đơn giản phối với quần thể thao, trên tay cầm kịch bản dán đầy giấy note đủ màu sắc.
Biểu tình của hắn ở trong bóng đêm trầm tới mức có thể tích ra nước.
Giây tiếp theo, chân dài bước qua chỗ chúng tôi, đứng bên cạnh tôi, nắm cổ tay tôi lên.
Thanh âm từ tính không có bất cứ cảm xúc gì:
"Đánh trả đi."
5.
Tần Từ mặt không đổi sắc lấy Coca ướp lạnh dí lên má tôi.
"Lạnh, cậu làm cái gì thế!"
"Tại sao bị đánh mà không né?"
"Tớ là chưa phản ứng kịp thôi!"
Tôi cầm Coca, nhỏ giọng suýt xoa vài tiếng, thầm nghĩ người thì gầy gầy nhỏ con mà đánh đau thế không biết.
"Đúng là họa thủy... vừa tan làm hả?"
"Ừ."
Tôi nhìn kịch bản đủ mọi màu sắc của hắn, "Nhiều lời kịch như vậy sao?"
"Ừ." Tần Từ cười một tiếng, "Là nam chính mà."
Tôi sửng sốt.
Hắn không nói lời nào, chân dài duỗi lên trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn trời.
Góc nghiêng đúng 45 độ.
Cằm tuyết ưu việt gần trong gang tấc, tên chó Tần Từ này đúng thật là có chút tư sắc làm người ta say mê.
Nói không chừng, sau này thật sự có thê nổi tiếng thì sao.
Tôi đang chuẩn bị nói ra mấy câu an ủi hắn, lại nghe thấy Tần Từ hỏi: "Lời lịch của tôi sẽ ngày càng nhiều, đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
Đột nhiên Tần Từ lại hỏi: "Ban nãy vì sao cậu không đánh trả?"
Thời gian lại kéo về nửa tiếng trước.
Hẻm nhỏ, đèn đường mờ nhạt.
Hạ Thanh Thanh không dám tin nhìn Tần Từ: "Anh bảo cô ta đánh em? Tần Từ, anh có biết anh đang nói cái gì không?"
Tần Từ căn bản là không nhìn Hạ Thanh Thanh lấy một cái.
Tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên mặt tôi, muốn lặp lại: "Giang Sanh, đánh..."
"Được rồi."
Giọng nói tôi lấn át hắn.
Tôi kéo hắn đi ra khỏi con hẻm.
Tần Từ bị tôi kéo đi, không mấy tình nguyện lắm.
"Không nghe cô ta nói gì sao? Bố cô ta là ông chủ công ty giải trí đó, cậu phải để lại một đường lui để sau này sống tốt hơn chứ."
"Cậu nghĩ cho tôi như vậy..." Tần Từ nghiêng đầu nhìn tôi, "Thích tôi à? A...!"
Tôi hung hăng dán Coca ướp lạnh vào sau cổ hắn.
"Đừng có tưởng bở!"
Chúng tôi đuổi kịp thời gian giới nghiêm của KTX, bị dì quản lý nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng thuận lợi về phòng.
Bạn cùng phòng đều ai bận việc nấy, không một ai phát giác ra sự khác biệt của tôi.
Tôi vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương...
Má trái đỏ là vì bị đánh.
Mà má phải đỏ là vì...
Đúng thế, tôi thích Tần Từ.
Hơn nữa... thích đã rất lâu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook