Tiêu Lạc chỉ biết Hạ Lăng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, mang hắn từ trên giường ôm tới bên cạnh chiếc đệm.

Có đôi khi y thực sự cảm thấy, nuôi một con sủng vật so với nuôi một đứa nhỏ còn vất vả hơn. Đây là kết luận của y được đúc kết ra sau khi mặc kệ con mèo nhỏ tự sinh tự diệt.

Nhưng mà thực may mắn, thời điểm y thống khổ không chịu dược, con mèo nhỏ này lại xuất hiện, cho y một tia dũng khí cùng hi vọng để chống đỡ sống sót.

….

Thời gian sau đó, Tiêu Lạc đã dần trở nên ít phát bệnh hơn. Có đôi khi nghiêm trọng một chút, chỉ cần Hạ Lăng bồi ở bên người, cho dù không cần dùng tới thuốc thì cũng có thể vượt qua được. Điều này làm cho Hạ Lăng cảm thấy được nhiệm vụ sắp hoàn thành, bởi vì dần dần, thuốc để đầy ở trong ngăn tủ đầu giường đã không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là một ít đồ vật sinh hoạt thường ngày.

Hạ Lăng đã cai sữa, có thể ăn thử một ít đồ ăn đóng hộp linh tinh dành cho mèo, nhưng mà mỗi khi Tiêu Lạc đem thức ăn cho mèo hoặc đồ hộp cho mèo để trước mặt Hạ Lăng, Hạ Lăng luôn làm bộ dáng muốn ăn lại không dám ăn. Rõ ràng nước miếng đã chảy ra, lại giống như không nhìn thấy đồ ăn, Tiêu Lạc có đôi khi còn cảm thấy Hạ Lăng là bị bệnh.

Nhưng mà mỗi khi y để cho chuyên gia gọi bác sĩ thú y tới, thời điểm kiểm tra cho Hạ Lăng, Hạ Lăng liền giống như bị quỷ nhập. Trừ bỏ y ra, gặp ai cũng cào, không cào tới chảy máu thì nhất định sẽ không bỏ qua. Móng vuốt bén nhọn cào tới trên tay bác sĩ thú y, lưu lại những vết xước dài, khiến cho bọn họ từ sau đó không dám giúp Tiêu Lạc xem bệnh cho sủng vật nữa.

Nói đùa, tiền ùng sinh mạng đặt song song, đương nhiên là sinh mạng quan trọng hơn một chút!

Bác sĩ thú y đều bị Hạ Lăng hung tàn dọa cho chạy, Tiêu Lạc cũng không biết Hạ Lăng rốt cuộc có phải sinh bệnh hay không. Y chỉ có thể dùng giá tiền cao, tiếp tục mời một bác sĩ thú y đã từng bị Hạ Lăng tra tấn. Bác sĩ thú y kia đầu tiên không chịu tới, sau đó Tiêu Lạc không muốn tiếp tục cùng đối phương dây dưa lằng nhằng, trực tiếp để chuyên gia cầm theo súng, dí vào thắt lưng của bác sĩ thú y, uy hiếp đưa đối phương tới trước mặt Hạ Lăng.

Hạ Lăng vươn đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt của mình, khẽ nâng lên mí mắt, thấy bác sĩ thú y này chính là người vài ngày trước bị mình cào mặt, hừ lạnh một tiếng.

Hắn căn bản không có bệnh, còn mời bác sĩ tới làm gì. Mời bác sĩ chữa bệnh cho người, hắn sẽ không có ý kiến, nhưng bác sĩ thú y thì cút đi! Ra cửa quẹo trái là tới cửa chính, sau đó rời đi thong thả không tiễn.

“Rốt cuộc là sao vậy?” Tiêu Lạc khom người ôm lấy Hạ Lăng, sợ Hạ Lăng lại giống như trước kia, y còn cố ý tìm một vị trí để cho Hạ Lăng dựa vào. Hạ Lăng cũng vừa lòng vỗ vỗ cánh tay của Tiêu Lạc, hoàn toàn không thèm nhìn tới tồn tại của vị bác sĩ thú y kia. Hỗ động giữa một chủ nhân một sủng vật khiến cho ánh mắt của những người khác thiếu chút nữa rơi ra.

Bác sĩ thú y kia cũng bị ngược tới dã man, vết thương trên mặt bị Hạ Lăng cào vẫn còn phải lấy băng vải băng lại, chỉ lộ ra cặp mắt bên ngoài. Ông ta vươn một bàn tay ra, run rẩy sờ đầu của Hạ Lăng. Nhắm mắt lại, ông ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị Hạ Lăng cho một cào, chính là chờ thực lâu, đau đớn đoán trước lại chậm chạp không xảy ra.

Ông ta có chút nghi hoặc mở ra ánh mắt, liền thấy đôi mắt màu lam của Hạ Lăng nháy một cái, vô tội nhìn mình. Sau đó con mèo nhẹ nhàng meo một tiếng, bay thắng tới cào lên cánh tay của ông ta một đường. Một cào này kỳ thực không sử dụng bao nhiêu sức, nhưng lại dọa cho bác sĩ thú y lập tức ôm hòm thuốc bỏ chạy.

“Nếu không ăn thức ăn cho mèo, vậy thì đổi sang thứ khác đi a! Đại thiếu gia, tiền cảu cậu, tôi thực sự không dám buôn bán.”

Tiêu Lạc: …

Đám người vây xem: …

Hạ Lăng: Xì, vô sỉ.

Có một câu như vậy của bác sĩ thú y, Tiêu Lạc cũng bắt đầu không để cho Hạ Lăng ăn thức ăn cùng đồ hộp của mèo nữa, thử tìm người làm một phần nước cốt thịt cá để cho Hạ Lăng ăn. Tuy rằng không có thêm gia vị gì a, ăn vào nhạt như nước ốc, nhưng mà ít nhất ăn thứ này, hắn sẽ không bị biến đổi trở thành mèo. Cho nên, Hạ Lăng thực vui vẻ tiếp nhận, ăn hết sạch đồ ăn.

Rốt cuộc bữa sáng, cơm trưa, bữa tối, ăn khuya đều là nước cốt thịt cá. Liên tục không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại trong vài ngày, Hạ Lăng rốt cuộc cũng bùng nổ.

Nước cốt thịt cá, lại ăn thêm nữa, hắn chắc chắn sẽ biến thành một con cá! Trừ bỏ cá ra, không có đồ ăn nào khác nữa sao? Cái thứ nhạt tếch này thật sự có thể ăn? Hạ Lăng lấy tuyệt thực để kháng nghị, đổi được một ngày bốn bữa cơm ăn nước cốt xương.

Ha ha, quả nhiên đầu bếp của nhà Tiêu Lạc nếu bỏ thêm muối vào thức ăn thì sẽ chết người.

[Player không có thường thức thật quá đáng sợ. Nhưng mà nể mặt Player từng là người, tôi liền nói cho cậu biết là cậu đã khỏe lại.]

Cái gì gọi là ‘từng là người’! Mày đi ra, tao sẽ không đánh chết mày!

[Player đã quen với đồ ăn của con người, đương nhiên cảm thấy thứ này không có hương vị gì. Hiện tại đồ ăn này là đã rất thích hợp với cơ thể của cậu rồi, nếu cậu còn muốn ăn nhiều muối hơn, sớm muộn gì cũng có ngày cậu sẽ chết ╯▽╰ ]

Thực sự là một chuyện xưa bi thảm, làm một con mèo giả đã quen ăn đồ ăn của người mà nói, Hạ Lăng dù ăn nước cốt thịt cá hay là nước cốt xương thì cũng đều sẽ ghét bỏ hương vị. Nhưng mà cố tình hắn chỉ có thể ăn được thứ đồ ăn này. Những thứ thức ăn mèo gì đó khác sẽ có thể làm ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của hắn, cuối cùng biến hắn trở thành một con mèo!

Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới không phải là sống hay chết, mà là đồ ăn mỹ vị ở bên cạnh mình, nhưng mình chỉ có thể chảy nước miếng chứ không thể ăn.

Cho nên thời điểm Tiêu Lạc ăn những đồ ăn mỹ vị giống như thịt cá kho tàu, xương sườn ngâm dấm, chân gà chiên gì đó; Hạ Lăng chỉ có thể đem ức gà biến thành tình địch để cắn, đem xương cốt tưởng tượng thành những đồ ăn mà hắn muốn ăn.

Cuộc sống thực sự không quá tốt đẹp đi.

Vì thế vào lúc ban đêm, Hạ Lăng liền mất ngủ. Trong tầm mắt, nhìn thấy cái gì cũng đều biến thành đồ ăn được. Đèn bàn, tủ quần áo, gối đùa, chăn, thậm chí là cả mặt của Tiêu Lạc orz

Hạ Lăng đang chuẩn bị hướng trên mặt của Tiêu Lạc cho một móng vuốt, tỏ vẻ hắn đối với thức ăn thực bất mãn, đột nhiên thanh âm của hệ thống vang liên, khiến cho hắn bị dọa.

[Player chú ý, hiện tại mở ra nhiệm vụ: *&%…]

Nằm tào, hệ thống, mày làm sao thế?

[Khụ khụ, vừa rồi giống như bị virut xâm nhập, hiện tại tôi đang sửa chữa.]

[Mở ra nhiệm vụ chính 2: Trợ giúp mục tiêu công lược Tiêu Lạc vượt qua lần phát bệnh cuối cùng, thưởng có 1500 tích phân.]

Hệ thống tuy rằng nếu lên Tiêu Lạc sẽ phát bệnh, nhưng mà thời điểm Hạ Lăng quay đầu nhìn về hướng Tiêu Lạc, phát hiện ra y ngủ thực trầm, căn bản không có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại. Hạ Lăng còn đang nghi hoặc, liền thấy lông mày của Tiêu Lạc đột nhiên nhíu lại, trên trán phủ đầy mồ hôi.

Hạ Lăng bị dọa, chạy nhanh tới, túm lấy chăn giúp Tiêu Lạc lau mồ hôi trên trán. Nhưng mà chỉ cần Hạ Lăng lau xong, mồ hôi sẽ lại tiếp tục xuất hiện, cứ như vậy, Tiêu Lạc sẽ mất nước mà chết mất. Hạ Lăng gấp tới mức chút nữa thì cào đầu chính mình, ngay tại giây tiếp theo, Tiêu Lạc đang ngủ say đột nhiên ôm lấy móng vuốt của Hạ Lăng.

“Đừng đi…”

Trời ạ, anh đây là làm sao vậy! Chủ nhân bệnh thần kinh, anh mau buông tay a! Nếu không buông tay, tôi sẽ cắn người!!!

“Đừng đi, van cầu…”

Tiêu Lạc không buông tay, Hạ Lăng cũng không dám cào y, chỉ sợ cào một cái sẽ gây ra vấn đề, đành tùy ý để cho Tiêu Lạc cứ như vậy gắt gao nắm chặt. Không biết qua bao lâu, thời điểm Hạ Lăng cho rằng bản thân sẽ ngủ mất, Tiêu Lạc lúc này mới trở nên an tĩnh, tiếng hít thở gấp gáp cũng dần dần bình phục lại.

[Chúc mừng Player hoàn thành nhiệm vụ chính 2: Trợ giúp mục tiêu công lược Tiêu Lạc vượt qua lần phát bệnh cuối cùng, thưởng cho 1500 tích phân.]

Vì sao lần phát bệnh cuối cùng này lại đơn giản vượt qua như vậy?

Hạ Lăng có chút không thể tin tưởng được. Dù sao trước kia, thời điểm mỗi khi Tiêu Lạc phát bệnh đều phải dùng tới rất nhiều thuốc mới có thể bình tĩnh lại được. Tuy rằng sau đó không cần uống thuốc nữa, nhưng mà hệ thống nói đây là lần phát bệnh cuối cùng. Ở trong mắt của hắn, có khi phải cần dùng tới cả xe thuốc mới có thể cứu được Tiêu Lạc.

[Hệ thống xuất hiện trục trắc, virut xâm lấn, một lần nữa bắt đầu giúp Player kết toán tích phân cùng nhiệm vụ…]

[Player nhiệm vụ chính 1: Làm bạn với mục tiêu công lược Tiêu Lạc, thẳng tới khi mục tiêu công lược không hề cần Player nữa mới thôi, thất bại, đạt được 10000 tích phân.]

[Player trước mắt tổng tích phân là 61490.]

[Trong mười giây kế tiếp, tiến nhập vào thế giới tiếp theo #&%…]

Cái gì cái gì! Hệ thống, có tên nào hãm hại người như mày không! Tùy tiện liền cho là nhiệm vụ thất bại, đây là ý tứ gì! Không biết xấu hổ sao!

Hạ Lăng còn chưa mắng đủ, liền cảm giác thân thể của mình nhẹ bẫng. Còn chưa kịp phản ứng lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn đã bị một cỗ lực lượng cường đại hút vào trong hắc ám vô cùng.

Tiêu Lạc kỳ thực trước đó đã tỉnh, nhưng mà vô luận y cố gắng như thế nào, cũng không thể mở mắt ra được. Y phát hiện ra mí mắt mình tựa như bị dính lại bằng nhựa cao su. Trước mắt y là một mảnh hắc ám, muốn vươn tay ra chạm vào thứ gì đó, cho dù là vách tường cũng tốt, nhưng mà thứ y đụng tới chỉ là không khí. Đại khái đây là sau khi y phát bệnh đi? Nhưng mà, y tựa hồ bắt được một cái móng vuốt lông xù mềm mại…

….

Y tựa như bị cào cấu thực lâu, nhưng mà may mắn, cuối cùng cũng đã có thể mở mắt ra. Thời điểm khẩn cấp muốn đem con vật nhỏ luôn làm bạn bên người mình ôm vào trong lòng, y liền nhìn thấy một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.

Người kia bóng ảnh mơ hồ, thế nhưng chỉ bằng vào trí nhớ của mình, y lại có thể nhớ được một chút. Y nhớ rõ người nọ có một mái tóc đen mềm mại, bộ dáng chỉ có thể xem là thanh tú, nhưng khuôn mặt lại khiến cho người ta khắc sâu trong trí nhớ. Ánh mắt của hắn không hề gợn sóng, giống như chẳng hề để bụng đối với bất kỳ thứ gì.

Đại khái là ảo giác sinh ra do bản thân mở mắt chưa kịp thích ứng đi. Tiêu Lạc đại khái cũng không quá để ý. Vươn tay ôm lấy con mèo nhỏ bên cạnh, lại phát hiện ra con mèo nhỏ đang tựa vào trong ***g ngực của y đã không còn hô hấp. Lồng ngực nó không còn phập phồng, thậm chí ngay cả tứ chi cũng nhũn ra, giống như không có xương cốt.

Y cư nhiên tại thời điểm phát bệnh liền giết chết con mèo nhỏ, đây là đang nằm mơ đi, như thế nào có thể là sự thực…

Tiêu Lạc giống như điên rồi, cười lên. Tiếng cười mang theo thống khổ quanh quẩn trong căn phòng, khiến cho mọi người bên ngoài cả kinh, vội vàng vọt vào trong phòng. Thấy, chỉ là Tiêu Lạc đang ôm một con mèo nhỏ màu trắng.

Mà con mèo nhỏ kia giống như đã không còn sức sống, là đã chết sao?

Nam nhân cầm đầu hít một hơi, đem Tiêu Lạc đánh hôn mê bất tỉnh. Nhìn thấy thi thể cua con mèo nhỏ nằm trong ***g ngực Tiêu Lạc, cuối cùng vẫn bế nó đi ra, đưa cho người phía sau: “Tìm một địa phương tốt, mai táng nó. Nghĩ biện pháp để cho thiếu gia quên đi chuyện này, nếu cậu ấy có hỏi, cứ nói đây chỉ là một giấc mộng.”

Nếu thật sự chỉ là một giấc mộng thì tốt rồi.

….

Tiêu Lạc ngồi trên ghế xoay, nhìn đống văn kiện chất chồng trên mặt bàn. Có đôi lúc y sẽ nhớ tới đoạn thời gian thống khổ nhất sau khi y mất đi con mèo nhỏ làm bạn bên người mình. Cho dù đám người kia đều nói, đó chỉ là giấc mộng. Nhưng nếu thật sự chỉ là giấc mộng, như vậy, vết cào ở trên tay của y, phải giải thích như thế nào?

Còn có bóng ảnh của người kia. Nếu thực sự hắn là con mèo nhỏ, có phải hay không liền đại biểu có việc hắn còn sống? Liền cứ ôm ảo tưởng như vậy cũng tốt a, để cho y có thể tìm được một cái cớ, tiếp tục chống đỡ sinh mệnh của bản thân.

Đây, đại khái cũng là suy nghĩ của con mèo nhỏ đi…

– HOÀN ĐỆ NGŨ VỊ –

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương