Nam Tấn Thất Hoàng Tử
-
Chương 50
Từ sau khi thoát khỏi cái gì Nhật Nguyệt thần giáo ở Tiểu Kiều trấn kia, Cách Ca dọc đường đi thực sự là thuận buồm xuôi gió, thỉnh thoảng cùng Thanh Vũ ái muội âu yếm, cùng Mộ Dung Tuyết Ngân đấu võ mồm, cùng Tình tỷ tỷ làm nũng, cuộc sống thoải mái miễn bàn.
Đoàn xe của hoàng tử phủ đi liên tục nửa tháng, rốt cuộc phong trần mệt mỏi chạy tới Hoài An thành, nhân số toàn bộ an toàn không mất mát gì, tổng thể mà nói lần lữ hành này vẫn là viên mãn.
Nhìn Hoài An thành cao lớn thành lâu, binh thủ thành có huấn luyện cùng dân chúng ra vào nơi cửa thành, Cách Ca cảm khái ngàn vạn, đây là nơi nàng phải sống một quãng thời gian rất dài, cũng có khi là dấu chấm tròn kết thúc của cuộc đời nàng không chừng.
Cách Ca không ra lệnh cho thị vệ đưa ra lệnh bài, mà là theo phía sau dân chúng xếp hàng vào thành, kỳ thật chỉ cần đưa ra lệnh bài nàng sẽ không cần phải xếp hàng, Hoài An thành binh lính sẽ tách dân chúng xung quanh ra để cho đoàn xe đi trước, nhưng nàng phi thường chán ghét như vậy, đôi khi đi theo dân chúng làm người thường cũng không tồi.
Một cái binh lính làm nhiệm vụ kiểm tra vật phẩm bỗng vô tình nhìn thấy kim bài bên hông thị vệ, nhãn tình sáng lên, bất động thanh sắc rời đi cửa thành, quay đầu hướng phía trong thành chạy đi.
Cửu vương phủ.
Trong tiểu viện tử, bốn cái lão nhân ngồi quanh bàn, hăng say đánh mạt chược.
Trong đó có một lão nhân có vẻ lớn tuổi nhất đang giơ ra quân bài, cầm lấy rồi lại buông, nửa ngày vẫn chưa đánh ra, thời khắc này hắn rối rắm vạn phần, nên đánh thế nào mới tốt đây?
Ba cái lão nhân còn lại mặc kệ, đều chửi ầm lên không thèm để ý cái gì gọi là hình tượng.
"Nhanh lên nhanh lên, ta chờ muốn mòn rồi!"
"Đúng vậy, lề mề không đáng là nam nhân!"
"Hán tử sảng khoái chút, năm đó ở chiến trường giết địch còn không thấy ngươi lề mề như vậy quá, một đao rơi một đầu, như thế nào hôm nay đánh cái tiểu bài lại dây dưa như vậy, lão tử sốt ruột muốn chết đây!"
Nửa ngày sau, lão nhân lớn tuổi rốt cuộc quyết định đánh quân bài nào, ngả bài ra chậm rãi nói: "Gấp cái gì mà gấp! Lão tử còn không gấp các ngươi gấp cái gì? Tam văn!"
Lão giả đưa tay đem bài đánh xuống, vừa xuống tay mặt đen lão giả liền mừng rỡ, nương a ~ Hắn chờ quân tam văn này đã lâu, hôm nay rốt cuộc mới có được, lão tử đây bây giờ có thể đại sát tứ phương a!
Lúc mặt đen lão nhân thí điên thí điên từ trong bài của mình rút ra hai quân bài chuẩn bị hạ xuống, đối diện hắn một cái lão nhân trên mặt hằn vết sẹo thật sâu cười ha ha, kích động nói: "Ù! Ha ha ha ~ Tiểu dạng* rốt cuộc gặp phải gia gia ta! Ha ha ha ~"
* Dùng để gọi một chàng trai với ý khinh thường.
Vết sẹo từ gần mắt trái kéo dài đến má phải, theo lão nhân cười mà rung lên kịch liệt, dị thường đáng sợ.
Nguyên bản mặt đen lão nhân vừa tính ăn nay sắc mặt càng đen, tức giận xung thiên nhìn lão nhân có vết sẹo, cầm bài trong tay thật muốn đập vào mặt đối phương.
Anh tuấn lão đầu ngồi ở giữa phi thường tức giận, đánh mạt chược lâu như vậy hắn cư nhiên không thắng được nổi một ván, thực sự là tà môn!
Lão nhân tuy rằng lớn tuổi, trên mặt đều là nếp nhăn, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được phong thái năm xưa, tốt xấu gì người ta năm mươi năm trước cũng được mệnh danh là "trung quân nhất chi hoa".
Anh tuấn lão đầu đối vết sẹo lão nhân rống lớn nói: "Cười cái gì mà cười, còn không mau ra bài, vòng này lão tử nhất định sẽ thắng!"
Vết sẹo lão nhân bất mãn hừ một tiếng, tùy tay đánh ra quân bài.
Lầm này đến phiên lão nhân lớn tuổi ra bài, thật cẩn thận sờ sờ nắn nắn một hồi, mở to hai mắt nhìn quân bài mới của mình, lão nhân kích động đến nghẹn khí, liều mạng thở.
Quản gia đứng phía sau lão nhân thấy thế hoảng sợ, vội vàng cấp lão nhân thuận khí, lão nhân rốt cuộc thông được một hơi, dùng sức cầm bài trong tay đập lên bàn, rống lớn nói: "Ù! Ù! Ha ha ha ~ Lão tử ù! Đưa tiền đưa tiền! Mau đưa tiền!"
Ba cái lão nhân còn lại thổi râu trừng mắt nhìn lão nhân lớn tuổi, tâm không cam lòng không nguyện lấy ra mấy lượng bạc đưa cho hắn, sau đó mặt đen tiểu lão đầu cùng anh tuấn tiểu lão đầu đối vết sẹo lão nhân chửi ầm lên: "Lão Ngưu, ngươi con mẹ nó đắc ý cái gì! Có tin lão tử giống lần trước đem ngươi lột hết y phục ném vào trong sông hay không!?"
Vết sẹo lão nhân mặc kệ, lão tử không phải chỉ thắng một chút thôi sao, lại còn dám quát ta, vết sẹo lão nhân đứng dậy đập bàn đối hai cái tiểu lão đầu quát: "Hai lão bất tử các ngươi, dựa vào cái gì mắng ta, có bản lĩnh thì đến a!"
"Đến thì đến! Ai thua phải đi Hắc giáp quân chùi nhà xí!"
Rất nhanh ba cái lão nhân đánh thành một đoàn, lão nhân lớn tuổi bên cạnh cười ha ha nhìn hết thảy, thỉnh thoảng vỗ tay cổ vũ.
Lúc này một cái tiểu binh cúi đầu đi đến, đối lão nhân lớn tuổi cung kính nói: "Vương gia, mục tiêu vừa mới vào thành, dự tính khoảng nửa nén hương nữa sẽ đến vương phủ!"
Cái gì! Nhanh như vậy đã tới rồi! Lão nhân lớn tuổi cả kinh, hướng ba cái lão nhân còn đang đánh nhau quát: "Đừng đánh nữa! Tiểu quỷ kia đến rồi, mọi người mau mau chuẩn bị tốt!"
Theo tiếng rống của lão nhân lớn tuổi, tiểu viện vốn im lặng rất nhanh có rất nhiều thị nữ trẻ tuổi mỹ mạo tiến đến, bọn thị nữ nâng ba cái lão nhân còn lại, qua một hồi tỉ mỉ chuẩn bị, hô biến một cái, xuất hiện bốn cái lão nhân si ngốc bán thân bất toại*, tóc bay phất phơ nằm bất động.
* Nửa người không cử động được như ý muốn, tức tê liệt nửa người.
Cùng lúc đó, cách xa ngàn dặm Nam Tấn hoàng thành.
Lúc Thái tử si ngốc chơi đùa cùng bọn hạ nhân, trượt chân rơi xuống nước mà chết, toàn bộ hạ nhân có mặt lúc ấy đều bị ban tử, không một ai may mắn sống sót.
Trong triều đình, đã muốn nhiều năm không động thủ Hoàng thượng trước mặt văn võ bá quan hung hăng phiến Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử vài cái tát, phạt hai mươi trượng, Tứ hoàng tử cấm túc ba tháng, phạt bổng lộc nửa năm, Ngũ hoàng tử theo vào triều phải quỳ tới hoàng hôn.
Lúc này Cách Ca còn không biết, trong thời gian gần một tháng nàng rời đi, triều đình xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, vài cái ca ca kia của nàng bắt đầu lộ ra nanh vuốt dữ tợn, ấu long lần đẩu tiên hướng ngôi vị hoàng đế bắt đầu tiến công, đối mặt với tham vọng hoàng quyền không chút lưu tình vứt bỏ tình thân thủ túc.
Nhưng là này hết thảy cùng Cách Ca ở xa ngàn dặm không chút quan hệ, nếu nàng biết được hết thảy, không biết nàng có nuối tiếc mà nhớ tới nhóm tiểu thí hài tụ cùng nhau khóc rống năm ấy hay không.
Sau khi vào thành, Cách Ca bị sự khác biệt quá nhiều của nơi này so với hoàng thành hấp dẫn.
Không giống hoàng thành, kiến trúc cao lầu của Hoài An thành kỳ thật không nhiều, đại bộ phận đều là khéo léo tinh xảo hai ba tầng lầu, xây dựng ven sông, tùy ý có thể thấy được cổ kiều, thuyền hoa, du thuyền, có một phen phong vị Giang Nam.
Nội thành đường đá rộng mở tứ phương, cửa hàng hai bên tạo hình thống nhất, ngẫu nhiên có thể thấy được một ít hoa cỏ bồn cảnh linh tinh được bày bán ven đường được không ít khách nhân dừng lại ngắm, thương lữ tới lui không dứt.
Nếu không phải bị Tình tỷ tỷ thúc giục, Cách Ca thật muốn nhiều cuống một hồi, đồ ăn vặt nơi này rất đặc sắc, ăn cực kỳ ngon.
Tay cầm một cây kẹo đường hình cá thật lớn liều mạng liếm, Cách Ca lưu luyến không rời quay lại xe ngựa hướng Cửu vương phủ đi đến.
Nửa nén hương sau, đoàn xe dừng ở trước đại môn Cửu vương phủ, quản gia mang theo rất nhiều hạ nhân bên trong phủ cung kính nghênh đón Thất hoàng tử, không dám có một chút chậm trễ, có lẽ tương lai Thất hoàng tử sẽ là chủ nhân của bọn họ không chừng.
Cách Ca đứng trước vương phủ, nhìn kiến trúc phổ thông này, không có vẻ xa hoa như các vương phủ nơi hoàng thành, không có môn bài uy nghi đoạt nhân ánh mắt, trước cửa cũng không có hai toà tượng thạch sư cao lớn uy mãnh, thật giống như một cái phú hộ bình thường, nhìn không ra nửa điểm khí thế hoàng tộc.
Thú vị! Cách Ca lần đầu tiên đối Cửu gia gia sắp gặp mặt này tràn ngập hứng thú.
Nhập phủ sau, đám người Tình tỷ tỷ theo quản sự trong phủ đi đến tiểu viện Cách Ca sẽ ở quét tước vệ sinh, mà ba người Cách Ca, Mộ Dung Tuyết Ngân cùng Thanh Vũ theo sự chỉ dẫn của đại quản gia đi bái kiến Cửu vương gia.
Ai cũng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt năm ấy của hai con người làm thay đổi lịch sử Nam Tấn cư nhiên lại kỳ khôi như vậy.
Vẫn là tiểu viện kia, bất quá mạt chược gì đó sớm đã không còn, lão nhân hoạt bát loạn khiêu cũng không còn, Cách Ca nhìn bốn lão nhân si ngốc nằm trên ghế trước mặt mà đầu đầy hắc tuyến.
Đây là tình huống gì? Lão nhân si ngốc? Người nào mới là Cửu vương gia? Lúc ta đi, tiện nghi lão cha kia chưa từng nói sẽ như vậy a? Không lẽ là lừa ta một vố sao?
Thanh Vũ cùng Mộ Dung Tuyết Ngân hai mặt nhìn nhau, các nàng cũng không dự đoán được sẽ phát sinh loại tình huống này!
Không có biện pháp, Cách Ca kiên trì đi lên trước, quy củ quỳ xuống vấn an: "Bốn vị gia gia buổi sáng tốt lành! Tiểu thất cấp bốn vị gia gia thỉnh an, chúc gia gia trường mệnh bách tuế, thân thể an khang! Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn! Vĩnh viễn như vầng thái dương trên bầu trời Nam Tấn, cấp Nam Tấn mang đến quang minh cùng hy vọng!" Kỳ thật Cách Ca muốn nói vĩnh viễn sống ở trong lòng của chúng ta, hoàn hảo sửa miệng mau.
Quản hắn là ai để làm gì, vấn an hết cả bốn người liền không sai đi!
Thanh Vũ cùng Mộ Dung Tuyết Ngân cũng theo Cách Ca thỉnh an, trăm miệng một lời nói: "Bốn vị gia gia hảo!"
Một đàn quạ đen bay qua, bốn lão nhân ngơ ngác ngây ngốc nhìn nàng, ai cũng không nói, trong nhất thời tình hình rơi vào trạng thái vô cùng xấu hổ.
Cách Ca da mặt dày, thấy bốn lão nhân này ngây ngốc ngơ ngác không nói, phi thường tự giác đứng lên, tự nhiên thoải mái từ trong lòng lấy ra một cái bao lì xì, tiền lì xì này Cách Ca vốn tính cấp Cửu gia gia làm lễ gặp mặt, bất quá không dự đoán được hiện tại trước mặt cư nhiên có bốn gia gia, đưa cho ai mới được đây?
Nhìn bốn lão nhân một cái, ngẫm nghĩ một hồi liền đem bao lì xì mở ra, đem một trăm lượng bạc bên trong ở trước mặt mọi người chia làm bốn phần, một người hai mươi lăm lượng, lễ khinh tình ý trọng thôi! Là đại trượng phu thì sẽ không để ý chút tiểu tiết này.
Cách Ca cung kính đem bốn phần lễ gặp mặt đưa đến trước vài cái lão nhân kia, cười nói: "Lần đầu gặp mặt, thỉnh thông cảm! Nho nhỏ lòng thành, bất thành kính ý!"
Khoé miệng bốn lão nhân đồng loạt co rút, tiểu tử lưu manh này là từ đâu ra? Bất quá đã diễn thì phải diễn cho trót, vẫn tiếp tục giả vờ nằm bất động si ngốc.
Thanh Vũ cùng Mộ Dung Tuyết Ngân đã sớm chuẩn bị vài hộp lễ vật to có nhỏ có, các nàng cũng không giống Cách Ca thiếu tâm nhãn như vậy, cư nhiên chỉ tặng một trăm lượng, biết giấu mặt đi nơi nào, xuất môn trăm ngàn lần đừng nói chúng ta quen ngươi!
Thanh Vũ cùng Mộ Dung Tuyết Ngân quy củ đem toàn bộ hộp lễ vật dâng lên, bên trong cụ thể là cái gì cũng không ai biết được, bất quá chỉ bằng bề ngoài này cũng thừa biết so với Cách Ca tốt hơn nhiều.
Bốn si ngốc lão nhân vui mừng nở nụ cười, vẫn là hai vị tiểu cô nương này có lễ nghĩa, không giống tiểu quỷ kia, thực con mẹ nó không biết xấu hổ!
Đưa xong lễ vật là nên rời đi, quấy rầy các lão nhân nghỉ ngơi là không lễ phép, đúng không? Bất quá ai mới chân chính là Cửu gia gia của ta đây?
Cách Ca tinh tế nhìn bốn lão nhân, muốn từ đó nhìn ra ai mới là thật, bất quá biểu tình của bọn họ đều một dạng giống nhau, ngơ ngác ngây ngốc, thật đúng là nhìn không ra!
- ---****----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook