Nam Thần Công Lược Hệ Thống
-
Chương 22
Trên mặt trang giấy có dùng đủ các loại màu bút để làm ký hiệu, địa điểm xuất phát cũng không giống nhau, nhưng mà cuối cùng đều tập hợp lại ở trên một điểm. Hạ Lăng có chút hoảng hốt cầm đèn pin soi xung quanh, hắn cơ hồ đem tất cả các địa phương có thể chiếu được tới liền chiếu hết toàn bộ, nhưng mà không có phát hiện ra đồ vật gì.
Phó Hàn trước thu hồi tờ giấy này, sau đó tiếp tục tìm tòi một chút trong ngăn tủ, thẳng tới thời điểm lật hết toàn bộ tất cả các ngăn kéo thì y mới đứng lên. Sờ sờ giường bệnh ở bên cạnh kia, ở bên trong gối đầu tìm được một cái chìa khóa làm từ đồng đen. Chìa khóa này nhìn qua rất kỳ quái, ít nhất Phó Hàn không cho rằng thứ này là dùng để mở cửa.
“Tủ quần áo không mở được.” Hạ Lăng tại thời điểm Phó Hàn lục lọi giường bệnh muốn giúp đỡ tìm bên trong tủ quần áo, nhưng mà rõ ràng là tủ quần áo đã bị khóa. Phó Hàn đem cái chìa khóa mới tìm được kia đưa cho Hạ Lăng, sau đó đi tới bên người của hắn, “Thử xem xem.”
Cái chìa khóa kia cắm vào trong ổ, rất dễ dàng liền đem khóa tủ mở ra. Hạ Lăng vừa định mở cửa tủ, đã bị Phó Hàn kéo qua một bên, “Bên trong tro bụi rất nhiều, chúng ta lui về sau một chút.” Cũng giống như lời Phó Hàn nói, thời điểm mở tủ quần áo ra, tro bụi từng mảng lớn từ bên trong bay ra. Nếu không phải Phó Hàn đem Hạ Lăng kéo đến bên người, phỏng chừng Hạ Lăng cả đầu sẽ bị dính đầy đều là tro bụi.
Bên trong tủ quần áo có mấy cục pin còn có thể sử dụng cùng với một cây xà beng. Phó Hàn nhìn thoáng qua Hạ Lăng, sau đó cầm lấy cây xà beng kia, thử thử làm quen, kiểu dáng cảm giác có thể sử dụng được, “Cái này có thể nảy mở hoặc là phá hủy được khóa cửa. Tuy rằng không biết trò chơi trốn thoát chân thật này cùng trong game giống nhau ở điểm nào, bất quá khó khăn hẳn là không quá lớn. Chúng ta mau một chút tìm ra được phương pháp rời khỏi nơi này.”
Hạ Lăng đi theo Phó Hàn liên tục cậy mở tất cả phòng ở tầng một này, cuối cùng vẫn chỉ lục ra được vài chiếc chìa khóa, hồ dán cùng vài tờ giấy. Bệnh viện bị bỏ hoang này chỉ có hai tầng là có thể đi vào được. Phân biệt đương nhiên là một tầng ở trên cùng một tầng ngầm ở dưới. Dựa theo tờ giấy lúc trước bọn họ xem, bọn họ hẳn là chỉ cần đi tới tầng ngầm kia là có thể đi ra ngoài. Nhưng mà cửa vào của tầng ngầm ở đâu thì bọn họ cũng không rõ ràng.
Phó Hàn đem mấy tờ giấy kia toàn bộ đều dùng keo dán dính vào cùng với nhau, lại có thể thật sự hợp thành một bản vẽ hoàn chỉnh đặt ở trên mặt đất. Phát hiện ra từ gian phòng bệnh duy nhất mở được cửa mà bọn họ tìm được tấm bản đồ được chắp vá này, sau khi đi qua những tuyến giao nhau đại biểu cho các loại phòng chứa thì sẽ tới được con đường trung gian. Phó Hàn dựa theo bản đồ để tìm kiếm, một lát sau bọn họ hai người tới được vị trí phía trước gian phòng cần tìm làm mốc, sau đó tìm ra một tuyến đường màu lam thông thẳng tới điểm cuối cùng.
Y mang theo Hạ Lăng cùng nhau dọc theo tuyến đường màu lam trên mặt bản đồ kia mà đi, nhưng mà sau khi trải qua bảy tám ngã rẽ, có một tảng nham thạch thật lớn chắn ở trước mặt bọn họ, cứng rắn làm đứt đoạn con đường mà bọn họ đi tới. Sao lại thế này, dựa theo trên bản đồ mà nói thì hẳn là phải còn một đoạn đường mới đúng… Phó Hàn cầm bản đồ lại nhìn lại một lần, không phát hiện ra có ký hiệu đá nham thạch nào ở trên bức bản đồ.
Hạ Lăng thế nhưng lại đoạt lấy tấm bản đồ kia nhìn thoáng qua, sau đó liếc mắt nhìn Phó Hàn giống như nhìn một tên ngốc, “Cái đồ ngốc nhà cậu, con đường này không đi được, cậu tại sao không đổi một cái khác?” Tiếp theo lấy từ trong túi ra chiếc bút nhớ, khoanh tròn các căn phòng dọc theo cái tuyến đường màu lam kia, “Như vậy sẽ không phiền toái nữa, chúng ta có thể biết rất rõ ràng được phòng nào đã thử qua, phòng nào chưa.”
Bộ dáng Hạ Lăng như vậy khiến cho lòng Phó Hàn ngứa ngáy, thật giống như có một con mèo đang nhẹ nhàng cào y, hận không để đem Hạ Lăng ở trong này hôn vài lần. Nhưng mà nghĩ tới nơi này tro bụi đầy trời, vẫn là nên sớm ra ngoài một chút mới tốt, cho nên mới y mới buông tha cho ý niệm trong đầu kia. Hai người thử rất nhiều gian phòng, hoặc chính là bị nham thạch chặn đường đi, hoặc là trực tiếp có một bức tường chắn. Thời điểm chỉ còn lại có năm gian phòng, Hạ Lăng đề nghị trước nghỉ ngơi một hồi đã.
Dù sao đi lâu như vậy, vì có thể đi ra ngoài, thần kinh đều căng hết cả ra, cũng chưa thoải mái nghỉ ngơi qua. Bọn họ tìm một gian phòng nhìn qua sạch sẽ nhất, ngồi ở trên giường bệnh tạm thời nghỉ ngơi. Hạ Lăng dùng đèn pin soi một hồi, thẳng tới sau khi đem năng lượng của pin dùng hết mới thay pin mới.
Trò chơi trốn thoát chân thật may mà chuẩn bị pin rất nhiều, ở trước lúc bọn họ đi ra thì hẳn là đều đủ dùng. Phó Hàn đi lâu như vậy cũng đã sớm trở nên mệt mỏi, cùng Hạ Lăng ngồi ở trên giường bệnh, cả người bộ dáng thoắt một cái liền thay đổi so với lúc trước, đặc biệt ầm ĩ, nhất định phải ôm Hạ Lăng để nghỉ ngơi, thật chẳng khác nào một con Kaola. Hạ Lăng không có biện pháp, đành phải để cho Phó Hàn ôm thắt lưng hắn, nhưng mà bởi vì không chịu được sức nặng của Phó Hàn, Hạ Lăng trực tiếp bị đặt ở trên giường.
Hạ Lăng vừa định mắng Phó Hàn, thời điểm nhìn lên trên trần nhà thấy được thứ gì đó, lập tức liền ngây dại. Phó Hàn cũng nhận ra Hạ Lăng không thích hợp, theo tầm mắt của Hạ Lăng cũng nhìn về phía ở trên trần nhà. Ở trên mặt của trần nhà rõ ràng là phát ra một luồng sáng nhàn nhạt, hơn nữa từng chỗ phát ra ánh sáng đều biểu hiện bằng một cái ký hiệu ‘x’.
“Không đúng a, tôi trước đó đã nhìn qua, nơi này đáng nhẽ vốn sẽ không có ánh sáng.” Hạ Lăng xác nhận thời điểm hắn đi vào phòng bệnh xác thực đã dùng đèn pin để chiếu qua trần nhà, nhưng mà không phát hiện ra nơi này có ánh sáng. Phó Hàn suy nghĩ một hồi, lại đưa ra một khả năng, “Đây là một thứ gì đó có thể phát ánh sáng trong bóng tối, cùng loại với bột huỳnh quang, nhưng mà hẳn là cần phải hấp thụ ánh sáng. Tựa như đèn pin trong tay cậu giống nhau, nó hấp thụ xong ánh sáng của đèn pin, cách một lúc sau đó mới có thể đủ để sáng lên.”
“Chính là mấy ký hiệu ‘x’ kia, là có ý tứ gì?” Hạ Lăng vẫn không hiểu, thời điểm hắn nghĩ muốn tìm những chỗ phát sáng khác, ánh mắt của hắn đột nhiên đảo qua trên bản đồ kia, “… thứ này sẽ không phải là tương ứng với mấy gian phòng trong cái bản đồ này đi?” Hắn cũng ôm một loại tâm tình thử nghiệm, đem bản đồ cùng những ký hiệu ‘x’ trên trần nhà phù hợp đặt chồng lên, kết quả liền thấy toàn bộ những ký hiệu ‘x’ đều ương ứng với một vài căn phòng được Hạ Lăng khoanh tròn.
Chỉ để lại một gian phòng không có hình vẽ gì, Hạ Lăng cầm lấy bút máy đem căn phòng trọng điểm này đánh giấy, sau đó đặt ở trước mặt của Phó Hàn, chỉ vào gian phòng nói, “Nếu đoán không sai, đường thông với tầng ngầm chính là bắt đầu di chuyển từ gian phòng này.”
Cũng quả thật không tìm ra được manh mối khác, sau khi hai ngồi ở lại nghỉ ngơi đủ, trực tiếp hướng gian phòng kia đi tới. Qua vài con đường, lần này trên đường không gặp chút trở ngại nào, hai người thực thuận lợi tới được cái điểm đánh dấu kia trên bản đồ. Những mà nơi này không có tường, càng đừng nói tới cửa. Phó Hàn ngẩng đầu cũng không có phát hiện ra cửa ngầm linh tinh gì đó.
Hạ Lăng cảm thấy được có đôi khi Phó Hàn có đôi khi thực sự rất ngốc. Hắn để cho Phó Hàn lui ra một bên, sau đó ở ngay dưới chỗ mà Phó Hàn vừa đứng tìm được một cái tay kéo ở ngay trên cửa xuống của tầng hầm. Trên cửa bị khóa, Phó Hàn dùng chìa khóa tìm được cuối cùng ở trước đó còn chưa sử dụng qua, mở ra cửa tầng hầm đang bị đóng.
Cầm đèn pin, Phó Hàn chiếu vào cánh cửa nhìn kĩ tình hình bên trong, phát hiện cả người mình có thể đi qua được, y trước nhảy xuống, vững vàng đứng ở trên mặt đất. Sau đó y nâng tay lên, đưa cánh tay cong cong, “Tới đây đi Hạ Lăng, nhảy xuống, tôi đỡ cậu.” Hạ Lăng hướng tới Phó Hàn ném cho y một ánh mắt xem thường, đưa tay quăng đèn pin tới trên đầu y, “Đỡ được cái này đi.” Rồi sau đó cũng nhảy xuống, dừng ở bên người Phó Hàn.
“Thực đáng tiếc.”
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mặt tổng độ hảo cảm là 40.]
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mặt tổng độ hảo cảm là 50.]
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 5, trước mặt tổng độ hảo cảm là 55.]
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mặt tổng độ hảo cảm là 65.]
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 5, trước mặt tổng độ hảo cảm là 70.]
[Chúc mừng Player hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 5: Cùng mục tiêu công lược chạy thoát khỏi bệnh viện bị bỏ hoang, thưởng cho 3000 tích phân.]
[Trước mắt tổng tích phân của Player là 35000 tích phân.]
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Hệ thống, mày lại bị lỗi hả? Có phải hay không lại xảy ra trục trặc? Mau mau đi tu sửa lại đi!
[Player, đây là thông báo bị chậm lại, ngươi có hiểu không! Đây vốn là được tăng thêm vào khi Player cùng mục tiêu công lược cùng nhau chơi trò chơi, nhưng mà bởi vì có có quan hệ tới ở trong chỗ bệnh viện bỏ hoang kia cho nên mới bị chậm chạp không thông báo ╮(╯▽╰)╭ Ta cũng không có biện pháp.]
Chuyện tới hiện giờ mày muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không được, mày thực sự đúng là cái đồ chuyên đi hãm hại người.
[Hừ, tùy Player muốn nói gì nói, dù sao tôi cũng không thừa nhận.]
# Hệ thống của ta tại sao khi giận dỗi lại ngạo kiều như vậy #
Đường ngầm của tầng hầm rất dài, Phó Hàn cùng Hạ Lăng đi thật lâu mới tới điểm cuối. Cuối đường hầm là một cánh cửa, không biết sau cửa có cái gì, Phó Hàn để cho Hạ Lăng đứng phía sau y, bản thân đi lên trước đem cửa mở ra. Sau đó chính là một luồng ánh sáng mãnh liệt đâm vào trong mắt của y khiến cho mắt có chút bị đau. Hạ Lăng tuy ở sau Phó Hàn, nhưng mà cũng không tránh được bị ánh sáng chiếu tới.
Một hồi sau cảm thấy tốt hơn, Phó Hàn mới mở mắt, phát hiện bọn họ đã đi ra khỏi chỗ bệnh viện bỏ hoang kia, hiện tại đã ở trong khu của công viên giải trí. Ông chủ của trò chơi nhìn thấy Phó Hàn cùng Hạ Lăng mãi mới lấy lại được tinh thần, sau đó đi tới, vẻ mặt tươi cười, “Chúc mừng các cậu là người đầu tiên đi ra khỏi bệnh viện bị bỏ hoang. Trước kia thời điểm có người đi vào đều là khóc lớn kêu to, thậm chí ngay cả đám sương mù kia cũng chia có đi qua, còn phải cần tới nhân viên công tác của chúng ta đi vào đem bọn họ đưa ra ngoài.”
Phó Hàn nghe xong giận dữ, trực tiếp chỉ vào cánh cửa kia: “Bên ngoài không phải viết là ‘Thuyền ánh trăng’ sao, các người đây là ý tứ gì?” Cùng với tưởng tượng của y hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng là không gian hai người, thế nhưng một chút ưu đãi cũng không có!
Ông chủ cũng ngây ngẩn cả người, phát âm có chút không rõ, “Không… không có khả năng… không có khả năng a…. Tôi… Chúng tôi trên bảng hiệu viết là Mật thất đào thoát mà…” Sau đó nghĩ tới cái gì đó, lấy di động rất nhanh ấn lên một con số, cứ như vậy ấn tới hơn chục lần, quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Điện thoại được nhận, trên khuôn mặt coi như xinh đẹp của ông chủ lộ ra vẻ dữ tợn, anh ta mở miệng nói: “Anh có bệnh đi, lại đem bảng hiệu của anh che trước bảng hiệu của tôi!”
“Cút, ai hiếm lạ anh giúp tôi!”
“Tôi cảnh cáo anh, anh con mẹ nó nếu còn đem bảng hiệu của anh chắn ở trước bảng hiệu của tôi, tôi liền đánh chết anh.” Ông chủ nói xong trực tiếp cúp máy, thời điểm anh ta thấy được Hạ Lăng cùng Phó Hàn vẫn còn đang đứng ở bên cạnh mới đột nhiên phản ứng lại, sau đó cười làm lành nói, “Thật có lỗi, thật có lỗi, cái tên vô lại nào đó ở cách vách đem bảng hiệu của hắn che ở trước bảng hiệu của tôi, hiện tại tôi đã mắng hắn, hắn sau này sẽ không làm như vậy nữa.”
Ông chủ dừng một chút, mới nói tiếp: “Lại nói tiếp, so sánh một chút, tôi cũng không biết nên cảm tạ hắn hay là hận hắn. Hắn giúp tôi có được du khách, tôi thật cao hứng, nhưng mà đều là bị lừa mà đi vào. Bất quá đích thực phải cảm ơn hai người đã đi ra được nơi này, thật sự cảm ơn.”
Sau đó anh ta sờ sờ túi quần, từ bên trong lấy ra một cái hộp,”Đây là một món quà nho nhỏ, coi như là đối với hai người cảm tạ đi.”
….
Hai người sau khi rời khỏi, Hạ Lăng còn thực sự nghiêm túc tự hỏi một cái vấn đề. Phó Hàn nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt hắn, “Suy nghĩ cái gì?”
“Chính là suy nghĩ mối quan hệ của hai ông chủ kia, ta chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
“Phốc, cậu là vì cái này a?”
Phó Hàn đột nhiên cười ra tiếng làm cho Hạ Lăng mặt đỏ lên, ngược lại thẹn quá hóa giận quát, “Không thể sao!”
“Có thể, có thể.” Phó Hàn khóe miệng nhếch cao hơn, xoa xoa tóc của Hạ Lăng, “Cậu muốn biết sao? Muốn biết thì tôi có thể nói cho cậu biết, bất quá…” Phó Hàn kéo dài thanh âm của bản thân, sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc của Hạ Lăng, chỉ vào môi của mình, “Hôn một cái liền nói cho cậu.”
Hạ Lăng chính là trong lòng rất hiếu kỳ, Phó Hàn tóm được chính xác điểm này, sau đó chiếm được nụ hôn của Hạ Lăng, đem hắn đặt ở góc tường, ngón tay thon dài khẽ vuột lên trên mặt của Hạ Lăng, “Hạ Lăng, cậu chẳng lẽ không cảm thấy được, quan hệ của bọn họ cùng chúng ta giống nhau sao?”
Hạ Lăng lúc này mới phản ứng được quan hệ của bản thân cùng Phó Hàn là cái gì, một phen đẩy Phó Hàn ra. Quả thực không dám tưởng tượng, Phó Hàn vì sao bộ não suy nghĩ sâu xa như vậy! Tuy rằng nhìn thấy hai ông chủ kia quan hệ là có chút chút kỳ quái a, nhưng mà có thể ký quái tới mức đi tới công viên giải trí hẹn hò sao Σ(っ°Д°;)っ
Thế giới này, thật là… [/tạm biệt/] [/tạm biệt/]
Thời điểm giữa trưa, công viên giải trí có miễn phí cung cấp cơm trưa, bất quá chỉ có 100 du khách tới trước mới có thể được hưởng thụ. Cơm miễn phí của công viên giải trí so với cơm mất tiền mua ngon hơn, phối hợp đủ dinh dương, hơn nữa nếu không đủ có thể được gọi thêm mà không cần tốn tiền. Phó Hàn vì để cho Hạ Lăng có thể ăn được cơm trưa thật ngon, đặc biệt từ sớm đã đi xếp hàng.
Hai người thời điểm tới nhà ăn thì còn chưa có ai, có thể nói bọn họ là người đầu tiên và người thứ hai. Ở sau bọn họ, người càng lúc tới càng nhiều, thẳng tới khi xếp được 100 vị trí đầu. Những người tới sau biết cũng không đến phiên mình cho nên sớm rời đi. Vừa vặn tới mười một giờ rưỡi cửa nhà ăn được mở ra, một nữ sinh mặc sườn xám màu đỏ đi từ bên trong ra, sau đó hướng Phó Hàn cùng Hạ Lăng mỉm cươi, “Hai người là đi cùng nhau sao?”
“Đương nhiên.”
“Như vậy mời đi vào, hôm nay nhà ăn cố ý vì vị trí đầu chuẩn bị một bữa trưa phong phú.” Nữ sinh chớp chớp cặp mắt có màu lam xinh đẹp kia, tựa vào bên tai Phó Hàn, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói, “Là cơm trưa tình nhân.”
Phó Hàn nghe xong, cười túm lấy cổ của Hạ Lăng, thái độ khác thường đối với nữ sinh kia khách kí nói, “Vậy trước cảm ơn ông chủ của các người.”
….
“Thiếu gia, xác nhận không có lầm, bọn họ hiện tại đã là quan hệ tình nhân.”
“Điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ Hạ Lăng, giết chết nam nhân kia.”
“Dạ, thiếu gia.”
“Phó Hàn phải không… A, tao sẽ cho mày biết, [Hạ Lăng] chỉ có thể là của tao…”
….
Ở dẫn dắt của người phục vụ, Hạ Lăng cùng Phó Hàn đi tới phòng ở tầng hai, trong phòng mở ra hệ thống lò sưởi. Hạ Lăng thời điểm mới vừa đi vào còn tưởng rằng mùa hè đã tới, người phục vụ hỗ trợ giảm xuống độ ấm ở trong phòng, sau đó nói hai người chờ một lát. Ánh mắt của gã lướt qua vị trí mà Phó Hàn đang ngồi, không dấu vết lộ ra một nụ cười quỷ dị, tiếp đó đi ra khỏi phòng.
Hạ Lăng nhàn rỗi không có việc gì cầm lấy chiếc đũa trên bàn gõ vào chiếc ly đế cao để bên cạnh. Phó Hàn bị Hạ Lăng làm cho bất đắc dĩ gõ lên cái bàn một cái, thời điểm thấy Hạ Lăng bị y hấp dẫn lực chú ý mà ngẩng đầu lên, nói: “Đừng ngây thơ như vậy, đồ ăn liền sẽ được đem lên đây, nhịn thêm một chút nữa.”
Hạ Lăng mới mặc kệ Phó Hàn nói cái gì, hướng y thè lưỡi, hừ nhẹ một tiếng lại tiếp tục bắt đầu gõ chén đĩa. Phó Hàn đối với Hạ Lăng cũng không còn cách nào, chỉ có thể thở dài một hơi. Người yêu của mình có đôi khi tính khí cũng thực giống trẻ con.
Đồ ăn sau vài phút lục tục được chỉnh tề mang lên, bản thân Hạ Lăng ưa đồ ăn mặn, chuyên chọn thịt để ăn, thức ăn chay không ăn đều đem để vào trong bát của Phó Hàn. Bất quá ngẫu nhiên có vài lần cũng vẫn sẽ gắp cho Phó Hàn vài miếng thịt.
Một chút như vậy đã đem độ hảo cảm của Phó Hàn xoát lên tới 85, Hạ Lăng không thể không cảm thán tới công viên giải trí thật sự là một quyết định sáng suốt. Trước kia vài ngày đều xoát không lên được chút hảo cảm nào, hôm nay mới chưa tới nửa ngày cũng đã sắp xoát đầy. Bất quá đồ ăn ở trước mắt, độ hảo cảm gì đó đều là cặn bã.
Bên ngoài phòng, nữ sinh mặc sườn xám màu đỏ đi trên giày cao gót bước nhanh tới bên người phục vụ đang sốt ruột, thấp giọng nói mấy câu. Người phục vụ gật gật đầu, gõ cửa phòng, “Thật có lỗi, quấy rầy một chút.”
Hạ Lăng đang chôn đầu ăn, căn bản mặc kệ xảy ra chuyện gì. Sau đó người phục vụ đẩy cửa tiến vào, ánh mắt vẫn dừng lại trên người của Hạ Lăng, lại làm ra vẻ thực tùy ý nói, “Xin hỏi vị tiên sinh hôm nay xếp hạng đứng thứ hai là ai? Nhà ăn chúng tôi sẽ đưa cho vị tiên sinh này một đại lễ.” Hạ Lăng đang điên cuồng lấp đầy đồ ăn vào trong miệng nghe thấy vậy, nâng một tay lên, tay kia thì còn đang cầm bắp ngô nhét vào trong miệng, “Oa, là oa [Ta, là ta].”
“Như vậy, thỉnh ngài cùng tôi đi một chuyến tới quầy bán hàng, chúng tôi đem lễ vật đưa cho ngài.” Hạ Lăng trợn trắng mắt, liếc mắt một cái với Phó Hàn. Phó Hàn cấp cho Hạ Lăng một nụ cười, ý bảo hắn sớm một chút trở về. Hạ Lăng nhận được sự đồng ý, bật người bỏ lại chiếc đũa trên tay, tung tăng tung tẩy theo người phục vụ rời khỏi phòng.
Nữ sinh đứng ở phòng đối diện nhìn thấy nơi này, động thủ ấn lên cái nút màu đỏ.
[Cảnh báo, cảnh báo, mục tiêu công lược sắp sửa gặp phải thương tổn trí mạng. Cảnh báo, thỉnh Player nhanh chóng chạy trở về.]
[Bom ở sau hai phút sẽ bị làm nổ, thỉnh Player chú ý.]
Hạ Lăng nghe được thông báo của hệ thống, biết bản thân trúng kế, lập tức xoay người chạy về hướng phòng kia. Người phục vụ nhìn thấy, bất người bắt lấy cánh tay của Hạ Lăng, lực độ làm cho Hạ Lăng căn bản không giãy ra được.
[Tự động khấu trừ 100 tích phân của Player, gia tăng tốc độ cùng sức mạnh của Player. Player chú ý, khoảng cách phát nổ chỉ còn thời gian một phút đồng hồ.]
Hạ Lăng có hệ thống giúp đỡ, bật người quăng ra cánh tay của người phục vụ, tốc độ cực nhanh hướng trở về phía phòng. Phó Hàn thời điểm nhìn thấy Hạ Lăng vội vội vàng vàng như vậy chạy trở về còn kinh ngạc một chút, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì, liền thấy Hạ Lăng mở cửa sổ ra, dùng khí lực thật lớn đem y kéo tới bên cửa sổ, “Không còn kịp rồi, nhanh chóng nhảy đi.”
“Cái gì?”
“Tôi nói mau nhảy a!”
[Player chú ý, khoảng cách phát nổ còn thời gian 10 giây.]
“Hỗn đản!” Hạ Lăng trực tiếp không phân biệt nặng nhẽ túm lấy Phó Hàn, quăng y từ trên cửa sổ ngã xuống dưới. Tận lực tiếp nhận một cỗ sóng nhiệt bị đánh văng ra, thủy tinh cả nhà ăn toàn bộ đều bởi vì nổ mạnh mà vỡ nát.
“Không! Hạ Lăng! Bởi vì phòng ở tầng hai, không quá cao, Phó Hàn ngã lên trên cỏ trừ bỏ da thịt bị xây xước ra cũng không chịu nhiều thương tích. Y ngơ ngác nhìn về phía nhà ăn, trên mặt tràn đầy biểu tình thất thố. Trái tim của tựa như run rẩy mà đau buốt, Hạ Lăng hắn rõ ràng… rõ ràng có thể trốn đi…
Ngay tại thời điểm Phó Hàn thần hồn phách lạc, một hòn đá từ ở phía sau bay tới đập trúng trên đầu của y, Hạ Lăng ác thanh ác khí hướng Phó Hàn quát, “Ngu ngốc, tôi còn chưa có chết đâu. Lại đây đỡ tôi một chút, chân của tôi giống như bị vụ nổ làm cho tổn thương rồi.”
Phó Hàn nghe được thanh âm của Hạ Lăng, căn bản hưng phấn không nói nên lời, một bước bước dài xông tới đem Hạ Lăng ôm vào trong ***g ngực.
“Đau, đau, đau a a a a a, cậu cái tên bị bệnh thần kinh a, đè nặng lên chân của tôi!”
“Thật có lỗi, tôi đem cậu đi tới bệnh viện.” Phó Hàn lau khô nước mắt ở khóe mắt, rất nhanh đem Hạ Lăng cõng ở trên lưng.
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 5, trước mắt tổng độ hảo cảm là 90.]
Ngô Triết đứng ở phía trên nhà ăn híp mắt nhìn hai người đứng ở trên cỏ, cuối cùng cười lạnh một tiếng, đối với người phía sau khoát tay, “Truyền lệnh xuống, vô luận dùng biện pháp gì, cũng phải giết chết nam nhân đang ở cùng Hạ Lăng.”
Bởi vì công viên giải trí cùng bệnh viện có khoảng cách rất gần, chỉ cách có có hai con đường lớn, hơn nữa thương tích của Hạ Lăng cũng không quá quá nghiêm trọng, cho nên Hạ Lăng tính toán cõng Hạ Lăng trực tiếp chạy tới trong bệnh viện.
Phó Hàn cõng Hạ Lăng vừa mới ra khỏi cửa của công viên giải trí, một chiếc xe con liền hướng bọn họ cực nhanh phóng tới. Phó Hàn cõng Hạ Lăng trên lưng căn bản là không kịp trốn, Hạ Lăng cũng biết không thể để cho Phó Hàn gặp phải chuyện không may, hắn giãy dụa nhảy xuống khỏi lưng của Phó Hàn, sau đó một tay đẩy Phó Hàn ra.
Nguyên bản người nọ muốn đâm chết Phó Hàn lại không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ làm như vậy, hiện tại phanh xe lại đã quá muộn, thân xe đâm vào trên người của Hạ Lăng, làm cho hắn bị văng ra xa vài thước. Người nọ cũng biết không thể lại tiếp tục đâm người, trực tiếp lái xe bỏ chạy. Phó Hàn bị Hạ Lăng đẩy qua một bên kia, trong một giây kia y cảm thấy được máu trong người mình đều bị đảo ngược. Y giống như kẻ điên vọt tới bên người Hạ Lăng, nhưng mà khi nhìn thấy, chính là người yêu đang nằm trong vũng máu.
“Không… Hạ Lăng…”
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mắt độ hảo cảm là 100.]
[Chúc mừng Player hoàn thành nhiệm vụ chính 1: Đem độ hảo cảm của Phó Hàn xoát tới 100, thưởng cho 5000 tích phân.]
[Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 3: Ở trong kỳ nghỉ hai tháng này kết thúc nhiệm vụ, thưởng cho 5000 tích phân.
[Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 4: Trong lúc làm nhiệm vụ chi nhánh 3, tiếp tục làm bạn với Phó Hàn, thưởng cho 2000 tích phân.]
[Trước mắt tổng tích phân của Player là 46900.]
[Player chú ý, còn có năm phút đồng hồ để quay lại không gian của hệ thống.]
Hạ Lăng chỉ cảm thấy toàn thân của mình một chút khí lực cũng không có, động một cái liền vô cùng đau đơn. Hắn mơ hồ nghe được thanh âm của xe cứu thương, bất quá điều này cũng không trọng yếu…
Nhìn thấy vành mắt của Phó Hàn bởi vì khóc mà hơi hơi đỏ lên, hắn dùng hết khí lực cuối cùng, cũng không thể nâng lên thân thể của mình. Phó Hàn nhận ra Hạ Lăng tựa hồ có gì muốn nói, vội vàng cúi đầu, muốn an ủi hắn, bên tai lại nghe thấy câu nói kia của hắn…
“Phó Hàn, không cần thương tâm, tôi sẽ không chết.”
….
Thời gian từ lúc xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia đã trôi qua hai tháng, [Hạ Lăng] từ một tháng trước đã tỉnh lại. Ngô Triết canh ở tại bên người [Hạ Lăng] thấy [Hạ Lăng] tỉnh lại, bật người hỏi xem cậu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái, còn phái người đi tìm bác sĩ tới xem xét. Phó Hàn đứng ở nơi khoảng cách rất xa lẳng lặng nhìn, bởi vì y biết, tỉnh lại cũng không phải là người kia mà y chờ đợi.
Bất quá Hạ Lăng đã nói rằng hắn không chết, như vậy y sẽ tin một ngày nào đó hắn sẽ xuất hiện trở lại.
Lúc này đây, y nguyện ý chờ đợi.
Chờ đợi vĩnh viễn.
~ ~ ~ ~ ~
* con Kaola:
shutterstock_81457057
– HOÀN ĐỆ TAM VỊ –
Phó Hàn trước thu hồi tờ giấy này, sau đó tiếp tục tìm tòi một chút trong ngăn tủ, thẳng tới thời điểm lật hết toàn bộ tất cả các ngăn kéo thì y mới đứng lên. Sờ sờ giường bệnh ở bên cạnh kia, ở bên trong gối đầu tìm được một cái chìa khóa làm từ đồng đen. Chìa khóa này nhìn qua rất kỳ quái, ít nhất Phó Hàn không cho rằng thứ này là dùng để mở cửa.
“Tủ quần áo không mở được.” Hạ Lăng tại thời điểm Phó Hàn lục lọi giường bệnh muốn giúp đỡ tìm bên trong tủ quần áo, nhưng mà rõ ràng là tủ quần áo đã bị khóa. Phó Hàn đem cái chìa khóa mới tìm được kia đưa cho Hạ Lăng, sau đó đi tới bên người của hắn, “Thử xem xem.”
Cái chìa khóa kia cắm vào trong ổ, rất dễ dàng liền đem khóa tủ mở ra. Hạ Lăng vừa định mở cửa tủ, đã bị Phó Hàn kéo qua một bên, “Bên trong tro bụi rất nhiều, chúng ta lui về sau một chút.” Cũng giống như lời Phó Hàn nói, thời điểm mở tủ quần áo ra, tro bụi từng mảng lớn từ bên trong bay ra. Nếu không phải Phó Hàn đem Hạ Lăng kéo đến bên người, phỏng chừng Hạ Lăng cả đầu sẽ bị dính đầy đều là tro bụi.
Bên trong tủ quần áo có mấy cục pin còn có thể sử dụng cùng với một cây xà beng. Phó Hàn nhìn thoáng qua Hạ Lăng, sau đó cầm lấy cây xà beng kia, thử thử làm quen, kiểu dáng cảm giác có thể sử dụng được, “Cái này có thể nảy mở hoặc là phá hủy được khóa cửa. Tuy rằng không biết trò chơi trốn thoát chân thật này cùng trong game giống nhau ở điểm nào, bất quá khó khăn hẳn là không quá lớn. Chúng ta mau một chút tìm ra được phương pháp rời khỏi nơi này.”
Hạ Lăng đi theo Phó Hàn liên tục cậy mở tất cả phòng ở tầng một này, cuối cùng vẫn chỉ lục ra được vài chiếc chìa khóa, hồ dán cùng vài tờ giấy. Bệnh viện bị bỏ hoang này chỉ có hai tầng là có thể đi vào được. Phân biệt đương nhiên là một tầng ở trên cùng một tầng ngầm ở dưới. Dựa theo tờ giấy lúc trước bọn họ xem, bọn họ hẳn là chỉ cần đi tới tầng ngầm kia là có thể đi ra ngoài. Nhưng mà cửa vào của tầng ngầm ở đâu thì bọn họ cũng không rõ ràng.
Phó Hàn đem mấy tờ giấy kia toàn bộ đều dùng keo dán dính vào cùng với nhau, lại có thể thật sự hợp thành một bản vẽ hoàn chỉnh đặt ở trên mặt đất. Phát hiện ra từ gian phòng bệnh duy nhất mở được cửa mà bọn họ tìm được tấm bản đồ được chắp vá này, sau khi đi qua những tuyến giao nhau đại biểu cho các loại phòng chứa thì sẽ tới được con đường trung gian. Phó Hàn dựa theo bản đồ để tìm kiếm, một lát sau bọn họ hai người tới được vị trí phía trước gian phòng cần tìm làm mốc, sau đó tìm ra một tuyến đường màu lam thông thẳng tới điểm cuối cùng.
Y mang theo Hạ Lăng cùng nhau dọc theo tuyến đường màu lam trên mặt bản đồ kia mà đi, nhưng mà sau khi trải qua bảy tám ngã rẽ, có một tảng nham thạch thật lớn chắn ở trước mặt bọn họ, cứng rắn làm đứt đoạn con đường mà bọn họ đi tới. Sao lại thế này, dựa theo trên bản đồ mà nói thì hẳn là phải còn một đoạn đường mới đúng… Phó Hàn cầm bản đồ lại nhìn lại một lần, không phát hiện ra có ký hiệu đá nham thạch nào ở trên bức bản đồ.
Hạ Lăng thế nhưng lại đoạt lấy tấm bản đồ kia nhìn thoáng qua, sau đó liếc mắt nhìn Phó Hàn giống như nhìn một tên ngốc, “Cái đồ ngốc nhà cậu, con đường này không đi được, cậu tại sao không đổi một cái khác?” Tiếp theo lấy từ trong túi ra chiếc bút nhớ, khoanh tròn các căn phòng dọc theo cái tuyến đường màu lam kia, “Như vậy sẽ không phiền toái nữa, chúng ta có thể biết rất rõ ràng được phòng nào đã thử qua, phòng nào chưa.”
Bộ dáng Hạ Lăng như vậy khiến cho lòng Phó Hàn ngứa ngáy, thật giống như có một con mèo đang nhẹ nhàng cào y, hận không để đem Hạ Lăng ở trong này hôn vài lần. Nhưng mà nghĩ tới nơi này tro bụi đầy trời, vẫn là nên sớm ra ngoài một chút mới tốt, cho nên mới y mới buông tha cho ý niệm trong đầu kia. Hai người thử rất nhiều gian phòng, hoặc chính là bị nham thạch chặn đường đi, hoặc là trực tiếp có một bức tường chắn. Thời điểm chỉ còn lại có năm gian phòng, Hạ Lăng đề nghị trước nghỉ ngơi một hồi đã.
Dù sao đi lâu như vậy, vì có thể đi ra ngoài, thần kinh đều căng hết cả ra, cũng chưa thoải mái nghỉ ngơi qua. Bọn họ tìm một gian phòng nhìn qua sạch sẽ nhất, ngồi ở trên giường bệnh tạm thời nghỉ ngơi. Hạ Lăng dùng đèn pin soi một hồi, thẳng tới sau khi đem năng lượng của pin dùng hết mới thay pin mới.
Trò chơi trốn thoát chân thật may mà chuẩn bị pin rất nhiều, ở trước lúc bọn họ đi ra thì hẳn là đều đủ dùng. Phó Hàn đi lâu như vậy cũng đã sớm trở nên mệt mỏi, cùng Hạ Lăng ngồi ở trên giường bệnh, cả người bộ dáng thoắt một cái liền thay đổi so với lúc trước, đặc biệt ầm ĩ, nhất định phải ôm Hạ Lăng để nghỉ ngơi, thật chẳng khác nào một con Kaola. Hạ Lăng không có biện pháp, đành phải để cho Phó Hàn ôm thắt lưng hắn, nhưng mà bởi vì không chịu được sức nặng của Phó Hàn, Hạ Lăng trực tiếp bị đặt ở trên giường.
Hạ Lăng vừa định mắng Phó Hàn, thời điểm nhìn lên trên trần nhà thấy được thứ gì đó, lập tức liền ngây dại. Phó Hàn cũng nhận ra Hạ Lăng không thích hợp, theo tầm mắt của Hạ Lăng cũng nhìn về phía ở trên trần nhà. Ở trên mặt của trần nhà rõ ràng là phát ra một luồng sáng nhàn nhạt, hơn nữa từng chỗ phát ra ánh sáng đều biểu hiện bằng một cái ký hiệu ‘x’.
“Không đúng a, tôi trước đó đã nhìn qua, nơi này đáng nhẽ vốn sẽ không có ánh sáng.” Hạ Lăng xác nhận thời điểm hắn đi vào phòng bệnh xác thực đã dùng đèn pin để chiếu qua trần nhà, nhưng mà không phát hiện ra nơi này có ánh sáng. Phó Hàn suy nghĩ một hồi, lại đưa ra một khả năng, “Đây là một thứ gì đó có thể phát ánh sáng trong bóng tối, cùng loại với bột huỳnh quang, nhưng mà hẳn là cần phải hấp thụ ánh sáng. Tựa như đèn pin trong tay cậu giống nhau, nó hấp thụ xong ánh sáng của đèn pin, cách một lúc sau đó mới có thể đủ để sáng lên.”
“Chính là mấy ký hiệu ‘x’ kia, là có ý tứ gì?” Hạ Lăng vẫn không hiểu, thời điểm hắn nghĩ muốn tìm những chỗ phát sáng khác, ánh mắt của hắn đột nhiên đảo qua trên bản đồ kia, “… thứ này sẽ không phải là tương ứng với mấy gian phòng trong cái bản đồ này đi?” Hắn cũng ôm một loại tâm tình thử nghiệm, đem bản đồ cùng những ký hiệu ‘x’ trên trần nhà phù hợp đặt chồng lên, kết quả liền thấy toàn bộ những ký hiệu ‘x’ đều ương ứng với một vài căn phòng được Hạ Lăng khoanh tròn.
Chỉ để lại một gian phòng không có hình vẽ gì, Hạ Lăng cầm lấy bút máy đem căn phòng trọng điểm này đánh giấy, sau đó đặt ở trước mặt của Phó Hàn, chỉ vào gian phòng nói, “Nếu đoán không sai, đường thông với tầng ngầm chính là bắt đầu di chuyển từ gian phòng này.”
Cũng quả thật không tìm ra được manh mối khác, sau khi hai ngồi ở lại nghỉ ngơi đủ, trực tiếp hướng gian phòng kia đi tới. Qua vài con đường, lần này trên đường không gặp chút trở ngại nào, hai người thực thuận lợi tới được cái điểm đánh dấu kia trên bản đồ. Những mà nơi này không có tường, càng đừng nói tới cửa. Phó Hàn ngẩng đầu cũng không có phát hiện ra cửa ngầm linh tinh gì đó.
Hạ Lăng cảm thấy được có đôi khi Phó Hàn có đôi khi thực sự rất ngốc. Hắn để cho Phó Hàn lui ra một bên, sau đó ở ngay dưới chỗ mà Phó Hàn vừa đứng tìm được một cái tay kéo ở ngay trên cửa xuống của tầng hầm. Trên cửa bị khóa, Phó Hàn dùng chìa khóa tìm được cuối cùng ở trước đó còn chưa sử dụng qua, mở ra cửa tầng hầm đang bị đóng.
Cầm đèn pin, Phó Hàn chiếu vào cánh cửa nhìn kĩ tình hình bên trong, phát hiện cả người mình có thể đi qua được, y trước nhảy xuống, vững vàng đứng ở trên mặt đất. Sau đó y nâng tay lên, đưa cánh tay cong cong, “Tới đây đi Hạ Lăng, nhảy xuống, tôi đỡ cậu.” Hạ Lăng hướng tới Phó Hàn ném cho y một ánh mắt xem thường, đưa tay quăng đèn pin tới trên đầu y, “Đỡ được cái này đi.” Rồi sau đó cũng nhảy xuống, dừng ở bên người Phó Hàn.
“Thực đáng tiếc.”
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mặt tổng độ hảo cảm là 40.]
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mặt tổng độ hảo cảm là 50.]
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 5, trước mặt tổng độ hảo cảm là 55.]
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mặt tổng độ hảo cảm là 65.]
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 5, trước mặt tổng độ hảo cảm là 70.]
[Chúc mừng Player hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 5: Cùng mục tiêu công lược chạy thoát khỏi bệnh viện bị bỏ hoang, thưởng cho 3000 tích phân.]
[Trước mắt tổng tích phân của Player là 35000 tích phân.]
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Hệ thống, mày lại bị lỗi hả? Có phải hay không lại xảy ra trục trặc? Mau mau đi tu sửa lại đi!
[Player, đây là thông báo bị chậm lại, ngươi có hiểu không! Đây vốn là được tăng thêm vào khi Player cùng mục tiêu công lược cùng nhau chơi trò chơi, nhưng mà bởi vì có có quan hệ tới ở trong chỗ bệnh viện bỏ hoang kia cho nên mới bị chậm chạp không thông báo ╮(╯▽╰)╭ Ta cũng không có biện pháp.]
Chuyện tới hiện giờ mày muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không được, mày thực sự đúng là cái đồ chuyên đi hãm hại người.
[Hừ, tùy Player muốn nói gì nói, dù sao tôi cũng không thừa nhận.]
# Hệ thống của ta tại sao khi giận dỗi lại ngạo kiều như vậy #
Đường ngầm của tầng hầm rất dài, Phó Hàn cùng Hạ Lăng đi thật lâu mới tới điểm cuối. Cuối đường hầm là một cánh cửa, không biết sau cửa có cái gì, Phó Hàn để cho Hạ Lăng đứng phía sau y, bản thân đi lên trước đem cửa mở ra. Sau đó chính là một luồng ánh sáng mãnh liệt đâm vào trong mắt của y khiến cho mắt có chút bị đau. Hạ Lăng tuy ở sau Phó Hàn, nhưng mà cũng không tránh được bị ánh sáng chiếu tới.
Một hồi sau cảm thấy tốt hơn, Phó Hàn mới mở mắt, phát hiện bọn họ đã đi ra khỏi chỗ bệnh viện bỏ hoang kia, hiện tại đã ở trong khu của công viên giải trí. Ông chủ của trò chơi nhìn thấy Phó Hàn cùng Hạ Lăng mãi mới lấy lại được tinh thần, sau đó đi tới, vẻ mặt tươi cười, “Chúc mừng các cậu là người đầu tiên đi ra khỏi bệnh viện bị bỏ hoang. Trước kia thời điểm có người đi vào đều là khóc lớn kêu to, thậm chí ngay cả đám sương mù kia cũng chia có đi qua, còn phải cần tới nhân viên công tác của chúng ta đi vào đem bọn họ đưa ra ngoài.”
Phó Hàn nghe xong giận dữ, trực tiếp chỉ vào cánh cửa kia: “Bên ngoài không phải viết là ‘Thuyền ánh trăng’ sao, các người đây là ý tứ gì?” Cùng với tưởng tượng của y hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng là không gian hai người, thế nhưng một chút ưu đãi cũng không có!
Ông chủ cũng ngây ngẩn cả người, phát âm có chút không rõ, “Không… không có khả năng… không có khả năng a…. Tôi… Chúng tôi trên bảng hiệu viết là Mật thất đào thoát mà…” Sau đó nghĩ tới cái gì đó, lấy di động rất nhanh ấn lên một con số, cứ như vậy ấn tới hơn chục lần, quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Điện thoại được nhận, trên khuôn mặt coi như xinh đẹp của ông chủ lộ ra vẻ dữ tợn, anh ta mở miệng nói: “Anh có bệnh đi, lại đem bảng hiệu của anh che trước bảng hiệu của tôi!”
“Cút, ai hiếm lạ anh giúp tôi!”
“Tôi cảnh cáo anh, anh con mẹ nó nếu còn đem bảng hiệu của anh chắn ở trước bảng hiệu của tôi, tôi liền đánh chết anh.” Ông chủ nói xong trực tiếp cúp máy, thời điểm anh ta thấy được Hạ Lăng cùng Phó Hàn vẫn còn đang đứng ở bên cạnh mới đột nhiên phản ứng lại, sau đó cười làm lành nói, “Thật có lỗi, thật có lỗi, cái tên vô lại nào đó ở cách vách đem bảng hiệu của hắn che ở trước bảng hiệu của tôi, hiện tại tôi đã mắng hắn, hắn sau này sẽ không làm như vậy nữa.”
Ông chủ dừng một chút, mới nói tiếp: “Lại nói tiếp, so sánh một chút, tôi cũng không biết nên cảm tạ hắn hay là hận hắn. Hắn giúp tôi có được du khách, tôi thật cao hứng, nhưng mà đều là bị lừa mà đi vào. Bất quá đích thực phải cảm ơn hai người đã đi ra được nơi này, thật sự cảm ơn.”
Sau đó anh ta sờ sờ túi quần, từ bên trong lấy ra một cái hộp,”Đây là một món quà nho nhỏ, coi như là đối với hai người cảm tạ đi.”
….
Hai người sau khi rời khỏi, Hạ Lăng còn thực sự nghiêm túc tự hỏi một cái vấn đề. Phó Hàn nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt hắn, “Suy nghĩ cái gì?”
“Chính là suy nghĩ mối quan hệ của hai ông chủ kia, ta chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
“Phốc, cậu là vì cái này a?”
Phó Hàn đột nhiên cười ra tiếng làm cho Hạ Lăng mặt đỏ lên, ngược lại thẹn quá hóa giận quát, “Không thể sao!”
“Có thể, có thể.” Phó Hàn khóe miệng nhếch cao hơn, xoa xoa tóc của Hạ Lăng, “Cậu muốn biết sao? Muốn biết thì tôi có thể nói cho cậu biết, bất quá…” Phó Hàn kéo dài thanh âm của bản thân, sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc của Hạ Lăng, chỉ vào môi của mình, “Hôn một cái liền nói cho cậu.”
Hạ Lăng chính là trong lòng rất hiếu kỳ, Phó Hàn tóm được chính xác điểm này, sau đó chiếm được nụ hôn của Hạ Lăng, đem hắn đặt ở góc tường, ngón tay thon dài khẽ vuột lên trên mặt của Hạ Lăng, “Hạ Lăng, cậu chẳng lẽ không cảm thấy được, quan hệ của bọn họ cùng chúng ta giống nhau sao?”
Hạ Lăng lúc này mới phản ứng được quan hệ của bản thân cùng Phó Hàn là cái gì, một phen đẩy Phó Hàn ra. Quả thực không dám tưởng tượng, Phó Hàn vì sao bộ não suy nghĩ sâu xa như vậy! Tuy rằng nhìn thấy hai ông chủ kia quan hệ là có chút chút kỳ quái a, nhưng mà có thể ký quái tới mức đi tới công viên giải trí hẹn hò sao Σ(っ°Д°;)っ
Thế giới này, thật là… [/tạm biệt/] [/tạm biệt/]
Thời điểm giữa trưa, công viên giải trí có miễn phí cung cấp cơm trưa, bất quá chỉ có 100 du khách tới trước mới có thể được hưởng thụ. Cơm miễn phí của công viên giải trí so với cơm mất tiền mua ngon hơn, phối hợp đủ dinh dương, hơn nữa nếu không đủ có thể được gọi thêm mà không cần tốn tiền. Phó Hàn vì để cho Hạ Lăng có thể ăn được cơm trưa thật ngon, đặc biệt từ sớm đã đi xếp hàng.
Hai người thời điểm tới nhà ăn thì còn chưa có ai, có thể nói bọn họ là người đầu tiên và người thứ hai. Ở sau bọn họ, người càng lúc tới càng nhiều, thẳng tới khi xếp được 100 vị trí đầu. Những người tới sau biết cũng không đến phiên mình cho nên sớm rời đi. Vừa vặn tới mười một giờ rưỡi cửa nhà ăn được mở ra, một nữ sinh mặc sườn xám màu đỏ đi từ bên trong ra, sau đó hướng Phó Hàn cùng Hạ Lăng mỉm cươi, “Hai người là đi cùng nhau sao?”
“Đương nhiên.”
“Như vậy mời đi vào, hôm nay nhà ăn cố ý vì vị trí đầu chuẩn bị một bữa trưa phong phú.” Nữ sinh chớp chớp cặp mắt có màu lam xinh đẹp kia, tựa vào bên tai Phó Hàn, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói, “Là cơm trưa tình nhân.”
Phó Hàn nghe xong, cười túm lấy cổ của Hạ Lăng, thái độ khác thường đối với nữ sinh kia khách kí nói, “Vậy trước cảm ơn ông chủ của các người.”
….
“Thiếu gia, xác nhận không có lầm, bọn họ hiện tại đã là quan hệ tình nhân.”
“Điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ Hạ Lăng, giết chết nam nhân kia.”
“Dạ, thiếu gia.”
“Phó Hàn phải không… A, tao sẽ cho mày biết, [Hạ Lăng] chỉ có thể là của tao…”
….
Ở dẫn dắt của người phục vụ, Hạ Lăng cùng Phó Hàn đi tới phòng ở tầng hai, trong phòng mở ra hệ thống lò sưởi. Hạ Lăng thời điểm mới vừa đi vào còn tưởng rằng mùa hè đã tới, người phục vụ hỗ trợ giảm xuống độ ấm ở trong phòng, sau đó nói hai người chờ một lát. Ánh mắt của gã lướt qua vị trí mà Phó Hàn đang ngồi, không dấu vết lộ ra một nụ cười quỷ dị, tiếp đó đi ra khỏi phòng.
Hạ Lăng nhàn rỗi không có việc gì cầm lấy chiếc đũa trên bàn gõ vào chiếc ly đế cao để bên cạnh. Phó Hàn bị Hạ Lăng làm cho bất đắc dĩ gõ lên cái bàn một cái, thời điểm thấy Hạ Lăng bị y hấp dẫn lực chú ý mà ngẩng đầu lên, nói: “Đừng ngây thơ như vậy, đồ ăn liền sẽ được đem lên đây, nhịn thêm một chút nữa.”
Hạ Lăng mới mặc kệ Phó Hàn nói cái gì, hướng y thè lưỡi, hừ nhẹ một tiếng lại tiếp tục bắt đầu gõ chén đĩa. Phó Hàn đối với Hạ Lăng cũng không còn cách nào, chỉ có thể thở dài một hơi. Người yêu của mình có đôi khi tính khí cũng thực giống trẻ con.
Đồ ăn sau vài phút lục tục được chỉnh tề mang lên, bản thân Hạ Lăng ưa đồ ăn mặn, chuyên chọn thịt để ăn, thức ăn chay không ăn đều đem để vào trong bát của Phó Hàn. Bất quá ngẫu nhiên có vài lần cũng vẫn sẽ gắp cho Phó Hàn vài miếng thịt.
Một chút như vậy đã đem độ hảo cảm của Phó Hàn xoát lên tới 85, Hạ Lăng không thể không cảm thán tới công viên giải trí thật sự là một quyết định sáng suốt. Trước kia vài ngày đều xoát không lên được chút hảo cảm nào, hôm nay mới chưa tới nửa ngày cũng đã sắp xoát đầy. Bất quá đồ ăn ở trước mắt, độ hảo cảm gì đó đều là cặn bã.
Bên ngoài phòng, nữ sinh mặc sườn xám màu đỏ đi trên giày cao gót bước nhanh tới bên người phục vụ đang sốt ruột, thấp giọng nói mấy câu. Người phục vụ gật gật đầu, gõ cửa phòng, “Thật có lỗi, quấy rầy một chút.”
Hạ Lăng đang chôn đầu ăn, căn bản mặc kệ xảy ra chuyện gì. Sau đó người phục vụ đẩy cửa tiến vào, ánh mắt vẫn dừng lại trên người của Hạ Lăng, lại làm ra vẻ thực tùy ý nói, “Xin hỏi vị tiên sinh hôm nay xếp hạng đứng thứ hai là ai? Nhà ăn chúng tôi sẽ đưa cho vị tiên sinh này một đại lễ.” Hạ Lăng đang điên cuồng lấp đầy đồ ăn vào trong miệng nghe thấy vậy, nâng một tay lên, tay kia thì còn đang cầm bắp ngô nhét vào trong miệng, “Oa, là oa [Ta, là ta].”
“Như vậy, thỉnh ngài cùng tôi đi một chuyến tới quầy bán hàng, chúng tôi đem lễ vật đưa cho ngài.” Hạ Lăng trợn trắng mắt, liếc mắt một cái với Phó Hàn. Phó Hàn cấp cho Hạ Lăng một nụ cười, ý bảo hắn sớm một chút trở về. Hạ Lăng nhận được sự đồng ý, bật người bỏ lại chiếc đũa trên tay, tung tăng tung tẩy theo người phục vụ rời khỏi phòng.
Nữ sinh đứng ở phòng đối diện nhìn thấy nơi này, động thủ ấn lên cái nút màu đỏ.
[Cảnh báo, cảnh báo, mục tiêu công lược sắp sửa gặp phải thương tổn trí mạng. Cảnh báo, thỉnh Player nhanh chóng chạy trở về.]
[Bom ở sau hai phút sẽ bị làm nổ, thỉnh Player chú ý.]
Hạ Lăng nghe được thông báo của hệ thống, biết bản thân trúng kế, lập tức xoay người chạy về hướng phòng kia. Người phục vụ nhìn thấy, bất người bắt lấy cánh tay của Hạ Lăng, lực độ làm cho Hạ Lăng căn bản không giãy ra được.
[Tự động khấu trừ 100 tích phân của Player, gia tăng tốc độ cùng sức mạnh của Player. Player chú ý, khoảng cách phát nổ chỉ còn thời gian một phút đồng hồ.]
Hạ Lăng có hệ thống giúp đỡ, bật người quăng ra cánh tay của người phục vụ, tốc độ cực nhanh hướng trở về phía phòng. Phó Hàn thời điểm nhìn thấy Hạ Lăng vội vội vàng vàng như vậy chạy trở về còn kinh ngạc một chút, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì, liền thấy Hạ Lăng mở cửa sổ ra, dùng khí lực thật lớn đem y kéo tới bên cửa sổ, “Không còn kịp rồi, nhanh chóng nhảy đi.”
“Cái gì?”
“Tôi nói mau nhảy a!”
[Player chú ý, khoảng cách phát nổ còn thời gian 10 giây.]
“Hỗn đản!” Hạ Lăng trực tiếp không phân biệt nặng nhẽ túm lấy Phó Hàn, quăng y từ trên cửa sổ ngã xuống dưới. Tận lực tiếp nhận một cỗ sóng nhiệt bị đánh văng ra, thủy tinh cả nhà ăn toàn bộ đều bởi vì nổ mạnh mà vỡ nát.
“Không! Hạ Lăng! Bởi vì phòng ở tầng hai, không quá cao, Phó Hàn ngã lên trên cỏ trừ bỏ da thịt bị xây xước ra cũng không chịu nhiều thương tích. Y ngơ ngác nhìn về phía nhà ăn, trên mặt tràn đầy biểu tình thất thố. Trái tim của tựa như run rẩy mà đau buốt, Hạ Lăng hắn rõ ràng… rõ ràng có thể trốn đi…
Ngay tại thời điểm Phó Hàn thần hồn phách lạc, một hòn đá từ ở phía sau bay tới đập trúng trên đầu của y, Hạ Lăng ác thanh ác khí hướng Phó Hàn quát, “Ngu ngốc, tôi còn chưa có chết đâu. Lại đây đỡ tôi một chút, chân của tôi giống như bị vụ nổ làm cho tổn thương rồi.”
Phó Hàn nghe được thanh âm của Hạ Lăng, căn bản hưng phấn không nói nên lời, một bước bước dài xông tới đem Hạ Lăng ôm vào trong ***g ngực.
“Đau, đau, đau a a a a a, cậu cái tên bị bệnh thần kinh a, đè nặng lên chân của tôi!”
“Thật có lỗi, tôi đem cậu đi tới bệnh viện.” Phó Hàn lau khô nước mắt ở khóe mắt, rất nhanh đem Hạ Lăng cõng ở trên lưng.
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 5, trước mắt tổng độ hảo cảm là 90.]
Ngô Triết đứng ở phía trên nhà ăn híp mắt nhìn hai người đứng ở trên cỏ, cuối cùng cười lạnh một tiếng, đối với người phía sau khoát tay, “Truyền lệnh xuống, vô luận dùng biện pháp gì, cũng phải giết chết nam nhân đang ở cùng Hạ Lăng.”
Bởi vì công viên giải trí cùng bệnh viện có khoảng cách rất gần, chỉ cách có có hai con đường lớn, hơn nữa thương tích của Hạ Lăng cũng không quá quá nghiêm trọng, cho nên Hạ Lăng tính toán cõng Hạ Lăng trực tiếp chạy tới trong bệnh viện.
Phó Hàn cõng Hạ Lăng vừa mới ra khỏi cửa của công viên giải trí, một chiếc xe con liền hướng bọn họ cực nhanh phóng tới. Phó Hàn cõng Hạ Lăng trên lưng căn bản là không kịp trốn, Hạ Lăng cũng biết không thể để cho Phó Hàn gặp phải chuyện không may, hắn giãy dụa nhảy xuống khỏi lưng của Phó Hàn, sau đó một tay đẩy Phó Hàn ra.
Nguyên bản người nọ muốn đâm chết Phó Hàn lại không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ làm như vậy, hiện tại phanh xe lại đã quá muộn, thân xe đâm vào trên người của Hạ Lăng, làm cho hắn bị văng ra xa vài thước. Người nọ cũng biết không thể lại tiếp tục đâm người, trực tiếp lái xe bỏ chạy. Phó Hàn bị Hạ Lăng đẩy qua một bên kia, trong một giây kia y cảm thấy được máu trong người mình đều bị đảo ngược. Y giống như kẻ điên vọt tới bên người Hạ Lăng, nhưng mà khi nhìn thấy, chính là người yêu đang nằm trong vũng máu.
“Không… Hạ Lăng…”
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mắt độ hảo cảm là 100.]
[Chúc mừng Player hoàn thành nhiệm vụ chính 1: Đem độ hảo cảm của Phó Hàn xoát tới 100, thưởng cho 5000 tích phân.]
[Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 3: Ở trong kỳ nghỉ hai tháng này kết thúc nhiệm vụ, thưởng cho 5000 tích phân.
[Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 4: Trong lúc làm nhiệm vụ chi nhánh 3, tiếp tục làm bạn với Phó Hàn, thưởng cho 2000 tích phân.]
[Trước mắt tổng tích phân của Player là 46900.]
[Player chú ý, còn có năm phút đồng hồ để quay lại không gian của hệ thống.]
Hạ Lăng chỉ cảm thấy toàn thân của mình một chút khí lực cũng không có, động một cái liền vô cùng đau đơn. Hắn mơ hồ nghe được thanh âm của xe cứu thương, bất quá điều này cũng không trọng yếu…
Nhìn thấy vành mắt của Phó Hàn bởi vì khóc mà hơi hơi đỏ lên, hắn dùng hết khí lực cuối cùng, cũng không thể nâng lên thân thể của mình. Phó Hàn nhận ra Hạ Lăng tựa hồ có gì muốn nói, vội vàng cúi đầu, muốn an ủi hắn, bên tai lại nghe thấy câu nói kia của hắn…
“Phó Hàn, không cần thương tâm, tôi sẽ không chết.”
….
Thời gian từ lúc xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia đã trôi qua hai tháng, [Hạ Lăng] từ một tháng trước đã tỉnh lại. Ngô Triết canh ở tại bên người [Hạ Lăng] thấy [Hạ Lăng] tỉnh lại, bật người hỏi xem cậu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái, còn phái người đi tìm bác sĩ tới xem xét. Phó Hàn đứng ở nơi khoảng cách rất xa lẳng lặng nhìn, bởi vì y biết, tỉnh lại cũng không phải là người kia mà y chờ đợi.
Bất quá Hạ Lăng đã nói rằng hắn không chết, như vậy y sẽ tin một ngày nào đó hắn sẽ xuất hiện trở lại.
Lúc này đây, y nguyện ý chờ đợi.
Chờ đợi vĩnh viễn.
~ ~ ~ ~ ~
* con Kaola:
shutterstock_81457057
– HOÀN ĐỆ TAM VỊ –
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook