Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi
-
Chương 53: Cảm giác rung động
Từ ngày Thái Văn Kỳ nhặt chiếc móc khóa cho Tô Mộ Nghiên, mỗi lần Tô Mộ Nghiên nhìn thấy chiếc móc khóa ấy là lại nhớ đến Thái Văn Kỳ.
Mặc dù không muốn nghĩ về anh, nhưng Tô Mộ Nghiên vẫn không sao xóa bỏ hình bóng của anh ra khỏi tâm trí của mình.
Vào một ngày thứ tư, thời tiết nóng bức.
Tiết thể dục, lớp chia đội để chơi bóng chuyền. Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam chơi xong một hiệp thì hơi mệt nên liền ra ghế đá nghỉ ngơi. Hứa Tông Dương thấy thế thì liền đi theo, tới bắt chuyện với Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam.
Nói chuyện một hồi, bỗng nhiên Thái Ngạn Nhân đi đến, ngồi xổm xuống trước Hà Tuyết Sam rồi nói: “Dây giày của cậu bị tuột rồi, để tớ buộc lại cho cậu nhé!”
Hà Tuyết Sam thẹn thùng mà mỉm cười gật đầu. Tô Mộ Nghiên ngồi bên cạnh thì thấy ngưỡng mộ trước tình yêu dễ thương của hai người họ. Nhưng lạ là lúc Thái Ngạn Nhân cẩn thận buộc lại dây giày cho Hà Tuyết Sam, trái tim của Tô Mộ Nghiên bỗng thắt lại.
Cô nhíu mày, trong đầu bỗng xuất hiện vô vàn hình ảnh mờ ảo không rõ ràng. Hình ảnh một nam sinh ngồi xổm xuống, dịu dàng buộc lại dây giày cứ liên tục hiện lên, chỉ tiếc là dù có cố gắng thì cô vẫn không tài nào nhớ rõ khuôn mặt của nam sinh ấy.
Hứa Tông Dương lúc này bỗng nhiên nói với Tô Mộ Nghiên: “Xem hai người họ show tình cảm kìa! Hai đứa mình đúng là hai cái bóng đèn đáng thương mà!”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì chỉ cười nhẹ một cái, còn Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân thì ngại ngùng nhìn nhau.
“A!” Hứa Tông Dương lại lên tiếng: “Mộ Nghiên, dây giày của cậu bị lỏng rồi kìa!” Nói rồi Hứa Tông Dương đứng dậy, sau đó tiến đến trước mặt Tô Mộ Nghiên rồi ngồi xổm xuống, “Để tớ giúp cậu buộc lại dây giày nhé!”
Nói xong, bàn tay của Hứa Tông Dương vươn về phía giày của Tô Mộ Nghiên. Trong khoảnh khắc đó, lòng Tô Mộ Nghiên vô cùng khó chịu, một thứ cảm xúc khó tả khiến cho cô bài xích hành động của Hứa Tông Dương. Truyện Ngược
Tô Mộ Nghiên vì thế liền rụt chân lại.
Hứa Tông Dương sững sờ trong giây lát, ngay sau đó lại nghe thấy Tô Mộ Nghiên nói: “Cậu không cần làm thế đâu.”
Hứa Tông Dương gượng cười: “Chúng ta là bạn bè mà, tớ giúp cậu buộc dây giày cũng có gì to tát đâu.”
“Nhưng tớ tự làm được.” Tô Mộ Nghiên cúi đầu xuống, tự buộc lại dây giày cho mình.
Hứa Tông Dương lúc này chỉ biết cười gượng để che giấu cảm xúc không vui.
Đến lúc Tô Mộ Nghiên buộc dây giày xong thì liền đứng dậy, đang định đi vào sân bóng chuyền thì bất chợt lại bắt gặp ánh mắt của Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ đang nhìn cô.
Tô Mộ Nghiên cảm thấy không được tự nhiên, liền nhìn về hướng khác. Cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc Thái Văn Kỳ đã nhìn mình từ bao giờ. Là mới nhìn, hay là đã nhìn cô từ lúc cô không cho Hứa Tông Dương buộc dây giày cho mình rồi?
Thực tế là Thái Văn Kỳ vẫn luôn nhìn cô, nhìn từ lúc cô vẫn còn ở trên sân bóng đến lúc cô ra ghế đá ngồi. Cho nên khi Hứa Tông Dương định buộc lại dây giày cho cô, Thái Văn Kỳ đã suýt chút nữa chạy ra cản lại.
Nhưng thật may là Tô Mộ Nghiên đã từ chối.
Thái Văn Kỳ mỉm cười, dù cô mất trí nhớ, nhưng anh biết trái tim của cô vẫn nhớ lời hứa mà cô hứa với anh.
Không để cho ai khác buộc dây giày cho cô, ngoài anh.
Đến lúc tan học.
Thái Văn Kỳ đã sắp xếp hết sách vở vào cặp nhưng vẫn không đứng dậy. Anh đã hứa với Tô Mộ Nghiên rằng ở trường sẽ không đi bên cạnh cô, vì vậy mấy ngày nay anh luôn đợi cô đi trước một đoạn rồi mới đi theo.
Không ngờ rằng lúc này, Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên lại nói: “Từ giờ cậu có thể đi trước tôi được không? Cậu cứ luôn đi phía sau tôi, khiến cho tôi lúc nào cũng có cảm giác bị cậu nhìn chằm chằm.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì khẽ cười, chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng nhưng Tô Mộ Nghiên lại cảm thấy thật dịu dàng biết bao.
Thật đáng ghét! Cái tên Thái Văn Kỳ này quả thật quá nguy hiểm!
Tô Mộ Nghiên đang thầm mắng Thái Văn Kỳ thì anh đã đứng dậy, nói với cô: “Vậy bây giờ tớ đi phía trước, còn cậu đi theo sau tớ nhé.”
“Ờ.” Tô Mộ Nghiên liền đáp, nhưng đáp xong cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Thái Văn Kỳ bảo cô đi theo sau anh? Tại sao cô lại phải theo sau anh chứ? Cô đi đường của cô, anh đi đường của anh, liên quan gì đến nhau.
Tô Mộ Nghiên bực mình, đợi Thái Văn Kỳ đi xa rồi mới đứng dậy đi về. Nhưng cô vừa bước ra khỏi cửa lớp thì Hứa Tông Dương đã chạy đến bên cạnh cô, “Hôm nay cậu lại đi chung xe với Thái Văn Kỳ à?”
Tô Mộ Nghiên đáp: “Ừm.”, Hứa Tông Dương lại tiếp tục nói với cô mấy chuyện linh tinh, mục đích là để đi bên cạnh cô.
Trong thời gian qua Hứa Tông Dương cũng thường xuyên tìm cách tiếp cận Tô Mộ Nghiên như vậy, Tô Mộ Nghiên tinh ý nên bây giờ đương nhiên cũng đã phát hiện ra Hứa Tông Dương có ý với mình rồi.
Mặc dù trong nguyên tác Hứa Tông Dương thích Hà Tuyết Sam, nhưng Tô Mộ Nghiên nghĩ “Tô Mộ Nghiên trước kia” là một cô gái tốt, vì vậy dẫn đến cốt truyện thay đổi, Hứa Tông Dương thích “Tô Mộ Nghiên” cũng không có gì lạ.
Hoặc có lẽ người Hứa Tông Dương thích không phải là “Tô Mộ Nghiên trước kia”, mà lại chính là cô bây giờ, bởi vì dù sao tính cách của cô cũng đâu có tệ.
Hứa Tông Dương kể ra cũng là một chàng trai tốt, lại đẹp trai, cũng khá thú vị. Nhưng Tô Mộ Nghiên không có ý định tiến vào một mối quan hệ với anh ta bởi vì nhiều lý do.
Thứ nhất: Người Hứa Tông Dương thích có thể là cô, nhưng cũng có thể là “Tô Mộ Nghiên trước kia”. Nếu anh ta thích người trước kia thì cô đương nhiên không thể thành đôi với anh ta được rồi.
Thứ hai: Cô vốn muốn trả lại cơ thể này cho “Tô Mộ Nghiên trước kia”, đồng nghĩa với việc cô sẽ rời khỏi thế giới này, vì vậy cô yêu đương làm gì khi đã biết sẵn kết cục là phải chia ly.
Thứ ba: Dù “Tô Mộ Nghiên trước kia” không trở về, cô sẽ mãi mãi ở lại thế giới này, và người Hứa Tông Dương thích thật sự là cô thì cô cũng không thể đáp lại anh ta được. Bởi vì khi ở cạnh anh ta, cô không hề rung động dù chỉ là một chút.
Tô Mộ Nghiên cũng cảm thấy hơi lạ, tại sao đứng trước một người như Hứa Tông Dương mà cô lại không thể có được cảm giác rung động chứ? Trước khi xuyên tới đây cô vẫn luôn ao ước mình có thể có một mối tình nơi vườn trường, vậy mà sao giờ đây cô lại chẳng muốn tìm đối tượng để yêu đương vậy?
Tại sao ở thế giới này có rất nhiều nam sinh tốt, nhưng cô lại chẳng có chút rung động với bất cứ người nào?
À… Thật ra cô có rung động, nhưng lại chỉ rung động với một nam sinh xấu xa.
Tô Mộ Nghiên nhìn về phía trước, hình bóng của nam sinh xấu xa Thái Văn Kỳ liền lọt vào tầm mắt cô. Lúc này cô và Hứa Tông Dương đã đi ra ngoài cổng trường.
Bỗng nhiên, Tô Mộ Nghiên chú ý đến Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân ở phía trước, cách cô khá xa. Hai người họ vốn đang nắm tay nhau nhưng bỗng nhiên lại buông tay.
Hà Tuyết Sam sau đó nhanh chóng rời đi, còn Thái Ngạn Nhân thì từ từ đi về phía người đàn ông đang đứng cạnh chiếc xe ô tô màu đen.
Mặc dù không muốn nghĩ về anh, nhưng Tô Mộ Nghiên vẫn không sao xóa bỏ hình bóng của anh ra khỏi tâm trí của mình.
Vào một ngày thứ tư, thời tiết nóng bức.
Tiết thể dục, lớp chia đội để chơi bóng chuyền. Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam chơi xong một hiệp thì hơi mệt nên liền ra ghế đá nghỉ ngơi. Hứa Tông Dương thấy thế thì liền đi theo, tới bắt chuyện với Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam.
Nói chuyện một hồi, bỗng nhiên Thái Ngạn Nhân đi đến, ngồi xổm xuống trước Hà Tuyết Sam rồi nói: “Dây giày của cậu bị tuột rồi, để tớ buộc lại cho cậu nhé!”
Hà Tuyết Sam thẹn thùng mà mỉm cười gật đầu. Tô Mộ Nghiên ngồi bên cạnh thì thấy ngưỡng mộ trước tình yêu dễ thương của hai người họ. Nhưng lạ là lúc Thái Ngạn Nhân cẩn thận buộc lại dây giày cho Hà Tuyết Sam, trái tim của Tô Mộ Nghiên bỗng thắt lại.
Cô nhíu mày, trong đầu bỗng xuất hiện vô vàn hình ảnh mờ ảo không rõ ràng. Hình ảnh một nam sinh ngồi xổm xuống, dịu dàng buộc lại dây giày cứ liên tục hiện lên, chỉ tiếc là dù có cố gắng thì cô vẫn không tài nào nhớ rõ khuôn mặt của nam sinh ấy.
Hứa Tông Dương lúc này bỗng nhiên nói với Tô Mộ Nghiên: “Xem hai người họ show tình cảm kìa! Hai đứa mình đúng là hai cái bóng đèn đáng thương mà!”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì chỉ cười nhẹ một cái, còn Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân thì ngại ngùng nhìn nhau.
“A!” Hứa Tông Dương lại lên tiếng: “Mộ Nghiên, dây giày của cậu bị lỏng rồi kìa!” Nói rồi Hứa Tông Dương đứng dậy, sau đó tiến đến trước mặt Tô Mộ Nghiên rồi ngồi xổm xuống, “Để tớ giúp cậu buộc lại dây giày nhé!”
Nói xong, bàn tay của Hứa Tông Dương vươn về phía giày của Tô Mộ Nghiên. Trong khoảnh khắc đó, lòng Tô Mộ Nghiên vô cùng khó chịu, một thứ cảm xúc khó tả khiến cho cô bài xích hành động của Hứa Tông Dương. Truyện Ngược
Tô Mộ Nghiên vì thế liền rụt chân lại.
Hứa Tông Dương sững sờ trong giây lát, ngay sau đó lại nghe thấy Tô Mộ Nghiên nói: “Cậu không cần làm thế đâu.”
Hứa Tông Dương gượng cười: “Chúng ta là bạn bè mà, tớ giúp cậu buộc dây giày cũng có gì to tát đâu.”
“Nhưng tớ tự làm được.” Tô Mộ Nghiên cúi đầu xuống, tự buộc lại dây giày cho mình.
Hứa Tông Dương lúc này chỉ biết cười gượng để che giấu cảm xúc không vui.
Đến lúc Tô Mộ Nghiên buộc dây giày xong thì liền đứng dậy, đang định đi vào sân bóng chuyền thì bất chợt lại bắt gặp ánh mắt của Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ đang nhìn cô.
Tô Mộ Nghiên cảm thấy không được tự nhiên, liền nhìn về hướng khác. Cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc Thái Văn Kỳ đã nhìn mình từ bao giờ. Là mới nhìn, hay là đã nhìn cô từ lúc cô không cho Hứa Tông Dương buộc dây giày cho mình rồi?
Thực tế là Thái Văn Kỳ vẫn luôn nhìn cô, nhìn từ lúc cô vẫn còn ở trên sân bóng đến lúc cô ra ghế đá ngồi. Cho nên khi Hứa Tông Dương định buộc lại dây giày cho cô, Thái Văn Kỳ đã suýt chút nữa chạy ra cản lại.
Nhưng thật may là Tô Mộ Nghiên đã từ chối.
Thái Văn Kỳ mỉm cười, dù cô mất trí nhớ, nhưng anh biết trái tim của cô vẫn nhớ lời hứa mà cô hứa với anh.
Không để cho ai khác buộc dây giày cho cô, ngoài anh.
Đến lúc tan học.
Thái Văn Kỳ đã sắp xếp hết sách vở vào cặp nhưng vẫn không đứng dậy. Anh đã hứa với Tô Mộ Nghiên rằng ở trường sẽ không đi bên cạnh cô, vì vậy mấy ngày nay anh luôn đợi cô đi trước một đoạn rồi mới đi theo.
Không ngờ rằng lúc này, Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên lại nói: “Từ giờ cậu có thể đi trước tôi được không? Cậu cứ luôn đi phía sau tôi, khiến cho tôi lúc nào cũng có cảm giác bị cậu nhìn chằm chằm.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì khẽ cười, chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng nhưng Tô Mộ Nghiên lại cảm thấy thật dịu dàng biết bao.
Thật đáng ghét! Cái tên Thái Văn Kỳ này quả thật quá nguy hiểm!
Tô Mộ Nghiên đang thầm mắng Thái Văn Kỳ thì anh đã đứng dậy, nói với cô: “Vậy bây giờ tớ đi phía trước, còn cậu đi theo sau tớ nhé.”
“Ờ.” Tô Mộ Nghiên liền đáp, nhưng đáp xong cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Thái Văn Kỳ bảo cô đi theo sau anh? Tại sao cô lại phải theo sau anh chứ? Cô đi đường của cô, anh đi đường của anh, liên quan gì đến nhau.
Tô Mộ Nghiên bực mình, đợi Thái Văn Kỳ đi xa rồi mới đứng dậy đi về. Nhưng cô vừa bước ra khỏi cửa lớp thì Hứa Tông Dương đã chạy đến bên cạnh cô, “Hôm nay cậu lại đi chung xe với Thái Văn Kỳ à?”
Tô Mộ Nghiên đáp: “Ừm.”, Hứa Tông Dương lại tiếp tục nói với cô mấy chuyện linh tinh, mục đích là để đi bên cạnh cô.
Trong thời gian qua Hứa Tông Dương cũng thường xuyên tìm cách tiếp cận Tô Mộ Nghiên như vậy, Tô Mộ Nghiên tinh ý nên bây giờ đương nhiên cũng đã phát hiện ra Hứa Tông Dương có ý với mình rồi.
Mặc dù trong nguyên tác Hứa Tông Dương thích Hà Tuyết Sam, nhưng Tô Mộ Nghiên nghĩ “Tô Mộ Nghiên trước kia” là một cô gái tốt, vì vậy dẫn đến cốt truyện thay đổi, Hứa Tông Dương thích “Tô Mộ Nghiên” cũng không có gì lạ.
Hoặc có lẽ người Hứa Tông Dương thích không phải là “Tô Mộ Nghiên trước kia”, mà lại chính là cô bây giờ, bởi vì dù sao tính cách của cô cũng đâu có tệ.
Hứa Tông Dương kể ra cũng là một chàng trai tốt, lại đẹp trai, cũng khá thú vị. Nhưng Tô Mộ Nghiên không có ý định tiến vào một mối quan hệ với anh ta bởi vì nhiều lý do.
Thứ nhất: Người Hứa Tông Dương thích có thể là cô, nhưng cũng có thể là “Tô Mộ Nghiên trước kia”. Nếu anh ta thích người trước kia thì cô đương nhiên không thể thành đôi với anh ta được rồi.
Thứ hai: Cô vốn muốn trả lại cơ thể này cho “Tô Mộ Nghiên trước kia”, đồng nghĩa với việc cô sẽ rời khỏi thế giới này, vì vậy cô yêu đương làm gì khi đã biết sẵn kết cục là phải chia ly.
Thứ ba: Dù “Tô Mộ Nghiên trước kia” không trở về, cô sẽ mãi mãi ở lại thế giới này, và người Hứa Tông Dương thích thật sự là cô thì cô cũng không thể đáp lại anh ta được. Bởi vì khi ở cạnh anh ta, cô không hề rung động dù chỉ là một chút.
Tô Mộ Nghiên cũng cảm thấy hơi lạ, tại sao đứng trước một người như Hứa Tông Dương mà cô lại không thể có được cảm giác rung động chứ? Trước khi xuyên tới đây cô vẫn luôn ao ước mình có thể có một mối tình nơi vườn trường, vậy mà sao giờ đây cô lại chẳng muốn tìm đối tượng để yêu đương vậy?
Tại sao ở thế giới này có rất nhiều nam sinh tốt, nhưng cô lại chẳng có chút rung động với bất cứ người nào?
À… Thật ra cô có rung động, nhưng lại chỉ rung động với một nam sinh xấu xa.
Tô Mộ Nghiên nhìn về phía trước, hình bóng của nam sinh xấu xa Thái Văn Kỳ liền lọt vào tầm mắt cô. Lúc này cô và Hứa Tông Dương đã đi ra ngoài cổng trường.
Bỗng nhiên, Tô Mộ Nghiên chú ý đến Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân ở phía trước, cách cô khá xa. Hai người họ vốn đang nắm tay nhau nhưng bỗng nhiên lại buông tay.
Hà Tuyết Sam sau đó nhanh chóng rời đi, còn Thái Ngạn Nhân thì từ từ đi về phía người đàn ông đang đứng cạnh chiếc xe ô tô màu đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook