Nam Thần Jg Đã cưới Tôi
-
C11: Chương 11
Hôm sau tỉnh dậy, thời gian đã là đúng 9h sáng.
Ánh nắng len lỏi vào từng khẽ hở của rèm cửa, một trong số đấy chiếu thẳng vào chân Đào Nguyên. Đến lúc cảm thấy bàn chân đang dần nóng lên, cậu mới từ từ mở mắt, đang cố gắng ngồi dậy thì lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Chiếc nệm vốn không thể êm ái hơn cả chiếc nệm cậu nằm suốt thời gian dài. Cả cái gối nữa, nó hoàn toàn không như cái thô ráp cậu thường nằm.
Vậy nên, điều kết luận lại chỉ có một.
*Lạch cạch*
“Dậy rồi đấy hả?”
“…..Anh Phong?”
“Còn có ai khác?”
Viễn Phong cầm lấy một cốc sữa đi vào phòng và khoá trái cửa lại, Đào Nguyên bây giờ mới nhận thức được rằng…
Đây hoàn toàn không phải là một giấc mơ, cậu thật sự đã về tới gaming house của chiến đội BKA lẫy lừng của giới Esports, lại còn là ngủ ngay trong phòng riêng của Lãnh Đế Alpha nữa!
Anh nhìn vẻ mặt hoảng loạn ấy, thật sự bản thân anh cũng chẳng ngờ tới việc mình sẽ đưa một người chưa thân quá 1 tuần về nơi ở của chiến đội, còn ngang nghiêng cho phép ngủ trong phòng anh vô tư luôn.
Hồi tưởng lại mọi chuyện, trước khi về đây anh đã đưa cậu tới quán hamburger để đãi cậu nhân dịp cậu đã trở thành quản lý thông qua hợp đồng ngày đầu tiên.
Vốn nghĩ tới việc thân hình khá cân đối ấy sẽ chỉ có thể ăn thanh đạm như mọi khi thôi, ngờ đâu cậu lại chiến lớn luôn 2 phần gà lớn + combo khoai tây chiên + hamburger tôm và hai ly nước ngọt nữa.
“Cái này….Cũng lâu rồi tôi mới có thể ăn lại, lần cuối là khoảng 3 năm trước rồi…”
“Cậu cứ yên tâm, chút này cũng chẳng là gì đâu.”
Anh không sợ ví tiền của mình cạn túi chỉ vì đống đồ ăn này, thay vào đó lại sợ ngày mai cậu sẽ không thể nào đi nổi vài bước chân nữa là…
Ăn xong thì cậu lại lăn đùng ra ngủ mất tiêu, trong khi đồ ăn trên đấy sớm bốc hơi vào miệng cậu hết rồi, bụng cũng nhô ra một chút thịt mềm.
Sau đó, anh đưa cậu về gaming house nhưng hiếm thay giờ này lại không có ai cả, huống hồ không thể để người ta nằm trong phòng của những người khác trong khi họ còn chưa quen biết nhau, nên anh đã trực tiếp để cậu nằm thoải mái trong phòng của mình.
Đó chính là những gì đã xảy ra vào tối hôm qua.
...————————...
“Vậy là, tôi đã ngủ li bì từ quán ăn tới giờ luôn sao?”
“Tôi cũng không ngờ tới, người cậu khá cân đối như thế mà ăn được nhiều luôn đấy. Về sau chú ý, đừng để bị mỡ trong máu.”
Đào Nguyên uống cạn ly sữa anh đưa cậu, lại chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi anh trong vô thức.
“Đúng rồi, anh ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, tôi ngay lập tức đi làm ngay…”
“Ăn sáng cũng không vội, lát nữa tôi tập gym ở tầng 2. Nếu cậu chu toàn lo lắng cho tôi như thế, nấu cho tôi bữa sáng đi.”
“….Chuyện này không phải là lẽ đương nhiên sao? Tôi là quản lý kiêm bảo mẫu của anh cơ mà, không làm chẳng lẽ ngồi chơi?”
Đào Nguyên vỗ ngực đầy tự hào và hãnh diện, nhưng một phát đập vào ngực suýt làm cậu sặc nước bọt của chính mình, một màn hành động như diễn viên hài làm anh có chút cảm thấy hài hước.
“Tôi cũng không kỳ vọng vào bữa sáng, đơn giản chút là được. Phòng bếp ở tầng 1, từ cầu thang đi thẳng xuống sau đó rẽ phải, thêm đoạn nữa. Đồ trong đấy tuỳ cậu dùng, làm xong nhớ rửa sạch.”
“Còn gì nữa không?
Anh yên lặng một lúc, lại đáp lại cậu.
“……Đổi xưng hô đi. Chúng ta hiện đang là “vợ chồng”, chú ý một chút.”
“…..Được thôi.”
...——————————...
1 tiếng sau đó.
Liên Nam: “Hôm qua ăn đúng là no quá trời, cảm ơn túi tiền của anh Zino đã bao em nhé.”
Zino; “Nhờ ơn nhóc mà túi tiền của anh đã rỗng tuếch rồi, hôm nay đi làm thêm mấy hoạt động đại sứ giúp anh coi!”
Hàn Doanh: “Đâu phải chỉ có mỗi anh nghèo rớt, em cũng bị cậu ta quẹt thẻ nữa này….”
Ba người đi xuống dưới tầng 1, định nấu mì tôm để ăn lót dạ cho bữa sáng, lúc họ xuống bếp thì lại thấy một bàn ăn đầy đủ rau thịt, trang trí thức ăn đầy bắt mắt, thậm chí mùi thơm tỏa ra từ đó đã khiến cho bụng họ réo lên hơn bất cứ lúc nào.
Zino: “….Chúng ta có thuê bảo mẫu mới hả?”
Hàn Doanh: “Không phải chúng ta thống nhất là không thuê nữa mà? Còn nhớ vụ đó không, đến nỗi chúng ta phải chuyển tới đây.”
Zino: “Cũng kì lạ, giờ này mọi người đều đang ngủ say mà……”
Hai người lơ là một chút, Liên Nam tranh thủ ngồi lên chén luôn bữa ăn không rõ nguồn gốc này, nhưng nó quá là ngon đến nỗi người ta rớt luôn nước mắt.
Liên Nam: “Hương vị này như quê nhà vậy…..Đã bao lâu rồi, em còn tưởng sẽ không ăn lại được đồ nhà làm nữa….”
Zino: “Ngon tới mức xúc động thế này cơ hả? Coi chừng có thành phần kì lạ đấy, bị phát hiện không hay đâu.”
Liên Nam: “Người ta nấu ngon thế này, làm sao lại có thể có tâm địa như vậy! Anh là loại người không có nội hàm.”
Zino: “Nhóc này, biết tính nhóc khó đổi…”
Hàn Doanh: “Có tờ giấy ghi chú này.”
Hàn Doanh cầm lấy đọc xem, chỉ một dòng chữ vỏn vẹn nhưng lại đủ để khiến người ta tái mặt hơn cả tuyết.
[Đồ ăn của Viễn Phong]
Lại nhìn sang hai con người đang đấu khẩu kia, nhìn xuống đống thức ăn đang bị ai đó cuỗm hết vào miệng, đang lẩm nhẩm như cầu nguyện thoát khỏi tai ương.
“Ca này….tôi không cứu nổi hai người nữa rồi, Zino, Nam Nam…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook