Khi Thái phi hồi cung được mười lăm ngày, bà đã cho gọi ta đến.

Ta biết rằng Thái phi sắp ra tay rồi.

Thái phi nói với ta, đi nhà bếp cùng cô cô quản sự làm chút điểm tâm, sau đó cùng hoàng thượng dùng bữa. Nếu hắn đồng ý gặp ngươi, hãy nhớ nói với hắn rằng đó là ngươi tự tay làm, ta đã dạy ngươi cách ăn nói sao để dễ khiến người mềm lòng.

Nếu hắn không gặp, hãy đứng trước cửa thư phòng chờ tới khi hắn ra ngoài. Khi hắn bước ra, hãy nói rằng ngươi vẫn luôn đợi. Nếu hắn muốn nếm thử, ngươi chỉ cần tùy tiện kiếm cớ để hắn không thể ăn.

Ta cúi đầu đáp ứng và đi vào bếp.

Chu Thái phi nói nữ nhân gầy là đẹp nhất, bà không bao giờ cho phép ta ăn quá nhiều.

Ta ước chừng hôm nay Triệu Kỳ sẽ không gặp ta, mục đích của Chu Thái phi gần như đã viết lên trên mặt, nhưng không biết tại sao bà ta lại chắc chắn như vậy, cho dù Triệu Kỳ biết mục đích của bà, cũng bằng lòng cưới ta.

Ta quyến rũ đến vậy sao?

Ta chẳng biết mình có quyến rũ đến thế không, nhưng tay nghề của cô cô quản sự rất là quyến rũ, cái này ta biết.

"Chu cô nương đến rồi? Cô muốn ăn gì?"

"Cô cô, Thái phi bảo con làm một ít đồ ăn, kiểu dáng gì không quan trọng, chỉ cần đơn giản, dễ dùng là được."

"Vậy cô nương cùng ta học làm bánh phù dung đi, ngọt mà không ngấy."

Mắt ta ngay lập tức trợn to.

Trong hoàng lăng chỉ có thể ăn uống thanh đạm, sau khi vào cung, mỗi ngày đều ăn cơm với Thái phi nên đã quên mất lần trước nghe nói đến bánh phù dung là khi nào. Có lẽ là lúc còn ở Kim Lăng hoặc có lẽ trong mơ.

Cô cô nói không sai, bánh phù dung ăn ngọt và không ngấy. Ta không giỏi dùng dao nên cắt bánh cong vẹo, những mảnh vụn và nguyên liệu còn sót lại đều được dọn vào bụng của ta.

Ngày hôm đó quả thực là ngày hạnh phúc nhất sau khi ta vào cung.

Ta nheo mắt nghĩ, giá như ngày nào cũng như thế này thì tốt rồi. Tuy nhiên, ta vẫn không dám trì hoãn mệnh lệnh của Thái phi nên bèn cầm một chiếc hộp nhỏ xinh xắn đi tới thư phòng.

"Chu cô nương đến rồi, cô tới có việc gì sao?"

Ta nhìn Lý công công trước mặt, cảm thấy hắn ta hơi gầy. Hắn có chiều cao tương đương với ca ca, nhưng cân nặng chỉ bằng một nửa.

“Ta mang đồ ăn tới đây. Bệ hạ có bận không?”

“Hồi cô nương, bệ hạ mỗi buổi chiều đều bận rộn trong thư phòng, chỉ sợ hôm nay không thể gặp được cô nương rồi.”

Ta đã sớm đoán được kết quả nên cũng không cảm thấy tức giận. Ta nói với hắn: “ Vậy công công tiếp tục làm việc. Ta sẽ đứng ngoài một lát”.

Ta nhìn vào sân sau của thư phòng. Nó thật đẹp. Nhà ta ở Kim Lăng có đầy những cây cầu nhỏ với dòng suối uốn lượn, cây cối trước nhà cũng là những cây thấp bé. Ta chưa bao giờ nhìn thấy cây nào hùng vĩ đến thế.

Ta chọn cho mình một nơi có ánh nắng chiếu vào.

Lăng tẩm lạnh lẽo âm u hiếm thấy được nắng đẹp như vậy, lại không có Thái phi bên cạnh, đây quả là một ngày tươi đẹp của ta.

Ta cười thầm trong khi phơi nắng. Thật tuyệt vời. Có lẽ một thời gian nữa ta sẽ được gặp phụ mẫu, các huynh muội. Họ chắc chắn sẽ khen ngợi ta đã cao lớn hơn rồi.

Lý công công cũng không nói dối, buổi chiều bệ hạ thật sự bận rộn.

Dù đứng cả buổi chiều nhưng ta rất vui vẻ.

Mặt trời chiếu đến đâu, ta di chuyển theo đến đó. Đến nửa buổi chiều, ta còn thay đổi góc độ để cơ thể tắm nắng đều hơn, nếu không sẽ rất khó chịu.

Sau này, Triệu Kỳ nói với ta rằng hắn đã nhìn thấy từ khi ta chọn xong chỗ đứng. Hắn cũng nhìn thấy ta chuyển động theo mặt trời, giống như một chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị.

Ta cũng không có không vui khi nghe vậy, nghĩ đến việc mình vừa đứng vừa phơi nắng, ta cũng thầm cười thành tiếng. Không giống như một chiếc đồng hồ, mà giống như một kẻ ngốc.

Tất nhiên, đây là chuyện sau này.

Khi mặt trời sắp lặn, Triệu Kỳ bước ra.

"Tham kiến hoàng thượng." Ta vừa chào vừa ngước nhìn hắn.

Hắn thực sự rất cao, cao như nhị ca ca của ta. Hắn không phong lưu lãng tử như nhị ca, dường như vừa sinh ra đã có khí chất tôn quý vậy.

"Miễn lễ. Không bồi bên Thái phi, ngươi đến đây làm gì?"

Ta phát hiện giọng nói của hắn cũng rất dễ nghe, khiến lòng người cảm thấy ngứa ngáy.

"Ta đến đây làm gì? Ta đến để tắm nắng." Ta tự nhủ, đương nhiên không bao giờ dám nói ra.

"Tới mang chút đồ ăn đến cho bệ hạ. Thần rảnh rỗi không có việc gì làm nên học cách nấu từ cô cô trong nhà bếp."

Thực ra, Triệu Kỳ cũng không biết tại sao Thái phi lại chắc chắn như vậy, mặc dù biết mình hiểu rõ mục đích của bà ta, lại vẫn cho rằng mình sẽ lấy nữ tử này, nói cách khác, không những lấy, mà còn trao tâm cho cô gái này.

Sau khi nghe những lời này từ người trước mặt, hắn đã hiểu ra rồi. Một nữ tử như vậy, sẽ không có ai không thích.

Không chỉ là loài chim hoàng yến đẹp nhất mà còn có thể hát những bài hát hay nhất.

Hắn nghe đến câu cuối cùng của tiểu cô nương “Học nấu ăn từ cô cô trong nhà bếp” chứa đựng một cảm xúc hoàn toàn khác với câu trước.

Chắc hẳn tiểu cô nương lúc đó vui mừng lắm, như thể mọi người có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn trước sau, ngốc nghếch đáng yêu của cô vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương