Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế
-
20: Nam Thần Quá Phúc Hắc
Cô ta gấp gáp muốn nói chuyện ngay với Kỷ Vô Trần!
Hỏi xem, Kỷ Vô Trần còn yêu cô ta không!
Tô Yên dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức sắc mặt của Bùi Như Nguyệt, trong đầu hệ thống 04 hảo tâm nhắc nhở: "Ký chủ đại nhân, đây cũng là một trong những đối thủ của ngài, mong ngài nhanh chóng động thủ.
"
Lại——
Tô Yên nhướn mày, quả nhiên, lựa chọn đi học lại thật là một quyết định sáng suốt.
Nếu không, chạy đi đâu để hóng chuyện vui như vậy?
May mắn 04 không đọc được suy nghĩ của cô, nếu không chỉ sợ ngay cả bộ dáng ôn nhu trước sau như một cũng không duy trì nổi.
"Vô Trần, Vô Trần?"
Vào lúc này, Tô Yên không ngăn cản nữa, Bùi Như Nguyệt nhẹ nhàng đẩy bả vai của Kỷ Vô Trần vài cái.
Tô Yên để mũi chân xuống đất, dường như vô ý mà nhích ghế một chút.
Giây tiếp theo!
"Bịch!"
"A! "
Kỷ Vô Trần trở tay một cái, ném người vẫn quấy rầy anh nghỉ ngơi văng ra, không kiên nhẫn ngồi dậy.
"
"Có việc?"
Cặp mắt xinh đẹp của anh nhíu chặt, tròng mắt đen nhánh ấp ủ tia phiền chán, lạnh nhạt đánh giá Bùi Như Nguyệt.
Bùi Như Nguyệt chật vật ngã xuống mặt đất, làn váy vén lên, lộ ra hơn nửa qυầи ɭóŧ.
Răng cô ta khẽ cắn môi dưới, xấu hổ đến mức nước mắt sắp tràn ra.
"Vô Trần, sao anh có thể đối xử với em như vậy?!"
Bùi Như Nguyệt ngước mắt run rẩy, lã chã chực khóc, trong lời nói tràn đầy sự lên án cùng ủy khuất.
Hiển nhiên, Kỷ Vô Trần bây giờ đã sớm không phải là người của hai năm về trước.
"Ha! "
Nghe được lời này, Kỷ Vô Trần cười ảm đạm.
Mí mắt anh khẽ hạ xuống, lông mi dày rậm sạch sẽ.
Giọng nói nhẹ nhàng, nỉ non như đang nói với người yêu, lại khiến Bùi Như Nguyệt như sa vào hầm băng buốt giá.
"Xin lỗi, tôi có quen cậu sao?"
"Kỷ Vô Trần!"
Tất cả mọi người xung quanh đều đang chê cười cô ya, Bùi Như Nguyệt là người nổi tiếng nhất trường, là hoa khôi giảng đường, đã bao giờ cô ta bị mất mặt thư thế này đâu?
Cô ta trực trào nước mắt, đôi tay nắm thành quyền, phẫn nộ kêu lên!
Người này đã thay đổi, trước đây anh ấy ôn nhu như thế, tuyệt đối không nỡ ra tay đánh mình như vậy!
"Anh à, sao lại bạo lực như vậy chứ ~~~"
Đúng lúc này, Tô Yên như kiểu bây giờ mới kịp phản ứng, hai tay vỗ vỗ ngực, oán trách trừng mắt một cái với Kỷ Vô Trần, giận dữ nói.
Sau đó lại chạy sang bên cạnh Bùi Như Nguyệt áy náy nói: "Ây da! Thật xin lỗi, tính tình anh tớ không được tốt lắm, có thói quen sạch sẽ quá mức, không thích người khác chạm vào mình, sẽ làm anh ấy có cảm giác thật dơ bẩn, lại đây, tớ kéo cậu đứng dậy nhé? Thật là xấu hổ quá ~"
Sâu bên trong mắt Bùi Như Nguyệt trào dâng ngọn lửa phẫn nộ, con tiện nhân này có ý gì? Nói cô ta dơ bẩn sao?
Ánh mắt Kỷ Vô Trần lộ tia hứng thú, cong môi, giơ tay lên, cưng chiều nói với Tô Yên: "Được rồi, anh xin lỗi mà, đã dọa đến em rồi.
"
"Hừ! Em đây sẽ miễn cưỡng tiếp nhận lời xin lỗi của anh vậy.
"
Tô Yên bĩu môi, cái đầu nhỏ nhắn, lúc nói chuyện luôn nhẹ nhàng mềm mỏng, học sinh xung quanh nhìn động tác của cô, thật là đáng yêu!
Bùi Như Nguyệt bị cô kéo, trong đầu lộn xộn không suy nghĩ được gì.
Đang muốn mượn lực kéo của Tô Yên mà đứng lên, lại cảm thấy bên sườn cánh tay dâng lên một cơn đau đớn, đau đến mức phải hét lên một tiếng.
Tô Yên hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà buông tay.
"Bịch! "
Bùi Như Nguyệt lại lần nữa nặng nề ngã trên mặt đất.
Đồng phục của trung học Lạc Phong đều là áo sơ mi tay ngắn phối với váy dài màu xám.
Lúc này, Bùi Như Nguyệt không may mắn được như vừa rồi.
Cả người cô ta nằm thành hình chữ X trên mặt đất, chân váy hoàn toàn tốc cao, không giấu được chút gì.
"Thật xin lỗi! Tớ bị cậu dọa, cậu! cậu không sao chứ?"
Tô Yên cẩn thận vươn tay ra, chuẩn bị giúp Bùi Như Nguyệt sửa sang lại chân váy.
Tô Yên: Mọi người đừng sợ, tôi là người tốt, thật đấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook