Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký
-
Chương 10
Tay tôi phải băng vải trắng trông thật đáng thương, chỉ sơ xuất nhỏ mà phải thành ra thế này.
Thái y nói rằng vết bỏng này không nặng lắm nên sẽ mau khỏe trong bảy hoặc tám ngày gì đó, tôi cũng chẳng bận tâm mấy bởi giờ đây tôi không còn là cung nữ phải đụng tay đụng chân, làm việc này việc nọ nữa.
Tên Hoàng đế ấy còn nói với tôi một tin rất hãi hùng, khiến tôi vừa bê tách trà lên nhâm nhí mém tí đã phụt hết trà ra khỏi miệng
"Đêm nay là đêm thị tẩm của ta với nàng mà lại để xảy ra như thế này..." Hắn lắc lắc đầu nhìn tôi có ý trêu ghẹo.
Rốt cuộc tôi đã bị sặc trà muốn viêm phổi. Đồ khốn! Hắn đang nói cái quái gì vậy? Thị cái khỉ gì thế, tôi chẳng hiểu gì cả! Mà nghe quen quen, tôi nghe đâu đó rồi nhĩ?
"Hơ?" Tôi đặt tách trà xuống nhìn hắn.
Phía đối diện, hắn vẫn bình thản nhìn tôi rồi bước đến nâng nhẹ cằm tôi lên.
"Nàng không hiểu sao?"
Tôi nhướn mày tỏ vẻ như kiểu "biết chết liền"
Hắn đáp lại tôi bằng một nụ cười vô cùng nham hiểm
"Tới đó rồi nàng sẽ biết..."
Tôi cắn môi chau mày lại nhìn hắn, làm gì mà ra vẻ bí mật đến như vậy? Làm gì mà ghê gớm vậy chứ. Tôi chẳng quan tâm.
Tôi giật mình nhận ra mình đã quá lơ là để hắn động chạm vào người mình như vậy, tôi vội lắc đầu sang chổ khác tránh để hắn động vào cằm của tôi.
Tôi có quan niệm rất là chính đáng rằng cứ dễ dàng để nam nhân động chạm vào người mình thì chẳng khác nào cho hắn cơ hội được nước làm tới, trong mắt hắn mình sẽ là một người phụ nữ dễ dàng, không nghiêm túc, không đoan trang, thùy mị, nó na ná như kỹ nữ nhưng không tệ đến mức như vậy.
Tôi biết khi trở thành phi tử của Hoàng đế, mọi phi tần đều cố gắng "phô trương" bản thân mình hòng quyến rũ được Hoàng đế để được sủng ái và đưa mình lên tước vị cao, đặc biệt chính là ngôi Nguyên Phi đứng đầu hậu cung.
Tôi thật ra không quen cái cách quyến rũ đàn ông mà tôi thường biết và thấy trong nhiều bộ phim, bởi lẽ đó là thói quen của tôi, cung cách sống của tôi được dạy dỗ từ lúc nhỏ.
Tôi chỉ mới 17 tuổi, tôi không nghĩ mình sẽ làm vợ người ta ở tuổi này, càng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ân ân ái ái cái kiểu như trong phim cổ trang.
"Nàng làm sao vậy? Trong sắc mặt nàng không được khỏe, có cần ta cho gọi thái y đến bắt mạch cho nàng không?"
"Không sao ạ! Thần thiếp vẫn khỏe..."
Nhưng đôi lúc, tôi ước mình có một bờ vai vững chắc để dựa vào, cần một vòng tay ôm lấy mình thật chặt dù có bất cứ chuyện gì đi nữa cũng không buông mình ra. Cái mong ước đó thật xa xỉ, xa xôi với tôi, càng không thể nào khi tôi đã rơi vào thế giới này, nơi mà chế độ "một vợ một chồng" vẫn chưa ra đời.
Tôi đã từng nghe nói đến một vị vua duy nhất trong lịch sử Nam Quốc chỉ có hai bà vợ, một là Chính cung và hai là thứ phi, người mà ông không yêu mà chỉ bị ép lấy.
Tôi tự hỏi tại sao ông ta lại có thể vĩ đại đến mức độ như vậy?
Vị Chính cung nương nương đó đúng là hạnh phúc thật.
Tôi chợt nhớ lại thực tại, nãy giờ hắn vẫn chầm chầm nhìn tôi, sắc mặt tôi có chút biến đổi khi nhận ra ánh mắt của hắn đã dán chặt vào mình từ lúc nào.
Tôi giả vờ ấn ấn ở trung đường rồi nói với hắn:
"Thiếp hơi mệt, thiếp muốn nghỉ ngơi..."
"Vậy thì không được rồi, ta nên truyền thái y xem bệnh cho nàng, chắc tại tối qua lũ quan binh hôm qua đã nặng tay với nàng..."
"Không phải đâu, chỉ là..."
Tôi chưa kịp nói, hắn liền chen vào
"Ta đã chém đầu những kẻ liên quan đến vụ việc hôm qua rồi, nàng có thể yên tâm... Hoàng Thái Hậu cũng đã tin nàng không phải là người giết Doan Lệ Phi."
Bất chợt cổ họng tôi cứng lại, tuyến nước bọt như ngưng động.
Hắn... đã chém đầu hết bọn hôm qua bắt tôi sao?
Hắn chỉ đùa thôi có đúng vậy không? Bọn người đó đâu phải tự ý bắt tôi hay phạm trọng tội gì, cớ sao...
"Hoàng...Hoàng...Thượng... Người..."
Tôi cố gắng phát âm hoàn chỉnh câu nói nhưng rốt cuộc không theo ý muốn của mình.
Tôi không ngờ hắn lại vì tôi mà giết gần chục sinh mạng như vậy, hay hắn chỉ doạ tôi thôi có phải không?
"Ta đường đường là vua một nước, không nói đùa với nàng đâu..."
Hầu như hắn mặc kệ thái độ điêu đứng của tôi hiện giờ, liền ôm lấy cổ tôi rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn nói rằng tôi hãy nghĩ ngơi đi rồi ra lệnh cho cung nữ dìu tôi đến giường nghỉ.
Chẳng nói gì thêm, hắn phất tay đi thẳng ra ngoài:
"Truyền thái y cho Cao Quý Nhân"
Đoạn biến đi mất dạng, chỉ còn dư âm lại giọng nói leo lẽo của tên thái giám:
"Hoàng Thượng khởi giá..."
Tôi không bệnh vậy mà nghe câu nói của tên hoàng đế ấy cũng khiến tôi lâm bệnh vài ngày.
Lão Thái y nham hiểm độc địa thừa lúc đó phán thêm vài câu để nâng cao phẩm giá của ông ta như kiểu rằng tôi bị suy nhược cơ thể cần phải tẩm bổ, xương bị nứt do làm việc nặng, rốt cuộc ông ta có phải máy X-Quang đâu mà nhìn được ruột gan, thậm chí xương tuỷ của tôi mà phán được cái câu động trời đó vậy?
Tôi tưởng tượng mình sẽ giật phắt chồm râu trắng bạc ra khỏi cằm của ông ta, sau đó cười hả hê với thành tựu mình đạt được. Khỏi cho ông nói năng linh tinh, tôi hầu hạ Huệ Phi nương nương với những việc lặt vặt thì làm gì mà nứt xương cái quái gì. Lão già hồ đồ đáng ghét.
Sau đó lão viết đơn thuốc cho tôi dài như tấu sớ với hàng chục vị thuốc khác nhau.
Tôi đang thầm cười vì cái tưởng tượng của mình thì đã bị dập tắt bởi câu nói điềm đạm của ông ta:
"Đây là đơn thuốc, mau chuẩn bị rồi sắc cho nương nương uống. Phải uống đầy đủ thì nương nương mới mau khoẻ được..." Ông ta quay sang đưa cho Ngữ Ngữ, cung nữ thân cận của tôi vừa được điều qua lúc sáng nay.
Ông ta cung kính cúi chào tôi rồi ra về, Ngữ Ngữ cũng chạy theo tiễn ông ta...
Khi cô ấy chạy vào định hỏi tôi gì đó, tôi cảm thấy không vui trước thái độ tôn kính của cô ta đối với lão ta:
"Người đã đi rồi, tiễn chi cho mệt thân..."
"Dù sao Trần Thái Y cũng đã phục vụ trong cung hơn 50 năm rồi thưa nương nương, cũng như bậc tiền bối, bọn nô tì không thể tỏ vẻ bất kính được thưa nương nương..."
Tôi chẳng màn đến câu trả lời của cô ta, chắc tại nhất thời tôi không ưa lão ta.
Tôi liền đang nằm trên giường nghỉ ngơi nghỉ ngơi, Ngữ Ngữ cũng đến đắp chăn cho tôi.
Liền sau đó giọng vang ẻo ẻo của tên thái giám vang lên thông báo Huệ Phi mến thương của tôi đã đến, vị tỷ muội "lâu ngày" không gặp của tôi.
Thái y nói rằng vết bỏng này không nặng lắm nên sẽ mau khỏe trong bảy hoặc tám ngày gì đó, tôi cũng chẳng bận tâm mấy bởi giờ đây tôi không còn là cung nữ phải đụng tay đụng chân, làm việc này việc nọ nữa.
Tên Hoàng đế ấy còn nói với tôi một tin rất hãi hùng, khiến tôi vừa bê tách trà lên nhâm nhí mém tí đã phụt hết trà ra khỏi miệng
"Đêm nay là đêm thị tẩm của ta với nàng mà lại để xảy ra như thế này..." Hắn lắc lắc đầu nhìn tôi có ý trêu ghẹo.
Rốt cuộc tôi đã bị sặc trà muốn viêm phổi. Đồ khốn! Hắn đang nói cái quái gì vậy? Thị cái khỉ gì thế, tôi chẳng hiểu gì cả! Mà nghe quen quen, tôi nghe đâu đó rồi nhĩ?
"Hơ?" Tôi đặt tách trà xuống nhìn hắn.
Phía đối diện, hắn vẫn bình thản nhìn tôi rồi bước đến nâng nhẹ cằm tôi lên.
"Nàng không hiểu sao?"
Tôi nhướn mày tỏ vẻ như kiểu "biết chết liền"
Hắn đáp lại tôi bằng một nụ cười vô cùng nham hiểm
"Tới đó rồi nàng sẽ biết..."
Tôi cắn môi chau mày lại nhìn hắn, làm gì mà ra vẻ bí mật đến như vậy? Làm gì mà ghê gớm vậy chứ. Tôi chẳng quan tâm.
Tôi giật mình nhận ra mình đã quá lơ là để hắn động chạm vào người mình như vậy, tôi vội lắc đầu sang chổ khác tránh để hắn động vào cằm của tôi.
Tôi có quan niệm rất là chính đáng rằng cứ dễ dàng để nam nhân động chạm vào người mình thì chẳng khác nào cho hắn cơ hội được nước làm tới, trong mắt hắn mình sẽ là một người phụ nữ dễ dàng, không nghiêm túc, không đoan trang, thùy mị, nó na ná như kỹ nữ nhưng không tệ đến mức như vậy.
Tôi biết khi trở thành phi tử của Hoàng đế, mọi phi tần đều cố gắng "phô trương" bản thân mình hòng quyến rũ được Hoàng đế để được sủng ái và đưa mình lên tước vị cao, đặc biệt chính là ngôi Nguyên Phi đứng đầu hậu cung.
Tôi thật ra không quen cái cách quyến rũ đàn ông mà tôi thường biết và thấy trong nhiều bộ phim, bởi lẽ đó là thói quen của tôi, cung cách sống của tôi được dạy dỗ từ lúc nhỏ.
Tôi chỉ mới 17 tuổi, tôi không nghĩ mình sẽ làm vợ người ta ở tuổi này, càng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ân ân ái ái cái kiểu như trong phim cổ trang.
"Nàng làm sao vậy? Trong sắc mặt nàng không được khỏe, có cần ta cho gọi thái y đến bắt mạch cho nàng không?"
"Không sao ạ! Thần thiếp vẫn khỏe..."
Nhưng đôi lúc, tôi ước mình có một bờ vai vững chắc để dựa vào, cần một vòng tay ôm lấy mình thật chặt dù có bất cứ chuyện gì đi nữa cũng không buông mình ra. Cái mong ước đó thật xa xỉ, xa xôi với tôi, càng không thể nào khi tôi đã rơi vào thế giới này, nơi mà chế độ "một vợ một chồng" vẫn chưa ra đời.
Tôi đã từng nghe nói đến một vị vua duy nhất trong lịch sử Nam Quốc chỉ có hai bà vợ, một là Chính cung và hai là thứ phi, người mà ông không yêu mà chỉ bị ép lấy.
Tôi tự hỏi tại sao ông ta lại có thể vĩ đại đến mức độ như vậy?
Vị Chính cung nương nương đó đúng là hạnh phúc thật.
Tôi chợt nhớ lại thực tại, nãy giờ hắn vẫn chầm chầm nhìn tôi, sắc mặt tôi có chút biến đổi khi nhận ra ánh mắt của hắn đã dán chặt vào mình từ lúc nào.
Tôi giả vờ ấn ấn ở trung đường rồi nói với hắn:
"Thiếp hơi mệt, thiếp muốn nghỉ ngơi..."
"Vậy thì không được rồi, ta nên truyền thái y xem bệnh cho nàng, chắc tại tối qua lũ quan binh hôm qua đã nặng tay với nàng..."
"Không phải đâu, chỉ là..."
Tôi chưa kịp nói, hắn liền chen vào
"Ta đã chém đầu những kẻ liên quan đến vụ việc hôm qua rồi, nàng có thể yên tâm... Hoàng Thái Hậu cũng đã tin nàng không phải là người giết Doan Lệ Phi."
Bất chợt cổ họng tôi cứng lại, tuyến nước bọt như ngưng động.
Hắn... đã chém đầu hết bọn hôm qua bắt tôi sao?
Hắn chỉ đùa thôi có đúng vậy không? Bọn người đó đâu phải tự ý bắt tôi hay phạm trọng tội gì, cớ sao...
"Hoàng...Hoàng...Thượng... Người..."
Tôi cố gắng phát âm hoàn chỉnh câu nói nhưng rốt cuộc không theo ý muốn của mình.
Tôi không ngờ hắn lại vì tôi mà giết gần chục sinh mạng như vậy, hay hắn chỉ doạ tôi thôi có phải không?
"Ta đường đường là vua một nước, không nói đùa với nàng đâu..."
Hầu như hắn mặc kệ thái độ điêu đứng của tôi hiện giờ, liền ôm lấy cổ tôi rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn nói rằng tôi hãy nghĩ ngơi đi rồi ra lệnh cho cung nữ dìu tôi đến giường nghỉ.
Chẳng nói gì thêm, hắn phất tay đi thẳng ra ngoài:
"Truyền thái y cho Cao Quý Nhân"
Đoạn biến đi mất dạng, chỉ còn dư âm lại giọng nói leo lẽo của tên thái giám:
"Hoàng Thượng khởi giá..."
Tôi không bệnh vậy mà nghe câu nói của tên hoàng đế ấy cũng khiến tôi lâm bệnh vài ngày.
Lão Thái y nham hiểm độc địa thừa lúc đó phán thêm vài câu để nâng cao phẩm giá của ông ta như kiểu rằng tôi bị suy nhược cơ thể cần phải tẩm bổ, xương bị nứt do làm việc nặng, rốt cuộc ông ta có phải máy X-Quang đâu mà nhìn được ruột gan, thậm chí xương tuỷ của tôi mà phán được cái câu động trời đó vậy?
Tôi tưởng tượng mình sẽ giật phắt chồm râu trắng bạc ra khỏi cằm của ông ta, sau đó cười hả hê với thành tựu mình đạt được. Khỏi cho ông nói năng linh tinh, tôi hầu hạ Huệ Phi nương nương với những việc lặt vặt thì làm gì mà nứt xương cái quái gì. Lão già hồ đồ đáng ghét.
Sau đó lão viết đơn thuốc cho tôi dài như tấu sớ với hàng chục vị thuốc khác nhau.
Tôi đang thầm cười vì cái tưởng tượng của mình thì đã bị dập tắt bởi câu nói điềm đạm của ông ta:
"Đây là đơn thuốc, mau chuẩn bị rồi sắc cho nương nương uống. Phải uống đầy đủ thì nương nương mới mau khoẻ được..." Ông ta quay sang đưa cho Ngữ Ngữ, cung nữ thân cận của tôi vừa được điều qua lúc sáng nay.
Ông ta cung kính cúi chào tôi rồi ra về, Ngữ Ngữ cũng chạy theo tiễn ông ta...
Khi cô ấy chạy vào định hỏi tôi gì đó, tôi cảm thấy không vui trước thái độ tôn kính của cô ta đối với lão ta:
"Người đã đi rồi, tiễn chi cho mệt thân..."
"Dù sao Trần Thái Y cũng đã phục vụ trong cung hơn 50 năm rồi thưa nương nương, cũng như bậc tiền bối, bọn nô tì không thể tỏ vẻ bất kính được thưa nương nương..."
Tôi chẳng màn đến câu trả lời của cô ta, chắc tại nhất thời tôi không ưa lão ta.
Tôi liền đang nằm trên giường nghỉ ngơi nghỉ ngơi, Ngữ Ngữ cũng đến đắp chăn cho tôi.
Liền sau đó giọng vang ẻo ẻo của tên thái giám vang lên thông báo Huệ Phi mến thương của tôi đã đến, vị tỷ muội "lâu ngày" không gặp của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook