Nguyễn Nhuyễn đúng là một tiểu bạch thỏ, nhưng đó là những chuyện trêи đó.

Cô cho dù là tiểu bạch thỏ, lại không rành thế sự, cũng biết Hứa Minh làm cái gì.

Vừa rồi, lúc nhìn thấy đáy mắt sợ hãi của Hứa Minh, Nguyễn Nhuyễn cũng đã biết chân tướng.

Nếu nói ban đầu chỉ có 80%, như vậy hiện tại, đã là 90%, nhưng vẫn có một điều không xác định, vẫn hy vọng hắn chính miệng thừa nhận.

Hứa Minh đang không ngừng lui về phía sau, cho đến khi không còn đường để lui.

Phía sau hắn là một cái ghế sô pha, đúng lúc dựa vào bên tường, mà hiện tại, cả người hắn cũng rụt lại chỗ đó.

Nguyễn Nhuyễn tới gần Hứa Minh cách chỉ một bước chân, dừng.

Cô nhìn về phía Hứa Minh: “Còn nhớ tôi không?”

Hứa Minh hơi ngừng, qua hồi lâu, mới lắc đầu kiên trì nói: “Tôi không quen cô, không biết mấy người tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cười khẽ: “Thật sự không quen biết?”

Cô cúi đầu nhìn vẻ mặt Hứa Minh, nói: “Vừa rồi không phải tôi đã nói sao, tôi là Nguyễn Nhuyễn, chẳng lẽ tên này ông cũng không nhớ rõ? “

Hứa Minh nhìn thần sắc của cô, kiên trì: “Tôi không quen Nguyễn Nhuyễn nào cả.”

Nguyễn Nhuyễn cười khẽ, nói tên của cha mình: “Ông ấy thì chắc ông vẫn còn nhớ rõ chứ?”

Nguyễn Nhuyễn cũng không khách khí nhiều với Hứa Minh, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn, ngước mắt nhìn thẳng hắn: “Chính ông đã làm chuyện gì, có cần tôi phải nói ra không?”

Cô cúi đầu cười, đưa tay lấy tài liệu Trần Bân chuẩn bị cho cô ra.

Ý vị thâm trường à một tiếng nói: “Nghe nói ông gần đây cũng chưa về nhà đúng không, đều ở tại khách sạn đấy, trúng số độc đắc sao?”

Cả người Hứa Minh cũng đang phát run, hoảng sợ nhìn Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn giễu cợt: “Gan của ông thật ra cũng không lớn lắm nhỉ.”

Đây là lời nói thật, Hứa Minh nếu có lá gan, mấy năm nay cũng không đến mức vẫn luôn như vậy, chỉ dám đánh chút cờ bạc, hắn không có can đảm gì, gần như rất nhiều thứ cũng không dám chạm vào.

Lúc này đây, Nguyễn Nhuyễn đoán chừng hắn bị ép mới đi làm chuyện này.

Nhưng kể cả có phải như cô nghĩ không, đều không thể tha thứ.

Nguyễn Nhuyễn tiếp tục cầm tài liệu Trần Bân đưa, nghĩ nghĩ, khi nhìn đến khoản phá bỏ và di dời, giễu cợt: “Còn có khoản phá bỏ và di dời, 300 ngàn nhiều thật nhỉ?”

Cô nói, bật cười: “Hứa Minh, ông nói không quen biết tôi, vậy khoản phá bỏ và di dời thuộc về ai, chắc ông vẫn biết chứ?”

Gia đình Nguyễn Nhuyễn, lúc cô học tiểu học ông bà liền qua đời, tốt nghiệp sơ trung cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vì là con một, cho nên cũng không có thân thích gì.

Cho dù là có, cũng sẽ không tới đòi cô khoản phá bỏ và di dời, cũng không khả năng sẽ được thông báo đến lấy khoản tiền này.

“Đúng rồi, nơi này còn có một khoản 20 vạn.” Cô cười tủm tỉm nhìn Hứa Minh: “Có thể thuận tiện giải thích luôn số tiền này từ nơi nào tới không?”

Không chờ Hứa Minh trả lời, Nguyễn Nhuyễn liền nhướng mày nói: “Không trả lời cũng không sao, tôi tin nếu giao mấy thứ này cho cảnh sát, có thể sẽ thay tôi điều tra rõ, ông nói đi?”

Hứa Minh giận trừng mắt Nguyễn Nhuyễn: “Cô muốn bôi nhọ tôi?”

Nguyễn Nhuyễn nhướng mày: “Tôi bôi nhọ ông đâu?”

Cô vừa nói xong câu đó, Lục Ly liền tiến vào.

Con ngươi Hứa Minh đang không ngừng co rút lại, nhìn người đàn ông trước mắt đang tiến vào.

“Mấy người rốt cuộc muốn làm sao?” Giọng tức muốn hộc máu.

Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, “Anh tới rồi.”

Lục Ly cười khẽ, đưa tay vỗ vỗ đầu cô nói: “Em đi ra ngoài trước? Nơi này để anh?”

Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía Hứa Minh, lắc lắc đầu: “Không được, em ở bên cạnh.”

“Nghe lời.” Lục Ly ghé vào bên tai Nguyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài chờ anh, anh rất nhanh liền đi ra.”

Nguyễn Nhuyễn có chút chần chờ, nhìn về phía anh: “Anh ở đây thật không sao chứ?”

“Ừ, không có việc gì yên tâm đi.”

“Được rồi.”

Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn hai lần, mới có chút không quá tình nguyện ra khỏi phòng riêng*.

*Bao sương [包厢]: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí,…

Cô biết, Lục Ly không muốn để cô ở đây ứng phó những chuyện này.

Đối với Lục Ly mà nói, Nguyễn Nhuyễn có lẽ vẫn duy trì tính tiểu bạch thỏ như thường lệ.

Nhìn bóng lưng Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài, Lục Ly mới thu hồi tầm mắt của mình, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi trước mặt, mỉm cười: “Chào ông, ông biết tôi không?”

“Lục Ly?”

Lục Ly nhướng mày: “Xem ra là biết.”

Anh cúi đầu tiếp tục xem một ít tư liệu Nguyễn Nhuyễn vừa mới lật qua, sau khi xem xong, Lục Ly liền đẩy mấy thứ đó qua một bên, hai tay giao nhau đặt ở trêи bàn, nhìn người đàn ông đối diện đã có chút tuổi, bảo dưỡng cũng không thỏa đáng.

“Ngày một tháng ba, ông đi nơi đó chứ?”

Không đợi Hứa Minh trả lời, Lục Ly liền móc ra một tấm hình, đưa tới trước mặt hắn: “Xin lỗi, camera vừa lúc chụp phải ông.”

Anh hơi ngừng, ngữ khí nháy mắt sắc bén lên: “Lúc đẩy con gái nhà người ta xuống, có nghĩ tới cô ấy còn có thể sống, có thể tìm được chứng cứ này không?”

Lục Ly nhẹ nhàng ngừng một chút, đứng dậy chống thân mình, ở nơi cách Hứa Minh không xa cười khẽ: “Lúc ấy đẩy cháu gái ông xuống, tay có run không chân có mềm không?”

“Tôi thấy ông bây giờ run có chút lợi hại đấy.”

Không thể không nói, Lục Ly càng nhất châm kiến huyết hơn Nguyễn Nhuyễn.

*Nhất châm kiến huyết. Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Biết Hứa Minh sợ cái gì nhất.

Sau khi làm chuyện kia, Hứa Minh sợ nhất đó là có người nhắc đến chuyện ngày đó.

Không ngoài dự đoán toàn bộ bị Lục Ly đoán trúng, hắn đúng thật không có lá gan gì, lúc ấy đẩy Nguyễn Nhuyễn, cũng là nhất thời bị tiền tài quỷ mê tâm khiếu.

Lục Ly không muốn nói nhiều, trực tiếp nhìn về phía Hứa Minh, “Ông bây giờ nói thật, nói không chừng tôi có thể sẽ không giao chứng cứ cho cục cảnh sát, nếu như không nói, tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”

Hứa Minh run rẩy nhìn Lục Ly, cả người đều đang phát run.

“Tôi không phải cố ý không phải cố ý……” Trong miệng của hắn vẫn luôn lẩm bẩm một câu như vậy, vẫn chưa dừng lại.

“Tôi không muốn như vậy… “

Lục Ly nhíu nhíu mày, cũng không phải rất muốn nghe những lời hắn nói này.

“Người là ông đẩy, tôi đây muốn biết, ông vì sao phải đẩy người xuống?”

Hứa Minh nghĩ nghĩ, chợt hoảng sợ: “Tôi cũng không biết, có người gọi điện cho tôi, uy hϊế͙p͙ tôi, tôi cũng không có cách nào, hắn nói tôi nếu không làm theo, liền chém đứt tay tôi.”

Hứa Minh ở bên ngoài nợ cờ bạc không ít, đây cũng là lý do vì sao có thể bị người ta bắt lấy nhược điểm.

Nghe vậy, Lục Ly liền hiểu rõ.

Anh nháy mắt với Trần Bân, nhìn về phía Hứa Minh: “Người gọi cho ông là đàn ông hay phụ nữ?”

“Ban đầu là giọng của đàn ông, nhưng người nói cho tôi Nguyễn Nhuyễn đi đâu, là giọng của phụ nữ.”

Hứa Minh bổ sung một câu: “Nghe có chút trẻ tuổi.”

Lục Ly gật đầu: “Số điện thoại còn nhớ không?”

Hứa Minh nuốt nuốt nước miếng, thấp thỏm nhìn Lục Ly nói: “Nếu như tôi thành thật khai báo, có phải không cần ngồi tù không?”

Lục Ly cười nhạo: “Ông cảm thấy sao.” Anh dừng một chút nói: “Thành thật khai báo, có thể giảm ít thời hạn một chút, không thành thật khai báo, ông có thể phải bóc lịch cả đời.”

Đến cuối cùng, Hứa Minh báo toàn bộ dãy số ra.

Lục Ly quét mắt liền ghi nhớ, nhìn về phía Trần Bân nói: “Khoảng thời gian này tìm người trông coi hắn.”

“Tôi đã biết.”

Lục Ly ừ một tiếng, mới cầm đồ đi ra phía ngoài.

*

Nguyễn Nhuyễn đang đi loang quanh cửa, cô lúc này cũng không lo lắng có thể bị ai nhận ra.

Vẫn luôn nhíu chân mày, chưa bao giờ buông lỏng.

Nguyễn Nhuyễn có chút thấp thỏm bất an nhìn vào trong phòng riêng, muốn biết tình huống bên trong.

Đợi khoảng gần 20 phút, Lục Ly rốt cuộc đi ra ngoài.

Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, bước nhanh tới Lục Ly bên kia: “Thế nào?”

“Vào xe trước.”

“A được.”

Hai người một trước một sau trở về trong xe, Nguyễn Nhuyễn ngồi ở ghế phụ nhìn Lục Ly ở ghế điều khiển, thật sự không nhịn được hỏi: “Thế nào?”

Lục Ly nhìn về phía cô, nhấp môi nói: “Nguyễn Nhuyễn, nếu thật là hắn làm, sẽ khổ sở sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn chợt ngơ ngẩn.

Nói không khổ sở khẳng định là giả, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng ít ra khi còn nhỏ cũng từng ôm mình, mình cũng từng gọi hắn một tiếng chú.

Nguyễn Nhuyễn chỉ không rõ, vì sao Hứa Minh lại làm như vậy.

“Sẽ có một chút.”

Lục Ly nhẹ ừ: “Vậy anh có thể dỗ được không?”

Nguyễn Nhuyễn bật cười, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh: “Có thể chứ.”

Lục Ly gật gật đầu, thấp giọng nói: “Là hắn làm.”

“Hắn thừa nhận sao?”

“Toàn bộ chứng cớ cũng bày ở trước mặt hắn, hình như cũng không còn lý do để không thừa nhận.”

Nguyễn Nhuyễn vẫn cảm thấy có chút khó tin: “Vậy hắn tại sao…” Tại sao phải làm như vậy.

Lục Ly dừng một chút, ngẫm nghĩ chốc lát, cho Nguyễn Nhuyễn một đáp án có thể tiếp thu: “Không có tiền, vì tiền, chuyện gì người ta cũng có thể làm ra.”

“20 vạn thì sao, chuyện gì xảy ra?”

Nói đến chỗ này, Lục Ly hơi ngẩn ra, mới nói: “Hắn nói không biết đối phương là ai, nhưng từng gọi điện cho hắn, anh lưu lại số rồi.”

Nguyễn Nhuyễn nhíu nhíu mày, hơi híp mắt nghĩ nghĩ: “Nhưng em đi nơi đó không ai biết mà.”

“Lúc em đi, có nói với bạn học sao?”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Không đâu, cả Thanh Thanh em cũng chưa kịp nói.”

Sao có thể bị bạn học biết chứ.

“Thật cẩn thận nghĩ lại, ở trường học em có quan hệ không tốt với ai?”

Nguyễn Nhuyễn buột miệng thốt ra: “Anh cũng biết đấy.” Nhưng cô lại cảm thấy Tư Đồ Nguyệt không đến mức sẽ làm như vậy chứ.

Chính cô ta cũng biết làm chuyện như vậy sẽ phạm pháp không phải sao.

Nhưng đột nhiên, Nguyễn Nhuyễn thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, lúc mình làm mèo, hình như Tư Đồ Nguyệt có sát ý với cô.

Trong nháy mắt, người Nguyễn Nhuyễn run lên, cô nhìn về phía Lục Ly nhỏ giọng nói: “Em hình như… Có quan hệ không tốt lắm với Tư Đồ Nguyệt, nhưng những thứ khác, em không biết.”

“Lúc em nghe điện thoại, Tư Đồ Nguyệt ở bên cạnh sao?”

Nguyễn Nhuyễn cau mày, suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu, cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Chắc không đâu.”

“Lúc ấy em nghe điện thoại ở hành lang.”

Hai mắt Lục Ly hơi sáng lên: “Em không chú ý trêи hành lang có người khác hay không sao?”

“Không có.”

Lúc đó gấp như vậy, làm sao có thời giờ chú ý chứ.

Lục Ly trầm ngâm chốc lát, ừ một tiếng: “Được rồi, vậy trước cứ như vậy, em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện bên này để anh để giải quyết.”

“Nhưng mà… “

“Không có nhưng gì hết.” Lục Ly kéo tay Nguyễn Nhuyễn, cúi đầu thắt dây an toàn cho cô, thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi, những chuyện không vui này, em không thể nghĩ.”

Nguyễn Nhuyễn dở khóc dở cười, nhìn Lục Ly hỏi: “Tại sao không thể nghĩ?”

Lục Ly ho khan nói: “Anh hy vọng cô gái nhỏ Nguyễn Nhuyễn sẽ luôn vui vẻ.”

Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: “Trước kia thật ra thì có chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không quá khổ sở.”

Bởi vì cô còn sống, trong câu chuyện ly kỳ đó, cô vẫn luôn sống chung với Lục Ly.

Đột nhiên, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly, hỏi một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi: “Lục Ly.”

“Ừ?”

Cô suy tư một chút, không do dự nữa hỏi một câu: “Anh tại sao lại đối với em… Đặc biệt như vậy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương