Nam Thần Công Lược Hệ Thống
-
Chương 76
Kỳ thực nói tới chữ nhàn này, Hạ Lăng vẫn luôn rối rắm vô cùng, vì sao những người ‘cấp bậc’ càng cao trong công ty thì lại càng giống như người không có việc gì để làm. Lấy Tiêu Lạc tới làm ví dụ điển hình. Căn cứ theo nhiều ngày mà Hạ Lăng đã quan sát, hắn đối với lịch trình an bài hằng ngày của Tiêu Lạc rốt cuộc cũng đã có một chút hiểu biết.
Tổng thể mà nói thì mỗi ngày của Tiêu Lạc đều lặp đi lặp lại.
Đúng giờ đứng cắm cọc tại trước cửa thang máy để chờ hắn → đi theo hắn vào trong văn phòng sau đó ngồi tại văn phòng ngẩn người một giờ → trở lại văn phòng của y tiếp tục làm (ngẩn) việc (người) → xử lý một ít văn kiện (ước chừng không tới 10 phút) → nhắn tin nhắn rủ hắn đi ăn cơm trưa → mỗi lần đều xuất hiện ở ngay giây đầu tiên sau khi bản thân hắn thu dọn xong tài liệu trên bàn → cùng nhau ăn cơm trưa rồi nói chuyện lý tưởng nhân sinh → cùng nhau trở về công ty → tiếp tục ở trong văn phòng của y để ngẩn người → nhắn tin nhắn tán gẫu (kỳ thực văn vòng ở ngay bên cạnh) → ngẫu nhiên sẽ nhắn tới một tin nhắn → xử lý một ít văn kiện (đại khái không tới 20 phút) → nhắn tin nhắn hẹn hắn đi ăn cơm tối → sau đó đưa hắn trở về nhà.
Hỗn đản, vì sao Tiêu Lạc lại có thể nhàn tới như vậy! Làm một đại BOSS, Tiêu Lạc nhàn rỗi căn bản là quá đáng quá mức rồi a! Dựa vào cái gì thân làm một tiểu công nhân như hắn, mỗi ngày công tác đều là vài tiếng đồng hồ, thời gian ngoài giờ còn phải đối mặt với một đống những chồng văn kiện a!
Mệt mỏi quá, không muốn tiếp tục yêu nữa.
Đối với hoạt động tâm lý phức tạp của Hạ Lăng, thực hiển nhiên Tiêu Lạc căn bản không hề biết tới. Cho nên ở trong mắt của y, biểu tình phong phú trên khuôn mặt của Hạ Lăng có thể viết thành một đống hệ liệt như [Tôi có kỹ xảo biểu cảm đặc biệt], [Cùng tôi học kỹ năng biểu cảm], [Tạm ngừng bắt chiếc biểu cảm],…
Chỉ cần tưởng tượng như vậy không thô,i đã đủ để khiến cho y muốn hôn mê, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung mới tốt. Tiêu Lạc sau khi tự hỏi xong, mới dùng ngữ khí hơi nghi vấn nói, “Hạ Lăng, cậu sẽ không phải là có bệnh đấy chứ?” Thời điểm nghe thấy Tiêu Lạc hỏi vấn đề này, Hạ Lăng sửng sốt hơn nửa ngày. Tiêu Lạc cũng hiểu được hỏi như vậy có chút không thích hợp, cho nên y ở phía sau bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên tôi không phải nói tới cái loại đầu óc có bệnh mang hàm ý mắng chửi gì đó, chỉ là cảm thấy biểu tình trên mặt của cậu rất kỳ quái, có phải hay không tới ngày?”
[Hệ thống nêu lên: o(*≧▽≦)ツ Người chơi Tiêu Lạc đối với Player tạo thành một kích xuyên tâm, HP -99999.]
* HP: thanh máu trong game, máu bị trừ hết sẽ chết
[/tạm biệt/] Tôi cảm nhận được bản thân đã rước lấy sự ác ý của thế giới, cùng với ác ý từ thủ trưởng và hệ thống nhà mình [/tạm biệt/]
Đương nhiên thời điểm mà oán khí toàn thân của Hạ Lăng còn chưa kịp tỏa ra, Tiêu Lạc đã kéo Hạ Lăng đi tới một nhà hàng cách công ty không tính là quá xa. Đồ ăn trong nhà hàng này rất đắt, nhưng mà hương vị thực sự rất ngon, đối với loại người ham ăn như Hạ Lăng mà nói, đây quả thực là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Cho nên Hạ Lăng từ lúc tiến vào trong nhà hàng này để dùng bữa mà nói, chúng ta có thể dùng một từ ngữ chuẩn xác tới để hình dung, đó chính là đầy huyết sống lại. Kỳ thực đối với những người ham ăn, có đồ ăn là sẽ dễ dàng chấn an được bọn họ, huống chi nói tới loại sinh vật vừa ham ăn lại còn vừa ngu xuẩn như Hạ Lăng. Hơn nữa trong nhà hàng này vừa vặn lại có rất nhiều món mà hắn yêu thích.
Tiêu Lạc bảo để cho Hạ Lăng bồi mình đi ăn cơm trưa, chẳng bằng nói y là bồi Hạ Lăng đi ăn, bởi vì những món ăn này y cũng không có ăn bao nhiêu, đại bộ phận đều là do Hạ Lăng chọn, y chỉ ngồi ở một bên lúc có lúc không cùng Hạ Lăng nói chuyện phiếm. Lại nói tiếp, y đã thực lâu rồi không có gặp được ai có thể ngồi ở bên cạnh y trong thời gian dài như vậy.
Đổi lại trước kia, người khác đều đem y trở thành kẻ điên hoặc là quái vật, thử hỏi có ai dám tiếp xúc nhiều với một con quái vật trong mắt người bình thường. Hơn nữa tới bây giờ, cũng không có một ai dám tự nhiên bình thản đối mặt với y như vậy, tự nhiên như thể bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau. Hạ Lăng là một tồn tại đặc biệt.
Đặc biệt tới mức không cần suy đoán quá nhiều, y cũng có thể dễ dàng xác nhận được thân phận chân thực của Hạ Lăng. Tiêu Lạc muốn lưu lại Hạ Lăng, y chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa, một khoảng thời gian không nhiều lắm. Nói y ích kỉ cũng được, y chính là muốn lưu lại người này, để hắn có thể làm bạn với y. Y không muốn tiếp tục sống trong một thế giới cô độc nữa.
Hạ Lăng khi còn làm con mèo nhỏ, không nên đưa cho y hi vọng, nếu không có hi vọng, thì cũng sẽ không có thất vọng. Bởi vì ngay từ ban đầu, y vẫn luôn cô độc, làm một cá thể bị bài xích. Tiêu Lạc cũng hi vọng trên thế giới này có một người có thể ở bên cạnh chính mình, chỉ cần một người là tốt rồi.
Y thầm nghĩ cứ như vậy ích kỉ một lần. Tiêu Lạc nhìn bộ dáng Hạ Lăng đang không ngừng đem đồ ăn nhét vào trong miệng, ánh mắt kia không ngừng di chuyển xuống dưới, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên chiếc bát trống rỗng. Ảnh ngược ánh sáng của ngọn đèn nhu hòa treo trên trần nhà trong nháy mắt đâm vào trong mắt khiến cho y cảm thấy có chút nhoi nhói.
….
Sau bữa cơm trưa này, Tiêu Lạc tựa như có tâm sự gì đó. Dù sao Hạ Lăng cũng có thể nhìn ra được một chút phiền não từ trên biểu cảm của Tiêu Lạc. Rõ ràng vừa rồi hẳn là không có phát sinh ra chuyện gì thực đặc biệt đi. Tuy rằng Hạ Lăng có chút tò mò, nhưng mà hắn còn chưa tới mức vì tò mò mà đi truy hỏi lý do, nhiều nhất cũng chỉ mang tâm lý ‘tò mò nhưng không miệt mài theo đuổi’.
Trở lại văn phòng, Hạ Lăng liền thấy Tiêu Lạc đem cửa văn phòng của y đóng lại, hơn nữa hình như còn khóa bên trong, không để cho người ở bên ngoài đi vào. Bởi vì hiệu quả cách âm của văn phòng rất tốt, Hạ Lăng có đứng sát cửa cũng không nghe được gì cả, huống chi bên ngoài còn có camera theo dõi mở liên tục trong 24 giờ.
Hắn cũng không muốn bị Tiêu Lạc bảo là có bệnh gì đó, quả thực là quá ngược tâm. Chính là Hạ Lăng cũng không biết, thời điểm từ trước khi hắn cùng Tiêu Lạc đi ăn cơm trưa, Bạch Lê vẫn luôn đứng tại một chỗ xa xa lẳng lặng trông theo hai người bọn họ. Tiêu Lạc tiếp nhận được ánh mắt không mang theo bất luận một tia tình cảm nào của Bạch Lê, vốn cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng mà nhìn thấy loại ánh mắt trù tính hết thảy mà Bạch Lê hướng về phía Hạ Lăng, khiến cho y cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa Bạch Lê hiển nhiên là muốn cùng y nói gì đó, cho nên Tiêu Lạc sau khi cùng Hạ Lăng dùng bữa xong, tâm tình liền biến đổi. Đóng cửa lại, đảm bảo Hạ Lăng không có đem lực chú ý quá lớn đặt lên trên người của mình, Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Bạch Lê đang ngồi ở trên chiếc ghế phía sau bàn công tác.
Không thể không nói, Bạch Lê bộ dạng rất dễ nhìn, nếu như không suy xét tới cặp mắt toàn bộ đều là màu đen kia. Đáng tiếc, Tiêu Lạc giờ khắc này căn bản không có hứng thú xem xem Bạch Lê rốt cuộc có bao nhiêu dễ nhìn, đối với toàn bộ những kẻ muốn cướp đi Hạ Lăng từ trong bàn tay của mình, y hoàn toàn không cần cố ý để ý tới đối phương.
“Tiêu Lạc.” Ngữ khí của Bạch Lê thực bình thản, nghe không ra một tia cảm tình nào, lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo phía sau sống lưng, “Ngươi không biết, trò chơi của ngươi hẳn là nên chấm dứt đúng lúc sao?” Quả nhiên chạy tới là vì muốn để cho Hạ Lăng rời đi, nhưng mà tính sao, y muốn lưu Hạ Lăng lại, ai cũng không thể ngăn cản được.
“Trò chơi tự nhiên sẽ kết thúc, nhưng mà không phải hiện tại… Ta chỉ cần chờ là tốt rồi, đương nhiên, ngươi cũng sẽ có thể nhìn ta cho tới khi trò chơi chấm dứt, nhưng mà ngươi vĩnh viễn không được phép nhúng tay vào trong chuyện này. Ở tình huống này, ta biết ngươi sẽ không ngồi chờ chết, nói đơn giản hơn một chút, ta đoán rằng ngươi có thể sẽ trực tiếp giết chết ta… Nhưng mà hiện tại thoạt nhìn, năng lực của ngươi giống như đang bị hạn chế. Bạch Lê, ngươi không biết rằng hiện tại ngươi căn bản cái gì cũng không thể làm được sao?”
Lời nói của Tiêu Lạc vô cùng dứt khoát, nhưng mà cũng là sự thực. Năng lượng của Bạch Lê quả thực đã khôi phục lại một chút, nhưng mà không thể duy trì liên tục trong khoảng thời gian dài. Thứ đồ buộc định trong cơ thể của Hạ Lăng cũng đã nhận ra được điểm này, mượn cơ hội không ngừng làm suy yếu năng lượng của y. Nếu Tiêu Lạc tiếp tục kéo dài thời gian mà Hạ Lăng ở lại tại trên thế giới này, chuyện này mặc kệ đối với Bạch Lê hay Hạ Lăng, đều sẽ là một phiền toái rất lớn.
Tổng thể mà nói thì mỗi ngày của Tiêu Lạc đều lặp đi lặp lại.
Đúng giờ đứng cắm cọc tại trước cửa thang máy để chờ hắn → đi theo hắn vào trong văn phòng sau đó ngồi tại văn phòng ngẩn người một giờ → trở lại văn phòng của y tiếp tục làm (ngẩn) việc (người) → xử lý một ít văn kiện (ước chừng không tới 10 phút) → nhắn tin nhắn rủ hắn đi ăn cơm trưa → mỗi lần đều xuất hiện ở ngay giây đầu tiên sau khi bản thân hắn thu dọn xong tài liệu trên bàn → cùng nhau ăn cơm trưa rồi nói chuyện lý tưởng nhân sinh → cùng nhau trở về công ty → tiếp tục ở trong văn phòng của y để ngẩn người → nhắn tin nhắn tán gẫu (kỳ thực văn vòng ở ngay bên cạnh) → ngẫu nhiên sẽ nhắn tới một tin nhắn → xử lý một ít văn kiện (đại khái không tới 20 phút) → nhắn tin nhắn hẹn hắn đi ăn cơm tối → sau đó đưa hắn trở về nhà.
Hỗn đản, vì sao Tiêu Lạc lại có thể nhàn tới như vậy! Làm một đại BOSS, Tiêu Lạc nhàn rỗi căn bản là quá đáng quá mức rồi a! Dựa vào cái gì thân làm một tiểu công nhân như hắn, mỗi ngày công tác đều là vài tiếng đồng hồ, thời gian ngoài giờ còn phải đối mặt với một đống những chồng văn kiện a!
Mệt mỏi quá, không muốn tiếp tục yêu nữa.
Đối với hoạt động tâm lý phức tạp của Hạ Lăng, thực hiển nhiên Tiêu Lạc căn bản không hề biết tới. Cho nên ở trong mắt của y, biểu tình phong phú trên khuôn mặt của Hạ Lăng có thể viết thành một đống hệ liệt như [Tôi có kỹ xảo biểu cảm đặc biệt], [Cùng tôi học kỹ năng biểu cảm], [Tạm ngừng bắt chiếc biểu cảm],…
Chỉ cần tưởng tượng như vậy không thô,i đã đủ để khiến cho y muốn hôn mê, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung mới tốt. Tiêu Lạc sau khi tự hỏi xong, mới dùng ngữ khí hơi nghi vấn nói, “Hạ Lăng, cậu sẽ không phải là có bệnh đấy chứ?” Thời điểm nghe thấy Tiêu Lạc hỏi vấn đề này, Hạ Lăng sửng sốt hơn nửa ngày. Tiêu Lạc cũng hiểu được hỏi như vậy có chút không thích hợp, cho nên y ở phía sau bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên tôi không phải nói tới cái loại đầu óc có bệnh mang hàm ý mắng chửi gì đó, chỉ là cảm thấy biểu tình trên mặt của cậu rất kỳ quái, có phải hay không tới ngày?”
[Hệ thống nêu lên: o(*≧▽≦)ツ Người chơi Tiêu Lạc đối với Player tạo thành một kích xuyên tâm, HP -99999.]
* HP: thanh máu trong game, máu bị trừ hết sẽ chết
[/tạm biệt/] Tôi cảm nhận được bản thân đã rước lấy sự ác ý của thế giới, cùng với ác ý từ thủ trưởng và hệ thống nhà mình [/tạm biệt/]
Đương nhiên thời điểm mà oán khí toàn thân của Hạ Lăng còn chưa kịp tỏa ra, Tiêu Lạc đã kéo Hạ Lăng đi tới một nhà hàng cách công ty không tính là quá xa. Đồ ăn trong nhà hàng này rất đắt, nhưng mà hương vị thực sự rất ngon, đối với loại người ham ăn như Hạ Lăng mà nói, đây quả thực là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Cho nên Hạ Lăng từ lúc tiến vào trong nhà hàng này để dùng bữa mà nói, chúng ta có thể dùng một từ ngữ chuẩn xác tới để hình dung, đó chính là đầy huyết sống lại. Kỳ thực đối với những người ham ăn, có đồ ăn là sẽ dễ dàng chấn an được bọn họ, huống chi nói tới loại sinh vật vừa ham ăn lại còn vừa ngu xuẩn như Hạ Lăng. Hơn nữa trong nhà hàng này vừa vặn lại có rất nhiều món mà hắn yêu thích.
Tiêu Lạc bảo để cho Hạ Lăng bồi mình đi ăn cơm trưa, chẳng bằng nói y là bồi Hạ Lăng đi ăn, bởi vì những món ăn này y cũng không có ăn bao nhiêu, đại bộ phận đều là do Hạ Lăng chọn, y chỉ ngồi ở một bên lúc có lúc không cùng Hạ Lăng nói chuyện phiếm. Lại nói tiếp, y đã thực lâu rồi không có gặp được ai có thể ngồi ở bên cạnh y trong thời gian dài như vậy.
Đổi lại trước kia, người khác đều đem y trở thành kẻ điên hoặc là quái vật, thử hỏi có ai dám tiếp xúc nhiều với một con quái vật trong mắt người bình thường. Hơn nữa tới bây giờ, cũng không có một ai dám tự nhiên bình thản đối mặt với y như vậy, tự nhiên như thể bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau. Hạ Lăng là một tồn tại đặc biệt.
Đặc biệt tới mức không cần suy đoán quá nhiều, y cũng có thể dễ dàng xác nhận được thân phận chân thực của Hạ Lăng. Tiêu Lạc muốn lưu lại Hạ Lăng, y chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa, một khoảng thời gian không nhiều lắm. Nói y ích kỉ cũng được, y chính là muốn lưu lại người này, để hắn có thể làm bạn với y. Y không muốn tiếp tục sống trong một thế giới cô độc nữa.
Hạ Lăng khi còn làm con mèo nhỏ, không nên đưa cho y hi vọng, nếu không có hi vọng, thì cũng sẽ không có thất vọng. Bởi vì ngay từ ban đầu, y vẫn luôn cô độc, làm một cá thể bị bài xích. Tiêu Lạc cũng hi vọng trên thế giới này có một người có thể ở bên cạnh chính mình, chỉ cần một người là tốt rồi.
Y thầm nghĩ cứ như vậy ích kỉ một lần. Tiêu Lạc nhìn bộ dáng Hạ Lăng đang không ngừng đem đồ ăn nhét vào trong miệng, ánh mắt kia không ngừng di chuyển xuống dưới, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên chiếc bát trống rỗng. Ảnh ngược ánh sáng của ngọn đèn nhu hòa treo trên trần nhà trong nháy mắt đâm vào trong mắt khiến cho y cảm thấy có chút nhoi nhói.
….
Sau bữa cơm trưa này, Tiêu Lạc tựa như có tâm sự gì đó. Dù sao Hạ Lăng cũng có thể nhìn ra được một chút phiền não từ trên biểu cảm của Tiêu Lạc. Rõ ràng vừa rồi hẳn là không có phát sinh ra chuyện gì thực đặc biệt đi. Tuy rằng Hạ Lăng có chút tò mò, nhưng mà hắn còn chưa tới mức vì tò mò mà đi truy hỏi lý do, nhiều nhất cũng chỉ mang tâm lý ‘tò mò nhưng không miệt mài theo đuổi’.
Trở lại văn phòng, Hạ Lăng liền thấy Tiêu Lạc đem cửa văn phòng của y đóng lại, hơn nữa hình như còn khóa bên trong, không để cho người ở bên ngoài đi vào. Bởi vì hiệu quả cách âm của văn phòng rất tốt, Hạ Lăng có đứng sát cửa cũng không nghe được gì cả, huống chi bên ngoài còn có camera theo dõi mở liên tục trong 24 giờ.
Hắn cũng không muốn bị Tiêu Lạc bảo là có bệnh gì đó, quả thực là quá ngược tâm. Chính là Hạ Lăng cũng không biết, thời điểm từ trước khi hắn cùng Tiêu Lạc đi ăn cơm trưa, Bạch Lê vẫn luôn đứng tại một chỗ xa xa lẳng lặng trông theo hai người bọn họ. Tiêu Lạc tiếp nhận được ánh mắt không mang theo bất luận một tia tình cảm nào của Bạch Lê, vốn cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng mà nhìn thấy loại ánh mắt trù tính hết thảy mà Bạch Lê hướng về phía Hạ Lăng, khiến cho y cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa Bạch Lê hiển nhiên là muốn cùng y nói gì đó, cho nên Tiêu Lạc sau khi cùng Hạ Lăng dùng bữa xong, tâm tình liền biến đổi. Đóng cửa lại, đảm bảo Hạ Lăng không có đem lực chú ý quá lớn đặt lên trên người của mình, Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Bạch Lê đang ngồi ở trên chiếc ghế phía sau bàn công tác.
Không thể không nói, Bạch Lê bộ dạng rất dễ nhìn, nếu như không suy xét tới cặp mắt toàn bộ đều là màu đen kia. Đáng tiếc, Tiêu Lạc giờ khắc này căn bản không có hứng thú xem xem Bạch Lê rốt cuộc có bao nhiêu dễ nhìn, đối với toàn bộ những kẻ muốn cướp đi Hạ Lăng từ trong bàn tay của mình, y hoàn toàn không cần cố ý để ý tới đối phương.
“Tiêu Lạc.” Ngữ khí của Bạch Lê thực bình thản, nghe không ra một tia cảm tình nào, lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo phía sau sống lưng, “Ngươi không biết, trò chơi của ngươi hẳn là nên chấm dứt đúng lúc sao?” Quả nhiên chạy tới là vì muốn để cho Hạ Lăng rời đi, nhưng mà tính sao, y muốn lưu Hạ Lăng lại, ai cũng không thể ngăn cản được.
“Trò chơi tự nhiên sẽ kết thúc, nhưng mà không phải hiện tại… Ta chỉ cần chờ là tốt rồi, đương nhiên, ngươi cũng sẽ có thể nhìn ta cho tới khi trò chơi chấm dứt, nhưng mà ngươi vĩnh viễn không được phép nhúng tay vào trong chuyện này. Ở tình huống này, ta biết ngươi sẽ không ngồi chờ chết, nói đơn giản hơn một chút, ta đoán rằng ngươi có thể sẽ trực tiếp giết chết ta… Nhưng mà hiện tại thoạt nhìn, năng lực của ngươi giống như đang bị hạn chế. Bạch Lê, ngươi không biết rằng hiện tại ngươi căn bản cái gì cũng không thể làm được sao?”
Lời nói của Tiêu Lạc vô cùng dứt khoát, nhưng mà cũng là sự thực. Năng lượng của Bạch Lê quả thực đã khôi phục lại một chút, nhưng mà không thể duy trì liên tục trong khoảng thời gian dài. Thứ đồ buộc định trong cơ thể của Hạ Lăng cũng đã nhận ra được điểm này, mượn cơ hội không ngừng làm suy yếu năng lượng của y. Nếu Tiêu Lạc tiếp tục kéo dài thời gian mà Hạ Lăng ở lại tại trên thế giới này, chuyện này mặc kệ đối với Bạch Lê hay Hạ Lăng, đều sẽ là một phiền toái rất lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook