Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng
-
Chương 89: Sư tôn lãnh tình cầu song tu (12)
Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~~
Ôn Ngôn tuy từ Nguyên Anh kỳ rớt xuống Kim Đan kỳ, nhưng so sánh với tu vi Trúc Cơ nho nhỏ của Tô Mê, hiển nhiên một trời một vực.
Gần như trong chớp mắt, Tô Mê đã bị Ôn Ngôn sử dụng thuật dời đi, trực tiếp đưa tới hình tư.
Ngay sau đó, lọt vào trong tầm mắt là các loại hình cụ, cùng với những người chịu hình phạt.
Đứng đầu hình tư là Triệu Trạch, vội vàng buông chén trà trong tay, đứng dậy đi tới:
“Tiên sư sao lại tới đây?”
“Hắn là Tô Mê.”
Triệu Trạch hơi nhướng mày, tới trước mặt Tô Mê đánh giá trên dưới.
Hắn có vóc người cao lớn, dáng người cường tráng lại khôi ngô, chỉ vừa đứng trước mặt Tô Mê như vậy đã khiến cô trông giống một một đứa trẻ con.
Song, đột nhiên nghe thấy Triệu Trạch cười nói: “Sợ là tiên sư nghĩ sai rồi, thân thể nhỏ như trẻ con này không có khả năng là hung thủ giết hại đệ tử mới tới.”
Chiều cao của tên đệ tử mới tới kia và mình không sai biệt lắm, tu vi tuy không tới Trúc Cơ nhưng cũng không kém.
Tô Mê tay nhỏ chân nhỏ không nói, quan trọng nhất là mới vừa rồi nhìn lướt qua nửa người dưới của hắn, hoàn toàn tiểu nhân đáng thương, mà bộ vị nào đó của tên đệ tử mới tới là tình hình chiến đấu thảm thiết.
Cho nên thực hiển nhiên, hung thủ không có khả năng là cậu bé trước mắt.
Mặt mày Tô Mê tràn đầy trào phúng, ngước mắt nhìn về phía Ôn Ngôn: “Sư phụ, xem ra Triệu hình tư còn biết phân rõ trắng đen hơn người.”
Bàn tay này, xem như Triệu Trạch thay cô đánh!
Ôn Ngôn chống lại đôi mắt trào phúng của Tô Mê, ánh mắt chợt lóe, ngay sau đó khó khăn lắm mới dời đi được, nhìn về phía Triệu Trạch: “Nói như thế nào?”
Triệu Trạch quét mắt nhìn nửa người dưới của Tô Mê: “Cái kia của hắn thoạt nhìn quá nhỏ, không giống công cụ gây án.”
“Ai nói không thể, có lẽ do hắn ăn dược vật gây ra thì sao.” Giọng nữ sắc bén giọng từ phía sau Tô Mê vang lên.
Thanh âm này, không phải nha hoàn Tiểu Trân bên cạnh Phượng Lan Nhi, thì có thể là ai?
Tô Mê quay đầu lại, đập vào mắt là đôi mắt sưng đỏ của Tiểu Trân, từ cửa đi vào.
Ôn Ngôn chân trước vừa mới chộp mình đến, nàng ta sau lưng đã đuổi tới, xem ra đây là do Phượng Lan Nhi bày mưu đặt kế.
Phượng Lan Nhi, Phượng Lan Nhi, thật là vũ nhục dòng họ “Phượng” này.
Triệu Trạch thấy người tới, không khỏi nhướng mày: “Như thế nào, tiểu nha đầu đây là nghi ngờ lời bổn hình tư nói?”
Tiểu Trân thấy mặt mày Triệu Trạch mỉm cười lại hung ác, nhớ lại lúc trước đã ở chỗ này chịu tra tấn đến chẳng phải người, không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng nàng ta cũng không quên lời tiểu thư phân phó, vì thế thẳng sống lưng: “Tiểu Trân tất nhiên là không dám nghi ngờ lời ngài nói, chẳng qua đệ tử mới tới kia chết thê thảm như thế, Triệu hình tư nhất định phải vì hắn lấy lại công đạo!”
Tô Mê nghe đến đó, đột nhiên mỉa mai cong môi, lập tức hỏi: “Ngươi quan tâm người chết như vậy, chẳng lẽ ngươi và người chết có quan hệ sao?”
Tiểu Trân mừng thầm trong bụng, lập tức thuận thế leo lên cây thang mà Tô Mê cấp.
Nàng ta lấy ra khăn tay nhỏ, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, ngay sau đó nước mắt xôn xao chảy xuống: “Thật ra tên thật của ta là Kiều Trân, người chết Kiều Chi Tiệp kia chính là đệ đệ ruột thất lạc nhiều năm của ta.”
Quả nhiên là cẩu huyết trong dự kiến.
Tô Mê cười khẽ: “Ngươi không phải là nhìn thấy trên xác chết của Kiều Chi Tiệp có bớt hoặc vết sẹo gì đó, cho nên mới nhận ra hắn là đệ đệ chứ?”
Tiểu Trân sửng sốt, theo bản năng gật gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nghi hoặc.
Tiểu thư dạy cho nàng ta nói những lời này, sao hắn lại biết?
Lúc này, Tô Mê lại nói: “Vậy kế tiếp, nếu ta không thừa nhận mình là hung thủ, có phải các ngươi muốn kiểm tra thân thể của ta hay không, nếu ta không đồng ý, các ngươi sẽ mạnh mẽ đem ta lột sạch?”
Tiểu Trân kinh ngạc mở to mắt nhìn Tô Mê, trong mắt hoàn toàn là không dám tin tưởng. Sao cái gì hắn cũng biết?
Tô Mê nhìn về phía Ôn Ngôn: “Cho nên, nếu bọn họ khăng khăng muốn cởi quần áo ta, sư phụ cũng mặc cho bọn họ làm như vậy?”
Ôn Ngôn ngơ ngẩn nhìn Tô Mê, ánh mắt hơi lóe.
Tất nhiên là hắn không muốn.
Nhưng nếu có thể chứng minh "hắn" trong sạch, cho dù hy sinh một chút, cũng không ngại đi, rốt cuộc tất cả mọi người đều là nam nhân.
Tô Mê liếc mắt một cái đã nhìn ra ý tứ của hắn, không khỏi cười thê lương.
Lúc trước mắt nguyên nữ chủ bị mù à, coi trọng một tên tôn tử giống như nam chủ này?!
Người khác nói cái gì, hắn liền cho rằng là như vậy, không tin chính mình, ngược lại tin vào lời gièm pha của người khác.
Đầu tiên là lúc đám cháy xảy ra thấy chết mà không cứu. Về sau chính là lúc này, bị thẩm vấn ở hình đường, tên nam nhân này rốt cuộc có thể cặn bã tới trình độ nào nữa?
Lúc trước có phải do đầu óc Đông Phương Lẫm bị chập, mới thu hắn làm đồ đệ?!
Tiểu Trân thấy một nam nhân nhỏ bé như Tô Mê cùng Ôn Ngôn mắt đi mày lại, không khỏi có chút buồn nôn.
Nàng ta trầm mặc trong chớp mắt, nói thẳng: “Một khi đã như vậy, nếu ngươi có thể thoát y chứng minh mình vô tội, ta đây lập tức xin lỗi ngươi.”
Tô Mê âm thầm hừ lạnh, xem ra cô nghĩ không sai.
Phượng Lan Nhi sở dĩ làm nhiều chuyện như vậy, mục đích chủ yếu muốn nhìn cô bị đồng môn đuổi giết, hoặc là bị nghiệm thân vũ nhục.
Mà hai kết quả này, hoặc là làm cô chết, hoặc là làm cô chịu nhục mà chết.
Nhưng lúc này, nếu cô nói mình là nữ tử, bị người kiểm tra vẫn là không tránh được.
Tô Mê lạnh lùng cong môi, nghĩ thầm: Không có khả năng mỗi một lần, Đông Phương Lẫm đều sẽ xuất hiện giúp cô.
Mà trước mắt, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không để cho bọn họ nghiệm thân cô!
Tô Mê lập tức mặc niệm khẩu quyết, trong vòng một mét quanh thân phát ra một tầng hỏa diễm sáng rực, chỉ là sợi dây thừng trói buộc trên người vẫn không bị thiêu đứt.
Nhưng cô không quản được nhiều như vậy, nhân lúc bọn họ không chú ý, nhanh chóng lắc mình một cái, cướp thân bay khỏi hình tư.
Đang lúc cô cấp tốc lao về phía Bích Tiêu cung, một đạo kim quang nhạt lập loè, Ôn Ngôn đã cách một tầng lửa, nắm lấy eo cô..
“Mê Nhi, ngươi chớ có chấp mê bất ngộ.”
“Không cần rác rưởi như ngươi giảng đạo lí, ngươi mẹ nó buông ta ra!” Lúc này Tô Mê không hề cho hắn một chút mặt mũi nào.
Nhưng mà giây tiếp theo, lúc cô thấy đám người Triệu Trạch và Cam Ly đuổi đến, nghĩ thầm là trốn không thoát, liền an phận, triệu hoán hệ thống: “Lập tức giúp ta thông tri Đông Phương Lẫm.”
Còn không chờ hệ thống trả lời cô, đám người Triệu Trạch đã đi tới trước mặt cô rồi.
“Nam tử hán đại trượng phu, còn không phải chỉ là nghiệm thân thôi sao, nhìn xem chút tiền đồ này của ngươi.”
Tô Mê cười nhạt, phun ra lời nói làm người khiếp sợ: “Ngươi cảm thấy mấy tên đại nam nhân các ngươi, muốn nghiệm thân một tiểu nữ tử như ta, ta sẽ đứng đấy tùy ý các ngươi nghiệm sao?”
Mọi người ở đây, cùng với các đệ tử bắt đầu vây xem hoàn toàn ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó, quét mắt nhìn thân thể bình thản của Tô Mê, sôi nổi nghi ngờ.
“Hắn sao có thể là nữ nhân?!”
“Đúng thế, thật là buồn cười, chẳng lẽ vì tránh né hậu quả do mình làm ra, tự cắt mệnh căn của mình sao?”
“Thật là, chúng ta không nói lời nào, lẳng lặng xem hắn tìm đường chết.”
……
Ôn Ngôn tỉnh lại từ trong cảm xúc kinh ngạc phức tạp, lập tức nhíu mày: “Mê Nhi không thể nói bậy, để Triệu Trạch kiểm tra đi, nhất định sẽ trả lại công đạo cho ngươi.”
“Công đạo của nàng, bổn Tiên Tôn sẽ tự mình thay nàng đòi lại, không nhọc ngươi tự chủ trương.”
Lúc này, một đạo tiếng Phạn giống như đến từ phía chân trời lả lướt truyền tới.
Ngay sau đó, lưu quang màu tím bỗng nhiên chợt lóe, nhân nhi vốn bị bắt lấy trong tay đã là biết mất trong hư không.
Ôn Ngôn cùng chúng đệ tử tập trung nhìn vào đã thấy Đông Phương Lẫm một đầu tóc như chỉ bạc, chỉ mặc một bộ áo lụa đơn bạc màu tím, gắt gao ôm Tô Mê trong ngực.
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~~
Ôn Ngôn tuy từ Nguyên Anh kỳ rớt xuống Kim Đan kỳ, nhưng so sánh với tu vi Trúc Cơ nho nhỏ của Tô Mê, hiển nhiên một trời một vực.
Gần như trong chớp mắt, Tô Mê đã bị Ôn Ngôn sử dụng thuật dời đi, trực tiếp đưa tới hình tư.
Ngay sau đó, lọt vào trong tầm mắt là các loại hình cụ, cùng với những người chịu hình phạt.
Đứng đầu hình tư là Triệu Trạch, vội vàng buông chén trà trong tay, đứng dậy đi tới:
“Tiên sư sao lại tới đây?”
“Hắn là Tô Mê.”
Triệu Trạch hơi nhướng mày, tới trước mặt Tô Mê đánh giá trên dưới.
Hắn có vóc người cao lớn, dáng người cường tráng lại khôi ngô, chỉ vừa đứng trước mặt Tô Mê như vậy đã khiến cô trông giống một một đứa trẻ con.
Song, đột nhiên nghe thấy Triệu Trạch cười nói: “Sợ là tiên sư nghĩ sai rồi, thân thể nhỏ như trẻ con này không có khả năng là hung thủ giết hại đệ tử mới tới.”
Chiều cao của tên đệ tử mới tới kia và mình không sai biệt lắm, tu vi tuy không tới Trúc Cơ nhưng cũng không kém.
Tô Mê tay nhỏ chân nhỏ không nói, quan trọng nhất là mới vừa rồi nhìn lướt qua nửa người dưới của hắn, hoàn toàn tiểu nhân đáng thương, mà bộ vị nào đó của tên đệ tử mới tới là tình hình chiến đấu thảm thiết.
Cho nên thực hiển nhiên, hung thủ không có khả năng là cậu bé trước mắt.
Mặt mày Tô Mê tràn đầy trào phúng, ngước mắt nhìn về phía Ôn Ngôn: “Sư phụ, xem ra Triệu hình tư còn biết phân rõ trắng đen hơn người.”
Bàn tay này, xem như Triệu Trạch thay cô đánh!
Ôn Ngôn chống lại đôi mắt trào phúng của Tô Mê, ánh mắt chợt lóe, ngay sau đó khó khăn lắm mới dời đi được, nhìn về phía Triệu Trạch: “Nói như thế nào?”
Triệu Trạch quét mắt nhìn nửa người dưới của Tô Mê: “Cái kia của hắn thoạt nhìn quá nhỏ, không giống công cụ gây án.”
“Ai nói không thể, có lẽ do hắn ăn dược vật gây ra thì sao.” Giọng nữ sắc bén giọng từ phía sau Tô Mê vang lên.
Thanh âm này, không phải nha hoàn Tiểu Trân bên cạnh Phượng Lan Nhi, thì có thể là ai?
Tô Mê quay đầu lại, đập vào mắt là đôi mắt sưng đỏ của Tiểu Trân, từ cửa đi vào.
Ôn Ngôn chân trước vừa mới chộp mình đến, nàng ta sau lưng đã đuổi tới, xem ra đây là do Phượng Lan Nhi bày mưu đặt kế.
Phượng Lan Nhi, Phượng Lan Nhi, thật là vũ nhục dòng họ “Phượng” này.
Triệu Trạch thấy người tới, không khỏi nhướng mày: “Như thế nào, tiểu nha đầu đây là nghi ngờ lời bổn hình tư nói?”
Tiểu Trân thấy mặt mày Triệu Trạch mỉm cười lại hung ác, nhớ lại lúc trước đã ở chỗ này chịu tra tấn đến chẳng phải người, không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng nàng ta cũng không quên lời tiểu thư phân phó, vì thế thẳng sống lưng: “Tiểu Trân tất nhiên là không dám nghi ngờ lời ngài nói, chẳng qua đệ tử mới tới kia chết thê thảm như thế, Triệu hình tư nhất định phải vì hắn lấy lại công đạo!”
Tô Mê nghe đến đó, đột nhiên mỉa mai cong môi, lập tức hỏi: “Ngươi quan tâm người chết như vậy, chẳng lẽ ngươi và người chết có quan hệ sao?”
Tiểu Trân mừng thầm trong bụng, lập tức thuận thế leo lên cây thang mà Tô Mê cấp.
Nàng ta lấy ra khăn tay nhỏ, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, ngay sau đó nước mắt xôn xao chảy xuống: “Thật ra tên thật của ta là Kiều Trân, người chết Kiều Chi Tiệp kia chính là đệ đệ ruột thất lạc nhiều năm của ta.”
Quả nhiên là cẩu huyết trong dự kiến.
Tô Mê cười khẽ: “Ngươi không phải là nhìn thấy trên xác chết của Kiều Chi Tiệp có bớt hoặc vết sẹo gì đó, cho nên mới nhận ra hắn là đệ đệ chứ?”
Tiểu Trân sửng sốt, theo bản năng gật gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nghi hoặc.
Tiểu thư dạy cho nàng ta nói những lời này, sao hắn lại biết?
Lúc này, Tô Mê lại nói: “Vậy kế tiếp, nếu ta không thừa nhận mình là hung thủ, có phải các ngươi muốn kiểm tra thân thể của ta hay không, nếu ta không đồng ý, các ngươi sẽ mạnh mẽ đem ta lột sạch?”
Tiểu Trân kinh ngạc mở to mắt nhìn Tô Mê, trong mắt hoàn toàn là không dám tin tưởng. Sao cái gì hắn cũng biết?
Tô Mê nhìn về phía Ôn Ngôn: “Cho nên, nếu bọn họ khăng khăng muốn cởi quần áo ta, sư phụ cũng mặc cho bọn họ làm như vậy?”
Ôn Ngôn ngơ ngẩn nhìn Tô Mê, ánh mắt hơi lóe.
Tất nhiên là hắn không muốn.
Nhưng nếu có thể chứng minh "hắn" trong sạch, cho dù hy sinh một chút, cũng không ngại đi, rốt cuộc tất cả mọi người đều là nam nhân.
Tô Mê liếc mắt một cái đã nhìn ra ý tứ của hắn, không khỏi cười thê lương.
Lúc trước mắt nguyên nữ chủ bị mù à, coi trọng một tên tôn tử giống như nam chủ này?!
Người khác nói cái gì, hắn liền cho rằng là như vậy, không tin chính mình, ngược lại tin vào lời gièm pha của người khác.
Đầu tiên là lúc đám cháy xảy ra thấy chết mà không cứu. Về sau chính là lúc này, bị thẩm vấn ở hình đường, tên nam nhân này rốt cuộc có thể cặn bã tới trình độ nào nữa?
Lúc trước có phải do đầu óc Đông Phương Lẫm bị chập, mới thu hắn làm đồ đệ?!
Tiểu Trân thấy một nam nhân nhỏ bé như Tô Mê cùng Ôn Ngôn mắt đi mày lại, không khỏi có chút buồn nôn.
Nàng ta trầm mặc trong chớp mắt, nói thẳng: “Một khi đã như vậy, nếu ngươi có thể thoát y chứng minh mình vô tội, ta đây lập tức xin lỗi ngươi.”
Tô Mê âm thầm hừ lạnh, xem ra cô nghĩ không sai.
Phượng Lan Nhi sở dĩ làm nhiều chuyện như vậy, mục đích chủ yếu muốn nhìn cô bị đồng môn đuổi giết, hoặc là bị nghiệm thân vũ nhục.
Mà hai kết quả này, hoặc là làm cô chết, hoặc là làm cô chịu nhục mà chết.
Nhưng lúc này, nếu cô nói mình là nữ tử, bị người kiểm tra vẫn là không tránh được.
Tô Mê lạnh lùng cong môi, nghĩ thầm: Không có khả năng mỗi một lần, Đông Phương Lẫm đều sẽ xuất hiện giúp cô.
Mà trước mắt, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không để cho bọn họ nghiệm thân cô!
Tô Mê lập tức mặc niệm khẩu quyết, trong vòng một mét quanh thân phát ra một tầng hỏa diễm sáng rực, chỉ là sợi dây thừng trói buộc trên người vẫn không bị thiêu đứt.
Nhưng cô không quản được nhiều như vậy, nhân lúc bọn họ không chú ý, nhanh chóng lắc mình một cái, cướp thân bay khỏi hình tư.
Đang lúc cô cấp tốc lao về phía Bích Tiêu cung, một đạo kim quang nhạt lập loè, Ôn Ngôn đã cách một tầng lửa, nắm lấy eo cô..
“Mê Nhi, ngươi chớ có chấp mê bất ngộ.”
“Không cần rác rưởi như ngươi giảng đạo lí, ngươi mẹ nó buông ta ra!” Lúc này Tô Mê không hề cho hắn một chút mặt mũi nào.
Nhưng mà giây tiếp theo, lúc cô thấy đám người Triệu Trạch và Cam Ly đuổi đến, nghĩ thầm là trốn không thoát, liền an phận, triệu hoán hệ thống: “Lập tức giúp ta thông tri Đông Phương Lẫm.”
Còn không chờ hệ thống trả lời cô, đám người Triệu Trạch đã đi tới trước mặt cô rồi.
“Nam tử hán đại trượng phu, còn không phải chỉ là nghiệm thân thôi sao, nhìn xem chút tiền đồ này của ngươi.”
Tô Mê cười nhạt, phun ra lời nói làm người khiếp sợ: “Ngươi cảm thấy mấy tên đại nam nhân các ngươi, muốn nghiệm thân một tiểu nữ tử như ta, ta sẽ đứng đấy tùy ý các ngươi nghiệm sao?”
Mọi người ở đây, cùng với các đệ tử bắt đầu vây xem hoàn toàn ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó, quét mắt nhìn thân thể bình thản của Tô Mê, sôi nổi nghi ngờ.
“Hắn sao có thể là nữ nhân?!”
“Đúng thế, thật là buồn cười, chẳng lẽ vì tránh né hậu quả do mình làm ra, tự cắt mệnh căn của mình sao?”
“Thật là, chúng ta không nói lời nào, lẳng lặng xem hắn tìm đường chết.”
……
Ôn Ngôn tỉnh lại từ trong cảm xúc kinh ngạc phức tạp, lập tức nhíu mày: “Mê Nhi không thể nói bậy, để Triệu Trạch kiểm tra đi, nhất định sẽ trả lại công đạo cho ngươi.”
“Công đạo của nàng, bổn Tiên Tôn sẽ tự mình thay nàng đòi lại, không nhọc ngươi tự chủ trương.”
Lúc này, một đạo tiếng Phạn giống như đến từ phía chân trời lả lướt truyền tới.
Ngay sau đó, lưu quang màu tím bỗng nhiên chợt lóe, nhân nhi vốn bị bắt lấy trong tay đã là biết mất trong hư không.
Ôn Ngôn cùng chúng đệ tử tập trung nhìn vào đã thấy Đông Phương Lẫm một đầu tóc như chỉ bạc, chỉ mặc một bộ áo lụa đơn bạc màu tím, gắt gao ôm Tô Mê trong ngực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook