Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký
-
Chương 58
Tôi vội mỉm cười lại với chàng, chỉ là muốn chàng bị xao lãng, hẳn là... đang ghen. Tôi đoán là như vậy.
"Hắn là ai? Quen biết nàng sao?" Giọng Chính Quân có vẻ lạnh lùng.
Tôi chau mày đáp:
"Là Lưu Tuấn, là một người đã từng rất mến thiếp"
"Tức là một cây si hay là..." Chàng tỏ vẻ nghi ngờ
Tôi bĩu môi ra vẻ không vui rồi đáp tiếp, đột nhiên Tuấn Kiệt cho ngựa phóng nhanh nên tôi mất đã ngã nhào vào người Chính Quân, tôi chóng tay bật dậy mặt đối mặt với chàng:
"Chỉ là y yêu thiếp thôi, thiếp chưa từng nhận lời y"
Chính Quân chau mày, có vẻ không tin tôi, tôi vội gượng dậy thì bị chàng ghì vào lòng ôm chặt:
"Ta tin, ta biết tính của nàng thế nào mà! Mặc dù không nhớ về quá khứ, nhưng bản tính vẫn vậy"
"Chàng hiểu thiếp sao? Chàng hãy kể cho thiếp nghe về thiếp của trước kia đi..." Tôi nài nĩ chàng, còn chàng vẫn ôm lấy tôi, đôi tay chàng xoa dịu lưng tôi.
Tôi thích thú áp má vào vai chàng, hưởng thụ thứ hạnh phúc này.
Dù tôi không nhớ hoàn toàn về chàng, nhưng thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng tôi không hề giả dối, hẳn ký ức lúc trước tôi đã yêu chàng rất nhiều thì phải? Bằng không thì tại sao đã mất trí nhớ đi rồi vẫn còn lưu được cảm xúc này cơ chứ?
"Ta đã nghĩ lại rồi, nếu đã không nhớ thì vẫn tốt hơn, vì ta không muốn nàng thêm đau khổ vì ký ức trước kia nữa"
"Tại sao?" Tôi lập tức hỏi
"Bởi cuộc chiến nơi thâm cung đã biến nàng trở thành một con người lạnh lùng, ta cứ ngỡ sẽ không thể thấy được con người của nàng thuở đầu ta gặp nữa. Bây giờ như vậy không tốt sao?"
Tôi cũng đồng tình với chàng như vậy, tôi ghét phải cố lục lọi lại quá khứ, cố tìm ra thứ gì đó để nhớ, bởi tôi cảm thấy nó không hay ho gì.
"Dầu sao, nàng đã ở bên cạnh ta, điều mà ta mong muốn nhất! Vậy thì cần chi muốn nàng phải nhớ về lúc trước nữa?"
Chàng hôn lên trán tôi, tôi vội ngước lên nhìn, chỉ trong thấy cằm của chàng và mùi tóc của chàng thoang thoảng.
"Thiếp cũng vậy, bấy lâu nay ở Lạc Xuân chỉ mong tìm được người đàn ông mà mình yêu, một người nguyện yêu mình bằng tất cả mặc cho biết mình là kỹ nữ. Thiếp cảm ơn chàng vì chàng đã thực hiện được mong ước đó của thiếp"
Cứ thế thời gian dần trôi dần trôi, chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh với những vòng quay bất tận, tiếng lạch cạch do va vào đá cứ vang lên, không lâu nữa chúng tôi sẽ đặt chân đến Long Thành của Nam Quốc, tôi chính là người Nam Quốc, tôi tự hào vì mình là người con của đất nước bé nhỏ nhưng kiên cường, hùng dũng ấy.
Tôi thắc mắc vì sao chàng và Tuấn Kiệt lại thuận lợi sang Bắc Quốc như vậy? Chàng điềm nhiên trả lời, bởi hai người đã trà trộn vào đám quân đang tháo chạy của Bắc Quốc và cố gắng dò la tung tích của kinh thành Bắc Quốc. Suy cho cùng cũng do bọn quân Bắc Quốc không hề biết mặt mũi thật sự của Hoàng Đế Nam Quốc cho nên dễ dàng đột nhập vào. Còn Tuấn Kiệt thân là tướng quân chỉ đạo cuộc chiến, nhưng do trời tối nên không ai có thể nhìn rõ mặt, đó là lý do tại sao họ lại thuận lợi đột nhập sang Bắc Quốc như vậy.
Sau một chặn đường dài, tôi đã ngã vào lòng Chính Quân ngủ rất say, say đến độ không thể nhận rõ những gì đang xảy ra, chỉ nhớ sơ sơ rằng chàng đã bế tôi xuống xe, sau đó đi một khoảng đường khá dài, không nhớ rõ như đã có rất nhiều người bao quanh chúng tôi khi chàng bế tôi.
Tôi mở mắt ra, trước mắt là một không gian xa lạ với trí nhớ của tôi, một căn phòng rộng lớn trang trí rất sang trọng nhưng vô cùng trang nhã.
Tôi bật ngồi dậy, tấm chăn đang phủ trên ngực bị hất tung xuống...
"Chuyện gì vậy?"
Hai cô gái ăn mặc vô cùng giống nhau, hệt như nha hoàn đang tiến gần đến chổ tôi khẽ khụy gối hành lễ và nói bằng cái ngôn ngữ Nam Quốc, trên tay một trong hai cô gái là một chậu nước, hẳn là để tôi rửa mặt.
Tôi thật xấu hổ, tôi không nhớ rõ ngôn ngữ của mình, tôi chỉ có thể nói được ngôn ngữ Bắc Quốc.
Nhìn ánh mắt của hai người họ có vẻ rất có tình với tôi, hẳn là họ cũng biết tôi?
Đột nhiên cái chất giọng văng vẳng như quan thái giám vọng vào khiến tôi hướng ánh mắt ra ngoài, trời bây giờ đã về tối.
Chính Quân bước vào, tôi ngạc nhiên bội phần, giờ thì đầu óc tôi lại lân lân sắp không tin được, thân chàng mặc long bào thêu rồng, dáng đi cô cùng uy vệ.
Chàng tươi cười bước đến giường, ngồi xuống cạnh tôi:
"Nàng dậy rồi à?"
Tôi gật gật, nhưng sực nhớ ra mình không thể hiểu ngôn ngữ Nam Quốc, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Thiếp, thiếp không thể hiểu được ngôn ngữ Nam Quốc, giúp thiếp với! Tại sao lại như vậy chứ? Thiếp vốn là người con của Nam Quốc cơ mà?" Tôi lo lắng nhìn chàng, tay níu tay ống tay áo của chàng.
Tiếng cười khúc khích của hai cung nữ làm tôi bối rối phải bỏ tay ra, nhìn chàng bất lực.
Chính Quân ôm lấy cổ tôi hôn nhẹ lên trán:
"Không sao, học từ từ! Vã lại nàng đã từng nói được ngôn ngữ Nam Quốc, hẳn việc học lại sẽ không gây khó khăn, sẽ không mất nhiều thời gian đâu"
Tôi có phần nào yên tâm với câu nói này:
"Chàng là Hoàng đế vậy hẳn chàng có rất nhiều phi tần?"
Chàng bật cười với tôi, tôi lại cảm thấy chàng xem tôi như trẻ con.
"Phải, nhưng đó là chuyện bình thường. Nhưng chẳng phải nàng đã là Nguyên Phi rồi sao? Đó là điều mà ta đã chứng minh ta yêu nào đến thế nào mà"
"Nguyên Phi thì sao?" Tôi không hiểu, chỉ là một tước vị thôi mà, hẳn là lúc trước tước vị của tôi thấp bé lắm.
"Tương đương với Hoàng Hậu của Bắc Quốc" Chàng thản nhiên trả lời, tôi hơi há hốc mồm kinh ngạc.
Vậy tức là, nếu đổi lại là Bắc Quốc thì tôi chính là Hoàng Hậu?
Không thể tin được, thật xấu hổ khi tôi lại từng là kỹ nữ.
" Nhưng thiếp... thiếp lại là kỹ nữ" Tôi bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, đột nhiên cảm thấy mình không xứng với chàng.
"Nàng không phải, nàng chưa từng "tiếp" người đàn ông nào... ngoài ta mà? Suy cho cùng, tính chuyện hôm ấy thì người bên cạnh nàng là ta, trước sau vẫn là ta, thì còn gọi được kỹ nữ thế nào? Vã lại, khi xưa nàng cũng xuất thân là cung nữ, ta cũng có bao giờ câu nệ chứ!"
Tôi lại chột dạ, lại thấy vô cùng xấu hổ, thấy mình thật ngu ngơ trước những lời mà chàng thốt ra. Chàng thông cảm cho tôi? Hay quá bao dung tôi đây chứ?
Chàng lại ôm tôi vào lòng, đột nhiên tôi thoáng nghĩ có hai cung nữ đang đứng đó, nhưng nhìn qua vai chàng thì họ đã ra ngoài tự khi nào, hẳn là lúc Chính Quân bước vào, nhẹ nhõm cả người, chỉ e là họ nhìn thấy bộ dạng của một kẻ ngốc của tôi hiện giờ.
"Hắn là ai? Quen biết nàng sao?" Giọng Chính Quân có vẻ lạnh lùng.
Tôi chau mày đáp:
"Là Lưu Tuấn, là một người đã từng rất mến thiếp"
"Tức là một cây si hay là..." Chàng tỏ vẻ nghi ngờ
Tôi bĩu môi ra vẻ không vui rồi đáp tiếp, đột nhiên Tuấn Kiệt cho ngựa phóng nhanh nên tôi mất đã ngã nhào vào người Chính Quân, tôi chóng tay bật dậy mặt đối mặt với chàng:
"Chỉ là y yêu thiếp thôi, thiếp chưa từng nhận lời y"
Chính Quân chau mày, có vẻ không tin tôi, tôi vội gượng dậy thì bị chàng ghì vào lòng ôm chặt:
"Ta tin, ta biết tính của nàng thế nào mà! Mặc dù không nhớ về quá khứ, nhưng bản tính vẫn vậy"
"Chàng hiểu thiếp sao? Chàng hãy kể cho thiếp nghe về thiếp của trước kia đi..." Tôi nài nĩ chàng, còn chàng vẫn ôm lấy tôi, đôi tay chàng xoa dịu lưng tôi.
Tôi thích thú áp má vào vai chàng, hưởng thụ thứ hạnh phúc này.
Dù tôi không nhớ hoàn toàn về chàng, nhưng thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng tôi không hề giả dối, hẳn ký ức lúc trước tôi đã yêu chàng rất nhiều thì phải? Bằng không thì tại sao đã mất trí nhớ đi rồi vẫn còn lưu được cảm xúc này cơ chứ?
"Ta đã nghĩ lại rồi, nếu đã không nhớ thì vẫn tốt hơn, vì ta không muốn nàng thêm đau khổ vì ký ức trước kia nữa"
"Tại sao?" Tôi lập tức hỏi
"Bởi cuộc chiến nơi thâm cung đã biến nàng trở thành một con người lạnh lùng, ta cứ ngỡ sẽ không thể thấy được con người của nàng thuở đầu ta gặp nữa. Bây giờ như vậy không tốt sao?"
Tôi cũng đồng tình với chàng như vậy, tôi ghét phải cố lục lọi lại quá khứ, cố tìm ra thứ gì đó để nhớ, bởi tôi cảm thấy nó không hay ho gì.
"Dầu sao, nàng đã ở bên cạnh ta, điều mà ta mong muốn nhất! Vậy thì cần chi muốn nàng phải nhớ về lúc trước nữa?"
Chàng hôn lên trán tôi, tôi vội ngước lên nhìn, chỉ trong thấy cằm của chàng và mùi tóc của chàng thoang thoảng.
"Thiếp cũng vậy, bấy lâu nay ở Lạc Xuân chỉ mong tìm được người đàn ông mà mình yêu, một người nguyện yêu mình bằng tất cả mặc cho biết mình là kỹ nữ. Thiếp cảm ơn chàng vì chàng đã thực hiện được mong ước đó của thiếp"
Cứ thế thời gian dần trôi dần trôi, chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh với những vòng quay bất tận, tiếng lạch cạch do va vào đá cứ vang lên, không lâu nữa chúng tôi sẽ đặt chân đến Long Thành của Nam Quốc, tôi chính là người Nam Quốc, tôi tự hào vì mình là người con của đất nước bé nhỏ nhưng kiên cường, hùng dũng ấy.
Tôi thắc mắc vì sao chàng và Tuấn Kiệt lại thuận lợi sang Bắc Quốc như vậy? Chàng điềm nhiên trả lời, bởi hai người đã trà trộn vào đám quân đang tháo chạy của Bắc Quốc và cố gắng dò la tung tích của kinh thành Bắc Quốc. Suy cho cùng cũng do bọn quân Bắc Quốc không hề biết mặt mũi thật sự của Hoàng Đế Nam Quốc cho nên dễ dàng đột nhập vào. Còn Tuấn Kiệt thân là tướng quân chỉ đạo cuộc chiến, nhưng do trời tối nên không ai có thể nhìn rõ mặt, đó là lý do tại sao họ lại thuận lợi đột nhập sang Bắc Quốc như vậy.
Sau một chặn đường dài, tôi đã ngã vào lòng Chính Quân ngủ rất say, say đến độ không thể nhận rõ những gì đang xảy ra, chỉ nhớ sơ sơ rằng chàng đã bế tôi xuống xe, sau đó đi một khoảng đường khá dài, không nhớ rõ như đã có rất nhiều người bao quanh chúng tôi khi chàng bế tôi.
Tôi mở mắt ra, trước mắt là một không gian xa lạ với trí nhớ của tôi, một căn phòng rộng lớn trang trí rất sang trọng nhưng vô cùng trang nhã.
Tôi bật ngồi dậy, tấm chăn đang phủ trên ngực bị hất tung xuống...
"Chuyện gì vậy?"
Hai cô gái ăn mặc vô cùng giống nhau, hệt như nha hoàn đang tiến gần đến chổ tôi khẽ khụy gối hành lễ và nói bằng cái ngôn ngữ Nam Quốc, trên tay một trong hai cô gái là một chậu nước, hẳn là để tôi rửa mặt.
Tôi thật xấu hổ, tôi không nhớ rõ ngôn ngữ của mình, tôi chỉ có thể nói được ngôn ngữ Bắc Quốc.
Nhìn ánh mắt của hai người họ có vẻ rất có tình với tôi, hẳn là họ cũng biết tôi?
Đột nhiên cái chất giọng văng vẳng như quan thái giám vọng vào khiến tôi hướng ánh mắt ra ngoài, trời bây giờ đã về tối.
Chính Quân bước vào, tôi ngạc nhiên bội phần, giờ thì đầu óc tôi lại lân lân sắp không tin được, thân chàng mặc long bào thêu rồng, dáng đi cô cùng uy vệ.
Chàng tươi cười bước đến giường, ngồi xuống cạnh tôi:
"Nàng dậy rồi à?"
Tôi gật gật, nhưng sực nhớ ra mình không thể hiểu ngôn ngữ Nam Quốc, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Thiếp, thiếp không thể hiểu được ngôn ngữ Nam Quốc, giúp thiếp với! Tại sao lại như vậy chứ? Thiếp vốn là người con của Nam Quốc cơ mà?" Tôi lo lắng nhìn chàng, tay níu tay ống tay áo của chàng.
Tiếng cười khúc khích của hai cung nữ làm tôi bối rối phải bỏ tay ra, nhìn chàng bất lực.
Chính Quân ôm lấy cổ tôi hôn nhẹ lên trán:
"Không sao, học từ từ! Vã lại nàng đã từng nói được ngôn ngữ Nam Quốc, hẳn việc học lại sẽ không gây khó khăn, sẽ không mất nhiều thời gian đâu"
Tôi có phần nào yên tâm với câu nói này:
"Chàng là Hoàng đế vậy hẳn chàng có rất nhiều phi tần?"
Chàng bật cười với tôi, tôi lại cảm thấy chàng xem tôi như trẻ con.
"Phải, nhưng đó là chuyện bình thường. Nhưng chẳng phải nàng đã là Nguyên Phi rồi sao? Đó là điều mà ta đã chứng minh ta yêu nào đến thế nào mà"
"Nguyên Phi thì sao?" Tôi không hiểu, chỉ là một tước vị thôi mà, hẳn là lúc trước tước vị của tôi thấp bé lắm.
"Tương đương với Hoàng Hậu của Bắc Quốc" Chàng thản nhiên trả lời, tôi hơi há hốc mồm kinh ngạc.
Vậy tức là, nếu đổi lại là Bắc Quốc thì tôi chính là Hoàng Hậu?
Không thể tin được, thật xấu hổ khi tôi lại từng là kỹ nữ.
" Nhưng thiếp... thiếp lại là kỹ nữ" Tôi bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, đột nhiên cảm thấy mình không xứng với chàng.
"Nàng không phải, nàng chưa từng "tiếp" người đàn ông nào... ngoài ta mà? Suy cho cùng, tính chuyện hôm ấy thì người bên cạnh nàng là ta, trước sau vẫn là ta, thì còn gọi được kỹ nữ thế nào? Vã lại, khi xưa nàng cũng xuất thân là cung nữ, ta cũng có bao giờ câu nệ chứ!"
Tôi lại chột dạ, lại thấy vô cùng xấu hổ, thấy mình thật ngu ngơ trước những lời mà chàng thốt ra. Chàng thông cảm cho tôi? Hay quá bao dung tôi đây chứ?
Chàng lại ôm tôi vào lòng, đột nhiên tôi thoáng nghĩ có hai cung nữ đang đứng đó, nhưng nhìn qua vai chàng thì họ đã ra ngoài tự khi nào, hẳn là lúc Chính Quân bước vào, nhẹ nhõm cả người, chỉ e là họ nhìn thấy bộ dạng của một kẻ ngốc của tôi hiện giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook