Người biết Vũ Văn Duệ có bệnh tức giận lúc rời giường rất ít, gặp qua Vũ Văn Duệ tức giận lúc rời giường càng ít. Trong trí nhớ của ta cũng chỉ gặp qua một lần, nhưng chỉ cần một lần liền làm cho ta sâu sắc hiểu được, nam nhân này nếu chưa tỉnh ngủ thì ngươi trăm ngàn lần không nên đánh thức hắn. Ngươi phải kiên nhẫn chờ hắn “Ngủ thẳng tự nhiên tỉnh”, bằng không hắn sẽ làm cho ngươi chết như thế nào cũng không biết.

Lúc đó ta quen biết với Vũ Văn Duệ chưa được lâu, ở trong mắt trẻ con, đại biểu ca này có tướng mạo thật xinh đẹp, tươi cười ôn nhu, tính tình cũng ôn hòa, quả thực chính là một người giống thiên thần nha. Sáng sớm ngày hôm đó ta cùng hoàng tỷ và Tô Kì đến phủ tướng quân tìm người. Linh Chi xin lỗi nói với chúng ta là Vũ Văn Duệ còn đang ngủ, muốn chúng ta đợi trong phòng khách một chút. Hoàng tỷ nghe xong không cho là đúng, còn nhỏ được sủng ái, ngoài phụ hoàng nàng ra, còn có ai dám để cho nàng chờ?

Hoàng tỷ ngang ngược muốn đi gọi người, đẩy Linh Chi ra đi tới phòng trong. Linh Chi ngại quan hệ thân phận nên không thể ngăn cản, chỉ có thể lộ ra một loại biểu tình “Xong đời ”. Khi đó không biết ta nghĩ thế nào, cố sống cố chết kéo tay Tô Kì không cho hắn vọt theo vào -- Sự thật chứng minh, ta đã đúng, rất anh minh, bởi vì không tới 1 phút sau, hoàng tỷ đã bị người kéo ra ngoài hung hăng ném đi, mà gương mặt trong trẻo tuấn mỹ của thiếu niên kia rất dọa người, con ngươi mông lung mà lạnh như băng. Hắn một câu cũng không nói, trước mặt chúng ta chậm rãi đóng cửa, sau đó tiếng khóc của hoàng tỷ vang vọng trời đất, tê tâm liệt phế.

Ngày ấy, hoàng tỷ vừa khóc vừa đi cáo trạng với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại khác thường không nghe theo hoàng tỷ đi giáo huấn Vũ Văn Duệ, ngược lại quát lớn hoàng tỷ một hồi. Sau đó không quá vài ngày sau, hoàng tỷ được mấy nữ quan nghiêm khắc nhất Vân Di đem nàng tra tấn đủ loại để có đủ tư cách trở thành một thục nữ.

Ta luôn luôn nghĩ, hoàng tỷ đối với Vũ Văn Duệ không có nửa phần tình yêu nam nữ, có lẽ là do chuyện này ảnh hưởng.

Còn lần cứu Bạch Kiếm Phi, vài tên tiểu tặc kia nghe nói bị đánh kêu oai oái, cuối cùng ngay cả mở miệng nói một câu đầy đủ cũng phải nói là xa xỉ.

Các ngươi nhìn xem nhìn xem, đều là bệnh tức giận lúc rời giường này gây họa a! Lại nhìn xem ta bây giờ gặp phải chuyện gì? Không phải là tình huống xui xẻo nhất sao!

Ta nhanh chóng từ trong hồi ức hoàn hồn, vô cùng thành khẩn nhìn hắn nói: “Biểu ca, đó là ngoài ý muốn.” Đây tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối là ngoài ý muốn.

“Ừ, ngoài ý muốn.” Tay hắn đặt bên hông ta vuốt ve qua lại, trầm thấp nói: “Thì sao?”

“Biểu ca, đời người luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.” Ta nhíu mày, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, “Ta dậy đây, biểu ca cứ tiếp tục.”

Khóe môi Vũ Văn Duệ tà ác cong lên, híp mắt hồ ly lười biếng nói: “Tiếp tục?”

Ta dùng sức gật đầu, “Biểu ca huynh có nghe thấy tiếng sét đánh bên ngoài không? Biểu ca, huynh có nghe thấy tiếng gió gào bên ngoài không? Biểu ca, huynh có thấy trời sắp mưa không?”

“Ừ.”

“Biểu ca, bên ngoài trời mưa sét đánh, huynh lại ở trong chăn, thiên thời địa lợi nhân hoà, đúng là rất thích hợp để ngủ a!” Ta cực kỳ cảm thán, “Lúc này không ngủ, huynh còn chờ khi nào?”

“Nói không sai.” Vũ Văn Duệ cười khẽ ra tiếng, trên mặt tuấn mỹ mang theo ý cười thâm trường, “Ta liền làm theo đề nghị của nàng, đi ngủ.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, vừa mới chuẩn bị khen “Biểu ca anh minh” thì lại cảm thấy cái ót bị kéo, sau đó liền mạnh mẽ dán lên cánh môi mềm mại của hắn. Cánh tay đặt trên lưng cùng đầu của ta dùng lực thật lớn, lớn đến mức ta căn bản không có cách phản kháng hay trốn tránh. Đầu lưỡi ướt át của hắn cuốn lấy ta liều chết dây dưa, bá đạo không cho phép cự tuyệt cùng kiên quyết cắn nuốt, làm người tim đập thình thịch rớt vài nhịp.

Ta bị hôn đến thở không nổi, chỉ có thể để hắn càng hôn càng sâu, vốn vẫn nghĩ hắn sẽ giống như trước có chừng có mực, lại không ngờ cánh tay to đang đặt bên hông thế mà lại tháo đai lưng của ta, xuyên qua quần áo trực tiếp xoa lên da thịt bên thắt lưng.

“Ưm...... Biểu......” Ta liều mạng trốn tránh đầu lưỡi hắn, hai tay giữ chặt cổ tay hắn không cho hắn chặt chẽ hôn sâu cùng vuốt ve bên hông. Chẳng qua những thứ đó đều không có chút tác dụng nào với hắn, lòng bàn tay mang chút thô ráp chậm rãi vuốt ve da thịt của ta, cực kỳ ve vãn cùng ái muội dao động qua lại, một tấc lại một tấc hướng lên trên.

“Ưm!” Ta nhịn không được mạnh mẽ chụp lấy tay hắn, không những không ngăn được hắn mà còn bị hắn khống chế. Lúc này ta thật sự không thể nhúc nhích nữa, chỉ có thể trừng mắt cảm giác tay hắn đang ở trên lưng tận tình dao động cùng tham lam vuốt ve.

Cặp mắt luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vũ Văn Duệ bây giờ đã nhiễm tình dục dày đặc mê ly. Hắn thoáng tách cánh môi đang dán chặt chẽ ra, cười như không cười dùng ngón trỏ dán lên môi của ta làm một động tác “suỵt”.

“Vũ Văn Duệ, huynh đừng khinh người......” Ta vừa muốn mở miệng rống giận liền dừng lại, nhìn hắn không có ý tốt nói với ta: “Trần Lương ở bên ngoài”.

Ta còn chưa ý thức được vì sao hắn lại nói câu kia thì liền cảm thấy bên hông căng thẳng, sau đó thân mình chuyển một cái, tầm mắt choáng váng, liền thay đổi vị trí với Vũ Văn Duệ, bị hắn đặt dưới thân. Tay hắn vẫn như cũ cầm lấy hai cổ tay ta khống chế hành động, tay kia thì ở ngang eo nguy hiểm dao động, kích thích cả người ta sợ run lên.

“Vũ Văn Duệ!” Ta đè thấp cổ họng oán hận nói: “Huynh bỏ tay ra!”

Vũ Văn Duệ chỉ cười nhẹ, trong mắt toát ra nhè nhẹ tà ý, “A Lam, bắt được rồi, thì phải là của ta.”

Cái tay to đang ở bên hông vuốt ve kia phút chốc chuyển sang trước ngực, lòng bàn tay thô ráp mang theo bá đạo bao trùm mềm mại của ta......

Ta mạnh mẽ mở to hai mắt trừng hắn, hắn lại cúi đầu hôn lên môi rồi lên cổ ta. Từng chút lại từng chút, mềm nhẹ mà thong thả.

Ta cảm giác nhiệt khí theo bên tai rất nhanh tràn ngập cả khuôn mặt, khó khăn nói: “Huynh ngừng...... A!” Hắn thế nhưng cắn ta!

Vũ Văn Duệ không để ý tới ta, đầu lưỡi ấm áp ở cổ ta chậm rãi dao động, xúc cảm ướt át kích thích ta từng trận vô lực. Hắn bắt đầu gặm cắn, tiếng cắn mút ái muội nhẹ nhàng vang lên, làn da cũng truyền đến cảm giác hơi hơi đau đớn.

Ta cắn chặt môi không phát ra tiếng, Vũ Văn Duệ thình lình khác thường như bây giờ thật khiến ta không biết làm sao, tình huống này......

Ta xiết chặt hai tay, vừa chuẩn bị dùng đầu hung hăng đụng người thì lại nghe bên ngoài xe ngựa có người vui vẻ hô to: “Là Trần Lương sao, vậy trong xe là Dục Văn đúng không?”

Động tác Vũ Văn Duệ bỗng nhiên dừng lại.

Ta ở trong lòng hô to một tiếng: Bạch Kiếm Phi, ngươi tới thật đúng lúc!

......

Nửa canh giờ sau, ta cùng Bạch Vi ngồi chung một chiếc xe ngựa, mà Bạch Kiếm Phi lại cùng Vũ Văn Duệ ngồi chung một chiếc. Bạch Vi vẫn như trước nhìn ta cười cười xin lỗi, “Mộc cô nương, thật là xin lỗi, lại quấy rầy cô và Dục Văn công tử.”

“Không đâu, tuyệt đối không.” Ta nói thật lòng đấy, vừa rồi nếu như Bạch Kiếm Phi không xuất hiện, hậu quả thật không thể đoán được......

“Ách, nhưng sắc mặt của Dục Văn công tử vừa rồi......”

Sắc mặt? Sắc mặt hắn làm sao? Không phải là vừa xanh vừa tím lại vừa đen sao, không ngại, thật sự không ngại! Ta nói: “Bạch cô nương, cô cùng ca ca cô đây là......?”

Bạch Vi thở dài, “Bởi vì chuyện của tỷ tỷ ta......”

“Bạch Sắc?”

“Ừ.” Bạch Vi nhẹ nhàng vuốt cằm, “Lần trước không nói với cô, tỷ tỷ thật ra...... bị trúng độc.”

“Độc?” Ta im lặng, thân thể Bạch Sắc thật sự có thể so với nữ chủ khổ tình rồi......

“Tỷ tỷ mang độc trong người đã rất nhiều năm nhưng vẫn không giải được, chỉ có thể miễn cưỡng áp chế, gần đây không biết vì sao độc tính lại bắt đầu ức chế không được, bây giờ tỷ tỷ đã lâm vào hôn mê......” Trong mắt Bạch Vi tràn đầy lo lắng, “Ca ca nghe nói thần y Liêu Tuyển bây giờ đang ở thành Thiên Âm, vì thế dẫn theo ta cùng tỷ tỷ chạy tới.” Nàng cười cười, “Không nghĩ lại gặp Dục Văn công tử cùng Mộc cô nương ở đây, thật là khéo. Hai người cũng muốn đi thành Thiên Âm sao?”

“Ừ.” Ta gật đầu, “Biểu ca đến đó có một số việc cần làm.”

Bạch Vi giữ chặt tay ta, vui vẻ cười cười, “Ta đến đó cũng có chuyện muốn làm, vốn không biết đi thế nào, bây giờ rốt cuộc đã biết.”

Ta đột nhiên có chút lạnh sống lưng.

Bạch Vi nàng nói có chuyện...... không phải là muốn nhờ ta cái gì đi?

Chúng ta đến thành Thiên Âm rồi tìm một khách sạn cùng nhau ở lại. Lúc Bạch Kiếm Phi kể chuyện mình muốn tìm thần y, khéo là, Vũ Văn Duệ cùng vị thần y kia vậy mà có điểm giao tình. Bạch Kiếm Phi đương nhiên mừng rỡ, hy vọng Vũ Văn Duệ có thể cùng hắn đi tìm vị danh y này. Vũ Văn Duệ thản nhiên đáp ứng, dường như không xem chuyện này là thêm chuyện.

Ngày hôm sau, Vũ Văn Duệ cùng Bạch Kiếm Phi mang theo Bạch Sắc hôn mê đi tìm vị danh y kia, mà Bạch Vi cũng vui vẻ tới tìm ta, hơn nữa...... muốn ta cùng nàng đi một chỗ.

Nửa canh giờ sau, ta cùng Bạch Vi một thân nam trang, cầm một cây quạt đứng ở trước cửa “Phi Phượng”.

Bạch Vi khẩn trương ho nhẹ vài tiếng, chần chờ hỏi ta, “Cái kia, A Lam, chúng ta thật sự muốn vào sao?”

Khóe miệng ta co giật một chút, thản nhiên nói: “Ta nhớ không lầm thì cô bảo ta đến đây cùng cô.”

Bạch Vi cười gượng,“Ha ha, đúng vậy, là ta nói cô đi với ta, như vậy...... Chúng ta đi vào?”

Ta mở cây quạt ra nhàn nhã vẩy vẩy, bước một bước liền đi vào bên trong lâu.

“Phi Phượng” Là nơi nam nhân bỏ tiền hưởng lạc, nhưng nó không phải kỹ viện, bởi vì các cô nương bên trong ai ai cũng có tài nghệ, bán nghệ không bán thân. Những cô nương trong “Phi Phượng” nghe nói dung mạo ai cũng đẹp như tiên, không biết đã làm mê đảo bao nhiêu nam tử, nhưng các nàng không có theo bọn nam tử kia về nhà làm thiếp hoặc làm tiểu. Ông chủ “Phi Phượng” nghe nói là một nam tử đỉnh đỉnh mỹ mạo cùng tài trí, tất cả nữ tử trong “Phi Phượng” đều ái mộ hắn, nhưng hắn lại đối xử bình đẳng, không có đặc biệt nhìn trúng ai.

Đây là “Phi Phượng”.

Nguyên nhân Bạch Vi muốn tới “Phi Phượng” rất đơn giản, lúc trước nàng đã nói với ta nàng thích một nam tử phong lưu. Mà nguyên nhân nam tử kia vứt bỏ nàng là vì say mê một nữ tử trong “Phi Phượng” này. Bạch Vi đương nhiên tức giận cùng thương tâm, nhưng nàng cũng không có gì là oán hận. Nàng chỉ muốn nhìn một chút, dạng nữ tử nào có thể đoạt đi nam tử nàng yêu thương, không hơn.

Lúc chúng ta đi vào thì có hai cô gái thanh lệ tiến lên tiếp đón. Hai người kia dung nhan chỉ dừng lại ở thanh tú, nhưng cả người lại toát ra một cỗ linh động làm người ta nhìn thấy liền vui vẻ. Cô gái xinh đẹp bên trái cười nói: “Hai vị công tử khỏe, không biết công tử là muốn nhã gian hay là đại sảnh?”

“Nhã gian.” Ta thay Bạch Vi mở miệng, thản nhiên nói: “Thay ta mời Thanh Chỉ cô nương của các người tới đây, buổi chiều hôm nay ta bao.” Dứt lời liền lấy tờ ngân phiếu trăm lượng từ trong tay áo đưa cho các nàng.

Cô gái kia nhận lấy ngân phiếu cười hoà thuận vui vẻ, “Ta đi mời Thanh Chỉ cô nương, Tiểu Hiểu, cô mang hai vị công tử này đi ‘Thủy Vân gian’.”

Cô gái tên là Tiểu Hiểu cười ngọt ngào, “Hai vị công tử mời đi bên này.”

Ta dùng cây quạt che khuất khóe môi đang cười, khó trách “Phi Phượng” nơi này nổi danh như vậy. Chỉ một cô nương ở nơi này cũng đã cao cấp hơn nhiều so với những chỗ giải trí khác.

Chúng ta đến Thủy Vân gian lý đợi chừng nửa khắc, một nữ tử áo xanh uyển chuyển thanh tú ôm tỳ bà đi vào, nàng nhìn chúng ta ôn nhu cười, “Thanh Chỉ khấu kiến hai vị công tử.”

“Đứng lên, ngồi…ngồi đi.” Bạch Vi có chút vô thố, ánh mắt bình tĩnh dán lên người Thanh Chỉ, “Cô chính là Thanh Chỉ?”

Thanh Chỉ theo lời ngồi xuống, gật đầu nói: “Ta đúng là Thanh Chỉ.”

Bạch Vi uống một hớp trà lớn, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta nghe nói Trần Trác muốn lấy cô làm thiếp, vì sao cô không đồng ý?”

Thanh Chỉ ngốc ra, nhìn thần sắc trong mắt Bạch Vi liền hiểu rõ. Nàng nhẹ giọng nói: “Công tử nói tam công tử phủ Trần Tri ở Hà Dương?”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Bạch Vi sáng quắc, vô cùng tò mò.

“Trần công tử à......” Thanh Chỉ rũ mắt, “Thật là khéo.”

“Sao vậy?”

“Công tử có biết người đang ở cách vách là ai không?”

Bạch Vi có chút không hiểu,“Ai?”

Thanh Chỉ có chút trào phúng nói: “Chính là Trần Trác Trần công tử.”

Bạch Vi buông chén trà trong tay, kinh hô: “Cái gì? Vậy…vậy nếu hắn ở trong này, vì sao cô lại ở đây?”

“Công tử cứ đùa, sao có nhiều vì sao như vậy.” Thanh Chỉ cầm một cái khăn từ trong tay áo đưa cho Bạch Vi, “Trần công tử thích cô nương khác, cùng vị cô nương kia ở gian cách vách, chỉ có thế mà thôi.”

“Trần Trác!” Bạch Vi tức giận đập bàn, “Ngày đó hắn nói với ta hắn rất thích cô, nói kiếp này nếu không cưới được cô chính là điều tiếc nuối nhất! Hắn nói như vậy ta mới buông tha hôn ước với hắn, không ngờ mới có mấy ngày, mới có mấy ngày!”

“Công tử hạ hỏa.” Thanh Chỉ cười lạnh nhạt, lại khó nén mất mát, “Lời nói của nam tử có mấy lời là thật, huống chi chúng ta lại là thân phận này.”

Bạch Vi bỗng nhiên suy sụp, “Thanh Chỉ cô nương......”

“Thân phận các cô thì sao?” Ta nâng cằm miễn cưỡng mở miệng, “Thân phận cô như vậy, nhưng cô còn cự tuyệt hắn đó thôi?”

Thanh Chỉ nghe vậy có chút thất thần, sau đó cười nói: “Công tử nói đúng, nói như thế nào thì cũng là ta cự tuyệt Trần công tử.”

“Nhưng hắn cũng thật quá đáng!” Bạch Vi ở phía sau bộc lộ ra sự thẳng thắn của nàng, tức giận nói: “Trước mặt ta còn giả vờ giống như cái loại si tình ngu ngốc, không ngờ lại là mặt hàng như vậy!”

“Ừ, rồi sao?” Ta ném hạt dưa vào miệng, “Cô biết hắn bạc tình, biết hắn không phải người tốt, sau đó thì sao?”

“Sau đó, sau đó......” Bạch Vi liếc Thanh Chỉ một cái, ảm đạm nói: “Chúng ta trở về đi, không có ý nghĩa.”

Ta phun vỏ hạt dưa trong miệng ra rồi đứng dậy, “Đi thôi.”

Không biết phải nói là khéo hay là không khéo, ta cùng Bạch Vi vừa ra khỏi cửa thì cách vách cũng có một nam tử áo tím cùng một nữ tử áo trắng đi ra. Khuôn mặt nam tử kia thanh tú mang theo tươi cười lúc nhìn thấy Bạch Vi thì biến mất không một dấu vết, kinh hãi nói: “Bạch Vi, sao nàng lại ở đây?”

“Sao ta không được ở đây?” Bạch Vi lập tức phản kích, khinh thường nhìn hắn nói: “Ta còn chưa hỏi ngươi vì sao lại ở đây? Vị bên cạnh ngươi chính là Thanh Chỉ cô nương?”

Nữ tử áo trắng tươi cười cứng ngắc, “Ta không phải Thanh Chỉ, ta tên là Hoa Thược Dược.”

“Hoa Thược Dược à......” Bạch Vi cố ý kéo dài ngữ điệu, “Không ngờ mấy ngày không gặp, người trong lòng Trần công tử liền thay đổi, không biết ngày ấy là ai nói với ta mình chỉ yêu Thanh Chỉ cô nương, yêu đến tâm đều nát!”

“Câm mồm!” Mặt Trần Trác đỏ bừng, “Nàng là một nữ tử, nàng biến mình thành bộ dáng chẳng ra gì như vậy đến chỗ như thế này! Nàng có biết thẹn hay không!”

“Chỗ như thế này!” Bạch Vi tức giận, “Ta cũng không phải vì những cô nương ở đây, đứng núi này trông núi nọ mà đến, vì sao ta không thể đến!”

“Bạch Vi! Nàng, ta nói rồi, ta không thích nàng, cho dù nàng có dây dưa với ta ta cũng không thích!” Trần Trác thẹn quá hóa giận nói: “Ta thích Thanh Chỉ hay Hoa Thược Dược thì có quan hệ gì với nàng! Dù sao ta cũng sẽ không thích nàng! Lúc trước vì có hôn ước, nhưng bây giờ hôn ước đã không còn, nàng đừng có hy vọng xa vời ta thích nàng!”

“Trần Trác…ngươi…ngươi......” Bạch Vi không ngờ được Trần Trác sẽ nói những lời như vậy, hốc mắt lập tức đỏ.

“Nàng nghĩ rằng ta thích nàng? Mắc cười!” Trần Trác không thức thời tiếp tục nói: “Nếu không vì hôn ước thì ta đã không thèm liếc nàng một cái! Nàng có cái gì để so với Hoa Thược Dược?”

Bạch Vi tức đến phát run, một câu cũng nói không được.

Ta có chút chịu không nổi bộ dáng ngu ngốc của nam nhân này, tiến lên đứng trước người Bạch Vi, thản nhiên nói: “Ngươi chính là Trần Trác?”

“Ngươi lại là người nào?” Thằng nhãi này thật đúng là gà mờ thiển cận.

Ta ho nhẹ, giơ chân hung hăng đạp hạ khố của hắn, vừa đạp vừa phun ra bốn chữ.

Ta nói: “Ta là năm trăm.”

(Không hiểu ý tỷ ấy là gì @@)

Trần Trác bị đau kêu thảm một tiếng nhảy dựng lên, mà ta nhân lúc người bên ngoài chưa phản ứng kịp lôi kéo tay Bạch Vi bỏ chạy, vừa chạy vừa cười đến vui vẻ.

“A…A Lam, vừa rồi cô đá hình như rất mạnh a!”

“Ừ, rất mạnh.”

“Vậy hắn không phải......”

“Cô còn tâm tư lo lắng cho hắn sao?” Ta liếc nàng một cái, “Phía sau có bao nhiêu người đuổi theo?”

Lúc này Bạch Vi mới phát hiện phía sau liên tiếp có người đuổi theo, vội vàng nói: “Chạy nhanh trốn đi trốn đi!”

Lúc này, bên cạnh vừa vặn xuất hiện một cánh cửa của gian phòng hơi mở, ta lôi kéo Bạch Vi nghiêng mình lách vào, sau đó đóng chặt cửa lại gắt gao chống đỡ.

Tiếng bước chân người đuổi theo ngoài cửa rầm rầm chạy quá, ta cùng Bạch Vi vừa nhẹ nhàng thở ra thì lại thấy trong phòng vốn không có người lòi ra một nam tử. Tóc nam tử kia một đầu đen mượt còn hơn cả tơ lụa tùy ý phân tán, một thân cẩm bào màu đỏ làm da thịt hắn trắng như tuyết, mà dung nhan hắn phải nói là...... Khuynh quốc khuynh thành.

Lúc chúng ta đánh giá hắn đồng thời hắn cũng chạy tới trước mặt Bạch Vi, ngón tay thon dài nâng cằm Bạch Vi lên nói: “Đây là cô nương nhà ai, xem làn da này này, thật giống như đậu hủ!”

Bạch Vi chắc là bị sắc đẹp của người này làm cả kinh đến ngây người, vì thế ta chỉ có thể lên tiếng nói: “Vị này......”

“Nhìn xem tóc này, sợ là tốn không ít công!” Nam tử lại vuốt tóc Bạch Vi chậc chậc cảm thán, dường như một chút cũng không phát hiện bên cạnh còn có ta tồn tại.

“Vị công tử này......”

“Nhìn bàn tay nhỏ bé này xem, mềm a! Chắc cho tới giờ cũng chưa từng làm việc nặng!”

“Ta nói......”

“Khuôn mặt này tuy không đủ diễm lệ, nhưng may mắn khí chất không sai, ừ ừ, không sai!”

“Cái kia......”

“Còn dáng người này! Thật sự là lung linh gợi hứng thú a, là loại nam nhân vừa thấy liền thích!”

Ta hít một hơi thật sâu, vô cùng bình tĩnh nhã nhặn nói: “GAY, bỏ tay ngươi ra.”

Sắc mặt nam tử tuyệt mỹ trong nháy mắt cứng lại, hắn ngừng động tác đùa giỡn máy móc quay đầu nhìn về phía ta, trong mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tin.

╮[╯-╰]╭

Quả nhiên, đối mặt với loại người vô cùng tự kỷ không coi ai ra gì này, khách khí hoàn hoàn toàn toàn vô dụng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương