Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày Mai
-
Chương 17
Sáng nay tôi tới lớp thì thấy có gì đó lạ lắm. Nhỏ bạn tôi nó không còn nhoi nhoi như mọi ngày. Nó cũng chẳng buồn gây hấn hay nói kháy tụi quỷ cái dãy bên. Tôi hỏi nó cũng chỉ cười gượng gạo bảo “không sao”. Không chỉ vậy, Lâm hôm nay cũng là lạ. Bình thường, Lâm chỉ quay xuống bàn tôi để nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay cậu ấy lại cứ lén lút nhìn xuống nhỏ Nhân với ánh mắt khó hiểu. Chẳng lẽ hai người này đang hẹn hò mà giấu tôi?
- Nhân, đi ăn không mày?
Nhỏ Nhân chẳng buồn trả lời, chỉ khẽ lắc lắc đầu. Đúng lúc Lâm đang đứng dậy định đi ăn với tôi, thấy nhỏ này lắc đầu thì lại ngồi vội xuống:
- Ờ, tôi cũng không muốn ăn!
Ha ha, chuyện gì vậy trời? Hai người này có vấn đề gì hả? Nhỏ Nhân trời sinh bản tính vốn ham ăn tục uống, hôm nay không muốn đi ăn đã lạ, nay thêm Lâm lạnh lùng là thế mà cứ nhất cử nhất động theo con nhỏ này. Tôi thấy họ giống rình nhau hơn là yêu nhau thì có.
Thôi thì không có ai đi tôi lại phải tự đi. Không thể vì hai cái con người kì lạ này mà nhịn đói được. Tôi phải nạp thêm calo để mà chống trọi được với những người thần kinh không ổn định quanh mình.
Tôi thích nhất là ăn phở và thích nhất là uống bia. Nhưng tiếc là trường tôi không bán bia nên tôi đành tìm một thứ nước uông khác có “ngoại hình” giống bia là chai number one. Nguyên cái canteen này, ai cũng tụm năm tụm ba ăn với nhau, riêng mình tôi một mình một bàn ăn phở uống number one một cách sảng khoái mặc dù trông tôi hơi giông một đứa tự kỷ.
- Hai người kia đâu? Không đi cùng sao?
Một giọng nói quen thuộc luồn lách vào lỗ nhĩ tôi khi tôi đang há mồm và chuẩn bị xơi tái miếng phở cuối cùng. Trời đánh còn tránh miếng ăn mà, cái tên ác quỷ Minh Triết này không chưa cho tôi một con đường yên bình nào sao?
Tôi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, trả lời rành mạch, hai hàm răng không quên nghiến lại:
- Họ đâu phải con tôi mà phải bám dính suốt ngày?
Hắn thản nhiên nhún vai như thể ta đây biết lâu rồi, chỉ là muốn hỏi chơi thôi rồi thản nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
- Giờ nhìn kỹ mới thấy em chẳng khác xưa là bao. Sao tôi không nhận ra sớm nhỉ?
Hắn nhìn tôi một hồi rồi nói.
À, chắc hắn đang nhớ đến cái lần tôi giúp hắn tìm mẹ lăm năm về trước. Nhưng cậu bé lúc đó còn đáng yêu, tính cách cũng thú vị chứ không như hắn bây giờ. Đáng sợ đến nỗi khiến tôi không rét mà run, rồi thái độ quay nhanh như chong chóng tôi không biết đâu mà lần.
- Còn anh thì quá khác. Tính cách hoàn toàn khác.
Tôi chép miệng nói rồi ăn nốt thìa phở cuối cùng.
Hắn hơi nhếch nhếch môi cười nhẹ. Uây, phải nói thật là hắn chỉ cần tươi tươi lên một chút là khuôn mặt rạng rỡ hẳn, nhìn là có cảm tình liền. Đẹp trai hơn nữa. Thế mà hắn lại chẳng mấy khi cười. Quá tiếc cho một nhan sắc tuyệt đỉnh.
- Thật ra tính cách thì khó rời lắm, chỉ là em không để ý thôi.
Không dưng tôi lại một lần nữa bị cuốn sâu vào đôi mắt hắn. Không còn là ánh mắt lạnh lùng, đanh thép như muốn bóp ngạt kẻ khác nữa, nó ấm áp, tin tưởng và trìu mền đến lạ. Và tôi có một cảm giác như ánh mắt ấy chỉ dành cho tôi. Trái tim tôi đập lỡ một nhịp.
- Tối nay em rảnh không?
Hắn kéo tôi ra khỏi vũng bùn cảm xúc do chính hắn tạo ra bằng câu hỏi như thế.
Tôi hơi nghi ngờ, hỏi vặn lại:
- Anh hỏi làm gì?
Hắn cũng chẳng vòng vo, vào thẳng luôn vấn đề:
- Đi chơi với tôi.
Tôi bật cười, khẽ lắc đầu:
- Tôi không đi chơi với con trai, nhất là vào buổi tối, ngoại trừ đi cùng đại ca tôi. Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước.
Tôi nói rồi đứng dậy bước về lớp mà không suy nghĩ gì. Câu nói của hắn dường như tôi đã quên luôn trong khoảnh khắc đó.
- Nhân, đi ăn không mày?
Nhỏ Nhân chẳng buồn trả lời, chỉ khẽ lắc lắc đầu. Đúng lúc Lâm đang đứng dậy định đi ăn với tôi, thấy nhỏ này lắc đầu thì lại ngồi vội xuống:
- Ờ, tôi cũng không muốn ăn!
Ha ha, chuyện gì vậy trời? Hai người này có vấn đề gì hả? Nhỏ Nhân trời sinh bản tính vốn ham ăn tục uống, hôm nay không muốn đi ăn đã lạ, nay thêm Lâm lạnh lùng là thế mà cứ nhất cử nhất động theo con nhỏ này. Tôi thấy họ giống rình nhau hơn là yêu nhau thì có.
Thôi thì không có ai đi tôi lại phải tự đi. Không thể vì hai cái con người kì lạ này mà nhịn đói được. Tôi phải nạp thêm calo để mà chống trọi được với những người thần kinh không ổn định quanh mình.
Tôi thích nhất là ăn phở và thích nhất là uống bia. Nhưng tiếc là trường tôi không bán bia nên tôi đành tìm một thứ nước uông khác có “ngoại hình” giống bia là chai number one. Nguyên cái canteen này, ai cũng tụm năm tụm ba ăn với nhau, riêng mình tôi một mình một bàn ăn phở uống number one một cách sảng khoái mặc dù trông tôi hơi giông một đứa tự kỷ.
- Hai người kia đâu? Không đi cùng sao?
Một giọng nói quen thuộc luồn lách vào lỗ nhĩ tôi khi tôi đang há mồm và chuẩn bị xơi tái miếng phở cuối cùng. Trời đánh còn tránh miếng ăn mà, cái tên ác quỷ Minh Triết này không chưa cho tôi một con đường yên bình nào sao?
Tôi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, trả lời rành mạch, hai hàm răng không quên nghiến lại:
- Họ đâu phải con tôi mà phải bám dính suốt ngày?
Hắn thản nhiên nhún vai như thể ta đây biết lâu rồi, chỉ là muốn hỏi chơi thôi rồi thản nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
- Giờ nhìn kỹ mới thấy em chẳng khác xưa là bao. Sao tôi không nhận ra sớm nhỉ?
Hắn nhìn tôi một hồi rồi nói.
À, chắc hắn đang nhớ đến cái lần tôi giúp hắn tìm mẹ lăm năm về trước. Nhưng cậu bé lúc đó còn đáng yêu, tính cách cũng thú vị chứ không như hắn bây giờ. Đáng sợ đến nỗi khiến tôi không rét mà run, rồi thái độ quay nhanh như chong chóng tôi không biết đâu mà lần.
- Còn anh thì quá khác. Tính cách hoàn toàn khác.
Tôi chép miệng nói rồi ăn nốt thìa phở cuối cùng.
Hắn hơi nhếch nhếch môi cười nhẹ. Uây, phải nói thật là hắn chỉ cần tươi tươi lên một chút là khuôn mặt rạng rỡ hẳn, nhìn là có cảm tình liền. Đẹp trai hơn nữa. Thế mà hắn lại chẳng mấy khi cười. Quá tiếc cho một nhan sắc tuyệt đỉnh.
- Thật ra tính cách thì khó rời lắm, chỉ là em không để ý thôi.
Không dưng tôi lại một lần nữa bị cuốn sâu vào đôi mắt hắn. Không còn là ánh mắt lạnh lùng, đanh thép như muốn bóp ngạt kẻ khác nữa, nó ấm áp, tin tưởng và trìu mền đến lạ. Và tôi có một cảm giác như ánh mắt ấy chỉ dành cho tôi. Trái tim tôi đập lỡ một nhịp.
- Tối nay em rảnh không?
Hắn kéo tôi ra khỏi vũng bùn cảm xúc do chính hắn tạo ra bằng câu hỏi như thế.
Tôi hơi nghi ngờ, hỏi vặn lại:
- Anh hỏi làm gì?
Hắn cũng chẳng vòng vo, vào thẳng luôn vấn đề:
- Đi chơi với tôi.
Tôi bật cười, khẽ lắc đầu:
- Tôi không đi chơi với con trai, nhất là vào buổi tối, ngoại trừ đi cùng đại ca tôi. Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước.
Tôi nói rồi đứng dậy bước về lớp mà không suy nghĩ gì. Câu nói của hắn dường như tôi đã quên luôn trong khoảnh khắc đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook