Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
-
Chương 44
Trong quá trình thay quần áo cho Hạ Liên Thần, ta luôn luôn trầm tư suy nghĩ có phải mình đã sai lầm rồi hay không. Rõ ràng thân phận ta là công chúa, sao kết quả luôn phải đi làm người hầu hầu hạ người khác? Tuy rằng tốt xấu gì ta cũng ở trong cung làm sâu gạo mười mấy năm, nhưng mấy ngày gần đây những chuyện xảy ra thật sự làm ta hoang mang. Ai~, ngày như thế này khi nào mới có thể tốt hơn đây.
Hạ Liên Thần mặc quần áo xong liếc ta một cái, phất phất tay áo nói: “Tiểu Lam Tử, nghe cho rõ điều trẫm nói đây, về sau không có lệnh của trẫm, không được rời trẫm nữa bước, nghe chưa.”
Ta gật đầu đáp ứng, “Nô tài đã biết.”
Hạ Liên Thần nhếch môi cười, “Xem ra nàng rất biết điều.”
Cũng không phải sao, ta không biết điều liền có thể nếm vị thế nào là trời cao đất rộng.
Cung nữ bên ngoài đúng lúc vào cửa thay Hạ Liên Thần rửa mặt, ta là một tiểu công công cực kỳ nhu nhược liền thối lui đến một bên đứng, chờ hắn rửa mặt tốt rồi muốn ra ngoài ta lại nhanh chóng đuổi kịp, làm đủ bổn phận thái giám.
Lúc Hạ Liên Thần dùng cơm ta phải đứng một bên, trên cái bàn dài kia là vô số món ăn sáng tinh tế mỹ lệ, mặn nhạt cái gì cần có đều có. Thân hình hắn yên ổn ngồi xuống, cầm đôi đũa ngà voi nhẹ nhàng hướng mấy món ăn điểm điểm, thái giám bên người liền thông minh đem mấy món đó đến gần cái bàn nhỏ trước mặt hắn.
Ta thấy vậy thật sự là phỉ nhổ, nhìn xem, đây chính là khí thế đại gia, thật đúng là làm cho người ta khó chịu. Hắn cắn một miếng nhỏ món ăn kia, cảm giác khẩu vị hình như không được tốt lắm, làm khổ ta thân là tiểu thái giám mới nhận chức, hoa mắt chóng mặt đói còn không nói ra được. Ta dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, sáng mai trước lúc ra ngoài ta cũng làm một bàn bữa sáng như vậy, ăn một miếng liền hết một mâm, thể hiện đầy đủ tư thái của nhà giàu mới nổi a.
Hạ Liên Thần đầu kia cầm khăn lau miệng, cũng không thèm quay đầu lại nói: “Đã dùng bữa sáng chưa.”
Ta sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng lại - hắn đang hỏi ta, vì thế nghẹn lời nói: “Bẩm hoàng thượng, còn chưa dùng.” Ta ăn cái quỷ, sáng sớm bị lôi dậy bắt đầu làm việc, không có thời gian ăn cơm.
“Tiểu Thuận Tử, mang người đi dùng bữa.” Hạ Liên Thần nói một câu với thái giám bên người, câu sau đó là nói với ta, “Lần sau đừng để bụng rỗng như vậy.”
Ta âm thầm bĩu môi, “Vâng, hoàng thượng.”
Lúc ăn cơm, Tiểu Thuận Tử có chút cao ngạo nhìn ta nói: “Mới tới?”
Ta nhét bánh bao vào miệng, “Vâng.”
Hắn xem xét móng tay của mình, “Mấy tuổi?”
Ta húp miếng cháo, “Mười lăm.”
Hắn sờ sờ mặt mình, “Vị công công nào đem vào?”
Ta ăn miếng cải trắng, “Khúc công công.”
Hắn hơi hơi trợn mắt, sau đó có chút vội vàng nói: “Thì ra là Khúc công công đem vào, vừa thấy liền biết là người thông minh.” Hắn cười mỉa vài tiếng, “Còn muốn ăn gì không, không đủ lại lấy tiếp.”
“Đủ, cảm ơn Thuận công công.” Ta tránh tầm mắt âm thầm rối rắm của hắn.
Đầu năm nay thái giám cũng giống nữ nhân, chắc là cũng không thèm để ý người khác dùng ánh mắt gì nhìn hắn. Ừ, nhân phẩm con người đây là tiến bộ hay là thụt lùi?
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Thuận Tử dẫn ta đến bên ngoài chính điện, đứng một góc nhìn ta nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đang ở bên trong vào triều sớm, chúng ta chờ người hạ triều là được.”
Ta run rẩy tâm can, chần chờ hỏi: “Ách, Thuận công công, hoàng thượng vào triều sớm...... Muốn bao lâu?”
Tiểu Thuận Tử nhìn lên trời, “Ít nhất hai canh giờ.”
Ta trầm mặc đánh giá chân của mình, hai canh giờ.......
“Thuận công công.”
“Hả?”
“Chúng ta mỗi ngày đại khái phải đứng mấy canh giờ?”
“À, trừ lúc ngủ và ăn cơm ra là được.”
...... Hạ Liên Thần, ngươi điên rồi.
Ta buồn bực nhìn chằm chằm giày của chính mình, Hạ Liên Thần nói Vân Di không truyền ra tin ta mất tích, như vậy kế hoạch của Vũ Văn Duệ là gì? Ta đoán, chờ cho đến khi hắn đến đây, chân ta đã thành chân củ cải rồi.
Khóc, ngẫm lại cảm thấy quá đau khổ, chân cải củ.
Hai canh giờ đổi thành thời gian ở hiện đại chính là bốn tiếng, ta căn bản không biết ta làm thế nào để chịu đựng được, chỉ biết mình phải hít sâu sau đó thở ra, thôi miên bản thân đang ngẩn người, không cần quan tâm thời gian trôi qua. Hiển nhiên ta làm được, ít nhất khi hạ triều ta cũng không té xỉu, chẳng qua là lúc đi theo hắn bước chân có hơi liêu xiêu mà thôi.
Ta cùng Tiểu Thuận Tử một trái một phải đi theo phía sau hắn. Sau khi đến thư phòng, bàn tay to của hắn vung lên để Tiểu Thuận Tử đi ra ngoài, chỉ chừa lại một mình ta hầu hạ hắn. Ta bực mình nhìn phía sau lưng hắn, hầu hạ hắn? Thật ra ta rất muốn ám sát hắn.
Hạ Liên Thần đột nhiên xoay người nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú không có ý tốt tươi cười, “Tiểu Lam Tử dường như rất mệt?”
Ta nặn ra nụ cười nhẹ, cung kính nói: “Tạ hoàng thượng quan tâm.”
Hắn đến cạnh bàn ngồi xuống, tùy tay cầm lấy cuốn sổ con mở ra, “Đây chỉ mới bắt đầu, Tiểu Lam Tử cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Ngực ta hừng hực lửa lớn, nhưng mà đó là lửa buồn, chỉ có thể buồn ở trong lòng. “Hoàng thượng nhắc nhở rất đúng.”
“Tốt lắm.” Hắn vừa lòng gật gật đầu, “Rót cho trẫm chén nước trà.”
Ta ổn định hơi thở tiến lên đổ nước, vừa định lui ra phía sau hắn thì lại bị vấp cái gì đó, sau đó liền rơi vào trong lòng người nào đó. Người nọ nhanh tay ôm thắt lưng của ta không cho ta đứng dậy, áp sát tai ta cúi đầu nở nụ cười cười một tiếng, “Trẫm thấy hai chân nàng run rất lợi hại, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát hay không?”
Ta nhìn hắn nhe răng cười, “Tạ ý tốt của hoàng thượng, nô tài còn đứng được.”
Ta nói xong muốn đẩy hắn ra đứng dậy, chẳng qua là Hạ Liên Thần lại càng thêm ôm chặt ta, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thích ý, “Thân hình tiểu Lam Tử rất mềm, ôm rất tốt.”
Ta rõ ràng không giãy dụa nữa, “Hoàng thượng có gì muốn hỏi ta sao?”
Hạ Liên Thần kinh ngạc liếc nhìn ta một cái, sau đó liền phá lên cười, “Vốn có chuyện, nhưng bị nàng hỏi như vậy trẫm đột nhiên không muốn hỏi nữa.”
Ta nắm chặt tay, ông trời a, đừng trách ta rất bạo lực, có trách thì trách người này rất đáng đánh đòn.
Hắn đột nhiên tinh tế nhìn ta chằm chằm hồi lâu, sau đó nheo nheo con ngươi hỏi: “Trẫm đã gặp nàng bao giờ chưa?”
Ta tốt bụng nhắc nhở hắn, “Hoàng thượng, lần trước người tới Vân Di có gặp qua, người còn hỏi đường ta.”
Hạ Liên Thần chậm rãi vuốt ve sợi tóc của ta, ánh mắt thâm trầm nhìn ta, “Không, trẫm nói trước đó nữa.”
Ta lưu loát lắc lắc đầu, “Không có.”
“Thực không có?”
“Thực không có.”
Tay hắn mạnh mẽ dùng sức kéo, làm da đầu ta đau xót, “Bảy năm trước nàng có đi Tề Vân Sơn không?”
Ta nghĩ nghĩ, không thành thật lắc lắc đầu, “Không đi.”
Màu vàng trong mắt hắn hơi hơi chớp động, “Thực không có?”
“Thật sự không có, lúc ấy là hoàng tỷ ta đi.” Ánh mắt cùng giọng điệu của ta đều vô cùng thành thật.
“À......” Hắn ý vị thâm trường nhìn ta liếc mắt một cái, “Đột nhiên trẫm có chút cảm xúc với nàng.”
“Ách? cảm xúc gì?”
“Giống như là, lời nàng nói đôi khi…” Hắn sáp gần mặt ta, hơi thở ấm áp đập vào mặt, “rất khả năng là có.”
Ta oan uổng, “Hoàng thượng, nô tài không có.”
Hắn cười cắn một miếng xuống lỗ tai ta, “Trẫm nói có là có.”
Ta lập tức “Í” một tiếng sau đó ngẩng đầu, người này có bệnh à, vì sao hắn thích cắn lỗ tai ta như vậy. “Hoàng thượng nói đúng.”
“Nhìn nàng mà xem, trong lòng rõ ràng không vui còn đồng ý với lời nói của trẫm. Nàng càng như vậy trẫm càng tin đó chính là nàng, ha ha.” Lúc hắn nói lời này, trong mắt có ác liệt di động, thế nhưng cũng có chút trẻ con, “Tốt lắm, đừng có chân tay vụng về e ngại trẫm, ra phía sau đứng đi.”
Ta theo dõi cái ót của hắn, phát giác ra gần đây số lần khóe miệng mình co giật có vẻ thường xuyên, thật sự.
Từ đó về sau trong phòng im lặng một hồi, ngay lúc ta nghĩ sẽ vẫn tiếp tục im lặng như vậy thì bên ngoài có người gõ cửa. Giọng nói Khúc công công vang lên, “Hoàng thượng, Nghi phi nương nương cầu kiến.”
Hạ Liên Thần nghe vậy trầm mặc hồi, nói tiếp: “Cho nàng vào đi.”
Ta lập tức đứng thẳng thân mình, ta dám chắc rằng ta ngửi thấy hương vị bát quái.
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một cô gái mặc quần áo màu hồng nhạt bưng một cái khay tiến vào. Nàng kia chừng mười bảy mười tám tuổi, trang điểm thì đương nhiên là không cần phải nói, hơi hơi nhướng khóe mắt lộ ra một cỗ quyến rũ, vừa thấy liền biết đó là một nữ tử khôn khéo.
Nàng hướng Hạ Liên Thần nhún nhẹ thân mình, giọng nói mềm mại đáng yêu mang theo vô số phong tình, “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.”
So sánh với nàng, phản ứng của Hạ Liên Thần thật ra lại lạnh lùng, “Ái phi có việc?”
Nghi phi run rẩy rũ lông mi, tươi cười bên môi một chút cũng không giảm, “Thần thiếp nghe nói mấy ngày gần đây hoàng thượng bận việc triều chính, ước chừng nửa tháng nay đều ngủ ở trong thư phòng, vì thế cố ý cùng ma ma làm chút đồ bổ dưỡng...... Mong hoàng thượng bảo trọng long thể thật tốt.”
Ta thú vị nghĩ, Nghi phi nhắc nhở Hạ Liên Thần bảo trọng thân thể là giả, nói hắn nên sủng hạnh phi tử mới là thật đi? Đương nhiên, phi tử đó tốt nhất là nàng ta.
Ngữ khí Hạ Liên Thần vẫn thực bình thản, “Phiền ái phi lo lắng rồi, trẫm còn có chút chuyện quan trọng phải xử lý, nàng cứ đặt qua một bên đi.”
Nghi phi nghe vậy sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng lập tức khôi phục lại tư thái mềm mại kia. Nàng bước nhẹ nhàng đến cái bàn bên cạnh buông khay xuống sau đó nhìn về phía ta, trong mắt đích thực là ý xua đuổi. Đối với nàng, ta chỉ có thể làm bộ như không thấy, phi tử cùng Hạ đại gia, dùng ngón út nghĩ cũng biết ta nên nghe lời ai nói.
Sắc mặt Nghi phi có chút khó coi, trừng mắt liếc ta một cái sau đó thân hình mềm nhũn liền sáp tới bên cạnh Hạ Liên Thần. Ngón tay mảnh khảnh của nàng ở trên lưng hắn chậm rãi di động, mang chút uất ức cùng quyến rũ nói: “Hoàng thượng, đã vài tháng người không qua chỗ thần thiếp......”
Bóng lưng Hạ Liên Thần không nhúc nhích chút nào, “Trẫm không chỉ không đi chỗ ái phi, những nơi khác trong cung cũng không đi.”
Ách, ta nhớ không lầm thì hắn mới đăng cơ được mấy tháng, nói như vậy, hắn cưới vợ mà không ngủ cùng sao?
“Hoàng thượng......” Nghi phi lại mềm mại nói: “Thần thiếp … hôm nay thần thiếp cố ý chuẩn bị cho hoàng thượng......” Nàng cúi xuống lỗ tai Hạ Liên Thần nói cái gì đó, tiện đà quyến rũ cười, “Hoàng thượng cùng nô tì đi xem a.”
Chẳng qua là Hạ Liên Thần dường như thật sự khó hiểu phong tình, giọng nói như trước không gợn sóng, “Trẫm đã nói mấy ngày gần đây có việc cần xử lý, ái phi hiểu cho trẫm, ngày khác trẫm lại đi thăm nàng.”
“Hoàng thượng......”
“Tiểu Lam Tử, mài mực cho trẫm.”
Ta ngoan ngoãn tiến lên, “Vâng, hoàng thượng.”
Nghi phi mạnh mẽ trừng ta liếc mắt một cái, lúc quay lại hướng Hạ Liên Thần lại là ôn nhu như nước, “Vậy thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng nữa, nô tì cáo lui.” Dứt lời, tư thế thướt tha tiêu sái đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu nhìn ta ném ra ánh mắt khinh thường.
Ta trêu chọc chọc ai a, không sủng hạnh ngươi là hắn chứ không phải ta.
“Nàng nói xem, Nghi phi cùng hoàng tỷ nàng, người nào đẹp hơn?” Hạ Liên Thần một tay chống cằm hỏi.
Này còn phải so sao, hoàng tỷ là đệ nhất mỹ nhân Vân Di, diện mạo đó, khí chất đó. Ta nói: “Đương nhiên là hoàng tỷ.”
“Ừ.” Hắn nhìn ta thâm trầm cười, “Vậy nàng nói xem, nàng làm trẫm mất đi một mỹ nhân như vậy, có phải là nghiệp chướng nặng nề?”
...... Chẳng lẽ, ta muốn bị bắt nhầm sao?!
Hắn thở dài, giọng điệu thoải mái nói: “Ai~, trẫm cứ nghĩ đến việc này liền thấy bực bội, thôi thôi, nàng hầu hạ trẫm cho tốt là được rồi.”
-_-||| Thật có lỗi, ta nghe không ra trong giọng nói sung sướng của ngươi có chút bực tức nào.
Nói tóm lại, một ngày của thái giám chính là vất vả cùng nhàm chán như trên, nhưng cho dù thứ thế, ta cũng không cách nào không cam nguyện, ta chưa rời Vân Chiến thì ta vẫn phải an phận thủ thường mà sống. Ta rất ít suy nghĩ đến chuyện của hoàng tỷ và Vũ Văn Duệ, bởi vì ta biết, cho dù ta có nghĩ nát óc cũng không giải quyết được chuyện gì. Ta không muốn để mình phiền lòng, chỉ mong sống ổn là được.
Làm thám giám bên người Hạ Liên Thần gần một tuần, ta cũng chưa bắt gặp bộ dáng hắn tức giận, nhưng trong lòng vẫn hiểu được, người này tính tình không được tốt. Sự thật chứng minh, ta đoán đúng. Bởi vì hôm nay, hắn hạ triều liền nổi giận đùng đùng đá cửa vào thư phòng, hơn nữa còn hung hăng đạp thái giám chặn đường một cước.
Ta ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt nhưng vẫn đi theo hắn vào thư phòng. Sau khi vào phòng hắn tức giận mắng “Đồ vô liêm sỉ”. Sau đó liền phát tiết đem ghế dựa đá đổ rạp trên mặt đất, cuối cùng tuấn dung biến thành màu đen hai mắt đỏ lên nhìn ta.
“Ai cho ngươi vào đây?” Hắn nheo nửa con ngươi tà nịnh nói, có chút xu thế giông bão sắp tới.
Ta nói: “Hoàng thượng nói nô tài không có lệnh của người thì không thể rời người nửa bước.”
Hạ Liên Thần mạnh mẽ đập bàn, tùy tay cầm lấy một cái chén liền hướng ta ném tới, “Cái đồ vô liêm sỉ không thức thời các ngươi! Trẫm cần người như các ngươi bên cạnh để làm gì!”
Ta vô lực suy nghĩ, không biết người hắn mắng là ta hay là người khác, bởi vì cái chén kia đã mạnh mẽ hôn lên trán ta, có một chất lỏng ấm áp uốn lượn chảy xuống. Ánh mắt ta choáng váng mềm nhũn nhìn Hạ Liên Thần ngay lập tức tiến lên ôm lấy thân thể của ta sốt ruột mắng: “Nàng đồ ngốc này! Nàng không biết né sao!”
Ta nheo nửa mắt suy yếu nói: “Ngươi cái đồ vô liêm sỉ khốn khiếp......”
Mắng xong sau ta liền dứt khoát lưu loát an tâm nhắm mắt ngất đi ở trong lồng ngực rộng của hắn.
╮[╯╰]╭ ta quả nhiên là đứa bé mệnh khổ a.
Hạ Liên Thần mặc quần áo xong liếc ta một cái, phất phất tay áo nói: “Tiểu Lam Tử, nghe cho rõ điều trẫm nói đây, về sau không có lệnh của trẫm, không được rời trẫm nữa bước, nghe chưa.”
Ta gật đầu đáp ứng, “Nô tài đã biết.”
Hạ Liên Thần nhếch môi cười, “Xem ra nàng rất biết điều.”
Cũng không phải sao, ta không biết điều liền có thể nếm vị thế nào là trời cao đất rộng.
Cung nữ bên ngoài đúng lúc vào cửa thay Hạ Liên Thần rửa mặt, ta là một tiểu công công cực kỳ nhu nhược liền thối lui đến một bên đứng, chờ hắn rửa mặt tốt rồi muốn ra ngoài ta lại nhanh chóng đuổi kịp, làm đủ bổn phận thái giám.
Lúc Hạ Liên Thần dùng cơm ta phải đứng một bên, trên cái bàn dài kia là vô số món ăn sáng tinh tế mỹ lệ, mặn nhạt cái gì cần có đều có. Thân hình hắn yên ổn ngồi xuống, cầm đôi đũa ngà voi nhẹ nhàng hướng mấy món ăn điểm điểm, thái giám bên người liền thông minh đem mấy món đó đến gần cái bàn nhỏ trước mặt hắn.
Ta thấy vậy thật sự là phỉ nhổ, nhìn xem, đây chính là khí thế đại gia, thật đúng là làm cho người ta khó chịu. Hắn cắn một miếng nhỏ món ăn kia, cảm giác khẩu vị hình như không được tốt lắm, làm khổ ta thân là tiểu thái giám mới nhận chức, hoa mắt chóng mặt đói còn không nói ra được. Ta dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, sáng mai trước lúc ra ngoài ta cũng làm một bàn bữa sáng như vậy, ăn một miếng liền hết một mâm, thể hiện đầy đủ tư thái của nhà giàu mới nổi a.
Hạ Liên Thần đầu kia cầm khăn lau miệng, cũng không thèm quay đầu lại nói: “Đã dùng bữa sáng chưa.”
Ta sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng lại - hắn đang hỏi ta, vì thế nghẹn lời nói: “Bẩm hoàng thượng, còn chưa dùng.” Ta ăn cái quỷ, sáng sớm bị lôi dậy bắt đầu làm việc, không có thời gian ăn cơm.
“Tiểu Thuận Tử, mang người đi dùng bữa.” Hạ Liên Thần nói một câu với thái giám bên người, câu sau đó là nói với ta, “Lần sau đừng để bụng rỗng như vậy.”
Ta âm thầm bĩu môi, “Vâng, hoàng thượng.”
Lúc ăn cơm, Tiểu Thuận Tử có chút cao ngạo nhìn ta nói: “Mới tới?”
Ta nhét bánh bao vào miệng, “Vâng.”
Hắn xem xét móng tay của mình, “Mấy tuổi?”
Ta húp miếng cháo, “Mười lăm.”
Hắn sờ sờ mặt mình, “Vị công công nào đem vào?”
Ta ăn miếng cải trắng, “Khúc công công.”
Hắn hơi hơi trợn mắt, sau đó có chút vội vàng nói: “Thì ra là Khúc công công đem vào, vừa thấy liền biết là người thông minh.” Hắn cười mỉa vài tiếng, “Còn muốn ăn gì không, không đủ lại lấy tiếp.”
“Đủ, cảm ơn Thuận công công.” Ta tránh tầm mắt âm thầm rối rắm của hắn.
Đầu năm nay thái giám cũng giống nữ nhân, chắc là cũng không thèm để ý người khác dùng ánh mắt gì nhìn hắn. Ừ, nhân phẩm con người đây là tiến bộ hay là thụt lùi?
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Thuận Tử dẫn ta đến bên ngoài chính điện, đứng một góc nhìn ta nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đang ở bên trong vào triều sớm, chúng ta chờ người hạ triều là được.”
Ta run rẩy tâm can, chần chờ hỏi: “Ách, Thuận công công, hoàng thượng vào triều sớm...... Muốn bao lâu?”
Tiểu Thuận Tử nhìn lên trời, “Ít nhất hai canh giờ.”
Ta trầm mặc đánh giá chân của mình, hai canh giờ.......
“Thuận công công.”
“Hả?”
“Chúng ta mỗi ngày đại khái phải đứng mấy canh giờ?”
“À, trừ lúc ngủ và ăn cơm ra là được.”
...... Hạ Liên Thần, ngươi điên rồi.
Ta buồn bực nhìn chằm chằm giày của chính mình, Hạ Liên Thần nói Vân Di không truyền ra tin ta mất tích, như vậy kế hoạch của Vũ Văn Duệ là gì? Ta đoán, chờ cho đến khi hắn đến đây, chân ta đã thành chân củ cải rồi.
Khóc, ngẫm lại cảm thấy quá đau khổ, chân cải củ.
Hai canh giờ đổi thành thời gian ở hiện đại chính là bốn tiếng, ta căn bản không biết ta làm thế nào để chịu đựng được, chỉ biết mình phải hít sâu sau đó thở ra, thôi miên bản thân đang ngẩn người, không cần quan tâm thời gian trôi qua. Hiển nhiên ta làm được, ít nhất khi hạ triều ta cũng không té xỉu, chẳng qua là lúc đi theo hắn bước chân có hơi liêu xiêu mà thôi.
Ta cùng Tiểu Thuận Tử một trái một phải đi theo phía sau hắn. Sau khi đến thư phòng, bàn tay to của hắn vung lên để Tiểu Thuận Tử đi ra ngoài, chỉ chừa lại một mình ta hầu hạ hắn. Ta bực mình nhìn phía sau lưng hắn, hầu hạ hắn? Thật ra ta rất muốn ám sát hắn.
Hạ Liên Thần đột nhiên xoay người nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú không có ý tốt tươi cười, “Tiểu Lam Tử dường như rất mệt?”
Ta nặn ra nụ cười nhẹ, cung kính nói: “Tạ hoàng thượng quan tâm.”
Hắn đến cạnh bàn ngồi xuống, tùy tay cầm lấy cuốn sổ con mở ra, “Đây chỉ mới bắt đầu, Tiểu Lam Tử cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Ngực ta hừng hực lửa lớn, nhưng mà đó là lửa buồn, chỉ có thể buồn ở trong lòng. “Hoàng thượng nhắc nhở rất đúng.”
“Tốt lắm.” Hắn vừa lòng gật gật đầu, “Rót cho trẫm chén nước trà.”
Ta ổn định hơi thở tiến lên đổ nước, vừa định lui ra phía sau hắn thì lại bị vấp cái gì đó, sau đó liền rơi vào trong lòng người nào đó. Người nọ nhanh tay ôm thắt lưng của ta không cho ta đứng dậy, áp sát tai ta cúi đầu nở nụ cười cười một tiếng, “Trẫm thấy hai chân nàng run rất lợi hại, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát hay không?”
Ta nhìn hắn nhe răng cười, “Tạ ý tốt của hoàng thượng, nô tài còn đứng được.”
Ta nói xong muốn đẩy hắn ra đứng dậy, chẳng qua là Hạ Liên Thần lại càng thêm ôm chặt ta, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thích ý, “Thân hình tiểu Lam Tử rất mềm, ôm rất tốt.”
Ta rõ ràng không giãy dụa nữa, “Hoàng thượng có gì muốn hỏi ta sao?”
Hạ Liên Thần kinh ngạc liếc nhìn ta một cái, sau đó liền phá lên cười, “Vốn có chuyện, nhưng bị nàng hỏi như vậy trẫm đột nhiên không muốn hỏi nữa.”
Ta nắm chặt tay, ông trời a, đừng trách ta rất bạo lực, có trách thì trách người này rất đáng đánh đòn.
Hắn đột nhiên tinh tế nhìn ta chằm chằm hồi lâu, sau đó nheo nheo con ngươi hỏi: “Trẫm đã gặp nàng bao giờ chưa?”
Ta tốt bụng nhắc nhở hắn, “Hoàng thượng, lần trước người tới Vân Di có gặp qua, người còn hỏi đường ta.”
Hạ Liên Thần chậm rãi vuốt ve sợi tóc của ta, ánh mắt thâm trầm nhìn ta, “Không, trẫm nói trước đó nữa.”
Ta lưu loát lắc lắc đầu, “Không có.”
“Thực không có?”
“Thực không có.”
Tay hắn mạnh mẽ dùng sức kéo, làm da đầu ta đau xót, “Bảy năm trước nàng có đi Tề Vân Sơn không?”
Ta nghĩ nghĩ, không thành thật lắc lắc đầu, “Không đi.”
Màu vàng trong mắt hắn hơi hơi chớp động, “Thực không có?”
“Thật sự không có, lúc ấy là hoàng tỷ ta đi.” Ánh mắt cùng giọng điệu của ta đều vô cùng thành thật.
“À......” Hắn ý vị thâm trường nhìn ta liếc mắt một cái, “Đột nhiên trẫm có chút cảm xúc với nàng.”
“Ách? cảm xúc gì?”
“Giống như là, lời nàng nói đôi khi…” Hắn sáp gần mặt ta, hơi thở ấm áp đập vào mặt, “rất khả năng là có.”
Ta oan uổng, “Hoàng thượng, nô tài không có.”
Hắn cười cắn một miếng xuống lỗ tai ta, “Trẫm nói có là có.”
Ta lập tức “Í” một tiếng sau đó ngẩng đầu, người này có bệnh à, vì sao hắn thích cắn lỗ tai ta như vậy. “Hoàng thượng nói đúng.”
“Nhìn nàng mà xem, trong lòng rõ ràng không vui còn đồng ý với lời nói của trẫm. Nàng càng như vậy trẫm càng tin đó chính là nàng, ha ha.” Lúc hắn nói lời này, trong mắt có ác liệt di động, thế nhưng cũng có chút trẻ con, “Tốt lắm, đừng có chân tay vụng về e ngại trẫm, ra phía sau đứng đi.”
Ta theo dõi cái ót của hắn, phát giác ra gần đây số lần khóe miệng mình co giật có vẻ thường xuyên, thật sự.
Từ đó về sau trong phòng im lặng một hồi, ngay lúc ta nghĩ sẽ vẫn tiếp tục im lặng như vậy thì bên ngoài có người gõ cửa. Giọng nói Khúc công công vang lên, “Hoàng thượng, Nghi phi nương nương cầu kiến.”
Hạ Liên Thần nghe vậy trầm mặc hồi, nói tiếp: “Cho nàng vào đi.”
Ta lập tức đứng thẳng thân mình, ta dám chắc rằng ta ngửi thấy hương vị bát quái.
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một cô gái mặc quần áo màu hồng nhạt bưng một cái khay tiến vào. Nàng kia chừng mười bảy mười tám tuổi, trang điểm thì đương nhiên là không cần phải nói, hơi hơi nhướng khóe mắt lộ ra một cỗ quyến rũ, vừa thấy liền biết đó là một nữ tử khôn khéo.
Nàng hướng Hạ Liên Thần nhún nhẹ thân mình, giọng nói mềm mại đáng yêu mang theo vô số phong tình, “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.”
So sánh với nàng, phản ứng của Hạ Liên Thần thật ra lại lạnh lùng, “Ái phi có việc?”
Nghi phi run rẩy rũ lông mi, tươi cười bên môi một chút cũng không giảm, “Thần thiếp nghe nói mấy ngày gần đây hoàng thượng bận việc triều chính, ước chừng nửa tháng nay đều ngủ ở trong thư phòng, vì thế cố ý cùng ma ma làm chút đồ bổ dưỡng...... Mong hoàng thượng bảo trọng long thể thật tốt.”
Ta thú vị nghĩ, Nghi phi nhắc nhở Hạ Liên Thần bảo trọng thân thể là giả, nói hắn nên sủng hạnh phi tử mới là thật đi? Đương nhiên, phi tử đó tốt nhất là nàng ta.
Ngữ khí Hạ Liên Thần vẫn thực bình thản, “Phiền ái phi lo lắng rồi, trẫm còn có chút chuyện quan trọng phải xử lý, nàng cứ đặt qua một bên đi.”
Nghi phi nghe vậy sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng lập tức khôi phục lại tư thái mềm mại kia. Nàng bước nhẹ nhàng đến cái bàn bên cạnh buông khay xuống sau đó nhìn về phía ta, trong mắt đích thực là ý xua đuổi. Đối với nàng, ta chỉ có thể làm bộ như không thấy, phi tử cùng Hạ đại gia, dùng ngón út nghĩ cũng biết ta nên nghe lời ai nói.
Sắc mặt Nghi phi có chút khó coi, trừng mắt liếc ta một cái sau đó thân hình mềm nhũn liền sáp tới bên cạnh Hạ Liên Thần. Ngón tay mảnh khảnh của nàng ở trên lưng hắn chậm rãi di động, mang chút uất ức cùng quyến rũ nói: “Hoàng thượng, đã vài tháng người không qua chỗ thần thiếp......”
Bóng lưng Hạ Liên Thần không nhúc nhích chút nào, “Trẫm không chỉ không đi chỗ ái phi, những nơi khác trong cung cũng không đi.”
Ách, ta nhớ không lầm thì hắn mới đăng cơ được mấy tháng, nói như vậy, hắn cưới vợ mà không ngủ cùng sao?
“Hoàng thượng......” Nghi phi lại mềm mại nói: “Thần thiếp … hôm nay thần thiếp cố ý chuẩn bị cho hoàng thượng......” Nàng cúi xuống lỗ tai Hạ Liên Thần nói cái gì đó, tiện đà quyến rũ cười, “Hoàng thượng cùng nô tì đi xem a.”
Chẳng qua là Hạ Liên Thần dường như thật sự khó hiểu phong tình, giọng nói như trước không gợn sóng, “Trẫm đã nói mấy ngày gần đây có việc cần xử lý, ái phi hiểu cho trẫm, ngày khác trẫm lại đi thăm nàng.”
“Hoàng thượng......”
“Tiểu Lam Tử, mài mực cho trẫm.”
Ta ngoan ngoãn tiến lên, “Vâng, hoàng thượng.”
Nghi phi mạnh mẽ trừng ta liếc mắt một cái, lúc quay lại hướng Hạ Liên Thần lại là ôn nhu như nước, “Vậy thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng nữa, nô tì cáo lui.” Dứt lời, tư thế thướt tha tiêu sái đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu nhìn ta ném ra ánh mắt khinh thường.
Ta trêu chọc chọc ai a, không sủng hạnh ngươi là hắn chứ không phải ta.
“Nàng nói xem, Nghi phi cùng hoàng tỷ nàng, người nào đẹp hơn?” Hạ Liên Thần một tay chống cằm hỏi.
Này còn phải so sao, hoàng tỷ là đệ nhất mỹ nhân Vân Di, diện mạo đó, khí chất đó. Ta nói: “Đương nhiên là hoàng tỷ.”
“Ừ.” Hắn nhìn ta thâm trầm cười, “Vậy nàng nói xem, nàng làm trẫm mất đi một mỹ nhân như vậy, có phải là nghiệp chướng nặng nề?”
...... Chẳng lẽ, ta muốn bị bắt nhầm sao?!
Hắn thở dài, giọng điệu thoải mái nói: “Ai~, trẫm cứ nghĩ đến việc này liền thấy bực bội, thôi thôi, nàng hầu hạ trẫm cho tốt là được rồi.”
-_-||| Thật có lỗi, ta nghe không ra trong giọng nói sung sướng của ngươi có chút bực tức nào.
Nói tóm lại, một ngày của thái giám chính là vất vả cùng nhàm chán như trên, nhưng cho dù thứ thế, ta cũng không cách nào không cam nguyện, ta chưa rời Vân Chiến thì ta vẫn phải an phận thủ thường mà sống. Ta rất ít suy nghĩ đến chuyện của hoàng tỷ và Vũ Văn Duệ, bởi vì ta biết, cho dù ta có nghĩ nát óc cũng không giải quyết được chuyện gì. Ta không muốn để mình phiền lòng, chỉ mong sống ổn là được.
Làm thám giám bên người Hạ Liên Thần gần một tuần, ta cũng chưa bắt gặp bộ dáng hắn tức giận, nhưng trong lòng vẫn hiểu được, người này tính tình không được tốt. Sự thật chứng minh, ta đoán đúng. Bởi vì hôm nay, hắn hạ triều liền nổi giận đùng đùng đá cửa vào thư phòng, hơn nữa còn hung hăng đạp thái giám chặn đường một cước.
Ta ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt nhưng vẫn đi theo hắn vào thư phòng. Sau khi vào phòng hắn tức giận mắng “Đồ vô liêm sỉ”. Sau đó liền phát tiết đem ghế dựa đá đổ rạp trên mặt đất, cuối cùng tuấn dung biến thành màu đen hai mắt đỏ lên nhìn ta.
“Ai cho ngươi vào đây?” Hắn nheo nửa con ngươi tà nịnh nói, có chút xu thế giông bão sắp tới.
Ta nói: “Hoàng thượng nói nô tài không có lệnh của người thì không thể rời người nửa bước.”
Hạ Liên Thần mạnh mẽ đập bàn, tùy tay cầm lấy một cái chén liền hướng ta ném tới, “Cái đồ vô liêm sỉ không thức thời các ngươi! Trẫm cần người như các ngươi bên cạnh để làm gì!”
Ta vô lực suy nghĩ, không biết người hắn mắng là ta hay là người khác, bởi vì cái chén kia đã mạnh mẽ hôn lên trán ta, có một chất lỏng ấm áp uốn lượn chảy xuống. Ánh mắt ta choáng váng mềm nhũn nhìn Hạ Liên Thần ngay lập tức tiến lên ôm lấy thân thể của ta sốt ruột mắng: “Nàng đồ ngốc này! Nàng không biết né sao!”
Ta nheo nửa mắt suy yếu nói: “Ngươi cái đồ vô liêm sỉ khốn khiếp......”
Mắng xong sau ta liền dứt khoát lưu loát an tâm nhắm mắt ngất đi ở trong lồng ngực rộng của hắn.
╮[╯╰]╭ ta quả nhiên là đứa bé mệnh khổ a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook