Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày Mai
-
Chương 19
Tôi chạy đi tìm hắn trong vô thức. Mọi người ai cũng đang hối hả tìm hắn. Nghe Lâm nói rằng hắn sắp không ổn rồi. Vậy là sao chứ? Hai người đó hình như có bí mật gì đó. Hay hắn bị bệnh nan y nhỉ? Tôi cũng chỉ nghĩ được đến vậy. Bỗng dưng tôi thấy hơi hối hận vì sáng nay đã quá phũ phàng, dù sao hắn cũng giúp tôi vài lần, ít ra tôi cũng nên tôn trọng hắn, nghe hắn nói hết tất cả mọi thứ rồi mới nhẹ nhàng từ chối.
Tôi đã tìm hắn ở những nơi mà những cặp đôi hẹn hò thường lui tới. Không thấy hắn đâu. Còn lại 30 phút nữa để tìm hắn trong cái mảnh đất Hà Thành rộng lớn này. Sao hắn lại khiến người khác lo lắng vậy chứ?
Chợt trong đầu tôi nhớ tới quán phở năm nào. Có khi nào hắn ở đó hay loanh quanh đó không nhỉ? Chỉ nghĩ được đến vậy, tôi tức tốc bắt xe tới quán phở năm nào.
Tôi thấy xe của hắn dựng gần đó nhưng lại không thấy hắn trong quán phở. Nhìn quanh, tôi thấy một khuôn viên chung cư khá rộng. Linh cảm mách bảo tôi rằng hắn đang ở đó.
Từ xa, tôi thấy bóng dáng hắn. Cô đơn, lạnh lẽo, lẻ loi. Lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả muốn nghẹn lòng. Hắn bước đi rất chậm rãi, hai tay bỏ túi như kẻ bất cần nhưng tâm hồn lại toát lên nhiều nỗi tâm sự chất chứa. Hắn nói đúng, tính cách, tâm hồn hắn không hề khác đi, chỉ là bị vẻ về ngoài che lấp đi mà thôi.
Mải suy nghĩ, bóng hắn biến mất từ bao giờ. Tôi hoang mang chạy tới nhưng lại không thấy hắn đâu. Hắn đâu rồi? Hắn biến mất khiến tôi cảm thấy như vừa bị tuột tay đánh rơi thứ gì đó quý giá lắm. Phải chăng hắn đang dần ảnh hưởng tới suy nghĩ của tôi?
Rồi từ đằng sau, một vòng tay vòng qua vai ôm nhẹ lấy cổ tôi. Mùi hương thoang thoảng này... giống như mùi hương mê hoặc của loài hoa hồng đen mà tôi nhìn thấy ở nhà hắn - loài hoa mà chỉ có một làng ở Thổ Nhĩ Kỳ mới có thể trồng được. Tôi biết đó là hắn. Hắn không còn toát ra cái lạnh như mọi khi, vòng tay hắn ấm áp như nắng thu vậy.
- Sao em tìm được tôi?
Hắn cất giọng khàn khàn chất chứa sự mệt mỏi.
- Linh cảm thôi. Lâm nói anh sắp không ổn nên tôi tìm giúp.
Tôi không nhìn thấy hắn nhưng tôi cảm nhận, hắn đang cong bờ môi lên:
- Em trai tốt thật. Đúng là tôi sắp không ổn. Em đưa tôi về nhà nhé.
Chỉ như một cỗ máy, tôi dìu hắn về xe. Sau khi thấy hắn ngồi yên trên ghế lái tôi mới chạy sang ghế phụ. Tôi chưa đủ 18 tuổi, lại chưa có bằng lái xe, còn hắn ra sao thì tôi không biết. Nhưng căn bản là tôi không biết lái xe ô tô.
Sau khi gọi điện cho Lâm, trong đầu tôi chỉ lởn vởn về hắn. Hôm nay hắn không lạnh lùng, cũng không giống ác ma. Hắn nhẹ nhàng, ấm áp và hắn cười. Dù không nhìn thấy, nhưng tôi tin là hắn đã cười, và tôi chắc rằng lúc đó hắn rất đẹp trai.
...
Nhỏ Nhân chở tôi về nhà thì đồng hồ điểm khoảng 10 rưỡi. Dù đã nói trước với đại ca nhưng tôi vẫn sợ ánh mắt nghiêm khắc của bố tôi vô cùng. Nhà tôi đã đi ngủ hết, tôi nhòm vào trong thì thấy tối thui. Đà này chắc đại ca tôi đi ngủ rồi, giờ mà gọi ổng dậy chắc ổng băm vằm tôi ra mất. Và thế là đêm đó tôi đột kích vào phòng mình như một kẻ trộm xâm nhập bằng phương pháp trèo lan can vào phòng.
...
Ngày hôm sau Lâm nghỉ học, nhỏ Nhân cũng nghỉ. Một cảm giác thiếu mất gì đó khiến cả ngày tôi chẳng thể vui được. Đến cả giờ ra chơi tôi cũng chẳng buồn xuống canteen ăn nữa. Rút cục chuyện gì khiến cuộc sống của tôi đảo lộn mấy hôm nay vậy?
- Ôi mày ơi, sao anh ý lại đến đây nhỉ?
- Mày ơi, anh Triết kìa. Sao lại xuất hiện ở khu của khối 11 thế!
- Hôm nay nghe bảo Khắc Lâm bên A1 nghỉ mà.
Bên ngoài cửa lớp ồn ào chuyện gì đó, tôi cũng không buồn quan tâm. Tôi không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Bây giờ muốn tôi chú ý thì chắc chỉ có sự kiện mấy hotboy Hàn Xẻng mà tôi hâm mộ đến lớp tôi thôi. Nhưng cái lớp này ồn chết đi được. Không phải soái ca Hàn Quốc mà? Gào thét cái gì không biết! Đã buồn thì chớ giờ còn thêm bực.
Tôi chán nản đứng dậy định ra ngoài thì đôi chân bị chặn lại bởi một hình dáng to lớn. Khẽ ngước lên, vẫn là khuôn mặt quen thuộc với tôi – La Minh Triết.
- Sao anh lại ở đây?
Tôi đã tìm hắn ở những nơi mà những cặp đôi hẹn hò thường lui tới. Không thấy hắn đâu. Còn lại 30 phút nữa để tìm hắn trong cái mảnh đất Hà Thành rộng lớn này. Sao hắn lại khiến người khác lo lắng vậy chứ?
Chợt trong đầu tôi nhớ tới quán phở năm nào. Có khi nào hắn ở đó hay loanh quanh đó không nhỉ? Chỉ nghĩ được đến vậy, tôi tức tốc bắt xe tới quán phở năm nào.
Tôi thấy xe của hắn dựng gần đó nhưng lại không thấy hắn trong quán phở. Nhìn quanh, tôi thấy một khuôn viên chung cư khá rộng. Linh cảm mách bảo tôi rằng hắn đang ở đó.
Từ xa, tôi thấy bóng dáng hắn. Cô đơn, lạnh lẽo, lẻ loi. Lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả muốn nghẹn lòng. Hắn bước đi rất chậm rãi, hai tay bỏ túi như kẻ bất cần nhưng tâm hồn lại toát lên nhiều nỗi tâm sự chất chứa. Hắn nói đúng, tính cách, tâm hồn hắn không hề khác đi, chỉ là bị vẻ về ngoài che lấp đi mà thôi.
Mải suy nghĩ, bóng hắn biến mất từ bao giờ. Tôi hoang mang chạy tới nhưng lại không thấy hắn đâu. Hắn đâu rồi? Hắn biến mất khiến tôi cảm thấy như vừa bị tuột tay đánh rơi thứ gì đó quý giá lắm. Phải chăng hắn đang dần ảnh hưởng tới suy nghĩ của tôi?
Rồi từ đằng sau, một vòng tay vòng qua vai ôm nhẹ lấy cổ tôi. Mùi hương thoang thoảng này... giống như mùi hương mê hoặc của loài hoa hồng đen mà tôi nhìn thấy ở nhà hắn - loài hoa mà chỉ có một làng ở Thổ Nhĩ Kỳ mới có thể trồng được. Tôi biết đó là hắn. Hắn không còn toát ra cái lạnh như mọi khi, vòng tay hắn ấm áp như nắng thu vậy.
- Sao em tìm được tôi?
Hắn cất giọng khàn khàn chất chứa sự mệt mỏi.
- Linh cảm thôi. Lâm nói anh sắp không ổn nên tôi tìm giúp.
Tôi không nhìn thấy hắn nhưng tôi cảm nhận, hắn đang cong bờ môi lên:
- Em trai tốt thật. Đúng là tôi sắp không ổn. Em đưa tôi về nhà nhé.
Chỉ như một cỗ máy, tôi dìu hắn về xe. Sau khi thấy hắn ngồi yên trên ghế lái tôi mới chạy sang ghế phụ. Tôi chưa đủ 18 tuổi, lại chưa có bằng lái xe, còn hắn ra sao thì tôi không biết. Nhưng căn bản là tôi không biết lái xe ô tô.
Sau khi gọi điện cho Lâm, trong đầu tôi chỉ lởn vởn về hắn. Hôm nay hắn không lạnh lùng, cũng không giống ác ma. Hắn nhẹ nhàng, ấm áp và hắn cười. Dù không nhìn thấy, nhưng tôi tin là hắn đã cười, và tôi chắc rằng lúc đó hắn rất đẹp trai.
...
Nhỏ Nhân chở tôi về nhà thì đồng hồ điểm khoảng 10 rưỡi. Dù đã nói trước với đại ca nhưng tôi vẫn sợ ánh mắt nghiêm khắc của bố tôi vô cùng. Nhà tôi đã đi ngủ hết, tôi nhòm vào trong thì thấy tối thui. Đà này chắc đại ca tôi đi ngủ rồi, giờ mà gọi ổng dậy chắc ổng băm vằm tôi ra mất. Và thế là đêm đó tôi đột kích vào phòng mình như một kẻ trộm xâm nhập bằng phương pháp trèo lan can vào phòng.
...
Ngày hôm sau Lâm nghỉ học, nhỏ Nhân cũng nghỉ. Một cảm giác thiếu mất gì đó khiến cả ngày tôi chẳng thể vui được. Đến cả giờ ra chơi tôi cũng chẳng buồn xuống canteen ăn nữa. Rút cục chuyện gì khiến cuộc sống của tôi đảo lộn mấy hôm nay vậy?
- Ôi mày ơi, sao anh ý lại đến đây nhỉ?
- Mày ơi, anh Triết kìa. Sao lại xuất hiện ở khu của khối 11 thế!
- Hôm nay nghe bảo Khắc Lâm bên A1 nghỉ mà.
Bên ngoài cửa lớp ồn ào chuyện gì đó, tôi cũng không buồn quan tâm. Tôi không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Bây giờ muốn tôi chú ý thì chắc chỉ có sự kiện mấy hotboy Hàn Xẻng mà tôi hâm mộ đến lớp tôi thôi. Nhưng cái lớp này ồn chết đi được. Không phải soái ca Hàn Quốc mà? Gào thét cái gì không biết! Đã buồn thì chớ giờ còn thêm bực.
Tôi chán nản đứng dậy định ra ngoài thì đôi chân bị chặn lại bởi một hình dáng to lớn. Khẽ ngước lên, vẫn là khuôn mặt quen thuộc với tôi – La Minh Triết.
- Sao anh lại ở đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook