Editor: Nhiên

Hôm sau, sau khi cô ngủ nướng một buổi sáng, cùng Phù mẹ ăn cơm trưa, liền đeo balo ra cửa. Chuyển đến nơi này, trong nhà liền cách thư viện không xa, cho nên cô liền có thói quen tới thư viện làm bài tập.

Thư viện thực an tĩnh. Chính là giữa trưa, giống cô không ngủ trưa thì có rất ít người, cho nên cho dù có ở thư viện đợi, cũng đều ghé vào trên bàn ngủ trưa. Phù Thải Nghênh trên lầu ba, khả năng bởi vì là quốc khánh, chỗ trống nhưng thật ra có không ít. Cô nhìn chung quanh một vòng, phát hiện Thẩm Hoài ngồi ở bên cửa sổ.

Cô vui vẻ, tung ta tung tăng mà chạy tới, đem balo đặt ở đối diện anh. Anh ngẩng đầu, liền thấy tiểu cô nương cười đến vui vẻ.

Cô sợ quấy rầy đến người khác, dùng khẩu hình hỏi: “Nam thần, cậu cũng ở chỗ này?”

Lời vừa ra khỏi miệng,cô mới phát hiện, ai nha, vì sao kêu nam thần kêu đến càng ngày càng thuận miệng……

Anh cũng không nói chuyện, chỉ là đem bìa mặt trang của cuốn sách mình đang đọc cho cô xem. 《 kiến trúc mỹ học 》? Phù Thải Nghênh ong ong đầu. Rồi sau đó ngồi xuống, bắt đầu viết trên tờ giấy: Nam thần, cậu tác nghiệp viết xong chưa?

Anh tiếp nhận, khi trả lại tờ giấy, mặt trên nhiều hai thêm con số. Cô nhìn kỹ, mới phát hiện, một cái hẳn là chim cánh cụt*, một cái khác hẳn là số di động?

*Bên trung không dùng facebook chắc mn biết chứ họ dùng wechat và các app khác nhưng mình tìm thì không thấy chỉ thấy Wechat nha mn

Lấy ra di động lục soát một chút cái kia chim cánh cụt, quả nhiên không sai. Tăng thêm bạn tốt, rồi sau đó Thẩm Hoài bên kia thông qua thật sự nhanh.

Phù Thải Nghênh cười tủm tỉm phát tin tức: Nguyên lai ngươi dùng chim cánh cụt mà không phải WeChat a?

Thẩm Hoài trả lời: Số WeChat chính là số di động.

……QAQ? Cô giống như không cẩn thận biết được phương thức liên hệ với nam thần?

Thẩm Hoài lại nhắn: Tối hôm qua viết xong.

Cô phản ứng một chút, mới biết được anh nói chính là tác nghiệp. Thật là, cô đều cảm thấy chính mình viết không xong, mà nam thần cũng đã viết xong. Cá mặn nghênh.

Cô ngẩng đầu hướng về phía anh cười cười, liền thu hồi di động, hết sức chuyên chú mà làm bài thi.

Tiếng Anh vẫn là rất thuận lợi, Phù Thải Nghênh làm xong tiếng Anh sau, lấy ra bài thi vật lý, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Thẩm Hoài nhịn không được có một tia ý cười.

Anh phát hiện, cô thuộc về loại mới gặp ngoan ngoãn xinh đẹp này, nhìn kỹ mới phát hiện động tác nhỏ rất nhiều thú vị của nữ sinh. Này chỉ là viết tác nghiệp mà thôi, cô cảm thán a.

Anh lại đem lực chú ý dời đi trở về sách trên tay.

Thẳng đến trang sách bị nhẹ nhàng lật một chút. Thẩm Hoài ngẩng đầu.

Cô hướng về phía anh cười đến vẻ mặt ngoan ngoãn mà lấy lòng, rồi sau đó đem trong tay bài thi đưa cho. Mặt trên một đạo đề viết mấy chữ: Đề này làm như thế nào a! Online chờ, rất cấp bách!

Phốc.

Thẩm Hoài hơi mang điểm bất đắc dĩ cảm mà lắc đầu, đem đề này làm thế nào viết cho cô xem.

Hai người cứ như vậy, một người đọc sách một người làm bài, ngẫu nhiên cô thật sự làm không được đề, liền đưa cho Thẩm Hoài, anh giúp cô giải ra tới. Một buổi trưa nhưng thật ra thực mau liền đi qua.

Đến thời điểm ăn cơm chiều,cô nhắn tin cho anh: Thẩm Hoài, cảm ơn cậu lần này dạy tớ làm đề. Cơm chiều tớ mời cậu ăn mì thịt bò đi, đặc biệt ăn ngon.

Thẩm Hoài mím môi, trả lời nói: Có thể.

Hai người từ thư viện ra tới, Phù Thải Nghênh dẫn đường, anh cực có lễ phép mà hơi hơi sau cônửa bước, đi ở sau cô. Anh lúc này mới quan sát đến, cô đi đường rất không an ổn, có khi sẽ thuận thế đá văng đá ra bên chân, có khi sẽ mang theo một chút nhảy nhót, có khi còn sẽ vừa đi đường vừa quay đầu cùng hắn nói chuyện.

Nói thật, anh ở phía sau, thấy có chút kinh hồn táng đảm*.

*Kinh hồn tang đảm: Khiếp đảm,sợ hãi đến mức hoảng hốt.

Đi đến quán mì thịt bò, hai người chọn vị trí ngồi xuống, cô chủ quán liền đi tới đem thực đơn đưa cho bọn họ, còn hiền lành mà cùng cô chào hỏi: “Tiểu cô nương lại tới nữa a.”

Cô cười tủm tỉm gật gật đầu, rồi sau đó đề cử cho anh mấy món nói: “Thẩm Hoài, nơi này cà rốt thịt bò nạm mặt đặc biệt ăn ngon.”

Anh biết nghe lời phải: “Tớ đây liền nếm thử cái này đi.”

Phù Thải Nghênh rất là vừa lòng, quay đầu cùng cô chủ quán nói: “Dì ơi, cháu muốn hai phân cà rốt thịt bò nạm mặt.”

Cô chủ quán liền bảo được, xoay người rời đi.

Tốc độ thực sự rất nhanh. Cô luôn luôn thích điểm này của quán, thịt bò nạm cũng hầm đến vô cùng mềm mại, hơn nữa trong tiệm tự chế ra nước canh ngao, ăn ngon đến không được.

Vừa thấy bưng lên, vội vàng mở ra một đôi đũa dùng một lần, gấp không chờ nổi mà kẹp lên một ngụm mì sợi liền hướng trong miệng. Trong miệng liền có mỹ vị, làm cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Chỉ chốc lát, một chén mì liền bị cô ăn đến gần hết. Ngẩng đầu lại phát hiện, anh không ăn nhiều lắm, mà luôn luôn thanh lãnh trầm ổn nam thần, lúc này lại đang chuyên tâm trí chí mà đang bỏ cà rốt.

Nhà này cửa hàng thịt bò nạm có cà rốt, cắt khối tương đối nhỏ, cho nên rất khó bỏ. Mà anh, tựa như làm yêu cầu chặt chẽ rất cao thực nghiệm giống nhau, từng khối từng khối mà bỏ cà rốt.

Cô chỉ cảm thấy, sợ ngây người……

“Thẩm Hoài, cậu không ăn cà rốt sao?”

Anh lắc đầu, thanh lãnh thanh âm trước sau như một mà dễ nghe, cô lại từ trong đó nghe ra một ít ghét bỏ: “Không ăn. Có một ít mùi lạ.”

Đây là trong truyền thuyết tương phản manh sao? Phù Thải Nghênh muốn cười. Đột nhiên lại nghĩ tới, giống như đề cử loại này là mình, mới là đầu sỏ gây tội a. Tiện đà có chút ngượng ngùng: “Cậu không ăn cà rốt, liền không cần điểm cái này mặt sao. Quán các món khác cũng ăn khá ngon, cậu xem cậu chọn cà rốt nhiều như vậy phiền toái a.”

Thẩm Hoài tiếp tục nghiêm túc chọn cà rốt: “Ân, món khác lần sau ăn cũng được.”

Cô đột nhiên cảm thấy, chính mình bị đùa cợi tới rồi……

Chính nghĩ như vậy, cô liền nghe được một giọng nữ kinh hỉ: “Thẩm Hoài, cậu sao lại ở chỗ này?”

Phù Thải Nghênh ngẩng đầu, là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa. Nữ sinh chính vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn Thẩm Hoài.

Sẽ không gặp được người quen đi, hơn nữa xem nữ sinh biểu tình cùng ánh mắt, giống như không thật là khéo a. Cô nhìn thoáng qua anh còn nghiêm túc chọn cà rốt.

Thẩm Hoài dừng lại chiếc đũa, hướng nữ sinh gật gật đầu, rồi sau đó cùng cô nói: “Bạn học cấp hai của tớ, hiện tại cũng ở Lan Thụ.”

Nữ sinh lúc này mới chú ý tới bộ dáng Phù Thải Nghênh, thoải mái hào phóng mà đối với cô tự giới thiệu: “Cậu tốt a. Tớ tên là Triệu Tử Dư, cao tam ban ( 20)*. Tớ biết cậu nha, chính là Phù Thải Nghênh học kỳ mới này chuyển tới Lan Thụ đi.”

*Ban của Nghênh Nghênh và Thẩm Hoài là (19) nha mn bình thường mình có lược bỏ đi.

Cô sờ sờ cái mũi, cười cười. Ban ( 20)? Còn không phải là ban cách vách trọng điểm văn khoa bọn họ sao? “Đúng vậy, tớ chính là Phù Thải Nghênh ‘ trong truyền thuyết ’.”

Triệu Tử Dư lại tiếp tục cùng anh nói chuyện: “Thẩm Hoài, cậu cũng là thư viện ở gần đây học tập sao?”

Thẩm Hoài đáp đúng.

“Kia vừa lúc,” Triệu Tử Dư vô cùng cao hứng, “Tớ cùng Thạch Lộ cũng ở thư viện làm bài. Cậu lát nữa còn đi thư viện không vậy? Có thể hay không cùng chúng tớ ngồi cùng nhau, tớ vừa lúc có không ít đề toán học đau đầu đến không chịu được.” Vừa nói còn vừa chỉ một nam sinh ngồi ở cái bà trong tiệm bên kia, nam sinh chính nhìn chằm chằm nơi này.

Thẩm Hoài nhìn nam sinh liếc mắt một cái, có lễ phép mà hướng nam sinh phía dưới xem như chào hỏi, đối Triệu Tử Dư nói: “Không được. Tớ buổi tối không đi thư viện, cậu có đề có thể chờ đến khai giảng hỏi lại thầy cô sau.”

Phù Thải Nghênh vốn dĩ chống cằm xem hai người nói chuyện, lúc này xem anh thái độ rõ ràng không nghĩ nói nữa, cùng Triệu Tử Dư trên biểu tình mặt xấu hổ không thôi, hảo tâm cứu không khí nói: “Thẩm Hoài, cậu lại không ăn liền phí nha.”

Triệu Tử Dư lúc này mới đối Thẩm Hoài nói: “Kia Thẩm Hoài cậu ăn cơm đi. Tớ lần sau lại tìm cậu.” Lại đối với cô vẫy vẫy tay: “Gặp lại sau Thải Nghênh.”

Cô vừa phất tay vừa ở trong lòng nghĩ ngợi. Giống như lần đầu tiên gặp mặt, đã bị kêu Thải Nghênh?

Lúc sau anh loại bỏ sạch sẽ cà rốt, nhưng thật ra rất mau mà giải quyết thịt bò nạm.

Cô chờ mong hỏi: “Hương vị thế nào?”

“Không tồi.” Anh nói.

“Vậy là tốt rồi.” Cô cười hì hì, sau đó từ cặp sách lấy ra ví tiền đi tính tiền.

Hai người đi ra khỏi quán, nghĩ anh cùng Triệu Tử Dư nói buổi tối không đi thư viện, cô hướng về phía Thẩm Hoài xua xua tay: “Kia, Thẩm Hoài cậu trở về đi. Tớ còn phải đi thư viện làm tác nghiệp.”

Anh nhấp một chút môi, mở miệng: “Tớ cũng phải đi thư viện lại xem sách.”

Phù Thải Nghênh sửng sốt. Này cùng vừa rồi nam thần nói, nhưng không giống nhau a……

Bất quá cô cũng không tự luyến đến mức cảm thấy anh còn đi thư viện là bởi vì mình, chỉ là, Thẩm Hoài còn đi thư viện, đã nói lên đề của mình có lúc làm không hiểu vẫn có người để thỉnh giáo, thật đáng mừng.

Thẩm Hoài nhưng thật ra chủ động cùng Phù Thải Nghênh nhắc tới Triệu Tử Dư vừa rồi chào hỏi cùng nam sinh Thạch Lộ. “Triệu Tử Dư cùng Thạch Lộ đều là bạn học cấp hai của tớ, hai người bọn họ hiện tại đều ở cách vách ban chúng ta.”

Nga, xem ra đây là cái có thể đề tài. Cô nhanh chóng phân tích một chút, đến ra kết luận, lại hỏi: “Cậu cùng bọn họ quan hệ thế nào?”

“Thạch Lộ, trước kia là bạn của tớ.” Thẩm Hoài đáp.

Trước kia? Vậy nói hiện tại không phải là?

Đang muốn tiếp tục hỏi tiếp, liền nghe thấy anh nói: “Chiều nay nói đại đề vật lý, hiểu chưa?”

Cô biết anh không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy, thuận theo dời đi đề tài: “Có một chút không hiểu lắm. Cái kia từ trường vì sao không thể là nghiêng?”

Anh tự hỏi một chút, liền giải thích cho cô.

Hai người hướng thư viện đi, vừa thảo luận đề mục này, cũng hài hòa thập phần.

Buổi tối, tiện ích người ngồi với bên cạnh là Thẩm đại thần, đề mục cô cũng làm đến rất thuận lợi. Nhìn một chút thời gian trên điện thoại, cần phải trở về, cô cười hì hì thu thập mọi thứ trên bàn, hôm nay cư nhiên vượt mức hoàn thành nhiệm vụ ha ha ha ha.

Nghĩ nghĩ,cô nhắn tin cho anh: Thẩm Hoài, tớ phải đi về. Cậu có về không?

Cậu không đánh chữ, chỉ là hướng về phía cô gật gật đầu.

Cô tiếp tục nhắn: Vậy ngày mai lại đến chứ? Tớ còn có đề mục muốn hỏi cậu.

Thẩm Hoài nhắn lại: Có thể.

Ha ha ha ha, cô quả thực tưởng ngửa mặt lên trời cười dài, nam thần thật sự quá dễ nói chuyện a!

Nếu nói, hôm nay buổi tối có cái gì không thuận lợi, đại khái là thời điểm hai người cùng nhau xuống lầu, ở cửa thang lầu lại một lần gặp phải, Triệu Tử Dư cùng Thạch Lộ.

Phù Thải Nghênh: “……”

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Nam Thần không ăn cà rốt. Ta cũng không ăn cà rốt ~

Thẩm Nam Thần chỉ đi với Nghênh Nghênh nhà ta thôi nha mn từ chối mọi đề nghị của cô gái khác nha ha ha ha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương