Nam Thần Công Lược Hệ Thống
-
Chương 39: ✥ ĐỆ THẤT VỊ: LANG BĂM ✥
“Bác sĩ Hạ, bệnh nhân tìm anh nằm ở đây.” Nữ nhân mặc một bộ y phục hộ sĩ màu hồng nhạt chỉ chỉ cửa phòng bán mở cách đó không xa, sau đó nghĩ nghĩ, đi tới bên tai Hạ Lăng thấp giọng nói, “Người ở bên trong hình như là một ngôi sao, bác sĩ Hạ tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Không cần hộ sĩ nói thì Hạ Lăng cũng biết rõ người bên trong là ai, nhưng mà hắn vẫn hướng hộ sĩ gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã hiểu được thân phận cùng địa vị khó chọc tới của người ở bên trong. Tuy rằng nói như vậy, nhưng Hạ Lăng vẫn phải cùng đối phương nhấc lên quan hệ, bởi vì mục tiêu công lược ở vị diện này của hắn chính là người đang chờ hắn tới chữa bệnh. Vị ngôi sao gần nhất đã hái được vòng nguyệt quế Ảnh đế này, lại không biết bởi vì nguyên nhân gì, mà lỗ tai trở nên giống như sắp điếc.
Có câu ngạn ngữ nói như thế này, cá cùng tay gấu không thể cùng lấy.
Thật tốt a, Thượng đế mở ra cho ngươi một cánh cửa, sau đó tùy tay đem cửa sổ ở bên cạnh đóng lại.
Hạ Lăng đi tới trước cửa, xuất phát từ lễ phép vẫn nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Mặc kệ vị ở bên trong hiện tại có phải đang chẳng giữ hình tượng gì ghé vào trên bàn ngủ chảy nước miếng hay không, dám chắc nếu hắn post lên weibo của mình vẫn sẽ có cả tá người điên cuồng bình luận khen ngợi. Hắn gõ xong, giây tiếp theo liền đẩy ra cánh cửa kia, sau đó hắn lập tức thấy được đôi mắt màu rám nắng xinh đẹp kia.
Hạ Lăng dám cược, hắn về sau sẽ dùng đôi mắt xinh đẹp tựa như bảo thạch này để gọi người nam nhân trước mặt. Ừ, ánh mắt là trọng điểm.
Nam nhân đeo một cái khẩu trang màu trắng, hiển nhiên không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của mình, nhưng từ những chỗ không bị khẩu trang che lấp, thật không khó tưởng tượng ra đây chính là một vị siêu cấp soái ca. Bất quá đã quen nhìn loại nam nhân vừa đẹp trai vừa có tiền lại đầy tiềm ẩn thế này, Hạ Lăng ngược lại dị thường bình tĩnh, ngồi xuống trên ghế xoay cách nam nhân đối diện một chiếc bàn.
Nam nhân thấy Hạ Lăng nói cũng không nói, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Hạ Lăng một chút, sau đó cúi đầu bắt đầu nghịch chiếc điện thoại di động từ lúc bản thân tiến vào phòng bệnh liền không buông ra. Người bệnh thờ ơ như vậy, Hạ Lăng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn chữa bệnh cho người bệnh, nhưng ấn tượng đầu tiên cũng rất trọng yếu có được hay không!
Hắn thanh thanh cổ họng, sau đó dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, hướng tới nam nhân hỏi: “Tên là gì?”
“Giang Mục.”
Giang Mục nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào Hạ Lăng, khiến cho Hạ Lăng có một loại lỗi giác ‘kỳ thực di động ở trong tay y mới là bác sĩ chủ trì chữa bệnh cho y’. Tóm lại tên này muốn tìm di động để coi bệnh hay tìm hắn để coi bệnh đây a? Quả nhiên đầu óc không bình thường!
“Giang tiên sinh, trước khi chữa bệnh cho anh, tôi nghĩ nên cùng anh nói hai điều. Một, mời anh tôn trọng tôi một chút, thời điểm đang nói chuyện phiền toái không sử dụng di động. Bất quá nếu anh muốn tìm di động để chữa bệnh, tôi cũng không chào đón anh, anh có thể xuất môn quẹo trái rời khỏi bệnh viện. Hai, phiền toái anh đem khẩu trang lấy xuống, chướng mắt, tôi có chứng cưỡng ép, không thấy chỉnh thể khuôn mặt người bệnh thì không thể chữa bệnh được cho đối phương. Nếu không làm được, thỉnh đối chiếu lại với kết cục của điều thứ nhất.”
╮(╯▽╰)╭ nói cái gì chứng ép buộc chỉ là trò đùa, ai bảo y đeo khẩu trang.
Giang Mục hiển nhiên bị lời nói của Hạ Lăng làm cho kinh sợ, [đường trọng điểm] ánh mắt xinh đẹp [đường trọng điểm] của y có chút kinh ngạc nhìn Hạ Lăng, cuối cùng thỏa hiệp vươn tay ra tắt đi di động, đặt nó xuống bàn. Sau đó nhân tiện gỡ xuống khẩu trang, lộ ra khuôn mặt nguyên bản bị che giấu ở dưới lớp khẩu trang.
Qua nhiên cởi khẩu trang xuống sau đó liền thuận mắt hơn nhiều. Bất quá Giang Mục im lặng ngồi ở trên ghế, trong lời nói còn mang theo vài phần ý tứ hàm xúc trào phúng ở bên trong: “Tôi thật không biết, bác sĩ của bệnh viện này lại cổ quái tới như vậy. Đương nhiên, nghe nói chứng ép buộc cũng là một loại bệnh, phải trị. Tôi hiện tại có chút lo lắng, cậu ngay cả chứng ép buộc của chính mình còn trị không hết, như thế nào trị được bệnh của tôi?”
“Nhưng mà tôi cũng không có khiêu khích uy tín của cậu.” Giang Mục hai tay đặt lên trên bàn, biểu tình vẻ mặt vô tội, nhìn Hạ Lăng nghiến răng nghiến lợi. Bình thường cùng với cái loại kĩ xảo diễn xuất cao siêu này tranh đấu, người thua chung quy vẫn là bản thân. Cho nên hắn trực tiếp bỏ qua đề tài này, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh từ lúc vào tới bây giờ.
“Nghe hộ sĩ nói, lỗ tai của anh có đôi khi sẽ không nghe thấy âm thanh gì, nhưng mà chỉ là thoáng cái. Gần đây mới bắt đầu liên tiếp vài ngày đều không nghe thấy gì, có phải không?” Hạ Lăng căn bản sẽ không chữa bệnh, cái loại bệnh quỷ thế này hắn như thế nào có thể trị nổi. Cũng chỉ có thể giả bộ cao thâm một chút, để cho tên Giang Mục kia nghe không hiểu, sau đó tùy tiện nói một câu hắn không trị được, như vậy liền có thể đem y nhốt tại trong bệnh viện để xoát hảo cảm.
Trời ạ, hắn nhất định là người chơi thông minh nhất trong thế giới này! Nhất! Định!
“Khi bắt đầu chỉ là không nghe rõ được người khác nói cái gì, sau đó biến thành không nghe thấy không một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng chính là liên tiếp không nghe được âm thanh nào.” Giang Mục nhìn trên mặt Hạ Lăng một tia biểu tình cũng không có, ngược lại cảm thấy chơi thật tốt. Xuất phát từ tò mò, y lại hỏi: “Bác sĩ, nhìn bộ dạng của cậu thật giống như không biết chữa, cậu xác định cậu có thể trị khỏi cho tôi sao?”
Đương nhiên là không trị hết.
Hạ Lăng chỉ dám nghĩ không dám nói. Hắn trước tiên còn muốn làm bộ bản thân là một thần y tái thế, một bác học đa dài hành y. Vì để cho Giang Mục không hoài nghi mình, hắn còn ra vẻ cao thâm nói: “Loại bệnh này liên tục diễn ra trong bao lâu?”
“Nửa tháng.” Không có được câu trả lời của Hạ Lăng, Giang Mục cũng không tức giận, y đã từng nghe trợ lý nói qua, vị bác sĩ Hạ Lăng của bệnh viện này là một kẻ dở hơi, tuy rằng danh khí rất lớn, trị không ít bệnh, nhưng đầu óc có chút vấn đề. Có thể không chọc vào hắn thì tốt nhất đừng có chọc. Nếu nhỡ chọc tới mức khiến cho cái người đầu óc có vấn đề này phát tác cơn điên, lúc đó cũng không phải tùy tùy tiện tiện dùng chút tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện.
Đáng tiếc Hạ Lăng cũng không biết trong lòng Giang Mục rốt cuộc đang nghĩ cái gì, bằng không hắn thật sự sẽ dùng toàn bộ tích phân của mình, cùng hệ thống đổi cái gì bom nguyên tử với súng phóng rocket, trực tiếp cho người trước mặt này oanh tạc cũng không chừng. Hắn lục lọi thùng dụng cụ của bản thân, sau đó tìm ra một cái chìa khóa của căn phòng sát vách: “Đi theo tôi sang phòng bên kia, để tôi chụp ảnh chụp xem sao.”
Hạ Lăng vừa dùng chìa khóa mở ra gian phòng kia, đã bị mấy thứ đồ công nghệ cao cấp ở bên trong dọa cho thiếu chút nữa ngất xỉu. Các loại dụng cụ đều có đủ, hơn nữa nhìn qua thập phần đồ sộ. Chỉ dựa vào loại cấp bậc lang băm chưa từng bao giờ khám bệnh qua như Hạ Lăng, tên của mấy thứ này gọi là gì hắn cũng không biết.
Quả nhiên trong phim truyền hình đều là gạt ngườim dụng cụ tinh vi ở trong phim truyền hình nhìn qua đều rất giống đồ chơi của trẻ con a, dáng vẻ không giống như những thứ trước mặt này, khiến cho người ta đau hết cả trứng (╯‵□′)╯︵┻━┻
[Gợi ý hữu tình, dụng cụ bên trái là đạo cụ nhiệm vụ.]
Tính năng thân thiết của hệ thống quả thực khiến cho người sử dụng phải tán thưởng. Hạ Lăng cho một cái like sau đó liền xoay người đi về phía dụng cụ bên trái. Dụng cụ từ xa nhìn tới quả nhiên thập phần đồ sộ, tiến lại gần vẫn thập phần đồ sộ, sờ sờ lên cảm giác vẫn đặc biệt đồ sộ. Nói tóm lại, Hạ Lăng đối với thứ dụng cụ này trong ấn tượng chỉ có ba chữ ‘rất đắt tiền’.
←_← nếu như cho rằng thứ đồ này chỉ ‘rất đắt tiền’ không thôi, thì các người thực sự là quá ngây thơ rồi.
Hạ Lăng để cho Giang Mục nằm ở trên đó, sau đó giúp y đội vào một cái ***g che mắt. Giang Mục lúc này liền cảm thấy không thích hợp, trực tiếp hỏi: “Cậu để tôi đeo thứ đồ này vào làm gì?”
Vô nghĩa, đương nhiên là để cho anh nhìn không thấy mấy thứ đồ đặc biệt!
Hạ Lăng lấy hành động hoàn mỹ nhất, thuyết minh cái gì được gọi là trợn mắt nói dối. Chỉ thấy hắn rõ ràng lưu loát đem ***g che mắt đặt ở trên mắt của Giang Mục, sau đó bất tri bất giác cài lại khí cụ bên trên, đem Giang Mục nguyên bản đang muốn đẩy ***g che mắt này ra bị cố định đầu, căn bản không cho y nhúc nhích dù chỉ một chút: “Đây là bước chuẩn bị trước khi trị liệu cho anh, chỉ là đề phòng anh bởi vì sợ hãi mà muốn chạy trốn hoặc là lộn xộn. Ngài gấp cái gì, cũng không phải đem anh đi bán.”
Sờ mó nửa ngày mới học được cách sử dụng thứ dụng cụ đồ sộ này như thế nào, Hạ Lăng chụp cho Giang Mục mấy tấm ảnh, sau khi phát hiện ra giống như không có địa phương nào đặc biệt. Hắn trộm dùng tích phân, để cho hệ thống tùy tiện chọn một bệnh nhân đầu óc có chút bất thường ở trong bệnh viện lại đây, đem ảnh chụp của bệnh nhân đó tráo đổi với ảnh chụp của Giang Mục. Trước đó hắn còn để cho hệ thống cải tiến nho nhỏ một chút, đem bệnh tình trên bệnh án của Giang Mục chuyển biến xấu đi vài phần.
Cái loại cảm giác hợp lại cùng nhau lừa mục tiêu công lược này thực sự không thể khen thưởng.
Hạ Lăng cởi bỏ chốt trên tay của Giang Mục, sau đó tháo xuống ***g che mắt ở trên đầu y xuống, thay vào bộ dạng biểu tình rối rắm. Giang Mục ở trong giới giải trí đã lăn lộn không biết bao nhiêu năm, đã từng chứng kiến rất nhiều ngôi sao làm ra vẻ mặt này, y cảm thấy bệnh tình của bản thân có phải hay không thật sự không nhẹ.
Hạ Lăng cảm thấy đã đạt tới hiệu quả mà bản thân mong muốn, sau đó có chút bi thương đem hình ảnh đưa cho Giang Mục xem, sau đó dùng một ít thuật ngữ chuyên nghiệp mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không hiểu, bùm bùm nói ra cả đống lớn, khiến cho người ta nghe cũng chẳng hiểu gì cả. Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Giang Mục, hắn nói rõ: “Đơn giản mà nói, đầu óc của anh có bệnh.”
Trong lòng Giang Mục bắt đầu sinh ra một trận cảm giác vô lực, y chung quy cảm thấy được Hạ Lăng là đang nói dối, là đang muốn hãm hại y, nhưng cố tình chính là… y lại tìm không ra nguyên do Hạ Lăng vì sao phải nói dỗi, bởi vì lời nói quá mức hoàn mỹ hơn nữa còn có chứng cứ ở trên tay, khiến cho Giang Mục cũng không biết phải phản bác ra sao.
Rõ ràng chỉ là lỗ tai có chút nghe không rõ, hiện tại trực tiếp thăng cấp biến thành đầu óc có vấn đề, tình huống thế này mặc kệ là ai cũng cảm thấy đây không phải sự thật.
Sau đó Giang Mục liền mạc danh kỳ diệu bị thay một thân trang phục bệnh nhân, tạm cư ở trong bệnh viện.
Bởi vì lo lắng tới đầu óc của Giang Mục có chút vấn đề, cho nên Hạ Lăng liền thu hồi toàn bộ những thứ đồ có trên người y. Di động a, ví tiền a, các loại đồ vật này nọ a. Nói xuôi tai một chút thì đấy là giúp y bảo quản đồ đạc, nếu chân thật nói ra mục đích chính là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện đem Giang Mục rời khỏi bệnh viện. Cũng không cho có người tới thăm y, dùng một câu mà nói, chính là: “Người bệnh hiện tại bệnh tình không quá ổn định.”
Trừ bỏ hắn ra, ngay cả ruồi bọ cũng không thể đi vào, huống chi là trợ lý. Loại hành vi này quả thực khiến cho công ty của Giang Mục bị bức tới phát điên. Bọn họ chỉ có thể toàn diện phong tỏa tin tức, cùng lúc ngăn cản không để cho việc Giang Mục bị một tên lang băm bắt nhốt lại trong bệnh viện bị truyền ra ngoài. Về phương diện khác, còn phải nghĩ biện pháp để đem Giang Mục từ trong phòng bệnh ‘cứu’ ra, thật sự là nhiều tai họa.
….
Hạ Lăng gỡ xuống chìa khóa treo ở trước cổ, mở ra phòng bệnh mà hiện tại Giang Mục đang tạm định cư. Thấy Giang Mục mặc một thân trang phục bệnh nhân màu lam, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên giường bệnh, nụ cười của hắn trong nháy mắt bị chọc nổ tung. Cố nén ý cười, hắn chậm rãi đi tới trước mặt của Giang Mục, hỏi: “Anh… phốc… cảm giác thế nào…”
Giang Mục nâng lên mí mắt, liếc Hạ Lăng một cái, sau đó thực im lặng nói: “A, tôi hiện tại là một thân cây, cậu như thế nào có thể nói chuyện cùng một thân cây.”
Cái đệch, hàng này sẽ không phải thật sự điên rồi đấy chứ! Còn có câu nói kia là chuyện gì xảy ra a! Loại ngữ khí trào phúng nói bản thân là một thân cây này là sao!
Hạ Lăng không dám tưởng tượng tới việc nếu fan của vị đại Ảnh đế này biết bản thân mình đã khiến cho thần tượng của bọn họ trở nên thần kinh, bọn họ sẽ như thế nào giết chết hắn. Hiển nhiên chết cháy là không khoa học, cái chết như vậy là quá mức thoải mái. Nếu như mỗi người một cước, cũng đủ để đem hắn đá chết orz
“Tôi cảm thấy anh hiện tại cảm xúc thực ổn định, nhìn qua cùng người bình thường không có gì khác biệt, hẳn là có thể xuất viện.” Hạ Lăng ho khan hai tiếng, sau đó tiến lên vỗ vỗ bả vai của Giang Mục: “Nhưng mà nếu thả anh đi thì cần phải có một điều kiện, anh một tháng phải tới đây kiểm tra một lần. Nếu có khả năng để tôi trở thành bác sĩ tư nhân của anh, tôi cũng không có ý kiến. Tự anh suy xét một chút đi.”
“Bác sĩ, tôi cảm thấy cậu có bệnh, cùng một thân cây nói chuyện, cây như thế nào sẽ nghe hiểu được.” Giang Mục khoanh chân ngồi ở trên giường bệnh, thần tình đều là ý tứ khiêu khích, xem xem Hạ Lăng là muốn bóp cổ của y hay là cho y vài cái tát.
“Anh đã là cây, vì cái gì còn có thể nói chuyện.”
“…” Sau đó, Giang Mục liền thật sự không nói.
Hạ Lăng một lần nữa cảm nhận được bi thương của việc tự làm mình mất mặt, dù sao mặc kệ Giang Mục nghĩ như thế nào, Hạ Lăng cũng không thể tiếp tục đem y nhốt ở bên trong bệnh viện. Vạn nhất một ngày nào đó Giang Mục thực sự bị bức tới phát điên, hắn phải tìm ai để công lược đây.
Lấy ra di động gọi cho trợ lý của Giang Mục một cú điện thoại, bảo cậu ta tới đây đón người. Trợ lý kia thời điểm nghe thấy Hạ Lăng gọi tới để đón người, còn choáng váng vài giây, nghĩ đến Hạ Lăng nhất định là đã uống nhầm thuốc, cho nên mới thật sự thả người ra. Trước kia khuyên như thế nào cũng khuyên không tha, lần này sẽ không phải đào bẫy chờ mình nhảy vào đi?
Trợ lý có chút nơm nớp lái xe tới bệnh viện, khi cậu ta đi vào trong phòng bệnh đều mang theo tâm lý bán tín bán nghi, thẳng tới khi cậu ta nhìn thấy Giang Mục đang ngồi xếp bằng ở trên giường, mới chính thức tin tưởng lang băm Hạ Lăng thực sự thả người. Cậu ta bật người qua ôm cổ Giang Mục, sử dụng ‘ôm’ pháp thức ‘Gấu ôm cây’, tựa như căn bản không tính toán buông Giang Mục ra.
“Giang Mục đại thiếu gia, tôi rốt cuộc cũng có thể đem anh mang ra ngoài!” Trợ lý một bên khóc một bên đem toàn bộ nước mắt chùi lên trên trang phục bệnh nhân của Giang Mục, tỏ vẻ sung sướng xen lẫn bi thương (cái quỷ gì vậy). Nhưng đổi lấy chỉ là Giang Mục vẫn không nhúc nhích, thậm chí là thờ ơ im lặng tới đáng sợ.
“Lang băm! Anh ấy đây là làm sao vậy!” Trợ lý thấy Giang Mục bộ dáng đần độn như vậy, trực tiếp nhảy tới trước mặt Hạ Lăng, túm áo của hắn. Nhưng bởi vì cậu ta thấp hơn Hạ Lăng mấy phân, nhìn qua đặc biệt buồn cười: “Anh sẽ không phải là làm gì anh ấy đi!”
“Cậu suy nghĩ nhiều.” Hạ Lăng có chút ghét bỏ đẩy vị trợ lý trên mặt đầy nước mắt, biểu tình hung thần sát ý tựa như ác quỷ tới từ địa ngục ra. Nâng tay vuốt vuốt lại nếp áo, sau đó thập phần bình tĩnh nói: “Anh ta nói, anh ta hiện tại là một thân cây.”
“Không, hiện tại tôi là một tảng đá.”
~ ~ ~ ~ ~
* bom nguyên tử:
can-canh-hai-qua-bom-nguyen-tu-nem-xuong-nhat-ban
* súng phóng rocket:
VK_12_EJLL
Không cần hộ sĩ nói thì Hạ Lăng cũng biết rõ người bên trong là ai, nhưng mà hắn vẫn hướng hộ sĩ gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã hiểu được thân phận cùng địa vị khó chọc tới của người ở bên trong. Tuy rằng nói như vậy, nhưng Hạ Lăng vẫn phải cùng đối phương nhấc lên quan hệ, bởi vì mục tiêu công lược ở vị diện này của hắn chính là người đang chờ hắn tới chữa bệnh. Vị ngôi sao gần nhất đã hái được vòng nguyệt quế Ảnh đế này, lại không biết bởi vì nguyên nhân gì, mà lỗ tai trở nên giống như sắp điếc.
Có câu ngạn ngữ nói như thế này, cá cùng tay gấu không thể cùng lấy.
Thật tốt a, Thượng đế mở ra cho ngươi một cánh cửa, sau đó tùy tay đem cửa sổ ở bên cạnh đóng lại.
Hạ Lăng đi tới trước cửa, xuất phát từ lễ phép vẫn nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Mặc kệ vị ở bên trong hiện tại có phải đang chẳng giữ hình tượng gì ghé vào trên bàn ngủ chảy nước miếng hay không, dám chắc nếu hắn post lên weibo của mình vẫn sẽ có cả tá người điên cuồng bình luận khen ngợi. Hắn gõ xong, giây tiếp theo liền đẩy ra cánh cửa kia, sau đó hắn lập tức thấy được đôi mắt màu rám nắng xinh đẹp kia.
Hạ Lăng dám cược, hắn về sau sẽ dùng đôi mắt xinh đẹp tựa như bảo thạch này để gọi người nam nhân trước mặt. Ừ, ánh mắt là trọng điểm.
Nam nhân đeo một cái khẩu trang màu trắng, hiển nhiên không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của mình, nhưng từ những chỗ không bị khẩu trang che lấp, thật không khó tưởng tượng ra đây chính là một vị siêu cấp soái ca. Bất quá đã quen nhìn loại nam nhân vừa đẹp trai vừa có tiền lại đầy tiềm ẩn thế này, Hạ Lăng ngược lại dị thường bình tĩnh, ngồi xuống trên ghế xoay cách nam nhân đối diện một chiếc bàn.
Nam nhân thấy Hạ Lăng nói cũng không nói, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Hạ Lăng một chút, sau đó cúi đầu bắt đầu nghịch chiếc điện thoại di động từ lúc bản thân tiến vào phòng bệnh liền không buông ra. Người bệnh thờ ơ như vậy, Hạ Lăng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn chữa bệnh cho người bệnh, nhưng ấn tượng đầu tiên cũng rất trọng yếu có được hay không!
Hắn thanh thanh cổ họng, sau đó dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, hướng tới nam nhân hỏi: “Tên là gì?”
“Giang Mục.”
Giang Mục nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào Hạ Lăng, khiến cho Hạ Lăng có một loại lỗi giác ‘kỳ thực di động ở trong tay y mới là bác sĩ chủ trì chữa bệnh cho y’. Tóm lại tên này muốn tìm di động để coi bệnh hay tìm hắn để coi bệnh đây a? Quả nhiên đầu óc không bình thường!
“Giang tiên sinh, trước khi chữa bệnh cho anh, tôi nghĩ nên cùng anh nói hai điều. Một, mời anh tôn trọng tôi một chút, thời điểm đang nói chuyện phiền toái không sử dụng di động. Bất quá nếu anh muốn tìm di động để chữa bệnh, tôi cũng không chào đón anh, anh có thể xuất môn quẹo trái rời khỏi bệnh viện. Hai, phiền toái anh đem khẩu trang lấy xuống, chướng mắt, tôi có chứng cưỡng ép, không thấy chỉnh thể khuôn mặt người bệnh thì không thể chữa bệnh được cho đối phương. Nếu không làm được, thỉnh đối chiếu lại với kết cục của điều thứ nhất.”
╮(╯▽╰)╭ nói cái gì chứng ép buộc chỉ là trò đùa, ai bảo y đeo khẩu trang.
Giang Mục hiển nhiên bị lời nói của Hạ Lăng làm cho kinh sợ, [đường trọng điểm] ánh mắt xinh đẹp [đường trọng điểm] của y có chút kinh ngạc nhìn Hạ Lăng, cuối cùng thỏa hiệp vươn tay ra tắt đi di động, đặt nó xuống bàn. Sau đó nhân tiện gỡ xuống khẩu trang, lộ ra khuôn mặt nguyên bản bị che giấu ở dưới lớp khẩu trang.
Qua nhiên cởi khẩu trang xuống sau đó liền thuận mắt hơn nhiều. Bất quá Giang Mục im lặng ngồi ở trên ghế, trong lời nói còn mang theo vài phần ý tứ hàm xúc trào phúng ở bên trong: “Tôi thật không biết, bác sĩ của bệnh viện này lại cổ quái tới như vậy. Đương nhiên, nghe nói chứng ép buộc cũng là một loại bệnh, phải trị. Tôi hiện tại có chút lo lắng, cậu ngay cả chứng ép buộc của chính mình còn trị không hết, như thế nào trị được bệnh của tôi?”
“Nhưng mà tôi cũng không có khiêu khích uy tín của cậu.” Giang Mục hai tay đặt lên trên bàn, biểu tình vẻ mặt vô tội, nhìn Hạ Lăng nghiến răng nghiến lợi. Bình thường cùng với cái loại kĩ xảo diễn xuất cao siêu này tranh đấu, người thua chung quy vẫn là bản thân. Cho nên hắn trực tiếp bỏ qua đề tài này, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh từ lúc vào tới bây giờ.
“Nghe hộ sĩ nói, lỗ tai của anh có đôi khi sẽ không nghe thấy âm thanh gì, nhưng mà chỉ là thoáng cái. Gần đây mới bắt đầu liên tiếp vài ngày đều không nghe thấy gì, có phải không?” Hạ Lăng căn bản sẽ không chữa bệnh, cái loại bệnh quỷ thế này hắn như thế nào có thể trị nổi. Cũng chỉ có thể giả bộ cao thâm một chút, để cho tên Giang Mục kia nghe không hiểu, sau đó tùy tiện nói một câu hắn không trị được, như vậy liền có thể đem y nhốt tại trong bệnh viện để xoát hảo cảm.
Trời ạ, hắn nhất định là người chơi thông minh nhất trong thế giới này! Nhất! Định!
“Khi bắt đầu chỉ là không nghe rõ được người khác nói cái gì, sau đó biến thành không nghe thấy không một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng chính là liên tiếp không nghe được âm thanh nào.” Giang Mục nhìn trên mặt Hạ Lăng một tia biểu tình cũng không có, ngược lại cảm thấy chơi thật tốt. Xuất phát từ tò mò, y lại hỏi: “Bác sĩ, nhìn bộ dạng của cậu thật giống như không biết chữa, cậu xác định cậu có thể trị khỏi cho tôi sao?”
Đương nhiên là không trị hết.
Hạ Lăng chỉ dám nghĩ không dám nói. Hắn trước tiên còn muốn làm bộ bản thân là một thần y tái thế, một bác học đa dài hành y. Vì để cho Giang Mục không hoài nghi mình, hắn còn ra vẻ cao thâm nói: “Loại bệnh này liên tục diễn ra trong bao lâu?”
“Nửa tháng.” Không có được câu trả lời của Hạ Lăng, Giang Mục cũng không tức giận, y đã từng nghe trợ lý nói qua, vị bác sĩ Hạ Lăng của bệnh viện này là một kẻ dở hơi, tuy rằng danh khí rất lớn, trị không ít bệnh, nhưng đầu óc có chút vấn đề. Có thể không chọc vào hắn thì tốt nhất đừng có chọc. Nếu nhỡ chọc tới mức khiến cho cái người đầu óc có vấn đề này phát tác cơn điên, lúc đó cũng không phải tùy tùy tiện tiện dùng chút tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện.
Đáng tiếc Hạ Lăng cũng không biết trong lòng Giang Mục rốt cuộc đang nghĩ cái gì, bằng không hắn thật sự sẽ dùng toàn bộ tích phân của mình, cùng hệ thống đổi cái gì bom nguyên tử với súng phóng rocket, trực tiếp cho người trước mặt này oanh tạc cũng không chừng. Hắn lục lọi thùng dụng cụ của bản thân, sau đó tìm ra một cái chìa khóa của căn phòng sát vách: “Đi theo tôi sang phòng bên kia, để tôi chụp ảnh chụp xem sao.”
Hạ Lăng vừa dùng chìa khóa mở ra gian phòng kia, đã bị mấy thứ đồ công nghệ cao cấp ở bên trong dọa cho thiếu chút nữa ngất xỉu. Các loại dụng cụ đều có đủ, hơn nữa nhìn qua thập phần đồ sộ. Chỉ dựa vào loại cấp bậc lang băm chưa từng bao giờ khám bệnh qua như Hạ Lăng, tên của mấy thứ này gọi là gì hắn cũng không biết.
Quả nhiên trong phim truyền hình đều là gạt ngườim dụng cụ tinh vi ở trong phim truyền hình nhìn qua đều rất giống đồ chơi của trẻ con a, dáng vẻ không giống như những thứ trước mặt này, khiến cho người ta đau hết cả trứng (╯‵□′)╯︵┻━┻
[Gợi ý hữu tình, dụng cụ bên trái là đạo cụ nhiệm vụ.]
Tính năng thân thiết của hệ thống quả thực khiến cho người sử dụng phải tán thưởng. Hạ Lăng cho một cái like sau đó liền xoay người đi về phía dụng cụ bên trái. Dụng cụ từ xa nhìn tới quả nhiên thập phần đồ sộ, tiến lại gần vẫn thập phần đồ sộ, sờ sờ lên cảm giác vẫn đặc biệt đồ sộ. Nói tóm lại, Hạ Lăng đối với thứ dụng cụ này trong ấn tượng chỉ có ba chữ ‘rất đắt tiền’.
←_← nếu như cho rằng thứ đồ này chỉ ‘rất đắt tiền’ không thôi, thì các người thực sự là quá ngây thơ rồi.
Hạ Lăng để cho Giang Mục nằm ở trên đó, sau đó giúp y đội vào một cái ***g che mắt. Giang Mục lúc này liền cảm thấy không thích hợp, trực tiếp hỏi: “Cậu để tôi đeo thứ đồ này vào làm gì?”
Vô nghĩa, đương nhiên là để cho anh nhìn không thấy mấy thứ đồ đặc biệt!
Hạ Lăng lấy hành động hoàn mỹ nhất, thuyết minh cái gì được gọi là trợn mắt nói dối. Chỉ thấy hắn rõ ràng lưu loát đem ***g che mắt đặt ở trên mắt của Giang Mục, sau đó bất tri bất giác cài lại khí cụ bên trên, đem Giang Mục nguyên bản đang muốn đẩy ***g che mắt này ra bị cố định đầu, căn bản không cho y nhúc nhích dù chỉ một chút: “Đây là bước chuẩn bị trước khi trị liệu cho anh, chỉ là đề phòng anh bởi vì sợ hãi mà muốn chạy trốn hoặc là lộn xộn. Ngài gấp cái gì, cũng không phải đem anh đi bán.”
Sờ mó nửa ngày mới học được cách sử dụng thứ dụng cụ đồ sộ này như thế nào, Hạ Lăng chụp cho Giang Mục mấy tấm ảnh, sau khi phát hiện ra giống như không có địa phương nào đặc biệt. Hắn trộm dùng tích phân, để cho hệ thống tùy tiện chọn một bệnh nhân đầu óc có chút bất thường ở trong bệnh viện lại đây, đem ảnh chụp của bệnh nhân đó tráo đổi với ảnh chụp của Giang Mục. Trước đó hắn còn để cho hệ thống cải tiến nho nhỏ một chút, đem bệnh tình trên bệnh án của Giang Mục chuyển biến xấu đi vài phần.
Cái loại cảm giác hợp lại cùng nhau lừa mục tiêu công lược này thực sự không thể khen thưởng.
Hạ Lăng cởi bỏ chốt trên tay của Giang Mục, sau đó tháo xuống ***g che mắt ở trên đầu y xuống, thay vào bộ dạng biểu tình rối rắm. Giang Mục ở trong giới giải trí đã lăn lộn không biết bao nhiêu năm, đã từng chứng kiến rất nhiều ngôi sao làm ra vẻ mặt này, y cảm thấy bệnh tình của bản thân có phải hay không thật sự không nhẹ.
Hạ Lăng cảm thấy đã đạt tới hiệu quả mà bản thân mong muốn, sau đó có chút bi thương đem hình ảnh đưa cho Giang Mục xem, sau đó dùng một ít thuật ngữ chuyên nghiệp mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không hiểu, bùm bùm nói ra cả đống lớn, khiến cho người ta nghe cũng chẳng hiểu gì cả. Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Giang Mục, hắn nói rõ: “Đơn giản mà nói, đầu óc của anh có bệnh.”
Trong lòng Giang Mục bắt đầu sinh ra một trận cảm giác vô lực, y chung quy cảm thấy được Hạ Lăng là đang nói dối, là đang muốn hãm hại y, nhưng cố tình chính là… y lại tìm không ra nguyên do Hạ Lăng vì sao phải nói dỗi, bởi vì lời nói quá mức hoàn mỹ hơn nữa còn có chứng cứ ở trên tay, khiến cho Giang Mục cũng không biết phải phản bác ra sao.
Rõ ràng chỉ là lỗ tai có chút nghe không rõ, hiện tại trực tiếp thăng cấp biến thành đầu óc có vấn đề, tình huống thế này mặc kệ là ai cũng cảm thấy đây không phải sự thật.
Sau đó Giang Mục liền mạc danh kỳ diệu bị thay một thân trang phục bệnh nhân, tạm cư ở trong bệnh viện.
Bởi vì lo lắng tới đầu óc của Giang Mục có chút vấn đề, cho nên Hạ Lăng liền thu hồi toàn bộ những thứ đồ có trên người y. Di động a, ví tiền a, các loại đồ vật này nọ a. Nói xuôi tai một chút thì đấy là giúp y bảo quản đồ đạc, nếu chân thật nói ra mục đích chính là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện đem Giang Mục rời khỏi bệnh viện. Cũng không cho có người tới thăm y, dùng một câu mà nói, chính là: “Người bệnh hiện tại bệnh tình không quá ổn định.”
Trừ bỏ hắn ra, ngay cả ruồi bọ cũng không thể đi vào, huống chi là trợ lý. Loại hành vi này quả thực khiến cho công ty của Giang Mục bị bức tới phát điên. Bọn họ chỉ có thể toàn diện phong tỏa tin tức, cùng lúc ngăn cản không để cho việc Giang Mục bị một tên lang băm bắt nhốt lại trong bệnh viện bị truyền ra ngoài. Về phương diện khác, còn phải nghĩ biện pháp để đem Giang Mục từ trong phòng bệnh ‘cứu’ ra, thật sự là nhiều tai họa.
….
Hạ Lăng gỡ xuống chìa khóa treo ở trước cổ, mở ra phòng bệnh mà hiện tại Giang Mục đang tạm định cư. Thấy Giang Mục mặc một thân trang phục bệnh nhân màu lam, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên giường bệnh, nụ cười của hắn trong nháy mắt bị chọc nổ tung. Cố nén ý cười, hắn chậm rãi đi tới trước mặt của Giang Mục, hỏi: “Anh… phốc… cảm giác thế nào…”
Giang Mục nâng lên mí mắt, liếc Hạ Lăng một cái, sau đó thực im lặng nói: “A, tôi hiện tại là một thân cây, cậu như thế nào có thể nói chuyện cùng một thân cây.”
Cái đệch, hàng này sẽ không phải thật sự điên rồi đấy chứ! Còn có câu nói kia là chuyện gì xảy ra a! Loại ngữ khí trào phúng nói bản thân là một thân cây này là sao!
Hạ Lăng không dám tưởng tượng tới việc nếu fan của vị đại Ảnh đế này biết bản thân mình đã khiến cho thần tượng của bọn họ trở nên thần kinh, bọn họ sẽ như thế nào giết chết hắn. Hiển nhiên chết cháy là không khoa học, cái chết như vậy là quá mức thoải mái. Nếu như mỗi người một cước, cũng đủ để đem hắn đá chết orz
“Tôi cảm thấy anh hiện tại cảm xúc thực ổn định, nhìn qua cùng người bình thường không có gì khác biệt, hẳn là có thể xuất viện.” Hạ Lăng ho khan hai tiếng, sau đó tiến lên vỗ vỗ bả vai của Giang Mục: “Nhưng mà nếu thả anh đi thì cần phải có một điều kiện, anh một tháng phải tới đây kiểm tra một lần. Nếu có khả năng để tôi trở thành bác sĩ tư nhân của anh, tôi cũng không có ý kiến. Tự anh suy xét một chút đi.”
“Bác sĩ, tôi cảm thấy cậu có bệnh, cùng một thân cây nói chuyện, cây như thế nào sẽ nghe hiểu được.” Giang Mục khoanh chân ngồi ở trên giường bệnh, thần tình đều là ý tứ khiêu khích, xem xem Hạ Lăng là muốn bóp cổ của y hay là cho y vài cái tát.
“Anh đã là cây, vì cái gì còn có thể nói chuyện.”
“…” Sau đó, Giang Mục liền thật sự không nói.
Hạ Lăng một lần nữa cảm nhận được bi thương của việc tự làm mình mất mặt, dù sao mặc kệ Giang Mục nghĩ như thế nào, Hạ Lăng cũng không thể tiếp tục đem y nhốt ở bên trong bệnh viện. Vạn nhất một ngày nào đó Giang Mục thực sự bị bức tới phát điên, hắn phải tìm ai để công lược đây.
Lấy ra di động gọi cho trợ lý của Giang Mục một cú điện thoại, bảo cậu ta tới đây đón người. Trợ lý kia thời điểm nghe thấy Hạ Lăng gọi tới để đón người, còn choáng váng vài giây, nghĩ đến Hạ Lăng nhất định là đã uống nhầm thuốc, cho nên mới thật sự thả người ra. Trước kia khuyên như thế nào cũng khuyên không tha, lần này sẽ không phải đào bẫy chờ mình nhảy vào đi?
Trợ lý có chút nơm nớp lái xe tới bệnh viện, khi cậu ta đi vào trong phòng bệnh đều mang theo tâm lý bán tín bán nghi, thẳng tới khi cậu ta nhìn thấy Giang Mục đang ngồi xếp bằng ở trên giường, mới chính thức tin tưởng lang băm Hạ Lăng thực sự thả người. Cậu ta bật người qua ôm cổ Giang Mục, sử dụng ‘ôm’ pháp thức ‘Gấu ôm cây’, tựa như căn bản không tính toán buông Giang Mục ra.
“Giang Mục đại thiếu gia, tôi rốt cuộc cũng có thể đem anh mang ra ngoài!” Trợ lý một bên khóc một bên đem toàn bộ nước mắt chùi lên trên trang phục bệnh nhân của Giang Mục, tỏ vẻ sung sướng xen lẫn bi thương (cái quỷ gì vậy). Nhưng đổi lấy chỉ là Giang Mục vẫn không nhúc nhích, thậm chí là thờ ơ im lặng tới đáng sợ.
“Lang băm! Anh ấy đây là làm sao vậy!” Trợ lý thấy Giang Mục bộ dáng đần độn như vậy, trực tiếp nhảy tới trước mặt Hạ Lăng, túm áo của hắn. Nhưng bởi vì cậu ta thấp hơn Hạ Lăng mấy phân, nhìn qua đặc biệt buồn cười: “Anh sẽ không phải là làm gì anh ấy đi!”
“Cậu suy nghĩ nhiều.” Hạ Lăng có chút ghét bỏ đẩy vị trợ lý trên mặt đầy nước mắt, biểu tình hung thần sát ý tựa như ác quỷ tới từ địa ngục ra. Nâng tay vuốt vuốt lại nếp áo, sau đó thập phần bình tĩnh nói: “Anh ta nói, anh ta hiện tại là một thân cây.”
“Không, hiện tại tôi là một tảng đá.”
~ ~ ~ ~ ~
* bom nguyên tử:
can-canh-hai-qua-bom-nguyen-tu-nem-xuong-nhat-ban
* súng phóng rocket:
VK_12_EJLL
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook