Nam Thần Biến Thành Cún
-
Chương 41
Thư phòng.
Phương Trạch Minh nhìn thấy con mình đã về thì lo lắng nói: “Cảnh Thâm à, sức khỏe của con vẫn ổn chứ? Nếu thấy không khỏe ở chỗ nào thì tuyệt đối đừng cố chịu đựng”.
“Không sao, tất cả đều bình thường”.
“Vậy thì tốt” Phương Trạch Minh gật gật đầu, con mình là bác sĩ nên ông rất yên tâm.
“Gặp Tô tiểu thư chưa?” Phương Trạch Minh dè dặt hỏi.
Nhớ tới câu nói mà con trai nói với mình sau khi tỉnh lại, mãi cho đến lúc này tâm trạng của Phương Trạch Minh vẫn không thể bình tĩnh nổi, vừa gặp đã yêu gì gì đó, nếu đổi lại là cô gái khác ông sẽ tin, nhưng con bé Tiểu Đường kia… Giống như lấy quan điểm của đàn ông mà nhìn, sợ là sẽ rất khó đây.
Nhưng hết lần này tới lần khác thái độ của con trai thật sự rất nghiêm túc không giống như nói đùa, còn có bà cố của nó ở bên cạnh “châm dầu vào lửa”, nó mà không đồng ý thì chẳng còn cách nào khác.
“Vâng” Phương Cảnh Thâm gật đầu, không nhiều lời.
Phương Trạch Minh nghĩ đến đứa con kia thì có chút đau đầu, trầm ngâm một lúc mới mở miệng: “Tuy rằng không biết con tỉnh lại có liên quan đến chuyện xung hỉ hay không, nhưng con bé quả thật đã giúp chúng ta rất nhiều, người cũng không tệ, là cô gái tốt…”.
Dứt lời ông dừng một chút: “Ngoại trừ việc đó, trong khoảng thời gian này cũng may là nhờ có Cảnh Xán, vì chuyện của con mà chạy tới chạy lui giữa công ty và bệnh viện”.
Phương Cảnh Thâm nhíu mày, ừ, đúng thế, chẳng qua cũng không làm trễ nãi việc anh bí mật tán gái đấy chứ.
“Con biết, vất vả cho nó rồi. Người ngoài đều cảm thấy bố giao toàn bộ công ty cho em trai là không công bằng, nhưng họ lại không biết nhờ có nó, con mới có thể làm chuyện mình thích, từ trước đến nay con rất may mắn vì có người em trai này” Phương Cảnh Thâm xúc động nói.
Đối với việc Phương Cảnh Thâm lên tiếng nói lời yêu thương với em trai mình, Phương Trạch Minh tỏ vẻ rất cảm động rất hài lòng, vì thế ở dưới bầu không khí này nói ra vấn đề mà mình thực sự muốn nói tới.
“Hơn nữa, Cảnh Xán dường như cũng thích vị Tô tiểu thư kia, con thấy thế nào?”.
Phương Cảnh Thâm không trả lời, mà hỏi lại: “Vừa vào thì thấy bố dường như rất phiền não, công ty có chuyện gì sao?”
“A, còn không phải chi nhánh công ty ở bên Đức sao… Không biết nên cử ai đi đây, con có nghĩ ra người nào thích hợp để cử đi không?”.
Tuy rằng Phương Cảnh Thâm không hỏi đến chuyện của công ty như thế nào, nhưng không phải cái gì cũng không biết, Phương Trạch Minh cũng thường xuyên thảo luận vấn đề này với anh, anh cũng không bài xích việc này cho lắm.
“Người được chọn thích hợp nhất dĩ nhiên là Cảnh Xán, người khác đi chỉ sợ không chịu nổi áp lực thôi” Phương Cảnh Thâm nghiêm túc mà trả lời.
“Còn công ty bên đây?” Phương Trạch Minh trầm ngâm.
“Ở đây có Tổng giám đốc Vương, sẽ không có chuyện gì đâu, Cảnh Xán ở bên kia nhiều nhất là ba tháng, chờ cho công việc của công ty mới ổn định là có thể về rồi” Vẫn với giọng điệu giải quyết việc chung, hơn nữa anh đã nói được thì chắc chắn là được.
Phương Trạch Minh thở dài một tiếng gật đầu: “Vậy đợi đến hết năm nữa rồi bảo nó đi một chuyến…”.
Nói xong ý nhìn con trai trưởng một cách sâu xa, tình anh em gì gì đó, đều là mây bay…
Cảnh Xán, không phải bố không giúp anh, anh thích ai chẳng được, không nên thích cùng một người con gái với anh của mày, hơn nữa ai cũng có thể nhìn thấy, người ta đây là “lưỡng tình tương duyệt” , đau dài không bằng đau ngắn...
***
Sau khi tuyết lớn mấy ngày liên tiếp, thì thời tiết trở nên tốt hơn, nơi nơi đều là nắng vàng rực rỡ, Tô Tiểu Đường vừa giúp bà ngoại làm bánh trôi thịt xong, liền đặt ghế dựa ngồi dưới gốc cây mai vàng ở sân sau phơi nắng, Thịt Viên ngửi được mùi thịt trên người cô thì phe phẩy cái đuôi đi xung quanh lớn tiếng kêu gào, Tô Tiểu Đường cầm di động trong tay, nét mặt ngẩn ngơ, căn bản không chú ý tới nó.
“Đừng làm ồn nó nữa, mày có làm ầm ĩ nữa cũng phí công thôi, cái linh hồn bé nhỏ của cô chủ mày căn bản không ở đây, anh mang mày đi kiếm đồ ăn…” Anh họ ôm con rồi dắt nó đi hoàn toàn xem nhẹ dáng vẻ đáng thương của Thịt Viên.
Tiếng chuông gió vang lên, Tô Tiểu Đường rốt cuộc ngừng ngẩn người, luống cuống tay chân mà nhìn tin nhắn trên di động.
[Ăn cơm trưa xong chưa?]
Một câu thăm hỏi rất bình thường, lại làm cho cô cắt cắt xóa xóa hơn mười lần cuối cùng mới soạn một tin nhắn hồi âm đầy đủ rồi gửi đi.
[Giúp bà ngoại nấu ăn, gói bánh sủi cảo, chiên bánh trôi,…. Vừa làm vừa ăn, đã ăn no rồi.]
[Ha ha, nhất định là ăn rất ngon].
[À, cũng tạm, gia đình anh có làm gì không?]
[Không có, năm mới đặt cơm ở khách sạn…]
[Khi tôi trở về sẽ mang cho anh một ít nhé?]
Tô Tiểu Đường gửi xong câu này thì bắt đầu hối hận, chẳng qua cô cảm thấy câu nói kia của Phương Cảnh Thâm xem ra dường như có chút cô đơn, nhất là chuỗi dấu chấm lửng, có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ, dù sao cơm tất niên ăn ở khách sạn cũng không có mùi vị của năm mới.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không? Trong nhà tùy tiện làm thì sao có thể so với tay nghề nấu ăn danh tiếng ở khách sạn chứ, nam thần làm sao thích những thứ này, hơn nữa lời nói của mình có làm cho nam thần nghi ngờ rằng cô cố ý tạo cho mình cơ hội ở chung hay không?
[Được ^_^]
Đang hối hận không thôi, nam thần hồi âm một chữ “Được”… Còn bỏ thêm một cái khuôn mặt tươi cười.
Mọi chuyện trước đây dường như đều là do tự cô nghĩ, thật ra Phương Cảnh Thâm là một người rất dịu dàng thân thiết đấy chứ.
Tô Tiểu Đường bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, nhất là sau khi Phương Cảnh Thâm tỉnh lại, đầu tiên là giúp mình giải vây, sau đó là ngủ lại, trong lúc đó cử chỉ lại rất thân mật, sau khi đi còn thường xuyên gửi tin nhắn cho mình, lời nói mờ ám giống thật mà như giả, tất cả đều làm cho cô lúng túng.
Là do cô suy nghĩ quá nhiều phải không? Tuy lúc làm người chỉ biết nhau được một ngày, nhưng dù sao linh hồn của nam thần cũng ở chung với mình mấy tháng, thái độ như vậy cũng không tính là quá trớn phải không?
Sau khi Tô Tiểu Đường nghĩ thông suốt mới phát hiện mình làm việc rất theo cảm tính, cần gì nghĩ sự việc đến mức phức tạp như thế, coi như bạn bè bình thường ở chung là được rồi.
Chẳng qua vì phát sinh chuyện kỳ lạ sau khi xảy ra tai nạn xe, làm cho bóng ma trong lòng cô quá lớn, chung quy thì trong tiềm thức nghĩ chính mình làm hại Phương Cảnh Thâm gặp xui xẻo, cho nên cô mới ra sức đè nén những ý nghĩ mờ ám và không an phận của mình, vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp như cũ thì hơn.
Nhưng mà, mình thường xuyên trò chuyện đã bị Phương Cảnh Thâm mang lệch ra khỏi quỹ đạo dự tính ban đầu, chẳng hạn như lúc nãy.
[Khi nào thì về?] Phương Cảnh Thâm hỏi.
Tô Tiểu Đường nghĩ nghĩ: [Tôi cũng không biết, chắc phải đợi đến sau mùng bảy, dự định là ở lại thêm mấy ngày nữa.]
Đợi được một lúc Phương Cảnh Thâm mới gửi tin hồi âm ___[Về sớm một chút đi Tiểu Đường.]
Tim của cô gái trẻ “Thịch” một cái, Tô Tiểu Đường vội vàng đè ngực lại, đây là một câu rất bình thường, đây chính là một câu rất bình thường, đừng “Thịch, thịch” chứ.
Tô Tiểu Đường không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng dứt khoát tiêu cực trốn tránh không trả lời.
Khoảng mười phút sau, tiếng chuông gió réo rắt vang lên, Phương Cảnh Thâm lại gửi tới một tin nhắn nữa.
Tô Tiểu Đường thấp thỏm mà mở tin nhắn ra, chỉ có hai chữ.
[Nhớ em].
Tô Tiểu Đường sợ tới mức thiếu chút nữa ném di động ra xa, tim đập “Thịch, thịch, thịch, thịch….” Rốt cuộc đè nén không được nữa. (giản lược 1k chữ thịch).
Chắc chắn… Chắc chắn là cô mở ra không đúng cách.
Tô Tiểu Đường nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia, giống như nhìn chằm chằm ma quỷ, một lúc lâu sau, run lẩy bẩy mà ấn khóa phím nhiều lần không thả, màn hình tối sầm lại, tắt điện thoại.
Con thú dữ và dòng nước lũ đã bị giam vào trong lồng sắt, lúc này Tô Tiểu Đường mới thoáng thu lại sự kinh hãi,
Cũng không biết qua bao lâu, anh họ đang ở trong bếp thì điện thoại vang lên, sau khi nhận cuộc gọi, anh họ còn cố ý chạy đến nhìn mặt Tô Tiểu Đường đang ngồi ở trong sân, sau đó trả lời cho người ở đầu kia điện thoại: “Tiểu Đường không có chuyện gì đâu, đang tốt đẹp ngồi ở trong sân đó chứ, nhưng thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, làm sao vậy? Hai người cãi nhau à?”.
“Không có đâu, cảm ơn” Phương Cảnh Thâm tắt điện thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ.
Chỉ thử một chút thôi mà, lại có thể làm cô sợ tới mức tắt luôn điện thoại.
Quên đi, để cho cô yên tĩnh một chút, nhưng mà, anh sợ cô bình tĩnh quá mức,… sau khi yên tĩnh xong thì chính anh lại không nhìn thấy kết quả.
Do dự thiếu quyết đoán, lo được lo mất, biến thành một người không giống với mình, hóa ra đây là cảm giác thích một người.
Sau khi Tô Tiểu Đường tắt máy từ ngày đó cũng không thấy mở máy lại, thậm chí đại não tự động lựa chọn cách quên đi tin nhắn của ngày hôm đó.
Đảo mắt một tuần đã qua, mấy ngày nay ngoại trừ có chút hoảng sợ, cô vẫn rất thoải mái, mỗi ngày bà ngoại làm cho cô đồ ăn rất ngon, rảnh không có gì làm liền trêu đùa với đứa cháu nhỏ hoặc tản bộ với cún, quan trọng nhất là không có người nào giúp cô sắp xếp buổi xem mắt, thậm chí ngay cả nhắc một câu cũng không có, quả thực làm cho cô thấy không quen.
“Tiểu Đường à, bữa nay đã là mùng bảy rồi, con còn chưa về sao?”.
“Con muốn ở lại giúp đỡ bà ngoại vài bữa nữa!”.
“Bà rất tốt, không cần con giúp đâu, con cứ làm việc của con đi!”.
A, càng quái lạ chính là, năm nay bà ngoại lại có thể hối thúc cô về sớm một chút, trước kia đều là bảo cô ở lại thêm mấy ngày nữa…
***
Lúc này ở Phương gia.
Phương Cảnh Thâm ngồi ở ban công lầu hai, cầm quyển sách trong tay, đã hơn nữa ngày mà không có lật trang nào, rõ ràng tâm trí không đặt trên quyển sách.
Lấy ra một miếng ngọc bội long phượng, đầu ngón tay sờ soạng, yên lặng tính thời gian, nhíu mày, đã mười ngày trôi qua, tĩnh tâm thế nào cũng đủ rồi phải không?
Bên kia, dưới lầu Phương Cảnh Xán còn chưa biết mình bị chơi xỏ, vẻ mặt nịnh nọt đi đến trước mặt mẹ mình.
“Mẹ mẹ mẹ… Miếng ngọc bội gia truyền của nhà mình đâu rồi?”.
“Ngọc bội gì?” Mẹ Phương vừa xem TV vừa vô tâm hỏi.
“Chính là ngọc bội mà mỗi thế hệ đều truyền cho con dâu đấy ạ!” Phương Cảnh Xán hết bóp vai lại tới xoa chân.
“À, mấy ngày trước đã bị anh con lấy đi rồi, nói là muốn đi cầu hôn!” Mẹ Phương trả lời.
Phương Cảnh Xán nghe xong liền giậm chân: “Cái gì? Vậy con thì làm sao đây?”.
“Ngọc bội chỉ có một miếng thôi, đã nói là ai kết hôn trước thì cho người đó, thực xin lỗi bảo bối, con đã tới chậm một bước” Mẹ Phương đồng cảm mà vỗ vỗ bả vai của con mình.
“Mẹ vừa mới nói cầu hôn? Anh ta muốn cầu hôn ai?” Phương Cảnh Xán đen mặt hỏi.
Mẹ Phương nhún nhún vai: “Mẹ cũng không biết, anh con nói tạm thời giữ bí mật”.
Phương Cảnh Xán đỡ trán: “Mẹ, ngay cả đối phương là ai cũng không biết mà đã dễ dàng giao vật quan trọng như vậy cho anh ấy à?”.
Mẹ Phương cảm thấy rất vô tội: “Nhưng mẹ mong con dâu đã rất lâu rất lâu rồi đó, hơn nữa đối với gu thẩm mỹ của anh con mẹ rất yên tâm”.
…. Xin mẹ đừng có yên tâm như vậy chứ.
Phương Cảnh Xán còn chưa kịp tìm Phương Cảnh Thâm đòi lại ngọc bội, hơn nữa còn chưa lên án anh ta không nên chiếm thứ gì đó, thì đã bị bố của anh cấp tốc cử đi Đức công tác, đến lúc anh phản ứng lại chính mình bị anh ruột chơi xỏ, thì người đã bay đến Đức rồi, ngắn tay chẳng với tới trời.
Phương Trạch Minh nhìn thấy con mình đã về thì lo lắng nói: “Cảnh Thâm à, sức khỏe của con vẫn ổn chứ? Nếu thấy không khỏe ở chỗ nào thì tuyệt đối đừng cố chịu đựng”.
“Không sao, tất cả đều bình thường”.
“Vậy thì tốt” Phương Trạch Minh gật gật đầu, con mình là bác sĩ nên ông rất yên tâm.
“Gặp Tô tiểu thư chưa?” Phương Trạch Minh dè dặt hỏi.
Nhớ tới câu nói mà con trai nói với mình sau khi tỉnh lại, mãi cho đến lúc này tâm trạng của Phương Trạch Minh vẫn không thể bình tĩnh nổi, vừa gặp đã yêu gì gì đó, nếu đổi lại là cô gái khác ông sẽ tin, nhưng con bé Tiểu Đường kia… Giống như lấy quan điểm của đàn ông mà nhìn, sợ là sẽ rất khó đây.
Nhưng hết lần này tới lần khác thái độ của con trai thật sự rất nghiêm túc không giống như nói đùa, còn có bà cố của nó ở bên cạnh “châm dầu vào lửa”, nó mà không đồng ý thì chẳng còn cách nào khác.
“Vâng” Phương Cảnh Thâm gật đầu, không nhiều lời.
Phương Trạch Minh nghĩ đến đứa con kia thì có chút đau đầu, trầm ngâm một lúc mới mở miệng: “Tuy rằng không biết con tỉnh lại có liên quan đến chuyện xung hỉ hay không, nhưng con bé quả thật đã giúp chúng ta rất nhiều, người cũng không tệ, là cô gái tốt…”.
Dứt lời ông dừng một chút: “Ngoại trừ việc đó, trong khoảng thời gian này cũng may là nhờ có Cảnh Xán, vì chuyện của con mà chạy tới chạy lui giữa công ty và bệnh viện”.
Phương Cảnh Thâm nhíu mày, ừ, đúng thế, chẳng qua cũng không làm trễ nãi việc anh bí mật tán gái đấy chứ.
“Con biết, vất vả cho nó rồi. Người ngoài đều cảm thấy bố giao toàn bộ công ty cho em trai là không công bằng, nhưng họ lại không biết nhờ có nó, con mới có thể làm chuyện mình thích, từ trước đến nay con rất may mắn vì có người em trai này” Phương Cảnh Thâm xúc động nói.
Đối với việc Phương Cảnh Thâm lên tiếng nói lời yêu thương với em trai mình, Phương Trạch Minh tỏ vẻ rất cảm động rất hài lòng, vì thế ở dưới bầu không khí này nói ra vấn đề mà mình thực sự muốn nói tới.
“Hơn nữa, Cảnh Xán dường như cũng thích vị Tô tiểu thư kia, con thấy thế nào?”.
Phương Cảnh Thâm không trả lời, mà hỏi lại: “Vừa vào thì thấy bố dường như rất phiền não, công ty có chuyện gì sao?”
“A, còn không phải chi nhánh công ty ở bên Đức sao… Không biết nên cử ai đi đây, con có nghĩ ra người nào thích hợp để cử đi không?”.
Tuy rằng Phương Cảnh Thâm không hỏi đến chuyện của công ty như thế nào, nhưng không phải cái gì cũng không biết, Phương Trạch Minh cũng thường xuyên thảo luận vấn đề này với anh, anh cũng không bài xích việc này cho lắm.
“Người được chọn thích hợp nhất dĩ nhiên là Cảnh Xán, người khác đi chỉ sợ không chịu nổi áp lực thôi” Phương Cảnh Thâm nghiêm túc mà trả lời.
“Còn công ty bên đây?” Phương Trạch Minh trầm ngâm.
“Ở đây có Tổng giám đốc Vương, sẽ không có chuyện gì đâu, Cảnh Xán ở bên kia nhiều nhất là ba tháng, chờ cho công việc của công ty mới ổn định là có thể về rồi” Vẫn với giọng điệu giải quyết việc chung, hơn nữa anh đã nói được thì chắc chắn là được.
Phương Trạch Minh thở dài một tiếng gật đầu: “Vậy đợi đến hết năm nữa rồi bảo nó đi một chuyến…”.
Nói xong ý nhìn con trai trưởng một cách sâu xa, tình anh em gì gì đó, đều là mây bay…
Cảnh Xán, không phải bố không giúp anh, anh thích ai chẳng được, không nên thích cùng một người con gái với anh của mày, hơn nữa ai cũng có thể nhìn thấy, người ta đây là “lưỡng tình tương duyệt” , đau dài không bằng đau ngắn...
***
Sau khi tuyết lớn mấy ngày liên tiếp, thì thời tiết trở nên tốt hơn, nơi nơi đều là nắng vàng rực rỡ, Tô Tiểu Đường vừa giúp bà ngoại làm bánh trôi thịt xong, liền đặt ghế dựa ngồi dưới gốc cây mai vàng ở sân sau phơi nắng, Thịt Viên ngửi được mùi thịt trên người cô thì phe phẩy cái đuôi đi xung quanh lớn tiếng kêu gào, Tô Tiểu Đường cầm di động trong tay, nét mặt ngẩn ngơ, căn bản không chú ý tới nó.
“Đừng làm ồn nó nữa, mày có làm ầm ĩ nữa cũng phí công thôi, cái linh hồn bé nhỏ của cô chủ mày căn bản không ở đây, anh mang mày đi kiếm đồ ăn…” Anh họ ôm con rồi dắt nó đi hoàn toàn xem nhẹ dáng vẻ đáng thương của Thịt Viên.
Tiếng chuông gió vang lên, Tô Tiểu Đường rốt cuộc ngừng ngẩn người, luống cuống tay chân mà nhìn tin nhắn trên di động.
[Ăn cơm trưa xong chưa?]
Một câu thăm hỏi rất bình thường, lại làm cho cô cắt cắt xóa xóa hơn mười lần cuối cùng mới soạn một tin nhắn hồi âm đầy đủ rồi gửi đi.
[Giúp bà ngoại nấu ăn, gói bánh sủi cảo, chiên bánh trôi,…. Vừa làm vừa ăn, đã ăn no rồi.]
[Ha ha, nhất định là ăn rất ngon].
[À, cũng tạm, gia đình anh có làm gì không?]
[Không có, năm mới đặt cơm ở khách sạn…]
[Khi tôi trở về sẽ mang cho anh một ít nhé?]
Tô Tiểu Đường gửi xong câu này thì bắt đầu hối hận, chẳng qua cô cảm thấy câu nói kia của Phương Cảnh Thâm xem ra dường như có chút cô đơn, nhất là chuỗi dấu chấm lửng, có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ, dù sao cơm tất niên ăn ở khách sạn cũng không có mùi vị của năm mới.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không? Trong nhà tùy tiện làm thì sao có thể so với tay nghề nấu ăn danh tiếng ở khách sạn chứ, nam thần làm sao thích những thứ này, hơn nữa lời nói của mình có làm cho nam thần nghi ngờ rằng cô cố ý tạo cho mình cơ hội ở chung hay không?
[Được ^_^]
Đang hối hận không thôi, nam thần hồi âm một chữ “Được”… Còn bỏ thêm một cái khuôn mặt tươi cười.
Mọi chuyện trước đây dường như đều là do tự cô nghĩ, thật ra Phương Cảnh Thâm là một người rất dịu dàng thân thiết đấy chứ.
Tô Tiểu Đường bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, nhất là sau khi Phương Cảnh Thâm tỉnh lại, đầu tiên là giúp mình giải vây, sau đó là ngủ lại, trong lúc đó cử chỉ lại rất thân mật, sau khi đi còn thường xuyên gửi tin nhắn cho mình, lời nói mờ ám giống thật mà như giả, tất cả đều làm cho cô lúng túng.
Là do cô suy nghĩ quá nhiều phải không? Tuy lúc làm người chỉ biết nhau được một ngày, nhưng dù sao linh hồn của nam thần cũng ở chung với mình mấy tháng, thái độ như vậy cũng không tính là quá trớn phải không?
Sau khi Tô Tiểu Đường nghĩ thông suốt mới phát hiện mình làm việc rất theo cảm tính, cần gì nghĩ sự việc đến mức phức tạp như thế, coi như bạn bè bình thường ở chung là được rồi.
Chẳng qua vì phát sinh chuyện kỳ lạ sau khi xảy ra tai nạn xe, làm cho bóng ma trong lòng cô quá lớn, chung quy thì trong tiềm thức nghĩ chính mình làm hại Phương Cảnh Thâm gặp xui xẻo, cho nên cô mới ra sức đè nén những ý nghĩ mờ ám và không an phận của mình, vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp như cũ thì hơn.
Nhưng mà, mình thường xuyên trò chuyện đã bị Phương Cảnh Thâm mang lệch ra khỏi quỹ đạo dự tính ban đầu, chẳng hạn như lúc nãy.
[Khi nào thì về?] Phương Cảnh Thâm hỏi.
Tô Tiểu Đường nghĩ nghĩ: [Tôi cũng không biết, chắc phải đợi đến sau mùng bảy, dự định là ở lại thêm mấy ngày nữa.]
Đợi được một lúc Phương Cảnh Thâm mới gửi tin hồi âm ___[Về sớm một chút đi Tiểu Đường.]
Tim của cô gái trẻ “Thịch” một cái, Tô Tiểu Đường vội vàng đè ngực lại, đây là một câu rất bình thường, đây chính là một câu rất bình thường, đừng “Thịch, thịch” chứ.
Tô Tiểu Đường không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng dứt khoát tiêu cực trốn tránh không trả lời.
Khoảng mười phút sau, tiếng chuông gió réo rắt vang lên, Phương Cảnh Thâm lại gửi tới một tin nhắn nữa.
Tô Tiểu Đường thấp thỏm mà mở tin nhắn ra, chỉ có hai chữ.
[Nhớ em].
Tô Tiểu Đường sợ tới mức thiếu chút nữa ném di động ra xa, tim đập “Thịch, thịch, thịch, thịch….” Rốt cuộc đè nén không được nữa. (giản lược 1k chữ thịch).
Chắc chắn… Chắc chắn là cô mở ra không đúng cách.
Tô Tiểu Đường nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia, giống như nhìn chằm chằm ma quỷ, một lúc lâu sau, run lẩy bẩy mà ấn khóa phím nhiều lần không thả, màn hình tối sầm lại, tắt điện thoại.
Con thú dữ và dòng nước lũ đã bị giam vào trong lồng sắt, lúc này Tô Tiểu Đường mới thoáng thu lại sự kinh hãi,
Cũng không biết qua bao lâu, anh họ đang ở trong bếp thì điện thoại vang lên, sau khi nhận cuộc gọi, anh họ còn cố ý chạy đến nhìn mặt Tô Tiểu Đường đang ngồi ở trong sân, sau đó trả lời cho người ở đầu kia điện thoại: “Tiểu Đường không có chuyện gì đâu, đang tốt đẹp ngồi ở trong sân đó chứ, nhưng thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, làm sao vậy? Hai người cãi nhau à?”.
“Không có đâu, cảm ơn” Phương Cảnh Thâm tắt điện thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ.
Chỉ thử một chút thôi mà, lại có thể làm cô sợ tới mức tắt luôn điện thoại.
Quên đi, để cho cô yên tĩnh một chút, nhưng mà, anh sợ cô bình tĩnh quá mức,… sau khi yên tĩnh xong thì chính anh lại không nhìn thấy kết quả.
Do dự thiếu quyết đoán, lo được lo mất, biến thành một người không giống với mình, hóa ra đây là cảm giác thích một người.
Sau khi Tô Tiểu Đường tắt máy từ ngày đó cũng không thấy mở máy lại, thậm chí đại não tự động lựa chọn cách quên đi tin nhắn của ngày hôm đó.
Đảo mắt một tuần đã qua, mấy ngày nay ngoại trừ có chút hoảng sợ, cô vẫn rất thoải mái, mỗi ngày bà ngoại làm cho cô đồ ăn rất ngon, rảnh không có gì làm liền trêu đùa với đứa cháu nhỏ hoặc tản bộ với cún, quan trọng nhất là không có người nào giúp cô sắp xếp buổi xem mắt, thậm chí ngay cả nhắc một câu cũng không có, quả thực làm cho cô thấy không quen.
“Tiểu Đường à, bữa nay đã là mùng bảy rồi, con còn chưa về sao?”.
“Con muốn ở lại giúp đỡ bà ngoại vài bữa nữa!”.
“Bà rất tốt, không cần con giúp đâu, con cứ làm việc của con đi!”.
A, càng quái lạ chính là, năm nay bà ngoại lại có thể hối thúc cô về sớm một chút, trước kia đều là bảo cô ở lại thêm mấy ngày nữa…
***
Lúc này ở Phương gia.
Phương Cảnh Thâm ngồi ở ban công lầu hai, cầm quyển sách trong tay, đã hơn nữa ngày mà không có lật trang nào, rõ ràng tâm trí không đặt trên quyển sách.
Lấy ra một miếng ngọc bội long phượng, đầu ngón tay sờ soạng, yên lặng tính thời gian, nhíu mày, đã mười ngày trôi qua, tĩnh tâm thế nào cũng đủ rồi phải không?
Bên kia, dưới lầu Phương Cảnh Xán còn chưa biết mình bị chơi xỏ, vẻ mặt nịnh nọt đi đến trước mặt mẹ mình.
“Mẹ mẹ mẹ… Miếng ngọc bội gia truyền của nhà mình đâu rồi?”.
“Ngọc bội gì?” Mẹ Phương vừa xem TV vừa vô tâm hỏi.
“Chính là ngọc bội mà mỗi thế hệ đều truyền cho con dâu đấy ạ!” Phương Cảnh Xán hết bóp vai lại tới xoa chân.
“À, mấy ngày trước đã bị anh con lấy đi rồi, nói là muốn đi cầu hôn!” Mẹ Phương trả lời.
Phương Cảnh Xán nghe xong liền giậm chân: “Cái gì? Vậy con thì làm sao đây?”.
“Ngọc bội chỉ có một miếng thôi, đã nói là ai kết hôn trước thì cho người đó, thực xin lỗi bảo bối, con đã tới chậm một bước” Mẹ Phương đồng cảm mà vỗ vỗ bả vai của con mình.
“Mẹ vừa mới nói cầu hôn? Anh ta muốn cầu hôn ai?” Phương Cảnh Xán đen mặt hỏi.
Mẹ Phương nhún nhún vai: “Mẹ cũng không biết, anh con nói tạm thời giữ bí mật”.
Phương Cảnh Xán đỡ trán: “Mẹ, ngay cả đối phương là ai cũng không biết mà đã dễ dàng giao vật quan trọng như vậy cho anh ấy à?”.
Mẹ Phương cảm thấy rất vô tội: “Nhưng mẹ mong con dâu đã rất lâu rất lâu rồi đó, hơn nữa đối với gu thẩm mỹ của anh con mẹ rất yên tâm”.
…. Xin mẹ đừng có yên tâm như vậy chứ.
Phương Cảnh Xán còn chưa kịp tìm Phương Cảnh Thâm đòi lại ngọc bội, hơn nữa còn chưa lên án anh ta không nên chiếm thứ gì đó, thì đã bị bố của anh cấp tốc cử đi Đức công tác, đến lúc anh phản ứng lại chính mình bị anh ruột chơi xỏ, thì người đã bay đến Đức rồi, ngắn tay chẳng với tới trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook