Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày Mai
-
Chương 36
-Trà?
Hắn cất lên chất giọng khàn khàn đầy bế tắc. Bế tắc cũng phải thôi. Một thân hình có thể toát ra được hàn khí mọi lúc như vậy quả không phải người thường. Hắn trước mắt tôi lúc này là một thân ảnh với khuôn mặt đầy những gân xanh nổi lên. Khuôn mặt thường ngày vốn trông trắng trẻo nay còn trắng hơn, trắng đến bệch ra. Đôi mắt hằn lên những tia đỏ và sáng lên đầy ghớm ghiếc. Chưa kể đến đôi răng nanh và những cái móng tay dài ngoằng. Cái gì vậy? Ma cà rồng sao? Bấy lâu nay tôi ở cạnh một con ma sao?
-Anh...anh...là ai?
Tôi lắp bắp, hỏi một câu như được lập trình sẵn trong đầu. Hắn là ai? Hắn là ai?
-Trà, nghe anh nói.
-ANH LÀ AI?
Tôi gần như hét lên khi thấy hắn dợm bước tới gần. Trong tôi lúc này vừa đau vừa sợ. Đau như có ai lấy dao rạch vào trái tim tôi vậy.
-Anh không phải con người?
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi. Lần đầu tiên tôi dám dũng cảm nhìn vào ánh mắt đáng sợ ấy. Ha, không hiểu sao nước mắt tôi lại tuôn rơi. Vì hắn sao? Trong cuộc đời tôi có mấy khi hao phí nước mắt mà giờ lại phải phí nước mắt vì hắn sao?
Hắn bối rối không biết trả lời sao. Cũng phải, mọi thứ quá rõ ràng rồi sao tôi còn phải hỏi nhỉ? Tôi thật là kẻ ngu ngốc.
-Tôi ghét anh.
Tôi chạy đi, chạy ra khỏi căn nhà ấy. Chạy trốn khỏi cái tên đáng ghét ấy. Thế này cũng tốt, từ nay tôi sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa. Tôi sẽ không phải mỏi mệt chờ đợi hắn làm gì mới mẻ để có cớ đồng ý với hắn nữa. Tôi và hắn không quen nhau, đối với nhau cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Bên ngoài là ba người họ đã đứng ngoài đó từ bao giờ. Quản lý Nam, Lâm và nhỏ Nhân. Họ đều biết, họ biết hết, họ biết mọi chuyện. Chỉ mình tôi là ngu ngơ không biết gì cả. Tôi đúng là con ngốc mà vẫn tưởng mình là người thông minh. Nực cười.
-Cậu. Cậu cũng là như vậy đúng không? Cậu cũng giống hắn ta đúng không?
Tôi nhìn Lâm, ánh mắt tràn đầy giạn dữ.
Lâm cúi gằm mặt xuống đất, họng phát ra tiếng lí nhí:
-Ừ.
Tôi đánh mắt sang Nam, nước mắt lã chã:
-Còn anh?
Nam không cúi gằm mặt như Lâm mà mắt nhìn ra phía khác:
-Cũng vậy.
Haha, thật là chuyện buồn cười. Thì ra bao lâu nay tôi sống cạnh những con ma cà rồng, sinh vật mà tôi sợ nhất. Nhìn những con người dối trá này đi, họ không còn gì để nói ngoài những câu thừa nhận ngu ngốc đó sao?
-Chẳng lẽ mày cũng giống họ sao Nhân?
Tôi chua xót, cười khẩy nhìn sang nhỏ bạn thân bao lâu nay sát cánh kề vai. Đến nó cũng lừa dối tôi sao?
Nó khóc, nước mắt ướt đẫm đôi gò má, đầu lắc nguầy nguậy:
-Không, tao không phải. Trà, mày đừng như vậy. Mày đừng khóc mà.
Không phải, nó không phải. Nó không phải ma cà rồng mà nó còn biết hết mọi chuyện, còn tôi thì...
-Mày biết mà mày không nói tao? Tao đúng là ngu mà, biết mày ở cái nhà này mà không mảy may nghi nghờ gì cả. Thì ra bạn bè là như vậy. Haha, mày đúng là “bạn tốt”.
Tôi cay đắng nhìn lại những con người dối trá này một lần nữa rồi rời đi mặc tiếng gọi của Lâm, của Nam và mặc tiếng khóc nức nở của nhỏ bạn tôi. Tôi ghét họ. Tôi ghét sự dối trá. Những con người đó thật xấu xa.
...
Kể từ tối hôm đó tôi đã không còn đến công ty làm việc. Mọi thứ trong cuộc sống bỗng trở nên thừa thãi và buồn tẻ. Trước kia tôi là người luôn phải cắm đầu vào xếp lịch và làm bài tập nhưng giờ thì khác rồi. Kể cả khi ngồi làm hết bài tập, đọc những cuốn sách mà tôi định sẽ đọc cũng không thể lấp đầy thời gian trống. Giờ tôi mới nhận ra hắn ở cạnh tôi mọi lúc, không đúng ra là tôi ở cạnh hắn. Hắn dường như đã chiếm trọn quỹ thời gian hàng ngày của tôi. Dù sao thì cũng không thể thế này mãi. Sau giờ học tôi sẽ đi nộp đơn thôi việc. Tôi cần tìm kiếm một công việc mới để trang chải cuộc sống. Tạm thời thì tiếng lương vẫn đủ để tiêu trong vòng vài tháng tới.
Cầm lá đơn xin thôi việc đứng trước cửa mà mắt tôi lại cay cay. Chỉ một lần thôi, một lần cuối này thôi tôi gặp họ và sẽ khó lòng mà gặp lại nữa. Nhưng con người ấy đã từng là những người quan trọng nhất trong đời tôi. Rời xa họ quả thực rất buồn nhưng tôi không thể không đi. Họ đã quá ác độc với tôi.
Hắn cất lên chất giọng khàn khàn đầy bế tắc. Bế tắc cũng phải thôi. Một thân hình có thể toát ra được hàn khí mọi lúc như vậy quả không phải người thường. Hắn trước mắt tôi lúc này là một thân ảnh với khuôn mặt đầy những gân xanh nổi lên. Khuôn mặt thường ngày vốn trông trắng trẻo nay còn trắng hơn, trắng đến bệch ra. Đôi mắt hằn lên những tia đỏ và sáng lên đầy ghớm ghiếc. Chưa kể đến đôi răng nanh và những cái móng tay dài ngoằng. Cái gì vậy? Ma cà rồng sao? Bấy lâu nay tôi ở cạnh một con ma sao?
-Anh...anh...là ai?
Tôi lắp bắp, hỏi một câu như được lập trình sẵn trong đầu. Hắn là ai? Hắn là ai?
-Trà, nghe anh nói.
-ANH LÀ AI?
Tôi gần như hét lên khi thấy hắn dợm bước tới gần. Trong tôi lúc này vừa đau vừa sợ. Đau như có ai lấy dao rạch vào trái tim tôi vậy.
-Anh không phải con người?
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi. Lần đầu tiên tôi dám dũng cảm nhìn vào ánh mắt đáng sợ ấy. Ha, không hiểu sao nước mắt tôi lại tuôn rơi. Vì hắn sao? Trong cuộc đời tôi có mấy khi hao phí nước mắt mà giờ lại phải phí nước mắt vì hắn sao?
Hắn bối rối không biết trả lời sao. Cũng phải, mọi thứ quá rõ ràng rồi sao tôi còn phải hỏi nhỉ? Tôi thật là kẻ ngu ngốc.
-Tôi ghét anh.
Tôi chạy đi, chạy ra khỏi căn nhà ấy. Chạy trốn khỏi cái tên đáng ghét ấy. Thế này cũng tốt, từ nay tôi sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa. Tôi sẽ không phải mỏi mệt chờ đợi hắn làm gì mới mẻ để có cớ đồng ý với hắn nữa. Tôi và hắn không quen nhau, đối với nhau cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Bên ngoài là ba người họ đã đứng ngoài đó từ bao giờ. Quản lý Nam, Lâm và nhỏ Nhân. Họ đều biết, họ biết hết, họ biết mọi chuyện. Chỉ mình tôi là ngu ngơ không biết gì cả. Tôi đúng là con ngốc mà vẫn tưởng mình là người thông minh. Nực cười.
-Cậu. Cậu cũng là như vậy đúng không? Cậu cũng giống hắn ta đúng không?
Tôi nhìn Lâm, ánh mắt tràn đầy giạn dữ.
Lâm cúi gằm mặt xuống đất, họng phát ra tiếng lí nhí:
-Ừ.
Tôi đánh mắt sang Nam, nước mắt lã chã:
-Còn anh?
Nam không cúi gằm mặt như Lâm mà mắt nhìn ra phía khác:
-Cũng vậy.
Haha, thật là chuyện buồn cười. Thì ra bao lâu nay tôi sống cạnh những con ma cà rồng, sinh vật mà tôi sợ nhất. Nhìn những con người dối trá này đi, họ không còn gì để nói ngoài những câu thừa nhận ngu ngốc đó sao?
-Chẳng lẽ mày cũng giống họ sao Nhân?
Tôi chua xót, cười khẩy nhìn sang nhỏ bạn thân bao lâu nay sát cánh kề vai. Đến nó cũng lừa dối tôi sao?
Nó khóc, nước mắt ướt đẫm đôi gò má, đầu lắc nguầy nguậy:
-Không, tao không phải. Trà, mày đừng như vậy. Mày đừng khóc mà.
Không phải, nó không phải. Nó không phải ma cà rồng mà nó còn biết hết mọi chuyện, còn tôi thì...
-Mày biết mà mày không nói tao? Tao đúng là ngu mà, biết mày ở cái nhà này mà không mảy may nghi nghờ gì cả. Thì ra bạn bè là như vậy. Haha, mày đúng là “bạn tốt”.
Tôi cay đắng nhìn lại những con người dối trá này một lần nữa rồi rời đi mặc tiếng gọi của Lâm, của Nam và mặc tiếng khóc nức nở của nhỏ bạn tôi. Tôi ghét họ. Tôi ghét sự dối trá. Những con người đó thật xấu xa.
...
Kể từ tối hôm đó tôi đã không còn đến công ty làm việc. Mọi thứ trong cuộc sống bỗng trở nên thừa thãi và buồn tẻ. Trước kia tôi là người luôn phải cắm đầu vào xếp lịch và làm bài tập nhưng giờ thì khác rồi. Kể cả khi ngồi làm hết bài tập, đọc những cuốn sách mà tôi định sẽ đọc cũng không thể lấp đầy thời gian trống. Giờ tôi mới nhận ra hắn ở cạnh tôi mọi lúc, không đúng ra là tôi ở cạnh hắn. Hắn dường như đã chiếm trọn quỹ thời gian hàng ngày của tôi. Dù sao thì cũng không thể thế này mãi. Sau giờ học tôi sẽ đi nộp đơn thôi việc. Tôi cần tìm kiếm một công việc mới để trang chải cuộc sống. Tạm thời thì tiếng lương vẫn đủ để tiêu trong vòng vài tháng tới.
Cầm lá đơn xin thôi việc đứng trước cửa mà mắt tôi lại cay cay. Chỉ một lần thôi, một lần cuối này thôi tôi gặp họ và sẽ khó lòng mà gặp lại nữa. Nhưng con người ấy đã từng là những người quan trọng nhất trong đời tôi. Rời xa họ quả thực rất buồn nhưng tôi không thể không đi. Họ đã quá ác độc với tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook