Dù thời gian đã tới nửa đêm, cậu vẫn không dám tin mọi người lại sẵn sàng bỏ tiền phẫu thuật để giúp cậu chữa trị….

Lúc nhận kết quả, bác sĩ cũng khuyên cậu là hãy nhanh chóng tiến hành phẫu thuật nội trong tháng này, nhưng tiền vốn trên người cậu không bao giờ đủ sức để trả nổi số tiền phẫu thuật ấy.

Tổng hơn 250 triệu, chưa tính đến phía ở lại viện để điều tra và có khả năng phải dùng hoá trị để chữa bệnh….

Dù có livestream lâu đến đâu, kiếm nhanh được thế nào, trả xong hết và tiến vào bàn phẫu thuật, nhưng ai sẽ ở bên cạnh cậu để động viên cậu sống tiếp….

Đó nếu là cậu trước đó, liệu cậu có can đảm để đơn độc chiến đấu như thế không?

“Tiểu Nguyên……”

Viễn Phong nói mơ lúc ngủ, tay ôm lấy cả vòng ngực cậu lại chặt thêm chút, giống như người ngủ không thể nào thiếu một gối ôm.

Anh sợ bản thân chỉ cần buông lỏng một chút thôi, cậu sẽ không còn hơi thở, và anh chỉ có thể ôm lấy cái xác đầy lạnh lẽo này khóc qua ngày….

“Anh, thả lỏng một chút đi…”

“……”


“Anh đang cố giết em bằng cách ôm ngực em như thế hả……”

Cậu vẩn vê bàn tay anh, từng cơn lướt giữa đầu ngón tay và mu bàn tay anh đều cảm thấy như có dòng điện nhỏ chảy qua người, anh cũng theo đó mà chậm rãi mở mắt ra.

“Tiểu Nguyên, em không ổn ở đâu hả? Cần đi bệnh viện không, chờ anh hai phút thôi….”

“Anh ôm em hơi chặt quá, gọi mãi anh cũng không dậy, cũng không muốn khiến anh mất ngủ.”

Viễn Phong nghe câu nói vậy, từ từ buông lỏng cả cánh tay anh ra, chỉnh lại tư thế nằm cho cậu có thể có một giấc ngủ ngon tối nay, không quên nắm lấy tay cậu.

Cậu nhìn tay cậu đan chặt với tay anh, nhỏ giọng: “Anh sợ tới mức này, em đâu bỏ đi đột ngột đâu.”

“Vẫn không được, anh không muốn sáng mở mắt ra, liền thấy em nằm bất động bên cạnh như một cái xác không hồn…”

Anh lại rơi lệ lần nữa, cậu nhẹ nhàng hất đi nước mắt vẫn còn tồn đọng lại trên mặt anh, giống như đang trút bỏ đi mọi nỗi đau của nhau.

Cậu thấy thế cũng rất đau lắm, hai người bây giờ lại giống như cặp đôi đang trong tình trạng “âm dương luyến tiếc” - người khỏe mạnh lại nắm tay với người đang cận kề với ranh giới của sinh tử chỉ bằng sợi dây……

“Tiểu Nguyên, hứa với anh một điều được không?”

Cậu muốn nghe giọng nói của anh gần hơn, yên lạnh kéo thân tới cạnh anh: “Anh muốn em hứa gì với anh?”

“Em sẽ chiến thắng bệnh tật, phẫu thuật thành công; anh sẽ đem về cho đội một chiến thắng Chung Kết hoàn hảo, đưa chiếc cúp vô địch trước mặt em; nếu cả hai làm được thì thưởng cho nhau một phần thưởng chứ?”

Phần thưởng….

Đã bao lâu rồi có thể nghe lại được từ này….

Cậu khẽ gật đầu: “Anh muốn được em thưởng gì?”

Anh chỉ vào môi cậu: “Anh muốn chúng ta cùng trao nụ hôn đầu tiên, như vậy đủ để làm em hài lòng không?”


Phần thưởng này nếu đem ra cân nhắc, cậu cũng không ngại tiếc gì mà trao cho anh.

Cả đời này vốn nghĩ tới việc mình sẽ không có một người bạn sẵn lòng đi đến cuối cùng của hành trình với nhau, cậu cũng không quan tâm tới thứ gọi là nụ hôn đầu tiên.

Bây giờ anh lại muốn cậu cho anh một phần thưởng như thế, cậu sẵn lòng trao luôn lần đầu tiên của mình.

Nhưng chỉ cần như thế là đủ rồi ư?

“Anh không cần gì khác nữa? Hay là muốn em làm bảo mẫu không công cả đời của riêng anh?”

“Bản thân em ở bên cạnh anh là quá đủ rồi, anh nào dám cầu thêm điều gì.”

“Tiền cũng không?”

Anh gật đầu thừa nhận điều này, vì cậu sớm đã trả lại cho anh bằng thứ đáng giá hơn cả tiền tài.

Khẽ vùi mình vào ngực cậu, thì thầm đáp lại: “Tiền đôi lúc có thể mua được nhiều thứ, nhưng cũng có những thứ tinh thần không mua được bằng nó….”

Đào Nguyên: “Nhưng đây là em trả ơn cho anh, trả ơn cho mọi người, nếu không lấy tiền thì em cũng đâu có gì đáng giá khác thế chấp?”

“Đối với mọi người, em có thể làm nhiều cách khác nhau. Nhưng với anh, hình ngôi sao em thêu trên áo khoác ngày ấy có giá trị hơn thảy.”

“Không phải nó chỉ là hình thêu bình thường?”


“Nó chứa đựng cả tấm lòng của em, cho anh biết rằng cuộc đời này vẫn còn có những người đem lại sự ấm áp này, đương nhiên nó rất đáng giá.”

Đôi khi cũng chỉ cần những câu này của anh, cậu cũng nhẹ lòng và một mực khẳng định rằng anh là một con người có tấm lòng lương thiện.

Cậu chỉ muốn ra ngoài hét rằng, Viễn Phong từ nay đã trở thành người yêu của cậu cho cả thế giới này biết.

Có làm hay không, ắt có người sẽ làm thay điều đó mà không phải hỏi han hay sợ hãi về cái nhìn của những người bên ngoài.

Anh nhìn cậu không dứt, buồn ngủ cũng chẳng màng đến, bây giờ trong đầu anh cũng chỉ đến hình bóng cậu cười tươi trên bãi cao nguyên, chỉ hai người tản bộ vui vẻ không phải đắn đo chuyện gì sắp tới.

Hiện tại vẫn là nên đợi cậu được cứu khỏi căn bệnh này đi, dự tính tiếp theo nghĩ tới sau giải đấu cũng không quá muộn để thực hiện.

Anh lại thì thầm vào tai người kia: “Tiểu Nguyên, em có yêu anh không?”

Cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó kéo anh vùi sâu hơn vào ngực cậu, ôm lấy ngủ một giấc tưởng như dài dẳng.

Hai con tim cùng đập một nhịp, hoà vào không khí yên tĩnh trong căn phòng, dần chìm vào mộng đẹp cùng nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương