Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký
-
Chương 67
Tôi đang ngủ, mơ về một giấc mơ tuyệt đẹp.
Đẹp thế nào nhĩ? Chưa kịp định hình xem là thế nào thì có cảm giác như mình sắp bị lật khỏi giường:
"Dậy đi, con không định làm cô dâu luôn sao?" Giọng của mẹ truyền vào tai tôi, nhận ra mẹ đang lay vai tôi.
Ôi đáng ghét, hai mí mắt tôi sắp dính lại với nhau nữa rồi, tôi gượng mở mắt ra ngồi dậy, gương mặt vô cùng đờ đẫn.
"Mẹ!" Giọng tôi nhừa nhựa kéo dài, sẵn tiện liếc mắt lên nhìn đồng hồ "4h sáng", mắt trợn tròn:
"Mẹ! Mới 4h sáng, gọi dậy sớm quá đó" Tôi nhăn nhó
"Còn nói, cô dâu phải dậy sớm chuẩn bị, ai như con, mẹ mà không kêu thì chắc 9h sáng vẫn còn nằm ung dung "nướng thịt hun khói" " mẹ hằn học
Sau đó bà lôi hai tay tôi đứng dậy rồi đẩy tôi vào nhà vệ sinh.
"Con không muốn lấy chồng!" Tôi réo lên, cuối cùng chỉ nghe tiếng "rầm" của cánh cửa nhà tắm đóng lại.
Bên dưới các cậu, các dì, các mợ, các thiếm lẫn anh chị em họ cô chú bác đã có mặt đầy đủ trong ngày trọng đại của tôi.
Ai nấy với gương mặt rạng ngời trông về hướng tôi bước ra, trên người là bộ áo dài màu đỏ được thêu phượng lắp lánh kim tuyến, đầu tóc được thợ làm tóc làm khá công phu, hẳn phải mất nửa chai keo mới được kiểu tóc đẹp như thế này.
Tôi không hề lấy nỗi được một niềm háo hức hay cái gì đó đại loại vậy.
Hiện hữu trong tinh thần của tôi hiện giờ chỉ có nóng bức do phải mặc chiếc áo dài bó sát, đầu tóc nặng trịch cộng thêm chiếc mấn áo dài nặng hàng ký lô.
Nhưng thấy mọi người hào hứng như vậy tôi cũng không muốn dập tắt cái hào hứng đó trong họ, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi, nhưng hình như chỉ có miệng là hoạt động, toàn bộ cơ mặt tôi thì cứng đờ, nhưng dù sao cũng đánh lừa được họ.
Bên ngoài nhà trai đã mang lễ vật sang đầy đủ, các "trưởng lão", những người thuộc vai vế lớn nhất trong dòng họ ( ông, bà, anh chị em của ông bà) mới được quyền ngồi bên trong để trực tiếp xem nghi thức làm lễ, kế đến là phụ mẫu hai họ.
Tiếp đến sẽ cử một người được tin cậy nhất đứng lên làm chủ hôn.
Còn lại tất cả mọi người sẽ ở ngoài uống nước tán gẫu với nhau.
Hôm nay Quốc Anh khác hẳn mọi ngày, dĩ nhiên, trên người anh ta là một bộ áo dài nam trông rất nam tính (đây là mẫu áo dài cách tân của thời này, không còn cái kiểu vải với cái hoa văn tròn tròn như thời trước nữa), đội trên đầu là chiếc mấn nhưng có vành nhỏ hơn của tôi, áo của anh ta cũng màu đỏ thêu rồng lắp lánh, tà dài hơn gối một chút.
Khi bắt đầu làm lễ, tôi không tưởng tượng được phải đứng gần một giờ đồng hồ, nào là nghe các "trưởng lão" căn dặn, nói chung chỉ loay hoay về chuyện làm dâu rồi gì gì đó.
Sau đó châm trà, rồi sau đó hàng loạt mớ lộn xộn khác.
Cuối cùng là màn cô dâu chú rễ trao nhẫn cho nhau.
Không thể tin được, mặt Quốc Anh hớn hở như hoa mùa xuân, trong khi anh ta đeo hoa tai cho tôi, tôi khe khẽ hỏi:
"Anh thức từ mấy giờ vậy?"
"Anh không hề ngủ" Anh ta thản nhiên
"Hả?" Tôi trợn mắt, cơ họng cứng đờ
"Đồ ngốc, đừng tỏ ra nét mặt như vậy, đang có rất nhiều người nhìn mình đấy. Thực ra vui quá nên anh chẳng ngủ được." Đeo hoa tai xong, anh ta nhìn tôi mỉm cười.
Còn tôi chỉ biết đờ mặt ra mà không nói được gì.
5h chiều, buổi tiệc cưới linh đình của chúng tôi bắt đầu tại nhà hàng SOPHIE sang trọng, với quy mô hàng trăm bàn tiệc, tính ra còn "một số" vị khách của ba tôi lẫn bên gia đình Quốc Anh bận nên không đi được, bằng không thì cả con ruồi cũng khó chui lọt.
Đúng như theo Quốc Anh hứa, anh ta chẳng ngần ngại đưa bức ảnh cưới hôm đó lên màn hình lớn, với cái môi xinh xinh được tô đỏ của anh ta chu lên đầy "phát khiếp", còn tôi trong vai một chú rễ lịch lãm đứng ôm vai "cô dâu".
Tôi cứ tưởng mặt anh ta sẽ hầm hầm vì khó chịu lẫn đỏ lên vì ngại ngùng! Ồ không! Ngược lại, cười tít mắt!
Các vị khách mời được một phen cười ra trò, tất cả đều chung một ý kiến là cô dâu và chú rễ rất vui tính.
Tính ra tôi còn phải giật mình trước cái "ý tưởng" hôm đó của mình, thực ra chỉ là ý nghĩ đùa với Quốc Anh thôi, nhưng không ngờ lại hay ho như vậy.
"Anh đã nói rồi, nếu không yêu em nhiều như vậy, anh đã không sợ xấu hổ mà đồng ý chụp với em, còn bị em kéo hùa theo đem bức ảnh này lên"
Anh ta vừa nắm lấy tay tôi đứng trên sân khấu, mặc cho người dẫn chương trình đang huyên thuyên cái bài thuyết trình bất tận của anh ta.
"Gião biện" Tôi nghiếng răng khe khẽ lại
Mơ hồ cảm thấy anh ta cười, tôi quay phắt sang, đúng vậy, anh ta cười như một thằng ngốc vậy, tôi mắn mà con cười được, đúng là khiến tôi vô cùng khâm phục.
"Hôm nay em đẹp lắm đấy" Anh ta ghé vào tai tôi
"Em biết, anh cũng xinh chẳng kém" Tôi cười lại với anh ta
Sau cả buổi tiệc đó chúng tôi phải đi hết bàn này đến bàn kia tiếp khách, cũng không tránh khỏi bị khách mời "ép" uống bia.
Đến khi tàn tiệc và bắt đầu đếm lại "lợi nhuận" từ các vị khách mời hôm nay, đúng là những vị khách của ba mẹ tôi, lẫn bên họ nhà trai đi vô cùng sọp.
Tôi tự dưng có một ý nghĩ quái đảng: có khi nào mọi người tổ chức đám cưới cũng chỉ để nhận món hời ngày hôm nay không nhĩ?
Sở dĩ tôi có thể suy nghĩ ra được cái sự ấu trĩ ấy chỉ vì tôi quá rãnh rõi, quá nghi ngờ sự chân thật mà tôi nhìn thấy.
Dĩ nhiên đám cưới xong tôi phải trở về nhà trai và bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Với cái đầu ê ẩm vì hàng mấy ly bia đã trút xuống dạ dày, may mắn là Quốc Anh đã "đỡ" giúp tôi không ít ly.
Tôi phải loay hoay trong nhà tắm cả tiếng đồng hồ để gọi sạch cái mớ "keo siêu dính" trên tóc của mình, thật là phiền toái, tôi thậm chí đã nghĩ rằng nên ra tiệm cắt phăng cho xong, để tóc dài tính ra có nhiều bất tiện hơn là chỉ duy nhất một lý do: làm đẹp.
Đến nỗi Quốc Anh phải gõ cửa liên hồi vì sợ tôi ngất trong nhà tắm, đúng là anh ta lo quá xa cho tôi, tôi bước ra nhà tắm với cái áo choàng tắm quấn quanh người, trên đầu búi khăn như người ả rập.
Quốc Anh trợn mắt:
"Em định nhát ma anh à?"
"Gì chứ? Anh dám nói vợ anh như vậy à?" Tôi nhướn mày
Tôi vẫn nghe đâu đó nồng nặc mùi bia, trông ra thì mặt Quốc Anh hơi ửng đỏ, mắt đã lộ ra của một kẻ ngốc rồi.
"Để em pha chút trà đậm cho anh, giờ thì uống nước nhiều vào, không là sẽ hại đến thận và gan đó " Nói rồi tôi vội đi xuống nhà.
À mà khoang đã, đây là nhà riêng của chúng tôi, hẳn là Quốc Anh biết rõ cái tính ương bướng của tôi nên rất sợ xung đột "Mẹ chồng nàng dâu" cho nên sáng mai mới đưa tôi về thăm gia đình ba mẹ chồng.
Khi pha trà xong, trên khây một ly trà đậm hun hút khói đưa lên, tôi cẩn thận cầm nắm cửa kéo mở ra rồi đóng nhẹ nhàng lại.
Trước mắt nhìn thấy đã khiến tôi xém chút làm đổ ly trà trên khây, Quốc Anh trên người độc nhất một chiếc khăn tắm trắng quấn ở thân dưới vừa bước ra khỏi nhà tắm.
Đột nhiên tim tôi lại đập rộn lên khó hiểu, thật xấu hổ! Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh này bao giờ ngoài trên phim, chỉ là phim thôi nhá, không có từ gì phía sau đâu.
Nếu cứ thế này ly trà chưa đến tay Quốc Anh thì nó đã nằm thê thảm dưới gạch với hàng mớ mảnh vỡ lẫn nước trà.
Tôi khe khẽ đưa tay lên che tầm nhìn từ bên Quốc Anh, đặt nhẹ khay trà xuống cái bàn nhỏ đặt ở đầu giường. Đặt xuống, tôi ngồi phịch xuống một cái khiến chiếc giường nệm êm êm nảy lên, ngước lên thì đã thấy tấm hình cưới của chúng tôi, y như ban nãy ở nhà hàng, giờ thì mới nhận ra nó đã nằm ở đó.
Trong Quốc Anh vừa đáng yêu lại như trẻ con, khác xa Quốc Anh "nham nhỡ" thường ngày... của tôi.
Đột nhiên lý trí len lõi vào óc tôi khiến tôi phải bừng tỉnh, nhận ra "đêm nay", tức thì tay chân đã quấn quýt run run không kiểm soát được.
"À, em... em để ly trà ở đây, tí nữa nguội rồi anh hãy uống" Tôi quay sang, Quốc Anh đang lấy mu bàn tay ấn ấn thái dương, hẳn anh ta đang rất nhứt đầu.
Bỏ qua sự ngượng ngùng, tôi đi đến xem tình hình anh ta thế nào, tôi đưa hai tay ấn ấn hai bên thái dương giúp Quốc Anh.
"Anh không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là lâu rồi anh không uống nhiều như vậy, cho nên..."
Tôi nhếch miệng cười:
"Gì chứ! Không biết lâu rồi của anh là mấy ngày? Mấy tháng đây"
"Cũng khoảng một năm"
Tay đang giúp anh ta xoa dịu bên thái dương của tôi khững lại đôi chút:
"Nhưng giám đốc như anh, uống rượu bia là bình thường thôi mà!"
"Anh không thích, chỉ là bất đắc dĩ thì anh có uống 1 hay 2 ly thôi" Anh ta nói với vẻ điềm tĩnh, chắc cũng chẳng có gì gọi là... háo hức. Hẳn hôm nay anh ta sẽ ngủ ngay khi có thể.
"Em thấy lạ đấy, đàn ông ai cũng thích những thứ đó, không gái gú thì cũng rượu bia, hẳn anh không phải đàn ông!" Tôi cười trêu ghẹo
"Có là đàn ông hay không thì lát nữa em sẽ biết" Anh ta cười nham hiểm nhìn tôi, tôi khựng lại, toàn thanh buốt lạnh.
Tôi liền bỏ tay ra ngồi xuống bên cạnh, vốn dĩ tôi đang cố điều chỉnh lại huyết mạch trong cơ thể mình, tim cứ dồn dập trong lòng ngực, e rằng Quốc Anh ngồi bên cạnh cũng có thể cảm nhận được.
Tôi muốn tìm một lý do nào đó để bắt lời với Quốc Anh nhưng không hiểu sao những câu hỏi đã chùn mất khỏi đầu của tôi:
"Nhưng mà em..."
"Em sợ sao?" Quốc Anh quay sang nhìn tôi, trong phòng như đã bật máy lạnh rồi thì phải, sao tôi lạnh đến thế nhĩ?
Tôi chỉ biết cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Quốc Anh.
Mắt tôi có thể nhìn rõ cơ thể vạm vỡ rắn chắc của anh ta.
Chẳng hiểu sao tôi căng thẳng, lo lắng đến độ toàn thân bất động, không cười được, khóc cũng không xong.
Đột nhiên Quốc Anh ôm lấy tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể anh ta, mùi bia thoang thoảng đâu đó xung quanh hoà quyện với mùi dầu gội đầu.
"Sao em lạnh vậy?" Quốc Anh hỏi, hơi lo lắng. Tay anh ta vuốt lấy mái tóc đã gần như khô hết của tôi.
"Tại em vừa tắm xong mà" Tôi có gắng thốt ra cho tròn câu, giọng nói tôi cứ run bần bật. Tôi chỉ mới 19 tuổi, nếu trừ đi hai năm hôn mê trên giường bệnh, tính ra tôi chỉ mới 17 tuổi thôi.
Đột nhiên tôi thấy eo mình được nới lỏng, dây buộc eo của chiếc áo đã bị Quốc Anh tháo ra nhanh chóng, tức thời đã đẩy tôi ngã xuống giường, hai bên viền áo đã xổ ra trước mặt Quốc Anh.
Anh ta hôn lấy tôi rất nhẹ nhàng không cuồng nhiệt, bởi lẽ tôi đang căng thẳng và run bần bật, hẳn anh ta cũng không muốn làm tôi hoảng sợ.
Cái cảm giác này, như tôi đã từng trãi qua, tôi cảm thấy nó vô cùng quen thuộc như mình đã trãi qua, sự đau đớn nhưng không phải gọi là quá đau đớn, như một lẽ đương nhiên, những thứ cảm xúc lên xuống dồn dập mất đi sự kiểm soát của lý trí.
Đầu óc tôi mê man, đột nhiên hiện lên cái tên "Thiệu Anh" rồi tắt ngấm vào màn đêm, đến sáng hôm sau cũng không rõ mình đã mơ thấy cái tên đó.
Đẹp thế nào nhĩ? Chưa kịp định hình xem là thế nào thì có cảm giác như mình sắp bị lật khỏi giường:
"Dậy đi, con không định làm cô dâu luôn sao?" Giọng của mẹ truyền vào tai tôi, nhận ra mẹ đang lay vai tôi.
Ôi đáng ghét, hai mí mắt tôi sắp dính lại với nhau nữa rồi, tôi gượng mở mắt ra ngồi dậy, gương mặt vô cùng đờ đẫn.
"Mẹ!" Giọng tôi nhừa nhựa kéo dài, sẵn tiện liếc mắt lên nhìn đồng hồ "4h sáng", mắt trợn tròn:
"Mẹ! Mới 4h sáng, gọi dậy sớm quá đó" Tôi nhăn nhó
"Còn nói, cô dâu phải dậy sớm chuẩn bị, ai như con, mẹ mà không kêu thì chắc 9h sáng vẫn còn nằm ung dung "nướng thịt hun khói" " mẹ hằn học
Sau đó bà lôi hai tay tôi đứng dậy rồi đẩy tôi vào nhà vệ sinh.
"Con không muốn lấy chồng!" Tôi réo lên, cuối cùng chỉ nghe tiếng "rầm" của cánh cửa nhà tắm đóng lại.
Bên dưới các cậu, các dì, các mợ, các thiếm lẫn anh chị em họ cô chú bác đã có mặt đầy đủ trong ngày trọng đại của tôi.
Ai nấy với gương mặt rạng ngời trông về hướng tôi bước ra, trên người là bộ áo dài màu đỏ được thêu phượng lắp lánh kim tuyến, đầu tóc được thợ làm tóc làm khá công phu, hẳn phải mất nửa chai keo mới được kiểu tóc đẹp như thế này.
Tôi không hề lấy nỗi được một niềm háo hức hay cái gì đó đại loại vậy.
Hiện hữu trong tinh thần của tôi hiện giờ chỉ có nóng bức do phải mặc chiếc áo dài bó sát, đầu tóc nặng trịch cộng thêm chiếc mấn áo dài nặng hàng ký lô.
Nhưng thấy mọi người hào hứng như vậy tôi cũng không muốn dập tắt cái hào hứng đó trong họ, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi, nhưng hình như chỉ có miệng là hoạt động, toàn bộ cơ mặt tôi thì cứng đờ, nhưng dù sao cũng đánh lừa được họ.
Bên ngoài nhà trai đã mang lễ vật sang đầy đủ, các "trưởng lão", những người thuộc vai vế lớn nhất trong dòng họ ( ông, bà, anh chị em của ông bà) mới được quyền ngồi bên trong để trực tiếp xem nghi thức làm lễ, kế đến là phụ mẫu hai họ.
Tiếp đến sẽ cử một người được tin cậy nhất đứng lên làm chủ hôn.
Còn lại tất cả mọi người sẽ ở ngoài uống nước tán gẫu với nhau.
Hôm nay Quốc Anh khác hẳn mọi ngày, dĩ nhiên, trên người anh ta là một bộ áo dài nam trông rất nam tính (đây là mẫu áo dài cách tân của thời này, không còn cái kiểu vải với cái hoa văn tròn tròn như thời trước nữa), đội trên đầu là chiếc mấn nhưng có vành nhỏ hơn của tôi, áo của anh ta cũng màu đỏ thêu rồng lắp lánh, tà dài hơn gối một chút.
Khi bắt đầu làm lễ, tôi không tưởng tượng được phải đứng gần một giờ đồng hồ, nào là nghe các "trưởng lão" căn dặn, nói chung chỉ loay hoay về chuyện làm dâu rồi gì gì đó.
Sau đó châm trà, rồi sau đó hàng loạt mớ lộn xộn khác.
Cuối cùng là màn cô dâu chú rễ trao nhẫn cho nhau.
Không thể tin được, mặt Quốc Anh hớn hở như hoa mùa xuân, trong khi anh ta đeo hoa tai cho tôi, tôi khe khẽ hỏi:
"Anh thức từ mấy giờ vậy?"
"Anh không hề ngủ" Anh ta thản nhiên
"Hả?" Tôi trợn mắt, cơ họng cứng đờ
"Đồ ngốc, đừng tỏ ra nét mặt như vậy, đang có rất nhiều người nhìn mình đấy. Thực ra vui quá nên anh chẳng ngủ được." Đeo hoa tai xong, anh ta nhìn tôi mỉm cười.
Còn tôi chỉ biết đờ mặt ra mà không nói được gì.
5h chiều, buổi tiệc cưới linh đình của chúng tôi bắt đầu tại nhà hàng SOPHIE sang trọng, với quy mô hàng trăm bàn tiệc, tính ra còn "một số" vị khách của ba tôi lẫn bên gia đình Quốc Anh bận nên không đi được, bằng không thì cả con ruồi cũng khó chui lọt.
Đúng như theo Quốc Anh hứa, anh ta chẳng ngần ngại đưa bức ảnh cưới hôm đó lên màn hình lớn, với cái môi xinh xinh được tô đỏ của anh ta chu lên đầy "phát khiếp", còn tôi trong vai một chú rễ lịch lãm đứng ôm vai "cô dâu".
Tôi cứ tưởng mặt anh ta sẽ hầm hầm vì khó chịu lẫn đỏ lên vì ngại ngùng! Ồ không! Ngược lại, cười tít mắt!
Các vị khách mời được một phen cười ra trò, tất cả đều chung một ý kiến là cô dâu và chú rễ rất vui tính.
Tính ra tôi còn phải giật mình trước cái "ý tưởng" hôm đó của mình, thực ra chỉ là ý nghĩ đùa với Quốc Anh thôi, nhưng không ngờ lại hay ho như vậy.
"Anh đã nói rồi, nếu không yêu em nhiều như vậy, anh đã không sợ xấu hổ mà đồng ý chụp với em, còn bị em kéo hùa theo đem bức ảnh này lên"
Anh ta vừa nắm lấy tay tôi đứng trên sân khấu, mặc cho người dẫn chương trình đang huyên thuyên cái bài thuyết trình bất tận của anh ta.
"Gião biện" Tôi nghiếng răng khe khẽ lại
Mơ hồ cảm thấy anh ta cười, tôi quay phắt sang, đúng vậy, anh ta cười như một thằng ngốc vậy, tôi mắn mà con cười được, đúng là khiến tôi vô cùng khâm phục.
"Hôm nay em đẹp lắm đấy" Anh ta ghé vào tai tôi
"Em biết, anh cũng xinh chẳng kém" Tôi cười lại với anh ta
Sau cả buổi tiệc đó chúng tôi phải đi hết bàn này đến bàn kia tiếp khách, cũng không tránh khỏi bị khách mời "ép" uống bia.
Đến khi tàn tiệc và bắt đầu đếm lại "lợi nhuận" từ các vị khách mời hôm nay, đúng là những vị khách của ba mẹ tôi, lẫn bên họ nhà trai đi vô cùng sọp.
Tôi tự dưng có một ý nghĩ quái đảng: có khi nào mọi người tổ chức đám cưới cũng chỉ để nhận món hời ngày hôm nay không nhĩ?
Sở dĩ tôi có thể suy nghĩ ra được cái sự ấu trĩ ấy chỉ vì tôi quá rãnh rõi, quá nghi ngờ sự chân thật mà tôi nhìn thấy.
Dĩ nhiên đám cưới xong tôi phải trở về nhà trai và bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Với cái đầu ê ẩm vì hàng mấy ly bia đã trút xuống dạ dày, may mắn là Quốc Anh đã "đỡ" giúp tôi không ít ly.
Tôi phải loay hoay trong nhà tắm cả tiếng đồng hồ để gọi sạch cái mớ "keo siêu dính" trên tóc của mình, thật là phiền toái, tôi thậm chí đã nghĩ rằng nên ra tiệm cắt phăng cho xong, để tóc dài tính ra có nhiều bất tiện hơn là chỉ duy nhất một lý do: làm đẹp.
Đến nỗi Quốc Anh phải gõ cửa liên hồi vì sợ tôi ngất trong nhà tắm, đúng là anh ta lo quá xa cho tôi, tôi bước ra nhà tắm với cái áo choàng tắm quấn quanh người, trên đầu búi khăn như người ả rập.
Quốc Anh trợn mắt:
"Em định nhát ma anh à?"
"Gì chứ? Anh dám nói vợ anh như vậy à?" Tôi nhướn mày
Tôi vẫn nghe đâu đó nồng nặc mùi bia, trông ra thì mặt Quốc Anh hơi ửng đỏ, mắt đã lộ ra của một kẻ ngốc rồi.
"Để em pha chút trà đậm cho anh, giờ thì uống nước nhiều vào, không là sẽ hại đến thận và gan đó " Nói rồi tôi vội đi xuống nhà.
À mà khoang đã, đây là nhà riêng của chúng tôi, hẳn là Quốc Anh biết rõ cái tính ương bướng của tôi nên rất sợ xung đột "Mẹ chồng nàng dâu" cho nên sáng mai mới đưa tôi về thăm gia đình ba mẹ chồng.
Khi pha trà xong, trên khây một ly trà đậm hun hút khói đưa lên, tôi cẩn thận cầm nắm cửa kéo mở ra rồi đóng nhẹ nhàng lại.
Trước mắt nhìn thấy đã khiến tôi xém chút làm đổ ly trà trên khây, Quốc Anh trên người độc nhất một chiếc khăn tắm trắng quấn ở thân dưới vừa bước ra khỏi nhà tắm.
Đột nhiên tim tôi lại đập rộn lên khó hiểu, thật xấu hổ! Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh này bao giờ ngoài trên phim, chỉ là phim thôi nhá, không có từ gì phía sau đâu.
Nếu cứ thế này ly trà chưa đến tay Quốc Anh thì nó đã nằm thê thảm dưới gạch với hàng mớ mảnh vỡ lẫn nước trà.
Tôi khe khẽ đưa tay lên che tầm nhìn từ bên Quốc Anh, đặt nhẹ khay trà xuống cái bàn nhỏ đặt ở đầu giường. Đặt xuống, tôi ngồi phịch xuống một cái khiến chiếc giường nệm êm êm nảy lên, ngước lên thì đã thấy tấm hình cưới của chúng tôi, y như ban nãy ở nhà hàng, giờ thì mới nhận ra nó đã nằm ở đó.
Trong Quốc Anh vừa đáng yêu lại như trẻ con, khác xa Quốc Anh "nham nhỡ" thường ngày... của tôi.
Đột nhiên lý trí len lõi vào óc tôi khiến tôi phải bừng tỉnh, nhận ra "đêm nay", tức thì tay chân đã quấn quýt run run không kiểm soát được.
"À, em... em để ly trà ở đây, tí nữa nguội rồi anh hãy uống" Tôi quay sang, Quốc Anh đang lấy mu bàn tay ấn ấn thái dương, hẳn anh ta đang rất nhứt đầu.
Bỏ qua sự ngượng ngùng, tôi đi đến xem tình hình anh ta thế nào, tôi đưa hai tay ấn ấn hai bên thái dương giúp Quốc Anh.
"Anh không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là lâu rồi anh không uống nhiều như vậy, cho nên..."
Tôi nhếch miệng cười:
"Gì chứ! Không biết lâu rồi của anh là mấy ngày? Mấy tháng đây"
"Cũng khoảng một năm"
Tay đang giúp anh ta xoa dịu bên thái dương của tôi khững lại đôi chút:
"Nhưng giám đốc như anh, uống rượu bia là bình thường thôi mà!"
"Anh không thích, chỉ là bất đắc dĩ thì anh có uống 1 hay 2 ly thôi" Anh ta nói với vẻ điềm tĩnh, chắc cũng chẳng có gì gọi là... háo hức. Hẳn hôm nay anh ta sẽ ngủ ngay khi có thể.
"Em thấy lạ đấy, đàn ông ai cũng thích những thứ đó, không gái gú thì cũng rượu bia, hẳn anh không phải đàn ông!" Tôi cười trêu ghẹo
"Có là đàn ông hay không thì lát nữa em sẽ biết" Anh ta cười nham hiểm nhìn tôi, tôi khựng lại, toàn thanh buốt lạnh.
Tôi liền bỏ tay ra ngồi xuống bên cạnh, vốn dĩ tôi đang cố điều chỉnh lại huyết mạch trong cơ thể mình, tim cứ dồn dập trong lòng ngực, e rằng Quốc Anh ngồi bên cạnh cũng có thể cảm nhận được.
Tôi muốn tìm một lý do nào đó để bắt lời với Quốc Anh nhưng không hiểu sao những câu hỏi đã chùn mất khỏi đầu của tôi:
"Nhưng mà em..."
"Em sợ sao?" Quốc Anh quay sang nhìn tôi, trong phòng như đã bật máy lạnh rồi thì phải, sao tôi lạnh đến thế nhĩ?
Tôi chỉ biết cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Quốc Anh.
Mắt tôi có thể nhìn rõ cơ thể vạm vỡ rắn chắc của anh ta.
Chẳng hiểu sao tôi căng thẳng, lo lắng đến độ toàn thân bất động, không cười được, khóc cũng không xong.
Đột nhiên Quốc Anh ôm lấy tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể anh ta, mùi bia thoang thoảng đâu đó xung quanh hoà quyện với mùi dầu gội đầu.
"Sao em lạnh vậy?" Quốc Anh hỏi, hơi lo lắng. Tay anh ta vuốt lấy mái tóc đã gần như khô hết của tôi.
"Tại em vừa tắm xong mà" Tôi có gắng thốt ra cho tròn câu, giọng nói tôi cứ run bần bật. Tôi chỉ mới 19 tuổi, nếu trừ đi hai năm hôn mê trên giường bệnh, tính ra tôi chỉ mới 17 tuổi thôi.
Đột nhiên tôi thấy eo mình được nới lỏng, dây buộc eo của chiếc áo đã bị Quốc Anh tháo ra nhanh chóng, tức thời đã đẩy tôi ngã xuống giường, hai bên viền áo đã xổ ra trước mặt Quốc Anh.
Anh ta hôn lấy tôi rất nhẹ nhàng không cuồng nhiệt, bởi lẽ tôi đang căng thẳng và run bần bật, hẳn anh ta cũng không muốn làm tôi hoảng sợ.
Cái cảm giác này, như tôi đã từng trãi qua, tôi cảm thấy nó vô cùng quen thuộc như mình đã trãi qua, sự đau đớn nhưng không phải gọi là quá đau đớn, như một lẽ đương nhiên, những thứ cảm xúc lên xuống dồn dập mất đi sự kiểm soát của lý trí.
Đầu óc tôi mê man, đột nhiên hiện lên cái tên "Thiệu Anh" rồi tắt ngấm vào màn đêm, đến sáng hôm sau cũng không rõ mình đã mơ thấy cái tên đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook