Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh
-
Chương 37: Tạp chí và đưa ra ánh sáng
Các sạp báo lớn gần như đầy ắp người, ông chủ sạp dù mệt nhưng vẫn duy trì nụ cười thấy răng không thấy mắt, chồng báo Ngôi sao giải trí vừa đặt lên thoáng cái đã hết, về sau, ông chủ cũng phải hét lên: "Báo Ngôi sao giải trí đã bán hết, không còn nữa rồi!"
Từ trước đến nay không ai có thể phủ nhận sức hấp dẫn của Ansel, chỉ cần có anh, ở giới âm nhạc hay trong vòng giải trí, anh là ngôi sao được chú ý nhất.
Người mua được báo Ngôi Sao Giải Trí không hẹn mà cùng quay mặt trang bìa ra xem. Nhân vật chính không thể nghi ngờ chính là Cận An, anh đang ngồi trong một căn phòng khách, dựa vào ghế sofa, tư thế thoải mái quay về phía nhiếp ảnh gia, nụ cười hời hợt, nhưng góc chụp của nhiếp ảnh gia rất tuyệt vời, ánh nắng chiếu rọi xuống anh toát ra cái gì đó ấm áp tâm can.
Phụ nữ dù ở độ tuổi nào khi được thấy người trên trang bìa đều nhao nhao bày tỏ, Ansel như vậy ngoại trừ dùng cụm từ mặt như tranh vẽ để hình dung ra thì không còn từ nào khác.
Lật tới chuyên mục ngôi sao, dòng chữ in bên trên được viết một cách phóng khoáng - đây là Ansel, độc nhất vô nhị.
Cô Ninh viết thế này: Nói chuyện phiếm với Ansel giống như nói chuyện với một người bạn, yên lòng buông lơi. A Ninh ngồi chờ Ansel trong phòng khách, có cảm giác khẩn trương và hưng phấn lâu rồi chưa từng xuất hiện. Ansel đẩy cửa vào như một luồng ánh sáng chợt tới, phong thái tao nhã, có người từng nói, có thể dùng từ quý tộc để hình dung anh, thanh lịch, tinh tế tỉ mỉ, nho nhã lễ độ.
Thái độ của Ansel vô cùng thân thiện, trước lúc đó, A Ninh có suy nghĩ không biết người chín năm không muốn tiếp nhận cuộc phỏng vấn nào sẽ ra sao, liệu có khó thân cận hay không? Hoặc quá thanh cao hay không? Nhưng những điều đó không xuất hiện trên người Ansel, anh ấy khiến chúng tôi rất thoải mái, giống như cảnh trong mơ, những cánh hoa phấp phới, trà xanh thơm mát, rồi chúng tôi bắt đầu phỏng vấn. Ánh mắt Ansel thản nhiên mà chân thành, anh ấy rất nghiêm túc lắng nghe A Ninh đặt câu hỏi, suy nghĩ một lúc rồi mới chăm chú trả lời.
[Ninh]: Tháng Mười Hai năm ngoái, anh nói "Tôi muốn để lại điều tuyệt vời nhất cho các bạn, còn bây giờ, tôi cảm thấy tôi cần phải đi, đi tìm con người của tôi" nên tạm thời rút khỏi vòng giải trí, vậy đâu mới thật sự là anh?
[Ansel]: Từ khi mười tám tuổi cho đến hai mươi tám tuổi, mười năm sống trong vòng giải trí, hoặc do trưởng thành, chỉ một thoáng cũng cảm thấy tình người quá lạnh nhạt. Vòng giải trí giống như một thành phố phồn hoa được đóng gói nặng nề, ồn ã náo nhiệt nhưng cũng trống vắng hiu quạnh. Tôi thấy mình đã quá mệt mỏi, suy nghĩ mình đã làm được gì, Ansel như vậy có đáng để được nhiều người yêu mến, tôi rất hoài nghi.
(Khi Ansel nói đến đây, A Ninh thấy trái tim như đang thắt lại, thật sự thương tiếc cho người đàn ông trước mặt. Cùng là người trong vòng giải trí, A Ninh cho rằng mình đã ở sát biên giới để mà trầm tĩnh nhìn những người lưu luyến cả đời với nơi ấy, hoặc chán nản, không ai hỏi đến, hoặc một bước lên mây. Song A Ninh cũng tin rằng, người đàn ông hiền hòa trước mặt dù cho từng có được sự thịnh vượng và thê lương, thì cũng vẫn như gió xuân ấm áp.)
[Ninh]: Vậy nên khi đó anh thấy mình mất phương hướng? Mê man? Còn hiện tại anh đã tìm được con người mình chưa?
[Ansel]: Có lẽ là rồi. Tôi mất một năm, bỏ lại tất cả gánh nặng, ban đầu, toi không muốn ra ngoài, cả ngày nhốt mình trong phòng, đôi lúc đờ đẫn hết một ngày. Sau đó, tôi có cơ hội phát hiện ra tình trạng của bản thân, bắt đầu tự xem xét, âm nhạc có ý nghĩa thế nào với tôi, có ý nghĩa thế nào với Ansel, có ý nghĩa thế nào với fan hâm mộ. Hiện tại, tôi không dám nói mình đã tìm được con người chân chính của bản thân, nhưng tôi nghĩ, tôi đã phát hiện được một con đường, đồng thời bằng lòng đi tiếp con đường ấy.
[Ninh]: Ý là, phong cách âm nhạc của anh cũng sẽ thay đổi sao? Tôi biết tiết mục cuối cùng trong buổi biểu diễn của anh là nhạc dance, bây giờ rất nhiều bình luận liên quan đến phần diễn đó có thể tổng kết lại là "Ansel cũng thật hấp dẫn", sau này anh còn có những phần diễn như thế nữa không?
[Ansel]: (cười) Đúng vậy, tôi từng không thích biểu diễn nhạc dance, mọi người có lẽ cũng phát hiện, hai năm đầu trừ lần sắp xếp của công ty ra, các ca khúc của tôi đều là nhạc trữ tình.
[Ninh]: Anh có thể tiết lộ một chút trong một năm bặt vô âm tính, đã xảy ra những chuyện gì khiến anh thay đổi không?
[Ansel]: Cũng không có sự thay đổi gì đặc biệt, chỉ là tôi cho rằng, dùng màn biểu diễn vũ đạo sẽ càng có thể diễn đạt thông tin ẩn giấu, càng sôi động hơn, càng có thêm sức sống hơn. Một năm nay, tôi một mực ở nước M, ở nước ngoài, không có nhiều người để ý tới tôi, tôi có thể thoải mái hơn, có thể không cần che đậy đi dạo trên phố, không phải chịu ánh đèn flash xuất hiện thình lình, tôi không cần giữ hình ảnh ngôi sao, chỉ làm Ansel, cho nên khi nhìn sự vật, cảm nhận sự việc, cuối cũng vẫn có sự thay đổi.
[Ninh]: Đó có thể coi là lý do anh đến nước M nghỉ ngơi thả lỏng không? Trong thời gian đó bỏ đi tất cả công việc, ngay cả việc nhận giải thưởng một trăm ca khúc hay nhất thế giới cũng không tham dự, buổi lễ trao giải đó không phải tổ chức ở nước M à?
[Ansel]: Đúng vậy, tập trung vào việc thoải mái buông thả bản thân.
[Ninh]: Nhưng có người nói, anh chỉ vì việc phát triển ở nước M thất bại nên mới quay về nước vớt vàng.
[Ansel]: Trước đó tôi chưa từng nghĩ tới việc phát triển ra nước ngoài,chẳng qua, trước khi về nước quả thật cũng có suy nghĩ chuyển dần sang nước M, song lại được căn ngăn.
[Ninh]: Là ai đã căn ngăn? Có phải người đại diện của anh?
[Ansel]: Không, là bà xã của tôi.
[Ninh]: (trêu chọc) câu hỏi liên quan đến sự việc có tính chất bùng nổ này tôi tính để sau cùng, nhưng thật không ngờ anh lại nhắc tới rồi, vậy tiếp tục thôi nhỉ. Hôn lễ của anh đã khiến rất nhiều người bối rối, anh có thể nói một chút về chuyện liên quan đến hôn lễ không? Tại sao lại kết hôn nhanh chóng như thế?
[Ansel]: Cũng không có gì, tôi đã hai mươi chín tuổi, việc kết hôn hẳn cũng không phải quá đột ngột chứ?
[Ninh]: Nhưng giờ có thần tượng nào đang còn "ở tuổi xuân" kết hôn? (Trên thực tế, việc kết hôn của ngôi sao trong vòng giải trí khá là... A Ninh có cảm giác nụ cười của mình lúc đó nhất định rất xấu.)
[Ansel]: Với tôi, quan trọng nhất là tìm được người ấy, tôi và bà xã cùng mong muốn được bên nhau, cho nên cầu hôn rồi kết hôn đến rất tự nhiên.
(A Ninh thấy rằng nụ cười của Ansel ngay lúc đó sẽ làm cho bất kỳ cô gái nào động tâm, A Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu say đắm của anh ấy với bà xã, đó là sự yêu thương dịu dàng hoàn toàn khác. Nhưng có vẻ Ansel không quá hy vọng sẽ đưa gia đình ra trước công chúng, cho nên chỉ trả lời ngắn gọn câu hỏi này.)
... Lời cuối: Hai giờ phỏng vấn nhanh chóng kết thúc. Một năm không gặp, thế nhưng Ansel vẫn là anh, A Ninh chợt nhớ tới Ansel mười một năm trước, một người thiếu niên khí phách, tỏa sáng như mặt trời ban trưa, tất nhiên, thời điểm đó anh ấy đã mơ hồ có được sự nho nhã của hôm nay. Nhưng Ansel mười một năm sau, Ansel ở độ tuổi tươi đẹp này, đã trải qua buồn vui trong cuộc đời, mang theo sự lắng đọng của thời gian, có một không hai.
Ansel là một người như thế nào? A Ninh không thể nói được rõ ràng, có lẽ ấn tượng về Ansel trong mỗi chúng ta lại khác nhau, nhưng, đây là Ansel.
Mười năm trước, anh gần như chiếm cứ giới âm nhạc, ra đĩa, tổ chức biểu diễn, hầu như khắp hang cùng ngõ hẻm đều có thể nghe thấy giọng hát của anh. Một năm nay, anh bất chợt mai danh ẩn tích, vào thời điểm chói lọi như mặt trời ban trưa lặng lẽ lui ra, hoặc giả đó là sự lắng đọng kết tủa, hoặc là những gì khác. Còn bây giờ, nụ cười thản nhiên trên môi anh, đôi mắt trong suốt, ấm áp như mặt trời, A Ninh rất mong chờ vào Ansel của sau này.
***
Sắc mặt Lâm Trường Ca tối đen, anh ta để ống nghe xuống, cùm cụp, ngăn cách tiếng cười đắc chí kia,, trên bàn anh ta vẫn mở đoạn phỏng vấn trên tờ báo Ngôi Sao Giải Trí.
"Báo giải trí Kinh Nhất -" Lâm Trường Ca nghiến răng nghiến lợi. Song anh ta vẫn tỉnh táo gọi điện cho Cận An.
Đầu kia, Cận An mặt không thay đổi bỏ máy điện thoại nhà xuống, động tác trên tay rất êm ái vỗ đầu Terry, Terry đang nằm ngủ say sưa trên chân anh, vì mặt bị đè nên cái môi hơi chu lên, tiếng ngáy khe khẽ vang lên rõ ràng trong căn phòng yên ắng.
Giản Ưu vốn đang tựa vào bên cạnh anh, đọc bài phỏng vấn của báo Ngôi Sao Giải Trí, cảm nhận được sự khác thường liền ngẩng lên nhìn anh, "Ansel, làm sao vậy?"
"Khi Terry đang đi cùng anh thì bị chụp lại, là do tòa soạn báo của công ty đối thủ." Anh thật sự không muốn bộc lộ vợ con trước mặt công chúng, anh lo điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, ra vào đều phải cải trang, Terry không thể giống như một đứa trẻ bình thường, đi học ra ngoài đều sẽ bị người ta lén theo dõi chụp hình.
Giản Ưu im lặng, sau đó ngồi thu chân trên ghế, ôm lấy Cận An, nhẹ nhàng nói: "Vậy tấm hình đã được đăng chưa? Hay họ còn muốn yêu cầu gì?"
"20% cổ phần của công ty Phi Dương, hoặc anh phải rời bỏ Phi Dương sang công ty giải trí Trường Hằng." Giọng Cận An lạnh lẽo xen lẫn tức giận, công ty Trường Hằng đúng là đưa ra ý kiến thật hay!
"Vậy cứ để họ đăng đi. Em tin Terry sẽ hiểu, với lại, anh đừng xem thường nó." Sau khi họ chung sống, Giản Ưu đã từng nghĩ tới việc mình và Terry sẽ bị phóng viên đưa ra ánh sáng, cô cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ nó đến nhanh vậy thôi.
Cận An cầm tay cô, trong mắt mang theo yêu thương và áy náy: "Ưu Ưu, xin lỗi em." Anh cho rằng anh có thể bảo vệ được cuộc sống riêng của họ, không ngờ vẫn không đánh lại nổi đám phóng viên chỗ nào cũng nhúng tay vào đó.
Giản Ưu lắc đầu, tựa vào anh, "Không sao cả, nếu em đã gả cho anh, sẽ không chỉ chia sẻ vinh quang của anh, mà sẽ cùng anh gánh vác tất ca, với tư cách một người vợ của siêu sao Thiên vương, em có tâm lý để bị đưa ra trước công chúng."
Cận An còn có thể như thế nào đây, chỉ biết đối xử tốt hơn nữa với vợ, cả đời đều như vậy, có người bên anh từ lúc mở màn đến khi chào cám ơn, không nói đến tiếng vỗ tay ca ngợi, không nói đến những lời phản đối nức nở, anh cũng hiểu rằng phải làm việc thiện mấy đời mới có thể giành được hạnh phúc.
Từ trước đến nay không ai có thể phủ nhận sức hấp dẫn của Ansel, chỉ cần có anh, ở giới âm nhạc hay trong vòng giải trí, anh là ngôi sao được chú ý nhất.
Người mua được báo Ngôi Sao Giải Trí không hẹn mà cùng quay mặt trang bìa ra xem. Nhân vật chính không thể nghi ngờ chính là Cận An, anh đang ngồi trong một căn phòng khách, dựa vào ghế sofa, tư thế thoải mái quay về phía nhiếp ảnh gia, nụ cười hời hợt, nhưng góc chụp của nhiếp ảnh gia rất tuyệt vời, ánh nắng chiếu rọi xuống anh toát ra cái gì đó ấm áp tâm can.
Phụ nữ dù ở độ tuổi nào khi được thấy người trên trang bìa đều nhao nhao bày tỏ, Ansel như vậy ngoại trừ dùng cụm từ mặt như tranh vẽ để hình dung ra thì không còn từ nào khác.
Lật tới chuyên mục ngôi sao, dòng chữ in bên trên được viết một cách phóng khoáng - đây là Ansel, độc nhất vô nhị.
Cô Ninh viết thế này: Nói chuyện phiếm với Ansel giống như nói chuyện với một người bạn, yên lòng buông lơi. A Ninh ngồi chờ Ansel trong phòng khách, có cảm giác khẩn trương và hưng phấn lâu rồi chưa từng xuất hiện. Ansel đẩy cửa vào như một luồng ánh sáng chợt tới, phong thái tao nhã, có người từng nói, có thể dùng từ quý tộc để hình dung anh, thanh lịch, tinh tế tỉ mỉ, nho nhã lễ độ.
Thái độ của Ansel vô cùng thân thiện, trước lúc đó, A Ninh có suy nghĩ không biết người chín năm không muốn tiếp nhận cuộc phỏng vấn nào sẽ ra sao, liệu có khó thân cận hay không? Hoặc quá thanh cao hay không? Nhưng những điều đó không xuất hiện trên người Ansel, anh ấy khiến chúng tôi rất thoải mái, giống như cảnh trong mơ, những cánh hoa phấp phới, trà xanh thơm mát, rồi chúng tôi bắt đầu phỏng vấn. Ánh mắt Ansel thản nhiên mà chân thành, anh ấy rất nghiêm túc lắng nghe A Ninh đặt câu hỏi, suy nghĩ một lúc rồi mới chăm chú trả lời.
[Ninh]: Tháng Mười Hai năm ngoái, anh nói "Tôi muốn để lại điều tuyệt vời nhất cho các bạn, còn bây giờ, tôi cảm thấy tôi cần phải đi, đi tìm con người của tôi" nên tạm thời rút khỏi vòng giải trí, vậy đâu mới thật sự là anh?
[Ansel]: Từ khi mười tám tuổi cho đến hai mươi tám tuổi, mười năm sống trong vòng giải trí, hoặc do trưởng thành, chỉ một thoáng cũng cảm thấy tình người quá lạnh nhạt. Vòng giải trí giống như một thành phố phồn hoa được đóng gói nặng nề, ồn ã náo nhiệt nhưng cũng trống vắng hiu quạnh. Tôi thấy mình đã quá mệt mỏi, suy nghĩ mình đã làm được gì, Ansel như vậy có đáng để được nhiều người yêu mến, tôi rất hoài nghi.
(Khi Ansel nói đến đây, A Ninh thấy trái tim như đang thắt lại, thật sự thương tiếc cho người đàn ông trước mặt. Cùng là người trong vòng giải trí, A Ninh cho rằng mình đã ở sát biên giới để mà trầm tĩnh nhìn những người lưu luyến cả đời với nơi ấy, hoặc chán nản, không ai hỏi đến, hoặc một bước lên mây. Song A Ninh cũng tin rằng, người đàn ông hiền hòa trước mặt dù cho từng có được sự thịnh vượng và thê lương, thì cũng vẫn như gió xuân ấm áp.)
[Ninh]: Vậy nên khi đó anh thấy mình mất phương hướng? Mê man? Còn hiện tại anh đã tìm được con người mình chưa?
[Ansel]: Có lẽ là rồi. Tôi mất một năm, bỏ lại tất cả gánh nặng, ban đầu, toi không muốn ra ngoài, cả ngày nhốt mình trong phòng, đôi lúc đờ đẫn hết một ngày. Sau đó, tôi có cơ hội phát hiện ra tình trạng của bản thân, bắt đầu tự xem xét, âm nhạc có ý nghĩa thế nào với tôi, có ý nghĩa thế nào với Ansel, có ý nghĩa thế nào với fan hâm mộ. Hiện tại, tôi không dám nói mình đã tìm được con người chân chính của bản thân, nhưng tôi nghĩ, tôi đã phát hiện được một con đường, đồng thời bằng lòng đi tiếp con đường ấy.
[Ninh]: Ý là, phong cách âm nhạc của anh cũng sẽ thay đổi sao? Tôi biết tiết mục cuối cùng trong buổi biểu diễn của anh là nhạc dance, bây giờ rất nhiều bình luận liên quan đến phần diễn đó có thể tổng kết lại là "Ansel cũng thật hấp dẫn", sau này anh còn có những phần diễn như thế nữa không?
[Ansel]: (cười) Đúng vậy, tôi từng không thích biểu diễn nhạc dance, mọi người có lẽ cũng phát hiện, hai năm đầu trừ lần sắp xếp của công ty ra, các ca khúc của tôi đều là nhạc trữ tình.
[Ninh]: Anh có thể tiết lộ một chút trong một năm bặt vô âm tính, đã xảy ra những chuyện gì khiến anh thay đổi không?
[Ansel]: Cũng không có sự thay đổi gì đặc biệt, chỉ là tôi cho rằng, dùng màn biểu diễn vũ đạo sẽ càng có thể diễn đạt thông tin ẩn giấu, càng sôi động hơn, càng có thêm sức sống hơn. Một năm nay, tôi một mực ở nước M, ở nước ngoài, không có nhiều người để ý tới tôi, tôi có thể thoải mái hơn, có thể không cần che đậy đi dạo trên phố, không phải chịu ánh đèn flash xuất hiện thình lình, tôi không cần giữ hình ảnh ngôi sao, chỉ làm Ansel, cho nên khi nhìn sự vật, cảm nhận sự việc, cuối cũng vẫn có sự thay đổi.
[Ninh]: Đó có thể coi là lý do anh đến nước M nghỉ ngơi thả lỏng không? Trong thời gian đó bỏ đi tất cả công việc, ngay cả việc nhận giải thưởng một trăm ca khúc hay nhất thế giới cũng không tham dự, buổi lễ trao giải đó không phải tổ chức ở nước M à?
[Ansel]: Đúng vậy, tập trung vào việc thoải mái buông thả bản thân.
[Ninh]: Nhưng có người nói, anh chỉ vì việc phát triển ở nước M thất bại nên mới quay về nước vớt vàng.
[Ansel]: Trước đó tôi chưa từng nghĩ tới việc phát triển ra nước ngoài,chẳng qua, trước khi về nước quả thật cũng có suy nghĩ chuyển dần sang nước M, song lại được căn ngăn.
[Ninh]: Là ai đã căn ngăn? Có phải người đại diện của anh?
[Ansel]: Không, là bà xã của tôi.
[Ninh]: (trêu chọc) câu hỏi liên quan đến sự việc có tính chất bùng nổ này tôi tính để sau cùng, nhưng thật không ngờ anh lại nhắc tới rồi, vậy tiếp tục thôi nhỉ. Hôn lễ của anh đã khiến rất nhiều người bối rối, anh có thể nói một chút về chuyện liên quan đến hôn lễ không? Tại sao lại kết hôn nhanh chóng như thế?
[Ansel]: Cũng không có gì, tôi đã hai mươi chín tuổi, việc kết hôn hẳn cũng không phải quá đột ngột chứ?
[Ninh]: Nhưng giờ có thần tượng nào đang còn "ở tuổi xuân" kết hôn? (Trên thực tế, việc kết hôn của ngôi sao trong vòng giải trí khá là... A Ninh có cảm giác nụ cười của mình lúc đó nhất định rất xấu.)
[Ansel]: Với tôi, quan trọng nhất là tìm được người ấy, tôi và bà xã cùng mong muốn được bên nhau, cho nên cầu hôn rồi kết hôn đến rất tự nhiên.
(A Ninh thấy rằng nụ cười của Ansel ngay lúc đó sẽ làm cho bất kỳ cô gái nào động tâm, A Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu say đắm của anh ấy với bà xã, đó là sự yêu thương dịu dàng hoàn toàn khác. Nhưng có vẻ Ansel không quá hy vọng sẽ đưa gia đình ra trước công chúng, cho nên chỉ trả lời ngắn gọn câu hỏi này.)
... Lời cuối: Hai giờ phỏng vấn nhanh chóng kết thúc. Một năm không gặp, thế nhưng Ansel vẫn là anh, A Ninh chợt nhớ tới Ansel mười một năm trước, một người thiếu niên khí phách, tỏa sáng như mặt trời ban trưa, tất nhiên, thời điểm đó anh ấy đã mơ hồ có được sự nho nhã của hôm nay. Nhưng Ansel mười một năm sau, Ansel ở độ tuổi tươi đẹp này, đã trải qua buồn vui trong cuộc đời, mang theo sự lắng đọng của thời gian, có một không hai.
Ansel là một người như thế nào? A Ninh không thể nói được rõ ràng, có lẽ ấn tượng về Ansel trong mỗi chúng ta lại khác nhau, nhưng, đây là Ansel.
Mười năm trước, anh gần như chiếm cứ giới âm nhạc, ra đĩa, tổ chức biểu diễn, hầu như khắp hang cùng ngõ hẻm đều có thể nghe thấy giọng hát của anh. Một năm nay, anh bất chợt mai danh ẩn tích, vào thời điểm chói lọi như mặt trời ban trưa lặng lẽ lui ra, hoặc giả đó là sự lắng đọng kết tủa, hoặc là những gì khác. Còn bây giờ, nụ cười thản nhiên trên môi anh, đôi mắt trong suốt, ấm áp như mặt trời, A Ninh rất mong chờ vào Ansel của sau này.
***
Sắc mặt Lâm Trường Ca tối đen, anh ta để ống nghe xuống, cùm cụp, ngăn cách tiếng cười đắc chí kia,, trên bàn anh ta vẫn mở đoạn phỏng vấn trên tờ báo Ngôi Sao Giải Trí.
"Báo giải trí Kinh Nhất -" Lâm Trường Ca nghiến răng nghiến lợi. Song anh ta vẫn tỉnh táo gọi điện cho Cận An.
Đầu kia, Cận An mặt không thay đổi bỏ máy điện thoại nhà xuống, động tác trên tay rất êm ái vỗ đầu Terry, Terry đang nằm ngủ say sưa trên chân anh, vì mặt bị đè nên cái môi hơi chu lên, tiếng ngáy khe khẽ vang lên rõ ràng trong căn phòng yên ắng.
Giản Ưu vốn đang tựa vào bên cạnh anh, đọc bài phỏng vấn của báo Ngôi Sao Giải Trí, cảm nhận được sự khác thường liền ngẩng lên nhìn anh, "Ansel, làm sao vậy?"
"Khi Terry đang đi cùng anh thì bị chụp lại, là do tòa soạn báo của công ty đối thủ." Anh thật sự không muốn bộc lộ vợ con trước mặt công chúng, anh lo điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, ra vào đều phải cải trang, Terry không thể giống như một đứa trẻ bình thường, đi học ra ngoài đều sẽ bị người ta lén theo dõi chụp hình.
Giản Ưu im lặng, sau đó ngồi thu chân trên ghế, ôm lấy Cận An, nhẹ nhàng nói: "Vậy tấm hình đã được đăng chưa? Hay họ còn muốn yêu cầu gì?"
"20% cổ phần của công ty Phi Dương, hoặc anh phải rời bỏ Phi Dương sang công ty giải trí Trường Hằng." Giọng Cận An lạnh lẽo xen lẫn tức giận, công ty Trường Hằng đúng là đưa ra ý kiến thật hay!
"Vậy cứ để họ đăng đi. Em tin Terry sẽ hiểu, với lại, anh đừng xem thường nó." Sau khi họ chung sống, Giản Ưu đã từng nghĩ tới việc mình và Terry sẽ bị phóng viên đưa ra ánh sáng, cô cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ nó đến nhanh vậy thôi.
Cận An cầm tay cô, trong mắt mang theo yêu thương và áy náy: "Ưu Ưu, xin lỗi em." Anh cho rằng anh có thể bảo vệ được cuộc sống riêng của họ, không ngờ vẫn không đánh lại nổi đám phóng viên chỗ nào cũng nhúng tay vào đó.
Giản Ưu lắc đầu, tựa vào anh, "Không sao cả, nếu em đã gả cho anh, sẽ không chỉ chia sẻ vinh quang của anh, mà sẽ cùng anh gánh vác tất ca, với tư cách một người vợ của siêu sao Thiên vương, em có tâm lý để bị đưa ra trước công chúng."
Cận An còn có thể như thế nào đây, chỉ biết đối xử tốt hơn nữa với vợ, cả đời đều như vậy, có người bên anh từ lúc mở màn đến khi chào cám ơn, không nói đến tiếng vỗ tay ca ngợi, không nói đến những lời phản đối nức nở, anh cũng hiểu rằng phải làm việc thiện mấy đời mới có thể giành được hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook