Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
-
Chương 89: Ngoại truyện – Mạnh Thiếu Giác [Ba]
Vì thế hắn lập tức bắt đầu cười điên cuồng, cười đến ngay cả cần câu cũng nắm không chặt, “Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha.”
Cô vé áo lam mặt vẫn không chút thay đổi nhìn hắn, tròng mắt ngăm đen không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ha ha, ha ha,” Hắn cười đến thở không nổi, buông cần câu đang nắm trong tay, một tay ôm một bên hông, đứt quãng nói: “A, hay là, hay là ngươi cho rằng viết trên trán mình một chữ ‘Vương’, ngươi sẽ trở thành hổ? Ha ha ha ha ha, cười chết ta, sao lại có một người đần như vậy chứ, ha ha ha ha ha.”
Cô bé sửng sốt một chút, trấn định tiêu sái đến bên hồ nước cúi đầu nhìn nhìn, sau đó vươn tay vốc nước lên lau chữ trên trán.
“Ha ha ha, ngươi rất mắc cười, ha ha ha” Mông Hãn Vũ vô cùng khoái trá, “Ôi a a, bụng đau chết mất, ngươi nói xem, sao ngươi lại mắc cười như vậy hả, ha ha ha, ta nghe qua người khác bịt tay trộm chuông, gặp qua người khác đưa bạc để người khác đánh mình, nhưng mà, chưa thấy qua người tự viết chữ vẽ hổ trên trán a, ha ha ha ha ha.”
Cô bé áo lam không để ý tới hắn, lướt qua hắn muốn rời đi.
“Ngươi đừng đi a, ha ha ha, được rồi, ta không cười ngươi nữa, không phải là ngươi muốn làm đại lão hổ sao.” Khóe miệng Mông Hãn Vũ khoa trương cong lên, trong mắt nhìn không ra nửa phần không có ý cười, cảm thấy cô bé này thật sự chơi rất vui.
Cô bé dừng chân lại, bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú.
Cần câu lại hơi hơi trầm xuống, Mông Hãn Vũ vội vàng quay lại hai tay nắm chặt cần câu, miệng còn nói, “Ta thật sự không lừa ngươi, ta liền nghĩ ngươi là con hổ kia, đúng, là con hổ lợi hại uy phong nhất Tề Vân Sơn, đến đến đến, đại lão hổ, nhanh kéo một tay, kéo một tay.”
Mông Hãn Vũ đợi không thấy bàn tay cô bé vươn ra cầm cần câu, nhưng thật ra lại nhận lấy một cước hung hăng đá vào mông.
Sau đó, “Phù phù”, hắn ngã vào hồ nước.
Mông Hãn Vũ đứng trong nước dại ra vài giây sau đó mới vươn tay chỉ vào cô bé cả giận nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám đá bổn thiếu gia! Ngươi thật to gan lớn mật, ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta là Mông Bằng Phi! Ngươi chờ xem, ta sẽ nói cha ta bắt ngươi đứng ngâm trong nước ba canh giờ!”
Mặt cô bé không chút thay đổi, một đôi con ngươi thản nhiên nhìn hắn, không vui không giận.
Mông Hãn Vũ thấy thế lại tức giận, vừa định nói cái gì thì lại bị người mạnh lôi cổ áo lên. Hắn có loại dự cảm không tốt, sau đó, vừa quay đầu lại, quả nhiên......
“Ngươi làm mất thể diện như thế còn dám ở chỗ này kêu la!” Mông Bằng Phi xách hắn giống như xách một cải củ rồi kéo lên bờ, hùng hùng hổ hổ nói: “Cái thằng nhóc này, đã dặn ngươi đừng có chạy loạn khắp nơi gây chuyện, xem ta về nhà xử lý ngươi như thế nào!”
Mông Hãn Vũ lại run run, hắn cha thật vất vả mới bắt được hắn, như vậy hắn...... “Ta ta ta, cha, là nàng, là nàng đá con xuống!” hắn chỉ tay vào cô bé kia, tố cáo nói: “Cha xem, cả người con đều ướt hết a!”
“Ướt cái đầu ngươi! Để xem mẹ ngươi xử lý ngươi như thế nào!” Mông Bằng Phi tát một cái lên khuôn mặt đầy uất ức của hắn, xoay người nói với cô bé: “Vị tiểu cô nương này, thật xin lỗi, con trai ta chắc là đã làm chuyện gì xấu, thật là xin lỗi xin lỗi, ta trở về sẽ dạy cho nó một bài học.”
Nói xong hắn vung tay đem Mông Hãn Vũ vác lên vai, bước chân sải dài đi nhanh. Mông Hãn Vũ trên vai hắn cố gắng vẫy đạp tay chân ngắn ngủn, vừa đạp vừa hướng cô bé kia kêu la: “Thối ngốc tử thối con hổ kia ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng có để ta gặp lại ngươi, bằng không xem ta làm thế nào dạy cho ngươi một bài học ôi! Cha! Đừng đánh mông con! Con méc mẹ cha ngược đãi con a! Ôi đừng đánh đừng đánh! Sưng hết lên rồi sưng lên rồi!”
Cô bé áo lam không rên một tiếng, trầm mặc nhìn hai cha con càng chạy càng xa, trên mặt trắng nõn ẩn ẩn hiện lên vẻ tươi cười.
“Cha! Đừng đánh!” Mông Hãn Vũ cố gắng ôm mông, tê tâm liệt phế kêu: “Mông đều đã biến thành hai cánh hoa!”
Mông Bằng Phi liếc một cái xem thường, “Mông vốn liền chính là hai cánh hoa.”
Mông Hãn Vũ ngây người, tiếp tục tê tâm liệt phế, “Mông đều đã biến thành bốn cánh hoa!”
“Bốn cánh hoa? Ta nói cho ngươi biết, nếu vừa rồi ngươi còn xằng bậy, mông ngươi đều sẽ biến thành đóa hoa!”
“Ôi chao?” Mông Hãn Vũ ngừng tru lên,“Vừa rồi làm sao vậy?”
“Ngươi có biết cô bé vừa rồi là ai hay không?”
“Gì, con làm sao biết được đó là ai.” Mông Hãn Vũ lơ đễnh, “Nhìn như vậy, chắc là một đứa ngốc.”
Lời nói vừa, ót hắn liền bị cha hắn hung hăng đánh một cái. “Cha!” Mông Hãn Vũ hai mắt nước mắt lưng tròng,“Sao cha lại đánh con?”
“Ta đánh ngươi, cái đồ không biết trời cao đất rộng! Cái gì mà đứa ngốc? Người ta là Vân Di ngũ công chúa!”
“A?”
“A cái rắm! Ngươi cái xú tiểu tử, nơi nơi quậy loạn lên, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi!”
“Ôi chao? Cha, đừng, con không biết, đừng đánh a!”
“Không biết? Ta hôm nay liền đánh ngươi có biết!”
“Cha, cha đây là trả thù!”
Mông Bằng Phi âm trầm cười, “Chính là trả thù đấy, thì sao?”
Mông Hãn Vũ, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
......
Mông Bằng Phi lần này xuống tay không lưu tình chút nào, thẳng đánh tay làm cho Mông Hãn Vũ nằm trên giường năm ngày năm đêm. Cứ như vậy, lúc ngồi xe ngựa trở về, mông còn ẩn ẩn đau -- Các ngươi biết, trí nhớ tiểu hài tử vô cùng tốt, hơn nữa rất dễ mang thù -- Mông Hãn Vũ chính là một trong số đó.
Trong lòng Mông Hãn Vũ đã sớm đem bộ dáng cô bé áo lam kia nghi nhớ trăm ngàn vạn lần. Hừ, Vân Di ngũ công chúa? Rất giỏi sao? Dám đá hắn xuống nước, thế mà hại hắn bị cha bắt được, thế mà hại hắn bị đánh lâu như vậy không xuống giường được!
Nghĩ đến đây hắn lại sờ sờ mông mình, âm thầm hạ quyết tâm, lần sau gặp lại cái gì ngũ công chúa kia, nhất định phải báo thù cho tốt, để cho nàng biết hắn - Mông Hãn Vũ không phải dễ chọc!
Sau khi từ Tề Vân Sơn trở về, Mông Bằng Phi và Mông Hãn Vũ vẫn còn tiếp tục đấu tranh, trong phủ họ Mông vẫn như trước tràn ngập một mảnh cười vui cùng tranh cãi ầm ĩ. Nhưng vào buổi tối một ngày kia, Mông Hãn Vũ đi chơi trở về, đối mặt với cái cửa Mông phủ bị phá.
Mông Hãn Vũ ban đầu lơ đễnh, nhưng lúc nhìn thấy những thứ trên đường đều bị đập vỡ, hắn liền ý thức được có chút không thích hợp. Hắn một đường chạy nhanh vào phòng ngủ cha nương, cuối cùng bối rối vọt vào phòng ngủ muội muội, sau đó nhìn đến...... bà vú của muội muội, oán hận trừng mắt nằm trên mặt đất, quần áo màu nâu tràn đầy vết máu.
Hô hấp Mông Hãn Vũ tại đây một khắc này liền ngừng lại, chậm rãi lấy tay ôm miệng, chặn lại tiếng kinh hô thốt ra. Hắn chậm rãi đến gần thi thể, môi run nhè nhẹ......
Bà vú vì sao lại chết?
Cha mẹ cùng Oánh Lộ ở đâu?
Người trong phủ đều đã đi đâu?
Lúc hắn đi ra ngoài, trong phủ đã xảy ra chuyện gì?
Ai có thể nói cho hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mông Hãn Vũ ngồi xổm xuống, run run vươn tay chuẩn bị vuốt mắt cho bà vú, lại mẫn cảm phát hiện tầm mắt bà vú đang gắt gao nhìn cái thùng. Trong đầu hắn có một ý niệm chợt lóe qua, rất nhanh đứng dậy chạy đến bên cạnh thùng biên, mở mạnh nắp thùng ra!
Hắn nhìn thấy muội muội luôn cười của hắn đang cuộn mình ở trong thùng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Hắn vươn tay sờ sờ của mặt nàng, rất lạnh.
“Oánh Lộ, Oánh Lộ.” Mông Hãn Vũ thấp giọng mở miệng, “Ta là ca ca, Oánh Lộ, muội tỉnh dậy tỉnh dậy.”
Oánh Lộ vẫn như trước nhắm hai mắt, trầm tĩnh như đang ngủ say.
“Oánh Lộ, muội đừng dọa ca ca, muội mở mắt ra được không?” Giọng nói Mông Hãn Vũ mang theo sợ hãi, run nhè nhẹ, “Ta là ca ca a.”
Hắn vừa định vươn tay đem Oánh Lộ ôm ra khỏi thùng, lại nghe thấy có tiếng bước chân hướng bên này đi tới. Ánh mắt hắn sợ hãi, lập tức đem nắp thùng khép lại, lắc mình trốn vào ngăn tủ ở một bên. Hắn xuyên qua khe hở nhìn người bước vào phòng, thân mình khôi ngô rất quen thuộc.
Bàn tay hắn nắm chặt, là...... Mạnh phó tướng? Hắn không phải đang ở biên giới đánh giặc hay sao?
Mạnh phó tướng đánh giá căn phòng bừa bãi, nhăn lại mày rậm cúi đầu nói: “Tướng quân...... Ta đến quá muộn rồi hay sao?” Hắn nhìn nhìn bà vú, đột nhiên khởi bước tới bên cạnh thùng. Mông Hãn Vũ cả kinh, thiếu chút nữa thất thanh kêu to. Mạnh phó tướng đi đến bên thùng rồi dừng lại, nghĩ nghĩ, vươn tay muốn mở thùng ra, cũng không ngờ một ngăn tủ bên ngăn nhảy ra một người, hung hăng đá lên đùi hắn một cước, “Không cho phép mở ra!”
Mạnh phó tướng nghe được giọng nói quen thuộc liền ngừng phản kích, kinh hỉ kêu lên: “Hãn Vũ!”
Nào biết Mông Hãn Vũ chính là đề phòng cùng phẫn hận nhìn hắn, hai tay mở ra bảo vệ thùng phía sau.
Mạnh phó tướng không để ý tới hắn đề phòng, một chưởng lao ôm hắn vào lòng, “Hãn Vũ, cháu còn ở đây, thật sự là quá tốt!”
Mông Hãn Vũ liều mạng giãy dụa, quyền đấm cước đá, “Ngươi buông!”
“Hãn Vũ, cháu phải bình tĩnh!” Mạnh phó tướng chế trụ hai tay của hắn, “Ta biết Mông phủ xảy ra chuyện lớn như vậy khiến cháu rất khó tiếp nhận, nhưng cháu phải bình tĩnh.”
Mông Hãn Vũ lúc này mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh phó tướng, chậm rãi hỏi: “Mạnh thúc thúc, mong thúc nói cho ta biết, rốt cuộc Mông phủ xảy ra chuyện gì?”
Mạnh phó tướng hơi hơi kinh ngạc, nhưng nói chi tiết, “Sáng nay Thánh thượng hạ chỉ...... Nói tướng quân thông đồng với địch bán nước, ba ngày sau xử trảm cả nhà.”
Mông Hãn Vũ nghe vậy như bị sét đánh, “Thánh thượng...... Hạ chỉ? Phụ thân thông đồng với địch bán nước?” Hắn gợi lên khóe môi miễn cưỡng cười cười, “Mạnh thúc thúc, thúc đang nói đùa với ta đúng không, phụ thân làm sao có thể thông đồng với địch bán nước? Phụ thân là tướng quân lợi hại nhất Vân Trạch, không phải sao?” Còn có thánh thượng, thánh thượng vẻ mặt luôn tươi cười kia, cái người luôn dung túng hắn còn hơn cả phụ thân kia, làm sao có thể hạ chỉ xử trảm cả nhà bọn họ?
Mạnh phó tướng chỉ trầm trọng gật đầu, “Hãn Vũ, chúng ta đều biết cha cháu bị oan, nhưng bây giờ gian thần đầy đường, hoàng hậu lấy thúng úp voi, đừng nói là chứng cớ, ngay cả thánh chỉ này cũng không biết có phải là hoàng thượng tự tay hạ hay không......”
Mông Hãn Vũ dùng sức cầm cổ tay Mạnh phó tướng, “Như vậy chúng ta đi tìm hoàng thượng, chúng ta đi rửa sạch oan khuất cho cha mẹ, chúng ta đi cứu bọn họ a!”
“Hãn Vũ, cháu phải bình tĩnh!” Mạnh phó tướng ôm lấy vai của hắn, “Người trong cung bây giờ đang lùng bắt cháu cùng muội muội cháu, chúng ta phải tìm chỗ trốn trước đã!”
“Chúng ta phải đi cứu cha và nương!”
“Bây giờ quan trọng nhất chính là bảo hộ cháu và muội muội cháu!”
“Vậy......” Hốc mắt hắn phiếm hồng, “Cha và nương đâu?”
Mạnh phó tướng thở dài, “Chúng ta...... phải nghĩ cách kỹ hơn.”
Mông Hãn Vũ cùng Mông Oánh Lộ được Mạnh phó tướng đưa tới nơi an toàn dấu đi, nhưng cái gọi là bàn bạc kế hoạch cứu người kỹ hơn...... Mạnh phó tướng biết, dường như không hề có hy vọng. Cho nên ba ngày sau, Mạnh phó tướng mang theo Mông Hãn Vũ cải trang xuất hiện trong đám người, im lặng nhìn đài hành hình xa xa.
Mông Hãn Vũ nhìn thấy phụ thân mình luôn oai hùng, giờ phút này đang thẳng lưng quỳ trên mặt đất, tù phục màu trắng dính đầy vết máu khô cạn, để lộ ra từng vết roi giữ dằn khắc lên da, vẻ mặt kiên nghị tràn đầy bất khuất, nhưng chạm lúc nhìn qua mẫu thân bên cạnh, trong mắt lại mang theo nhè nhẹ ôn nhu. Mẫu thân vẫn là đẹp như vậy, chẳng qua sắc mặt tái nhợt, nhu nhược dường như gió thổi qua sẽ ngã xuống, trong mắt mẫu thân cũng không có sợ hãi, có chăng chính là thản nhiên trào phúng, lúc nhìn qua cha cũng mang theo tình yêu ôn nhu như vậy.
Đây là cha mẹ hắn, vẫn sủng hắn thương hắn - cha mẹ.
Trong đám người, thỉnh thoảng có người mắng quan viên trên đài cùng người hành hình, nhưng sắc mặt những người đó vẫn chất phác như vậy, ngữ điệu tuyên đọc thánh chỉ lãnh cứng như vậy, không mang theo một tia tình cảm.
“Hãn Vũ, không nên nhìn.” Tay Mạnh phó tướng che mắt Mông Hãn Vũ, nhưng hắn chỉ kiên định đẩy ra, lạnh lùng nhìn cha và nương trên đài hành hình.
Hắn nhìn thấy ánh mắt vẫn bình tĩnh của cha và nương, cha cùng nương hiểu ý cười, nhìn nơi bọn họ ẩn ẩn lộ ra ưu thương, nhìn đến......
Một mảnh màu đỏ.
Mạnh phó tướng lo lắng nhìn về phía Mông Hãn Vũ, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, mắt một cái cũng không chớp, gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh màu đỏ trên đài.
Thiếu niên lúc này, không bao giờ là Mông Hãn Vũ tiểu tử nghịch ngợm hay gây sự hắn quen thuộc kia nữa.
Thế giới này sẽ không còn người tên là Mông Hãn Vũ nữa.
******
Nhiều năm về sau, hắn và nàng lại gặp nhau. Nàng vẫn là nàng, mà hắn, đã sớm không phải là hắn.
Cô vé áo lam mặt vẫn không chút thay đổi nhìn hắn, tròng mắt ngăm đen không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ha ha, ha ha,” Hắn cười đến thở không nổi, buông cần câu đang nắm trong tay, một tay ôm một bên hông, đứt quãng nói: “A, hay là, hay là ngươi cho rằng viết trên trán mình một chữ ‘Vương’, ngươi sẽ trở thành hổ? Ha ha ha ha ha, cười chết ta, sao lại có một người đần như vậy chứ, ha ha ha ha ha.”
Cô bé sửng sốt một chút, trấn định tiêu sái đến bên hồ nước cúi đầu nhìn nhìn, sau đó vươn tay vốc nước lên lau chữ trên trán.
“Ha ha ha, ngươi rất mắc cười, ha ha ha” Mông Hãn Vũ vô cùng khoái trá, “Ôi a a, bụng đau chết mất, ngươi nói xem, sao ngươi lại mắc cười như vậy hả, ha ha ha, ta nghe qua người khác bịt tay trộm chuông, gặp qua người khác đưa bạc để người khác đánh mình, nhưng mà, chưa thấy qua người tự viết chữ vẽ hổ trên trán a, ha ha ha ha ha.”
Cô bé áo lam không để ý tới hắn, lướt qua hắn muốn rời đi.
“Ngươi đừng đi a, ha ha ha, được rồi, ta không cười ngươi nữa, không phải là ngươi muốn làm đại lão hổ sao.” Khóe miệng Mông Hãn Vũ khoa trương cong lên, trong mắt nhìn không ra nửa phần không có ý cười, cảm thấy cô bé này thật sự chơi rất vui.
Cô bé dừng chân lại, bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú.
Cần câu lại hơi hơi trầm xuống, Mông Hãn Vũ vội vàng quay lại hai tay nắm chặt cần câu, miệng còn nói, “Ta thật sự không lừa ngươi, ta liền nghĩ ngươi là con hổ kia, đúng, là con hổ lợi hại uy phong nhất Tề Vân Sơn, đến đến đến, đại lão hổ, nhanh kéo một tay, kéo một tay.”
Mông Hãn Vũ đợi không thấy bàn tay cô bé vươn ra cầm cần câu, nhưng thật ra lại nhận lấy một cước hung hăng đá vào mông.
Sau đó, “Phù phù”, hắn ngã vào hồ nước.
Mông Hãn Vũ đứng trong nước dại ra vài giây sau đó mới vươn tay chỉ vào cô bé cả giận nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám đá bổn thiếu gia! Ngươi thật to gan lớn mật, ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta là Mông Bằng Phi! Ngươi chờ xem, ta sẽ nói cha ta bắt ngươi đứng ngâm trong nước ba canh giờ!”
Mặt cô bé không chút thay đổi, một đôi con ngươi thản nhiên nhìn hắn, không vui không giận.
Mông Hãn Vũ thấy thế lại tức giận, vừa định nói cái gì thì lại bị người mạnh lôi cổ áo lên. Hắn có loại dự cảm không tốt, sau đó, vừa quay đầu lại, quả nhiên......
“Ngươi làm mất thể diện như thế còn dám ở chỗ này kêu la!” Mông Bằng Phi xách hắn giống như xách một cải củ rồi kéo lên bờ, hùng hùng hổ hổ nói: “Cái thằng nhóc này, đã dặn ngươi đừng có chạy loạn khắp nơi gây chuyện, xem ta về nhà xử lý ngươi như thế nào!”
Mông Hãn Vũ lại run run, hắn cha thật vất vả mới bắt được hắn, như vậy hắn...... “Ta ta ta, cha, là nàng, là nàng đá con xuống!” hắn chỉ tay vào cô bé kia, tố cáo nói: “Cha xem, cả người con đều ướt hết a!”
“Ướt cái đầu ngươi! Để xem mẹ ngươi xử lý ngươi như thế nào!” Mông Bằng Phi tát một cái lên khuôn mặt đầy uất ức của hắn, xoay người nói với cô bé: “Vị tiểu cô nương này, thật xin lỗi, con trai ta chắc là đã làm chuyện gì xấu, thật là xin lỗi xin lỗi, ta trở về sẽ dạy cho nó một bài học.”
Nói xong hắn vung tay đem Mông Hãn Vũ vác lên vai, bước chân sải dài đi nhanh. Mông Hãn Vũ trên vai hắn cố gắng vẫy đạp tay chân ngắn ngủn, vừa đạp vừa hướng cô bé kia kêu la: “Thối ngốc tử thối con hổ kia ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng có để ta gặp lại ngươi, bằng không xem ta làm thế nào dạy cho ngươi một bài học ôi! Cha! Đừng đánh mông con! Con méc mẹ cha ngược đãi con a! Ôi đừng đánh đừng đánh! Sưng hết lên rồi sưng lên rồi!”
Cô bé áo lam không rên một tiếng, trầm mặc nhìn hai cha con càng chạy càng xa, trên mặt trắng nõn ẩn ẩn hiện lên vẻ tươi cười.
“Cha! Đừng đánh!” Mông Hãn Vũ cố gắng ôm mông, tê tâm liệt phế kêu: “Mông đều đã biến thành hai cánh hoa!”
Mông Bằng Phi liếc một cái xem thường, “Mông vốn liền chính là hai cánh hoa.”
Mông Hãn Vũ ngây người, tiếp tục tê tâm liệt phế, “Mông đều đã biến thành bốn cánh hoa!”
“Bốn cánh hoa? Ta nói cho ngươi biết, nếu vừa rồi ngươi còn xằng bậy, mông ngươi đều sẽ biến thành đóa hoa!”
“Ôi chao?” Mông Hãn Vũ ngừng tru lên,“Vừa rồi làm sao vậy?”
“Ngươi có biết cô bé vừa rồi là ai hay không?”
“Gì, con làm sao biết được đó là ai.” Mông Hãn Vũ lơ đễnh, “Nhìn như vậy, chắc là một đứa ngốc.”
Lời nói vừa, ót hắn liền bị cha hắn hung hăng đánh một cái. “Cha!” Mông Hãn Vũ hai mắt nước mắt lưng tròng,“Sao cha lại đánh con?”
“Ta đánh ngươi, cái đồ không biết trời cao đất rộng! Cái gì mà đứa ngốc? Người ta là Vân Di ngũ công chúa!”
“A?”
“A cái rắm! Ngươi cái xú tiểu tử, nơi nơi quậy loạn lên, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi!”
“Ôi chao? Cha, đừng, con không biết, đừng đánh a!”
“Không biết? Ta hôm nay liền đánh ngươi có biết!”
“Cha, cha đây là trả thù!”
Mông Bằng Phi âm trầm cười, “Chính là trả thù đấy, thì sao?”
Mông Hãn Vũ, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
......
Mông Bằng Phi lần này xuống tay không lưu tình chút nào, thẳng đánh tay làm cho Mông Hãn Vũ nằm trên giường năm ngày năm đêm. Cứ như vậy, lúc ngồi xe ngựa trở về, mông còn ẩn ẩn đau -- Các ngươi biết, trí nhớ tiểu hài tử vô cùng tốt, hơn nữa rất dễ mang thù -- Mông Hãn Vũ chính là một trong số đó.
Trong lòng Mông Hãn Vũ đã sớm đem bộ dáng cô bé áo lam kia nghi nhớ trăm ngàn vạn lần. Hừ, Vân Di ngũ công chúa? Rất giỏi sao? Dám đá hắn xuống nước, thế mà hại hắn bị cha bắt được, thế mà hại hắn bị đánh lâu như vậy không xuống giường được!
Nghĩ đến đây hắn lại sờ sờ mông mình, âm thầm hạ quyết tâm, lần sau gặp lại cái gì ngũ công chúa kia, nhất định phải báo thù cho tốt, để cho nàng biết hắn - Mông Hãn Vũ không phải dễ chọc!
Sau khi từ Tề Vân Sơn trở về, Mông Bằng Phi và Mông Hãn Vũ vẫn còn tiếp tục đấu tranh, trong phủ họ Mông vẫn như trước tràn ngập một mảnh cười vui cùng tranh cãi ầm ĩ. Nhưng vào buổi tối một ngày kia, Mông Hãn Vũ đi chơi trở về, đối mặt với cái cửa Mông phủ bị phá.
Mông Hãn Vũ ban đầu lơ đễnh, nhưng lúc nhìn thấy những thứ trên đường đều bị đập vỡ, hắn liền ý thức được có chút không thích hợp. Hắn một đường chạy nhanh vào phòng ngủ cha nương, cuối cùng bối rối vọt vào phòng ngủ muội muội, sau đó nhìn đến...... bà vú của muội muội, oán hận trừng mắt nằm trên mặt đất, quần áo màu nâu tràn đầy vết máu.
Hô hấp Mông Hãn Vũ tại đây một khắc này liền ngừng lại, chậm rãi lấy tay ôm miệng, chặn lại tiếng kinh hô thốt ra. Hắn chậm rãi đến gần thi thể, môi run nhè nhẹ......
Bà vú vì sao lại chết?
Cha mẹ cùng Oánh Lộ ở đâu?
Người trong phủ đều đã đi đâu?
Lúc hắn đi ra ngoài, trong phủ đã xảy ra chuyện gì?
Ai có thể nói cho hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mông Hãn Vũ ngồi xổm xuống, run run vươn tay chuẩn bị vuốt mắt cho bà vú, lại mẫn cảm phát hiện tầm mắt bà vú đang gắt gao nhìn cái thùng. Trong đầu hắn có một ý niệm chợt lóe qua, rất nhanh đứng dậy chạy đến bên cạnh thùng biên, mở mạnh nắp thùng ra!
Hắn nhìn thấy muội muội luôn cười của hắn đang cuộn mình ở trong thùng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Hắn vươn tay sờ sờ của mặt nàng, rất lạnh.
“Oánh Lộ, Oánh Lộ.” Mông Hãn Vũ thấp giọng mở miệng, “Ta là ca ca, Oánh Lộ, muội tỉnh dậy tỉnh dậy.”
Oánh Lộ vẫn như trước nhắm hai mắt, trầm tĩnh như đang ngủ say.
“Oánh Lộ, muội đừng dọa ca ca, muội mở mắt ra được không?” Giọng nói Mông Hãn Vũ mang theo sợ hãi, run nhè nhẹ, “Ta là ca ca a.”
Hắn vừa định vươn tay đem Oánh Lộ ôm ra khỏi thùng, lại nghe thấy có tiếng bước chân hướng bên này đi tới. Ánh mắt hắn sợ hãi, lập tức đem nắp thùng khép lại, lắc mình trốn vào ngăn tủ ở một bên. Hắn xuyên qua khe hở nhìn người bước vào phòng, thân mình khôi ngô rất quen thuộc.
Bàn tay hắn nắm chặt, là...... Mạnh phó tướng? Hắn không phải đang ở biên giới đánh giặc hay sao?
Mạnh phó tướng đánh giá căn phòng bừa bãi, nhăn lại mày rậm cúi đầu nói: “Tướng quân...... Ta đến quá muộn rồi hay sao?” Hắn nhìn nhìn bà vú, đột nhiên khởi bước tới bên cạnh thùng. Mông Hãn Vũ cả kinh, thiếu chút nữa thất thanh kêu to. Mạnh phó tướng đi đến bên thùng rồi dừng lại, nghĩ nghĩ, vươn tay muốn mở thùng ra, cũng không ngờ một ngăn tủ bên ngăn nhảy ra một người, hung hăng đá lên đùi hắn một cước, “Không cho phép mở ra!”
Mạnh phó tướng nghe được giọng nói quen thuộc liền ngừng phản kích, kinh hỉ kêu lên: “Hãn Vũ!”
Nào biết Mông Hãn Vũ chính là đề phòng cùng phẫn hận nhìn hắn, hai tay mở ra bảo vệ thùng phía sau.
Mạnh phó tướng không để ý tới hắn đề phòng, một chưởng lao ôm hắn vào lòng, “Hãn Vũ, cháu còn ở đây, thật sự là quá tốt!”
Mông Hãn Vũ liều mạng giãy dụa, quyền đấm cước đá, “Ngươi buông!”
“Hãn Vũ, cháu phải bình tĩnh!” Mạnh phó tướng chế trụ hai tay của hắn, “Ta biết Mông phủ xảy ra chuyện lớn như vậy khiến cháu rất khó tiếp nhận, nhưng cháu phải bình tĩnh.”
Mông Hãn Vũ lúc này mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh phó tướng, chậm rãi hỏi: “Mạnh thúc thúc, mong thúc nói cho ta biết, rốt cuộc Mông phủ xảy ra chuyện gì?”
Mạnh phó tướng hơi hơi kinh ngạc, nhưng nói chi tiết, “Sáng nay Thánh thượng hạ chỉ...... Nói tướng quân thông đồng với địch bán nước, ba ngày sau xử trảm cả nhà.”
Mông Hãn Vũ nghe vậy như bị sét đánh, “Thánh thượng...... Hạ chỉ? Phụ thân thông đồng với địch bán nước?” Hắn gợi lên khóe môi miễn cưỡng cười cười, “Mạnh thúc thúc, thúc đang nói đùa với ta đúng không, phụ thân làm sao có thể thông đồng với địch bán nước? Phụ thân là tướng quân lợi hại nhất Vân Trạch, không phải sao?” Còn có thánh thượng, thánh thượng vẻ mặt luôn tươi cười kia, cái người luôn dung túng hắn còn hơn cả phụ thân kia, làm sao có thể hạ chỉ xử trảm cả nhà bọn họ?
Mạnh phó tướng chỉ trầm trọng gật đầu, “Hãn Vũ, chúng ta đều biết cha cháu bị oan, nhưng bây giờ gian thần đầy đường, hoàng hậu lấy thúng úp voi, đừng nói là chứng cớ, ngay cả thánh chỉ này cũng không biết có phải là hoàng thượng tự tay hạ hay không......”
Mông Hãn Vũ dùng sức cầm cổ tay Mạnh phó tướng, “Như vậy chúng ta đi tìm hoàng thượng, chúng ta đi rửa sạch oan khuất cho cha mẹ, chúng ta đi cứu bọn họ a!”
“Hãn Vũ, cháu phải bình tĩnh!” Mạnh phó tướng ôm lấy vai của hắn, “Người trong cung bây giờ đang lùng bắt cháu cùng muội muội cháu, chúng ta phải tìm chỗ trốn trước đã!”
“Chúng ta phải đi cứu cha và nương!”
“Bây giờ quan trọng nhất chính là bảo hộ cháu và muội muội cháu!”
“Vậy......” Hốc mắt hắn phiếm hồng, “Cha và nương đâu?”
Mạnh phó tướng thở dài, “Chúng ta...... phải nghĩ cách kỹ hơn.”
Mông Hãn Vũ cùng Mông Oánh Lộ được Mạnh phó tướng đưa tới nơi an toàn dấu đi, nhưng cái gọi là bàn bạc kế hoạch cứu người kỹ hơn...... Mạnh phó tướng biết, dường như không hề có hy vọng. Cho nên ba ngày sau, Mạnh phó tướng mang theo Mông Hãn Vũ cải trang xuất hiện trong đám người, im lặng nhìn đài hành hình xa xa.
Mông Hãn Vũ nhìn thấy phụ thân mình luôn oai hùng, giờ phút này đang thẳng lưng quỳ trên mặt đất, tù phục màu trắng dính đầy vết máu khô cạn, để lộ ra từng vết roi giữ dằn khắc lên da, vẻ mặt kiên nghị tràn đầy bất khuất, nhưng chạm lúc nhìn qua mẫu thân bên cạnh, trong mắt lại mang theo nhè nhẹ ôn nhu. Mẫu thân vẫn là đẹp như vậy, chẳng qua sắc mặt tái nhợt, nhu nhược dường như gió thổi qua sẽ ngã xuống, trong mắt mẫu thân cũng không có sợ hãi, có chăng chính là thản nhiên trào phúng, lúc nhìn qua cha cũng mang theo tình yêu ôn nhu như vậy.
Đây là cha mẹ hắn, vẫn sủng hắn thương hắn - cha mẹ.
Trong đám người, thỉnh thoảng có người mắng quan viên trên đài cùng người hành hình, nhưng sắc mặt những người đó vẫn chất phác như vậy, ngữ điệu tuyên đọc thánh chỉ lãnh cứng như vậy, không mang theo một tia tình cảm.
“Hãn Vũ, không nên nhìn.” Tay Mạnh phó tướng che mắt Mông Hãn Vũ, nhưng hắn chỉ kiên định đẩy ra, lạnh lùng nhìn cha và nương trên đài hành hình.
Hắn nhìn thấy ánh mắt vẫn bình tĩnh của cha và nương, cha cùng nương hiểu ý cười, nhìn nơi bọn họ ẩn ẩn lộ ra ưu thương, nhìn đến......
Một mảnh màu đỏ.
Mạnh phó tướng lo lắng nhìn về phía Mông Hãn Vũ, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, mắt một cái cũng không chớp, gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh màu đỏ trên đài.
Thiếu niên lúc này, không bao giờ là Mông Hãn Vũ tiểu tử nghịch ngợm hay gây sự hắn quen thuộc kia nữa.
Thế giới này sẽ không còn người tên là Mông Hãn Vũ nữa.
******
Nhiều năm về sau, hắn và nàng lại gặp nhau. Nàng vẫn là nàng, mà hắn, đã sớm không phải là hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook