Nam Sơn Ca - Cappuccinoky
-
Chương 17
Ngày 6 tháng 5, ngày mà Khâm thiên giám tính toán đã tới.
Hôm đó ta bị đánh thức rất sớm, khoác lên mình bộ đồ cưới mà các ma ma đã bắt tay may từ trước.
Hỉ nương (người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa) chải tóc cho ta, còn mẫu thân đứng ở phía sau.
Trong khi chải tóc, hỉ nương còn nói những lời cát tường, khiến ta rất vui.
Phụ thân cùng mẫu thân vẫn có chút thương tâm, mặc dù ta đã nói với họ kế hoạch của Triệu Kỳ ngay khi họ đến nơi.
Sau đó, ta ngồi lên kiệu hoa.
Hôm nay là lễ thành hôn của hoàng thượng, người dân trong kinh thành cũng rộn ràng chung vui.
Ta ngồi trên kiệu, cũng bị nhiễm không khí náo nhiệt mà vui lây. Chiếc kiệu thuận lợi đến trước cung điện.
Mấy ngày trước, Triệu Kỳ đưa tin cho Thẩm tướng, Thẩm tướng đưa qua cho Thẩm tỷ tỷ, tỷ ấy chuyển lại với ta rằng hắn đã chọn chữ Thấm. Vì vậy, kể từ bây giờ, trong một thời gian ngắn, ta sẽ được gọi là Thấm phi.
Ta an an tĩnh tĩnh ngồi trên kiệu, việc duy nhất còn lại là chờ đợi.
Cung nữ tỷ tỷ hồi trước theo hầu ta cũng ở đây. Nàng ấy giúp ta tháo phượng quan nặng trịch trên đầu xuống. Nàng còn mang cho ta bánh phù dung, ăn rất ngon.
Nhìn từng người đến nâng cốc chúc mừng trước mặt mình, Triệu Kỳ cảm thấy hơi đau đầu. Nếu như thật sự muốn chúc hắn tân hôn hạnh phúc, ngay bây giờ hãy thả hắn trở về.
Khi người được đón vào, hắn liếc nhìn một cái, so với cảnh mỗi ngày hắn tưởng tượng ra còn đẹp hơn nhiều.
Triệu Kỳ phát hiện ra rằng các quân thần của mình có thể nói rất nhiều lời hay ý đẹp, ví như cầm sắt hòa minh, hoặc là nghi thất nghi gia.
Các võ tướng thì không biết nói những lời lẽ uyển chuyển, bọn họ chúc toàn những câu như sớm sinh quý tử, con đàn cháu đống, cũng khiến người nghe vui vẻ.
Hắn cảm thấy cần thưởng cho các văn thần võ tưởng này thêm vài phần bổng lộc.
Lễ thành hôn của đế vương là một việc rất phức tạp nên Triệu Kỳ đã mời Thẩm tỷ đến giúp đỡ.
Khi màn đêm buông xuống, ước chừng mọi chuyện phía trước sắp kết thúc nên Thẩm tỷ tỷ đã rời đi.
Một lúc sau, ta thấy Triệu Kỳ tới.
Hắn mỉm cười, siết lấy cánh tay ta, hỏi: “Có mệt hay không?”
Ta gật đầu: “Có hơi mệt.”
Hắn mỉm cười: “Nếu nàng mệt mỏi như vậy thì làm một lần thôi.”
Ta thuận theo lời hắn, gật đầu nói, "Ừm, chỉ có một lần này thôi mà."
Nói xong ta mới nhận ra Triệu Kỳ lại đào một cái hố để ta nhảy vào.
Sau đó, chúng ta uống rượu Hợp cẩn, hơi cay cay.
Ta biết Triệu Kỳ đang lo lắng điều gì.
Ta và Triệu Kỳ đến với nhau vì lợi ích chung. Trong mắt người ngoài, việc hắn lấy ta là lẽ dĩ nhiên.
Và vì hắn đã có địa vị cao nên chắc chắn hắn sẽ lo lắng về việc ta có thực sự nguyện ý lấy hắn hay không.
Không liên quan gì đến thái phi, không liên quan đến ngai vàng, cũng không liên quan gì đến Chu gia.
Ta chậm rãi kéo cánh tay Triệu Kỳ, nói với hắn:
“Nhược Nhược lúc nhỏ đã từng oán trách, nhưng chỉ một chút thôi. Oán trách phụ mẫu, tại sao không phản kháng tổ phụ một chút? Trách tổ phụ, tại sao không đối với một Chu gia sống ở phương xa kia phản kháng một chút?”
Ta chậm rãi tựa vào trong ngực Triệu Kỳ, nói tiếp: “Sau này ta cũng tự trách mình, tại sao bản thân không chống cự lại thái phi? Nhưng khi lớn lên, ta hiểu ra, đây đều là những chuyện ta không thể khống chế được. Nhưng sau này, Nhược Nhược phát hiện ra rằng có người vì Nhược Nhược, ở một tình thế thân bất do kỷ, vẫn cứ đấu tranh."
Ta nhìn hắn, vui vẻ nói: "Vì vậy Triệu Kỳ, Nhược Nhược rất vui vì đã được gặp chàng. Nhược Nhược, thích chàng."
Ta cảm thấy Triệu Kỳ khẽ thở dài.
"Tại sao chàng lại thở dài?"
"Bởi vì ta không có cách nào với nàng, một chút cũng không có."
Sau đó chúng ta trò chuyện rất nhiều, đều những chuyện vui vẻ.
Triệu Kỳ hiện tại không có ý định có con với ta. Hắn nói ta còn quá nhỏ, không tốt cho thân thể.
Và với giọng điệu hơi hối lỗi, hắn nói với ta rằng vì hắn đã quyết định đem thiên hạ cho Cung vương nên việc có một đứa con trước khi rời đi sẽ khiến tình hình có chút khó xử.
Ta gật đầu, nghĩ rằng việc này cũng có lý.
Sau đó, ta phát hiện ra rằng bản thân không hề lạ giường.
Ta có thể an giấc trong vòng tay của Triệu Kỳ.
—
Trăng về đêm rất tròn và sáng, đèn lồng đỏ được treo khắp nơi trong cung.
Trên đường trở về, Thẩm Tinh Di chú ý tới Thế tử của Bình Tây hầu.
Nàng luôn có cảm giác rằng hôm nay hình như có ai đó cứ nhìn vào mình.
Nàng quay sang chào hỏi Thế tử, dò hỏi: "Thế tử đang nhìn thần nữ sao? Ngài có chuyện gì muốn giao phó..."
Thẩm Tinh Di chưa kịp nói ra từ “gia phụ” thì đã bị người trước mặt cắt ngang.
Hắn nói: “Thẩm cô nương, xin hỏi sau này ta có thể quang minh chính đại nhìn nàng được không?”
Thẩm Tinh Di cảm thấy bộ dáng của Thế tử có chút buồn cười, liền cười hỏi: “Tại sao?”
Thế tử gãi đầu có chút xấu hổ đáp: "Ta cũng không biết tại sao. Chỉ là đi đến đâu, ta đều trước tiên muốn xem ở đó có nàng hay không."
Hôm đó ta bị đánh thức rất sớm, khoác lên mình bộ đồ cưới mà các ma ma đã bắt tay may từ trước.
Hỉ nương (người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa) chải tóc cho ta, còn mẫu thân đứng ở phía sau.
Trong khi chải tóc, hỉ nương còn nói những lời cát tường, khiến ta rất vui.
Phụ thân cùng mẫu thân vẫn có chút thương tâm, mặc dù ta đã nói với họ kế hoạch của Triệu Kỳ ngay khi họ đến nơi.
Sau đó, ta ngồi lên kiệu hoa.
Hôm nay là lễ thành hôn của hoàng thượng, người dân trong kinh thành cũng rộn ràng chung vui.
Ta ngồi trên kiệu, cũng bị nhiễm không khí náo nhiệt mà vui lây. Chiếc kiệu thuận lợi đến trước cung điện.
Mấy ngày trước, Triệu Kỳ đưa tin cho Thẩm tướng, Thẩm tướng đưa qua cho Thẩm tỷ tỷ, tỷ ấy chuyển lại với ta rằng hắn đã chọn chữ Thấm. Vì vậy, kể từ bây giờ, trong một thời gian ngắn, ta sẽ được gọi là Thấm phi.
Ta an an tĩnh tĩnh ngồi trên kiệu, việc duy nhất còn lại là chờ đợi.
Cung nữ tỷ tỷ hồi trước theo hầu ta cũng ở đây. Nàng ấy giúp ta tháo phượng quan nặng trịch trên đầu xuống. Nàng còn mang cho ta bánh phù dung, ăn rất ngon.
Nhìn từng người đến nâng cốc chúc mừng trước mặt mình, Triệu Kỳ cảm thấy hơi đau đầu. Nếu như thật sự muốn chúc hắn tân hôn hạnh phúc, ngay bây giờ hãy thả hắn trở về.
Khi người được đón vào, hắn liếc nhìn một cái, so với cảnh mỗi ngày hắn tưởng tượng ra còn đẹp hơn nhiều.
Triệu Kỳ phát hiện ra rằng các quân thần của mình có thể nói rất nhiều lời hay ý đẹp, ví như cầm sắt hòa minh, hoặc là nghi thất nghi gia.
Các võ tướng thì không biết nói những lời lẽ uyển chuyển, bọn họ chúc toàn những câu như sớm sinh quý tử, con đàn cháu đống, cũng khiến người nghe vui vẻ.
Hắn cảm thấy cần thưởng cho các văn thần võ tưởng này thêm vài phần bổng lộc.
Lễ thành hôn của đế vương là một việc rất phức tạp nên Triệu Kỳ đã mời Thẩm tỷ đến giúp đỡ.
Khi màn đêm buông xuống, ước chừng mọi chuyện phía trước sắp kết thúc nên Thẩm tỷ tỷ đã rời đi.
Một lúc sau, ta thấy Triệu Kỳ tới.
Hắn mỉm cười, siết lấy cánh tay ta, hỏi: “Có mệt hay không?”
Ta gật đầu: “Có hơi mệt.”
Hắn mỉm cười: “Nếu nàng mệt mỏi như vậy thì làm một lần thôi.”
Ta thuận theo lời hắn, gật đầu nói, "Ừm, chỉ có một lần này thôi mà."
Nói xong ta mới nhận ra Triệu Kỳ lại đào một cái hố để ta nhảy vào.
Sau đó, chúng ta uống rượu Hợp cẩn, hơi cay cay.
Ta biết Triệu Kỳ đang lo lắng điều gì.
Ta và Triệu Kỳ đến với nhau vì lợi ích chung. Trong mắt người ngoài, việc hắn lấy ta là lẽ dĩ nhiên.
Và vì hắn đã có địa vị cao nên chắc chắn hắn sẽ lo lắng về việc ta có thực sự nguyện ý lấy hắn hay không.
Không liên quan gì đến thái phi, không liên quan đến ngai vàng, cũng không liên quan gì đến Chu gia.
Ta chậm rãi kéo cánh tay Triệu Kỳ, nói với hắn:
“Nhược Nhược lúc nhỏ đã từng oán trách, nhưng chỉ một chút thôi. Oán trách phụ mẫu, tại sao không phản kháng tổ phụ một chút? Trách tổ phụ, tại sao không đối với một Chu gia sống ở phương xa kia phản kháng một chút?”
Ta chậm rãi tựa vào trong ngực Triệu Kỳ, nói tiếp: “Sau này ta cũng tự trách mình, tại sao bản thân không chống cự lại thái phi? Nhưng khi lớn lên, ta hiểu ra, đây đều là những chuyện ta không thể khống chế được. Nhưng sau này, Nhược Nhược phát hiện ra rằng có người vì Nhược Nhược, ở một tình thế thân bất do kỷ, vẫn cứ đấu tranh."
Ta nhìn hắn, vui vẻ nói: "Vì vậy Triệu Kỳ, Nhược Nhược rất vui vì đã được gặp chàng. Nhược Nhược, thích chàng."
Ta cảm thấy Triệu Kỳ khẽ thở dài.
"Tại sao chàng lại thở dài?"
"Bởi vì ta không có cách nào với nàng, một chút cũng không có."
Sau đó chúng ta trò chuyện rất nhiều, đều những chuyện vui vẻ.
Triệu Kỳ hiện tại không có ý định có con với ta. Hắn nói ta còn quá nhỏ, không tốt cho thân thể.
Và với giọng điệu hơi hối lỗi, hắn nói với ta rằng vì hắn đã quyết định đem thiên hạ cho Cung vương nên việc có một đứa con trước khi rời đi sẽ khiến tình hình có chút khó xử.
Ta gật đầu, nghĩ rằng việc này cũng có lý.
Sau đó, ta phát hiện ra rằng bản thân không hề lạ giường.
Ta có thể an giấc trong vòng tay của Triệu Kỳ.
—
Trăng về đêm rất tròn và sáng, đèn lồng đỏ được treo khắp nơi trong cung.
Trên đường trở về, Thẩm Tinh Di chú ý tới Thế tử của Bình Tây hầu.
Nàng luôn có cảm giác rằng hôm nay hình như có ai đó cứ nhìn vào mình.
Nàng quay sang chào hỏi Thế tử, dò hỏi: "Thế tử đang nhìn thần nữ sao? Ngài có chuyện gì muốn giao phó..."
Thẩm Tinh Di chưa kịp nói ra từ “gia phụ” thì đã bị người trước mặt cắt ngang.
Hắn nói: “Thẩm cô nương, xin hỏi sau này ta có thể quang minh chính đại nhìn nàng được không?”
Thẩm Tinh Di cảm thấy bộ dáng của Thế tử có chút buồn cười, liền cười hỏi: “Tại sao?”
Thế tử gãi đầu có chút xấu hổ đáp: "Ta cũng không biết tại sao. Chỉ là đi đến đâu, ta đều trước tiên muốn xem ở đó có nàng hay không."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook