Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi
-
Chương 53: • Ngoại truyện 2: Đến nhà • “Anh sẽ luôn dành cho em thái độ nghiêm túc nhất.”
Lên năm tư đại học, Giang Dục phải đi thực tập, cậu dự định khi đó sẽ chuyển tới chỗ ở của Lê Ứng.
Để việc sống chung sau này tiến triển một cách thuận lợi, từ lâu Giang Dục đã bắt đầu ám chỉ với người nhà.
Dẫu bà Giang nghe ra ý cậu, song khi ấy bà nghĩ không chừng đến lúc đó hai người lại chia tay, vậy nên bà không xem chuyện đó là việc gì to tát, chỉ vờ như chưa nghe thấy.
Thế nhưng thời gian trôi đi nhanh như cắt, thoắt cái Giang Dục đã học đến học kì cuối của năm tư, hai người cũng bất giác hẹn hò được một năm rưỡi.
Đừng nói là chia tay, suốt khoảng thời gian ấy hai người còn chẳng có lấy một lần cãi nhau to. Ngày nào bà Giang cũng trông mòn con mắt, kết quả lại thấy mối quan hệ của đôi gà bông này ngày một vững vàng hơn.
Đôi lúc ông bà Giang còn cãi cọ, nổi nóng với nhau vài lần. Ấy vậy mà bà lại chưa từng bắt gặp Giang Dục và Lê Ứng cãi nhau bao giờ, mỗi lần Giang Dục nói chuyện điện thoại thì hai người luôn dính lấy nhau như sam, đến mức bà còn chẳng buồn nhìn.
Thế là bà còn cố ý hỏi riêng Giang Mộng.
Theo lời giải thích của Giang Mộng, hai người bọn cậu vô cùng tự giác ở phương diện này. Bình thường người nào gây sự trước thì người đó sẽ chủ động xin lỗi, dỗ dành bên còn lại.
Từ trước đến nay Lê Ứng luôn thực hiện việc này rất tốt, anh gần như chẳng bao giờ chọc giận Giang Dục. Ngặt nỗi Giang Dục thì lại khác, cậu rất thích nói chuyện cợt nhả để trêu ghẹo Lê Ứng, đến khi chọc cho người kia không vui rồi, cậu lại dùng lời lẽ ngọt xớt để dỗ dành anh.
Việc này cũng không thể xem là cãi nhau, trong mắt Giang Mộng, đó chỉ đơn giản là thú vui của mấy đôi chim cu mà thôi.
Trong vòng một năm rưỡi, bà Giang đã mong ngóng hai người chia tay không biết bao nhiêu lần. Cứ trông mong mãi như thế, dần dà bà lại quen với sự hiện diện của Lê Ứng.
Suy cho cùng, quả thực Lê Ứng rất được lòng người khác ở tất cả mọi mặt.
Hơn nữa trong một năm rưỡi ấy, bà thực sự cảm nhận được sự thay đổi của Giang Dục. Bà nhận thấy Giang Dục của hiện tại vô cùng vui vẻ, từ trong ra ngoài đều thể hiện một niềm hạnh phúc khi được người khác yêu thương, được người khác chăm sóc đến nơi đến chốn.
Tuy rằng không thể miêu tả một cách cụ thể, nhưng với kinh nghiệm của bà Giang ở từng tuổi này, đây chỉ có thể là sức mạnh của cả việc yêu và được yêu.
–
Đêm trước ngày Giang Dục chuyển đến Hải Thành, cậu vừa nói chuyện điện thoại với Lê Ứng, vừa thu dọn đồ đạc trong phòng.
Hai người đang bàn bạc xem nên mang những gì, Giang Dục lười sắp xếp nên chỉ chất đống quần áo trên giường, cậu không nhịn được mà càm ràm một câu: “Chuyển nhà phiền quá đi, em không muốn chuyển nữa đâu.”
“Vậy em mang vài thứ thôi, đến đây anh đưa em đi mua.” Lê Ứng nói.
Giang Dục vừa nghe vậy đã vội vàng nhét thêm vài thứ vào va li: “Thế để em mang thêm một ít, đỡ phải vác xác ra ngoài mua.”
Lê Ứng bị sự lười biếng của cậu chọc cười.
Giang Dục lại nói với vẻ đúng lý hợp tình: “Anh đi hỏi thử đi, xem có đứa con trai nào thích đi shopping không.”
Về điểm này thì Lê Ứng cũng đồng tình: “Ừ, anh cũng không thích.”
Nói xong, anh dừng lại một thoáng rồi cười bảo: “Cơ mà, nếu được ngắm em thử quần áo thì anh thích lắm, cực kì mãn nhãn.”
Giang Dục giả vờ giả vịt hừ một tiếng, cậu cười nói: “Anh Lê của chúng ta đúng là ngày càng khéo miệng, rất được lòng em đó.”
Lê Ứng hùa theo: “Là do ngài đây dạy giỏi ạ.”
Đúng lúc này, có người gõ vang cánh cửa phòng rộng mở của Giang Dục. Bà Giang đứng đó nghe một lúc lâu, cuối cùng bà không nhịn được nữa, phải hắng giọng vài tiếng để nhắc nhở hai người.
Bấy giờ Giang Dục mới nhận ra mẹ mình đang đứng ở cửa: “Mẹ, sao mẹ đi không phát ra tiếng vậy, làm con sợ muốn chết.”
Bà Giang: “...”
Bản thân không để ý đến việc xung quanh, ngày nào cũng chỉ biết yêu đương, thế mà còn dám trách bà đi nhẹ chân.
Lê Ứng tự giác giữ im lặng.
Bà Giang cạn lời nhìn Giang Dục, có vẻ không muốn nhiều lời với cậu.
“Đang nói chuyện điện thoại với Tiểu Lê à?” Bà Giang biết mà vẫn hỏi.
“Không phải mẹ nghe được hết rồi à?” Giang Dục nói.
“...” Bà Giang nhận ra mình và Giang Dục nói chuyện không hợp cạ chút nào, bà lườm cậu một lúc rồi nói, “Bảo Tiểu Lê trưa mai lên nhà mình ăn cơm.”
Giang Dục khựng lại đôi chút, cậu nhìn mẹ mình, đoán thầm trong bụng không biết có phải là ý mà cậu đang nghĩ không.
Trái lại, Lê Ứng là người đầu tiên có phản ứng, anh lập tức lễ phép đáp: “Vâng, thế làm phiền cô rồi ạ, ngày mai con sẽ đến đúng giờ.”
“Không có gì, không phiền đâu con.” Bà Giang đáp một câu, dừng một thoáng, bà lại lịch sự nói, “Vậy cô không quấy rầy hai đứa nữa.”
Dứt lời, bà lại liếc Giang Dục một cái rồi mới lui ra ngoài.
Đợi bà Giang đi khuất, Giang Dục lập tức vọt đến đóng cửa phòng, sau đó cậu bổ nhào lên giường với vẻ phấn khích, lên tiếng trêu chọc Lê Ứng cho thỏa thích.
“Có ý gì nhỉ, tức là mẹ em đồng ý cho anh đến nhà làm rể rồi à?” Nói xong, sực nhận ra gì đó, cậu lại hừ một tiếng rồi sửa miệng, “Đến nhà làm dâu.”
Giang Dục rất thích trêu ghẹo anh ngoài miệng, Lê Ứng thấy nhưng chẳng trách, cũng mừng rỡ theo cậu.
“Chắc hẳn là ý đó.” Lê Ứng suy nghĩ trong giây lát rồi cười nói, “Để anh gọi điện cho mẹ hỏi ý kiến, xem ngày mai nên mang quà gì đến.”
Cân nhắc đến sự giàu có của gia đình họ, Giang Dục bèn nhắc nhở: “Anh mang đại gì đó là được rồi, bố mẹ em bình dân lắm, ngoài tiền ra thì hai người không thích gì cả, anh mua nhiều cũng phí.”
Lê Ứng thuận miệng ừ một tiếng.
Giang Dục nằm ềnh ra giường, hai người lại trò chuyện một lúc lâu.
Mãi đến khi sắc trời không còn sớm, trước khi chuẩn bị ngắt điện thoại, Lê Ứng đột nhiên chậc một tiếng rất khẽ.
“Sao thế?” Giang Dục vừa ngáp vừa hỏi anh.
Lê Ứng cười một tiếng, anh thẳng thắn đáp: “Anh hơi hồi hộp, nhỡ đâu anh không thông qua lần kiểm tra kéo dài một năm rưỡi này thì sao?”
“Sao lại thế được.” Giang Dục vô thức phản bác.
Nói đoạn, cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi cười bảo: “Không sao đâu, nếu anh không thông qua thì bọn mình bỏ trốn. Đợi gạo nấu thành cơm rồi, xem mọi người còn làm được gì.”
Lê Ứng bị cậu chọc cười, anh dừng lại đôi chút, đoạn không nhịn được mà trêu cậu: “Nhưng bọn mình đã nấu gạo thành cơm không biết bao nhiêu lần rồi, thế phải bỏ trốn mấy lần cho đủ đây?”
Giang Dục: “…Biến đi, đồ lưu manh.”
–
Ngày hôm sau, từ sáng sớm bà Giang đã mua rất nhiều đồ ăn, vừa về đến nhà thì bà đã xông vào bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Âm thanh phát ra từ phòng bếp không nhỏ, lại có mùi thơm lan ra, không lâu sau hai chị em đã bị đánh thức.
Hai người bước ra khỏi phòng thì trùng hợp đụng mặt nhau trước cửa, đôi bên trông thấy một đống rau củ tươi nằm chất đống trên bàn ăn.
Thấy thế, Giang Mộng bèn liếc sang Giang Dục đứng cạnh, cô không kìm được mà trêu: “Hẳn là lần này có ý định chấp nhận Lê Ứng rồi. Hai người bọn bây cũng không dễ dàng gì, coi như tu thành chính quả rồi ha.”
Dứt lời, Giang Mộng lại bật cười thành tiếng, cô khẽ huých cánh tay Giang Dục: “Ê, mày nghĩ bọn mình có được xem là bám vào nhà giàu không? Có phải sau này chị có thể ra ngoài khoác lác rồi không?”
Giang Dục mới tỉnh ngủ chưa lâu, cậu nghe vậy thì liếc cô một cái, cũng không đáp lại, chỉ có ánh mắt để lộ niềm vui và sự thỏa mãn thấp thoáng.
Tuy rằng hai người hẹn hò đã lâu, có được chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa, thế nhưng cảm giác được người nhà ủng hộ cũng không tệ chút nào.
Như thể mối quan hệ của hai người đã được người nhà chúc phúc, có được một tên gọi danh chính ngôn thuận vậy.
–
Không lâu sau Lê Ứng đã đến, khi ấy vẫn còn một lúc mới đến giờ cơm, Giang Dục bèn thay quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu đón anh.
Vừa bước đến cạnh xe Lê Ứng, Giang Dục đã bắt gặp anh đang chỉnh cà vạt trước kính chiếu hậu. Hôm nay anh diện một bộ âu phục, ngay cả tóc tai cũng được tạo kiểu gọn gàng. Trông rất trang trọng nhưng lại không hề cứng nhắc.
Hiện tại Lê Ứng vẫn đang học thạc sĩ, bình thường anh cũng không có nhiều dịp để mặc âu phục. Thi thoảng Giang Dục mới thấy anh mặc một lần, song lần nào cũng khiến người ta phải lóa mắt.
Lần đầu tiên trông thấy anh mặc âu phục, Giang Dục còn phải ngây ra mất một lúc. Sau này, biết được Giang Dục thích ngắm mình mặc âu phục, có lần Lê Ứng còn cố tình mặc vào thời điểm đặc biệt nào đó.
Quả nhiên cảm giác mới mẻ của Giang Dục tăng mạnh.
Giang Dục cố ý phát ra một tiếng “ôi chao”, cậu vắt hai tay lên khung cửa sổ xe, thuận miệng tâng bốc: “Ai đây ta? Đẹp trai thế, là bạn trai của em hửm?”
Lê Ứng nghiêng mắt nhìn về phía Giang Dục, đoạn bắt lấy tay cậu theo thói quen.
Giang Dục dùng tay còn lại ngoéo ngoéo cằm anh, lên tiếng đùa giỡn: “Con trai nhà ai đây, đẹp trai thế này, ra đường không sợ bị bắt đi à.”
Giang Dục đang ghé sát vào mặt Lê Ứng, đó là vị trí mà anh có thể dễ dàng chạm đến, ngu sao mà không hôn.
Thế là Lê Ứng thơm cậu một cái rõ kêu, anh cười nói: “Bắt thì bắt đi, dù sao cũng về nhà em cả thôi.”
“Thế bắt về rồi thì làm được gì?” Giang Dục lớn mật hỏi.
Trong một năm rưỡi qua, về những mặt khác thì cậu không có tiến bộ gì, nhưng riêng khả năng mồm mép thì lại tăng lên không ít.
Lê Ứng thừa hiểu cậu chỉ biết đùa giỡn lưu manh ở ngoài miệng, anh nhìn cậu với ý cười: “Em muốn làm gì?”
Giang Dục hơi đắn đo, sau đó cậu lại tiếp tục khua môi múa mép: “Trước hết anh cứ kể ra anh có kĩ năng đặc biệt gì, để em xem xem có đất dụng võ không, sau đó em mới cân nhắc có nên tiếp tục bắt anh về nhà không.”
Lê Ứng nhìn cậu vài giây, chợt cười một tiếng: “Được thôi.”
Nói xong, anh ghé vào sườn mặt Giang Dục rồi thủ thỉ vài câu.
Trong lúc lắng nghe Lê Ứng nói chuyện, Giang Dục lại nhác thấy có người đi ngang qua từ phía sau, cậu không khỏi nơm nớp trong lòng, vành tai thoáng chốc đỏ bừng.
Nói xong, Lê Ứng khẽ lùi lại, đoạn hỏi: “Được không em?”
Giang Dục liếc người qua đường đã đi xa với vẻ chột dạ, cậu nhỏ giọng mắng anh: “Ban ngày ban mặt, anh đừng nói mấy câu bậy bạ như thế được không?”
Lê Ứng ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, anh thong dong nói: “Em hỏi anh có thể làm được gì cho em mà, anh không được thể hiện bản thân một chút sao?”
Thấy Giang Dục không đáp lời, Lê Ứng lại nói tiếp: “Không sao cả, dù sao tối nay em cũng chuyển đến nhà anh rồi, về sau tha hồ có cơ hội.”
“…Ai thèm có cơ hội với anh.” Giang Dục làu bàu một câu.
Lê Ứng nhướng mày cực nhẹ, lại lên tiếng trêu cậu: “Về sau không phải qua điện thoại nữa, em muốn làm gì thì làm cái ấy, lúc nào cũng có thể trực tiếp tìm đến anh. Không tốt à?”
Thấy Lê Ứng vẫn nói không ngừng, Giang Dục bèn nhìn anh chằm chằm: “Anh nói đủ chưa? Anh thì được quyền giở trò lưu manh trực tiếp, còn em chỉ nói miệng thôi mà cũng không được à?”
Lê Ứng ra vẻ suy tư, sau đó anh cười nói: “Được mà. Chẳng phải anh đang khuyến khích em thực hiện mấy câu nói miệng đó thây?”
“Anh đẹp trai này, trông anh cũng tuấn tú lịch sự, có phải anh học văn không giỏi không?” Giang Dục nói, “Anh có biết nói miệng tức là sao không? Tức là chuyện gì không làm được thì mới gọi là nói miệng.”
Dừng một thoáng, Giang Dục lại khẽ càm ràm: “Anh tưởng ai cũng lưu manh như anh chắc.”
Trông thấy dáng vẻ này của cậu, Lê Ứng không kìm được mà bật cười.
Quả thật vừa rồi anh có nói với cậu rất nhiều câu không thích hợp với trẻ nhỏ, Lê Ứng cũng không nỡ trêu cậu nữa, anh ôm lấy gương mặt Giang Dục, khẽ thơm lên môi cậu rồi nhận lỗi: “Dạ, anh sai rồi.”
“…Chỉ biết dẻo miệng.” Giang Dục thầm mắng một câu.
Lê Ứng sửa sang lại cổ áo, anh dời đề tài đi: “Thế nào? Anh mặc như này đến gặp cô được chứ?”
Giang Dục đánh giá anh từ đầu đến chân vài lần, cậu không khỏi cảm thấy buồn cười: “Anh ăn mặc trang trọng như vậy làm gì, cũng đâu phải mẹ em chưa gặp anh bao giờ, anh cứ làm như mình đang đi đón dâu ấy.”
“Anh cũng muốn lắm.” Vừa dứt lời, Lê Ứng lại nghĩ đến gì đó, anh không khỏi nở nụ cười, “Trùng hợp là hôm nay anh cũng đón em đi thật.”
Anh cảm thán một câu: “Đón đi rồi, anh tuyệt đối sẽ không trả lại đâu.”
“Biến đi, đừng có nhân cơ hội mà trêu ghẹo em, anh nói cứ như em là món đồ gì đó vậy.” Giang Dục nói.
Hai người lại đùa giỡn vài câu, Lê Ứng chợt nghiêm mặt nói: “Anh muốn cho cô thấy thái độ của anh. Bất kể là bao lâu, anh sẽ mãi mãi dành cho em thái độ nghiêm túc nhất.”
Để việc sống chung sau này tiến triển một cách thuận lợi, từ lâu Giang Dục đã bắt đầu ám chỉ với người nhà.
Dẫu bà Giang nghe ra ý cậu, song khi ấy bà nghĩ không chừng đến lúc đó hai người lại chia tay, vậy nên bà không xem chuyện đó là việc gì to tát, chỉ vờ như chưa nghe thấy.
Thế nhưng thời gian trôi đi nhanh như cắt, thoắt cái Giang Dục đã học đến học kì cuối của năm tư, hai người cũng bất giác hẹn hò được một năm rưỡi.
Đừng nói là chia tay, suốt khoảng thời gian ấy hai người còn chẳng có lấy một lần cãi nhau to. Ngày nào bà Giang cũng trông mòn con mắt, kết quả lại thấy mối quan hệ của đôi gà bông này ngày một vững vàng hơn.
Đôi lúc ông bà Giang còn cãi cọ, nổi nóng với nhau vài lần. Ấy vậy mà bà lại chưa từng bắt gặp Giang Dục và Lê Ứng cãi nhau bao giờ, mỗi lần Giang Dục nói chuyện điện thoại thì hai người luôn dính lấy nhau như sam, đến mức bà còn chẳng buồn nhìn.
Thế là bà còn cố ý hỏi riêng Giang Mộng.
Theo lời giải thích của Giang Mộng, hai người bọn cậu vô cùng tự giác ở phương diện này. Bình thường người nào gây sự trước thì người đó sẽ chủ động xin lỗi, dỗ dành bên còn lại.
Từ trước đến nay Lê Ứng luôn thực hiện việc này rất tốt, anh gần như chẳng bao giờ chọc giận Giang Dục. Ngặt nỗi Giang Dục thì lại khác, cậu rất thích nói chuyện cợt nhả để trêu ghẹo Lê Ứng, đến khi chọc cho người kia không vui rồi, cậu lại dùng lời lẽ ngọt xớt để dỗ dành anh.
Việc này cũng không thể xem là cãi nhau, trong mắt Giang Mộng, đó chỉ đơn giản là thú vui của mấy đôi chim cu mà thôi.
Trong vòng một năm rưỡi, bà Giang đã mong ngóng hai người chia tay không biết bao nhiêu lần. Cứ trông mong mãi như thế, dần dà bà lại quen với sự hiện diện của Lê Ứng.
Suy cho cùng, quả thực Lê Ứng rất được lòng người khác ở tất cả mọi mặt.
Hơn nữa trong một năm rưỡi ấy, bà thực sự cảm nhận được sự thay đổi của Giang Dục. Bà nhận thấy Giang Dục của hiện tại vô cùng vui vẻ, từ trong ra ngoài đều thể hiện một niềm hạnh phúc khi được người khác yêu thương, được người khác chăm sóc đến nơi đến chốn.
Tuy rằng không thể miêu tả một cách cụ thể, nhưng với kinh nghiệm của bà Giang ở từng tuổi này, đây chỉ có thể là sức mạnh của cả việc yêu và được yêu.
–
Đêm trước ngày Giang Dục chuyển đến Hải Thành, cậu vừa nói chuyện điện thoại với Lê Ứng, vừa thu dọn đồ đạc trong phòng.
Hai người đang bàn bạc xem nên mang những gì, Giang Dục lười sắp xếp nên chỉ chất đống quần áo trên giường, cậu không nhịn được mà càm ràm một câu: “Chuyển nhà phiền quá đi, em không muốn chuyển nữa đâu.”
“Vậy em mang vài thứ thôi, đến đây anh đưa em đi mua.” Lê Ứng nói.
Giang Dục vừa nghe vậy đã vội vàng nhét thêm vài thứ vào va li: “Thế để em mang thêm một ít, đỡ phải vác xác ra ngoài mua.”
Lê Ứng bị sự lười biếng của cậu chọc cười.
Giang Dục lại nói với vẻ đúng lý hợp tình: “Anh đi hỏi thử đi, xem có đứa con trai nào thích đi shopping không.”
Về điểm này thì Lê Ứng cũng đồng tình: “Ừ, anh cũng không thích.”
Nói xong, anh dừng lại một thoáng rồi cười bảo: “Cơ mà, nếu được ngắm em thử quần áo thì anh thích lắm, cực kì mãn nhãn.”
Giang Dục giả vờ giả vịt hừ một tiếng, cậu cười nói: “Anh Lê của chúng ta đúng là ngày càng khéo miệng, rất được lòng em đó.”
Lê Ứng hùa theo: “Là do ngài đây dạy giỏi ạ.”
Đúng lúc này, có người gõ vang cánh cửa phòng rộng mở của Giang Dục. Bà Giang đứng đó nghe một lúc lâu, cuối cùng bà không nhịn được nữa, phải hắng giọng vài tiếng để nhắc nhở hai người.
Bấy giờ Giang Dục mới nhận ra mẹ mình đang đứng ở cửa: “Mẹ, sao mẹ đi không phát ra tiếng vậy, làm con sợ muốn chết.”
Bà Giang: “...”
Bản thân không để ý đến việc xung quanh, ngày nào cũng chỉ biết yêu đương, thế mà còn dám trách bà đi nhẹ chân.
Lê Ứng tự giác giữ im lặng.
Bà Giang cạn lời nhìn Giang Dục, có vẻ không muốn nhiều lời với cậu.
“Đang nói chuyện điện thoại với Tiểu Lê à?” Bà Giang biết mà vẫn hỏi.
“Không phải mẹ nghe được hết rồi à?” Giang Dục nói.
“...” Bà Giang nhận ra mình và Giang Dục nói chuyện không hợp cạ chút nào, bà lườm cậu một lúc rồi nói, “Bảo Tiểu Lê trưa mai lên nhà mình ăn cơm.”
Giang Dục khựng lại đôi chút, cậu nhìn mẹ mình, đoán thầm trong bụng không biết có phải là ý mà cậu đang nghĩ không.
Trái lại, Lê Ứng là người đầu tiên có phản ứng, anh lập tức lễ phép đáp: “Vâng, thế làm phiền cô rồi ạ, ngày mai con sẽ đến đúng giờ.”
“Không có gì, không phiền đâu con.” Bà Giang đáp một câu, dừng một thoáng, bà lại lịch sự nói, “Vậy cô không quấy rầy hai đứa nữa.”
Dứt lời, bà lại liếc Giang Dục một cái rồi mới lui ra ngoài.
Đợi bà Giang đi khuất, Giang Dục lập tức vọt đến đóng cửa phòng, sau đó cậu bổ nhào lên giường với vẻ phấn khích, lên tiếng trêu chọc Lê Ứng cho thỏa thích.
“Có ý gì nhỉ, tức là mẹ em đồng ý cho anh đến nhà làm rể rồi à?” Nói xong, sực nhận ra gì đó, cậu lại hừ một tiếng rồi sửa miệng, “Đến nhà làm dâu.”
Giang Dục rất thích trêu ghẹo anh ngoài miệng, Lê Ứng thấy nhưng chẳng trách, cũng mừng rỡ theo cậu.
“Chắc hẳn là ý đó.” Lê Ứng suy nghĩ trong giây lát rồi cười nói, “Để anh gọi điện cho mẹ hỏi ý kiến, xem ngày mai nên mang quà gì đến.”
Cân nhắc đến sự giàu có của gia đình họ, Giang Dục bèn nhắc nhở: “Anh mang đại gì đó là được rồi, bố mẹ em bình dân lắm, ngoài tiền ra thì hai người không thích gì cả, anh mua nhiều cũng phí.”
Lê Ứng thuận miệng ừ một tiếng.
Giang Dục nằm ềnh ra giường, hai người lại trò chuyện một lúc lâu.
Mãi đến khi sắc trời không còn sớm, trước khi chuẩn bị ngắt điện thoại, Lê Ứng đột nhiên chậc một tiếng rất khẽ.
“Sao thế?” Giang Dục vừa ngáp vừa hỏi anh.
Lê Ứng cười một tiếng, anh thẳng thắn đáp: “Anh hơi hồi hộp, nhỡ đâu anh không thông qua lần kiểm tra kéo dài một năm rưỡi này thì sao?”
“Sao lại thế được.” Giang Dục vô thức phản bác.
Nói đoạn, cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi cười bảo: “Không sao đâu, nếu anh không thông qua thì bọn mình bỏ trốn. Đợi gạo nấu thành cơm rồi, xem mọi người còn làm được gì.”
Lê Ứng bị cậu chọc cười, anh dừng lại đôi chút, đoạn không nhịn được mà trêu cậu: “Nhưng bọn mình đã nấu gạo thành cơm không biết bao nhiêu lần rồi, thế phải bỏ trốn mấy lần cho đủ đây?”
Giang Dục: “…Biến đi, đồ lưu manh.”
–
Ngày hôm sau, từ sáng sớm bà Giang đã mua rất nhiều đồ ăn, vừa về đến nhà thì bà đã xông vào bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Âm thanh phát ra từ phòng bếp không nhỏ, lại có mùi thơm lan ra, không lâu sau hai chị em đã bị đánh thức.
Hai người bước ra khỏi phòng thì trùng hợp đụng mặt nhau trước cửa, đôi bên trông thấy một đống rau củ tươi nằm chất đống trên bàn ăn.
Thấy thế, Giang Mộng bèn liếc sang Giang Dục đứng cạnh, cô không kìm được mà trêu: “Hẳn là lần này có ý định chấp nhận Lê Ứng rồi. Hai người bọn bây cũng không dễ dàng gì, coi như tu thành chính quả rồi ha.”
Dứt lời, Giang Mộng lại bật cười thành tiếng, cô khẽ huých cánh tay Giang Dục: “Ê, mày nghĩ bọn mình có được xem là bám vào nhà giàu không? Có phải sau này chị có thể ra ngoài khoác lác rồi không?”
Giang Dục mới tỉnh ngủ chưa lâu, cậu nghe vậy thì liếc cô một cái, cũng không đáp lại, chỉ có ánh mắt để lộ niềm vui và sự thỏa mãn thấp thoáng.
Tuy rằng hai người hẹn hò đã lâu, có được chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa, thế nhưng cảm giác được người nhà ủng hộ cũng không tệ chút nào.
Như thể mối quan hệ của hai người đã được người nhà chúc phúc, có được một tên gọi danh chính ngôn thuận vậy.
–
Không lâu sau Lê Ứng đã đến, khi ấy vẫn còn một lúc mới đến giờ cơm, Giang Dục bèn thay quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu đón anh.
Vừa bước đến cạnh xe Lê Ứng, Giang Dục đã bắt gặp anh đang chỉnh cà vạt trước kính chiếu hậu. Hôm nay anh diện một bộ âu phục, ngay cả tóc tai cũng được tạo kiểu gọn gàng. Trông rất trang trọng nhưng lại không hề cứng nhắc.
Hiện tại Lê Ứng vẫn đang học thạc sĩ, bình thường anh cũng không có nhiều dịp để mặc âu phục. Thi thoảng Giang Dục mới thấy anh mặc một lần, song lần nào cũng khiến người ta phải lóa mắt.
Lần đầu tiên trông thấy anh mặc âu phục, Giang Dục còn phải ngây ra mất một lúc. Sau này, biết được Giang Dục thích ngắm mình mặc âu phục, có lần Lê Ứng còn cố tình mặc vào thời điểm đặc biệt nào đó.
Quả nhiên cảm giác mới mẻ của Giang Dục tăng mạnh.
Giang Dục cố ý phát ra một tiếng “ôi chao”, cậu vắt hai tay lên khung cửa sổ xe, thuận miệng tâng bốc: “Ai đây ta? Đẹp trai thế, là bạn trai của em hửm?”
Lê Ứng nghiêng mắt nhìn về phía Giang Dục, đoạn bắt lấy tay cậu theo thói quen.
Giang Dục dùng tay còn lại ngoéo ngoéo cằm anh, lên tiếng đùa giỡn: “Con trai nhà ai đây, đẹp trai thế này, ra đường không sợ bị bắt đi à.”
Giang Dục đang ghé sát vào mặt Lê Ứng, đó là vị trí mà anh có thể dễ dàng chạm đến, ngu sao mà không hôn.
Thế là Lê Ứng thơm cậu một cái rõ kêu, anh cười nói: “Bắt thì bắt đi, dù sao cũng về nhà em cả thôi.”
“Thế bắt về rồi thì làm được gì?” Giang Dục lớn mật hỏi.
Trong một năm rưỡi qua, về những mặt khác thì cậu không có tiến bộ gì, nhưng riêng khả năng mồm mép thì lại tăng lên không ít.
Lê Ứng thừa hiểu cậu chỉ biết đùa giỡn lưu manh ở ngoài miệng, anh nhìn cậu với ý cười: “Em muốn làm gì?”
Giang Dục hơi đắn đo, sau đó cậu lại tiếp tục khua môi múa mép: “Trước hết anh cứ kể ra anh có kĩ năng đặc biệt gì, để em xem xem có đất dụng võ không, sau đó em mới cân nhắc có nên tiếp tục bắt anh về nhà không.”
Lê Ứng nhìn cậu vài giây, chợt cười một tiếng: “Được thôi.”
Nói xong, anh ghé vào sườn mặt Giang Dục rồi thủ thỉ vài câu.
Trong lúc lắng nghe Lê Ứng nói chuyện, Giang Dục lại nhác thấy có người đi ngang qua từ phía sau, cậu không khỏi nơm nớp trong lòng, vành tai thoáng chốc đỏ bừng.
Nói xong, Lê Ứng khẽ lùi lại, đoạn hỏi: “Được không em?”
Giang Dục liếc người qua đường đã đi xa với vẻ chột dạ, cậu nhỏ giọng mắng anh: “Ban ngày ban mặt, anh đừng nói mấy câu bậy bạ như thế được không?”
Lê Ứng ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, anh thong dong nói: “Em hỏi anh có thể làm được gì cho em mà, anh không được thể hiện bản thân một chút sao?”
Thấy Giang Dục không đáp lời, Lê Ứng lại nói tiếp: “Không sao cả, dù sao tối nay em cũng chuyển đến nhà anh rồi, về sau tha hồ có cơ hội.”
“…Ai thèm có cơ hội với anh.” Giang Dục làu bàu một câu.
Lê Ứng nhướng mày cực nhẹ, lại lên tiếng trêu cậu: “Về sau không phải qua điện thoại nữa, em muốn làm gì thì làm cái ấy, lúc nào cũng có thể trực tiếp tìm đến anh. Không tốt à?”
Thấy Lê Ứng vẫn nói không ngừng, Giang Dục bèn nhìn anh chằm chằm: “Anh nói đủ chưa? Anh thì được quyền giở trò lưu manh trực tiếp, còn em chỉ nói miệng thôi mà cũng không được à?”
Lê Ứng ra vẻ suy tư, sau đó anh cười nói: “Được mà. Chẳng phải anh đang khuyến khích em thực hiện mấy câu nói miệng đó thây?”
“Anh đẹp trai này, trông anh cũng tuấn tú lịch sự, có phải anh học văn không giỏi không?” Giang Dục nói, “Anh có biết nói miệng tức là sao không? Tức là chuyện gì không làm được thì mới gọi là nói miệng.”
Dừng một thoáng, Giang Dục lại khẽ càm ràm: “Anh tưởng ai cũng lưu manh như anh chắc.”
Trông thấy dáng vẻ này của cậu, Lê Ứng không kìm được mà bật cười.
Quả thật vừa rồi anh có nói với cậu rất nhiều câu không thích hợp với trẻ nhỏ, Lê Ứng cũng không nỡ trêu cậu nữa, anh ôm lấy gương mặt Giang Dục, khẽ thơm lên môi cậu rồi nhận lỗi: “Dạ, anh sai rồi.”
“…Chỉ biết dẻo miệng.” Giang Dục thầm mắng một câu.
Lê Ứng sửa sang lại cổ áo, anh dời đề tài đi: “Thế nào? Anh mặc như này đến gặp cô được chứ?”
Giang Dục đánh giá anh từ đầu đến chân vài lần, cậu không khỏi cảm thấy buồn cười: “Anh ăn mặc trang trọng như vậy làm gì, cũng đâu phải mẹ em chưa gặp anh bao giờ, anh cứ làm như mình đang đi đón dâu ấy.”
“Anh cũng muốn lắm.” Vừa dứt lời, Lê Ứng lại nghĩ đến gì đó, anh không khỏi nở nụ cười, “Trùng hợp là hôm nay anh cũng đón em đi thật.”
Anh cảm thán một câu: “Đón đi rồi, anh tuyệt đối sẽ không trả lại đâu.”
“Biến đi, đừng có nhân cơ hội mà trêu ghẹo em, anh nói cứ như em là món đồ gì đó vậy.” Giang Dục nói.
Hai người lại đùa giỡn vài câu, Lê Ứng chợt nghiêm mặt nói: “Anh muốn cho cô thấy thái độ của anh. Bất kể là bao lâu, anh sẽ mãi mãi dành cho em thái độ nghiêm túc nhất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook