Nam Thần Nhảy Quảng Trường
Chương 67: Phiên ngoại 2

Edit + Beta: Snail

Chi — Trì  迟  [chí]

Thiền Ngọc nhìn chữ pinyin này, nhớ tới tên mail của Trì Yến.

Nếu như không có hình cánh cửa kia, cô nhất định sẽ không liên tưởng đến nó, thế nhưng hiện tại cô cảm giác dường như mình đoán được cái gì. Cô nhấn vào cái weibo tên ‘Chi’ kia.

Tên: Chi Weibo: 5 Fan: 8085

Chi: Sinh nhật vui vẻ [ hình ảnh ] @ Duang

Weibo mới nhất đặc biệt tag Duang vào, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, hình ảnh là một hộp bánh kem, mặt trên quấn ruy băng màu cà phê, viết tên “Phi Thường Hóng Bội”.

“Phi Thường Hóng Bội” là một tiệm bánh ngọt vô cùng nổi danh ở thành phố G, phụ cận tiểu khu cũng có một tiệm, nếu như không nhớ lầm, mới vừa rồi Thiền Ngọc còn nhìn thấy miếng card nhỏ cùng dải ruy băng của tiệm bánh này ở phòng khách nhà Trì Yến. Mà làm fan lâu năm của Duang, mùng một đầu năm là sinh nhật Duang cô đương nhiên biết.

— Chi: Năm mới vui vẻ. @Duang: Năm mới vui vẻ, bảo bối nhi. [hình ảnh]

Thiền Ngọc kéo xuống, sau khi xem mấy cái weibo phía sau liền có chút ngu người, có loại cảm giác “Nam thần bên cạnh đều cong”. Đứng nửa phút, cô đóng cửa quay lại trong phòng, phát hiện bọn người Trì Yến còn trong phòng ăn ăn bữa sáng, Trì Bảo đã ăn xong tới phòng khách chơi rubic. Thiền Ngọc đi tới ngồi bên cạnh nhóc, đôi mắt không nhịn được nhìn về phía hai người Trì Yến, thấy hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Trì Yến đang giúp Mạch Đương lột vỏ trứng cút.

Lột vỏ trứng… Chuyện này thật sự không phải là một người anh em tốt sẽ làm nha!!

“Trì Bảo à.” Thiền Ngọc vươn tay đụng Trì Bảo một cái, “Chị hỏi cưng một vấn đề nhe.”

“Được ạ, chị hỏi đi nà~” Trì Bảo vừa chơi vừa gật đầu.

“Hôm nay anh Mạch Đương đến đây lúc nào vậy?” Thiền Ngọc nói bóng nói gió.

“Hôm qua đã đến rồi, anh Mạch Đương cùng em ăn tết á.” Trì Bảo cũng không ngẩng đầu lên nói.

Hôm qua đã đến rồi… Thiền Ngọc cảm giác phỏng đoán của mình gần chân tướng thêm một bước, “Có thật không? Sớm biết vậy hôm qua chị qua đây chơi là tốt rồi, hai người ngủ chung sao? Sao lại dậy trễ vậy hử?”

“Không phải nha, anh Mạch Đương ngủ với anh hai, bọn họ không mang theo em.” Trì Bảo nói đến đây có chút mất hứng, “Bọn họ còn khóa cửa, hừ.”

… Ngủ chung, còn khóa cửa. Trong nháy mắt Thiền Ngọc não bổ vô số hình ảnh, phòng trong nhà họ Trì không ít, lầu một có hai gian phòng khách, tại sao lại muốn ngủ chung? Tại sao muốn khóa cửa?

Còn có thể vì sao?!!! Thiền Ngọc bụm tim mình, cảm thấy bản thân bị tin tức này tạc cho hôn mê, cô quyết định lại hỏi một câu mang tính then chốt, vì vậy cầm lấy card bánh kem trên khay trà hỏi: “Trì Bảo thay răng xong chưa? Có muốn ăn bánh kem không? Chị mua cho cưng.”

“Ăn rồi ạ, hôm qua bắn pháo hoa xong chính là sinh nhật anh Mạch Đương, anh hai mua cái bánh kem thiệt bự, em ăn nhiều lắm nha!” Trì Bảo vừa nhắc đến bánh kem liền để khối rubic xuống, làm ra một tư thế thật là lớn, “Tủ lạnh còn rất nhiều, chị ăn không ạ?”

Trì Bảo nói liền muốn đi lấy cho Thiền Ngọc, Thiền Ngọc vội vàng kéo nhóc, “Chị không ăn, ngoan, cưng chơi đi.” Nói xong lại liếc nhìn phòng ăn một cái.

Bắn pháo hoa xong, chính là qua 12 giờ, nói cách khác hôm nay cũng là sinh nhật Mạch Đương.

Thiền Ngọc đột nhiên nghĩ đến cái gì, tiến vào weibo Duang, kéo xuống tìm kiếm bức hình mảnh tuyết trên weibo, trên mặt tuyết viết hai chữ cái “C&M”.

C – Trì 迟  [chí], M – Mạch 麦 [mài], Duang – Đương 当 [dāng].

Ghép lại chính là – Mạch Đương.

Nhiều thông tin như vậy, xác nhận suy đoán của Thiền Ngọc, thì ra nam thần của cô vẫn đang ở bên cạnh!! Mà nam thần của nam thần lại chính là thanh mai trúc mã của cô!! Bọn họ ở bên nhau!! Bọn họ come out rồi! Bọn họ như vậy như vậy rồi!!

“… Mình… Trời… A…” Thiền Ngọc bụm chặt ngực lăn lộng trên salon, sợ không nhịn được sẽ cao giọng kêu to! Lăn một hồi cô bò lên mắt sáng như đuốc nhìn Mạch Đương ở phòng ăn bên kia, lần đầu tiên cảm giác cách nam thần gần như vậy, thật muốn đi tới ôm lấy cậu, ôm lấy cậu!!

Không được! Xin chữ ký! Thiền Ngọc liếc nhìn Mạch Đương thật sâu, đứng dậy chạy ra ngoài.

“Hắt xì!” Mạch Đương đột nhiên hắt hơi một cái.

“Bị cảm?” Trì Yến vươn tay sờ trán cậu, phát hiện nhiệt độ bình thường, “Khó chịu chỗ nào sao?”

“Không có, chỉ là cảm thấy có chút… lạnh?” Mạch Đương giật giật vai.

“Một hồi đi lên thay một bộ giữ ấm.” Trì Yến nói.

“Không có khoa trương như vậy chứ?” Mạch Đương cười nói.

“Giữ ấm chút mới tốt, nếu không tối đi ra ngoài sẽ lạnh.” Trì Yến nói, bọn họ dự định buổi chiều đi ra ngoài chơi.

“Được rồi, ăn trước lại nói.” Mạch Đương gật gật đầu.

Hai người ăn sáng xong, Thiền Ngọc cũng quay về, Mạch Đương vừa đi qua liền thấy Thiền Ngọc nhìn mình không chớp mắt, trong mắt mang theo ánh sáng không cách nào hình dung, khiến lưng cậu có chút phát lạnh.

Lẽ nào bởi vì chuyện mình qua đêm ở đây? Mạch Đương nghĩ thầm.

“Trì Bảo, chúng ta đổi chỗ.” Thiền Ngọc ôm Trì Bảo sang bên kia, tự mình ngồi xuống cạnh Mạch Đương, Mạch Đương nhích sang bên cạnh một chút, cô cũng nhích sang theo.

Mạch Đương: “…”

Trì Yến: “…”

“A Ngọc, qua đây đánh một ván~” Phòng khách truyền đến tiếng mẹ Thiền Ngọc.

“Không đánh, hiện con có chuyện quan trọng hơn~” Thiền Ngọc cũng không quay đầu lại đáp lời, đôi mắt nửa phần không rời Mạch Đương, trước đây đã biết bộ dáng Mạch Đương đẹp, hiện tại biết là nam thần của mình thì càng đẹp hơn!!

“Mạch Đương~” Thiền Ngọc kêu một tiếng.

“A?”

“Mình có lời muốn nói với cậu ~ cậu…” Thiền Ngọc kề sát vào cậu, ánh mắt tỏa sáng.

Trì Yến duỗi một tay qua ngăn mặt cô lại, tách ra khoảng cách giữa cô và Mạch Đương, nói: “Có chuyện cách xa một chút rồi nói.”

Thiền Ngọc ai oán liếc nhìn Trì Yến một cái, chiếm hữu dục đáng ghét.

Mạch Đương nhếch miệng nở nụ cười, hỏi cô: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thiền Ngọc đẩy tay Trì Yến ra, đem sách vừa nãy về nhà mang tới đặt xuống trước mặt Mạch Đương, “Nam thần ~ ký tên cho tui đi!!”

Trước mắt là tiểu thuyết Mạch Đương xuất bản, Mạch Đương kinh ngạc nhìn cô, “Cậu…”

“Tui là fan não tàn của cậu!!” Hai mắt Thiền Ngọc bốc ra hình trái tim nhìn cậu, “Mỗi một quyển tiểu thuyết của cậu tui đều xem!! Mỗi một quyển sách tui đều mua!! Cậu là nam thần của tui!!”

Mạch Đương sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Trì Yến, Trì Yến lắc đầu biểu thị mình không có nói với cô.

“Không phải Trì Yến nói, là từ weibo hai người đoán được, hình ảnh trên weibo hôm qua của cậu là cửa nhà Trì Yến đi? Tên weibo của Trì Yến giống tên mail, lại liên hệ một chút hôm qua là sinh nhật cậu liền không khác lắm!” Thiền Ngọc giải thích.

Thì ra là thế. Mạch Đương gật đầu.

“Trì Yến cậu cũng quá không có lòng rồi, biết rõ tui là fan não tàn của Mạch Đương cũng không nói cho tui!” Thiền Ngọc oán trách một câu.

Trì Yến khoanh tay, “Phòng hỏa phòng trộm phòng hàng xóm.”

Thiền Ngọc: “…”

Mạch Đương ho nhẹ một tiếng, không che giấu được độ cong nơi khóe miệng, cầm sách của Thiền Ngọc lên, “Trừ ký tên còn muốn viết gì không?”

“Viết ‘wuli Tiểu Ngọc yêu cậu yêu cậu’.” Thiền Ngọc liền vội vàng nói.

Trì Yến: “Cự tuyệt.”

Thiền Ngọc: “… tùy tiện viết đi.”

Mạch Đương viết hai câu lời chúc, trả sách lại cho cô, “Cảm ơn cậu thích, năm mới vui vẻ.”

“Tui muốn post weibo!!” Thiền Ngọc nhận sách lập tức lấy di động ra chụp, chụp hai tấm đột nhiên phản ứng lại, nói với Mạch Đương: “Có thể chụp ảnh chung không?!”

“A?” Mạch Đương đang nghĩ nên nói gì đó, di động trong túi quần liền vang lên, là Cao Nguyệt gọi tới.

“Tôi nhận điện thoại đã.” Mạch Đương nói, cầm di động đến bên kia bắt máy: “Chị Nguyệt, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.” Cao Nguyệt nói.

“Muốn phát bao lì xì cho em sao?” Mạch Đương nói đùa.

“Tiền lì xì không thiếu em, có điều hiện có chuyện này muốn nói với em.” Giọng Cao Nguyệt có chút nghiêm túc, “Tối qua lão gia tử vào bệnh viện, có hiện tượng trúng gió, tình huống trước mắt không tốt lắm.”

Nụ cười trên mặt Mạch Đương chậm rãi thu lại, “Xảy ra chuyện gì?”

“Không cẩn thận té ngã, kết luận sơ bộ là cao huyết áp đưa tới bệnh trạng.” Cao Nguyệt dừng lại, “Hôm nay em có rảnh muốn tới xem xem không?”

Cao Hoành Viễn vẫn luôn có bệnh cao huyết áp, trước đây cũng bởi thứ này mà phải vào bệnh viện một hai lần.

“Vậy à.” Âm thanh Mạch Đương không nghe ra là tâm tình gì, hỏi ngược lại, “Tại sao em phải đi? Chị không biết em vẫn ngóng trông ngày này sao?”

“Được, chị biết rồi. Trước cứ vậy đi, bên này chị còn phải nói chuyện với bác sĩ, không nói nữa, sẽ tìm em sau.” Cao Nguyệt nói xong đang muốn cúp máy, tay Mạch Đương đột nhiên nắm chặt, lúc đầu óc còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được bản thân nói: “Chờ một chút!”

“Hử?”

Mạch Đương nhắm hai mắt, tay vô lực buông ta, “… Bệnh viện nào?”

Cúp điện thoại, Mạch Đương lên lầu lấy áo khoác, mặc quần áo xong cậu dừng lại trước ảnh chụp chung giữa mẹ và mình, quay người lại liền thấy Trì Yến cũng đi theo lên.

“Làm sao vậy?” Trì Yến hỏi.

Mạch Đương nói mọi chuyện với anh, cuối cùng giống như giải thích nói: “Em… chỉ qua xem một chút thôi.”

“Tôi cùng em.” Trì Yến lấy áo khoác từ trong tủ ra mặc vào, sau đó liền cầm khăn quàng cổ quấn lên cho Mạch Đương, “Đi thôi, tôi xuống lấy chìa khóa.”

“Được.” Mạch Đương cùng anh đi xuống lầu.

Nói một tiếng với bọn người Lưu Hồng Nhạn, hai người liền đi ra cửa, Trì Yến cầm chìa khóa xe của Trì Đông Minh, trực tiếp lái xe đi bệnh viện.

Vừa tới cửa phòng bệnh của Cao Hoành Viễn, liền nghe đến bên trong truyền đến tiếng khóc huhu, Mạch Đương nhíu chân mày, cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó không hay, vươn tay đẩy cửa đi vào, sau đó liền thấy Cao Hoành Viễn nằm trên giường bệnh, Ngô Diễm Lâm cùng Cao Toa Toa ngồi bên cạnh, tiếng khóc chính là của Ngô Diễm Lâm phát ra.

“Anh tới làm gì?!” Cao Toa Toa vừa thấy Mạch Đương lập tức đứng lên.

Mạch Đương không để ý tới cô, đi thẳng tới trước giường bệnh, cúi đầu nhìn xuống Cao Hoành Viễn, lại nhìn nhìn máy móc bên cạnh, mặc dù không hoàn toàn nhìn hiểu, cũng biết không có xảy ra chuyện gì không có cách nào cứu vãn, ít nhất người kia tạm thời là bình an.

“Anh vẫn chưa trả lời tôi đó! Anh đến đây làm gì?” Cao Toa Toa thấy Mạch Đương không để ý tới mình, vươn tay kéo cậu một cái, có điều rất nhanh liền bị Trì Yến phía sau tách tay cô ra.

“Khóc cái gì?” Mạch Đương liếc nhìn Ngô Diễm Lâm, “Bệnh viện cấm ồn ào không hiểu sao? Ông ta đang ngủ, bà khóc cũng vô dụng.”

Ngô Diễm Lâm bị cậu làm nghẹn, giả khóc kẹt trong cổ họng, nước mắt rơi không hết trong mắt lau cũng không được mà không lau cũng không được.

“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi.” Mạch Đương nói xong liền định rời khỏi, không ngờ Cao Toa Toa ngăn cậu lại, mặt đầy oán hận nhìn cậu, nói: “Anh tên khốn không biết xấu hổ này, anh tự mình gây chuyện còn trách tới trên đầu tôi, anh sẽ gặp báo ứng!”

“Câm miệng.” Trì Yến lên tiếng mắng, nhăn mày với ngôn từ không chút lễ phép của cô, Mạch Đương lại không để ý, khoanh tay nhìn cô, nói: “Báo ứng? Chậc, để tôi đoán thử xem cô đang nói chuyện gì, theo dõi tôi, chụp trộm tôi và Trì Yến chính là cô đi? Làm sao, bị báo ứng rồi?”

“Anh cái tên đồng tính luyến ái không biết xấu hổ! Anh còn dám hỏi tôi? Anh thật sự là buồn nôn mà!” Cao Toa Toa oán hận mắng, sau khi chuyện cô tìm người chụp lén Mạch Đương bị Cao Nguyệt điều tra ra, Cao Nguyệt chuyển cô từ trường cấp ba tư nhân đến trường học bình thường, còn để cô đến ở ký túc xá tập thể một phòng mười người, không những đóng băng thẻ của cô, chỉ lưu lại phí sinh hoạt, thậm chí còn xóa đi cổ phần công ty vốn sau khi thành niên cô có thể nhận được, hiện tại cô ngoại trừ thân phận người nhà họ Cao này ra, một chút thứ cũng không chiếm được! Tất cả đều là Mạch Đương làm hại!

Nghe xong lời của cô Mạch Đương bật cười một tiếng, nhún nhún vai, “Ngu ngốc.”

“Anh!!”

“Lão gia tử ông đã tỉnh!!” Âm thanh của Ngô Diễm Lâm đánh gãy lời hai người, đồng loạt quay đầu lại liền thấy Cao Hoành Viễn vốn đang ngủ đã mở mắt ra, ông thẳng tắp nhìn Mạch Đương, há miệng muốn nói, nỗ lực một hồi lại chỉ có thể phát ra tiếng “A a”.

“Lão gia tử ông nói cái gì? Ông đừng gấp, từ từ nói, có muốn uống nước không?” Ngô Diễm Lâm ở một bên quan tâm chu toàn, Cao Hoành Viễn lại không để ý tới bà, chỉ kiên trì mà hướng về phía Mạch Đương kêu a a a, kêu cả buổi mới phát ra một chữ Mạch mơ hồ không rõ.

Mạch Đương đứng tại chỗ, nhìn ông dùng sức vươn tay về phía mình, cánh tay khô héo kia lại như nặng ngàn cân mà không nhấc lên nỗi, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn về phía cậu, như đang kiên trì cái gì.

Trầm mặc một hồi, cuối cùng Mạch Đương vẫn đi tới, đứng bên cạnh ông, cúi đầu mặt không thay đổi nhìn ông.

Trong ấn tượng của Mạch Đương, nhiều năm như vậy, Cao Hoành Viễn trước mặt cậu đều là người ăn trên ngồi trước, một bộ dáng dấp như đang bố thí, mãi mãi là người nắm quyền quyết định, cho là tiền tài cùng quyền lợi có thể mua được tất cả, bao gồm cả quan hệ cha con, mà Mạch Đương lại chán ghét ông như vậy.

Lúc này đây, vị chủ nhân Cao gia ngông cuồng tự đại lại nằm trên giường bệnh, hình dạng tiều tụy, ngay cả nói cũng không rõ ràng.

“A.. A a…” Đôi mắt đục ngầu của Cao Hoành Viễn nhìn chằm chằm Mạch Đương, trong miệng không ngừng phát ra tiếng a a a, ngón tay đặt bên người vẫn luôn giật giật.

Mạch Đương nhìn ông một hồi, chậm rãi cúi người xuống, đưa lỗ tai đến bên miệng ông, cẩn thận nhận rõ lời ông muốn nói.

Qua khoảng chừng một phút thậm chí còn lâu hơn, Mạch Đương mới thẳng lưng, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là nói với Cao Hoành Viễn câu: “Tôi đi.” Liền rời khỏi phòng bệnh, Trì Yến cùng cậu rời đi, Cao Toa Toa chưa từ bỏ ý định cùng ra theo, Cao Hoành Viễn trên giường bệnh nhìn theo bóng lưng cậu, đôi môi vẫn run run, âm không thành âm, điệu không thành điệu.

Mạch Đương ở hành lang đụng phải Cao Nguyệt mới từ phòng bác sĩ làm việc trở về, Cao Nguyệt không nghĩ tới cậu đến nhanh như vậy, tiến lên nói: “Phải đi?”

“Dạ.” Mạch Đương gật gật đầu.

Cao Toa Toa từ phía sau đuổi theo, “Mạch Đương anh đứng lại! Anh liền muốn như vậy là đi? Anh…”

“Câm miệng.” Cao Nguyệt liếc nhìn cô một cái, “Yên tĩnh một chút, nơi này là bệnh viện.”

Cao Toa Toa cũng không thèm đếm xỉa đến, dù sao hiện tại cô không còn gì cả, “Chị cả, tại sao chị muốn đối xử với em như vậy? Em là em gái danh chính ngôn thuận của chị, Mạch Đương chẳng qua là con trai một kẻ thứ ba, anh ta chính là một thằng con hoang, còn là tên buồn nôn cùng…”

“Bốp—”

Mặt Cao Toa Toa bị một tát này đánh cho nghiêng đi, Cao Nguyệt thu tay về, nhàn nhạt nhìn cô ta, “Tôi nhắc nhở cô lần cuối, nói chuyện chú ý đúng mực, đừng so bản thân với Mạch Đương. Mặc khác, thật sự muốn bàn luận chuyện danh phận, mẹ cô trước đây ngay cả người thứ tư cũng không được tính, chỉ có điều Cao gia thiếu một nữ chủ nhân trên danh nghĩa mà thôi, ban đầu tôi có thể gật đầu cho các người vào cửa, hiện tại vẫn có thể cho các người tay trắng mà đi, cho nên, học ngoan chút.”

Cao Toa Toa bưng nửa gương mặt nóng bừng, trong lòng đã sớm hận chết Cao Nguyệt cùng Mạch Đương, lại không dám nói thêm một câu nào nữa, cắn nát răng chôn tất cả căm hận trong lòng, xoay người trở về phòng bệnh.

“Muốn cho người đưa hai đứa về không?” Cao Nguyệt hỏi Mạch Đương.

“Không cần.” Mạch Đương nói, liếc nhìn phòng bệnh, “Chị bận đi, em về trước.”

“Ừ.” Cao Nguyệt lấy một chiếc chìa khóa từ túi đưa cho cậu, “Sinh nhật vui vẻ.”

Đó là một chiếc chìa khóa xe, Mạch Đương nhận lấy, “Cảm ơn.”

Cao Nguyệt đưa tay búng trán cậu, “Còn nói với chị mấy câu như vậy, về đi, chị vào trước.” Nói xong liền đi về phía phòng bệnh của Cao Hoành Viễn. Mạch Đương nhét chìa khóa xe vào túi, cùng Trì Yến ra khỏi bệnh viện.

Ngồi trên xe, Mạch Đương thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, đưa tay khoát lên trán.

Trì Yến đưa tay qua nắm lấy cậu, “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Mạch Đương nắm lại anh, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Anh biết ông ta vừa nói gì không?”

“Hửm?”

“Ông ta nói sinh nhật vui vẻ.” Mạch Đương nở nụ cười, chỉ là nụ cười có loại ý vị không nói ra được, “Ông ta vậy mà lại nói với em sinh nhật vui vẻ, chỉ có bốn chữ, ông ta nói rất lâu em mới nghe rõ được.”

Trì Yến yên lặng, anh không ngờ Cao Hoành Viễn sẽ nói câu này.

“Có tác dụng gì đâu? Em vui hay không vui có liên quan gì tới ông ta chứ?” Mạch Đương tự nói một mình, “Một chút ý nghĩa cũng không có, không phải sao? Em căn bản không cần…”

Giọng cậu rất nhẹ, cơ hồ một hơi thở là có thể thổi tan, mang theo ý tứ gần như mê man, siết chặt trái tim Trì Yến.

Trì Yến tới gần đem đầu cậu đặt trên vai mình, thấp giọng nói: “Không cần phải để ý nhiều như vậy, ông ta nói cái gì cũng không sao cả, ông ta cho em không cần, vậy thì để tôi cho, vậy nên đừng như vậy.”

Đừng như vậy, tôi đau lòng.

Mạch Đương tựa vào vai anh nở nụ cười, “Vậy anh phải cho nhiều lắm.”

“Không hề gì, đều là của em.” Trì Yến sờ sờ đuôi tóc sau gáy cậu, an ủi cậu.

Mạch Đương ngẩng đầu hôn cằm anh một cái, “Kể cả anh.”

“Đúng, kể cả tôi.” Trì Yến cúi đầu dùng chóp mũi cà cà cậu.

Tất cả của tôi đều là của em, kể cả con người tôi, mà em cũng thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương