Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách
-
Chương 22
Editor: May
Phong Nại nghĩ nghĩ, ngón tay thon dài khẽ nâng lên, ấn ở trên cảm ứng……
“Lại đến một ván.”
Mạc Bắc nhìn tin tức nhảy ra trên di động, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, đại khái là ngữ khí không có manh như vừa rồi, không khỏi đánh qua hai chữ: “Chính chủ?”
Phong Nại nhướng mày một chút, ngón tay sau khi ma xát ở trên màn hình một lúc, như là đang tính toán cái gì, ánh mắt chợt lóe một diệt, cuối cùng về qua một câu: “Anh trai nhỏ, vì sao anh lại muốn hỏi em vấn đề này chứ.”
Xùy, ngữ khí nói chuyện của em trai anh, thật sự chính là…… Bắt chước lên, đều làm người muốn nổi da gà.
Ngữ khí quen thuộc trở lại lần nữa, Mạc Bắc mới buông ly nước, trả lời nói: “Không có gì, không còn sớm, hôm nay liền tới đây trước, ngủ đi.”
Lãnh đạm như vậy? Thân hình lười biếng của Phong Nại dựa ra sau một chút, có chút không chút để ý: “Vậy anh trai nhỏ, ngày mai chúng ta lại hẹn đi, được không?”
Ngày mai? Mạc Bắc suy nghĩ chương trình một chút: “Có thể, 7 giờ tối anh sẽ online.”
Dễ nói chuyện như vậy? Phong Nại lại nhìn thoáng qua chiến tích trò chơi vừa rồi, ngón tay thon dài trắng nõn rơi xuống: “Vậy em liền lên tuyến chờ anh trai nhỏ trước nha.”
Sau khi Mạc Bắc ừ một tiếng, nghĩ đến đối phương vẫn là một đứa bé, lại nghĩ tới lời nói sư phụ đã dạy cô trước kia, một khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh, lại trở về một tin tức: “Ngủ ngon, moah moah.”
Moah moah?
Ngón tay Phong Nại dừng lại.
Dù sao, đối với một người đàn ông.
Anh thật sự đánh không ra hai chữ moah moah này.
Chỉ trả lời câu ngủ ngon.
Lại không giống ngữ khí của anh trai anh.
Cho nên nói gia hỏa Phong Tiểu Lâm kia, ngày thường bán manh cái gì.
Một đôi mắt đào hoa của Phong Nại, đuôi mắt nhướng lên, cánh tay liền như vậy đặt ở một bên, như là có chút mệt, tóc đen hỗn độn dán vào trên trán, lộ một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, cuối cùng tùy ý ném điện thoại, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mạc Bắc cũng không có xem di động nữa.
Dù sao, học sinh cao trung đều phải dậy sớm.
Ngày hôm sau, 7 giờ rưỡi sáng.
Đám học sinh đi học sớm cầm bữa sáng tới, lúc nhìn thấy thiếu niên ngồi ở bên cửa sổ, cầm sách tiếng Anh trên tay, sữa đậu nành thiếu chút nữa vung ra.
Chuyện này không bình thường!
Sao Mạc Nam sẽ xuất hiện ở đây vào giờ này?
Bình thường anh ta đều là đi đến trễ!
Hiện tại đầu năm nay, đến học sinh hư cũng biết chăm chỉ học tập sao?
Đây là tâm lý của bạn học nam.
Kế tiếp, là bạn học nữ.
Phong Nại nghĩ nghĩ, ngón tay thon dài khẽ nâng lên, ấn ở trên cảm ứng……
“Lại đến một ván.”
Mạc Bắc nhìn tin tức nhảy ra trên di động, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, đại khái là ngữ khí không có manh như vừa rồi, không khỏi đánh qua hai chữ: “Chính chủ?”
Phong Nại nhướng mày một chút, ngón tay sau khi ma xát ở trên màn hình một lúc, như là đang tính toán cái gì, ánh mắt chợt lóe một diệt, cuối cùng về qua một câu: “Anh trai nhỏ, vì sao anh lại muốn hỏi em vấn đề này chứ.”
Xùy, ngữ khí nói chuyện của em trai anh, thật sự chính là…… Bắt chước lên, đều làm người muốn nổi da gà.
Ngữ khí quen thuộc trở lại lần nữa, Mạc Bắc mới buông ly nước, trả lời nói: “Không có gì, không còn sớm, hôm nay liền tới đây trước, ngủ đi.”
Lãnh đạm như vậy? Thân hình lười biếng của Phong Nại dựa ra sau một chút, có chút không chút để ý: “Vậy anh trai nhỏ, ngày mai chúng ta lại hẹn đi, được không?”
Ngày mai? Mạc Bắc suy nghĩ chương trình một chút: “Có thể, 7 giờ tối anh sẽ online.”
Dễ nói chuyện như vậy? Phong Nại lại nhìn thoáng qua chiến tích trò chơi vừa rồi, ngón tay thon dài trắng nõn rơi xuống: “Vậy em liền lên tuyến chờ anh trai nhỏ trước nha.”
Sau khi Mạc Bắc ừ một tiếng, nghĩ đến đối phương vẫn là một đứa bé, lại nghĩ tới lời nói sư phụ đã dạy cô trước kia, một khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh, lại trở về một tin tức: “Ngủ ngon, moah moah.”
Moah moah?
Ngón tay Phong Nại dừng lại.
Dù sao, đối với một người đàn ông.
Anh thật sự đánh không ra hai chữ moah moah này.
Chỉ trả lời câu ngủ ngon.
Lại không giống ngữ khí của anh trai anh.
Cho nên nói gia hỏa Phong Tiểu Lâm kia, ngày thường bán manh cái gì.
Một đôi mắt đào hoa của Phong Nại, đuôi mắt nhướng lên, cánh tay liền như vậy đặt ở một bên, như là có chút mệt, tóc đen hỗn độn dán vào trên trán, lộ một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, cuối cùng tùy ý ném điện thoại, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mạc Bắc cũng không có xem di động nữa.
Dù sao, học sinh cao trung đều phải dậy sớm.
Ngày hôm sau, 7 giờ rưỡi sáng.
Đám học sinh đi học sớm cầm bữa sáng tới, lúc nhìn thấy thiếu niên ngồi ở bên cửa sổ, cầm sách tiếng Anh trên tay, sữa đậu nành thiếu chút nữa vung ra.
Chuyện này không bình thường!
Sao Mạc Nam sẽ xuất hiện ở đây vào giờ này?
Bình thường anh ta đều là đi đến trễ!
Hiện tại đầu năm nay, đến học sinh hư cũng biết chăm chỉ học tập sao?
Đây là tâm lý của bạn học nam.
Kế tiếp, là bạn học nữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook