Nam Tấn Thất Hoàng Tử
-
Chương 38
Thái tử không dám tin nhìn Lý Chấn Viễn từ trong bóng đêm đi tới, hôm qua còn tại trước mặt hắn thề son sắt nguyện luôn trung thành, tối nay liền không chút do dự trở thành địch nhân, một đao này hạ vừa chuẩn vừa ngoan, chấm dứt toàn bộ ý niệm trong đầu Thái tử.
Mẫu hậu nói rất đúng, tất cả mọi người đều không đáng tin cậy, người duy nhất có thể tin chỉ có chính mình, hắn rất ngốc, dại dột tin tưởng Lý gia tam công tử này.
"Thất đệ, hoá ra trẫm vẫn là xem nhẹ ngươi, ngươi thế nhưng có thể thu phục Lý Chấn Viễn, xem ra ngươi che giấu cũng rất sâu.
Thế nào, ngươi cũng đối ngôi vị Hoàng đế có hứng thú?" Điên cuồng trong mắt Thái tử biến mất, dần dần khôi phục bộ dáng bình tĩnh, nhìn Cách Ca trầm trọng nói.
Chiêu châm ngòi ly gián kế đơn giản này cũng không phát huy tác dụng, đám người Nhị hoàng tử cũng không có nhìn về phía tiểu thất, bởi vì chân tướng sự tình bọn họ đều rõ ràng, tiểu thất không đủ năng lực hàng phục Lý Chấn Viễn, người chân chính thuyết phục Lý Chấn Viễn cống hiến mới là tối đáng chú ý.
Cách Ca không nói gì, liền như vậy yên lặng nhìn Thái tử, tựa như đang nhìn vai hề trong tạp kỹ đoàn biểu diễn, thật buồn cười mà cũng thật đáng thương.
Thái tử điện hạ từng không ai bì nổi, khắp nơi khi nhục huynh đệ của mình nay giống chó nhà có tang bị người vây quanh xem diễn, thực đáng buồn!
Ngày sau ta tuyệt đối sẽ không làm cho đồng dạng sự tình phát sinh trên người mình, Cách Ca trong lòng yên lặng thề, chỉ có cường đại mới có thể thủ hộ người mình muốn bảo vệ.
Một hạt giống ở trong lòng Cách Ca chậm rãi gieo xuống, cuối cùng có một ngày sẽ đơm hoa kết trái, hết thảy thiết lập lúc này, người gieo xuống mầm móng kia, hẳn là có thể vui mừng đi.
Trong Ngự thư phòng, Hoàng thượng xuất thần nhìn chậu hoa vừa được gieo mầm nơi góc phòng sáng sủa, đất trong chậu hoa là đất mới phì nhiêu, phía trên vừa được Hoàng thượng tự tay tưới nước, một viên hạt giống lẳng lặng chôn bên dưới.
Có lẽ sang năm, có lẽ năm sau, có lẽ...!Có lẽ hạt giống này sẽ chậm rãi nảy mầm, tổng có một ngày nở hoa kết quả xinh đẹp nhất, nhưng đáng tiếc hắn không có cơ hội thấy.
Như Tuyết, trẫm chỉ có thể làm được như vậy, về sau hết thảy phải dựa vào chính nàng!
Hoàng thượng nhìn chậu hoa toả ra tươi xanh chưa từng có, như chiếu hồi ánh sáng cuối cùng đến người trước khi lìa xa nhân thế.
Trước cửa cung, Thái tử hai mắt đỏ bừng nhìn Lý Chấn Viễn, đối đám người lão nhị cười nói: "Hắn hôm nay có thể bán đứng ta, một ngày kia cũng sẽ không chút lưu tình bán đứng các ngươi, kẻ phản bội chung quy luôn phản bội!"
Lý Chấn Viễn nhìn Thái tử nguyền rủa mình nở nụ cười, kia cười làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo nói không nên lời, hai mắt như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm Thái tử, nếu hai cái thủ vệ ngục tốt đáng thương của Cửu Thành ngục kia lúc này ở đây, sẽ phát hiện ánh mắt này có cỡ nào quen thuộc.
"Hoàng huynh, thúc thủ chịu trói đi! Phụ hoàng có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng!" Nhị hoàng tử nhìn Thái tử cao giọng nói.
"Ha ha ha ~" Thái tử bật cười, không để ý hình tượng cất tiếng cười to.
Hắn đang kéo dài thời gian, hắn đang đợi lão tam, chờ cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.
Hắn cùng lão tam thương lượng quá, nếu hắn không truyền cho lão tam tin tức thành công, lão tam sẽ mang binh khống chế toàn bộ người trong phủ của năm vị hoàng tử còn lại, ngầm bí mật giam giữ những mẫu phi của các hoàng tử này, làm sinh cơ cuối cùng.
Nhưng lão tam vì cái gì bây giờ còn không có tới? Sẽ không phải xảy ra chuyện gì đi? Sẽ không, sẽ không, nhất định là trên đường bị trì hoãn, lão tam rất nhanh sẽ đến đây, phải kiên trì.
"Hoàng huynh cười đủ chưa? Tiếp tục cười nữa sẽ nghẹn chết, dân chúng nếu biết đường đường là Thái tử điện hạ lại chết vì cười sẽ rất thương tâm a!" Lão tứ không chút lưu tình mở miệng đả kích.
"Đúng vậy a ~ Bao nhiêu tiểu nương tử trẻ tuổi mỹ mạo sẽ đau thương mà tự sát, kia thực đáng tiếc ~ các tiểu nương tử trong hoàng thành bổn hoàng tử còn chưa cho tới tay đâu." Lão ngũ đi theo phụ hoạ nói, trong mắt hắn trừ bỏ mỹ nhân chính là mỹ nhân, không có cái gì khác.
Lão lục nhìn Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử vừa nói đến mỹ nhân liền lộ ra bộ dáng háo sắc, mắt không ngừng trợn trắng, cơ khát đến vậy sao?
"Hoàng huynh kéo dài thời gian như vậy, hay là đang đợi người?" Nhị hoàng tử thuận miệng nói.
Thái tử cả người chấn động, không dám nhìn lão nhị, ánh mắt né tránh.
"Tam đệ, hoàng huynh còn luôn chờ ngươi đây, đến đây lâu như vậy, cũng không chào hắn một tiếng, thực vô lễ!" Nhị hoàng tử đối chỗ tiễn thủ trên tường cung cao giọng nói.
Lời Nhị hoàng tử như thiết chùy nặng ngàn cân, hung hăng nện trên đầu Thái tử, đánh nát toàn bộ hy vọng của hắn.
Ngây ngốc xoay người, nhìn phía Nhị hoàng tử đang nhìn, trong bóng đêm xa xa, Tam hoàng tử cắn hạt dưa uống trà, thoả mãn nhìn phía dưới.
"Di ~ Các ngươi như thế nào không tiếp tục, bổn hoàng tử còn không có xem đủ đâu, tiếp tục tiếp tục ~" Tam hoàng tử bất mãn thúc giục nói.
Thái tử điên rồi, thật sự điên rồi, liều mạng lao về phía lão tam, nhưng đáng tiếc bị thị vệ chung quanh hung hăng giữ lấy, vì thế điên cuồng quát: "Vì cái gì? Vì cái gì? Lão tam ngươi vì cái gì muốn phản bội trẫm? Trẫm đối đãi ngươi không tệ, ngươi vì cái gì phải làm như vậy? Trẫm nguyền rủa ngươi không chết tử tế được!"
"Vì cái gì? Ngươi còn có mặt mũi nói vì cái gì? Này hết thảy đều do chính ngươi tạo thành, có thể nói ta hôm nay hoàn toàn là do chính ngươi ban tặng!" Lão tam ném xuống chén trà trong tay, hướng Thái tử hét lớn, trong hai mắt hàm chứa vô tận cừu hận.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, nắm cổ áo Thái tử rống lớn: "Là ngươi đem ta hại thành như vậy, đừng cho là ta không biết, sự tình năm đó là ngươi làm! Ta là đệ đệ của ngươi a ~ Đồng phụ đồng mẫu thân đệ đệ a ~ Ngươi vì cái gì lại làm như vậy? Vì cái gì?"
Lão tam điên cuồng đấm Thái tử, muốn đem toàn bộ oán hận chịu đựng những năm gần đây toàn bộ phát tiết, muốn đem toàn bộ thống khổ nhất nhất trả lại cho đối phương, Thái tử hai mắt vô thần, tùy ý lão tam đánh, không có đánh trả.
Đám người lão nhị thấy thế vội vàng xuống ngựa, đem lão tam còn đang điên cuồng kéo ra, ngăn lại.
Nhìn Thái tử nằm trên đất chỉ còn lại nửa hơi thở, không có ai đồng tình hắn.
Chuyện tình năm đó bọn họ đều rõ ràng, lão tam sở dĩ biến thành như ngày hôm nay, đều do Thái tử hại.
Bọn họ ngày hôm nay biến thành như vậy, cũng hoàn toàn do Thái tử ban tặng.
Rất nhiều năm trước, Tam hoàng tử đồng phụ đồng mẫu với Thái tử được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, mỗi ngày nghĩ hết các loại biện pháp hống Hoàng thượng vui vẻ, dùng các loại tiểu ngoạn ý lấy lòng các phi tần chốn hậu cung, hoạt bát hiếu động, thông minh lanh lợi, càng được Hoàng thượng và các hậu cung tần phi yêu thích.
Lúc ấy Thanh Vũ còn nhỏ, lão tam là người tối được hoan nghênh, Thái tử so ra vẫn kém, Hoàng thượng từng nói đùa, tương lai lão tam trưởng thành liền đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn.
Đáng thương lão tam lúc ấy cũng không hiểu được cái gì là ngôi vị Hoàng đế, chỉ biết phụ hoàng thích là tốt rồi, không nghĩ tới bởi vì vậy mà bị Thái tử mang hận.
Có một ngày, Thái tử vì một chút chuyện nhỏ mà đánh chết một tiểu cung nữ, tiểu cung nữ kia lại là người lão tam thích thật lâu, nhưng vẫn không dám nói cho Thái tử, bởi vì hắn không muốn cướp mất thứ gì của Thái tử ca ca.
Đêm đó, lão tam một mình một người thương tâm vụng trộm uống rượu bị người cường bạo, sau đó bị ném tới giữa một đám thị vệ tiếp tục chịu nhục, một đêm đáng sợ kia, đến nay còn ảnh hưởng lão tam, mỗi đêm luôn gặp ác mộng, thực đáng sợ ác mộng.
Sau đám thị vệ kia tuy rằng đều bị xử tử, nhưng lão Tam không vì vậy mà tốt lên, từ đó về sau tính cách đại biến, không còn hoạt bát đáng yêu như lúc trước, trở nên âm u, bắt đầu thích nam nhân.
Thái y trị liệu đã lâu nhưng vẫn không có cách, phụ hoàng đối hắn cũng thất vọng, mẫu hậu cũng bắt đầu ghét bỏ hắn, nguyên bản hết thảy tốt đẹp mất hết, hắn cái gì cũng không còn.
Toàn bộ thống khổ bị lão tam giấu ở trong lòng, hắn biết chính mình đã không có tương lai, vì thế thực cố gắng phụ tá thân ca ca của mình, thậm chí không tiếc vi phạm chính mình ý nguyện, thay Thái tử làm một ít chuyện tội ác sâu nặng, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, bởi vì đó là ca ca hắn, tất cả những điểu hắn làm đều xứng đáng.
Thẳng đến có một ngày, hắn trong lúc vô ý từ trong miệng Thái tử đang say rượu biết được chân tướng.
Lúc đó hắn cảm thấy bầu trời như sụp đổ, toàn bộ thống khổ cùng cười nhạo trong những năm gần đây trong nháy mắt biến thành vô tận cừu hận, cừu hận tràn ngập tâm lão tam.
Nguyên lai thân ca ca đồng phụ đồng mẫu của mình mới là kẻ đầu sỏ, thân ca ca đối mình hoà ái dễ gần, đối mình tín nhiệm có thêm kia chính là kẻ nhẫn tâm hủy đi hết thảy của mình, làm cho hắn mấy năm qua gắng gượng sống trong thống khổ trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Bắt đầu từ ngày đó, lão tam thề muốn hủy đi hết thảy của Thái tử, hắn nhẫn nhục chịu đựng hết thảy đều là vì hôm nay, vì tiểu cung nữ hắn giấu nơi sâu nhất trong đáy lòng kia, vì nụ cười của nàng.
Các hoàng tử nhìn lão tam, cũng đều nhớ tới chính mình.
Nhị hoàng tử cũng giống các hoàng tử khác, không được sủng, luôn một mình yên lặng làm chuyện của mình, đọc sách một mình, luyện võ một mình, so với Cách Ca càng quái gở.
Thấy đám người lão tứ bị Thái tử khi dễ, sẽ không chút do dự tiến lên giúp đỡ, bởi vì thường xuyên luyện võ, thân thể lão nhị từ nhỏ đã phi thường cường tráng, Thái tử cũng không làm được gì.
Sau lại có một ngày, không được sủng lão nhị ở giáo trường hoàng gia đánh bại tất cả hoàng tử, nhất là đem Thái tử đánh cho hoa rơi nước chảy, trùng hợp Hoàng thượng đi ngang qua thấy được trận này, bắt đầu chậm rãi chú ý đến lão nhị.
Ngày hôm sau Thái tử giả mù sa mưa mời lão nhị cùng ngoạn, lão nhị vốn không tính quan tâm hắn, nhưng là nghĩ lại, có thể nhân cơ hội này thuyết phục Thái tử không nên khi dễ thất đệ bọn họ, vì thế vui vẻ đi đến.
Kết quả, lúc Thái tử hứa sẽ không khi dễ đám người tiểu thất nữa, bị Thái tử một phen đẩy vào trong nước.
Khi đó lão nhị còn không biết bơi, ở trong nước liều mạng kêu to, nhưng Thái tử đứng ở trên bờ cười ha ha, địa phương rơi xuống nước lại rất hẻo lánh, không có cung nữ cùng thái giám đi qua, lão nhị trong tiếng kêu cứu bất lực dần chìm vào đáy nước.
Lúc thái y tuyên bố lão nhị tử vong, lão nhị cư nhiên sống sót một cách kỳ tích, có thể nói là đã bước một chân vào Quỷ môn quan.
Vốn định đem chuyện Thái tử đẩy hắn xuống nước nói cho phụ hoàng, nhưng mẫu phi không cho hắn nói, nói hắn quên đi hết thảy, phải nghĩ là trượt chân rơi xuống nước.
Mẫu phi nói phải nhẫn, nếu không Hoàng hậu cùng Thái tử sẽ không cho mẫu tử bọn họ có ngày lành, nàng không cần yên ổn, nhưng là ngày khác sau khi Thái tử đăng cơ, lão nhị sẽ gặp bất trắc.
Nghe lời mẫu phi, lão nhị nhịn, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không quên chuyện này, vĩnh viễn sẽ không quên cảm giác cận kề cái chết đó, hắn không muốn đứa nhỏ của mình về sau cũng vậy, cho nên hắn quyết định lật đổ Thái tử, chỉ cần Thái tử không làm Hoàng đế, sẽ không còn ai có thể khi dễ hắn.
Tứ hoàng tử lúc nhỏ bị Thái tử khi dễ không ít, mỗi lần Thái tử gặp rắc rối đều là hắn phải chịu tội thay, này cũng không có gì, hắn bắt đầu nghĩ muốn nịnh bợ Thái tử, chờ tương lai Thái tử đăng cơ, hắn cũng hảo hảo làm một cái tiêu dao Vương gia, không cần lo lắng Hoàng thượng nghi kỵ chi tâm.
Nhìn Thái tử khi dễ đám người lão ngũ, hắn cũng không dám hé răng, chỉ có thể ở một bên cầu nguyện mình không bị khi dễ, dần dần bọn lão ngũ cũng khinh thường hắn.
Nhưng hắn trung tâm không thể được đến Thái tử thưởng thức, Thái tử khi dễ xong lão ngũ cùng tiểu thất, dần dần bắt đầu khi dễ hắn, lúc này không có ai giúp hắn, trừ bỏ lão nhị.
Có một lần Thái tử xông vào Ngự thư phòng, đem bên trong làm loạn thất bát tao còn không cẩn thận đánh vỡ bình hoa Hoàng thượng yêu thích nhất, Thái tử vô cùng sợ hãi, trực tiếp ép lão tứ chịu tội thay cho hắn, lão tứ biết sự tình quá lớn, đánh chết không dám nhận.
Thái tử nổi tâm hung ác trực tiếp đánh ngất hắn, chờ lúc hắn tỉnh lại, Thái tử sớm đã không thấy bóng dáng, uất ức đối diện Hoàng thượng đang nổi cơn thịnh nộ.
Ngày đó, hắn bị nhốt trong phòng tối, nhốt thật lâu thật lâu.
Trong phòng một mảnh tối đen, không có thanh âm, không có ánh sáng, không có ấm áp.
Nhưng có một người bồi hắn cùng vượt qua chuỗi ngày hắc ám đó.
Nguyên lai ngày đó lão ngũ nhìn thấy Thái tử lén lút trốn khỏi Ngự thư phòng, nhất thời tò mò liền đi vào, kết quả liền thấy Ngự thư phòng loạn thất bát tao cùng lão tứ té xỉu ở một bên.
Lão ngũ gọi nửa ngày vẫn không thể cứu tỉnh lão tứ, chỉ có thể một mình đem mảnh vỡ của bình hoa giấu đi, vốn định kéo lão tứ đang hôn mê rời đi, kết quả Hoàng thượng xuất hiện, bên người đi theo Thái tử còn đang cười trộm.
Sau ngày đó, lão tứ cùng lão ngũ cảm tình đặc biệt tốt, hắn biết khuất nhục là sai lầm, chỉ có phản kháng mới có thể sống sót.
Ngũ hoàng tử lúc nhỏ cũng thường xuyên bị Thái tử khi dễ, mẫu thân nguyên bản là một cái cung nữ nhỏ bé, trong lúc vô ý được Hoàng thượng sủng hạnh, sinh ra Ngũ hoàng tử.
Mẫu thân trời sinh nhát gan sợ phiền phức, lại không có gia thế gì, hắn do vậy cũng không được sủng.
Nhưng này đó hắn cũng không để ý, bởi vì hắn có một mẫu thân phi thường thương yêu hắn.
Mẫu thân của Ngũ hoàng tử phi thường yêu thương hắn, có đồ ăn ngon gì cũng để dành cho hắn, bị Thái tử khi dễ, mẫu thân cũng sẽ ở một bên rơi lệ an ủi, mẫu tử hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng sau mẫu thân yêu thương hắn cũng bị hại chết, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên đêm đó, nữ nhân độc ác kia, Thái tử khốn kiếp kia.
Mẫu thân chính là vô ý đụng phải Thái tử, chỉ có chút chuyện nhỏ như thế, Hoàng hậu liền bày kế hại chết nàng.
Ngũ hoàng tử kinh hoàng như còn đang ngủ mơ nhìn mẫu thân kêu khóc bị lôi đi, phía sau còn có cái cung nữ cầm búp bê vải bị cắm đầy kim châm đi theo, Hoàng hậu ở một bên cười lạnh.
Từ đó về sau lão ngũ cũng không còn nhìn thấy mẫu thân của hắn, trả thù Hoàng hậu cùng Thái tử chính là động lực duy nhất để hắn sống tiếp.
Vận mệnh Lục hoàng tử tính ra cũng không tệ, bởi vì Hoa phi vì sinh hạ được Thanh Vũ nên được Hoàng thượng sủng ái, hắn cũng được hưởng lây, nhưng là lòng dạ hắn quá hẹp hòi.
Có một ngày, Hoàng thượng vốn định ban cho lão lục một bộ khôi giáp tinh xảo, lão lục cao hứng vô cùng, bộ giáp kia hắn đã ước ao từ lâu, kết quả không biết Thái tử nói cái gì, Hoàng thượng liền thay đổi chủ ý đem khôi giáp thưởng cho Thái tử.
Này chính là chọc tức lão lục, Thái tử rõ ràng không thích khôi giáp kia, lại cố tình cướp của hắn, mỗi lần Thái tử muốn thứ gì, lão lục đều chưa bao giờ có ý muốn cướp.
Còn có vài thứ, rõ ràng Thái tử đã sớm có được, lão lục không có, nhưng là vẫn đoạt, phụ hoàng đem những thứ nguyên bản tính thưởng cho lão lục ban cho Thái tử, lão lục uất ức.
Vì lẽ đó, lão lục ghi hận Thái tử.
Cách Ca nhìn Thái tử nằm dưới đất hai mắt vô thần, thở dài, người kia đoạt đi nữ nhân nàng yêu thương nhất, đánh chết hắn cũng đáng.
- ---****----
Ed: Dài quá ????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook